TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Lôi
Quyển 2 - Chương 57: Nguyện trung thành + Võ Hoàng cấp 83!

Mặc Hi gật đầu, đi vào bên trong. Bài trí đơn giản, cái gương, chỗ ngồi, dụng cụ, không hơn, lại khiến người ta rõ ràng cảm nhận được cảm giác thoải mái, lại quay đầu liền nhìn thấy một người ngồi trên sofa, một người con trai, tóc ngắn màu đen mềm mại, mặt mũi trắng trẻo, dưới ánh mặt trời ấm áp phát tán ra tinh tế sáng bóng, cặp mắt màu đen thấy ba người Mặc Hi không có bất kỳ dao động, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt, lại cười không đến đáy mắt, mặc trên người là đồng phục làm việc của cửa hàng cắt tóc, nhưng khi trên người anh ta lại lộ ra vẻ cao quý. Đây là một người con trai tuấn mỹ, không, có lẽ anh ta cũng chỉ được xem như trên mức bình thường, so với người con trai vừa mới dẫn bọn họ vào còn kém một chút. Nhưng mà, có loại người không phải thiên tiên ấy, đó chính là khí chất, không sai, trên người anh ta tỏa ra một cỗ khí chất khó nói thành lời, hấp dẫn trái tim của mọi người.

“Trong mọi người ai muốn cắt tóc vậy?” Doãn Nghi đứng nên, đối với ba người hỏi.

“Cậu ta.” Mặc Hi cười với anh ta một tiếng, chỉ hướng Nhị Lăng.

“À, vậy ngồi lại đây đi.” Doãn Nghi đem cái gương trước ghế bành về phía sau, nói với Nhị Lăng.

Thân thể Nhị Lăng không di chuyển, cho đến khi Mặc Hi lại lên tiếng, “Đi đi.” Một lúc sau, mới đi về phía người kia, ngồi lên, một câu cũng không nói.

Tất cả chuyện này cũng không khiến Doãn Nghi để ý, cầm kéo lên, không để ý tới hai người Mặc Hi.

Thật đúng là, lần đầu tiên bị lờ đi nha. Con ngươi của Mặc Hi chuyển động, cười thầm nghĩ, nhìn chung quanh, phát hiện một cánh cửa, nói với Thiên Nhu, “Đi thôi, đi vào trong.”

“Dạ.” Thiên Nhu trả lời theo Mặc Hi đi về phía bên kia.

Đi vào cửa phòng, giống như dự đoán của Mặc Hi, ở đây chính là nơi cho khách hàng nghỉ ngơi, thấy Thiên Nhu đã đóng cửa lại, an vị ở trên sofa, Thiên Nhu cũng đi tới đứng bên cạnh mình, lên tiếng nói, “Ngồi xuống đi, em đã nói, chúng ta là bạn bè.” Tại thời điểm Thiên Nhu thề, cô cũng đã hoàn toàn đón nhận chị ấy.

“Dạ.” Thiên Nhu ôn nhu cười, ngồi xuống bên người của cô.

Đồng tử của Mặc Hi ở trong nháy mắt, lóe lên, biến thành màu tím, nhìn bốn phía xung quanh. Kỳ thật chủ yếu nhất vẫn nhìn về phía ngoài cửa, phía ngoài Doãn Nghi kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, cô không cẩn thận cũng không được, mà ở khoảng cách này đôi mắt màu tím của cô vừa vặn cảm giác được.

Một hồi, thu hồi tầm nhìn. Là cô đa nghi, phía ngoài căn bản không có một điểm khác thường, thế nhưng vẫn phát tán ra một tầng tĩnh điện, bao trùm xung quanh hai người, lại từ trong túi đựng lấy ra hai thứ lấy được từ Hạo Hà, đưa tới trước mặt Thiên Nhu, “Đây là cái gì?”

Nhìn chiếc nhẫn và quả cầu có ánh sáng màu xanh biếc kia, đôi con ngươi của Thiên Nhu dao động, trả lời”Cái quả cầu thủy tinh màu xanh biếc kia là dị khí, mà cái nhẫn kia, nếu như Thiên Nhu không có đoán sai, ắt hẳn là một chiếc nhẫn không gian.”

” Chiếc nhẫn không gian?” Mặc Hi nghi ngờ nói, quả cầu thủy tinh màu xanh biếc kia là dị khí cô đã biết, còn chiếc nhẫn không gian lại là cái gì?

“Dạ, chiếc nhẫn không gian chỉ có Dị sư Dị năng giả không gian trở lên mới có thể chế tạo ra chiếc nhẫn, ở bên trong chiếc nhẫn có mở ra không gian độc lập, có thể chứa đồ vật.” Thiên Nhu giải thích, thấy Mặc Hi ngắm nhìn cái nhẫn kia, lại nói, “Nếu như chủ nhân của cái nhẫn này đã chết, vậy Mặc Mặc phải mở nó ra, có thể dùng dị lực của mình rót vào bên trong. Điều kiện tiên quyết là, dị lực của Mặc Mặc phải mạnh hơn chủ nhân trước của chiếc nhẫn này, bằng không sẽ bị thương.”

Một nghe lời Thiên Nhu nói, Mặc Hi giương mắt nhìn cô ta, cũng hiểu được cô ấy đã đoán ra lai lịch của cái nhẫn này. Lại nói tiếp, mấy ngày nay cùng Thiên Nhu chung sống, Mặc Hi mới cảm giác được thiếu nữ tuổi không lớn trước mắt này thật sự không đơn giản, vốn cô chỉ cho rằng lấy tuổi của cô ấy làm bác sỹ thật sự không sai, lại phát hiện cô ấy giống như một bộ bách khoa toàn thư, chủ yếu nhất chính là phân trầm tĩnh cùng trí tuệ vốn không có ở thiếu nữ 15,16 tuổi!

Nhưng mà, cô ấy lại trở thành người của mình, đây không phải là điều đáng mừng, đáng hạnh phúc sao? Cũng chỉ tại trước mặt mình cô ấy mới biểu hiện ra sự tài hoa, hơn nữa, dường như cô ấy luôn rất nhanh biết mình muốn làm cái gì ở trong hành vi của mình.

Mặc Hi cười tán thưởng đối với cô ấy, liền bắt đầu khống chế năng lượng linh hồn rót vào chiếc nhẫn, quả nhiên, mới vừa tiếp xúc lập tức cảm giác được một cỗ năng lượng giống như của Hạo Hà ngăn cản tại trước mặt mình.

Trên mặt cong lên nụ cười nhạt, ngay cả Hạo Hà đều đã chết ở trong tay cô, năng lượng lưu lại còn muốn ngăn cản cô? Không có một điểm do dự, trực tiếp phá tan, tiếp theo tất cả mọi thứ bày ra trước mắt.

Một hồi từ trong thế giới chiếc nhẫn đi ra, Mặc Hi đối diện với Thiên Nhu tùy ý cười, “Xem ra chúng ta được khá nhiều của cải nha.”

Cầm trong tay chiếc nhẫn đưa cho cô ấy, ý bảo cô ấy nhìn. Thiên Nhu cầm trong tay, thi triển năng lượng nhìn vào, liền nhìn thấy bên trong tiền tệ chất đống thành núi, nhìn dáng vẻ ít nhất cũng có hơn mười tỷ.

Nhìn thấy này nọ, Thiên Nhu cũng thu hồi năng lượng, trước mặt cũng không có bất kỳ biến hóa, giống như vừa mới nhìn qua không phải là tiền, mà là một đống giấy bỏ đi bình thường, trả lại chiếc nhẫn cho Mặc Hi.

Cầm chiếc nhẫn trong tay, lại hướng Thiên Nhu hỏi, “Làm thế nào để lấy mấy thứ này ra, hoặc là bỏ vào đấy?”

“Chỉ cần trong tâm nghĩ sẽ biết, nhưng mà trước hết Mặc Mặc phải lấy máu nhận chủ.” Thiên Nhu giải thích cho Mặc Hi, vừa mới Mặc Hi chỉ phá hủy năng lượng mà Hạo Hà lưu trong chiếc nhẫn, nên bây giờ chiếc nhẫn này vật không chủ, bất kỳ kẻ nào đều có thể xem xét bên trong có gì, nhưng mà nghĩ muốn để vào hoặc lấy ra cái gì, như vậy nhất định phải nhận chủ.

“Được.” Trả lời một tiếng, Mặc Hi không do dự cầm dao trên tay rạch ra một đạo vết thương, nhỏ ở trên mặt nhẫn, chỉ thấy trên mặt nhẫn ánh sáng màu tím lóe lên, tiếp theo chìm xuống, Mặc Hi liền cảm giác được một tia liên hệ.

Đem quả cầu thủy tinh cầm ở trên tay, ý nghĩ trong đầu vừa chuyển, lại thấy quả cầu thủy tinh trong tay kia biến mất, liếc mắt chìn vào bên trong chiếc nhẫn, liền thấy nó yên lặng ở một góc.

“Thật dễ dàng.” Mặc Hi cười nói, tia sáng trong con ngươi màu tím lóe lên, mê hoặc lòng người, “Tiền này vừa vặn em có thể mua xe.”

Ngay từ đầu cô đã nghĩ đến mua xe, nhưng cũng biết xe bay cũng không rẻ, còn đang suy nghĩ chút biện pháp, bây giờ đột nhiên tiền từ trên trời rơi xuống.

Thiên Nhu cũng không có bất kỳ ý kiến gì với lời nói của Mặc Hi, chỉ cầm lên cái tay còn đang chảy máu của cô, ánh sáng màu đỏ chớp động, năng lượng màu vàng bao vây, không tới 3 giây, miệng vết thương nhỏ kia liền biến mất nhìn không thấy vết tích, Thiên Nhu cũng buông tay.

Mặc Hi cũng thói quen cô ấy dịu dàng, cầm trong tay chiếc nhẫn thả lại trong túi. Con ngươi nhắm lại, thời điểm mở ra lần nữa, đã là một mảnh đen nhánh, trong trẻo, thiếu một phần màu tím hấp dẫn cùng uy nghiêm, nhưng cũng thêm phần thanh thuần tinh khiết, thâm thúy.

