TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 104: Đồ của ta trả lại cho ta

"Đồ gì ư, khẳng định không ít, nhưng trước tiên tôi muốn tính toán nợ nần của hai hai chúng ta trước..."

Nghe Triển Thất nói câu đầu sắc mặt của Lâm Phong lập tức sáng lên, nhưng sau khi nghe cô nói hết vẻ mặt hắn lập tức âm u.

"Tính sổ? Cô ăn của tôi, mặc của tôi, còn tìm cho cô một người đàn ông tốt để gả như vậy cô còn muốn gì nữa, đừng thấy cho cô chút mặt mũi mà đã lên mặt."

"Không biết xấu hổ? ha ha ha, những lời này ta đồng ý, cũng không biết rốt cuộc người nào chiếm tiện nghi của người nào đâu."

"Con nhỏ thối đừng tưởng có Văn Nhân Mạc làm chỗ dựa thì lên mặt, nói cho cô biết, ngày lành của các người không còn được mấy ngày nữa đâu, bây giờ ngoan ngoãn giao đồ vật trong ty ra đây có lẽ ở trước mặt thiếu chủ ta sẽ nói vài câu dễ nghe với người."

Lâm Phong vẻ mặt hung dữ nhìn Triển Thất hung tợn nói, trước đây một lần hắn ta lộ ra vẻ mặt hung dữ Triển Thất liền sợ hãi tới mức trốn đi, nhưng không ngờ Triển Thất chẳng những không sợ mà còn mở miệng phản bác lại hắn. Dieenndkdan/leeequhydonnn Bây giờ ở bến Thượng Hải mọi người đều biết thân phận thật của Văn Nhân Mạc, vừa là đại ca xã hội đen ở bến Thượng Hải vừa có lực lượng quân đội lớn, mấy ngày trước chuyện Thái đại soái bị diệt mọi người đều biết, tình hình tỏa sáng không khác gì mặt trời ban trưa, Lâm Phong cho rằng Triển Thất ỷ vào thân phận bây giờ của Văn Nhân Mạc mới dám nói với hắn ta như vậy, cho nên một chút cũng không nhận biết được khác thường.

"Bốp bốp bốp bốp."

Lâm Phong vừa mắng xong Tiễn Kỹ liền rút tay hung hăng cho hắn ta bốn cái tát, cô không quen người ở trước mặt cô dám mắng chị em của cô, trước kia Triển Thất nhất định chịu rất nhiều khổ.

"Cô----"

Lâm Phong bị đánh đến choáng váng, đứng tại chỗ nhìn Tiễn Kỹ không biết nói gì cho phải, tay chỉ vào Tiễn Kỳ cũng run run xem ra vô cùng tức giận.

"Người tới, trói hết những người này lại cho ta."

"Dạ, môn chủ."

"Ha ha, trói ta? Anh có tư cách gì trói ta, môn chủ? Buồn cười, tôi nhớ rất rõ năm xưa nghĩa phụ truyền Chu Tước môn lại cho tôi. Anh trai tốt, cảm ơn anh nhiều năm như vậy giúp tôi xử lí Chu Tước môn, bây giờ tôi đã trở về, anh có phải nên thoái vị hay không?"

Triển Thất không muốn phí thêm thời gian nữa, cho nên trực tiếp nói thẳng. Lời cô vừa nói ra khỏi miệng làm mọi người kinh hãi, những người muốn tiến lên bắt các cô cũng dừng lại, bọn họ trước cũng có nghe đồn vị trí này là do Lâm môn chủ cướp được, có điều về sau những người truyền chuyện này đều bị Lâm môn chủ giết, cho nên không ai dám nói ra, chẳng lẽ vị trước mặt mới là môn chủ thật sự ư? Lời đồn kia là thật?

"Của cô? Cô có cái gì chứng minh Chu Tước môn này là của cô, đừng quên cô chị là một đứa nhóc nhặt được, còn ta là con trai ruột của ông ấy, làm gì có chuyện truyền cho người ngoài không truyền cho con trai."

"Chứng cớ sao? Đúng là không có, nếu không phải năm đó anh mua chuộc Chu trưởng lão tiêu hủy đi bức di thư kia anh làm cho có thể đường hoàng ngồi lên vị trí môn chủ."

"Hừ, không cần ở đây ăn nói bừa bãi, cô nói như vậy nhất định là do Văn Nhân Mạc sai đến, chẳng lẽ hắn ta còn muốn chiếm đoạt hết bến Thượng Hải."

Bắt đầu Lâm Phong vẫn còn chút khẩn trương, Năm đó Chu trưởng lão phải cùng một phe với hắn, nếu không phải hắn dùng cháu gái của ông ta buộc ông ta chung với mình nhưng hắn không cướp được lá thư kia. Bây giờ nghe Triển Thất nói lá thư kia đã không còn hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có chứng cứ Triển Thất không thể quang minh chính đại ngồi lên vị trí môn chủ được.

