TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đến Lượt Em Yêu Anh
Chương 37: Hạnh phúc nhỏ của cô

Hà Tử Nghiệp gần đây rất bận, cực kỳ bận! Ngay cả chủ nhật cũng không có thời gian với cô, việc này cũng không tính là gì, ngay cả hẹn hò với cô cũng tới trễ! Lâm Cảnh Nguyệt mân môi, thật muốn giận dỗi bỏ về, làm gì có chuyện đàn ông lại bắt phụ nữ đứng chờ chứ! Cô đã ngồi ở bàn ăn đợi hơn một tiếng đồng hồ, ánh mắt người phục vụ nhìn cô cũng trở nên kỳ quái, người kia vẫn chưa đến! Cô thật không biết công ty dạo này lại có công việc gì khiến cho anh có thể bận rộn đến như vậy!

Ngay tại thời điểm Lâm Cảnh Nguyệt sắp muốn bùng nổ, Hà Tử Nghiệp đã tới, trong đôi mắt mang theo sự áy náy: “Thật xin lỗi Cảnh Nguyệt, lại để cho em đợi rồi!” Hừ, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, mấy ngày nay anh cũng đã nói rất thuận miệng ba chữ thật xin lỗi rồi, còn đâu bóng dáng của người chưa từng biết nói đến xin lỗi là gì của ngày xưa nữa chứ? Không phải cô đa nghi, nhưng hành động gần đây của anh thật sự là quá kỳ lạ!

“Anh cuối cùng là đang bận rộn việc gì?” cô không nhịn được hỏi ra thành lời, cô có một tật xấu, lúc muốn biết chuyện gì, cho dù như thế nào cũng phải biết cho được, nếu không trong lòng sẽ rất khó chịu.

“Không có…” Lời còn sót lại muốn nói ra miệng đã bị cô nhóc tức giận trợn mắt nhìn lại, Hà Tử Nghiệp cong cong khóe môi, ngồi xuống bên cạnh cô: “Thật không có gì, cũng sắp cuối năm rồi, hàng năm trước Tết Nguyên đán công ty sẽ cử hành họp tổng kết cho nên dạo này có chút bận rộn! Em mới đi làm nên chưa hiểu rõ chuyện này, sau một thời gian sẽ biết.”

Có thật không? Lâm Cảnh Nguyệt nửa tin nửa ngờ, vì cử hành lễ hội cho nhân viên cấp dưới mà Tổng giám đốc đại nhân như anh lại bận rộn thành dáng vẻ này? Năm trước vì sao cô cũng chưa thấy anh bận rộn như vậy? Nhưng khi nhìn vào cặp mắt khẩn thiết của anh, cô lại cảm thấy anh đang nói thật: “Về sau không được trễ nữa!”

“Tuân lệnh!” Hà Tử Nghiệp hài hước đáp trả, Lâm Cảnh Nguyệt lại không nể mặt: “Anh qua bên kia ngồi đi, không cần ngồi cạnh em, như vậy rất kỳ!”

Đang chuẩn bị ôm tay cô, Hà Tử Nghiệp chợt cứng đờ, lặng lẽ ngồi vào ghế đối diện với Lâm Cảnh Nguyệt. Thật sự là không hề nể mặt gì hết mà!

“Anh nếu quá bận thì tối cũng không cần đến nhà em.” Nhân thấy đây là một cơ hội tốt, Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng mở miệng, anh bận như vậy nên về nhà của mình, mỗi ngày đến ổ chim sẻ của cô làm gì? Làm hại cô suốt ngày đề phòng, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị ăn sạch.

Sau lần xem mắt trước, cô đã biết thế nào gọi là “dây dưa”, hiện tại cô nhìn thấy hai chữ này đã không chịu nổi mà rùng mình!

“Không sao, nhà anh và nhà em gần nhau, anh ở đâu cũng vậy thôi.”

Lâm Cảnh Nguyệt im lặng cúi đầu uống nước, khăn giấy bị nắm trong tay cũng không biết biến thành cái dạng gì, theo anh như vậy là gần à, rõ ràng cách nhau cả nửa vòng thành phố đó, có biết hay không!

