Tại Cẩm Tú viện, Cố Đại Nương vào phòng đại phu nhân, phu nhân liền nháy mắt hướng về phía người hầu, hiểu ý các người hầu liền lui ra, đại phu nhân vừa xem sổ sách vừa cầm một ly trà Long Tỉnh lên làm hương thơn lan tỏa khắp phòng, đại phu nhân vừa cảm nhận trà hương, liền buông sổ sách, khóe miệng gợi lên một nụ cười đắc ý, "Vẫn là trà này hương thơm nhất."
Nghĩ về quá khứ, tiên nhân Dương Mộc Hoan kia nắm giữ quyền làm chủ trong phủ, nàng lại nằm trên giường không dậy nổi, ngay cả trà đều bị Dương Mộc Hoan cắt xén , điều đó khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thấp kém.
"Chắc chắn, sau này sẽ không xuất hiện tình huốn tương tự như vậy nữa." Cố ĐạiNương nói phụ họa, nghĩ đến tình trạng hiện tại của tứ phu nhân, ánh mắt sáng lên, "Nay tứ phu nhân kia ở Quỳnh Hoa viện, chịu đau đớn khổ sở, nửa đêm khóc thảm, điều đó làm cho đầy tớ vô cùng phàn nàn, nói là vì tiếng kêu kia quá mức thê lương, làm cho bọn họ buổi tối không thể nào nghỉ ngơi."
"Ha ha..." Ánh mắt Đại phu nhân sáng lên, vì trong thời gian này, nàng bận rộn tiếp nhận quyền làm chủ bị Dương Mộc Hoan cướp đi hai tháng trước, vì chuyện này liền quên đị hiện trạng của tiện nhân kia, nghĩ đến điều đó, ánh mắt mang theo sự tán dương liếc nhìn Cô Đại Nương, "Ít nhiều ta cũng nên nói tiếng cảm ơn đối với cao nhân kia, vào một ngày khác, ta phải tự mình đi tạ ơn hắn."
"Cao nhân kia quả thật có chút bản lĩnh, việc lần này làm vô cùng tốt, ngày hôm đó bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy tư thể của tứ phu nhân muốn giết nhị tiểu thưnhư thế nào, cũng không làm bất cứ ai hoài nghi chuyện này liên quan đến chúngta."
Cố Đại Nương cười nói, nhưng lập tức nhíu mày lại, nghĩ đến lơi dặn dò của phu nhân đối với nàng, trong lòng trở nên lo lắng.
Như nhìn thấy tâm tư Cố Đại Nương tâm tư, đại phu nhân buông ly trà, lôi kéo Cố đại nương ngồi xuống bên cạnh mình, "Ngày đó khi tiến hành sự việc không thể cho ngươi biết được, Vì tại Hầu phủ này, người dễ gây ra sự chú ý, vạn nhất sẽ bị người khác phát hiện, lúc đó chẳng những đại việc không thành, mà sẽ liên lụy đến ngươi, ngươi từ lúc còn ở Lưu gia đã một mực trung thành theo ta, liền trở thành cánh tay phải của ta, thật sự ta không đành lòng để cho ngươi mạo hiểm."
"Nô tỳ hiểu." Cố Đại Nương nhẹ nhõm, ánh mắt trở nên kiên định, "Nô tỳ đời này nhất định đối với phu nhân tận tâm hết lòng, vì người chết, cũng đáng ."
"Nói cái gì đến chuyện sống chết, ngày lành của chúng ta còn rất dài! Yên nhi cũng đã lớn, hiện tại, ngóng trông cho Yên nhi nhanh tìm phu gia xuất sắc, nha đầu này, một lòng mê muội Nam Cung tướng quân, thật sự là cố chấp." Đại phu nhân nhắc tới An Như Yên, vẻ mặt đầy yêu thương.
"Nam Cung gia trong tứ gia vốn là đệ nhất, lại độc quyên toàn bộ vận chuyển đường bộ cũng như đường biển tại Đông Tần quốc, mặc khác sản nghiệp cũng rất ấn tượng, mà Nam Cung tướng quân rất tuấn tú lịch sự, trong tay lại nắm quyền điều binh kiển tướng, tại triều đình được hoàng thượng hết sực cọi trọng ! Tiểu thư thật đúng tinh mắt, nếu lên làm tướng quân phu nhân, so với làm vương phi nhất định không thua kém!"
