TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 186: Hiên Viên Phong kinh ngạc

Thấy Hiên Viên Phong nhìn chằm chằm vào cô gái đó, Đông Phương Trường Không hơi khó chịu, nhưng đồng thời cũng thấy hiếu kỳ. Không những tò mò, mà quan trọng hơn là lòng hiếu thắng.

Ông cũng muốn xem ván cờ mà ngay cả ông cũng phải cúi đầu nhận thua, một con nhóc chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi có thể làm được gì!

Nghĩ thế nên ông cũng nói theo: "Nếu tiên sinh đã gọi cô thì cô đến thử xem sao. Cũng để cho tôi biết được cảm giác trò giỏi hơn thầy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện?"

Đông Phương Trường Không vừa nói vừa đứng lên nhường chỗ của mình cho Lãnh Tâm Nhiên. Những câu nói của ông ta nhìn như khen ngợi Lãnh Tâm Nhiên nhưng trong giọng nói lại mang theo sự khinh thường, hiển nhiên là không tin Lãnh Tâm Nhiên có thể làm gì được với ván cờ đã thua này.

Lãnh Tâm Nhiên chẳng phải người dễ bị khích bác, nhưng trong tình huống này cô lại nghe theo lời hai người ngồi xuống vị trí Đông Phương Trường Không vừa nhường cho, thái độ thản nhiên, vẻ mặt hờ hững, sự trầm ổn này khiến cho Đông Phương Trường Không hơi kinh ngạc.

"Ván cờ này Trường Không đã nhận thua. Nếu tôi là ông ấy, đi đến bước này cũng chỉ có thể đưa ra sự lựa chọn tương tự. Vậy ý của vị tiểu thư này thế nào?"

Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn quan sát ván cờ, lúc nghe Hiên Viên Phong nói chuyện mới ngẩng đầu nhìn đối phương. Lúc nhìn vào mắt Hiên Viên Phong, cô bất giác run lên. Ánh mắt của đối phương quá nguy nhiểm, nhưng lại là sự nguy hiểm ẩn sâu bên trong, là sát khí núp dưới lớp vỏ bọc ôn hòa.

Hiên Viên Phong cũng ra vẻ ngạc nhiên, ông phát hiện cô nhóc này có mắt nhìn người cực tốt. Tuy vậy nhưng điều khiến ông giật mình không phải là mắt nhìn người cực tốt kia, mà là ánh mắt của cô, trầm ổn và bình tĩnh, dù có đang rơi vào tình cảnh hiện tại thì vẫn bình tĩnh như hồ nước lạnh giá, không mảy may gợn sóng.

Người trẻ tuổi có được khí thế và bản lãnh như vậy, đã là nhất nhì trong số những người ông từng gặp rồi.

Hiên Viên Phong cảm thấy rung động, nhịn không được mở miệng hỏi: "Cô nhóc, cháu tên gì?"

Câu nói đó nói lên sự thay đổi trong thái độ của ông. Lúc trước thì kêu tiểu thư, giờ đã trở thành cô nhóc. Xưng hô lúc trước tuy rằng lịch sự nhưng lại quá khách sáo và xa lạ, còn cái sau, nếu không phải là lời châm chọc cố ý thì là chắc chắn cách gọi mang nghĩa thân thiết.

Thấy thế, ngay cả Đông Phương Trường Không cũng quay sang đánh giá Lãnh Tâm Nhiên từ trên xuống dưới. Ông không biết cô nhóc này tốt ở chỗ nào mà lại có thể thu hút được hứng thú của Hiên Viên Phong. Phải biết rằng, có thể khơi gợi hứng thú của Hiên Viên Phong, khắp Trung Hoa này cũng chả được mấy người!

"Lãnh Tâm Nhiên."

Lãnh Tâm Nhiên không quan tâm đến những thứ đó cho lắm, cô tới đây chủ yếu là vì muốn biết tin tức của Á Á. Bây giờ mà lấy lòng Hiên Viên Phong thì đương nhiên chuyện đó cũng sẽ dễ dàng hơn, nhưng đây lại chẳng phải cách làm của cô, nếu như không thật sự cần thiết, cô không muốn phải thay đổi bản thân chỉ để chiều theo ý người khác. Nhưng nguyên tắc đó chỉ gói gọn trong khuôn khổ "người khác", nếu là người thân thì lại là chuyện khác.

"Lãnh Tâm Nhiên?"

Hiên Viên Phong bất giác lặp lại cái tên đó một lần, nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nghĩ lại sự thất thường của chính mình, ông không nhịn được khẽ cười một tiếng, đúng là già rồi, lại để cho mình thất lễ như vậy...