“Được rồi, đi ra ngoài đi.” Cả người đứng lên, vấn đề đã giải quyết, phía ngoài Nhị Lăng chắc cũng đã cắt xong tóc đi.

“Dạ.” Thiên Nhu cũng đứng dậy.

Hai người cùng nhau mở cửa đi ra ngoài, vừa ra đến, liền thấy được Doãn Nghi vừa vặn thu hồi kéo, vừa thấy hai người, cười nhạt nói, “Đến thật đúng lúc, nhìn xem thành quả.” Nói xong, lập tức bắt đầu sửa sang thu thập dụng cụ.

Mặc Hi giương mắt nhìn lên, liền thấy Nhị Lăng đã từ trên ghế ngồi đứng lên, chỉ là đầu dường như có chút buông xuống, nhìn thấy một phần khuôn mặt trắng trẻo kia.

“Ngẩng đầu đến.” Mặc Hi lên tiếng nói.

Nhị Lăng nghe tiếng nói, đầu nhỏ từ từ nâng lên, xuất hiện ở trước mắt Mặc Hi vẫn là khuôn mặt nhìn trước đó, chỉ qua là mái tóc được tu bổ có trình tự rõ ràng, như trước là mũi rất thẳng, môi hồng nhạt, làn da có chút tái nhợt, mặt mũi bởi vì cuộc sống khó khăn mà có chút gầy gò, lại có cảm giác cứng cỏi, cặp mắt đen nhánh không ánh sáng nhìn vào Mặc Hi, chỉnh thể này cấu thành một khuôn mặt nhỏ vô cùng hấp dẫn, xinh đẹp lại không lộ khí chất con gái, khí chất cứng cỏi lại cao ngạo đã có chút hình dạng, e rằng sau này lớn lên lại là chàng trai rất đẹp trêu chọc không ít cô gái.

“Rất đẹp!” Mặc Hi thật lòng nói khen ngợi, khiến cho sắc mặt Nhị Lăng tựa hồ có chút cứng ngắc, con ngươi cũng trở nên có chút mơ hồ. Vừa mới ở trong gương, kỳ thật cậu cũng nhìn thấy bộ dáng của chính mình, mặc dù vẫn tưởng là cô bé, nhưng mà cũng có cảm giác không giống nhau, dường như cũng sẽ không khiến người ta liếc nhìn một cái nói mình là con gái như trước kia. Bây giờ nghe Mặc Hi nói, trong lời nói kia không có bất kỳ nghĩa khác, chỉ thật lòng ca ngợi, khiến cho cậu có chút không biết làm sao.

“Không nên cúi đầu, người của tôi, không cho phép có biểu hiện hèn yếu như thế!” Thời điểm Nhị Lăng không kiên trì được trước ánh mắt của Mặc Hi, đầu theo thói quen giống ngày thường cúi xuống thấp muốn che chắn trước mình, khi nghe Mặc Hi nói một câu như vậy, cả người chấn động, cuối cùng ngẩng đầu lên, trong miệng kìm nén nói, “Dạ, đại nhân.”

Đúng vậy! Cúi đầu là hèn yếu , mình đã có sức mạnh, cũng có truyền thừa, tiếp theo có thể cường đại lên, không thể hèn yếu nữa! Hơn nữa, lúc Mặc Hi lạnh lùng nói lời nói kia khiến trong lòng cậu giống như rơi mất cái gì, khiến cậu có có chút sợ, không có bất kỳ do dự đứng thẳng người. Đúng lúc này, Doãn Nghi vốn đang sửa sang lại chợt ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn Mặc Hi một cái.

“Ha hả, không cần gò bó như vậy.” Mặc Hi lại khôi phục mỉm cười, nói, “Được rồi, đi thôi, mái tóc đã cắt tốt lắm, sẽ phải đi mua những thứ khác.”

“Dạ” Nhị Lăng trả lời, đi theo phía sau Mặc Hi.

Ba người cùng đi ra cửa, cả không gian lại một lần nữa chỉ còn lại Doãn Nghi một người, đem công cụ sửa sang lại xong, lại giống như lúc Mặc Hi mới đến, ngồi ở trên sofa. Ngẩng đầu tựa vào sofa, nhìn trần nhà, trong miệng lẩm bẩm, “Con gái của An Dĩ Mẫn, hình như tên là Mặc Hi thì phải? Dường như rất thú vị. . . . . . Ha hả.”

Mà ba người Mặc Hi cũng thanh toán tiền, lại đi ở trên đường cái.

Đi bộ ở trên đường, mặc dù dung mạo của ba người bắt mắt, hơn nữa có ít người cũng nhận ra Mặc Hi, nhưng mà cũng không để ý nhiều, dù sao đường phố này cũng là nơi đến của một số quý tộc nhân sĩ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nhu, nói, “Ở đây có ngân hàng nào không?”

“Dạ, chị cũng không biết.” Rốt cuộc khó có được một lần Thiên Nhu đối với vấn đề Mặc Hi hỏi không biết, nhưng mà chuyện này cũng có nguyên nhân, dù sao cô ấy cũng không thường đi, nói ra đi dạo phố, đã ít lại càng ít, đương nhiên cũng không biết.

“Ha ha, vậy đi mua quần áo trước.” Mặc Hi cũng cười cười, cũng không quá để ý, nói xong, lại chuẩn bị đi về phía một nhà cửa hàng trước mắt.

Nhưng mà, mới đi mấy bước, liền phát hiện Nhị Lăng cũng không đuổi theo, quay đầu nhìn về phía cậu ta, lập tức phát hiện khuôn mặt của cậu ta có chút khác thường, tay nhỏ bé cũng nắm rất chặt, lên tiếng nói, “Có lời gì muốn nói lập tức nói, tôi đã nói, cậu là người của tôi, cũng chính là bạn bè của tôi.”

Nhị Lăng nghe thấy lời nói của Mặc Hi, há miệng, lại không có phát ra bất kỳ tiếng gì.

Đứa bé này thật sự quá bướng bỉnh rồi, lòng tự ái cũng quá mạnh, Mặc Hi có chút bất đắc dĩ, đột nhiên, nghĩ đến cái gì trong lòng sửng sốt, lời này dường như ở kiếp trước, người khác cũng đã nói mình thì phải.

“Mặc Mặc?” Đang lúc Mặc Hi thất thần, Thiên Nhu kêu nhẹ một tiếng, đánh thức cô.

“Vâng.” Trả lời Thiên Nhu một tiếng, Mặc Hi lại nhìn về phía đứa bé trai một lần nữa, đi về phía cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt nhìn cậu ta, nói, “Cậu đã thề, chính là hoàn toàn trung thành với tôi, người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ, một chút yêu cầu của thuộc hạ, tôi cũng sẽ cho. Cho nên, cậu có chuyện gì trực tiếp lên tiếng đi.”

Thay đổi phương thức hỏi khác, Nhị Lăng cuối cùng lên tiếng, “Đại nhân không, không cần mua cho tôi này nọ, nếu như có thể, tôi hi vọng đại nhân có thể đem tiền mua này nọ cho… cho tôi.” Nói xong, tay kia nắm chặt hơn.

“A? Cậu muốn tiền làm cái gì?” Con ngươi của Mặc Hi lóe lên, khó trách cậu ta khó lên tiếng, đối với tính cách của cậu ta như vậy, bảo cậu ta lên tiếng hướng mình muốn tiền đúng là rất khó. Chẳng qua cô biết, cậu ta cũng không phải loại người tham tiền.

“. . . . . .” Nhị Lăng lại là một câu nói cũng không mở miệng, câu nói vừa rồi kia đã hoàn toàn muốn tất cả dũng khí của cậu ta.

“Được rồi, đi thôi, người cần tiền kia đang ở đâu, dẫn tôi đi.” Một lúc lâu, Mặc Hi lên tiếng, nói ra lời nói, khiến cho Nhị Lăng trong nháy mắt đứng hình, con ngươi khẽ trợn to, “Đại nhân, làm sao đại nhân biết?”

“Ha ha, mặc dù quen biết không lâu, nhưng tôi vẫn biết cậu không phải là người tham tiền, hơn nữa cậu không phải là cô nhi sao? Chắc là có không ít ban bè cô nhi đi.” Từng câu từng câu của Mặc Hi, khiến cho đôi con ngươi của Nhị Lăng càng ngày càng trợn to, bởi vì tất cả điều Mặc Hi nói đều đúng …, đến cuối cùng trực tiếp trầm mặc, cậu phát hiện, chủ nhân này của cậu, không biết sức mạnh cường đại như thế nào, nhưng mà trí tuệ cũng không phải bản thân mình có thể so được, ngài ấy. . . . . . Rõ ràng so với mình còn nhỏ?

Kỳ thật việc này cũng không khó đoán, giống như Mặc Hi nói, thời điểm cô hỏi Nhị Lăng vì sao muốn cường đại, trong con ngươi thoáng qua ấm áp trong nháy mắt, liền khiến cho cô biết cậu ta có người cậu ta quan tâm, sau đó lại nghe cậu ta nói cậu ta là cô nhi, vậy người cậu ta quan tâm e rằng cũng chỉ là người cậu ta thân thiết nhất, vậy đại loại cũng phải 80% là cô nhi giống cậu ta, bây giờ nói với cô muốn tiền, thì càng khiến cô xác định ý nghĩ này.

“Đi thôi.” Thấy Nhị Lăng vẫn không nói lời nào, Mặc Hi mở miệng trước, đi đến ngã tư đường, ở nơi phồn hoa như con phố này taxi không được phép tiến vào .

Thiên Nhu tự nhiên đi theo bên cạnh cô, mà Nhị Lăng miệng mấp máy, cuối cùng cái gì cũng không nói, cũng đi theo cô.

Mà thời điểm, mọi người đi về phía ngã tư đường, lại đột nhiên nhìn thấy ngân hàng, lúc thật sự muốn tìm nó tìm không được, đợi đến khi bạn không tìm nó, nó lại tự mình xuất hiện.