Lúc này, điện thoại của Hà Tử Nghiệp vang lên, anh cầm máy đi ra ngoài, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt lóe lóe, lúc trước anh luôn nghe điện thoại trước mặt cô, nhưng mà bây giờ…Cô cắn cắn môi, đem vứt bỏ những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu mình vứt bỏ, mặc kệ thế nào, cô đều tin tưởng anh, bởi vì ngoài anh ra, trên thế giới này cô không còn có thể tin ai khác.

“Vâng, tôi biết rồi, cám ơn cục trưởng An”. Hà Tử Nghiệp cười lạnh, trong miệng lại nói lời khách khí. “Đâu có, đâu có, hai bộ sao? Không thành vấn đề, được, tôi biết rồi, vậy thì cám ơn cục trưởng An, đồ đưa đến nhà tôi là được. Vâng, hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, sắc mặt Hà Tử Nghiệp lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác nhìn vào cảm thấy không rét mà run. Người đã vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa! Nhưng khi xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt đã trở nên mềm mại, giống như tất cả dịu dàng của anh đều trút xuống người cô, cũng không quan tâm đến người khác.

Cô gái của anh tuyệt đối không thể bị người khác ức hiếp, nếu cô không biết cũng không sao, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt!

Cảm xúc của Lâm Cảnh Nguyệt vẫn không khá hơn, mặc dù luôn thuyết phục mình Hà Tử Nghiệp sẽ không lừa cô, nhưng vừa nghĩ đến hành động khác thường của anh thì cô lại nghi ngờ. Là điện thoại gì lại không thể để cho cô nghe? Anh đang giấu cô làm chuyện gì sao?

Hà Tử Nghiệp nhận ra sự khác thường của cô, khi ăn vẫn không yên lòng, ngay cả đi dạo phố cũng không hăng hái. Khuôn mặt giống như cái bánh bao nhíu chặt, khiến anh thương yêu không dứt. Anh cũng biết mấy ngày nay hành vi của anh khiến cho cô suy nghĩ nhiều, nhưng có một số việc, anh thật sự không để cho cô biết.

Xã hội phức tạp như vậy, chuyện không biết có rất nhiều, anh muốn vì cô cất giữ một chút hồn nhiên, muốn nhìn cô khoái khoái lạc lạc, mà không phải mỗi ngày đều lo lắng phiền não.

“Cảnh Nguyệt” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đem sự chú ý của cô kéo về: “Chúng ta về nhà có được không? Em có mệt mỏi không?”

Hai chữ về nhà giống như kích thích Lâm Cảnh Nguyệt, cô hất tay của anh ra: “Anh về nhà anh, em về nhà em! Không có nhà của chúng ta!”

Hà Tử Nghiệp mỉm cười, giận thật rồi! Anh ôm vòng bả vai của cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, đừng làm rộn như vậy, chúng ta về nhà, em không phải muốn mua con gấu bông lớn sao, anh mua cho em có được hay không?”

Chuyện này là có nguyên nhân. Lâm Cảnh Nguyệt khi ngủ thích ôm đồ mềm mại, mà từ khi Hà Tử Nghiệp đến cô liền bị cướp mất thú ôm, muốn ôm? Có thể, nhưng là ôm anh. Lâm Cảnh Nguyệt bất mãn hết ức, khởi nghĩa vũ trang thật nhiều lần, tuy nhiên đều bị Hà Tử Nghiệp dễ dàng đàn áp…

“Hà Tử Nghiệp.” Lâm Cảnh Nguyệt rũ mí mắt, ánh sáng rực rỡ trong mắt hoàn toàn bị che phủ: “Anh là đang yêu bạn gái hay là đang nuôi con gái?”

Hà Tử Nghiệp sững sờ, tay muốn xoa đầu cô cũng liền rụt lại, cô nhóc càng ngày càng khó lừa gạt rồi: “Là lỗi của anh.” Hà Tử Nghiệp hôn lên đôi mắt đnag khép nửa của cô, lông mi Lâm Cảnh Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn im lặng. “Đừng giận có được không, anh đúng là có chuyện gạt em,” anh chuyên chú nhìn cô đã chịu ngẩng mặt, thương tiếc hôn lên trán cô: “Có một số việc, có anh gánh vác là được rồi.” Như vậy, cô sẽ hiểu chứ?