Văn Nhân Mạc giết Thác Bạt Dã báo thù cho cha, chức bang chủ đó vốn thuộc về hắn ta. Thế nào cũng là bản thân mình trong bang tranh đấu với ngoại nhân hắn không thể nhúng tay vào. Nếu Triển Thất có cầm lá thư kia đòi lại vị trí bang chủ nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn nội bộ, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng mà bây giờ cô lại không có chứng cớ, lại còn đã gả cho người ngoài, nếu muốn đoạt lại vị trí môn chủ những thế lực khác nhất định sẽ nhúng tay vào.

"Tuy là không có di thư, nhưng tôi còn vật chứng khác, anh lợi dụng cháu gái của Chu trưởng lão uy hiếp ông ta lúc đó không phải có viết một lá thư cam đoan sao? Phía trên là viết nếu Chu trưởng lão đưa di thư cho anh thì anh nhất định sẽ bảo vệ một nhà Chu trưởng lão bình an, bảo về địa vị của ông ta ở Chu Tước môn."

"Oanh."

Triển Thất vừa nói xong đầu Lâm Phong lập tức như nổ tung, lá thư này quả thật là hắn viết, lúc trước thực lực của hắn chưa đủ chỉ có thể hết sức thỏa hiệp, sau này lên làm bang chủ cũng đã từng phái rất nhiều người đi tìm lá thư này nhưng đều tìm không được. Chu trưởng lão vẫn dùng lá thư này uy hiếp hắn, hắn cũng không dám xuống tay với Chu trưởng lão, thật không ngờ lá thư đó lại rơi vào tay Triển Thất.

"Còn có, năm đó vì đoạt chức môn chủ anh đẩy tôi vào họng súng trong giây lát đó cũng có người nhìn thấy, không nghĩ tôi mệnh lớn nên không chết, cho nên bây giờ cả vốn lẫn lời anh trả lại cho tôi thôi."

Trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia lệ khí, không nghĩ tới Văn Nhân Mạc vì con đàn bà này chuẩn bị nhiều chứng cứ như vậy, hắn không tin mấy thứ này là do Triển Thất tìm được.

"Xem ra cô chuẩn bị rất đầy đủ. Nhưng cô đừng quên, nơi này là địa bàn của tôi, hôm nay nếu là Văn Nhân Mạc tự mình tới cô còn có chút phần thắng, nhưng chỉ có một mình cô tới thì đừng mong bước chân ra khỏi đây, nếu tôi có thể giết cô một lần thì cũng có thể giết cô lần thứ hai."

Chuyện đã đến nước này Lâm Phong cũng không có giả vờ nữa, tuy giết Triển Thất nhất định sẽ chọc giận Văn Nhân Mạc nhưng vì vị trí môn chủ, tất cả đều không còn quan trọng, lại nói, nếu là trước đây hắn còn có chút kiêng kị, bây giờ có người kia đứng phía sau Văn Nhân Mạc tự thân cũng khó bảo toàn đấy. Nhìn vẻ mặt hiện tại của mấy người trong Chu Tước môn, vẻ mặt trong mắt nói cho hắn biết bọn họ đã tin cả rồi, nếu sau này truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho hắn, xem ra những người này cũng không thể giữ lại được nữa.

"Thế nào, nói trúng chỗ đau nên muốn giết người diệt khẩu sao?"

Triển Thất không hề sốt ruột, tuy Văn Nhân Mạc chưa tới nhưng vì cô nên đã an bài tốt toàn bộ mọi chuyện, hơn nữa ba năm nay cô để cho Diêm Xuyên với Nam Cung Ngọc chuẩn bị sẵn mọi thứ nhất định sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Mấy người trong Thanh Long bang lại không lạc quan được như cô, mỗi người đều nắm chặt vũ khí tròn tay tùy thời có thể bắn ra. Vốn nghĩ Triển Thất với Lâm Phong là cùng một phe, nhưng theo bọn họ thấy thì vị phu nhân này và Lâm Phong có thâm thù đại hận, hôm nay gặp là trở mặt với nhau, chả trách trước khi đến đây bọn họ chuẩn bị nhiều vũ khí như vậy.

"Giết người diệt khẩu thì sao, nói cho cô biết, vị trí môn chủ Chu Tước môn này là của tôi, trước kia cái lão già đó bị cô mê hoặc mới truyền vị trí môn chủ lại cho cô, nếu tôi có thể từ trong tay cô đoạt được một lần thì cũng có thể đoạt lại được lần nữa."

"Ha ha ha, rốt cuộc anh cũng thường nhận vị trí này của anh là từ trong tay tôi cướp được."

"Thế thì sao, cô có biết vì sao lão già đó chết sớm như vậy không? Bởi vì ta từ năm năm trước đã bắt đầu hạ độc lão, một loại độc mãn tính làm con người từ từ mất đi sinh mệnh."

"Lâm Phong, anh thật độc ác? Đó là cha ruột của anh, chỉ vì một vị trí môn chủ anh lại nỡ hãm hại ông ấy?"

