TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 201

"Tâm Nhiên, con nói gì? Con. . . . . . Con mới. . . . . ."

Hàn Thu Sinh ngơ ngác, nói lên nghi vấn trong lòng. Trong đầu ông cũng đang nghĩ, coi như hiện tại Tâm Nhiên và người tên Thần kia là người yêu của nhau, nhưng dù sao không phải là quan hệ vợ chồng, cứ như vậy dùng tiền của người khác mở công ty, thì thật sự là quá mức.

Nếu Tâm Nhiên bị người nọ tập trở thành người ham tiền, ở bên cạnh anh ta vì tiền, làm Tâm Nhiên phải hèn mọn đi theo anh ta, vậy nên làm cái gì đây?

Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, Hàn Thu Sinh cảm thấy, vừa rồi ông còn nghĩ Tâm Nhiên đã lớn lên trở nên thành thục, nhưng bây giờ nhìn lại, thành thục đều là giả, dù thế nào cô cũng chỉ là một cô gái vị thành niên. Không giống người đàn ông kia, vừa nhìn liền biết anh ta đã đi làm .

Nhìn gương mặt Hàn Thu Sinh vặn vẹo, còn dùng vẻ mặt rối rắm nhìn mình, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được buồn bực. Lời cô nói rất bình thường đâu có mờ ám gì?

Thấy Lãnh Tâm Nhiên còn mờ mịt, nghĩ đến cô đã trở nên độc lập, châm chước hồi lâu ông rốt cuộc mở miệng: "Tâm Nhiên, công ty đó. . . . . . Mặc dù ta biết con có bạn trai, nhưng dùng tiền của anh ta mở công ty vẫn là không tốt. Nếu anh ta nghĩ con vì tiền mới yêu anh ta thì sao?"

Hàn Thu Sinh nói những lời này, là thật lòng quan tâm lo lắng cho Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên sững sờ, rốt cuộc biết tại sao vẻ mặt của ông kỳ quái như vậy, nhưng cũng làm cho trong lòng cô thật ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo từ từ hiện ra vẻ mặt dở khóc dở cười: "Chú, chú nghĩ đi đâu rồi. Không phải tiền của Thần, công ty là con tự mở."

Thấy vẻ mặt không tin của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên không thể làm gì khác là phải tìm một lý do thích hợp: "Thật ra thì cũng không thể nói như vậy, là con hợp tác với bạn bè cùng mở. Hiện tại đều do bạn con phụ trách mọi việc trong công ty, con coi như cũng chỉ là ngưới đứng sau mà thôi, chỉ có những người quan trọng trong công ty mới biết con”.

"Tâm Nhiên, con không cần gạt chú. Mở công ty không phải chuyện đơn giản như vậy,trước hết là những thủ tục đăng kí rườm rà, rồi cần nguồn tài chính, trụ sở công ty và còn bao nhiêu thứ khác nữa, để có đầy đủ điều kiện như vậy không phải chuyện dễ dàng. Con chỉ là sinh viên, mặc dù bình thường ta vẫn cho con tiền sinh hoạt này nọ, nhưng muốn mở công ty là không thể nào. Thật ra, chú cũng không phải là không đồng ý con và người bạn trai kia lui tới, chỉ là theo chú, trước khi kết hôn hai con về mặt kinh tế vẫn nên tách ra thì tốt hơn."

Hàn Thu Sinh cho là Lãnh Tâm Nhiên chỉ nói để ông yên tâm nên ân cần khuyên bảo, làm Lãnh Tâm Nhiên muốn khóc cũng không xong. Cô không phải là Lãnh Tâm Nhiên mà ông biết trước kia, đây là tiền của cô. Nghĩ xong, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đành trợn mắt nói dối: "Con đi làm thêm, tiền thưởng của trường, còn tiền tiêu vặt người cho con, con lấy tất cả đầu tư vào cổ phiếu. Vừa lúc may mắn, cổ phiếu liên tục tăng nên lời được một khoảng tiền, sau đó con đem toàn bộ tiền hợp tác với bạn mở công ty. Anh ta rất có năng khiếu kinh doanh, đem chuyện của công ty xử lý được rất tốt, cho nên mới được như bây giờ . . . . . . ."

Hàn Thu Sinh vẫn nửa tin nửa ngờ: "Cổ phiếu? Tâm Nhiên, ta thế nào không biết con mua cổ phiếu?"

