Edit: Vân Khinh
Beta: Sakura
Trên đường phố phồn hoa, một thân ảnh màu trắng mềm mại nhỏ xinh chạy nhanh trên đường, gương mặt đáng yêu không khỏi khiến mọi người nhìn lại vài giây. Cũng có không ít người nhận ra đứa bé này, liền thấy có người quan tâm nói: “Mặc Mặc chạy nhanh như vậy làm cái gì a! Cẩn thận một chút, đừng để ngã!”
Đang chạy nhanh trên đường, Mặc Hi quay lại ngọt ngào cười với người nọ: “Không sao ạ! Mặc Mặc sẽ cẩn thận! Cám ơn dì Lý!”
Người mà Mặc Hi gọi là dì Lý đang nhìn Mặc Hi rồi cảm thán, thật sự là một bé ngoan, lại còn xinh đẹp như thế.
Lúc này Mặc Hi đã chín tuổi, bởi vì ở trên núi tu luyện quá lâu mà quên mất thời gian, nên phải nhanh chóng về nhà để kịp ăn cơm, sợ Chu Tiểu Trúc lo lắng. Kỳ thật nếu cô dùng lực lượng, chỉ một đoạn đường này không đến nửa phút là về đến, nhưng để người khác nhìn thấy thì tuyệt đối không được, đành phải chạy nhanh về nhà, dù gì cũng không mệt mỏi, nhưng lại phải đè nén tốc độ.
Đúng lúc Mặc Hi cảm thấy phía trước có người, liền vội vàng né tránh, thế nhưng người nọ lại đúng lúc cũng hướng bên này, hai người đụng phải nhau. Mặc Hi không sao cả, đứng một bên, nghe được giọng nói hổn hển của người đàn ông: “Mẹ kiếp, đứa nào không có mắt đụng trúng ông mày!”
Hở… ? Nghe có chút quen thuộc, nhưng mà lại không nhớ đã nghe qua ở đâu. Mặc Hi rất lễ phép nói: “Ngượng ngùng! Mặc Mặc không phải cố ý!” Bây giờ cô đã có thể giả ngây thơ một cách lô hỏa thuần thanh, không có biện pháp, chín năm rồi có thể không quen sao?
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi đang hung hăng nhìn mình, vì sao cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc? Rốt cuộc là đã gặp qua ở đâu? Trong lòng cảm thấy quen thuộc khiến Mặc Hi nhăn nhíu đôi mày.
Người đàn ông nhìn thấy Mặc Hi, ánh mắt dữ tợn liền thay đổi, đôi mắt chuyển động, lóe kinh diễm, lại hòa ái nói: “Ah…Không nghĩ đến lại là em gái lại đáng yêu như vậy ! Không sao, không sao! Làm sao anh có thể trách em đây.”
Nghe thấy tên kia không trách mình, cũng mặc kệ cảm giác quen thuộc kia, chỉ thầm nghĩ nhanh chút trở về , liền nói: “Vậy Mặc Mặc đi trước! Cám ơn anh!” Nói thật, người cũng sắp ba mươi tuổi còn xưng anh, thật sự là buồn nôn. Mặc Hi cũng không quản, đang muốn đi.
Thế nhưng người đàn ông này lại không đồng ý, một tay ngăn Mặc Hi, cười nói: “Em gái gọi là Mặc Mặc à! Mặc Mặc đừng đi vội như vậy! Vừa rồi có bị thương chỗ nào hay không?Anh cũng không phải cố ý, nếu không anh dẫn Mặc Mặc đi ăn chút gì được không! Mặc Mặc muốn cái gì, anh đều có thể mua cho Mặc Mặc!”
Ghét!
Đây là cảm giác Mặc Hi đối với người đàn ông này. Lúc bắt đầu gặp đã không thích, giờ phút này thấy gã còn muốn lừa gạt chính mình, Mặc Hi càng cảm thấy ghét hơn. Cái miệng xấu xa làm Mặc Hi muốn nôn mửa, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Không cần, cám ơn anh, mẹ còn đang đợi Mặc Mặc trở về ăn cơm.”
“Ah! ?” Gã này thấy Mặc Hi không bị lừa, trong lòng phiền não, vốn thấy bộ dạng này của Mặc Hi, thầm nghĩ bộ dạng còn nhỏ mà đã xinh đẹp như vậy, lớn lên chắc còn đẹp hơn, mới muốn lừa đem đi bán, giải quyết sinh hoạt mấy ngày nay. Cũng mặc kệ thế nào, Mặc Hi cũng không chịu đi với gã, trên mặt cũng lộ vẻ hung ác lên: “Cái gì mà trở về nhà ăn cơm, đi cùng tao, tao dẫn mày đi ăn, bằng không đừng trách ông mày không khách khí.”
“…” Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, cuối cùng Mặc Hi cũng nhớ lại người đàn ông này là ai, thảo nào cảm thấy quen thuộc, hóa ra là gã! Cũng thật là có duyên, lại đụng phải trên đường, đôi mắt Mặc Hi thâm thúy, chính là lúc cô mới mấy tháng tuổi, hắn đã đánh Mặc Phàm nằm trên giường suốt mười ngày nửa tháng lại còn để lại di chứng, rất tốt…Không cần mình phải đi tìm!
