TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 47

Những giáo viên này không nghĩ đến lại có học sinh cư nhiên dám cả gan xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng, ông chủ nhiệm mập kia sau một hồi sửng sốt mới kiêu ngạo hét lên: "Em là ai, ai cho em vào đây, đi ra ngoài. Chúng tôi đang bàn chuyện, người không liên quan lập tức cút ra ngoài."

Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ bị hù dọa. Nhưng thật đáng tiếc, người đứng trước mặt ông ta chính là Lãnh Tâm Nhiên. Cô hoàn toàn không nhìn đến ông mập kia rống giận, xoay người đi đến bên cạnh một nữ sinh xinh đẹp, thanh âm lạnh lùng: "Chính cô giáo thầy giáo là kẻ đồi bại?"

Không ai nghĩ đến nữ sinh gầy yếu đột nhiên xông vào này lại hung hãn đến vậy. Cử chỉ mạnh mẽ, nói chuyện đủ thẳng, ngay cả những giáo viên như bọn họ cô cũng không thèm nhìn đến.

Hiển nhiên nữ sinh kia cũng không ngờ mình sẽ bị chất vấn như vậy, khuôn mặt đỏ lên, nhưng vẫn dõng dạc nói: "Tại sao phải nói cho cô biết?"

"Thầy giáo sàm sỡ cô thế nào? Là sờ ngực cô hay bóp mông cô, hay là cỡi quần áo của cô, thậm chí trực tiếp cưỡng hiếp cô?" Lãnh Tâm Nhiên mặt không thay đổi nói.

"Phù!" Mấy ông thầy đang uống trà trực tiếp phun cả ngụm trà ra ngoài, sặc ho gần chết. Ngay cả những giáo viên khác, khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, cực kỳ khó coi. Những lời này, thật sự là quá... Quá..

Nếu như vừa rồi khuôn mặt nữ sinh kia chỉ có chút hồng, thì hiện tại sắp nổ tung rồi. Không chỉ đỏ mặt, hơn nữa cả người còn không ngừng lay động, giống như bị vũ nhục thật lớn.

Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh không nhìn đến ánh mắt như đang nhìn quái vật của mấy người kia, thẳng thắn nói: "Cô nói đi, cô nói thầy có hành vi đồi bại, là đồi bại như thế nào? Lúc nào ở đâu có hành vi gì, lúc ấy còn có người nào chứng kiến, nói rõ ràng ra đi!"

"Oa!" Dưới sự oanh tạc như ngũ lôi của cô, nữ sinh kia gào khóc thét lên.

" Lãnh Tâm Nhiên, em lại một nữ sinh, lại nói những lời không biết xấu hổ như thế, em, em............ " Chủ nhiệm lớp A tức giận mắng.

Lãnh Tâm Nhiên mặt không thay đổi tiếp lời: "Không phải ông nói tôi không có giáo dục sao?"

"Bạn học Lãnh, chuyện này em không cần lo. Sau này không có thầy nữa em phải cố gắng học thật giỏi, thầy tin em có thể có được một tương lai tốt đẹp." Sợ chuyện sẽ gây ra phiền phức, thầy Thái kéo Lãnh Tâm Nhiên lại nhẹ giọng an ủi.

Lãnh Tâm Nhiên lại không hề khẩn trương, đi đến trước mặt hiệu trưởng vẫn không lên tiếng nãy giờ: "Mặc dù ông là hiệu trưởng, nhưng ông không có tư cách đuổi việc giáo viên một cách vô cớ. Kể các tất cả các người, cũng không có. Cho nên, tất cả im miệng cho tôi. Nếu người nào còn dám nhiều lời đừng trách tôi không khách khí!"

Lãnh Tâm Nhiên cảm nhận được rõ ràng trong lòng mình lại xuất hiện một luồng sát khí, loại cảm giác này, chỉ có khi vô cùng tức giận mới có. Người khác sợ giáo viên, nhưng cô thì không. Cho nên, nếu như những người này...mà...khiêu chiến cực hạn của cô một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không khách khí!

"Cô thật kiêu ngạo!"

Ông chủ nhiệm mập chưa bao giờ bị người khác nói như vậy, mặt đỏ lên, ngón tay chỉ vào chóp mũi Lãnh Tâm Nhiên, bộ dáng cực kỳ ngạo mạn.

"Tôi nói, câm miệng!"

Lãnh Tâm Nhiên vừa lạnh lùng nói, sau đó thân hình chợt lóe đi đến trước mặt ông chủ nhiệm mập, không chút do dực đạp vào cằm ông ta một cước, chỉ nghe tiếng xương gãy "rắc" một tiếng, khuôn mặt của ông thầy mập bị đạp văng vô cùng vặn vẹo.

Những người ở đây đều kinh sợ. Nếu như vừa họ họ vẫn thấy cô gái trước mắt này chỉ nói lời ngang ngạnh, thì lúc này họ đã được tận mắt chứng kiến thảm án, cũng được tận mắt chứng kiến sự cuồng vọng kiêu ngạo của cô gái này.

