Đại phu nhân rõ ràng là không cho Tần Ngọc Song một chút mặt mũi nào, nếu hôm nay đã muốn bị quấy rầy, đại phu nhân liền đơn giản bái lạy phạt tổ ba cái sau đó lập tức đứng dậy nhưng bởi vì vừa mới quỳ trong một thời gian dài nên chỗ chân liền nhức mỏi, đứng dậy có chút khó khăn.
Tần Ngọc Song tay mắt lanh lẹ tiến lên đỡ lấy bà, "Đại tỷ a, ta biết tỷ lo lắng cho Yên Nhi nhưng Yên nhi cát nhân đều có thiên tướng, tỷ chớ để bản thân thêm mệt mỏi khiến cho Ngọc Song cũng rất lo lắng."
"Hừ, ngươi lo lắng? Ngươi sợ là ước gì như vậy đi? Ngươi ước gì tốt nhất là ta chết đi như vậy mới thỏa nguyện tâm ý của ngươi nhưng Tần Ngọc Song à, ta cố tình không chết, ngươi có năng lực gì đến làm khó dễ được ta?" Đại phu nhân gằn từng tiếng, mỗi một từ mỗi một câu đều mang theo mũi nhọn, sau khi ổn định thân thể liền đẩy tay Tần Ngọc Song ra, Tần Ngọc Song giả mù sa mưa, bà xem còn thiếu sao? Hôm nay tìm đến bà chắc là có iệc đi! Đừng tưởng rằng Tần Ngọc Song thừa dịp hiện tại bà nghèo túng là có thể đem bà ngăn chặn, tại cái Hầu phủ này, Lưu Hương Liên bà thủy chung đều là phu nhân chính thất, đối với cái loại yêu tinh tác loạn này bà sớm hay muộn sẽ thu phục hết.
Đại phu nhân bài xích rõ ràng như vậy, nếu là trước kia Tần Ngọc Song chắc chắn sẽ không nhẫn nại được, dù là giờ phút này trong lòng của nàng cũng đầy tràn phẫn nộ, thầm nghĩ: Lưu Hương Liên ngươi thì tính cái gì !
Nhưng nghĩ đến mục đến đến Cẩm tú các của mình hm6 nay, Tần Ngọc Song áp chế sự tức giận trong lòng, lập tức đuổi kịp bước chân của đại phu nhân, "Đại tỷ, xem tỷ nói cái gì kìa?"
"Nói cái gì? Tiếng người! Ngươi nghe không hiểu sao?" Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, hôm nay Tần Ngọc Song đến đây lại có thái độ quay ngoắc 180 độ với bà, chồn chúc tết gà hắn liền là không có lòng tốt gì, trong lòng đoán ý đồ của nàng ta, ngoài miệng lại muốn thừa cơ hội này cho Tần Ngọc Song một chút giáo huấn.
Sắc mặt Tần Ngọc Song nhất thời cứng đờ, ngực bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng,Lưu Hương Liên này, nếu không phải nàng thật sự có việc muốn nhờ thì nàng sẽ không mặt nóng dán vào mông lạnh để tự tìm tức giận đâu! Hút một hơi thật sâu, Tần Ngọc Song dùng khí lực thật lớn mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại, trên mặt kéo ra một nụ cười, thấy đại phu nhân đã sắp bước ra khỏi phật đường liền đi theo "Đại tỷ, ta biết tỷ vẫn còn đang giận Ngọc Song, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để tức giận, hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, hai tỷ muội chúng ta cần phải liên thủ nhất trí đối ngoại, như thế nào có tự loạn trận tuyến từ bên trong?"
Đại phu nhân liếc nàng một cái liền đoán được mục đích hôm nay đến của Tần Ngọc Song, liễm liễm mi, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "Cái gì đại địch? Ta hiện tại bị nhốt trong Cẩm Tú các này thì còn quản gì đến những chuyện bên ngoài?"
