Đối mặt với sự tự trách của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên không mấy để tâm. Trên đời này, có loại tai nạn gọi là tay bay vạ gió, cho dù bạn không làm bất cứ chuyện gì, cũng vẫn bị rơi xuống người mình. Chỉ là, cô rất ghét người khác khóc trước mặt mình, đặc biệt là phụ nữ. Có người nói, khóc là vũ khí trời ban của phụ nữ, nhưng nếu có thể, Lãnh Tâm Nhiên thà rằng cả đời cũng không sử dụng đến thứ vũ khí này.
"Chút chuyện nhỏ ấy cũng đáng để khóc sao?"
Cảm giác bánh ngọt dính trên người thật không dễ chịu chút nào. Giờ phút này, Lãnh Tâm Nhiên còn có lòng dạ nghĩ đến chuyện nếu Thẩm Quân nhìn thấy cảnh này tuyệt đối sẽ khóc. Anh ta đã bỏ ra hơi sức lớn đến vậy để tìm bộ lễ phục này, thế mà lại chỉ giữ được trong thời gian ngắn như vậy.
Ai, màu hồng nhạt quả nhiên là không hợp với cô mà!
Nghĩ đến chuyện mình sắp không phải mặc cái màu mềm mại này nữa, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên liền tốt lên, ngay cả khóe miệng cũng hơi cong lên: "Cậu nói, lát nữa Thẩm Quân sẽ thế nào đây? Nếu anh ta biết tên đầu heo này muốn sàm sỡ cậu, có tức giận không?"
Buồn cười nhìn khuôn mặt chợt đỏ lên của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn một nhà ba người càng ngày càng kiêu ngạo kia như đám tôm tép nhãi nhép, không chút để ý nói: "Vốn còn cho rằng tên Vệ Kính Khải này không đến mức không còn thuốc nào cứu được, giờ xem ra thật đúng là quá xem trọng hắn rồi!"
Những ánh mắt xem náo nhiệt vui sướng khi người gặp họa của những người chung quanh đều bị cô thu hết vào đáy mắt, người trên thế giới này, luôn thực tế như vậy, cũng ngu xuẩn như vậy, luôn bị chút lợi ích nhỏ trước mắt che mờ, luôn vì chút thông minh của mình mà tự cho là đúng.
"Obaasan (bà cụ), còn chưa nói đủ sao?"
Bước ra khỏi đám người, hai tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng vô cùng nhàn nhã. Lời vừa ra khỏi miệng, đã khiến những người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi ở đây đều không nhịn được mà đổi sắc mặt.
Vị "phu nhân" kia đang bận làm nũng với ông xã nhà mình, đột nhiên nghe thấy câu nói như thế, không dám tin quay đầu lại, nhìn cô nữ sinh vừa trẻ hơn mình vừa đẹp hơn mình thậm chí dáng người cũng tốt hơn mình đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, liền nổi giận: "Con ** này nói cái gì?"
Lãnh Tâm Nhiên miễn cưỡng quay đầu liếc nhìn bà ta từ trên xuống dưới: "Obaasan, chẳng lẽ không đúng sao? Cho dù có mặc quần áo cũng không che hết được đống sẹo lồi này trên lưng bà. Cho dù có trang điểm kỹ lưỡng cũng không giấu được khuôn mặt giống như mặt đường đầy hố của bà. Đương nhiên, dù có nước hoa, cũng không ngăn được những thứ hôi thối phun ra từ miệng bà...."
Nói xong câu cuối cùng, Lãnh Tâm Nhiên còn ra vẻ mất hứng khoát tay: "Đều đã từng tuổi này rồi, không ở nhà giúp chồng dạy con cho tốt, còn phát điên ở đây cái gì chứ? Còn nữa, ông chồng kia của bà, thật đúng là một tên cực phẩm, nhưng mà phối với bà thì vừa hợp."
Lãnh Tâm Nhiên độc miệng như thế, một khi đã giận lên, thật đúng là ít có người chống đỡ được.
Nghe thế, sắc mặt của một nhà ba người liền giống như ăn phân vậy.
Phản kích của Lãnh Tâm Nhiên cũng chưa kết thúc, cô chậm rãi đi đến trước mặt vị "phu nhân", đầu tiên là ngắm nhìn Vệ Kính Khải và gã say xỉn bên cạnh bà ta, sau đó mới chậm chạp giớ bàn tay ở phía sau lưng ra, ngay khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, quyết đoán ấn nguyên chồng bánh ngọt trên tay lên mặt đối phương.
Đây cũng không phải là ném, mà là trực tiếp dán nguyên khay lên mặt bà ta, còn dùng lực ép xuống, đến khi nới tay ra, cái mâm còn dính trên mặt bà ta vài giây sau đó mới từ từ trượt xuống.
"A...."
Người phụ nữ ban nãy còn giống một vị phu nhân, giờ đây, trên mặt trên tóc trên quần áo đều dính bánh ngọt đủ màu sắc, bộ dáng cực kỳ chật vật. Đặc biệt là khi chung quanh còn có người xem, thì càng xấu hổ không chịu nổi, phải bụm mặt thét chói tai ngay tại chỗ.