Lãnh Tâm Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ: "Rãnh rỗi nên lên mạng internet tìm hiểu, sau đó mượn một số sách của thư viện để xem thêm, trên lớp giảng viên cũng có dạy một chút. Có thể do con may mắn, vừa mua cổ phiếu kia,liền có lời."

"Yên tâm đi, con thật sự không dùng tiền của người khác."

Lãnh Tâm Nhiên không thể làm gì khác hơn là bảo đảm đi bảo đảm lại số tiền này thật không phải là cô lấy từ bạn trai mình .

Cuối cùng, Hàn Thu Sinh mặc dù không hỏi nữa, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn nửa tin nửa ngờ, rất dễ nhận thấy vẫn là không quá tin tưởng lời nói của Lãnh Tâm Nhiên. Đến nước này, ông có tin Lãnh Tâm Nhiên hay không đã không cần thiết. Vốn cô chỉ nhất thời nghĩ muốn ông lưu lại giúp mình một tay, hiện tại nhiều công ty, nhưng lại thiếu người giỏi để quản lý, chủ yếu là người có thể tin dùng thì quá ít. Nếu ông không đồng ý thì cũng không có gì , dù sao Thẩm đại ca cũng đang tiến hành huấn luyện nghiệp vụ cho nhân viên công ty, công tác tuyển dụng hội cũng sắp bắt đầu, lúc đó có thể tuyển thêm nhiều người giỏi vào công ty làm việc.

"Tâm Nhiên con quyết định ở lại đây sao ? Con không muốn ra nước ngoài du học? Ta đã chuẩn bị học phí cho con, lấy thành tích của con bây giờ, muốn vào Havard ,Cambridge ... là chuyện rất dễ dàng"

Hàn Thu Sinh cảm thấy, khi ông quyết định đem cô gái trước mắt này làm thành người thân của mình thì càng nhiều vấn đề cần lo lắng hơn. Ông cảm thấy không yên lòng, ông đột nhiên hoảng hốt, chỉ cách xa nửa năm, quan hệ hai người thay đổi rất nhiều!

Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được khóe miệng co giật: "Con không có ý nghĩ sẽ ra nước ngoài, chú. Hơn nữa con cũng tính lấy xong bằng đại học chính quy là đủ, không có ý định tiếp tục học lên. Con quyết định ở lại Yến kinh lâu dài, nếu như thúc thúc cũng ở lại Yến kinh, con hi vọng chú có thể giúp con."

Lần này, Hàn Thu Sinh chỉ chần chờ một chút sau đó gật đầu đáp ứng: "Được, ta đồng ý với con. Ngày mai ta sẽ trở về thành phố C làm thủ tục nghỉ việc."

Ông nghĩ Tâm Nhiên dù sao vẫn là đứa bé, mặc dù cô nói là hợp tác với bạn bè, nhưng thương trường như chiến trường, không có bạn bè vĩnh viễn. Hiện tại được gọi là bạn bè, ai biết một giây kế tiếp có thể hay không phản bội mình đây? Còn có người bạn trai kia của cô? Ông chỉ gặp qua mấy lần, xem ra nhân phẩm không tệ, nhưng nếu như muốn phát triển lâu dài còn phải quan sát kỹ một khoảng thời gian nữa.

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên hết sức giữ ông lại vì chuyện cũng không vội, nhưng ngay hôm sau Hàn Thu Sinh đã lên máy bay trở về thành phố C. Theo ý ông, nếu như đã quyết định ở lại Yến kinh lâu dài, như vậy, còn có rất nhiều chuyện ở thành phố C cần xử lý. Hai người bọn họ cũng không có ai thân thích ở đó nên sẽ tiết kiệm không ít hơi sức.

Đem chuyện của Huyết Ưng giải quyết xong, Lãnh Tâm Nhiên lại tiếp tục tập trung tinh thần điều tra tin tức của Á Á. Chuyện của King toàn bộ giao cho mấy người Triệu Nghị phụ trách, hiện tại thời gian cô đến trường đã ít nay lại càng ít. Trừ cuộc thi, trên căn bản không xuất hiện, dù là cuộc thi, cũng sẽ ở trong vòng một canh giờ làm xong đem nộp bài thi, sau đó lập tức chạy về công ty hoặc về nhà.

Trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua.

Lãnh Tâm Nhiên sau khi kết thúc buổi thi cuối, lúc đi ra từ phòng thi, vừa lúc nhìn thấy các sinh viên đang vội vàng kéo rương hành lý chuẩn bị về nhà. Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy nhịn cười không được.

Đứng đợi một lát trên hành lang, Lam Kỳ nhi và Đông Phương Hiểu Diệc cũng đi ra.

