"Lúc anh tìm được em, em đã hôn mê, hơn nữa mấy tháng kế tiếp đầu óc của em luôn không tỉnh táo. Mỗi lần hỏi về chuyện đó là đầu em lại đau lên
như sắp chết. Anh phái người đến con sông đó tìm vớt, nhưng chỉ tìm được vài thứ linh tinh. Suốt mấy tháng liền, không hề có tin tức gì. Sau đó, từ từ, bọn anh xem như cậu ta dữ nhiều lành ít."
Dạ Mộc Thần
thấy bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên có vẻ như có thể chấp nhận được chuyện
này, nên anh đã nói ra tất cả những gì mình biết. Lãnh Tâm Nhiên hơi
ngửa đầu, mắt nhòe đi, lại quật cường không để lộ chút yếu ớt nào .
Nhưng mà, dù là như thế thì lúc nói chuyện, giọng của cô vẫn khàn khàn
do cảm xúc: "Em còn nhớ chuyện không may lần đó không giống như chuyện
ngoài ý muốn. Kỳ thực, trước đó, em đã phát hiện trong môn có chút
chuyện gì đó không bình thường. Máy tình của em có dấu vết bị người khác xâm nhập, tuy rằng người nọ rất cẩn thận, xóa hết những gì lưu lại,
nhưng vẫn không thể gạt được em. Em luôn âm thầm tra xét chuyện này, cảm thấy không hợp lý. Hơn nữa khoảng thời gian đó, trong môn còn xảy ra
thêm mấy chuyện không lớn không nhỏ, em cũng liên kết cả những chuyện
này vào với nhau." Từ lúc Lãnh Tâm Nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến
bây giờ cũng chỉ mới hơn một năm, nhưng cô lại có cảm giác như trải qua
mấy đời.
Dạ Mộc Thần điều chỉnh lại dáng ngồi, chống tay lên cằm, khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ ngưng trọng.
Diêm Môn là một trong những nơi quan trọng được gầy dựng dưới danh nghĩa của anh. Nhưng mà, đó chẳng phải là duy nhất. Đặc biệt là sau khi người bên cạnh gia nhập, anh đã dần chuyển một phần thế lực sang cho cô, cho nên
cô cũng có thể tự mình xử lý những chuyện trong môn. Chuyện của Diêm
Môn, kỳ thực anh cũng không hiểu rõ bằng cô, cho nên chút việc nhỏ này
anh cũng không để ý cho lắm. Khoảng thời gian đó, chủ yếu anh tập trung
vào vài hạng mục quan trọng ở công ty. Phần lớn thời gian anh đều dành
để xử lý việc ở công ty, chỉ có những lúc cần thiết mới quan tâm đến
chút chuyện ở Diêm Môn.
"Việc này, anh không biết."
Dạ Mộc Thần có chút áy náy nói.
Diêm Môn là do một tay anh gầy dựng nên, nhưng anh lại không chịu gánh vác
trách nhiệm mà ném hết mọi chuyện cho Lãnh Tâm Nhiên, để một mình cô xử
lý.
"Đều là chuyện đã qua rồi. Huống hồ trước đó chúng ta đã nói
rõ rồi không phải sao? Anh phụ trách chuyện công ty, Diêm Môn thì giao
cho em." Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt màu lam của anh,
cười yếu ớt.
Dạ Mộc Thần đi tới gần, ôm lấy cô, thở dài một cái, không nói thêm gì nữa.
"Chuyện ngoài ý muốn lần đó, khiến em xác định được suy đoán lúc trước của
mình. Quả thật Diêm Môn có nội gián. Tìm được nội gián, chính là chuyện
em muốn làm nhất từ sau khi trọng sinh. Chỉ là, không nghĩ tới, đối
phương lại giảo hoạt như vậy, đến hiện tại vẫn chưa tìm được manh mối
nào. Cho tới bây giờ, cũng chỉ biết được chút tin tức từ trong miệng
người kia.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên uể oải như thế, Dạ Mộc Thần nói
tiếp: "Chuyện này, kỳ thực anh đã tra được kha khá rồi, thậm chí ngay cả đối phương là ai, anh cũng đã tìm được vài đối tượng tình nghi. Không
những thế, kỳ thực mấy năm nay anh luôn có cảm giác Tô Á chưa chết, chỉ
là cậu ta trốn ở góc xó xỉnh nào đó, không chịu xuất hiện. Nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi."