"Được rồi, bây giờ còn ai muốn nói?"

Xoay người, quét mắt nhìn từng vị giáo viên, Lãnh Tâm Nhiên mặt không thay đổi nói.

Bị khí thế của cô làm cho kinh hãi, thật lâu sau, cũng không có ai dám nói.

"Nếu như không ai nói, vậy thì nghe tôi nói cho rõ."

Những chuyện xảy ra trong phòng hiệu trưởng chẳng khác nào phim điện ảnh. Bọn người lớp F sợ đến ngây người, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua có người dám làm chuyện như thế trước mặt hiệu trưởng. Tất cả chuyện này, cho đến bây giờ đều không thể tin được. Người kia, chẳng lẽ không sợ hay sao? Cậu ta không sợ bị đuổi học bị ghi vào hồ sơ sao? Tại sao cậu ta lại có dũng khí muốn làm gì thì làm như thế? Vừa nghĩ tới người đòi lại công đạo cho chủ nhiệm lớp của bọn họ, là nữ vương của bọn họ, đột nhiên sinh ra lòng tự hào trước nay chưa từng có. Một màn trước mắt, khiến cho địa vị của Lãnh Tâm Nhiên trong lòng các học sinh lớp F ngày càng tăng cao.

"Thầy, em hỏi thầy, tại sao lại muốn đuổi thầy? Em biết thầy không muốn chúng em vì thầy mà vướng vào phiền toái, nhưng mà, nhẫn nại không phải là phương pháp giải quyết vấn đề. Có vài người, không biết cái gì gọi là có chừng có mực, nhẫn nại sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm quá đáng. Bây giờ, bọn họ ép thầy đi, vậy bước kế tiếp chính là giải tán lớp F của chúng ta. Thầy, thầy sẽ làm loại chuyện đó sao? Thầy, không cần lo lắng, hết thảy đều có em. Chuyện này cứ để cho em giải quyết, thầy chỉ cần nói rõ mọi chuyện ra là được!"

Dưới khí thể cường đại khiến cho người ta hít thở không thông của Lãnh Tâm Nhiên, chủ nhiệm lớp vẫn luôn cố chịu khuất nhục (áp bức và lăng nhục) cuối cùng cũng bị thuyết phục. Thanh âm của ông có chút, không biết là vì còn sợ gì đó, cả đời ông hèn yếu, cả đời bị chèn ép. Ông không quan tâm, nhưng mà, ông không muốn cho những học sinh của mình bị khi dễ. Bây giờ là ra mặt vì học sinh của mình, như vậy, ông có gì phải sợ chứ?

"Sáng sớm hôm nay khi thầy vừa đến trường học, liền bị chủ nhiệm gọi tới đây, nói thầy bị đuổi. Thầy hỏi tại sao, sau đó ông ta nói là có học sinh tố cáo thầy sàm sỡ, chính là nữ sinh đó. Những thầy giáo khác là tới làm chứng!"

Những lời thầy giáo nói, cũng giống như dự đoán của cô, những cách bẻ cong sự thật ngang ngược như thế lại khiến cho Lãnh Tâm Nhiên càng thêm tức giận. Cô thậm chí không thèm nói gì, trực tiếp bước qua tát nữ sinh kia một cái: "Chính cô nói thầy giáo sàm sỡ cô?"

Nữ sinh kia đã sớm sợ đến choáng váng, cả người chỉ biết run rẩy không dám nói gì.

Đừng nói là cô ta, ngay cả những thầy giáo "học thức uyên bác" kia cũng bị dọa sợ đến không dám nói lời nào. Bọn họ không thể tưởng tượng được, chẳng qua chỉ bày kế để đuổi đi một đồng nghiệp chướng mắt thôi, sao chuyện lại đột nhiên biến thành như vậy?

"Tôi tới nơi này không phải để gây chuyện, ta chỉ muốn một cách giải quyết thỏa đáng. Nếu các người đã muốn khai trừ thầy, vậy thì đưa chứng cứ ra đi. Nhân chứng vật chứng, tất cả đều phải có. Nếu không, ai cũng không có tư cách đuổi thầy ra khỏi trường này."

Buông lỏng bàn tay đang giữ chặt cằm của nữ sinh kia ra, mặc cho đối phương giống như một vũng bùn té nhào xuống đất, Lãnh Tâm Nhiên quay đầu hướng về người vẫn ngồi yên lặng không nói gì trên ghế kiêu ngạo nói.

"Ba ba!"

Mấy tiếng vỗ tay giòn giã vang lên. Dưới tình huống này, thanh âm kia trở nên vô cùng bất ngờ. Hiệu trưởng vẫn luôn ngồi trên ghế như người ngoài cuộc xem diễn đứng lên, tự nhiên vỗ tay: "Không tệ không tệ."

Đọc truyện chữ Full