Ba người đi xuống lầu, giống như thường ngày lên xe Lãnh Tâm Nhiên, sau đó đi cứ điểm của King.

Sau khi tiêu diệt Huyết Ưng, địa vị King ở Yến Đại bắt đầu đi lên như diều gặp gió. Đặc biệt khi King đem những thế lực trước kia của Huyết Ưng cũng thâu tóm, thì đã trở thành một thế lực mới nổi lên nhanh chóng Yến Đại.

Trước cuộc thi, mấy người Triệu Nghị đã nói, năm nay bọn họ sẽ về nhà trễ hơn, phỏng chừng trước lễ mừng năm mới một ngày mới về nhà, ở nhà khoảng hai ba ngày sẽ trở lại, Không phải bọn họ không nhớ nhà, chỉ là bây giờ vì tạo dựng công ty, bọn họ có quá nhiều điều muốn học, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, mỗi người cứ loay hoay như con quay, căn bản không chút rãnh rỗi.

Theo mấy người Lam Kỳ Nhi đi lên cứ điểm đợi một hồi, Lãnh Tâm Nhiên vì có chuyện nên rời đi. Mới ra khỏi trường học, liền nhận được điện thoại của Hiên Viên Phong gọi tới nói cùng nhau ăn cơm. Cô gần đây thường nhận được điện thoại như thế của ông, suy nghĩ một chút hiện tại cũng gần đến giờ cơm nên đồng ý. Chỉ là, lần này không phải đi khách sạn ăn, mà là đến nhà Hiên Viên Phong .

Theo một lần Hiên Viên Phong ngẫu nhiên tiết lộ, Lãnh Tâm Nhiên biết, ông lần này về nước là chuẩn bị ở lại lâu dài. Ở nước ngoài một thời gian ông lại càng nhớ về quê hương mình, vì vậy ông về nước. Chỉ là, về sau ở lại Yến Kinh hay ở đâu khác, ông vẫn chưa có quyết định.

Lãnh Tâm Nhiên bày tỏ, muốn mang theo một người cùng đến , Hiên Viên Phong dĩ nhiên là cười đồng ý. Sau khi cúp điện thoại, liền gọi điện thoại cho Thần, nghe được anh nói bây giờ đang ở công ty, cùng anh nói chuyện Hiên Viên Phong mời ăn cơm. Dạ Mộc Thần không do dự đồng ý, hỏi Lãnh Tâm Nhiên ở đâu, anh đến rước cô. Lãnh Tâm Nhiên nghĩ đến mình hiện tại cũng có xe rồi, đi công ty của anh sẽ thuận đường hơn, để cho Thần ở công ty đợi cô, tự mình đi đến công ty đón anh. Lúc Lãnh Tâm Nhiên vừa chạy tới công ty vừa lúc đến giờ ăn trưa. Đa số nhân viên đều chọn đến nhà ăn ở công ty, một phần vì thời gian hạn chế, một phần vì quá bận việc.Rất ít người ra ngoài dùng cơm.

Khi Lãnh Tâm Nhiên dừng xe trước cửa công ty, chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Khi nhìn thấy chỗ ngồi tài xế là cô gái nhỏ chưa tới hai mươi tuổi thì càng giật mình.Đối mặt với ánh mắt tò mò của nhiều người đang tụm lại bàn luận chỉ chỏ, Lãnh Tâm Nhiên vẫn hết sức bình thường. Cô ở dưới lầu chờ chưa tới mười phút không tới thời gian, liền nhìn thấy Thần đi ra trong ánh mắt si mê của những cô gái đứng gần đó.

Áo khoác tây trang màu đen khoát lên trên tay, bên trong mặc áo sơ mi đen, nút áo trên cùng cởi ra, thật quá hấp dẫn không thể cưỡng lại. Đặc biệt là khuôn mặt quá là đẹp trai đến mức yêu nghiệt, còn có khí chất cao quý, tóm lại, đây là người đàn ông khiến cho người ta luôn phải hâm mộ và ghen tỵ.

Bất quá phần lớn người có mặt ở đây đều nhận biết vị trước mắt đây là ông chủ của họ nên rất cung kính chào hỏi. Dạ Mộc Thần chỉ liếc mắt một cái quét qua, nhưng qua cặp con ngươi u lam kia có thể thấy được, hiện tại tâm tình anh rất tốt.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn vị tổng giám đốc cao quý như bậc đế vương của mình trực tiếp bước đến chiếc Lamborghini màu trắng, sau đó ngồi vào trong xe, kính xe quay lên chặn lại ánh mắt mọi người. Rất nhanh, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, chiếc Lamborghini màu trắng từ từ rời đi.

