TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Lôi
Quyển 2 - Chương 42: Bị vũ nhục

Còn chưa đi tới chỗ ngồi của nhóm Mặc Phàm, xem hết những gì xảy ra trước mắt, khuôn mặt vốn mang nụ cười nhạt của Mặc Hi trầm xuống, từng bước một đi về chỗ, bên tai là tiếng nói sắc nhọn của thằng nhóc kia:
“Mẹ! Đó  chính là tiện dân sao, ha ha, quả nhiên rất tiện, muốn trèo lên người có tiền như chúng ta.” Trên người thằng nhóc mặc đồ tây màu lam, thoạt nhìn khoảng 13, 14 tuổi chỉ vào đám người Mặc Phàm nói với người phụ nữ mặc đồ hoa lệ bên cạnh.

“Kiến Vũ, không biết ăn nói.” Người phụ nữ dịu dàng dạy dỗ, nhưng trên mặt không có chút vẻ gì là trách cứ đứa nhỏ.

“Vâng, vâng, con đã biết.” Thằng nhóc qua loa tùy ý, lại nói: “Chỉ là vì sao luôn có nhiều người không biết thẹn như vậy.”

Lời này càng nói càng hung ác, má hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng phồng đỏ lên.

“Hai vị, mong các người tôn trọng chút.”Thiên Nhu đứng dậy, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc.

“A, vị tiểu thư này, Kiến Vũ nhà chúng tôi không có nói cô, xin bỏ qua cho.” Người phụ nữ thoạt nhìn rất có phong độ nói, nhưng một tầng ý khác trong câu này là, thằng nhóc kia nói hai người Mặc Phàm.

“Hai vị muốn bị đuổi ra sao?” Sắc mặt Thiên Nhu lạnh hơn, giọng nói cũng dần giận dữ hơn.

“Cô có ý gì?!” Người phụ nữ kia cũng trừng mắt, “Cô nói như thế là tính sao?” Mặc dù bà cũng nhìn ra được khí chất của Thiên Nhu không như người bình thường, hơn nữa vừa rồi còn đi cùng với An Dĩ Mẫn, nhưng nói thế nào đi nữa, bà cũng là phu nhân một tập đoàn sao có thể bị một con bé 15, 16 tuổi quát lớn như thế.

“Mẹ, đừng tức giận, đừng mong những tiện nhân này có kiến thức.” Sau đó, thằng nhóc lại lên tiếng, an ủi người phụ nữ đồng thời lại mắng người.

“Ừ, vẫn là Kiến Vũ biết nghe lời.” Người phụ nữ chuyển ánh mắt cười dịu dàng với thằng nhóc, “Không giống những người khác.”

“Đủ rồi, các người nói đủ chưa, nói đủ rồi thì đi đi.” Lúc này, Mặc Phàm đột nhiên trầm mặt lên tiếng, giọng nói rõ ràng là đang nén giận.

“Á? Tức giận, chứng tỏ là bị nói trúng nên ngượng!” Thằng nhóc liếc xéo Mặc Phàm, xem thường nói.

Tay Mặc Phàm đã nắm chặt, không sai, là ông nghèo, nhưng dù thế cũng không thể bị vũ nhục như vậy, An Dĩ Mẫn thật tình với bọn họ, nên họ mới đồng ý mọi việc, nhưng như bây giờ tính là gì? Đây là cái gọi là quý tộc sao? Miệng còn độc ác hơn hơn bình dân bọn họ.

Trò khôi hài ở đây bị không ít người tại sảnh chú ý tới, mọi người đều bàn tán không ngừng, nhìn bọn họ, lại không có một người giúp đỡ hoặc nói một câu công bằng.

“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này, An Dĩ Mẫn cũng chú ý tới, đi lại đây, nhìn sắc mặt nhóm Mặc Phàm là biết nhất định đã xảy ra chuyện, trầm giọng hỏi, rõ ràng tâm tình cũng không tốt.

“Ha ha, không có chuyện gì, chỉ là trẻ con nói mấy câu linh tinh, đồng ngôn vô kị* đúng không? Đâu có chuyện gì đâu. Ha ha.” Người phụ nữ kia vừa thấy bóng dáng An Dĩ Mẫn, lửa giận phừng phừng vừa rồi giảm rõ rệt.

*lời trẻ con vô ý.

“Mặc lão đệ, xảy ra chuyện gì sao?” An Dĩ Mẫn thấy người phụ nữ kia rõ ràng đang tìm đường ra cho bản thân, quay đầu hỏi Mặc Phàm.

Mặc Phàm nhìn người phụ nữ kia một cái, Chu Tiểu Trúc ở bên cạnh kéo ông một cái, cuối cùng lắc lắc đầu, “Không có gì, con nít tùy tiện nói mấy câu, không đáng trách.”

“Hừ, coi như bà thức thời!” Thằng nhóc lại không biết tốt xấu, lại thêm một câu.

“Kiến Vũ đủ rồi! Quên mẹ dạy con sao? Đối với bất kì ai cũng phải hiểu lẽ phép!” Người phụ nữ quát lớn, trước sau thay đổi thật nhanh chóng.

Mà ngay sau đó, Mặc Hi cũng đã đến trước mặt đám người, cười cười an ủi với hai người Mặc Phàm, cầm đồ uống trong tay đặt lên bàn, tiếp theo đến trước mặt thằng nhóc và người phụ nữ, cười nói, “Anh vừa nói cái gì?”