"Vậy thì, nhóc Lãnh, cháu cảm thấy thế cục ván cờ này phải đi như thế nào? Chẳng lẽ cháu có thể thay đổi kết cục của Trường Không, chuyển bại thành thắng?"

Từng câu từng chữ của Hiên Viên Phong đều mang ý chế nhạo, hiện nhiên là ông rất tự tin với thắng lợi của mình.

Nghe Hiên Viên Phong trêu chọc, Đông Phương Trường Không giận đến đỏ mặt nhưng lại không nói gì. Thua là sự thật, trước mặt sự thật, nhưng cái khác đều không đáng nhắc tới.

"Không."

Quả nhiên, sau câu nói của Hiên Viên Phong, Lãnh Tâm Nhiên quả quyết lắc đầu: "Không thể."

Hiên Viên Phong cười to, cảm thấy rất vui với kết quả nằm trong dự đoán này. Biểu cảm trên mặt Đông Phương Trường Không cũng tốt lên đôi chút. Nhưng hai người đã yên tâm quá sớm, bởi vì ngay sau đó, chuyện khiến cho bọn họ giật mình đã xảy ra.

Sau khi lắc đầu nói ra ý kiến của mình, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nói hết suy nghĩ: "Thế cục này, đi nhầm một bước, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn cho nên mới dẫn đến tình cảnh hiện tại. Nhiều nhất cháu cũng chỉ có thể biến cờ thua thành cờ hòa."

Giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối của cô giống như quả tạ ngàn cân nện mạnh xuống đầu Đông Phương Trường Không, khiến mặt ông ta méo xệch: "Cô nói cái gì?"

Ngay cả Hiên Viên Phong cũng không nhịn được mà mở to hai mắt. Theo ý ông thì ván cờ này đã đi đến kết cục cuối cùng rồi. Nhưng cô gái này lại nói gì? Cô nói cô có thể biến cờ thua thành cờ hòa? Hơn nữa, ý của cô là, nếu ván cờ này ngay từ đầu là do cô chơi, thì cô sẽ thắng?

Thông tin này khiến cho người luôn thản nhiên như Hiên Viên Phong hơi đờ đẫn.

Nếu người khác nói với ông câu này, chắc chắn ông sẽ cảm thấy đối phương quá mức tự cao; Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt trầm tĩnh như nước, chẳng lẽ cô thực sự có cách cứu vãn ván cờ này?

"Không thể nào!"

Có thể là do cảm thấy mình bị sỉ nhục nên Đông Phương Trường Không tức giận đến mức cả người run lên.

Lãnh Tâm Nhiên chỉ ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, ánh mắt trầm tĩnh như nước, không nhìn ra vui giận, cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói: "Nếu đã như vậy, vậy để tôi thử một lần xem."

Vừa nói xong câu đó, khí thế trên người cô đã nhanh chóng biến đổi. Nếu vừa rồi chỉ là hồ nước lạnh lẽo, thì giờ đây lại giống như giếng cổ vạn năm, chẳng sợ sóng lớn, khí thế hùng hồn.

Đứng trước kẻ mạnh, nhiều khi liều mạng lại là đường sống!

Sau khi nhìn thấy sự chuyển biến của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt của hai vị trưởng giả cũng thay đổi. Tuy rằng Hiên Viên Phong vẫn giữ nụ cười, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy sự cảnh giác. Còn Đông Phương Trường Không thì nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bàn cờ, chờ xem con nhóc này làm thế nào để lật ngược tình thế!

Cả hai người đều nghĩ với thế cục này, Lãnh Tâm Nhiên sẽ phải vô cùng cẩn thận, suy xét thật kỹ rồi mới hành động. Vậy mà, ngoài dự đoán của bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng cầm lấy quân trắng đặt xuống một vị trí.

Hiên Viên Phong lập tức cảnh giác, nhưng lại không phát hiện ra nước cờ này có gì đặc biệt.

Tuy vậy nhưng dựa vào biểu hiện cực kỳ tự tin của Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong vẫn cẩn thận đề phòng, tốc độ cũng theo đó mà chậm đi, bời vậy mà tạo nên một hiện tượng kỳ quá: Hiên Viên Phong chiếm ưu thế thì tốc độ càng ngày càng chậm, còn người ngay từ đầu đã có cờ thua là Lãnh Tâm Nhiên thì tốc độ lại vô cùng nhanh chóng: ra quân nội trong ba mươi giây sau khi Hiên Viên Phong hạ cờ. Tốc độ này không chỉ khiến Hiên Viên Phong kinh ngạc mà Đông Phương Trường Không đứng cạnh cũng thầm thấy kinh hãi.