"Là ai?" Lãnh Tâm Nhiên
nghe ra được điểm mấu chốt trong câu nói của Dạ Mộc Thần, mắt trợn lên
thật lớn. Cô luôn hoài nghi một chuyện, tên nội gián ẩn núp ở Diêm Môn
kia, đã bắt đầu hành động từ rất sớm. Mà chuyện của Á Á, rất có khả năng cũng là do hắn động tay.
Âm mưu dương mưu gì đó, Dạ Mộc Thần đã
sớm nhìn quen, lúc này vẫn có thể nhàn nhã ôm Lãnh Tâm Nhiên như trước,
khôi phục vẻ nhàn nhạt như trước: "Còn nhớ mấy người áo đen xuất hiện ở
thành phố C không?" Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, hồi tưởng lại, nói
với vẻ không chắc, "Những người đó và nhà Bắc Âu....."
"Ừ, chính
là bang phái đứng sau lưng nhà Bắc Âu, trước kia anh có nói, bọn họ là
một tổ chức tên J. Hiện giờ, anh cũng đã thu thập được một số chứng cứ
chứng minh nội gián của Diêm Môn rất có khả năng là do tổ chức J phái
tới . Mà tổ chức J đó, anh cũng đã tra được một ít tin tức, nếu thuận lợi, chẳng bao lâu nữa là có thể vạch trần được bộ
mặt thật của nó rồi."
Dạ Mộc Thần thản nhiên nói.
Từ sau
khi Lãnh Tâm Nhiên gặp chuyện không may, anh luôn bề bộn nhiều việc. Lúc trước thì bận việc công ty, nhưng bắt đầu từ lúc đó anh đã lợi dụng sức mạnh trên tay mình, dùng thời gian ngắn nhất để điều tra chân tướng
chuyện nội gián. Chỉ là trước đây, anh vẫn cho rằng Tô Á có liên quan
đến tổ chức J, mới lén gạt không nói cho Lãnh Tâm Nhiên biết. Giờ đây,
anh đã tìm được một ít tư liệu có giá trị, tuy rằng Tô Á có liên quan
với tổ chức J, nhưng tuyệt đối không phải là quan hệ hợp tác.
"Em không biết anh....."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên trừng mắt nhìn, tâm tình có chút phức tạp. Cô không biết, thì ra người này lại làm nhiều
chuyện sau lưng cô như thế. Tổ chức J thần bí như vậy, muốn tra được tin tức của nó khẳng định là rất khó khăn. Vậy mà anh còn dùng phần lớn
thời gian để ở cạnh cô. Khoảng thời gian trước cô luôn cảm thấy vẻ mặt
của anh rất mệt mỏi, giờ mới biết được, hết thảy không phải là ảo giác
của mình, mà anh mệt thật.
Dạ Mộc Thần vuốt ve mái tóc của Lãnh
Tâm Nhiên, cắt ngang lời cô định nói, giữa người yêu với nhau, có một số câu khách khí không cần phải nói. Cũng giống như Tâm Nhiên nguyện ý làm mọi chuyện vì anh, anh cũng nguyện ý vì Tâm Nhiên mà trả giá hết thảy.
Loại trả giá này, không có mục định, chỉ là bản năng chôn giấu sâu trong nội tâm.
"Tổ chức J là của ai? Vì sao nó lại muốn đối nghịch với chúng ta?" Lãnh Tâm Nhiên biết thân phận của anh thần bí, trên người
cũng có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết. Bình thường thì cô
cũng không hỏi, nhưng nếu vấn đề này có liên quan đến sự an toàn của
anh, vậy thì cố nhất định phải biết.