"Cha ruột, ha ha ha, làm gì có cha ruột nào ngược đãi con trai mình như vậy, tôi bị người ta đuổi giết ông ta chẳng những mặc kệ còn để cho người ta chặt một ngón tay của tôi, còn truyền chức vị cho tiện nhân cô."

Tuy Triển Thất chưa thật sự tiếp xúc qua với Lâm Khiếu, nhưng cũng biết ông là một người rất tốt, đối xử với cấp dưới rất chu đáo, trước kia đối xử với Triển Thất cũng rất tốt, đặc biệt đối với Lâm Phong phải nói là yêu tận xương.

Mẹ của Lâm Phong chết sớm nên Lâm Khiếu dồn hết toàn bộ tình thương vào Lâm Phong, nhưng vì quá dung túng cho hắn, khiến hắn không chịu học tập mỗi ngày chỉ biết giao du với một đám người suốt ngày lêu lỏng, đánh bạc đánh nhau nợ nần chồng chất bên ngoài, vẫn không hết cơn nghiện. Sau này vì để cho hắn chút dạy dỗ Lâm Khiếu mới để cho đám người đó chặt đi ngón tay út của hắn, cũng là vì muốn hắn không tiếp tục sa đọa nữa.

Tuy Lâm Khiêu truyền vị trí lại cho Triển Thất, đó là bởi vì ông biết thân phận thật sự của Triển Thất, ông truyền chức vị lại cho Triển Thất rồi để Lâm Phong cưới cô như vậy hắn ta có thể tiếp quản được thế lực bí mật cùng với bảo tàng, nhưng những điều này Lâm Phong đều không hiểu được, uống công Lâm Khiếu an bài.

"Vô liêm sỉ, ngươi có biết cha ngươi vì ngươi đã làm rất nhiều chuyện, là do ngươi không có tiền đồ."

"Cậu."

Ngay lúc Lâm Phong vừa nói xong định động thủ thì cửa lớn đột nhiên bị đá văng, một lão nhân hơn sáu mươi đi tới, người tới là một vị trưởng lão trong Chu Tước môn, Lý trưởng lão, đồng thời cũng là cậu của Lâm phong.

"Đồ nghịch tử, ngươi còn mặt mũi nhìn ta, sao ngươi dám làm mấy chuyện vô liêm sỉ kia."

Lý trưởng lão bị tức tới tím mặt mày, đứng cũng khó khăn, người phía sau vội vàng đỡ ông vào chỗ ngồi. Lúc này Lâm Phong nhìn xung quanh mới phát hiện tất cả quản sự của Chu Tước môn đều có mặt ở đây, những người này trước kia đi theo Lam Khiếu đều nhìn hắn với con mắt bốc lửa, rõ ràng đoạn hội thoại cuat hắn với Triển Thất Lúc nãy đã bị mấy người này nghe thấy hết.

"Cậu, lúc trước người cũng biết vị trí này truyền cho Triển Thất mà, nhưng không phải người cũng giúp con đoạt được sao, hôm nay chỉ cần người giúp con thêm một lần nữa con đảm bảo sẽ đến trước phần mộ phụ thân tạ lỗi."

Lâm Phong nhìn từng người biết đã hết hy vọng, bây giờ người có thể giúp hắn chỉ có Lý trưởng lão, chỉ cần ông lên tiếng vị trí của hắn vẫn có khả năng giữ được.

Lý trưởng lão nhìn Lâm Phong không biết hối cải đau lòng tới cực điểm, cũng hối hận vô cùng, Lâm Khiếu là người mà ông bội phục nhất, hơn nữa ông ấy đã từng cứu mạng ông, sau này ông gả em gái của mình cho ông ấy để cô chăm sóc cho người đàn ông đó, nhưng không ngờ em gái mình lại chết sớm như vậy.

Ông cùng Lâm Khiếu đều dồn hết nhớ thương em gái/Vợ của mình trên người Lâm Phong, Lâm Phong lớn lên thành cái dạng này cũng một phần lỗi do ông, những an bài của Lâm Khiếu ông đều đồng ý. Dieenndkdan/leeequhydonnn Sau khi Lâm Khiếu chết ông định cho Lâm Phong cưới Triển Thất, nhưng sau đó Lâm Phong nói với ông tin Triển Thất chết, cho nên ông mới có thể nâng Lâm Phong lên vị trí kia, không nghĩ tới cả Lâm Khiếu và Triển Thất đều bị Lâm Phong hãm hại. Bây giờ ông không thể để Lâm Phong tiếp tục sai lại càng sai, mà nhìn dáng vẻ bây giờ của Triển Thất cũng không dễ chọc, Khẳng định Lâm Phong không đấu lại cô, chủ ý đã có sau đó cố gắng từ trên ghế đứng lên.

"Triển môn chủ, hi vọng người xử lí Chu Tước môn thật tốt coi như cô báo ơn nuôi dưỡng, Lâm Phong tôi sẽ dẫn đi, đảm bảo sau này nó sẽ không xuất hiện ở bến Thượng Hải nữa, lão phu cũng sẽ bỏ hết chức vị trên người về quê dưỡng lão."

Đọc truyện chữ Full