"Đại tỷ, nói cũng không thể nói như vậy, lão gia bất quá là tức giận nhất thời sớm hay muộn cũng sẽ thả tỷ ra, dù thế nào đi nữa trong Hầu phủ này chính thất phu nhân vẫn là đại tỷ nha!" Tần Ngọc Song vội vàng nói, ánh mắt thật cẩn thận nhìn đại phu nhân, vẻ mặt lấy lòng cười cười.
Đại phu nhân mâu quang vi thiểm, "Chính thất phu nhân thì như thế nào? Tất cả phải quyền lực của đương gia chủ mẫu chẳng phải đều ở trong tay ngũ muội sao!"
Sắc mặt Tần Ngọc Song cứng đờ, không nghĩ tới nàng lấy lòng như vậy mà con tiện nhân Lưu Hương Liên này còn giả vờ ở đây kiểu cách, thật muốn tát cho bà ta một cái, Lưu Hương Liên là cố ý muốn làm khó nàng, nàng làm sao có thể không nhìn ra? Nhưng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn , kéo kéo khóe miệng, "Đại tỷ, tỷ muội chúng ta cũng không phải người ngoài, đại tỷ thủy chung là đại tỷ, quyền lực ở trên tay Ngọc Song, Ngọc Song cũng không thể làm tốt mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, chờ lão gia thả tỷ ra ngoài, muội liền nói với lão gia đem chìa khóa cùng con dấu giao lại cho tỷ, tỷ xem như vậy có được không?"
Lời tuy như thế nhưng trong lòng lại có ý định khác, thứ đã nằm trong tay nàng thì nàng làm sao có thể giao ra được? Nàng cũng không phải ngốc tử! Lưu Hương Liên muốn đoạt lại quyền lực của đương gia chủ mẫu vậy thì cũng phải chờ cho bà ta được thả ra ngoài cái đã, đến lúc đó cũng không biết đã là ngày tháng năm nào nữa!
Nhưng những tâm tư này nọ của nàng ta làm sao có thể qua được mắt của đại phu nhân? Hai người ở chung đã nhiều năm, mấy thủ đoạn nhỏ này của Tần Ngọc Song đại phu nhân tự nhiên là nhìn thấu triệt, nghe nàng nói như vậy, trên mặt đại phu nhân tuy rằng cười tươi hơn nhưng bất quá nụ cười kia lại thập phần quỷ dị, lạnh lùng nói, "Tần Ngọc Song, ngươi thật coi ta là người dễ bị lừa gạt sao? Ngươi suy nghĩ cái gì chẳng lẽ ta lại không biết sao?"
Sắc mặt Tần Ngọc Song phút chốc lại trầm xuống, rốt cuộc nàng ta nhẫn nhịn không được, rống lên, "Lưu Hương Liên, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"
Lưu Hương Liên thấy nàng khôi phục lại thái độ bình thường, khóe miệng liền gợi lên một chút khinh thường, hừ, muốn cùng bà lá mặt lá trái, Tần Ngọc Song còn chưa đủ tư cách!
"Ta muốn thế nào? Ngũ muội à, có câu là giấy trắng mực đen, thế này mới có bằng có chứng, ngươi nói có đúng không?" Đại phu nhân đưa cho Tần Ngọc Song một ánh mắt đầy thâm ý, sự đắc ý trong mắt càng thêm nồng đậm.
"Ngươi không tin ta?" Tần Ngọc Song vô ý thức nắm chặt bàn tay, Lưu Hương Liên này quả thực chính là nham hiểm!
"Đúng vậy, ta chính là không tin ngươi, hơn nữa, ngươi đáng giá để ta tin tưởng sao?" Đại phu nhân không chút che dấu vạch ra vẻ mặt hèn mọn của Tần Ngọc Song, khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Tần Ngọc Song bà càng thêm phấn khích, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Tần Ngọc Song sắp tức đến chết, xoay người bước nhanh ra ngoài phòng, hừ, nàng mới sẽ không thỏa hiệp với con tiện nhân Lưu Hương Liên này!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hầu Môn Độc Phi
Chương 197: Chương 108.3
Chương 197: Chương 108.3