Chỉ là bây giờ Mặc Hi cũng không đi vào đó, mà đi xuống phía dưới, đi thẳng về phía trước, đi tới ngã tư đường, đón xuống một cỗ xe bay ngồi lên xe.

“Vài vị đi đâu?” Tài xế hỏi.

“Nói địa điểm.” Mặc Hi liếc mắt nhìn về phía Nhị Lăng.

Nhị Lăng ngồi ở trong xe, vừa thấy ánh mắt Mặc Hi, mới trầm thấp lên tiếng, “Đến phố Lỗ Tây, đường Phương Tề, số 6 [Quán bar Tiếp Vân] thì ngừng.”

“Dạ!” Tài xế trả lời, xe bay liền chầm chậm bay lên.

Mặc Hi nhìn Nhị Lăng trầm mặc cũng hiểu được nguyên nhân của cậu ta, thế nhưng tính cách thế nào đó là vấn đề của cậu ta, cô cũng không có tâm tư đi sửa đổi giáo dục lại, tựa vào trên ghế xe, liền nói, “Cậu cũng ở phố Lỗ Tây, đường Phương Tề sao, trước kia tôi cũng ở chỗ đó.”

Nhị Lăng quay đầu nhìn về phía cô, ngài ấy lại cũng ở chỗ đó? Chỗ đó nhưng mà cũng không phải nơi phồn hoa gì, chắc ngài ấy ở tại khu đường phố phía ngoài đi, như vậy trước kia ngài ấy cũng chỉ là người trong gia đình nhỏ.

“Ha ha, tôi biết cậu nghĩ cái gì.” Mặc Hi cười nói, mặc dù Nhị Lăng trưởng thành sớm, nhưng bản chất vẫn là đứa bé 11, 12 tuổi, có một số việc vẫn rất khó dấu diếm, cười lên thành tiếng, “Trước kia tôi ở phố Lỗ Tây, đường Phương Tề, khu Tây Dương!”

Con ngươi của Nhị Lăng trợn to, hôm nay liên tục khiến cậu giật mình, khu Tây Dương? Đây chính là khu dân nghèo, giống khu Nam Dương nơi cậu sống, chỉ cách một con đường.

Ngài ấy lại cũng là đứa trẻ dân nghèo, làm sao có thể! ?

Trong nhận biết của cậu, ngài ấy từ nhỏ đã là công chúa nhỏ, mặc dù ngài ấy cũng không ngạo mạn giống như những đứa trẻ quý tộc khác, nhưng cậu vẫn không nghĩ đến lại là như vậy.

Mà, nhìn thấy cặp mắt trong trẻo kia hiện lên ý cười, đã cho hắn biết, ngài ấy cũng không nói dối, hơn nữa ngài ấy cũng không cần thiết phải nói dối!

Là như vậy sao? Ngài ấy cũng là dân nghèo giống mình, nhưng mà ngài ấy lại có thể làm được tất cả mọi chuyện, có thể cường đại thành bộ dạng này, mà mình lại. . . . . .

Không! ! Mình cũng có thể ! ! Mình cũng nhất định sẽ càng ngày càng cường đại! Đi theo ở bên cạnh ngài ấy! !

Đột nhiên, Nhị Lăng giống như tên của cậu ta, sửng sốt, cậu không rõ vì sao mình đột nhiên muốn sau khi bản thân cường đại lên lại muốn đi theo ở bên cạnh ngài ấy, nhưng mà lập tức vừa nghĩ, là bởi vì bất kể thế nào cũng muốn đi theo ở bên cạnh ngài ấy sao, bởi vì ngài ấy là chủ nhân của mình sao!

“Ha ha, cường đại sao.”Đúng lúc này, Mặc Hi cũng mở miệng, lời nói ra giống như biết được suy nghĩ tựa trong lòng của đứa bé trai, “Cậu phải cường đại hơn nữa, cũng chỉ có cường đại hơn người mới sẽ không bị người vứt bỏ.”

Nói xong, liềm nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Nhị Lăng nhìn Mặc Hi đang nhắm mắt tu luyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia cơ hồ không tìm được một tia khuyết điểm, lông mi nhỏ dài đen bởi vì nhắm lại mà càng thêm rõ ràng, dính trên khuôn mặt như ngọc, sống mũi thẳng, phía dưới cái miệng nhỏ nhắn khẽ hô hấp, vẻ đẹp kia giống như cánh hoa mềm mại, yên ổn anh lành, tạo thành khuôn mặt giống như thiên sứ đang ngủ, khiến cho người ta không nhịn được cũng đè thấp hô hấp một chút, không đành lòng quấy rầy.

Khuôn mặt này nếu trưởng thành thì không biết sẽ xinh đẹp kinh tâm động phách như thế nào, khiến người ta hít thở không thông.

Ngay cả bản thân Nhị Lăng cũng không biết, mình sẽ quen biết một Mặc Hi xuất sắc như thế, mà cái gì cũng không có làm, Thiên Nhu ở một bên nhìn, mặc dù phát hiện, nhưng cũng không nói cái gì, con ngươi khẽ dao động.

Xe bay đến đích, dừng lại, đúng lúc này, Mặc Hi cũng tự động từ trong tu luyện tỉnh lại. Cặp mắt mở ra, không có một tia mơ hồ khi mới tỉnh lại, một mảnh trong trẻo. Cùng Thiên Nhu, Nhị Lăng xuống xe, thanh toán tiền, liền đi theo Nhị Lăng.

Đi lại trong con ngõ nhỏ ở ẩm ướt mang theo âm u, khiến cho Mặc Hi có cảm giác quay về quê cũ, nơi này thật sự rất giống đường về nhà ngày trước.

Liên tục đi loanh quanh lòng vòng, khoảng chừng 10 phút đồng hồ, Nhị Lăng liền dừng lại, bởi vì trước mắt con đường chính xuất hiện một màn như vầy: hai đứa trẻ đang đánh nhau, hai bên cũng có mấy đứa trẻ khoảng 8 tuổi ——15 tuổi, khoảng 5,6 đứa. Cả người dơ bẩn, tay chân đấm đá loạn lên, bên tai còn có các loại âm thanh mắng to.

“Mày con mẹ nó! ! Chó nuôi lớn ! ! Xem Lão Tử có đánh chết mày hay không!”

“Cút! Mày là cái chó gì, mình là chó còn mắng người khác!”

“Giết! Diệt một bầy chó này đi!”

“. . . . . .”

Mặc Hi nhìn Nhị Lăng một lát, thấy dáng vẻ của cậu ta, đại khái cũng đoán được, ắt hẳn cậu ta nhận ra những người này, liền mở miệng, “Muốn đi thì đi đi.”

Nhị Lăng nghe tiếng, nhìn cô một cái, thân thể không động đậy, mà bàn tay tia sáng màu cam lóe lên, một đoàn ngọn lửa màu đen xuất hiện, hướng về một chỗ trống trải ném đi.

“Ầm! !”

Một tiếng tiếng nổ mạnh khổng lồ, chỉ thấy chỗ đó trực tiếp bị tạc ra một cái hố khoảng chừng nửa thước, mà cũng bởi vì một tiếng này, hai đứa trẻ vốn đang giằng co với nhau cuối cùng dừng lại.

Hai đứa bé đứng dậy cộng thêm khoảng 10 đứa cũng nhìn về phía ba người Mặc Hi, con ngươi kia là ngạc nhiên, nghi ngờ, hâm mộ, còn có . . . . . . Tham lam!

Trong đó có một đứa bé đột nhiên nhỏ giọng nói với một đứa bé cao lớn bên cạnh, “Lão Đại, bọn họ nhìn rất có tiền.”

Một tiếng này, rất nhỏ. Nhưng mà đối với ba người Mặc Hi lại vô cùng rõ ràng, con ngươi của Nhị Lăng càng lạnh.

Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh hỉ lại cẩn thận vang lên, “A! ? Là anh Nhị Lăng sao?”

Nhị Lăng quay đầu nhìn về phía đứa bé kia, gật đầu.

Cái gật đầu này nhất thời khiến cho đám người bên trái hoan hô lên một tiếng, ” Anh Nhị Lăng! Làm sao anh lại biến thành bộ dáng này? Thế nhưng, anh đến kịp thời, chúng ta cùng nhau giết bọn bầy chó cái nuôi lớn này ! !”

Nhị Lăng không động đậy, mà nhìn về phía Mặc Hi, nhìn thấy ngài ấy cũng không có lộ ra dáng vẻ tức giận thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu đột nhiên cảm thấy tiếng mắng chửi bình thường thỉnh thoảng vẫn nghe dường như làm bẩn ngài ấy, ở nơi ẩm ướt âm u này, ngài ấy trở nên sạch sẽ như vậy, khuôn mặt kia nụ cười kia dường như cũng chiếu sáng bừng nơi đây.

“Đi về.” Nhị Lăng thấy Mặc Hi không nói chuyện, liền lên tiếng nói với đám trẻ kia.

“Anh Nhị Lăng! ? Bọn họ muốn cướp địa bàn! ! Làm sao có thể. . . . . .”

“Đi về.” Giọng nói của Nhị Lăng chìm xuống nhiều, thân thể kia không khống chế được, hơi thở bạo ngược dường như nồng đậm hơn.

Những đứa trẻ kia trợn to mắt, một số lầm bầm nho nhỏ, cuối cùng vẫn cúi đầu, đồng ý một tiếng, “Dạ . . . . .”

Nhị Lăng cũng quay đầu lại nhìn về phía Mặc Hi một lần nữa, Mặc Hi cũng nhìn cậu ta, cười nói, “Vậy đi thôi.”

Nhị Lăng gật đầu, đi đầu dẫn đường.

Đám trẻ kia cũng đi theo phía sau bọn họ, đồng thời mắt cũng tò mò nhìn Mặc Hi và Thiên Nhu, hai bé gái cùng đi với anh Nhị Lăng của bọn họ là ai a? Thật sự rất xinh đẹp, chẳng lẽ là bạn gái của anh Nhị Lăng sao? Anh Nhị Lăng thật sự lợi hại!

