Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười không nói.
Mà Lam Kỳ Nhi nghe ra hàm ý trong câu nói của Lăng Vũ và Triệu Nghị, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Ý của bọn họ là bóng rổ của cô ấy rất lợi hại?
Hơn nữa tuyệt đối sẽ đánh cho Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hoa rơi nước chảy! Này..... này thật sự là không thể tin được rồi.
Này, làm sao có thể?
Phải biết rằng, ngay cả Lăng Vũ đều bị mắc bẫy của tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đó nha? Tuy rằng sau khi cô ấy ra sân đã có biểu hiện ngoài dự kiến của mọi người. Nhưng mà, cũng không khoa trương đến mức như hai người đó nói chứ?
Đặc biệt Triệu Nghị nói gì mà hiệp sau sẽ rất phấn khích linh tinh gì đó? Làm sao có thể chứ?
Nghe thấy mấy người nói chuyện không chỉ có vài người Lam Kỳ Nhi, trong có còn có người biết chơi bóng rổ. Dù sao đương sự vẫn còn ở đây, bọn họ không dám nói quá lớn tiếng. Chỉ nhỏ giọng bàn luận cái gì đó.
Một nam sinh dùng giọng điệu không tin nhỏ giọng nói: "Mấy người bọn họ xem bóng rổ là cái gì chứ? Bóng rổ không phải là trò chơi một người nhá. Hiện tại trận đấu đi được đến cục diện này, đã là kỳ tích rồi. Tuy rằng nữ sinh này mỗi lần đều khéo léo phá bóng của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, nhưng hiệp sau bọn họ chắc chắn sẽ nhằm vào điểm này mà điều chỉnh. Thật hiển nhiên, hiệp sau nữ sinh này tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như nửa hiệp này được."
Cậu ta nói tương đối đúng trọng tâm, những người bên cạnh cũng đồng ý, hiển nhiên là cũng có thái độ giống vậy.
Quả nhiên, sau khi có tiếng còi bắt đầu hiệp sau vang lên, những người hơi hiểu một chút về bóng rổ đều biết đội hình của nước N đã có sự thay đổi rất lớn. Lúc trước đều là Lãnh Tâm Nhiên chủ động phòng thủ Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, mà nước N bên này cũng không có nhằm vào cô. Nhưng hiện tại thì khác, một nam sinh nhuộm đầu vàng đeo bông tai toét miệng cười với cô, lộ ra một hàm đầy răng vàng.
Cục diện không chỉ thay đổi như thế. Lúc trước trên sân không có bình luận viên, nhưng mà hiện tại, đài chủ tịch được lắp đặt trên lầu hai của sân bóng rổ, có vài nam sinh đang ngồi, chuyên thuyết minh về trận đấu.
"Trước tiên xin giới thiệu các thành viên tham gia thi đấu. Thật hiển nhiên, thành viên dễ thấy nhất trong trận chính là người phụ nữ không thua đấng màu râu, sinh viên năm nhất khoa quản trị công thương Lãnh Tâm Nhiên. Rất nhiều người đều cảm thấy, bóng rổ là một môn vận động rất thô bạo, nữ sinh chơi bóng rổ càng mang lại ấn tượng bưu hãn cho người khác. Nhưng mà hiện tại, nhìn bạn học Lãnh Tâm Nhiên khoác trên mình áo đồng phục bóng rổ số 8 của bạn học Lăng Vũ, đã khiến cho rất nhiều em gái phải thay đổi cách nhìn về chuyện này."
"Không hề nghi ngờ, trừ bỏ bạn học Lãnh Tâm Nhiên, đội trưởng đội bóng rổ bạn học Vương Hán cũng vô cùng bắt mắt. Ở trên sân, anh ta dùng thân thể cường tráng của mình để ngăn chặn công kích của đối phương, cùng thành công chức minh được năng lực vương giả trong môn bóng rổ của bản thân. Hi vọng ở hiệp này biểu hiện của anh ta có thể ngày càng phấn khích!"
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
"Về phần đại biểu của nước N. Mọi người ấn tượng nhất tất nhiên là người có vóc dáng không cao nhưng sức chiến đấu rất cường đại bạn học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, cậu ta mặc áo số 13. Lại nói tiếp, dãy số này thật đúng là thích hợp với cậu ta. Trong trận này, bởi vì một chút sự cố ngoài ý muốn, bạn học Lăng Vũ của Yến Đại đã bị thương khi so đấu với cậu ta. Bất quá sau đó, cậu ta đã bị Lãnh Tâm Nhiên ăn lại vô số trái trên tay, nếu có thể, tôi chỉ có thể nói, chúc bạn may mắn! Hi vọng bạn có thể đột phá được phòng thủ của em gái Lãnh Tâm Nhiên, không còn phải chịu cảnh bị đoạt bóng không cảnh không hiểu tại sao như vậy!"