"Nếu anh đoán không sai, có
lẽ là một người quen. Về chuyện đối nghịch, chỉ có thể nói là Đạo bất
đồng bất tương vi mưu." (không cùng chí hướng thì không đi cùng đường)
Dạ Mộc Thần cười cười, đột nhiên nói sang chuyện khác, "Nhiên, cùng anh về nhà ăn một bữa cơm được không?"
"Không phải chúng ta đã nói..." Lãnh Tâm Nhiên nghi hoặc. Vấn đề này trước kia bọn họ đã từng thảo luận, nhưng không phải đã nói..... sao lại...
"Trước kia cảm thấy phải có được thành tích rồi mới về nhà thì tốt hơn. Nhưng
anh thấy, Nhiên bây giờ, dư sức xứng với anh rồi. Hơn nữa, trong nhà đã
có mấy lão già bắt đầu không an phận, em vẫn nên đến một chuyến để tỏ rõ chủ quyền thì tốt hơn."
Nhớ tới chuyện nào đó, Dạ Mộc Thần nín cười nói.
Lãnh Tâm Nhiên đen mặt trong nháy mắt, xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của người
đàn ông bên cạnh, bá đạo nói: "Ai lại không thức thời như thế, người của em mà cũng dám cướp?"
"Người không thức thời có rất nhiều. Giờ
phải chờ Nhiên đi dạy dỗ bọn họ một chút rồi. Nhưng mà, anh biết hiện
giờ chắc chắn Nhiên không có tâm tư này. Vậy được rồi, chờ sau khi làm
rõ được chuyện của Tô Á, em đồng ý về nhà anh ăn một bữa cơm được chứ?"
Dạ Mộc Thần dụ dỗ.
Kỳ thực anh đột nhiên nói đến chuyện này là có hai mục đích, một là vì để
Nhiên có thể thoát ra khỏi cảm xúc đau xót này , hai là anh thật sự rất muốn dẫn Nhiên về ra mắt trưởng bối. Dù sao
những người đó đều biết anh đã có đối tượng, nhưng lại chưa có ai gặp
qua. Nếu cứ tiếp tục như thế, quả thật là không công bằng với Nhiên.
"Anh nói làm rõ chuyện của Tô Á là có ý gì" Cũng không biết là cố ý hay vô
ý, Lãnh Tâm Nhiên chỉ bắt được câu nói phía trước của Dạ Mộc Thần, còn
câu phía sau, thì trực tiếp bỏ qua.
Dạ Mộc Thần cũng không giận,
vẫn tươi cười ôn nhu như cũ, "Không phải em luôn hoài nghi hội trưởng
hội Thương Minh kia là Tô Á sao?"
Nếu nói câu nói vừa nãy khiến
cho Lãnh Tâm Nhiên bất ngờ, thì sau khi nghe câu này cô đã thấy kinh
hoàng. Cô biết người đàn ông này rất mạnh, nhưng mà, cũng không mạnh đến mức có thể giống như con giun trong bụng cô chứ...
Nhìn thấy bộ
dáng ngây ngốc của Nhiên, cảm thấy rất mới lạ, Dạ Mộc Thần cưng chiều
nhéo mũi cô, buồn cười nói, "Tuy rằng hội Thương Minh rất lợi hại, không sai. Nhưng mà, cũng không có nghĩa là bên trong không có người của anh. Lần đó thấy em gặp hội trưởng của bọn họ có phản ứng lớn như vậy, anh
sao có thể không biết? Hơn nữa, không phải cố ý gạt em, kỳ thực những
năm gần đây, anh luôn điều tra chuyện của Tô Á. Anh cảm thấy, cậu ta
không chết. Nhưng vì không có chứng cứ, sợ em đau lòng, cho nên mới
không nói với em."
Kỳ thực còn có vài nguyên nhân quan trọng hơn
nhưng Dạ Mộc Thần không nói. Lúc ban đầu, anh luôn hoài nghi Tô Á là
người đứng sau màn. Nhưng mà, đó cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
"Vậy là cậu ấy không..."
Lãnh Tâm Nhiên kích động.
Cô thề, nhiều năm như vậy, ngoại trừ hai việc là phát hiện mình không chết mà còn được trọng sinh vả được gặp lại Thần, cô chưa từng kích động như vậy. Chẳng lẽ suy đoán của cô cho tới bây giờ đều là sự thật, Á Á thật
sự không chết?