Dường như, cô nhi thật sự dễ dàng trưởng thành sớm.

Nhưng mà bọn họ muốn đi, lại có người không nguyện ý, chỉ nghe đứa bé trai cao lớn vừa mới nghe đứa trẻ bên cạnh nói chuyện kêu lên, “Đứng lại! Tao có nói bọn mày có thể đi sao?”

Nhưng mà không ai ngó ngàng tới bọn họ.

“Con mẹ nó! Anh em đâu! Lên!” Nhưng mà khi cậu ta mới một hô xong, liền thấy một đoàn ngọn lửa màu đen nổ tung trên mặt đất ở trước mặt bọn họ, lại một lần nữa”Ầm! !” một tiếng, khiến cho những đứa bé kia cũng không biết là bị chấn động hay bị dọa, đặt mông ngã trên mặt đất.

Mà đi theo nhóm người Mặc Hi một đám trẻ con miệng đều há hốc, ánh mắt trợn to nhìn Nhị Lăng, ngay cả bước đi đều quên mất. Cho đến khi thấy ba người Mặc Hi sắp biến mất không nhìn thấy mới hồi hồn lại, đồng thời trong miệng kêu to, “Anh Nhị Lăng! Mới vừa rồi, mới vừa rồi là anh sao? Thật sự là anh sao?”

“Ánh sáng màu cam kia, em không bị hoa mắt đi! !”

“Trời ạ! Anh Nhị Lăng rốt cuộc lần đầu tiên phát ra dị năng rồi, em đã biết anh Nhị Lăng có thể vào An thị thì nhất định rất lợi hại ! !”

“Dị năng giả trung cấp! Với tuổi của anh Nhị Lăng Dị năng giả trung cấp là lợi hại hay không lợi hại vậy?”

“Đương nhiên lợi hại, ngu ngốc! !”

Nhị Lăng thấy Đại Lăng, sắc mặt nhất thời nhu hòa không ít, nghe cậu ta nói, thấp giọng nói, “Đi vào rồi nói.”

“Được? Được, được, đi thôi.” Đại Lăng ôm lấy bả vai Nhị Lăng chuẩn bị đi vào trong.

Nhị Lăng lại lui một bước, tránh ra. Dưới ánh mắt kinh dị của Đại Lăng, nói với Mặc Hi, “Đại nhân, đi thôi.”

“Ừ.” Mặc Hi trả lời, kỳ thật cô cũng hiểu vì sao lúc này Nhị Lăng lại làm ra hành vi đột ngột như vậy, kỳ thật chính là muốn cho đứa bé trai tên Đại Lăng nhìn, để cậu ta hiểu được một số chuyện.

Quả nhiên, Đại Lăng vừa thấy một màn như vậy, nhất thời đưa ánh mắt nhìn về phía Mặc Hi, đánh giá từ trên xuống dưới, lại nhìn về phía Nhị Lăng, mới định lên tiếng, đã bị Nhị Lăng đoạt trước, “Đi vào lại nói.”

“. . . . . .” Đại Lăng mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói, “Được rồi.” Lại nhìn Mặc Hi một cái, liền quát một tiếng với đám trẻ con đang nhìn ngó xung quanh, “Tất cả giải tán, đừng ở đây vờ ngớ ngẩn!”

“. . . . . . A, vâng. . . . . .” Mặc dù vẫn muốn nhìn, nhưng vừa thấy Đại Lăng như vậy, một đám trẻ con đều chạy đi.

Nhìn thấy tất cả, Mặc Hi cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Đại Lăng. Cô phát hiện, đứa bé trai trước mắt này mặc dù không phải Dị năng giả, thế nhưng dường như rất có thiên phú lãnh đạo?

Nhị Lăng cũng nhìn thấy ánh mắt Mặc Hi nhìn Đại Lăng , cặp mắt đen nhánh kia thoáng qua một đạo tia sáng, dường như trên mặt cũng an tâm hơn chút, Thiên Nhu hoàn toàn giống như một người đứng xem, chú ý tất cả mọi chuyện, khóe miệng cũng mang theo ý cười.

“Vậy xin mời vào.” Nhưng mà Đại Lăng không cảm giác được những chuyện này, nói với Mặc Hi. Vừa rồi tất cả biểu hiện của Nhị Lăng cũng để cậu hiểu được người trước mắt này quan trọng, dựa vào kinh nghiệm bọn họ lớn lên cùng nhau luôn gắn bó nương tựa vào nhau, điểm ăn ý này vẫn có.

Từng người đi về phía gian phòng kia, cửa mở ra, xông vào mũi chính là một cỗ mùi thuốc nồng nặc, mặc dù nồng nặc, nhưng lại ngoài ý muốn khiến Mặc Hi cảm giác được thuốc này lại còn mang theo một chút năng lượng, vừa vào trong mũi, xác thực tinh thần thoải mái không ít.

Chớp mắt nhìn lại, liền thấy một đứa bé trai gầy gò khoảng chừng 10 tuổi trong đại sảnh đang trông chừng một siêu thuốc, trong tay cầm cây quạt thỉnh thoảng phe phẩy, mà mùi thuốc kia chính là từ này trong cái siêu này tỏa ra ngoài .

Trong đại sảnh cũng không có gì nhiều, chỉ có cái ghế dài, bát đũa, quần áo, dường như cuộc sống sinh hoạt của bọn họ cũng chỉ ở phòng khách này. Ở chỗ cạnh tường là một chiếc giường dài, trên giường một ông lão đang nằm thoạt nhìn hình như bị thương, hình dạng khô gầy kia, dường như chỉ còn có da bọc xương, có khí không lực nằm ở chỗ đó, chỉ là con ngươi hơi đục kia hình như có lúc đột nhiên toát ra một đạo tinh quang?

Không sai, tinh quang!

Đấy là thời điểm Mặc Hi mới vào cửa, vừa vặn liếc mắt nhìn ông lão kia một cái, chỉ là giống như trong nháy mắt, tinh quang kia lập tức tiêu tán, khiến cho người ta cảm thấy chỉ là ảo giác, rõ ràng ông lão trước mắt này chính là một ngọn đèn sắp tàn trước gió, thoạt nhìn sống không được bao lâu.

Chẳng lẽ lại nhìn sai sao? Sẽ không! Bởi vì Mặc Hi cảm giác được linh hồn kia truyền tới, ông lão trước mắt này chắc sống không được lâu nữa, hoặc là nói ông ấy có thể chống đỡ đến bây giờ cũng là kỳ tích, nhưng mà linh hồn của ông ấy dao động như trước thỉnh thoảng truyền tới cảm giác cường đại khó nói thành lời, không sai! So với An Dĩ Mẫn còn cảm thấy cường đại hơn, cũng có thể nói, ông lão trước mắt này, nếu như không phải phát sinh cái gì khiến ông ấy biến thành như vậy, thì trước kia ông ấy tuyệt đối vô cùng cường đại. . . . . .

Võ giả!

“A! Nhị Lăng ca, anh đã trở về.” Một tiếng nói trong trẻo truyền tới, là đứa bé trai đang chông chừng cái siêu thuốc.

Mà thời điểm cậu bé ngẩng đầu lên, Mặc Hi cũng thấy rõ khuôn mặt của cậu, một cậu con trai rất xinh đẹp. Nếu như có thể nói, cũng có thể nói là đáng yêu, làn da trắng nõn, cặp mắt không tính là quá lớn lại rất có tinh thần rất sáng, mũi rất thẳng, còn có đôi môi mọng nước kia, mặc dù dáng vẻ chỉ có thể coi là bình thường, nhưng mà rất thoải mái.

Ba người bọn họ thật sự có chút đặc biệt, mỗi cái cô nhi đều trưởng thành với bộ dáng tốt a, Mặc Hi nghĩ thế bỗng nhiên có chút buồn cười.

“Ừ.” Nhị Lăng đáp một tiếng, nói tiếp, “Bác ấy có tốt lên chút nào không?”

Trên mặt Tam Lăng có chút áy náy, “Em vô dụng, vẫn chỉ có thể đại khái ổn định bệnh của bác thôi.”

Nghe lời nói này, Mặc Hi lại nhìn về phía đứa bé trai lần nữa, bệnh của ông lão này vẫn do cậu chữa trị? Còn ổn định? Trong lòng có nghi vấn, Mặc Hi cũng trực tiếp hỏi ra, “Bệnh của ông ấy vẫn do cậu chữa trị? Còn có, bệnh của ông ấy cậu chữa trị bao lâu rồi?”

Lúc này Tam Lăng mới nhìn về phía Mặc Hi, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, cặp mắt đột nhiên ngẩn ngơ, hình dạng này cùng năm Mặc Hi 5 tuổi, dáng vẻ mà lúc An Diệc Kỳ nhìn thấy cô thật sự rất giống. Khi đã rõ ràng, tốc độ hồi hồn của Tam Lăng nhanh hơn và khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia ửng lên những vệt màu đỏ, kêu lên, “Cậu, cậu là người trên tấm hình kia, con gái nuôi mà An thị nhận, gọi Mặc Mặc !”

“Ha hả, cậu cũng biết rất rõ ràng nha.” Mặc Hi cười nói, thế nhưng cô cũng biết, chuyện hôm đó chuyện, sợ là cả thành Đế Do đều biết. Chỉ là chuyện đã qua nhiều năm như thế, người nhớ kỹ cũng không quá nhiều, ngẫm lại một người nhận ra Mặc Hi cũng không nhiều lắm.

Sắc đỏ trên mặt Tam Lăng càng đậm hơn, cười cười có chút ngượng ngùng. Cậu thật sự không thể nói, là hôm đó cậu đi ra ngoài mua thuốc, thấy dáng vẻ của Mặc Mặc trên TV sau đó cũng nhìn ngây người, hơn nữa, lại còn mơ đến cô ấy, “Không, không có gì.”

“A, nói thế anh mới nhớ ra, làm sao lại nhìn quen như thế.” Đại Lăng sau một lúc kêu lên, lúc vừa mới nhìn thấy Mặc Hi cậu liền có cảm giác quen thuộc, chỉ là trong chốc lát không nhớ ra.