Thật hiển nhiên là bình luận viên này không có ấn tượng tốt với nước N, lúc bình luận cũng đâm chọc khiêu khích, thái độ vừa nhìn là hiểu ngay.
Lời thuyết minh của cậu ta trực tiếp sảng khoái, mang theo chút châm chọc dí dỏm ngầm, không chỉ giúp cho những người không hiểu bóng rổ trên đài có thể theo dõi được diễn biến của trận đấu, mà còn điều tiết không khí. Rất nhiều người khi nghe đến "dãy số 13 này thật hợp với cậu ta" liền nhìn không được mà nở nụ cười không phúc hậu.
Tên nhóc Triệu Nghị cũng cười rất happy: "Tiểu tử kia thật không tệ, là người trong đội bóng rổ của cậu?"
Lăng Vũ nhìn theo hướng chỉ tay của cậu ta, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, là đàn anh Đại Tứ, bởi vì phải đi thực tập nên không còn chơi bóng trong đội nữa, không nghĩ tới cư nhiên bọn họ lại trở lại."
"Cậu nói, sư phụ sẽ cho mọi người một kinh hỉ như thế nào đây?" Triệu Nghị nháy mắt nghịch ngợm.
Đến hiệp thứ ba, biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên không còn rõ ràng dễ thấy như hiệp trước nửa rồi. Giống như kế hoạch của nước N, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của nhiều người, vận khí tốt của Lãnh Tâm Nhiên đều đã dùng hết, không còn xuất hiện cảnh cướp bóng thần kỳ nữa rồi.
Nhưng mà, kỳ quái ở chỗ, cho dù không có kỹ thuật cướp bóng thần kỳ của Lãnh Tâm Nhiên, điểm mà nước N đạt được cũng tăng lên không bao nhiêu. Tóm lại, hai bên xem như ngang hàng. Chênh lệch tỉ số giữa hai đội không tăng lên, nhưng cũng không giảm xuống, trên cơ bản đều duy trì tỉ số chênh lệch là mười điểm.
Nhưng mà, ở hai phút cuối hiệp 3, nước N đánh ra một chiêu mới, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lúc trước luôn bị Lãnh Tâm Nhiên ngăn chặn giống như được bơm máu gà đột nhiên bạo phát. Hắn không chỉ một mình chuyền bóng đột phá ném rổ thành công, hơn nửa cư nhiên còn là mèo mù đụng phải chuột chết ném trúng cú 3 điểm. Được hắn dẫn dắt thế công nước N trở nên sắc bén hẳn ra, bất ngờ không phòng ngự, tuyết phòng thủ của Yến Đại thiếu chút bị xé rách.
Bất quá cũng may chút tiểu tiết vừa kết thúc thì tiếng còi kịp thời vang lên, mới ngăn được trận đột phá như vũ bão này. Dù là người trải qua trăm trận như Vương Hán, trong hai phút này cũng bị một trận mồ hôi lạnh. Tình huống vừa rồi thật sự rất hung hiểm, anh ta không dám tưởng tượng, nếu tiếng còi không vang lên, trạng trái của bọn kia vẫn tốt như vậy, khoảng cách điểm số vất vả kéo ra lúc trước sẽ triệt để biến mất.
Biểu hiện của mọi người ở ngoài sân vô cùng khẩn trương, một bộ nghĩ đến mà sợ. Chỉ riêng Triệu Nghị và Lăng Vũ thì càng cười càng vui vẻ, bộ dáng hắc hắc mười phần đáng khinh.
"Xem ra vẫn là mình tương đối hiểu nữ vương nha!"
Triệu Nghị đắc ý vuốt cằm. Lăng Vũ có chút không vừa lòng, căm giận nói: "Có gì để đắc ý chứ, mặc kệ sư phụ đang làm cái gì, đều rất rõ ràng, là báo thù cho tôi!"
Những lời trần thuật chuyện thực này, trực tiếp miểu sát Triệu Nghị.
"Ồ?" Triệu Nghị vốn đang nhàn nhã nhìn quanh bốn phía. Cậu có lòng tin tuyệt đối với Lãnh Tâm Nhiên, lúc nhìn đến sân bóng rổ đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc đầy thán phục.
Lăng Vũ bị thanh âm của cậu ta hấp dẫn, cũng nhìn theo, đầu tiên là giật mình, lát sau bừng tỉnh đại ngộ phản ứng kịp đột nhiên cứng ngắc cả người.
"Mình muốn....." Lăng Vũ trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc tang: "Mình sắp tiêu rồi!"
Trong lúc nghỉ giải lao này, còn xảy ra một chuyện khác. Vương Hán bên này tất nhiên là đang tổng kết lại tình hình hiệp 3, thuận tiện an bài những việc phải làm trong hiệp 4. Lãnh Tâm Nhiên giống như người bàng quan đứng một bên, nghe Vương Hán bố trí, không phát biểu ý kiến gì.