Cố đại nương vừa nói xong, liền gặp An Như Yên vội vàng tiến vào, vẻ mặt hờn giận, "Tiểu thư làm sao vậy? Là ai dám chọc giận ngươi?"
An Như Yên mới từ bên ngoại trở về, nghĩ đến việc mình mới vừa đi đến Nam Cung phủ tìm Nam Cung Thiên Duệ, nhưng lại nói được mấy câu, hắn lại biến mất nhanh chóng, điều nàynhư đang làm nhục sự kiêu ngạo của mình.
" nương, ngày đó tại sao tiện nhân Dương Mộc Hoan kia không giết An Ninhđi?" An Như Yên ngồi xuống, tuy đã hai năm, tâm của Nam Cung Thiên Duệ vẫn ở trên người trên người An Ninh, nàng có thể nào cam tâm?
Đại phu nhân liếc mắt một cái liền có thể nhận ra tâm tư của nữ nhi, chắc vì Nam Cung Thiên Duệ lạnh nhạt, nhẹ nhàng uống một ngụn trà, "Ngày ấy thật sự rất may mắn không giết nàng ta."
Lời nói của đại phu nhân làm cho An Như Yên ngẩn ra, mắt càng thêm hờn giận,
"nương, ngươi chớ không đem nàng ta trở thành nữ nhi của mình ? Đừng quên mẫu thân của nàng..."
"Yên nhi!" Đại phu nhân lạnh lùng ngất lời nói của An Như Yên, "Nương nói như vậy, tất nhiên là vì ngươi mà lo lắng."
"nương, ngươi có ý tứ gì?" An Như Yên tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn đại phunhân.
Đại phu nhân cười thâm sâu, "Ngươi từng là đệ nhất tài nữ, đang là đệ nhất mỹ nữ, nhưng vào ngày cập kê của An Ninh, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của ngươi sợ sau này sẽ mất đi ."
"Ta đây sẽ phá hủy dung nhan của nàng ta, xem nàng làm cách nào để cướp đi những thứ vốn thuộc về ta!" ánh mắt An Như Yên căng thẳng, vẻ mặt trở nên ác độc.
"Không nên khẩn cấp, mặc dù muốn bị hủy dung nhan của nàng ta, cũng phải chờ tới sau tứ quốc tế, đến lúc đó, ngươi thực muốn giết nàng, ta sẽ không ngăn cản ngươi." Đại phu nhân một lần nữa đem sổ sách ra, khóe miệng tràn ngập mưu kế.
"Tứ quốc tế?"
"Tứ quốc tế, mười năm mới diễn ra, chẳng lẽ ngươi muốn tư bỏ cơ hội tốt nổi danh cả tứ quốc lần này?" Đại phu nhân nhìn thoáng qua An Như Yên, tất nhiên,"Đệ nhất của Đông Tần quốc thì như thế nào? Làm sao có thể so được với đệ nhất của tứ quốc ?"
"Ngươi nói..." An Như Yên trở nên điểm tỉnh, nhất thời tỉnh ngộ, "Đúng vậy! Tài hoa của An Ninh, nhất định có thể giúp ta, nếu ta đệ nhất, đến lúc đó tướng quân..."
"Ha ha... Trong lòng ngươi, chỉ có tướng quân của ngươi, nữ đại bất trung lưu a!
Nhưng ngươi đừng quên, về sau đối tốt với Ninh nhi thật tốt vào, dù không có việc gì, đi qua đi lại, trước kia làm như thế nào , bây giờ cũng làm như thế, hiểu chưa?" Đại phu nhân nói công đạo( công bằng), nhưng ngữ điệu khó nén cưng chiều.
An Như Yên vui mừng đứng dậy, tiến lên dựa vào lòng đại phu nhân, tràn đầy tự tin, "Nương, Yên nhi đã biết, nha đầu An Ninh kia, không phải rất dễ lứa sao?"