“A, nói thế anh mới nhớ ra, làm sao lại nhìn quen như thế.” Đại Lăng sau một lúc kêu lên, lúc vừa mới nhìn thấy Mặc Hi cậu liền có cảm giác quen thuộc, chỉ là trong chốc lát không nhớ ra.

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Mặc Hi nhắc nhở Tam Lăng vấn đề vừa mới hỏi.

“A! Ừ ừ!” Tam Lăng vội vàng đáp, “Ừ, bệnh của bác đều do mình chữa trị, đã hơn nửa năm.”

“Cậu học qua y sao?” Mặc Hi lại hỏi.

Tam Lăng cười cười có chút ngượng ngùng, “Không có, chẳng qua là, chúng tôi chỉ đủ tiền đi những bệnh viện nhỏ, nhưng bọn họ người người đều nói bác không cứu được, mình liền thử điều trị cho bác một lần xem sao.” Chuyện này gọi là ngựa chết thành ngựa sống.

Mặc Hi không nói tiếp, phải nói, trên thế giới này có lẽ thật sự có thiên tài, cậu bé trước mắt này không có bất kỳ dị năng, không học qua y, lại có thể đem người vốn đã sớm chết kéo lâu như thế, coi như học qua y, dựa theo tuổi của cậu bé bây giờ cũng khiến người ta chấn kinh rồi.

Thiên Nhu nghe việc này cũng nhìn về phía Tam Lăng, cậu ta đối với y học thật sự có năng lực học tập cường đại.

“Cậu rất lợi hại.” Một hồi, trên mặt Mặc Hi giơ lên một chút tán thưởng cười cười, nói với Tam Lăng.

Nhìn khuôn mặt cười xinh đẹp kia, cặp mắt trong trẻo kia nở nụ cười nhìn mình, Tam Lăng lại ngơ ngác nhìn cô, trong lúc nhất thời không đáp lời.

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, Mặc Hi cũng không hỏi cái gì nữa, liếc nhìn ông lão trên giường, quay đầu nói với Nhị Lăng, “Cậu muốn tiền, chính là muốn trị liệu cho ông ấy sao.”

Lúc Nhị Lăng nhìn ông ấy đầy ôn hòa ấm áp, Mặc Hi nhìn thấy rõ ràng. Ở Nhị Lăng, không, phải nên nói là, ở trong mắt ba đứa bé, ông lão ở trên giường này giống như người cha của bọn họ vậy. Cũng chính là người thân của bọn họ, khó trách Nhị Lăng sẽ vì ông ấy, mà nguyện ý để xuống pho tượng tôn nghiêm của mình.

Nhị Lăng không tiếng động gật đầu, mà lúc này Tam Lăng cũng tỉnh táo lại, nghe thấy lời này cùng Đại Lăng đều nhìn về phía cậu ta, tính cách của cậu ta hai người bọn họ hiểu rõ, bên trong con ngươi cũng đều hiện lên sự buồn rầu.

“Nhị Lăng. . . . . .” Đại Lăng trầm giọng quát một tiếng, đưa tay phủ lên đầu Nhị Lăng. Tiếp theo nhìn về phía Mặc Hi, lông mày nhíu nhẹ, động tác này giống lúc cậu ta quát đám trẻ con giải tán vừa nãy, động tác này, sẽ khiến cho người ta có cảm giác uy hiếp, mặc dù bây giờ cái cảm giác này cũng không mãnh liệt, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Mặc Hi, trầm giọng nói, “Mặc tiểu thư, không biết Nhị Lăng đồng ý ngài cái gì?”

“Ha ha.” Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng, bây giờ cô đối với ba anh em này càng lúc càng hài lòng rồi, Đại Lăng này mặc dù tuổi nho nhỏ nhưng lại có năng lực lãnh đạo, lại tỉnh táo, thông minh, cười nói, “Đồng ý tôi cái gì? Cậu ấy vốn chính là người của tôi, mà tôi đối với người của mình, cậu ta có bất kỳ yêu cầu gì tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn.”

Lời nói bình thản, tùy ý, lại khiến cho mọi người có mặt ở đó cảm thấy chân thật và kiên định.

Thiên Nhu cúi đầu nhìn về phía Mặc Hi, khóe miệng khẽ cười, con ngươi đầy ôn nhu, ngài ấy chính là người có mị lực khiến người ta cam tâm đi theo, khiến người ta tin phục, cũng khiến người ta cảm động, nhưng cũng nói được làm được.

Chỉ cần được ngài ấy tín nhiệm, ngài ấy tán thành, bị ngài ấy nhớ kỹ, ngài ấy liền sẽ mở rộng tấm lòng với bạn, nhận được sự bảo hộ của ngài ấy.

Thân thể của Nhị Lăng cũng khẽ dao động, quay đầu nhìn về phía cô, nhìn thấy ngài ấy cũng quay đầu cong môi cười một tiếng, dịu dàng, tín nhiệm, không có bất kỳ lời nói.

Trong đôi mắt của Nhị Lăng cũng phát sinh chút biến hóa.

Ông lão ở trên giường nhìn đoàn người này, nói đúng hơn là nhìn Mặc Hi. Con ngươi kia lại lóe lên tinh quang, ánh mắt phức tạp, vùng vẫy, quyết định, tán thưởng, cảm thán, cuối cùng lại là một mảnh hơi đục, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“. . . . . .” Đại Lăng nghe lời nói như vậy, đầu đột nhiên cũng nhớ tới xưng hô của Nhị Lăng với Mặc Hi lúc ở bên ngoài, người của cô ấy! ? Chẳng lẽ. . . . . .

Con ngươi đột nhiên trợn to, nhìn về phía Nhị Lăng, thanh âm trong miệng nâng cao, “Nhị Lăng, chẳng lẽ em vì chữa trị cho bác, bán mình cho cô ấy sao?”

Bán. . . . . .

Chữ này thật sự khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Mặc Hi cũng sửng sốt vì một tiếng kêu to này, tiếp theo cười thành tiếng, thật là nói cậu ta trưởng thành quá sớm, hay nên nói vẫn còn trẻ con đây? Lại nghĩ đến chuyện này.

Nhị Lăng cũng nghĩ đến đó, trên khuôn mặt trắng nõn nổi nên sắc đỏ, dùng tiếng nói khàn khàn nói, “Thề nguyện trung thành.”

Đại Lăng trầm mặc, Tam Lăng nhìn sang Mặc Hi lại nhìn về phía Nhị Lăng, cái gì cũng không nói không mở miệng.

Thề thần nguyện trung thành, chuyện này nói quan trọng cũng quan trọng, nói không quan trọng cũng không quan trọng, phải xem bạn đi theo dạng chủ nhân như thế nào, một chủ nhân tốt, đó là vận khí của bạn, nếu không tốt, cũng chỉ có thể tự nhận gặp xui xẻo, vận xui!

Nhưng có một điểm khẳng định, đó chính là. . . . . . tự do, đã bị trói buộc.

“Nhị Lăng.” Đại Lăng kêu lên một tiếng, nhưng lại không biết nói gì tiếp.

“Em rất tốt.” Vẻ mặt của Nhị Lăng cũng không có bất kỳ biến hóa, cậu nhận Mặc Hi làm chủ nhân không có bất kỳ câu oán hận. Ngài ấy để cậu chiếm được sức mạnh như vậy, chỉ dựa vào một điểm này cũng đủ để cậu bán mạng rồi, hơn nữa, trong lòng cậu cũng đã hoàn toàn đón nhận tiểu chủ nhân này.

Cường đại, trí tuệ, bình tĩnh, uy nghiêm, người con gái hoàn mỹ như vậy, thậm chí khiến cậu cảm thấy mình không xứng làm thuộc hạ của ngài ấy, khiến cậu muốn càng thêm cường đại.

Thấy dáng vẻ của Nhị Lăng, Đại Lăng cảm thấy lần đầu tiên không hiểu cậu. Lòng tự trọng của cậu ấy lớn như thế nào, cậu và Tam Lăng đều hiểu rõ, nhưng mà dáng vẻ của cậu ấy bây giờ là chuyện gì xảy ra? Khó đến nỗi cậu ấy thật sự cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của cô ấy?

“Khụ, khụ. . . . . .” Đúng lúc này, một đạo tiếng ho khan phá vỡ im lặng.

Hi vọng của mọi người chính là ông lão nằm ở trên giường kia.

“A! Thuốc của bác!” Tam Lăng kêu lên một tiếng, liền nhớ mình còn đang chông chừng siêu thuốc. Nhưng mà quay đầu nhìn lại, liền thấy thuốc kia đã bị cháy, sắc mặt lập tức uể oải, thuốc ở đây cũng không phải dược liệu quý gì, nhưng mà đối với bọn họ mà nói không thể lãng phí.

“Đại nhân.” Nhị Lăng thấp giọng kêu một tiếng với Mặc Hi.

Mặc Hi tự nhiên biết ý của cậu ta, chỉ là cô cũng không có động, cặp mắt nhìn về phía ông lão ở trên giường kia, lên tiếng nói, “Cũng không phải là tôi không giúp cậu, chẳng qua là ông ấy thật sự đã không cứu được, thương thế của ông ấy có thể kéo dài lâu như vậy mà không chết, chỉ có thể nói đứa bé kia thật sự có bản lĩnh.”

“Cô làm sao có thể. . . . . .” Đại Lăng cho là Mặc Hi mở lời từ chối, thế nhưng Mặc Hi nói bác ấy sẽ chết hơn khiến cậu tức giận, chẳng qua còn không có nói xong, nghe thấy Mặc Hi nói tiếp, “Cháu nói có đúng không, thưa bác?”

Một tiếng này, là nói với Ông bác trên giường.

“Ha hả, bé con, làm sao cháu biết bác bị thương mà không phải bị bệnh vậy?” Ông bác ngồi dậy, nửa người tựa vào tường, hướng Mặc Hi hỏi, giọng điệu rõ ràng mang theo hứng thú.