"Chuyện này....."
Dạ Mộc Thần cố ý kéo dài
âm điệu, sau khi nhìn thấy bộ dạng nôn nóng chờ mong của Lãnh Tâm Nhiên, mới chợt thở dài nói: "Anh cũng không biết."
Cái gì gọi là tức
đến mức thiếu chút thì hộc máu! Bây giờ Lãnh Tâm Nhiên đã biết cảm giác
này rồi. Lúc trước còn chờ mong anh có thể nói ra tin tức gì đó khiến
cho người ta phấn chấn, không nghĩ tới cuối cùng....
"Nhưng mà, anh lại có cách có thể xác định được."
Dạ Mộc Thần cười tủm tỉm nói.
Quả nhiên, Lãnh Tâm Nhiên bị hấp dẫn: "Phương pháp gì?"
"Nếu cậu ta quả thật là Tô Á, vậy thì, chỉ cần cậu ta biết em là Lãnh Tâm
Nhiên mà cậu ta quen, vậy thì, rất có thể cậu ta sẽ để lộ dấu vết. Đừng
quên, thân phận hiện giờ của em, chỉ có em biết anh biết trời biết đất
biết, những người khác đều không biết. Cho dù cậu ta thật sự là Tô Á,
đối mặt với một em hoàn toàn xa lạ, cũng sẽ không nói ra."
Cái gọi là người trong cuộc u mê người ngoại cuộc tỉnh táo, Dạ Mộc Thần liếc mắt đã có thể nói ra vấn đề của Lãnh Tâm Nhiên.
Chỉ là, nếu hội trưởng hội Thương Minh thật sự là Tô Á, Tô Á thật sự không
chết, nhiều năm như vậy, sao cậu ta lại không quay về tìm Nhiên chứ? Anh biết tầm quan trọng của Nhiên đối với Tô Á, rốt cuộc là chuyện gì có
thể khiến cho cậu ta vứt bỏ cả Nhiên?
Điểm này, mới là thứ rối rắm Dạ Mộc Thần nghĩ mãi không ra.
"Cảm ơn Thần."
Biết người đàn ông này kỳ thực lòng dạ rất hẹp hòi, nhưng anh lại luôn toàn
tâm toàn ý suy nghĩ cho mình, hoàn toàn tin tưởng mình. Tình cảm sâu sắc này, khiến Lãnh Tâm Nhiên cảm động không thôi.
"Được rồi, giờ em có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi."
Đoán được hàm nghĩ thật sự mà cô muốn biểu đạt, Dạ Mộc Thần cười khẽ nói.
Vốn là Lãnh Tâm Nhiên định tìm cớ nào đó để đi theo làm quen với vị "công
tử" kia để làm rõ thân phận thật sự của anh ta . Không nghĩ tới, lần này ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô. Trong khi cô còn đang rối rắm
tìm cơ hội, chợt nghe thấy Thẩm Quân nói muốn tham gia một bữa tiệc, hơn nữa hội trưởng hội Thương Minh cũng sẽ tham gia bữa tiệc này.
Trên thực tế, Lãnh Tâm Nhiên không có chút hứng thú nào với mấy bữa tiệc rượu này.
Mấy lần đi dự tiệc đều không để lại chút ấn tượng nào, nh7ng vì Á Á, cho dù không thích cô cũng sẽ cố nhẫn nhịn.
Khi Thẩm Quân mặc một bộ vét đen dẫn theo Lãnh Tâm Nhiên m8ạt váy đỏ xuất
hiện, không khí trong đại sảnh chợt thay đổi. Đương nhiên là Lãnh Tâm
Nhiên thấy được điểu này, cũng biết rõ sở nhĩ vẻ mặt của những thương
nhân kia biến đổi như thế, đều là vì người đàn ông bên cạnh mình.
