“Đó chính là Tiểu Hoa mà anh nói?”
Triển Thất bị Văn Nhân Mạc thần bí kéo đến sân trước, thấy một con vật khổng lồ trước mắt kinh ngạc đến không nói nên lời.
Chỉ thấy trong viện một con vật to lớn khoảng 1m50 đang vẫy vẫy đuôi, cặp mắt hữu thần lấp lánh mở to đáng thương nhìn Văn nhân Mạc.
Hoá ra Tiểu Hoa là con chó Ngao, bộ lông đỏ rực, so với chó Ngao bình thường còn lớn hơn.Tuy bề ngoài rất hung hãn, nhưng giờ trông rất buồn cười, thấy Văn Nhân Mạc không để ý đến nó liền giơ bốn chân hướng lên trời như làm nũng, sau đó nhìn Văn Nhân Mạc cầu vuốt ve.
Triển Thất thật sự bị con lôi thú này hấp dẫn, ni mã, ngươi là chó Ngao đó, sao có thể giống chó bình thường đi làm nũng như thế.
“Tiểu Hoa, giới thiệu với mày, cô ấy tên là Triển Thất, sẽ không bắt nạt ngươi, sau này sống chung phải hoà hợp nghe chưa.”
Văn Nhân Mạc đi tới, vừa xoa bụng nó vừa nói. Tiểu Hoa thoải mái nằm trên mặt đất cọ loạn, nghe Văn Nhân Mạc nói xong mới thu hồi ánh mắt trên người Văn Nhân Mạc, liếc nhìn Triển Thất rồi hừ nhẹ một tiếng, giống như rất bất mãn với lời nói của Văn Nhân Mạc.
Đầu Triển Thất đầy hắc tuyến, bắt nạt nó, nó không làm thịt cô là may rồi.
“Sau này cô ấy sẽ đối xử tốt với mày, cô ấy là….”
Văn Nhân Mạc lén lút nói bên tai Tiểu Hoa, không cho Triển Thất nghe được. Chỉ là không biết anh nói gì, Tiểu Hoa chậm rãi bò dậy, lúc lắc thân thể mập mạp đến trước mặt Triển Thất nâng chân trước lên trước mặt cô, ánh mắt lại nhìn sang một bên, bộ dáng như rất khinh thường Triển Thất.
“Nó muốn bắt tay làm bạn với em.”
Thấy Triển Thất không có phản ứng, Văn Nhân Mạc đứng bên nhắc nhở, cô mới vươn tay nắm lấy bàn chân béo múp của Tiểu Hoa.
“Mày nên giảm béo đi.”
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, thật béo mà, chó Ngao bình thường chỉ 1m2 là cùng, nó lại tới 1m50, hơn nữa còn tròn vo.
“Thế nào, rất giống em phải không.”
Triển Thất bị kích thích quá lớn, đầu óc vẫn đần độn, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Văn Nhân Mạc cô mới giật mình nhớ lại, ngày đó anh hai lần nói cô giống Tiểu Hoa, lại nói cô với con chó kiêu ngạo này giống nhau chỗ nào?
“Đáng chết, anh mới giống nó, cả nhà anh đều giống nó.”
Cuối cùng trong sân vang lên tiếng của một nam một nữ cùng tiếng gầm báo đạo của một con chó.
Đi xe cả ngày, còn náo loạn cả đêm, cả người Triển Thất đều không còn sức lực, về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường ngủ. Cứ nghĩ mệt như thế sẽ ngủ rất nhanh, nhưng ánh mắt đã mở không nổi lại không ngủ được.
“Haiz, cái giường rách này thật không thoải mái, ngày mai nhất định phải kêu lão đại đổi cái khác.”
“Nếu không thoải mái thì đến giường anh ngủ đi, giường của anh cũng không tệ lắm.”
Triển Thất vừa nói xong, chợt nghe thấy giọng của Văn Nhân Mạc từ của sổ truyền đến, trong nháy mắt, mới đứng ngoài của sổ Văn Nhân Mạc đã đứng trước mặt cô.
“Lão đại, sao anh lại học trộm mà chui cửa sổ thế.”
“Không phải anh lo lắng đổi giường em sẽ không quen sao.”
“Sao anh còn chưa ngủ, trễ như vậy đến đây có việc gì?”
Triển Thất cho rằng trễ như vậy mà Văn Nhân Mạc còn đến đây nhất định có chuyện quạn trọng, nên cẩn thận hỏi.
“Không có gối ôm ngủ không được.”
“Gối ôm? chẳng lẽ anh đem cô thành gối ôm? Không có gối ôm ngủ không được, vậy hai mươi mấy năm nay anh sống thế nào, không ngủ sao” Triển Thất bất mãn oán thầm, nhưng vẫn xê dịch thân thể vào trong một chút, sau đó đưa lưng về phía Văn Nhân Mạc.