"@#&*¥%#@! . . . . . ." Thượng Dã Tiểu Thứ Lang kiêu ngạo đắc ý tươi cười đi tới, nghêng ngang khiến ta người ta không khống chế được mà muốn hung hăng đập hắn một chút.
Mấy người Vương Hán nghe không hiểu tiếng N, nhưng rất dễ đoán ra được ý tứ từ biểu hiện đáng ăn đòn của đối phương. Không ngoài mấy chuyện khoe khoang linh tinh, trừ này đó ra, còn có gì nữa chứ.
Nhìn bộ dáng kiêu ngạo sắp tới trời của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh lùng.
Tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn là cái gì mà sinh viên đứng đầu nước N, xem ra quốc gia có sở trưởng bắt chước người khác cũng chỉ có như vậy thôi.....
Cảm giác được Lãnh Tâm Nhiên không thèm nhìn, khuôn mặt bình thường của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tức đến đỏ bừng. Cảm giác nắm tay đánh vào bông vải này thật đúng là khiến cho người ta bực tức.
"Hừ!"
Thấy đối phương không thèm nghe mình nói, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trận đấu lại bắt đầu.
Trước khi vào trận, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nói với Vương Hán một câu, mặc kệ khuôn mặt chợt biến sắc của đối phương đã trực tiếp đi vào sân bóng.
"Hiệp này tôi làm hậu vệ chuyền bóng."
Trước trận đấu, Vương Hán luôn không đặt ra vị trí cố định cho Lãnh Tâm Nhiên. Hậu vệ chuyền bóng, kỳ thựa chính là vị trí lúc trước của Lăng Vũ. Nhưng sau khi Lăng Vũ bị thương đã giao cho Lữ Quang phụ trách, Lữ Quang đảm nhiệm vị trí hậu vệ ghi điểm.
Vương Hán không biết những lời này của cô là có ý gì. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có làm theo lời của Lãnh Tâm Nhiên. Trận đấu bóng rổ là trận đấu của mười người, chủ ý đến hợp tác đồng đội, không phải là một người tự thi đấu. Thân là đội trưởng, anh ta phải phụ trách toàn đội bóng.
Tuy rằng không biết trong mười phút tới sẽ xảy ra tình huống gì, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, bọn họ chiếm vị trí dẫn đầu. Chỉ cần có thể giữ vững được khí thế này, khả năng giành được thắng lợi là rất lớn. Dưới tình huống như vậy, anh ta lựa chọn cách đánh phòng thủ ổn định, sẽ không vì nhất thời xúc động mà mạo hiểm phiêu lưu.
Đồng thời, trong lòng anh ta lại âm thầm cầu nguyện, chút thời gian giải lao ngắn ngủi này có thể đánh tan một chút khí thế của nước N. Hi vọng, trạng thái như bơm máu gà lúc trước có thể ngừng lại.
Nhưng mà, thật hiển nhiên, chuyện cầu nguyện này không được linh rồi.
Ba mươi giây sau khi mở màn, nước N đã ghi được điểm. Người ném bóng chính là nam sinh đầu vàng đang phòng thủ Lãnh Tâm Nhiên. Điểm số giữa hai đội chỉ còn chênh lệch ba điểm.
Trong lòng Vương Hán "lộp độp" rơi xuống, có chút mất mát. Tuy rằng trên mặt vẫn trầm xuống, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trong lúc thi đấu, sợ nhất chính là cảm giác sợ hãi lo được lo mất này. Bởi vì, nó không chỉ ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn, còn có thể làm cho phản ứng của bạn bị chậm lại, chưa bao giờ giúp phát huy tốt trong trận đấu.
Huống chi, Vương Hán là đội trưởng, là tâm phúc của đội bóng. Một khi khí thế của anh ta ngã xuống, trong lòng cả đội sẽ nảy sinh hoài nghi, tính tích cực của những người khác cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Còn nữa, trong trận bóng rổ, thường thường chỉ vài phút thậm chí vài giây là có thể xoay chuyển được càn khôn. Tuy rằng bọn họ luôn dẫn đầu, nhưng đến phút cuối bị vượt qua cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Sơ với khí thế hoàn toàn bị tiêu cực áp đảo của Yến Đại, khí thế của nước N lại tăng vọt, lúc trước là bơm máu gà, hiện giờ, quả thực là giống như uống thuốc kích thích vậy, tinh thần mỗi người đều tăng vọt, sắc mặt đỏ lên, bộ dáng vô cùng hiếu chiến.
Dưới tình huống như vậy, Lãnh Tâm Nhiên là đương sự lạnh nhạt nhất. Ngay khi đối phương lại vào được một trái, số điểm bị đuổi sát nút chỉ còn hơn kém một điểm, cô đi tới bên người Vương Hán.
"Bây giờ đã chấp nhận lời đề nghị vừa rồi của tôi chưa?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 119
Chương 119