Danh xưng chàng trai vàng thương giới của Thẩm Quân cũng không phải là không không, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chưa đến ba mươi tuổi mà con số tài sản đã lên đến hàng tỉ, thành tựu như thế không phải ai cũng có
thể làm được. Tài năng và thủ đoạn của Thẩm Quân, ai ai cũng biết.Đương
nhiên, tin tức anh vì một cô gái mà lật thuyền trong mương, cũng đã
truyền khắp giới thượng lưu này rồi.
Có người đồn rằng vì không
chịu nỗi cú sốc từ triệu phú biến thành một kẻ nghèo hèn không xu dính
túi chỉ trong một đêm nên anh đã đi tu.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng thời đại của anh đã trở thành quá khứ, Thẩm Quân lại tái
xuất một cách hoa lệ và khoa trương. Đầu tiên là mở mấy công ty nhỏ,
chẳng mấy chốc những công ty đó đều đã được lên sàn. Tiếp theo, anh xây
dựng trung tâm mua sắm UW ngay cạnh khu đại học của Yến Kinh. Ngay sau
đó, anh lại xây dựng thêm một công ty bảo an, chỉ trong nửa năm, anh đã
lấy lại được tác phong mạnh mẽ quyết liệt của mình. Công ty con không
ngừng mọc lên, cách đối nhân xử thế thì lại càng cao ngạo hơn cả trước
kia. Bộ dạng của anh như muốn nói, anh sẽ khiến cho những kẻ tưởng rằng
anh không thể gượng dậy nỗi không còn đường lui.
Mấy tháng trước
Thẩm Quân khai trương trung tâm mua sắm, mời một đám người tới tham dự.
Những người ở đây, phần lớn đều nhận được thiệp mời, nhưng số người tham dự rất ít. Vốn cho rằng anh chĩ vùng vẫy giãy chết, nhưng dựa vào doanh thu ngày càng tăng cao của trung tâm mua sắm cùng với số lượng công ty
con ngày một nhiều của anh, vùng vẫy giãy chết, tuyệt đối là bịa đặt .
Căn bản không phải vùng vẫy giãy chết, mà là Phượng Hoàng dục hỏa, niết
bàn trọng sinh! (Phượng Hoàng tắm lửa trọng sinh)
Chuyện xảy ra
trong bữa tiệc khai trương UW đã được truyền đi. Lúc nghe nói người kia
vì không những không chịu nể mặt mà còn đắc tội với Thẩm Quân mà phải
tuyên bố phá sản chỉ sau vài ngày, mọi người càng thêm kiêng kỵ và sợ
hãi Thẩm Quân.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa, cho dù anh có nghèo túng thế nào, chỉ cần anh muốn đứng lên, thì không có gì là không thể!
Thẩm Quân đang dùng chính bản thân mình để chứng thực cho câu nói này!
Thấy Thẩm Quân xuất hiện, tâm tư của mọi người đều khác nhau, tuy rằng phần
lớn là giật mình và bất an, nhưng cũng có một số người thấy may mắn.
Còn về cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi bên người Thẩm Quân, đã
bị phần lớn mọi người thẳng tay gạt bỏ rồi. Trong cái giới này, cái
không thiếu nhất chính là tiền và phụ nữ. Chỉ cần có tiền, muốn loại phụ nữ nào mà không được.
"Chào tổng giám đốc Thẩm!"
Một người bước tới, bưng ly rượu bắt đầu trò chuyện với Thẩm Quân.
"Chào tổng giám đốc Lý!"
Lãnh Tâm Nhiên lấy một ly sâm banh và một ly vang đỏ từ khay của người phụ
vụ bên cạnh, rượu đỏ thì giữ cho mình, sâm banh thì đưa cho Thẩm Quân.
Mà hành động này của cô, tức thì liền bị người khác xem là hành động nịnh nọt lấy lòng ông chủ.
Thẩm Quân cảm thấy hành động hôm nay của Tâm Nhiên có chút kỳ quái, nhưng
trong hoàn cảnh này thì anh cũng không thể làm gì khác hơn. Cho nên khi
thấy cô làm thế, anh cũng phối hợp nhận lấy ly rượu, thậm chí cũng không hỏi gì. Nếu cô đã muốn chơi, vậy thì cứ để cô chơi cho vui vẻ đi. Dựa
theo độ tuổi hiện tại của cô, đúng là lứa tuổi thích chơi đùa, bình
thường biểu hiện của cô luôn chín chắn, già dặn để nỗi anh hận không thể bức cô tùy hứng đùa giỡn một chút.