“Không có gạt em?” Lâm Cảnh Nguyệt cắn môi nhìn ánh mắt của anh, muốn nhìn thấy được đáy lòng anh.

Hà Tử Nghiệp cười nhẹ, đặt tay cô lên ngực mình: “Chỉ có em.”

Việc này giống như người đàn ông cởi bỏ bề ngoài cứng rắn của mình, đem tấm lòng mềm mại của mình hiến tặng cho cô. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên ở hai kiếp sống, anh đang nói lời tâm tình với cô. Có lẽ đối với những cặp đôi khác, đây chỉ là những lời bình thường, nhưng đối với người đàn ông này mà nói, anh cái gì cũng sẽ làm, nhưng lại không biết nói. Cô đã từng rất ảo não, tuy là sống lại một lần, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, đối với những lời tâm tình ngọt ngào đương nhiên vẫn rất thích nghe, thế nhưng một lời anh cũng chua từng nói.

Nhưng lúc này đây, chỉ vì muốn có một nụ cười của cô, anh đã biết được sự dịu dàng không phù hợp với tính cách của mình, giây phút này, cô đã biết người đàn ông trước mắt đã vì cô mà thay đổi bao nhiêu. Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đông xanh thẳm, hít sâu không khí mát lạnh vào trong mũi, có chút ngứa, mắt cũng ẩm ướt.

“Chúng ta về nhà thôi!”

“Được.” Anh vẫn như vậy dắt tay của cô, đem tay cô bọc thật chặt trong lòng bàn tay mình, bàn tay lạnh như băng của cô dần dần nóng lên, cô nghĩ, có lẽ như vậy, cô gặp phải anh, anh chính là hòa tan nhiệt độ ở trong cô.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, rất nhanh sẽ đến cuối năm, vũ hội tổng kết cuối năm cũng sắp bắt đầu, đối với loại yến hội này Lâm Cảnh Nguyệt cũng không mong đợi gì, dù sao cũng không khác những năm trước là mấy, nếu tính cả kiếp trước thì cô cũng đã tham gia bốn lần rồi.

Nhưng mà sinh nhật của anh sắp tới, lời hứa của cô cũng nên bắt đầu rồi.

Cuối tuần Lâm Cảnh Nguyệt muốn trở về nhà, Hà Tử Nghiệp rất không vui, thậm chí còn muốn cùng cô trở về.

Lâm Cảnh Nguyệt đối với suy nghĩ này của anh thật sự hoảng sợ, vội vàng đưa ra tất cả thủ đoạn cố gắng bắt anh bỏ đi ý nghĩ này, cuối cùng ngay cả nhan sắc cũng đem bán, còn ký kết một loạt các điều khoản bất bình đẳng mới đem anh yên lòng. Kinh hồn bạt vía trở về nhà một lần

Đây là lần trở về đầu tiên cô trở về sau khi sống lại, nhìn mái tóc bạc phơ của cha mẹ mà thấy lòng chua xót, cha vẫn cứ nghiêm nghị như vậy, nhìn thấy cô rõ ràng rất vui mừng, lại sửng sốt cố tỏ ra dáng vẻ nghiêm túc. Mẹ cô cười đến không khép được miệng, không biết phải biểu đtạ lời yêu thương với con gái như thế nào, chỉ có thể cố gắng làm thật nhiều món ăn cô yêu thích.

Vậy mới biết cô có bao nhiêu hạnh phúc, ngay cả khi cô mất đi toàn bộ thế giới xung quanh thì vẫn còn hai người yêu thương cô, cho dù lúc đó có phải móc tim móc phổi, vẫn không hề oán tiếc, chỉ cần cô bình an, bọn họ liền thỏa mãn.

Cô thề, đời này nhất định không để cho cha mẹ phải đau lòng! Chỉ cần bọn họ hy vọng cô sẽ cố gắng làm! Chỉ là…kiếp trước, hai ông bà không thích Hàn Mộ Vân, mặc dù chỉ mới nghe vài lời bóng gió đã cương quyết muốn cô và hắn chia tay, như vậy, kiếp này, cha mẹ sẽ thích Hà Tử Nghiệp sao?