Mặc Hi ngọt ngào cười, “Được ạ! Mặc Mặc đi cùng anh, nhưng mà Mặc Mặc làm rơi đồ ở khu rừng phía trước, anh có thể cùng Mặc Mặc đến đó tìm trước được không?”
“Ách?” Người đàn ông sững sờ, đứa bé này như thế nào mà trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, tuy nhiên như vậy rất tốt. Nhìn Mặc Hi chỉ khu rừng phía trước, khuôn mặt liền hiện vẻ tươi cười, vừa vặn là nơi vắng vẻ, vừa đúng ý gã, vội vàng nói: “Được, anh đi tìm cùng với Mặc Mặc, đi thôi.”
Mà bên này, có người chứng kiến Mặc Hi đi theo gã thì sắc mặt biến đổi, muốn nói điều gì, lại bị gã hung ác trừng mắt, chỉ có thể ngậm miệng.
Mặc Hi nhìn thấy trong mắt, cũng giống lúc trước, lực lượng vĩnh viễn là lớn nhất, khi đó cô sở hữu lực lượng không đủ cường đại, không cách nào phát huy, nhưng bây giờ cô đã có lực lượng, lại có năng lực, lý nào lại bỏ qua cơ hội này? Khóe môi nhẹ giương lên.
Không bao lâu sau, hai người đi vào trong rừng, đi thẳng vào chỗ sâu trong rừng, Mặc Hi mới dừng lại bước chân, đây cũng là lần đầu tiên cô quyết định giết người, không thể không cẩn thận.
Người đàn ông thấy Mặc Hi dừng lại, cũng ngừng bước chân, nói với Mặc Hi: “Mặc Mặc mất cái gì ở đây?”
Mặc Hi xoay lại người, đối với gã dương dương tự đắc cười, nói: “Không có a, Mặc Mặc ở đây muốn chôn một thứ, không phải tìm cái gì cả!”
Người đàn ông kia nhìn Mặc Hi tươi cười, vẫn rất đẹp, nhưng cảm giác lại rất không tốt, tâm rét lạnh, nói với Mặc Hi: “Mặc Mặc muốn chôn cái gì, chôn nhanh một chút, sau đó đi với anh”.
“Được!” Mặc Hi cười đáp lời, vươn tay đối diện người đàn ông kia, ánh mắt gã khó hiểu, một đạo ánh sáng tím loé qua, liền thấy thân thể đau đớn kịch liệt, xụi lơ trên mặt đất, không đứng dậy nổi, sợ hãi nhìn Mặc Hi, vừa rồi….vừa rồi là ánh sáng tím a!? Dị thánh!? Không có khả năng!!? Chỉ là chính mình hoa mắt, thế nào gã cũng không nghĩ đến đứa bé này có năng lực như vậy, cho dù là Dị năng giả, nhưng cũng còn quá nhỏ, thế mà có thể tùy tiện khống chế gã. “Mày… mày muốn làm gì?”
“Làm cái gì?” Mặc Hi nhìn gã cười, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái lộ ra nụ cười ngọt ngào, con ngươi lại lạnh như băng, nói: “Nhìn không thấy sao? Giết mày.”
Trời ạ…
Gã cảm thấy trong lòng đang run rẩy, cảm giác sợ hãi chưa từng có trước nay, trước mặt thật sự chỉ là một đứa bé tám, chín tuổi sao? Làm sao có thể tùy ý nói muốn giết gã, hơn nữa giống như không phải nói đùa, gã nghe thấy giọng nói lắp bắp của chính mình, mà sợ hãi: “Vì, Vì… Cái gì?”
“Vì cái gì?” Mặc Hi cũng không gấp gáp giết hắn, cười nói: “Mày đã quên sao, trên đường phố chín năm trước, không phải mày đã đánh một người đàn ông chỉ vì đụng vào mày sao?”
“Đụng vào? Trúng ta, người đàn ông?” Gã mê hoặc, đụng người là chuyện tình thường có, chín năm trước? Lâu như vậy hắn làm thế nào nhớ được, hơn nữa nam nhân đó lại có quan hệ gì với đứa bé này?
“Nhớ không được sao? Vậy tao nhắc lại cho mày nhớ vậy!” Mặc Hi nhìn nét mặt gã, cười nói: “Người đàn ông đó còn ôm một đứa bé, nhưng mày lại đánh ông ấy đến nỗi phun ra máu!!” Nói đến phun ra máu, nét mặt vui vẻ của Mặc Hi trở nên lạnh lẽo.
“Trẻ con… ?” Gã có chút mê hoặc nói, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt trừng lớn nhìn Mặc Hi, giọng nói đã run rẩy không ngừng: “Mày, mày, chính là…chính là đứa trẻ khi đó! ?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Lôi
Quyển 1 - Chương 17: Giết người
Quyển 1 - Chương 17: Giết người