Nhưng ngoại trừ tốc độ cực nhanh, hai người vẫn không nhìn ra được thứ gì trong đó.

Vẻ cảnh giác trên mặt Đông Phương Trường Không dần biến mất, những nước cờ này ông đều đã nghĩ tới và cũng đã gạt bỏ từng cái, bởi vì cho dù có đi thế nào, cuối cùng cũng đều bị vây khốn. Chẳng mấy chốc, tình hình trở nên ác liệt, số lượng cờ thua tăng vọt lên.

Sau khi liên tục hạ năm quân, tốc độ của Lãnh Tâm Nhiên dần chậm lại. Mà tình thế hiện tại của ván cờ vẫn giống như lúc vừa bắt đầu, Hiên Viên Phong chiếm ưu thế.

Thấy cảnh này, trái tim luôn treo lơ lửng của Hiên Viên Phong dần buông xuống, ý cười trên mặt càng sâu: "Cô nhóc, nước cờ của cháu tuy tuyệt diệu, khiến ta phải mất một ít thời gian nhưng kết quả vẫn thế, cháu có chắc là mình muốn tiếp tục không? Nếu tiếp tục chơi nữa, chỉ sợ tình huống sẽ ngày càng tệ hơn."

Hiển nhiên là Lãnh Tâm Nhiên đã bị lời nói của ông tác động, quân cờ trắng cầm trên tay vừa định buông xuống đã lại cầm lên, sau đó thì chần chờ vài nơi. Thậm chí, trong lúc đó cô còn ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Phong một cái, ánh mắt này đã không còn trầm ổn như trước, mà bị sương mù che phủ, ngập nước khiến người ta vô cùng yêu mến.

Thấy bộ dạng này của cô, Hiên Viên Phong chỉ cảm thấy tâm bỗng mềm lại, đặt con cờ định đi trong tay xuống: "Nếu không thì ngừng lại đi? Tuy rằng cô nhóc cháu vẫn không thể thay đổi kết quả ván cờ, nhưng có thể thấy được tài đánh cờ của cháu quả thật không tệ. Dựa vào sổ tuổi của cháu mà đã có tài đánh cờ như thế thì đã tốt lắm rồi, qua một thời gian nữa tất sẽ thành báu vật!".

Nếu người khác mà nghe nói thế, chắc chắn sẽ hưng phấn mà nhảy cẩng lên. Được Hiên Viên Phong khích lệ thật sự không phải là một chuyện đơn giản, hệ số khó khăn cao đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi.

Vốn dĩ người bình thường nếu được Hiên Viên Phong cố ý nương tay chừa đường lui thì chắc chắn sẽ nương theo đó mà bước xuống. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại quật cường không chịu nghe theo ý định của ông, hai hàm răng cắn chặt vào môi đến nỗi hai cánh môi đỏ bừng lưu lại dấu răng trắng bệch. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, vẻ mặt này khiến ai cũng nghĩ rằng cô đang vùng vẫy giãy chết.

Hiên Viên Phong cũng không gấp, ông biết cô nhóc trước mắt này có thể đạt được thành tựu thế này ở lứa tuổi như thế chắc chắn là thiên chi kiêu tử (con ông trời). Mà những thiên chi kiêu tử như thế thì lòng tự tin và tự trọng luôn cao hơn so với người thường. Nhưng theo ý ông, thắng bại đã định, hoặc giả, nó đã có sẵn từ lúc bắt đầu rồi, vốn không thể thay đổi. Cho nên khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên trải qua vô số giãy dụa mà đặt xuống một quân, tâm tình của Hiên Viên Phong vẫn rất thoải mái, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt trắng bệch của đối phương sau khi hạ quân cờ kia thì càng thấy đáng tiếc.

Cô nhóc này, thiên phú cực cao, tiếc là tuổi còn quá nhỏ!

Không khí càng khẩn trương thì càng dễ khiến cho người ta hấp tấp mà đi sai hướng. Vốn dĩ ván cờ đã do ông chiếm thế thượng phong, giờ Lãnh Tâm Nhiên đi một quân, lại càng tiếp tay cho ông ăn sạch mười quân của đối phương. Sự chênh lệch giữa hai bên càng thêm rõ ràng.

Ngay từ đầu, số quân Đông Phương Trường Không thua chỉ có năm quân, nhưng giờ sự chênh lệch đã kẽo dãn hơn mười quân rồi.

"Nhóc à, cháu quá khẩn trương rồi. Tâm không đủ tĩnh!"

Sau khi thấy được sự sai lầm của Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong đánh giá.