Thấy Triển Thất để chỗ cho mình, Văn Nhân Mạc không nói hai lời, lập tức nhảy lên giường, cởi áo khoác chui vào chăn ôm lấy Triển Thất, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô lập tức thấy thư thái, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Triển Thất nghĩ cũng không sai, không có cô hai mươi mấy năm qua anh chưa bao giờ được một giấc ngủ ngon.
Triển Thất cũng vậy, bị anh ôm trong ngực liền cảm thấy thoải mái, cũng tiến nhanh vào mộng đẹp, trong đầu chỉ có một ý niệm, thói quen thật đáng sợ mà.
Sáng hôm sau tỉnh lại hai người cùng dùng bữa sáng rồi quyết định đi mỏ quặng một chuyến. Diêm Xuyên với Nam Cung Ngọc cũng muốn đi theo, nhưng bị Văn Nhân Mạc nghĩ cách đuổi đi, hai người kia mà đi theo, nhất định sẽ quấy rối bọn họ.
Đây chính là mỏ quặng của chúng ta ở Tùng thành, bên này là mỏ Than, là hợp tác với bang phái khác, cái này rất thu hút khách du lịch, xem như giúp Diễm bang thu nhập không ít. Bên này là quặng Sắt, thành phần trong quặng không được tốt lắm, không thể chế tạo được súng ống, không có mỏ than khai thác, nên bị anh mua rồi, hiện tại chỉ mình bang ta khai thác, Thích Thiên ở mỏ Sắt rồi, chúng ta đi tìm anh ta.
Nghe Văn Nhân Mạc nói xong Triển Thất liền nghi ngờ, Văn Nhân Mạc chưa bao giờ làm việc lỗ vốn, lại có thể bỏ tiền mua mỏ quặng Sắt này, chẳng lẽ có bí mật gì sao?
“Đại ca, cuối cùng anh cũng đến, người này chính là Triển Thất mà anh nói?”
Thời điểm Triển Thất và Văn Nhân Mạc mới bước chân vào mỏ quặng đã thấy một người đàn ông nho nhã cưỡi ngựa đến chỗ bọn họ.
Người tới là Thích Thiên, lông mày rậm rạp, cặp mắt sáng ngời, cả người toả ra hơi thở, khiến người ta cảm giác như tắm gió xuân ấm áp. Một bộ quần áo sơ mi đơn giản trên dáng người cao to phá lệ bắt mắt, khiến Triển Thất có cảm giác, giống như một lão đại lịch sự.
“Chào anh, Tôi là Triển Thất.”
Triển Thất lễ phép vươn tay ra chào, anh ta cũng đưa tay ra nắm nhẹ, tay rất ấm nha.
“Tôi là Thích Thiên.”
“Tôi biết, lão đại đã nói về anh với tôi, anh em trong bang cũng thường xuyên nhắc về anh, tất cả mọi người đều nói tốt về anh, hôm nay vừa gặp quả thật danh bất hư truyền.”
“Đại ca cũng thường xuyên nhắc về anh với tôi, Đại Ngưu cũng hay kể về chuyện của hai người, cảm ơn anh đã chăm sóc đại ca của tôi.”
Triển Thất liếc vẻ mặt quẫn bách của Văn Nhân Mạc, không biết đã nói gì về cô, không lẽ nói xấu cô? Bằng không sau ánh mắt của Thích Thiên lại kì quái như vậy.
“Chúng ta vào trong nói chuyện đi, để tôi dẫn cậu đi xung quanh xem thử.”
Văn Nhân Mạc vì che dấu luống cuống, ôm Triển Thất nhảy lên ngựa rồi chạy lên núi. Thấy bộ dáng như vậy của Văn Nhân Mạc, Thích Thiên nhịn không được cười ha hả, kể từ sau chuyện đó, đã lâu không thấy đại ca vui vẻ như vậy, có thể gần gũi một người như thế, xem ra khúc mắc trong lòng đại ca sắp được cởi bỏ.
Tới lối vào mỏ quặng mọi người trang bị một chút, sau đó đi vào trong mỏ, người ngoài nhìn vào tưởng là lãnh đạo đi thị sát, nhưng Triển Thất biết, có bí mật trong mỏ quặng này.
Đi khoảng được hai trăm mét vẫn không thấy bất kì thợ mỏ nào, chỉ thấy Thích Thiên nhấn mạnh vài nút, thì xuất hiện một cánh cửa, khi đẩy cửa vào Triển Thất thấy đồ vật trong đó mà sợ ngây người, Văn Nhân Mạc mấy năm nay rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 55: Nửa đêm trèo cửa sổ
Chương 55: Nửa đêm trèo cửa sổ