Cô gái đó là ai ?

Cô ấy có quan hệ gì với chủ tịch?

Đây là nghi vấn trong lòng mọi người. Lãnh Tâm Nhiên đã đi qua Diêm môn, nhưng hiện tại tổng bộ Diêm môn đã chuyển ra nước ngoài. Còn trụ sở tổng công ty này, Lãnh Tâm Nhiên chưa từng tới, hơn nữa xuất hiện thời gian lần này rất khéo, làm nhiều người nhìn thấy nhưng cô cũng không quan tâm .

"Đến nhà sao?"

Dạ Mộc Thần nghiêng đầu nhìn Tâm Nhiên bên cạnh đang nghiêm túc lái xe. Khoảng thời gian này, bọn họ đều rất bận, nhưng hai người luôn ở cạnh nhau, nên mặc kệ cuộc sống bận rộn bao nhiêu cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không phải, thúc nói ông ấy mới dọn nhà, đã nhắn địa chỉ cho em rồi. Để cho chúng ta trực tiếp đi qua, hình như là nhà bên kia của Đông Phương gia nên không tiện lắm, nhưng cũng cách đó không xa."

Dạ Mộc Thần suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Xem ra Hiên Viên tiên sinh có ý muốn ở lại Yến Kinh." Lãnh Tâm Nhiên đối với tình hình và những thế lực chính trị Yến kinh cũng không hiểu rõ, nghe Dạ Mộc Thần nói như vậy, mới tò mò hỏi: "Việc này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

"Ừ, Đông Phương gia vẫn muốn Hiên Viên tiên sinh ở lại Yến kinh, như vậy, bọn họ có thể có thêm chỗ dựa vào. Vị kia sau lưng Đông Phương gia, nghe nói hiện tại thân thể là càng ngày càng xấu, cho nên bắt đầu lo lắng, ngay cả Đông Phương Trường Không bình thường không thích cùng người trên quan trường giao thiệp cũng thường xuất hiện , xem ra tình huống thật không tốt lắm." Lãnh Tâm Nhiên cau mày, vừa lái xe vừa suy nghĩ tin tức Thần vừa nói.

"Người phía sau Đông Phương gia? Anh nói đấy là mấy vị lão tướng quân khai quốc sao? Có phải là họ thân thể không tốt, cho nên đưa đến lòng người bàng hoàng, chung quanh cũng bắt đầu rung chuyển rồi hả ? Đông Phương gia muốn thúc ở lại Yên kinh trở thành chỗ dựa cho bọn họ, nhưng thúc có quyền lực lớn lắm sao?"

Dạ Mộc Thần cười: "Hiên Viên tiên sinh thân phận rất lớn, ngay cả anh cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là, nếu như Hiên Viên tiên sinh thật lựa chọn ủng hộ Đông Phương gia, như vậy dù cho vị lão tổ tông kia có chuyện gì thì bọn họ có thể đè mức tổn hại xuống đến thấp nhất. Có thể vì trong bốn gia tộc lớn, Hiên Viên tiên sinh hình như chỉ cùng Đông Phương gia có chút giao tình, nếu như ông ta thật lựa chọn ở lại Yến kinh, người vui mừng nhất phải là Đông Phương gia rồi."

Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới, khi Thần nhắc tới Đông Phương gia , một trong bốn gia tộc lớn ở Yến kinh thì vẻ mặt hết sức thoải mái, giọng nói cũng bình thản, giống như anh đang nói đến một gia tộc bình thường nào đó mà thôi. Gia tộc của Thần, rốt cuộc thân phận của anh như thế nào? Tại sao ngay cả mấy gia tộc nổi danh lừng lẫy cũng không lọt nổi mắt xanh của anh đây?

Bất quá cô cũng muốn hỏi, đây là ranh giới mà cô và anh không muốn xâm phạm. Cô biết, nếu như mình hỏi Thần nhất định sẽ nói, hiện tại anh vẫn giữ im lặng về thân phận của mình, nguyên nhân lớn nhất là vì anh biết cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Hai người cứ như vậy trước trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh. Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên mới lái xe, nhưng kiếp trước cô vẫn thường xuyên lái xe, hơn nữa lại thích chạy nhanh, cho nên hiện tại đối với cô không có chuyện gì phải lo lắng.