"Gần đây việc kinh doanh của
tổng giám đốc Thẩm phát đạt không ít nhỉ. Không biết tôi có được vinh
hạnh hợp tác với tổng giám đốc Thẩm một lần hay không?" Lại có một người đi tới. Bên cạnh ông ta, là một cô gái khoảng hơn hai mươi, tóc dài
thướt tha, thoạt nhiền vô cùng thanh tú. Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, người đàn ông thoáng rung động một chút, nhưng che giấu rất nhanh, còn tự cho là mình che giấu rất khá.
Người như thế, Lãnh Tâm Nhiên đã gặp
nhiều rồi, cũng lười phản ứng. Hiện giờ tâm tình của cô đang tốt, không
muốn so đo với ông ta.
Đương nhiên Thẩm Quân thấy được vẻ dâm tà
trong mắt của người đàn ông kia, tuy không vui nhưng vẫn cười khách sáo: "Đương nhiên có thể, nếu quả thật có cơ hội này...."
"Đến đây,
Thanh Thanh, đây là tổng giám đốc Thẩm. Tổng giám đốc Thẩm, đây là con
gái nuôi của tôi - Thanh Thanh, là sinh viên năm ba."
Người đàn
ông thấy Thẩm Quân dẫn theo Lãnh Tâm Nhiên, cho rằng Thẩm Quân cũng là
người cùng một giuộc với ông ta, nhanh chóng dâng "con gái nuôi" lên,
giới thiệu hai người với nhau.
Lãnh Tâm Nhiên lén trừng mắt, ném
cho Thẩm Quân một ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, sau đó tiếp tục
đánh giá những người xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.
"Tổng giám đốc Thẩm, chào anh, rất vui khi gặp được anh!"
Thanh Thanh thẹn thùng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh , sau đó lại ngượng ngùng giơ tay ra chào hỏi Thẩm Quân.
Thẩm Quân cũng giơ tay ra bắt lấy tay cô ta, nhưng vừa chạm đến đã buông ra: "Xin chào."
Người đàn ông không thèm để ý đến sự hờ hững của Thẩm Quân, nhưng Thanh Thanh lại thấy mất mác, khẽ cắn môi.
Không biết là do người đàn ông này không có mắt hay do thế nào, vừa giới
thiệu cô gái bên cạnh mình xong, đã vội dồn hết sự chú ý lên người Lãnh
Tâm Nhiên: "Vị tiểu thư này là..."
Sắc mặt Thẩm Quân khẽ trầm
xuống, thấy khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn thờ ơ, không chút tức giận, mới nhẹ thở ra: "Đây là Lãnh tiểu thư. Tâm Nhiên, đây là tổng giám đốc
Hoàng."
Lãnh Tâm Nhiên liếc nhìn cái đầu hói đến sắp trọc của đối phương một cái, lạnh lùng nói một tiếng "Chào" xong liền hất mặt không
thèm để ý tới. Tuy rằng hiện giờ tâm tình cô không tệ, sẽ không so đo
với người bình thường nhưng không có nghĩa là cô sẽ tốt bụng đến mức
chuyện gì cũng nhẫn nhịn cho qua.
Sự lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên khiến sắc mặt của tổng giám đốc Hoàng trầm xuống, ngay cả Thanh Thanh
đứng bên cạnh cũng liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái, ánh mắt phức
tạp. Cô không hiểu, vì sao rõ ràng đều là cùng một loại người, cô ta lại có thể tùy hứng như vậy? Hơn nữa....
Nhìn Thẩm Quân anh tuấn trẻ tuổi, lại nhìn người đàn ông đầu hói bụng bia bên người mình, tâm tình
càng mất cân bằng nghiêm trọng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 179: Lãng quên chuyện cũ
Chương 179: Lãng quên chuyện cũ