Dễ lừa sao? Đại phu nhân khẽ nhíu mày, tổng thể cảm thấy An Ninh có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể tìm ra bất cứ dấu vết cụ thể nào, nghĩ đến Vân Trăn, trong đầu đại phu nhân ý thức tay nắm chặt, nếu thực không không thể kiểm soát được trong tay, thì sau tứ quốc tế, định không thể nương tay với An Ninh !
"Tốt lắm, hiện tại nương đến chổ xem tứ phu nhân kia, xem nàng ta khi nào tắt thở." Đại phu nhân rùng mình, đem sổ sách đập mạnh xuống bàn.
Anh mắt An Như Yên sáng lên, cũng nhất thời hưng phấn, nghĩ đến mình vì Dương Mộc Hoan mà hai tháng bị cấm đoán, lập tức đứng dậy đi theo đại phu nhân, xem Dương Mộc Hoan trở thành hình dạng, nàng làm sao có thể bỏ qua đâu?
Trong Quỳnh Hoa viện, An Bình tự tay mốn cháo cho An Lan Hinh, nhìn thấy ánh mắt An Lan Hinh vẫn như trước kia tràn ngập địch , An Bình thản nhiên cuối đầu xuống.
Bích Châu vội vàng tiến vào, ở bên tai An Bình thì thầm một câu, An Bình miệng nhếch lên, trong mắt một tia ánh lóe lên, rốt cục đến đây sao? đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
"Ra lệnh cho Phi Phiên bố trí một chút, mặt khác, dựa theo kế hoạch, cho người mời lão gia tới." An Ninh thấp giọng phân phó, nghĩ đến lời thỉnh cầu của Dương Mộc Hoan, con người An Bình hầu như thế nào, nàng quá rõ ràng, nhưng, nếu Dương Mộc Hoan yêu cầu như vậy , nàng cũng theo ý của nàng ta, chỉ là kếtquả...Ánh mắt hạ xuống, An NInh không khỏi thở dài, thấy Bích Châu lĩnh mệnh đi ra, đứng dậy, đi đến bên cạnh An Lan Hinh, kéo tay nàng ta, hướng vào trong phòng.
Nhưng An Lan Hinh bỏ mạnh tay nàng ra, vẫn như trước ánh mắt đầy đối địch.
An Ninh không để tâm cười lên, "Nếu là muốn biết ai mới là người hại mẹ ngươi,liền theo ta, nếu muốn không, xin mời ngươi tự đi mà tìm, đây chính ngươi lựa chọn."
Sau khi nói xong, An Ninh không để ý tới An Lan Hinh, thẳng tiến vào phòng Dương Mộc Hoan, Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Ninh đến, vội vàng hỏi, "Đến đây sao?"
An Ninh gật gật đầu, Dương Mộc Hoan hai đêm vất vả la hét, thật sự không uổng phí, "Kế tiếp liền giao cho ngươi ."
Dứt lời, An Ninh đi vào khoang phía sau giường.
"Nhị tỷ tỷ..." An Lan Hinh khóc lóc, đi theo phía sau An Ninh.
Trong mắt An Ninh xẹt qua một tia hiểu ý, ra hiệu cho nàng ta tiến tới bên cạnh mình chính vào lúc này, bên ngoài tiếng bước chân vang lên, sau đó âm thanh đại phu nhân theo đó truyền đến...
"Ô, tứ muội của ta, tại sao lạ thành bộ dángnhư thế này ? Thật đán thương... Đều do ta những ngày gần đây bajn rộn chuyện nhỏ chuyện to trong phủ, không thể rút thân đến thâm ngươi, ngươi không nên trách tỷ tỷ ta ta vì diều đó?"
Đại phu nhân đầy mặt tươi cười, nhìn Dương Mộc Hoan trên gường đán thương, tâm địa đã bất đầu xuất hiện những ý định đen tối, trong lòng hiện lên một tia đắc ý.
Tiện nhân Dương Mộc Hoan này tưởng có thể cùng đấu với nàng, thực tại tuy dịu dàng, cũng không suy nghĩ đen sức mình, điều này rõ ràng là tự tìm đến cái chết!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hầu Môn Độc Phi
Chương 59: Ý tốt của tứ phu nhân
Chương 59: Ý tốt của tứ phu nhân