Rõ ràng là con cờ sai này đã khiến Lãnh Tâm Nhiên bị đả kích thật lớn, khuôn mặt lộ vẻ hoảng hốt, tâm càng ngày càng loạn, liên tục đi sai vài nước. Thế cục trên bàn cờ càng có xu hướng nghiêng về một phía.

Sắc mặt của Đông Phương Trường Không càng ngày càng khó coi, gần như là trừng mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Vốn dĩ bàn cờ này nếu để ông chơi thì chỉ thua có năm quân, nhưng bây giờ đã sắp lên đến hai mươi quân rồi. Tàn cục này nếu bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là Đông Phương Trường Không ông thua người khác hơn hai mươi quân chứ không phải là con nhóc này. Nếu tiếp tục như thế, thứ bị hao tổn nhất chỉ có thanh danh của ông.

Nhưng mà dù có tức giận đến hộc máu, hai bên chơi cờ còn chưa kêu ngừng thì ông cũng không thể làm gì, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.

Tâm tình của Hiên Viên Phong cũng dần trở nên không tốt. Ngay từ đầu ông muốn chơi cờ với Lãnh Tâm Nhiên là vì bị sự thành thục vượt xa độ tuổi của cô hấp dẫn, nhưng giờ thấy cô càng vội vàng loạn, lại cố chấp không chịu nhận thua khiến ông thấy phiền chán không thôi. Ông ghét người dây dưa làm phiền, đặc biệt là những kẻ chết mà còn không chịu nhận mình chết, ván cờ này có chơi tiếp thì cũng chỉ phí thời gian mà thôi. Nghĩ thế nên sau khi Lãnh Tâm Nhiên hạ xuống một quân, Hiên Viên Phong cũng cân nhắc nữa mà cũng đánh theo.

Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt này, ông lại phát hiện biểu cảm của người đối diện chợt đổi.

Một giây trước vẫn còn nước mắt lưng tròng như chực khóc, vậy mà giờ đây cặp con ngươi đen láy kia đã không còn sót chút hấp tấp và ưu thương nào, sự thay đổi đột ngột này khiến ông như có cảm giác người đáng thương tội nghiệp lúc trước chỉ là ảo ảnh của ông.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hiên Viên Phong, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, hai cặp mắt sâu không thấy đáy nhìn nhau, một trong suốt, một cơ trí, không ai thua ai. Ngay sau đó, điều khiến Hiên Viên Phong ngạc nhiên đã xảy ra.

Từ lúc ngồi xuống Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ cười, lúc này đây đôi môi lại chậm rãi vẽ ra một đường cong mờ nhạt. Nụ cười bất chợt đó tựa như hoa sen mới nở, đẹp đẽ lóa mắt.

Thế nhưng, ngay khi Hiên Viên Phong thất thần vì nụ cười tuyệt mỹ đó, Lãnh Tâm Nhiên lại gắp lên một quân trắng, sau đó từ từ đặt xuống dưới cái nhìn không dám tin của Hiên Viên Phong, chậm rãi nói: "Bây giờ ván cờ này mới xem như thực sự kết thúc!"

Đặt con cờ xuống xong, Lãnh Tâm Nhiên như vừa trải qua một trận đại chiến, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chuyện này thật sự rất khó tin bởi vì thể lực của Lãnh Tâm Nhiên gần như có thể sánh với quái vật, vậy mà giờ mới chỉ đánh một ván cờ đã cảm thấy mệt mỏi như thế. Bởi vậy có thể thấy được, trong ván cờ này, cô đã trút xuống bao nhiêu sức lực!

Lúc cô ngã xuống không chạm được tới tấm đệm mềm mại mà lại bị người khác ôm lấy. Nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên nở một nụ cười nhạt, sau đó thả lỏng tựa vào người anh, nhìn Hiên Viên Phong.

Lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên nói "kết thúc", cảm giác đầu tiên của Hiên Viên Phong là rốt cục cô nhóc kia cũng từ bỏ, sau đó lại có cảm giác như được giải thoát. Ông luôn làm những việc quái đản, thích những thứ mà người thường thích, hoàn toàn làm việc theo sở thích, rất ít khi bận tâm đến cảm thụ của người khác. Nhưng mà, lần đầu tiên gặp mặt cô nhóc này lại khiến ông phải phá lệ nhiều lần, chẳng lẽ do lâu ngày không dùng nên mắt nhìn của mình cũng trở nên kỳ quái rồi!

Tuy nhiên, cái cảm xúc mờ nhạt này đã hoàn toàn biến mất khi nghe thấy Đông Phương Trường Không nói một câu "Không thể nào". Ông lập tức đưa mắt nhìn xuống ván cờ, sau đó, trên khuôn mặt tuấn lãng dần hiện lên vẻ rung động.