Đối với sự sụp đổ của người phụ nữ, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp xem như không thấy, chỉ là, cô cũng không dễ dàng bỏ qua cho đối phương như thế. Dưới ánh mắt không dám tin nhìn chăm chú của mọi người, cô trực tiếp đưa tay cầm lấy cả mâm đồ ăn trên bàn, sau đó từ từ nghiêng lên người bà ta: "Bà đã thích cho người khác ăn này nọ như vậy, thì cũng tự mình thưởng thức mùi vị này đi!"
Vệ Kính Khải tức đến run người, nhìn mẹ mình bị người khác làm nhục như vậy, sao còn nhịn được, lập tức lao tới định bắt lấy tay Lãnh Tâm Nhiên.
Nếu có thể dễ dàng để người khác bắt được tay như thế thì Lãnh Tâm Nhiên thật đúng là không cần lăn lộn nữa. Ai cũng không nhìn rõ cô đã làm thế nào, sau khi hoa mắt một trận đã thấy Lãnh Tâm Nhiên tránh được cánh tay giơ ra của Vệ Kính Khải, thậm chí, còn khiến đổi phương lảo đảo suýt té.
Nếu Lãnh Tâm Nhiên muốn đối phó với Vệ Kinh Khải, thì quả thật giống chim ưng đùa giỡn với gà con, hoàn toàn không có tính khiêu chiến. Trong tình cảnh hiện tại, Vệ Kính Khải tựa như tôm tép nhãi nhép đang giương nanh múa vuốt, không có chút lực sát thương nào.
"Người một nhà các người, thật đủ ghê tởm."
Cảm thấy đã chơi đùa đủ rồi, Lãnh Tâm Nhiên mới thu tay lại, nhìn tên Vệ Kính Khải mồ hôi đầy đầu mà việc gì cũng làm không xong kia, thản nhiên nói.
Những người xem náo nhiệt xung quanh bỗng nhiên cảm giác được một đợt khí lạnh. Cô gái nhỏ nhìn như vô hại trước mắt này, lại dám đứng trước mặt bọn họ, đùa giỡn một nhà xí nghiệp Vệ thị trong lòng bàn tay, giống như đang chơi đùa một con sâu nhỏ, không chút kiêng nể. Hành vi như vậy, chỉ có hai loại khả năng. Một là cô gái nhỏ này không hiểu chuyện, tùy hứng làm bậy, không hề biết thân phận của một nhà trước mắt này, cũng không biết hành vi của mình lớn lối đến mức nào. Một khả năng khác, chính là.......
Nghĩ đến khả năng kia, những người có chút đầu óc ở đây đều có một dự cảm xấu.
Nếu không phải là khả năng thứ nhất, thì chính là cái thứ hai, cô gái này, vốn đã không phải người bình thường. Sở dĩ cô có thể tùy ý trừng trị một nhà tổng giám đốc Vệ như thế, chính bởi vì cô không sợ. Thân phận của cô, tôn quý hơn bọn họ nhiều, vốn không xem bọn họ vào mắt. Nếu thật sự là như thế, vậy thì những người đứng xem náo nhiệt bọn họ cũng khó tránh được rồi.
Lam Kỳ Nhi cảm nhận được rất rõ ánh mắt biến hóa của mọi người xung quanh. Sự biến hóa này cô hiểu rất rõ, chính là kính sợ khi đối diện với người có thực lực mạnh hơn. Biểu hiện quả quyết của Lãnh Tâm Nhiên, đã khiến những người xem náo nhiệt này sinh ra tâm lý hoảng sợ.
Trải qua chuyện này, trong cái đầu ngây ngô của Lam Kỳ Nhi hiện lên một niềm tin kiên định, nhất định nhất định phải mạnh lên! Chỉ có thật sự mạnh mẽ, mới có thể không bị áp bức và lăng nhục, mới có thể không sợ hãi bất cứ thứ gì, mới có thể...
"Lãnh Tâm Nhiên, cô đừng có kiêu ngạo quá, nơi này không phải là đại học Yến Kinh. Không phải là nơi cô muốn thế nào thì được thế đó." Vệ Kính Khải chật vật đứng đó, trên tóc đều là bơ, anh tuấn phóng khoáng gì đó đều đã cách hắn rất xa. Vệ Kính Khải cảm thấy hôm nay là ngày mất mặt nhất đời hắn, còn mất mặt hơn khi thua dưới tay đại biểu nước N. Tất cả mọi chuyện, đều bởi vì cô gái tên Lãnh Tâm Nhiên này!
Khuôn mặt có thể được tính là tuấn tú trở nên vặn vẹo khó xem, ngón tay chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên run lên nhè nhẹ: "Tôi với cô không đội trời chung, chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua. Lãnh Tâm Nhiên, tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả một cái giá thật đắt!"