“Chuyện này, bí mật.” Mặc Hi bình thản cười, cô cũng không biết giải thích năng lực của cô như thế nào, hơn nữa cho dù có thể giải thích cô cũng không sẽ giải thích tất cả mọi chuyện với Ông bác này.

Cặp mắt hơi đục của Ông bác rũ xuống tròng mắt nhìn Mặc Hi, mà Mặc Hi cũng bình thản nhìn lại ông ấy, hai người cứ nhìn nhau như vậy, mọi người có mặt ở đó đều không biết lên tiếng thế nào.

“Ha ha ha ha! Khụ khụ!” Đột nhiên, ông lão cười to ra tiếng, nhưng mà mới cười một hồi, lại bắt đầu ho khan kịch liệt, Tam Lăng thấy vậy, vội vàng đi tới bên cạnh người của ông ấy giúp ông ấy vuốt lưng, ông ấy vẫn cười, “Thú vị! Thú vị! Cháu bé con này không tệ, a, không tệ, không tệ!”

“Cám ơn bác khen ngợi.” Vẻ mặt của Mặc Hi không có bất kỳ biến hóa, chẳng qua là khóe miệng cười hơi sâu một chút.

“Bác! Không nên cười.” Tam Lăng thấy ông lại cười lại ho , đau lòng nên nóng lòng kêu lên.

“Ha ha, không, khụ, không chuyện, dù sao cũng là người sắp chết rồi! Có thể trước khi chết, khụ khụ. . . . . . Trước khi chết nhìn thấy nhóc con coi như ông trời rủ lòng thương với bác.” Ông bác cười nói, lời nói ra khiến cho Đại Lăng và Tam Lăng đều trợn to mắt nhìn, tính cách của bác ấy bọn họ cũng biết đại khái đấy. Mặc dù ở tại nơi này, nhưng lại vô cùng cao ngạo, không có nhiều thứ lọt vào trong mắt của bác, thế nhưng lại nói nhìn thấy Mặc Hi là trời cao rủ lòng thương với bác như thế? Vậy bác ấy đánh giá Mặc Hi cao bao nhiêu?

Hai người cũng nhìn về phía khuôn mặt Mặc Hi vẫn bình tĩnh như trước, giống như chuyện không liên quan đến mình. Trong lòng nghi vấn, cô ấy có bản lãnh gì lại khiến bác coi trọng như thế?

Mà lúc Nhị Lăng nghe thấy lời nói này của Ông bác, con ngươi đen nhánh sâu thẳm thoáng qua một chút an tâm và mừng rỡ.

Ông bác nhìn Nhị Lăng một cái đầy thâm ý, cũng không bị cậu ta phát hiện. Nụ cười trên mặt sau một lúc cũng yên lặng xuống, một mảnh nghiêm túc, nói với Mặc Hi, “Bé con, cháu đi ra ngoài trước, bác có lời muốn nói với bọn họ.”

“Vâng.” Không có bất kỳ chần chờ, Mặc Hi cười đáp ứng, rồi dẫn Thiên Nhu ra khỏi cửa, thuận tiện giữ đóng cửa lại.

Bộ dạng bình tĩnh kia lại một lần nữa khiến cho sự tán thưởng trong mắt của ông cao hơn một phần.

Mặc Hi vừa ra phía ngoài, liền nhìn thấy một đám trẻ con đang đứng ở các nơi, len lén nhìn về phía mình và phòng ốc, không để ý đến, tựa vào tường, bắt đầu chờ ông bác và ba đứa bé trong căn phòng nói xong chuyện.

Theo cửa phòng đã đóng, cả phòng chỉ còn lại có bốn người ông lão, Đại Lăng, Nhị Lăng và Tam Lăng.

Có chút im ắng, ai cũng không nói gì, cuối cùng vẫn là ông lão đem Tam Lăng vẫn còn đang vuốt lưng cho mình lôi xuống, “Được rồi, không cần vuốt, vuốt đến vuốt đi, cuối cùng cũng chết.”

“Bác!” Dường như chỉ trong nháy mắt Tam Lăng kêu lên sau lời nói của ông ấy, “Cháu nhất định sẽ cố gắng tìm nhiều sách để đọc hơn, giúp bác trị hết bệnh ! !”

“Ha ha, bác biết cháu hiếu thuận, chỉ là thân thể của mình, chính mình biết.” Ông bác đang cười nói, thấy Tam Lăng lại chuẩn bị lên tiếng, sắc mặt nhất thời trầm xuống, “Được rồi, đi đứng phía trước, Đại Lăng, Nhị Lăng, các cháu cũng lại đây.”

“. . . . . . Dạ” Tam Lăng định mở miệng, cuối cùng vẫn áp chế lại, lên tiếng trả lời. Đứng ở trước mặt ông lão, Đại Lăng và Nhị Lăng cũng đứng ở bên cạnh người cậu ta.

Ông lão trầm mặt, đánh giá ba đứa trẻ trước mắt, trong con ngươi lộ ra ôn nhu cùng hiền lành, bọn chúng giống như con ruột của ông vậy.

Cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại ở trên người Nhị Lăng, trầm giọng nói, “Nhị Lăng, huyết mạch của cháu thức tỉnh rồi?” Mặc dù là câu hỏi, giọng điệu lại khẳng định.

Nhị Lăng ngước mắt nhìn ông, con ngươi đen nhánh thoáng qua một chút kinh ngạc, trả lời nói, “Dạ”

“Bác vốn tính toán cháu phải tới 14 tuổi mới có thể thức tỉnh, lại không nghĩ đến lại đến trước, hơn nữa còn sớm như thế, sử dụng Hắc Viêm cho bác nhìn một chút.” Ông lão có chút cảm thán lại mơ hồ hưng phấn.

“Bác vốn tính toán cháu phải tới 14 tuổi mới có thể thức tỉnh, lại không nghĩ đến lại đến trước, hơn nữa còn sớm như thế, sử dụng Hắc Viêm cho bác nhìn một chút.” Ông lão có chút cảm thán lại mơ hồ hưng phấn.

Nhị Lăng nghe lời, không nói gì, tay vừa giơ lên, ánh sáng màu cam lóe lên, một đoàn ngọn lửa màu đen xuất hiện trong bàn tay nhỏ, đen nhánh giống như mực, mơ hồ phát tán ra bạo ngược đen nhánh.

“Không sai! Không sai! Là Hắc Viêm, là Hắc Viêm.” Cặp mắt của ông lão nhìn đoàn ngọn lửa màu đen kia, trong miệng thì lẩm bẩm, tinh quang lóe lên, tròng mắt giống như điện nhìn Nhị Lăng, trầm giọng nói, “Nói bác nghe xem, cháu thức tỉnh như thế nào!”

Đại Lăng và Tam Lăng cũng bị hành động vừa rồi của Nhị Lăng làm cho hồ đồ, không nói ngọn lửa màu đen kia, chính là tia sáng màu cam kia cũng khiến bọn nó sợ hãi. Màu cam, đây chính là tiêu chuẩn của Dị năng giả trung cấp! Nhị Lăng lại thành Dị năng giả trung cấp! ? Đúng lúc này lại nghe ông lão nói, cũng khẩn trương nhìn cậu ta, bọn họ cũng muốn biết vì sao Nhị Lăng đột nhiên nhận được sức mạnh cường đại như vậy.

Nhị Lăng ngước mắt, mấp máy miệng, trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Là đại nhân kích phát ra cho cháu, ngày đó cháu bị đánh, được đại nhân cứu sau đó. . . . . .”

Đem chuyện ngày đó nói đại khái một lần, cũng không nói ra chuyện Mặc Hi có mắt màu tìm và tia chớp màu tím, sau khi mấy người có mặt ở đây nghe xong đều trầm mặc. Không đúng, chỉ có ông lão trầm mặc, mà hai người Đại Lăng và Tam Lăng đều trợn to mắt lên, Tam Lăng khoa trương nhất, há hốc miệng.

Bọn họ kinh ngạc như thế cũng không kỳ quái, ai có thể nghĩ đến có người lại kích phát huyết mạch và năng lượng của một người? Bình thường chỉ cần năng lượng của đối phương tiến vào thân thể của người khác, cũng khiến người đó khổ không thể tả, phá hoại bên trong thân thể của người đó, cách làm của Mặc Hi thật sự không thể tin được.

“Bé con kia thật sự khiến người ta nhìn không thấu.” Ông lão bỗng nhiên cảm thán một tiếng, vốn đã cảm giác được Mặc Hi không đơn giản rồi, lại không nghĩ đến không đơn giản đến trình độ như vậy. Con ngươi sâu thêm, lại hỏi Nhị Lăng, “Bác biết cháu nhất định có chuyện chưa nói, nhưng mà cháu không nói nhất định có lý do của cháu, bác hỏi cháu, cháu dùng huyết mạch truyền thừa làm khế ước chủ tớ với bé con đó?”

Nhị Lăng im lặng gật đầu.

“Không ngờ con trai của Hắc Viêm Ma thánh từng nổi tiếng một thời lại trở thành người hầu của người khác . . . . . .” Ông lão hạ giọng lẩm bẩm một câu, chỉ là giọng nói kia nhỏ không thể nhỏ hơn, nên chỉ có ông lão tự mình biết mình nói gì. Than thở một hơi, “Mà thôi mà thôi, nói bác nghe xem, cháu hiểu người chủ nhân này của mình thế nào? So với cháu mạnh hơn hay yếu hơn?”

Mặc dù nghe Nhị Lăng nói huyết mạch của mình được Mặc Hi thức tỉnh, nhưng mà ông lão cũng không nhìn ra được với độ tuổi khoảng chừng 9 tuổi như Mặc Hi thì lợi hại ở chỗ nào, giúp Nhị Lăng thức tỉnh có lẽ chỉ là một chút năng lực đặc thù mà thôi, dù sao dị năng thiên kỳ bách quái, có một chút đặc thù cũng không kỳ quái, giống như vừa rồi Mặc Hi có thể nhìn ra được ông bị thương chứ không phải bị bệnh.

Nghe thấy lời này, tay nhỏ bé của Nhị Lăng bỗng xiết chặt, ông lão cũng phát hiện ra sự khác thường của cậu ta, con ngươi lóe lên, chẳng lẽ nói. . . . . .