Chuyện này sao có thể chứ?

Rõ ràng lúc trước ông còn chiếm ưu thế hơn hai mươi quân, nhưng mà hiện tại hai phe lại tương xứng, ai thắng ai thua còn cần phải đếm cờ xong mới xác định được.

Nhìn lại thế cục ván cờ một lần nữa, Hiên Viên Phong bắt đầu nhận ra một sự thật khiến người khác phải kinh hoàng.

"Sao cháu có thể làm được như thế?"

Giọng nói nghe như bình thản lại cất giấu sự kích động và khiếp sợ đang được đè nén.

Lãnh Tâm Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn hai người lúc đầu không mấy xem trọng mình giờ lại bày ra bộ dáng kinh hoàng tột độ, lại nghiêng đầu nhìn vẻ mặt từ đầu đến cuối không hề biến đổi của Thần, chậm rãi nói: "Ngay từ đầu cháu đã nói ván cờ này cháu không thể chuyển bại thành thắng, chỉ có thể biến nó thành cờ hòa."

"Nói mau, rốt cục là cô đã làm thế nào? Sao có thể chứ, lúc trước rõ ràng còn thua hơn hai mươi quân, cô lại còn đi sai nhiều nước như thế, sao bỗng chốc lại trờ thành hòa được?"

Đông Phương Trường Không đã sớm không thể kìm nén được sự kích động và khiếp sợ của mình, không màng đến hình tượng, xông tới muốn hỏi cho rõ ràng.

So với sự khiếp sợ và kinh hãi lộ rõ ra mặt của Đông Phương Trường Không, tâm tư của Hiên Viên Phong thâm trầm hơn rất nhiều. Ông vẫn luôn suy nghĩ thế cục ván cờ sao có thể đi đến bước này, nhưng lại không cách nào tìm ra được lỗi sai nằm ở đâu. Đến khi nghe được câu "cô lại còn đi sai nhiều nước" của Đông Phương Trường Không thì bỗng chốc như bừng tỉnh. Chẳng lẽ... chuyện này... chuyện này... nếu quả thật là như thế, vậy thì quả thật ông đã nhìn nhầm, cô nhóc này lợi hại hơn nhiều so với suy đoán của ông.

"Cô nhóc, lỗi sai của cháu là do cố ý đúng không? Có phải ngay từ khi hạ quân đầu tiên xuống, cháu đã vạch sẵn đường đi cho những quân tiếp theo rồi đúng không?" Nói đến đây, Hiên Viên Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện, sau đó lại càng kinh hãi: "Chẳng lẽ ngay cả việc ta ra quân ở đâu cháu cũng đoán được hay sao?"

Nếu quả thực là như thế, vậy thì thiên phú của cô nhóc này đã không thể dùng hai từ thên tài để hình dung nữa rồi.

Hiện giờ, trong đầu Hiên Viên Phong đang có suy nghĩ khó tin nhất, chính là từ lúc mới bắt đầu thì cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi trước mắt này đã vạch sẵn đường đi cho tất cả các quân cờ. Mỗi nước đi của cô không hề đánh lung tung mà đều có mục đích rõ ràng. Mà mục đích đó chính là vị trí nước cờ của ông. Nó cách khác, cô không chỉ vạch sẵn kế hoạch cho quân cờ của mình, thậm chí còn đoán trước được vị trí ra quân của ông, sau đó ra quân để mình tiến dần vào cái lưới mà cô đã đan sẵn. Còn những sai lầm ở giữa trận đấu, tinh thần khẩn trương, cảm xúc bộc lộ ra ngoài... tất cả đều là thuật che mắt của cô nhóc này, chỉ để cho ông buông lỏng cảnh giác. Có thế, cô mới có thể hoàn tất thế cục mà mình đã bố trí sẵn. Ván cờ này, từ lúc bắt đầu, đã định sẵn hơn mười quân dư thừa kia sẽ bị ăn, thậm chí, nó còn là trở ngại cần loại bỏ!

Từ lúc cô ra con thứ nhất thì cái lưới đã được giăng ra, sau đó không ngừng tạo ra những sai lầm liên tiếp để ông dần mất cảnh giác, nhanh chóng sa lưới.

Nếu quả thực là như thế, vậy thì tâm cơ của cô nhóc này đã sâu đến mức không thể hình dung được rồi!

Tuổi như thế mà đã có thể đạt tới thành tựu này, cả đời này ông chưa từng gặp qua!

Đọc truyện chữ Full