"Sao? Giá đắt? Đắt thế nào?"
Một giọng nam không chút đứng đắn vang lên. Những người vây xem chung quanh đều tự động tách ra một lối đi, chờ đợi người nói câu kia xuất hiện trước mặt mọi người.
Vẫn là bộ đồ vest màu xám sang trọng, đầu tóc được chải chuốt rất gọn gàng, cặp kính gọng vàng ngăn những tia sáng sắc bén bất chợt bắn ra từ đôi mắt, đúng là Thẩm Quân mà vừa nãy còn đang chào hỏi những vị khách quan trọng.
Nhìn thấy Thẩm Quân xuất hiện, tổng giám đốc Vệ sau khi khôi phục được chút thần trí liền vui vẻ bước qua, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên nói với Thẩm Quân: "Tổng giám đốc Thẩm, bộ nơi này của cậu tùy tiện cho người khác ra vào như thế sao?"
Lời nói mang theo hàm ý chỉ trích rõ ràng như thế, khiến cho mấy ông chủ lớn đi theo phía sau Thẩm Quân biết rõ tính khí của chàng trai vàng thương giới này theo bản năng mà hít vào một ngụm khí lạnh. Ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Quân, quả nhiên, nụ cười tươi trên khuôn mặt tuấn tú đã biến mất trong nháy mắt, thay thế bằng vẻ mặt âm hàn: "Sao? Tổng giám độc Vệ nói thế là có ý gì?"
Thẩm Quân không lập tức nổi giận, chỉ là giọng nói lạnh đi không ít.
Có thể là do say rượu giúp tăng thêm can đảm, tổng giám đốc Vệ lớn tiếng nói: "Chính là hai người này, vừa nhìn đã biết là "tiểu thư" không có giáo dục rồi. Tụi nó lại dám xuất hiện trong tiệc rượu của tổng giám đốc Thẩm, không phải là bất kính với tổng giám đốc Thẩm hay sao?"
Tổng giám đốc Vệ biết Thẩm Quân rất lợi hại, nhưng đó là chuyện trước kia, trước kia Thẩm Quân là nhà tài phiệt đứng đầu Yến Kinh, là ngôi sao nổi nhất giới kinh tế, là chàng trai vàng thương giới mà người người kính sợ. Nhưng đó đều đã là trước kia, Thẩm Quân bây giờ, chẳng qua chỉ là chó nhà có tang mà thôi. Hiện tại ai mà không biết, Thẩm thị đã từng chấn động một thời lũng đoạn biết bao thị trường sản phẩm, đã sớm trở thành thiên hạ của một phụ nữ! Tuy rằng Thẩm Quân mở quảng trường mua sắm này, nhưng quảng trường mua sắm này mà so sánh với Thẩm thị, tuyệt đối là không thể sánh bằng.
Nghe thấy mình và Lãnh Tâm Nhiên cư nhiên lại bị người khác nói xấu thành "tiểu thư", mặc cười củ Lam Kỳ Nhi liền biến đổi, muốn nổi giận. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh như đoán được suy nghĩ của cô, giơ tay giữ cô lại, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. Sau khi làm những động tác này, lại tiếp tục cầm khăn giấy nhờ Lam Kỳ Nhi lau bơ sữa dính trên lưng giúp mình.
"Người không nên tới?"
Thẩm Quân lặp lại lời ông ta nói, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo không chút kiêng nể gì của lão béo kia, đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy đó, nơi này của tôi quả thật đúng là có những người không nên tới!"
Ngay khi anh đột nhiên cười lên, những người chung quanh đều theo bản năng rụt cổ lại. Những người có quen biết với Thẩm Quân đều biết, nụ cười bất chợt đầy quỷ dị này, thường tượng trưng cho những chuyện không tốt, giống như bây giờ vậy.
Tổng giám đốc Vệ còn đang đắc ý, căn bản không chú ý tới ánh mắt đồng tình của những người chung quanh, vẫn lải nhải kêu gào như trước: "Tổng giám đốc Thẩm thật sáng suốt. Tôi nhất định sẽ dẫn bà xã tới thăm quảng trường mua sắm này của tổng giám đốc Thẩm, sau này có chuyện gì cứ tới tìm tôi."
Lại nói, quy mô công ty nhà Vệ Kính Khải tuy rằng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, ít nhất cũng có công ty con. Tuy rằng so với những công ty lớn ở Yến Kinh thì không thể gây ra được sóng gió gì, nhưng nếu so với những công ty nhỏ chưa lên sàn thì, quả thật xem như thực lực hùng hậu rồi.
"Còn đứng đó làm gì, còn không đưa những kẻ làm chướng mắt người khác này ra ngoài, muốn để người ta mất mặt xấu hổ ở đây hay sao?"
Thẩm Quân mỉm cười, chỉ là giọng điệu khi nói chuyện rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến cho Vệ Kinh Khải mơ hồ cảm giác được ý tứ trong đó có chút gì đó không hợp lý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 144
Chương 144