Dù sao, bàn về giao tiếp Hà Tử Nghiệp vạn vạn không bì kịp với Hàn Mộ Vân. Buồn ! Hi vọng, đến lúc đó anh sẽ cố gắng một chút!

Lúc rời đi, mẹ cô nhét rất nhiều đặc sản quê vào hành lý, muốn cô mang về chia cho đồng nghiệp, chỉ sợ cô không xử lý tốt quan hệ với mọi người còn ý tứ dặn dò cô, ra đời không như ở nhà, nhất định phải đối đãi với mọi người thật lòng mới có thể có được sự thật lòng của người khác, không thể chiếm lợi, không thể ích kỷ…Mẹ cô nói một đống, Lâm Cảnh Nguyệt nghe rất kiến nhẫn, nghe mẹ cô càu nhàu, cho dù cô lớn bao nhiêu, bay cao bao nhiêu, cô vẫn là đứa con gái nhỏ không hiểu chuyện trong mắt bà.

Lâm Cảnh Nguyệt lén lút lau nước mắt, sau đó nhìn mẹ cười ngọt ngào: “Me, con biết rồi, con sẽ cố gắng nhớ, bây giờ con phải đi rồi, khi nào rãnh con lại về.”

“A, hay quá.” Mẹ Lâm sờ sờ đầu con gái, vẫn có chút không yên lòng: “Cảnh Nguyệt, con đừng có làm loạn gì nhé, bằng không con đừng mang thứ kia đi nữa.”

“Không đâu mà mẹ, mẹ cứ chờ tin tốt đi!” Cô cười, nét mặt ngọt ngài: “Con thật sự phải đi rồi.”

Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt con gái, mek Lâm dường như cũng hiểu ra việc gì: “ Con cũng lớn rồi, tự sẽ có chủ ý, mẹ chờ đấy!”

Khi Lâm cảnh Nguyệt bước xuống ga xe lửa của thành phố A, còn chưa ra khỏi trạm, Hà Tử Nghiệp đã gọi điện thoại đến: “Đã đến hay chưa? Có mang được đồ không? Anh chờ ở bên ngoài trạm xe lửa, em đã xuống xe chưa?”

Lâm Cảnh Nguyệt nhìn đồng hồ trên tay, cũng chỉ cách thời gian hẹn năm sáu phút mà thôi. “Vừa mới xuống xe, đồ không nhiều lắm, tự em có thể mang được, anh cứ ở nguyên tại chỗ đợi em là được rồi.” Lâm Cảnh Nguyệt trả lời từng vấn đề của anh.

“Đừng, anh qua đón em, em đừng di chuyển, anh lập tức đã đến rồi.” Nói xong không đợi cô trả lời đã cắt điện thoại. Cô nhìn màn hình thông báo cuộc gọi kết thúc chậm rãi mỉm cười, nụ cười so với nắng ấm mùa đông còn chói mắt hơn.

Từ xa, một bóng người cao lớn đang đi tới, bước chân có chút gấp, ánh mắt quét mọi người xung quanh, giống như đang tìm người. Lâm Cảnh Nguyệt nhìn bóng dáng đang đến gần, vẫy vẫy tay: “Diệp Tử, em ở đây này!”

Bóng dáng cao lớn lập tức chạy đến, anh mặc chiếc áo khoác đen cao cổ, cả người thon dài cao lớn, khí vũ hiên ngang, lại không tị hiềm nhận lấy túi lớn, túi nhỏ trên tay cô, ước ước sức nặng trên tay, nhíu chặt mày: “Nặng như vậy lại muốn tự cầm? Về sau không cho mang như vậy nữa, biết không? Anh đứng ngay bên ngoài, tại sao lại khiến mình xách nặng như vậy chứ!”

Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu, nghe anh dạy dỗ, đôi mắt to xinh đẹp híp lại, nhìn một chút, mẹ, đây chính là hạnh phúc của con, hai kiếp sống, con cuối cùng cũng không đánh mất nó.

Đọc truyện chữ Full