“Mày quản tao nói cái gì?” Thằng nhóc nhìn Mặc Hi, khuôn mặt nhỏ tinh tế cũng sững sờ, sau đó xem thường nói: “Tiện nhân sinh ra đúng là tiện loại.”

Lời này, đủ độc, không chỉ mắng Mặc Hi còn dây dưa mắng cả Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc.

Trên mặt Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng hiện vẻ giận dữ, thằng nhóc này mắng họ cũng không sao, thế nhưng bây giờ nó mắng Mặc Hi, cái này bọn họ cảm thấy không thể tha thứ được, sắc mặt An Dĩ Mẫn lập tức biến đổi, đang mở miệng muốn nói, thế nhưng vì hành động của Mặc Hi mà dừng lại.

“Bốp!”

Một tiếng vang lên, toàn trường yên tĩnh, chỉ thấy thằng nhóc bị tát cho chảy máu khóe miệng.

“Mày là tiện nhân sinh tiện…”

“Bốp!”

Lại một tát, lần này rõ ràng nặng hơn trước, bởi vì thằng nhóc trực tiếp bị đánh lùi mấy bước.

“Tiện dân sinh…”

“Bốp!”

“Á!” Thằng nhóc bị tát ngã trên mặt đất.

Cũng là một tiếng la này khiến mọi người hoàn hồn, người phụ nữ kia cũng hoảng, sau đó mặt đầy tức giận giơ tay đánh tới Mặc Hi, miệng đồng thời kêu lên: “Mày là cái tiểu tiện dân mà dám đánh con trai ta.”

“Á!” Thế nhưng mà cánh tay kia lại bị bàn tay nhỏ nhỏ của Mặc Hi túm lấy, dùng chút sức, liền thấy tiếng kêu như heo bị giết của người phụ nữ kia.

Đôi mắt Mặc Hi trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng hơi cười, “Trẻ con đánh đánh nháo nháo, đâu có chuyện gì đâu. Có phải không?” Bàn tay nhỏ hất lên, thả người phụ nữ ra, thoạt nhìn người phụ nữ như bị hất nhẹ lên, lại ngã trên mặt đất, đồng thời giọng nói trong veo của Mặc Hi lại vang lên lần nữa: “Không cố ý, không có chú ý tới độ mạnh.”

“Mày… mày mày…” Lúc này cuối cùng thằng nhóc kia cũng đứng được dậy, miệng hơi đau, bị Mặc Hi quay đầu nhìn bằng ánh mắt lạnh băng, không biết vì sao, lời đến miệng lại nuốt thẳng vào cổ họng.

“Anh có thể mắng tôi, nhưng anh nhục mạ cha mẹ tôi, thì là muốn chết.” Mặc Hi nhìn thằng nhóc, buông lời không mặn không nhạt, lại khiến lòng người lạnh ngắt.

“Mày là tiện dân sinh tiện loại!!!” Nhưng trên thế giới rõ ràng có một loại người vĩnh viễn không biết nghe khuyên răn và thức thời, thằng nhóc là một trong số đó, chỉ thấy thằng nhóc lại gào to một tiếng, trong tay lóe lên ánh hồng, một lưỡi dao sắc bén bay về phía Mặc Hi.

Từ điểm này có thể thấy, thằng nhóc là Dị năng giả sơ cấp hệ kim, khó trách liền không biết tốt xấu như thế.

Mắt Mặc Hi lóe ánh sáng lạnh, nghiêng người về trước, gần như trong thời gian nháy mắt.

“Á!” Một tiếng kêu thảm, lúc mọi người nhìn lại, chỗ đó đâu còn hình dáng Mặc Hi, chỉ thấy lúc này, Mặc Hi đã đến chỗ của thằng nhóc, thằng nhóc bị đè ngã xuống đất, mà cổ họng đang bị bàn tay nhỏ kia chụp lên.

Đây là cái tốc độ gì!?

Trên mặt mọi người phủ kín một tầng chấn động, cô bé này, rõ ràng là một đứa bé nhỏ như thế mà lại có tốc độ như vậy.

Hơn nữa…

Một chiêu!

Chỉ là một chiêu, một Dị năng giả sơ cấp bị một chiêu đơn giản đánh bại như vậy, tính mạng hoàn toàn bị đối phương nắm giữ.

Trong lòng mọi người đã chỉ có thể dùng từ sợ hãi để hình dung rồi, khó trách An Dĩ Mẫn sẽ nhận cô làm con gái, thiên phú như vậy, nào có mấy? Quả nhiên, An Dĩ Mẫn sẽ không làm chuyện lỗ vốn, mọi người đã xem đây là nguyên nhân An Dĩ Mẫn nhận Mặc Hi làm con gái rồi.

“Ặc… thả…thả…” Lúc này, tiếng kêu thống khổ của thằng nhóc đánh thức mọi người từ mạch suy tư, đưa mắt nhìn, thì phát hiện mặt thằng nhóc đã hồng lên vì hít thở không thông.

“Dừng tay!” Lúc này, tiếng phụ nữ bén nhọn và sợ hãi vang lên, người nhanh chóng chạy về phía Mặc Hi.

Đọc truyện chữ Full