Vừa mới bước vào cửa
Bích Châu liền nhìn thấy một màn đỏ chói khắp phòng sớm đã bị dọa đến
ngây người,khi nghe thấy giọng nói của An Ninh liền lập tức hành động
lại, xoay người xuất môn.
"Nhị tiểu thư... Cảm... Cảm ơn
ngươi." Lục phu nhân bắt lấy tay An Ninh, gắt gao nắm chặt, từ trong mắt An Ninh nàng thấy được sự thân thiết, sự thân thiết đó như nàng ấy đối
với Bích Châu.
An Ninh nhíu mày, thời điểm này còn nói cám
ơn làm gì,khi nhìn một lượt khắp căn phòng, An Ninh rất nhanh ra quyết
định, "Nơi này không nên ở lâu, Phi Phiên, mau mang Tuyết nhi đến nơi
khác."
"Dạ." Phi Phiên ôm lấy lục phu nhân, phi thân ra khỏi phòng, bay lên trời, bay đi ra ngoài...
An Ninh Lâm đại thiếu gia đang nằm trên giường, bộ dáng kia chật vật
đến cực điểm, Tuyết nhi chung quy vẫn giết hắn không những thế nàng ấy
lại giết một cách cực kì tàn nhẫn, bất quá, Lâm đại thiếu gia này dù
chết cũng chưa hết tội, Tuyết nhi coi như là thay những người con gái
đàng hoàng trong kinh thành trừ bỏ mầm tai họa này, thay mặt những người bị hắn gieo tai họa báo thù.
Ánh mắt lại chạm đến trên người Lưu nhị công tử đang ngất nằm ở một bên, nói thật, Lưu nhị công tử bị
như thế này là ngoài ý muốn , Lưu nhị công tử chắc cũng biết Lâm đại
thiếu gia là bị Tuyết nhi giết chết, cho nên cũng không thể lưu lại mạng của hắn, trong mắt xẹt qua tia biến hóa kỳ lạ, An Ninh từ trong lòng
lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Lưu nhị công tử, viên thuốc
kia vừa vào miệng liền tan ra, nghĩ đến Lưu nhị công tử chắc chắn sẽ
không tỉnh lại trong một chốc được .
Kinh thành,trong một cái sân.
Sau khi đại phu thay lục phu nhân chẩn trị liền lắc lắc đầu, "Thai nhi
trong bụng đã không thể giữ được, bất quá, may mà là phu nhân cũng không có việc gì."
Lục phu nhân sau khi được đưa đến chỗ này liền
vẫn luôn trầm mặc làm cho người ta nhìn không ra thái độ của nàng đối
với thai nhi này, An Ninh biết, thai nhi này là của Lâm đại thiếu gia , Tuyết nhi lại hận Lâm đại thiếu như vậy thì làm sao có thể sinh hạ đứa
con của hắn?
An Ninh để cho Bích Châu tiễn bước đại phu, sau đó liền đi đến trước giường nàng, nhìn lục phu nhân đang nằm trên
giường với sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt cũng không chớp
chút nào nhìn đỉnh giường, bộ dáng kia làm cho người ta nhịn không được
phải thương tiếc.
"Nhị tiểu thư, thi thể của tên súc sinh kia ở đâu?" Tuyết nhi đột nhiên mở miệng, thanh âm lộ ra một tia khàn khàn.
An Ninh liễm mi, "Ta đã để cho Phi Phiên xử lý , ngươi yên tâm, không
có người nào biết cái chết của hắn là có liên quan tới ngươi."
"Tốt." Ánh mắt lục phu nhân khôi phục một chút ánh sáng, giãy dụa muốn đứng
dậy, An Ninh nhíu mày, lập tức cản lại động tác của nàng, "Ngươi muốn
làm gì thì bảo Ninh Nhi một tiếng là được!"
"Không, Tuyết nhi làm sao có thể làm phiền nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, thỉnh đáp ứng
Tuyết nhi một thỉnh cầu." Lục phu nhân vẫn kiên trì như trước muốn đứng
dậy quỳ ở trên giường.
An Ninh giật mình, "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lục phu nhân dập đầu ba cái thật mạnh, giương mắt kiên định nhìn An Ninh,
"Nếu không phải nhị tiểu thư đúng lúc tới cứu thì Tuyết nhi sớm đã mất
mạng, nhị tiểu thư cứu mạng Tuyết nhi, còn trợ giúp Tuyết nhi giết tên
súc sinh kia, ngái là ân nhân của Tuyết nhi, Tuyết nhi chỉ nguyện cả đời làm nô tỳ của nhị tiểu thư, hầu hạ nhị tiểu thư."
An Ninh cả kinh, Tuyết nhi tốt xấu gì cũng là lục phu nhâncủa Hầu phủ,giờ lại muốn làm nô tỳ của nàng, này...
"Nhị tiểu thư, cầu nhị tiểu thư đáp ứng Tuyết nhi, Tuyết nhi chỉ có một
thỉnh cầu này, Tuyết nhi nhất định sẽ tận tâm hết sức nghe theo phân phó của nhị tiểu thư, nếu có lòng muốn phản bội nhị tiểu thư Tuyết nhi sẽ
chết không có chỗ chôn." Tuyết nhi thấy An Ninh do dự, trong lòng cũng
vội vàng lên.
An Ninh liễm mi, nhìn sự chân thành trong mắt
lục phu nhân khiến nàng làm sao có thể cự tuyệt, Tuyết nhi cũng chỉ là
một nữ tử đáng thương thôi! Nàng tín nhiệm mình, như vậy nàng đáp ứng
nàng ấy thì là gì?
Mâu quang vi liễm, An Ninh cao thâm mở
miệng, "Tốt, ngươi đã gọi ta một tiếng tiểu thư, ta đây liền đưa ngươi
một lễ vật, Phi Phiên, dẫn tới!"
Lời nói An Ninh vừa dứt,
Phi Phiên liền áp giải một nam tử cao lớn tới, lúc lục phu nhân nhìn
thấy rõ người nọ thì ánh mắt trở nên rét lạnh, cả người trở nên kích
động, trong lòng lại sinh ra sát ý, "Là ngươi!"
Này không
phải tên Lưu nhị công tử chết tiệt kia thì là ai? Lúc này vẻ mặt Lưu nhị công tử tràn ngập sợ hãi bị Phi Phiên áp giải vào nhưng lại không có
chút lực phản kháng nào.
An Ninh đem phản ứng của lục phu nhân xem ở trong mắt, khóe miệng gợi lên một chút biến hoá kỳ lạ,lại đem một cây
chủy thủ ôn nhu bỏ vào trong tay lục phu nhân, giọng nói nhu hòa vang
lên, "Tuyết nhi, người này sẽ giao cho ngươi giải quyết!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hầu Môn Độc Phi
Chương 150: Chương 100.7
Chương 150: Chương 100.7