“Ngài ấy, mạnh hơn cháu!” giọng điệu của Nhị Lăng hơi trầm, mang theo chút không cam lòng, lại chân thành, nói xong, trầm mặc một hồi, lại nhấn mạnh lần nữa, “Mạnh hơn. . . . . . rất nhiều, rất nhiều!”

“. . . . . .” Lời vừa nói ra Đại Lăng và Tam Lăng đã không biết phải nói gì? Nhị Lăng! ! ? Bây giờ Nhị Lăng đã là Dị năng giả trung cấp! ! Mạnh hơn Nhị Lăng, còn rất nhiều! ! ? Như vậy, chẳng lẽ nói cô bé thoạt nhìn chỉ có 9 tuổi đã là Dị năng giả cao cấp rồi sao? Kia. . . . . . làm sao có thể! ?

“Nhị Lăng, em, em nói đùa sao?” Đại lăng có chút ngây ngốc lên tiếng hỏi Nhị Lăng, mặc dù cậu cũng biết Nhị Lăng không phải là người thích nói đùa.

Quả nhiên, nghe Đại Lăng nói, Nhị Lăng không có bất kỳ phản ứng, làm cho mấy người biết, cậu cũng không nói dối. Đại Lăng trầm mặc, cậu không tiếp thu được tất cả mọi chuyện Nhị Lăng vừa mới nói.

Trong lòng ông lão cũng nhảy lên, đương nhiên ông cũng biết Nhị Lăng sẽ không nói dối, hơn nữa ông cũng cảm giác được trên người Mặc Hi có loại cảm giác nói không nên lời, một loại thuần thục sạnh sẽ lại thần bí, ngay cả ông cũng nhìn không thấu. Vốn tưởng rằng bé con đó chỉ là một Dị năng giả có chế hệ đặc biệt, tu vi cũng sẽ không quá cường đại, hơn nữa hiện tại dựa theo cách nói của Nhị Lăng, cảm nhận và suy nghĩ trong lòng của ông đối với Mặc Hi đã hoàn toàn thay đổi.

Sức mạnh cường đại, lúc đối mặt với mình rất bình tĩnh không giống trẻ con, một cái liếc mắt nhìn ra thương thế của mình, một người như vậy, vẫn là một đứa trẻ sao, quá quỷ dị, cũng quá thần bí.

“Đáp ứng tôi cái gì? Cậu ấy vốn là người của tôi, mà tôi đối với người của mình, họ có bất kỳ yêu cầu gì tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn.”

Đột nhiên, lời nói vừa rồi của Mặc Hi vang lên trong đầu ông lão.

Tôi đối với người của mình, họ có bất kỳ yêu cầu gì tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn. . . Giọng nói kia khiến người ta không thể không tin phục, cũng cảm phục.

Tinh quang trong mắt ông lão lóe lên, mấp máy môi, giống như quyết định chuyện gì rất quan trọng, mở miệng nói, “Đại Lăng, Tam Lăng, các cháu nghe đây, bác thu dưỡng các cháu kỳ thật cũng là vì che giấu Nhị Lăng, cũng để các cháu trở thành trợ thủ và bạn của Nhị Lăng sau này, bây giờ. . . . . .”

Đã qua khoảng nửa giờ rồi, Mặc Hi tựa vào trên tường không có bất kỳ hành động gì khác. Ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt nhàn nhạt , không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thiên Nhu cũng đứng ở bên cạnh cô, không nói lời nào, cô đã quen cử chỉ của Mặc Hi, cũng biết ở thời điểm gì nên làm cái gì.

“Kẽo kẹt.” Một tiếng truyền tới, Mặc Hi quay đầu liếc mắt, nhìn Nhị Lăng đi phía trước, mang theo Đại Lăng và Tam Lăng phía sau, thấy Mặc Hi, liền đi về phía của cô.

Ba người đi tới trước mặt Mặc Hi, Nhị Lăng liền đứng ở bên cạnh người của cô. Đại Lăng và Tam Lăng đều mang vẻ mặt nặng nề, dường như đang chuẩn bị lấy cái gì.

“Có việc?” Mặc Hi ngẩng đầu hỏi hai người trước mắt.

Đại Lăng và Tam Lăng không nói gì, liếc mắt nhìn nhau, sau đó dưới ánh mắt của mọi người có mặt quỳ gối trước mặt Mặc Hi.

Đồng tử trong mắt của Mặc Hi lóe lên, thoáng qua ý cười cùng kinh ngạc, không nói gì, đợi hành động tiếp theo của bọn họ.

Đại Lăng và Tam Lăng cùng lấy ra một cây đao nhỏ ở trên tay rạch một đường, giọt máu đỏ chảy ra, tiếp theo hướng về phía Mặc Hi cúi đầu, bái trên mặt đất, hai giọng nói cung kính giống nhau của hai người đồng thời truyền đến.

“Lấy máu làm thề, tôi dâng tặng người trước mặt, chủ nhân Mặc Hi, không rời không bỏ, trung thành không thay đổi,giữ trọn lời thề!”

“Lấy máu làm thề, tôi đem dâng tặng người trước mặt, chủ nhân Mặc Hi, không rời không bỏ, trung thành không thay đổi, giữ trọn lời thề!”

Nói xong, quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Xung quanh truyền tới một tiếng kêu kinh ngạc:

“Trời ạ! Lão Đại và lão Tam đều thề nguyện trung thành với cô bé kia! !”

“Anh Đại Lăng! Làm sao anh có thể nguyện trung thành với cô bé kia! ! Bọn em phải làm sao ?”

“Này này! ! Tớ biết cô bé đó! ! Là tiểu thư của tập đoàn An thị. Tên Mặc Hi. Ha ha, là lão Đại của anh Đại Lăng là chính là lão Đại của tớ! Có tiểu thư tập đoàn An thị làm lão Đại, không lo không có tiền rồi! ! Ha ha! !”

“A a! ? Thật sao? Lão Đại, Mặc Lão Đại! ! Sau này tớ chính là em của Mặc lão Đại rồi! !”

“Mặc Lão Đại! !” Một tiếng kêu to, Mặc Hi cũng không để ý, khiến mọi người im lặng.

Nhị Lăng liếc mắt nhìn Mặc Hi một cái, cậu không rõ vì sao Mặc Hi không kệu bọn họ đứng lên, chẳng lẽ không muốn tiếp nhận bọn họ sao? Nhưng mà, cậu rõ ràng nhìn thấy được sự tán thưởng trong mắt của Mặc Hi sau khi nhìn thấy bọn họ.

Thời điểm Nhị Lăng nghi hoặc lại có chút nóng lòng, Mặc Hi lên tiếng, “Đứng lên đi.” Giọng nói rất bình thản.

“Dạ! Chủ nhân.” Đại Lăng và Tam Lăng đồng thời đáp, đứng lên.

Nhìn hai người trước mắt, Tam Lăng bị Mặc Hi nhìn khiến sắc mặt có chút phiếm hồng, ánh mắt cũng mơ hồ. Đại Lăng vẫn đứng thẳng tắp, cặp mắt cũng vẫn nhìn vào mắt Mặc Hi, thoạt nhìn dường như không có bất kỳ thay đổi, nhưng mà sau khi cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tay của cậu ta đã nắm chặt hơn. Đúng lúc này, cuối cùng Mặc Hi cũng thu hồi ánh mắt, giơ lên nụ cười, “Các cậu đều rất tuyệt, nếu như có thể nguyện trung thành với tôi, tôi cũng rất vui, chỉ là các cậu không hoàn toàn nguyện trung thành với tôi! Tôi cũng sẽ không tiếp nhận các cậu.”

Nghe câu nói cuối cùng, con ngươi của Đại Lăng và Tam Lăng đều lóe lên, là kinh dị, là kinh hoảng. Mà Mặc Hi lại lên tiếng tiếp, cười nói, “Vậy, còn có chuyện gì sao?”

Hai người không nói gì, Nhị Lăng ở bên cạnh thấp giọng lên tiếng, “Bác, muốn nói chuyện với đại nhân.”

“A, tôi vào ngay.” Mặc Hi cười nói, mới đi mấy bước, lại quay cười nói với Thiên Nhu một tiếng, “Thiên Nhu và Nhị Lăng muốn cùng đi không?”

“Dạ.” Thiên Nhu trả lời một tiếng đi về phía Mặc Hi.

Nhị Lăng trầm mặc một hồi, thấy Mặc Hi quay đầu, cuối cùng vẫn đi theo. Mà lúc này, Mặc Hi đi phía trước khóe miệng cũng giơ lên nụ cười.

Ba người cùng đi vào phòng, Mặc Hi lại nhìn thấy ông lão một lần nữa.

Giờ phút này, ông lão đã hoàn toàn không có dáng vẻ suy yếu vô lực như lúc ban đầu, khuôn mặt bình tĩnh có chút nghiêm túc cùng uy nghiêm, con ngươi một mảnh tinh quang, thấy ba người Mặc Hi đến, con ngươi lóe lên, liền nói, “Bác muốn nói chuyện với mình cháu.”

Mặc Hi bình tĩnh cười nói, “Bọn họ đều là người một nhà, muốn nói với cháu cái gì cứ nói thẳng ra là được.” Vừa nói vừa mang một cái ghế dài lại đây, ngồi xuống, mặt đối mặt với ông lão.

Trong mắt của ông lão thay đổi, nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt mang với cặp mắt vẫn một mảnh lạnh nhạt bình tĩnh như trước, nói, “Bọn họ là người một nhà, vậy người vừa mới hướng cháu nguyện trung thành thì không phải sao?”

Mặc Hi tự nhiên biết người ông ấy ám chỉ là ai, tựa vào trên ghế cười nói, “Không thật tâm nguyện trung thành, không vào được mắt của cháu.” Dù bọn họ là thế gian khó có được.

Con ngươi đen nhánh bình thản cùng khẳng định kia, khiến ông lão có loại cảm giác không chỗ hạ thủ, cũng lại một lần nữa chân thật hiểu được Mặc Hi không đơn giản, trầm giọng nói, “Làm sao cháu biết bọn nó không phải thật lòng.”

“Chuyện này, bí mật.” Lời giải thích của Mặc Hi giống với lúc trước, nhìn thấy ông lão có chút xúc động mấp máy môi, khóe miệng cười càng sâu thêm một phần. Tính nết này đúng là không nhẫn nhịn được, hoặc nói, tính tình của Võ giả tương đối chính trực? Mặc Hi đột nhiên nghĩ đến Khoát Hải.

“. . . . . .” Ông lão hít vào một hơi, đứa bé này thật sự quá thần bí, với tuổi này, phần tự tin này, phần tỉnh táo này từ đâu mà có ?”Bác cũng không muốn nói lời dư thừa, bác hi vọng cháu có thể thu nhận bọn nó, với lại bác còn sẽ cho cháu một thức khác thật tốt, một chuyện hoàn toàn có lợi, chẳng lẽ cháu không làm sao.” Bất tri bất giác, ông lão đã coi Mặc Hi như người trưởng thành mà thương lượng.

“Thứ khác thật tốt là cái gì?” Giọng điệu của Mặc Hi vẫn không nhanh không chậm như trước, giống như một điểm cũng không để ý, vẫn nụ cười bình thản như trước, tựa vào ghế nhìn ông lão.

“Cháu phải đồng ý chuyện bác vừa nói trước đã.” Ông lão nói, giọng điệu không tốt cho lắm, bây giờ trong lòng của ông có chút hoảng sợ. Mình đưa người cho cô bé, còn yêu cầu cô bé thu, chuyện này gọi là gì! ?

Nhưng mà, khiến ông lão tức giận chính là, Mặc Hi vẫn một bộ dáng dầu muối không vào như trước, cười nhẹ, “Không phải làm cuộc giao dịch này, cháu đã nói rồi, người của cháu không thật lòng nguyện trung thành hoàn toàn, cháu sẽ không tiếp nhận.”

“Cháu!!!” Ông lão đã không giữ được bình tĩnh nữa, dáng vẻ kia đúng là thổi râu trợn mắt, ông khi nào thì để bản thân rơi vào bị động? Hơn nữa đối phương vẫn là một đữa bé gái 9 tuổi! Con ngươi kia lạnh thêm một phần, tiếp theo một cỗ khí không hình dạng áp sát về phía Mặc Hì, khí thế kia khống chế vô cùng tốt, chỉ nhằm vào Mặc Hi, tiếp theo lạnh lùng lên tiếng, “Nhóc con, đưa một muốn mười không tốt!”

Nhưng mà, nhìn thấy một màn trước mắt, khiến ông lão trực tiếp trợn tròn mắt, miệng cũng mở rộng, bộ dạng như vậy thật sự rất buồn cười.

Chỉ thấy Mặc Hi đối với khí thế áp bức của ông lão không có bất kỳ biến hóa, vẫn nở nụ cười bình thản như trước, con ngươi liếc một cái, nhìn về phía ông lão, “Xem ra bác cũng không có bất kỳ thành ý đàm phán nào, sử dụng uy hiếp, muốn uy hiếp cháu sao?”

“Làm sao có thể? Sao cháu không có bị gì, chuyện này là sao! ?” Ông lão rốt cục hoàn hồn, kêu lên một tiếng với Mặc Hi. Giọng điệu sung mãn không thể tin, cho dù tánh mạng ông sắp tiêu vong, nhưng mà nói thế nào đi nữa ông cũng là Võ Hoàng cấp 83, khí thế đó, sao lại không có bất kỳ tác dụng gì đối với một đứa bé gái mới 9 tuổi?

“Chuyện này… vẫn bí mật.” Phun ra lời nói này, dường như Mặc Hi có ý muốn ông lão tức chết. Nhìn ông lão cả người run rẩy, vẻ bề ngoài trông rất buồn cười, kỳ thật với khí thế của ông lão cộng thêm năng lượng nữa, có thể Mặc Hi sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà, mỗi khí thế không, đối với cô hoàn toàn không có tác dụng.

“Cháu cháu cháu. . . . . .” Liên tục ba tiếng cháu, ông lão bị làm cho tức giận suýt hôn mê, hít sâu một hơi, một hồi lâu mới khôi phục như cũ, sắc mặt có chút thất bại, “Cháu nhóc con này làm sao lại thần bí như thế chứ? Cháu cũng là người kế thừa huyết mạch?”

“Bác, lạc đề.” Tay nhỏ bé của Mặc Hi giữ lấy cái cằm nhỏ của mình, cười nói, “Nhưng mà, coi như đền đáp cho bác, trả lời vấn đề của bác. Không phải, cháu không phải là người kế thừa huyết mạch gì gì đó, bây giờ cháu chỉ là một Võ giả.” Không sai, bây giờ lấy thân phận của Mặc Hi, cô chỉ là một Võ giả.

“Võ giả! ?” Ánh mắt của ông lão giống như điện nhìn Mặc Hi. Thế nhưng khiến ông phải thất vọng, dưới ánh mắt của ông, Mặc Hi trước mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, đôi mắt bình tĩnh giống như hồ nước.

Than thở một hơi, “Mà thôi, mà thôi.” Đưa tay từ giường lấy ra một quyển sách, vỗ bụi ở bên trên một hồi, nói với Mặc Hi, “Bé con, đây là đúc kết cả đời của bác đối với võ học, chính là chỗ tốt khác mà bác nói với cháu.”

Giương mắt nhìn lên, thấy Mặc Hi vẫn không có bất kỳ phản ứng gì khác, có chút trợn mắt nói, ” Cháu đừng xem thường nó, năm ấy bác là một Võ Hoàng cấp 83 đó! Cháu, tin không?” Cuối cùng vẫn hỏi Mặc Hi một câu.

“Cháu tin.” Không chần chờ, Mặc Hi gật đầu nói, nhìn như bình thản lại không có lệ. Cô tin, từ mới bắt đầu cô đã trải qua nghĩ đến, nhưng mà lại là cấp 83, vẫn khiến cô giật mình một chút, nhưng mà trên mặt không có một điểm biểu hiện.

Nhưng mà trả lời như vậy, lại khiến ông lão càng cảm thấy thất bại, cả người vô lực tựa vào trên tường, vô lực nói, “Đại Lăng được chân truyền của ta, mặc dù Tam Lăng cũng không có bản lãnh gì, nhưng cháu cũng thấy đấy, nó là thiên tài y học, hai nhân tài như vậy cháu không muốn sao? Hơn nữa cháu cũng là Võ giả, cộng thêm bản đúc kết Võ Hoàng của bác, đối với cháu mà nói lại càng quan trọng, thế nào, chỉ cần cháu gật đầu, thu nhận hai người bọn nó, với lại theo như cháu nói, đem bọn nó trở thành người một nhà, bảo vệ bọn nó, cháu sẽ nhận được như vậy.”

“Điều kiện bác đưa ra rất mê người, hơn nữa cháu cũng không phải trả giá bất kể điều gì có thể nhận được chuyện này, hoàn toàn là cháu được lợi.” Mặc Hi nói xong, thời điểm ông lão cho là cô đồng ý, cô lại đứng lên, nói tiếp, “Nhưng mà cháu vẫn nói câu nói kia, không phải hoàn toàn thật lòng trung thành với cháu, cháu sẽ không tiếp nhận bọn họ, đương nhiên. . . . . .”

Ông lão mới định lên tiếng, lại bị Mặc Hi nói trước, “Bọn họ đã lập lời thề, cháu cũng sẽ không đối đãi không công bằng, với lại cháu cũng đoán được hai người bọn họ là nhân tài, cho nên, chúng ta còn có thời gian cân nhắc không phải sao? Bọn họ có thể hoàn toàn trung thành với cháu hay không, mà cháu đến khi đó có tiếp nhận bọn họ hay không, đến lúc đó lại quyết định.”

Chớp chớp cặp mắt, cười nói, “Vậy, cháu đi trước, rất vui khi được quen biết mọi người.”

Xoay người, không có bất kỳ lưu luyến, đi về phía cửa.

“Đợi đã.” Đúng lúc Mặc Hi sẽ ra khỏi cửa, giọng nói của ông lão truyền tới, tiếp theo liền cảm giác được có bóng đen bay đến, Mặc Hi theo bản năng đón lấy, tròng mắt vừa nhìn, chính là quyển sách kia, liếc mắt nhìn về phía ông lão.

“Quyển sách này cháu cầm đi đi, nếu như cháu thật sự là Võ giả, đó cũng là cái Võ giả vô cùng giỏi, nó đối với cháu cũng có trợ giúp.” Ngừng một lúc, lại nói tiếp, “Còn hai thằng bé kia, cứ theo cháu đi, bác cũng không quản, quản cũng không có tác dụng, cháu bé con này căn bản là dầu muối không vào! !” Lời nói cuối cùng dường như có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Ha ha! Vậy cám ơn bác! Chỉ bằng chuyện này, còn có quan hệ của bọn họ với Nhị Lăng, cháu cũng sẽ không mặc kệ bọn họ .” Mặc Hi cười nói, vẫy vẫy tay, xoay người mở cửa, biến mất ở trước mặt ông lão.

Cho đến khi cửa đóng, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt ông lão cuối cùng cũng suy sụp, một khuôn mặt thất bại và tức giận, duỗi ra cánh tay xanh xao già cả vỗ vỗ trên giường, “Con mẹ nó! Thế giới này làm sao vậy? Điên rồi, điên rồi! Một đứa trẻ so với ông già như mình đây còn nén giận được hơn, tức chết mình, tức chết mình! !”

“Cạch cạch”

Một tiếng vang lên, dưới ánh mắt sợ hãi của ông lão, giường sụp.

“Ôi ôi, cái thân xương xẩu già cả của mình.” Đứa bé kia chính là khắc tinh của mình mà, khắc tinh! ! Ông lão ác ý nghĩ đến, chỉ là trong đôi mắt kia rõ ràng mang theo tán thưởng và tiếc nuối.

Đọc truyện chữ Full