Nhà mới của Hiên Viên Phong cách viện cũ chỉ không tới mấy trăm mét, thật ra thì cùng một khu vực. Phòng ốc cũng tương tự nhau, nhưng đứng ở cửa không là cảnh vệ mà là bảo vệ mặc tây trang.

Đã gặp mặt vài lần, quản gia biết tiên sinh nhà mình rất ưa thích vị Lãnh tiểu thư này, cho nên mỗi lần thấy Lãnh Tâm Nhiên đều cười híp mắt, đối với cô thêm mấy phần thân thiết.

"Thúc có khách?"

Chú ý tới ngoài viện còn dừng một chiếc Maserati màu đỏ, loại xe này là nữ thường dùng. Lãnh Tâm Nhiên đã gặp mặt vài lần Hiên Viên Phong, nhưng chưa bao giờ thấy có phụ nữ nào trong nhà. Bây giờ nhìn thấy, khó tránh khỏi có chút tò mò.

Quản gia cười tủm tỉm: "Là một vị khách bình thường thôi, tiên sinh có dặn dò, chờ Lãnh tiểu thư tới trực tiếp đi vào là được, không cần để ý những nghi thức xã giao." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, nhìn qua Dạ Mộc Thần, hai người nhìn nhau, nắm chặt tay nhau cùng vào.

Lúc Lãnh Tâm Nhiên đi tới phòng khách, quản gia đi theo phía sau nàng lúc này mới hướng bên trong thông báo: "Tiên sinh, Lãnh tiểu thư và Thần thiếu gia tới." Lãnh Tâm Nhiên cùng Dạ Mộc Thần nắm tay đi vào, quả nhiên, trong phòng khách trừ Hiên Viên Phong còn có hai người. Một người Lãnh Tâm Nhiên đã gặp khi lần đầu tiên gặp mặt Hiên Viên Phong, Đông Phương Trường Không. Mà người còn lại là một cô gái trẻ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặt trái xoan, cặp mắt to đen nhánh, gương mặt rất xinh đẹp, tóc quăn màu đỏ lại càng thêm vô cùng quyến rũ, đúng là khuynh nước khuynh thành. Dù cùng là nữ giới, Lãnh Tâm Nhiên không thể không thừa nhận đây là một cô gái vô cùng hấp dẫn. Nhưng khi nhìn thấy tia lạnh lẽo trong đôi mắt quyến rũ kia thì khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên vẽ ra nhàn nhạt cười, vốn đang nghĩ đây là một mỹ nhân mềm mại, không ngờ lại là một đóa hoa hồng có gai. Khác với Lãnh Tâm Nhiên ăn mặc rất đơn giản, trên người cô gái là áo sơ mi bó sát người tôn lên vóc dáng quyến rũ, nhưng phía trước ngực thật sự là muốn làm người ta chảy máu mũi, làm áo sơ mi căng đến hết mức có thể, thật giống như một giây kế tiếp sẽ liền đứt nút vì quá căng. Ngón tay của cô được chăm sóc rất kỹ, móng tay được trang trí hết sức cầu kỳ càng làm cho cô gái toát ra khí thế của một tiểu thư danh giá.

Hiên Viên Phong vốn đang cùng hai người trò chuyện, nghe được âm thanh của quản gia, lập tức ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt rõ ràng sâu hơn vài phần: “Nhóc tới rồi à. Tốc độ thật mau, gọi điện thoại cho con không phải nói còn ở trường sao? Ta cho là ít nhất phải hơn một giờ đấy." Lãnh Tâm Nhiên cưới cười, lôi kéo Dạ Mộc Thần đi tới: "Con lái xe tới, vừa lúc cũng thuận đường đến chỗ Thần nên tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn."

"Mộc thần?"

Cô gái quyến rũ kia vốn chỉ tùy ý nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái , nhưng khi nhìn thấy cô ta dắt Dạ Mộc Thần đi tới trước mặt thì không nhịn được kinh ngạc trong lòng từ trên chỗ ngồi đứng lên, giật mình kêu thành tiếng.

Thấy một màn như vậy, Đông Phương Trường Không đang ngồi một bên nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hiên Viên Phong, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ trán, trong lòng âm thầm thở dài, xem ra, chuyện lớn đây!

Vừa nghe đến xưng hô kia Lãnh Tâm Nhên liền nhận thấy chuyện không được bình thường. Người biết Thần không ít, nhưng biết tên thật thì không nhiều lắm, mà người dám gọi thẳng tên anh lại càng ít, đặc biệt cô gái trước mặt này nhìn anh không chớp mắt ánh mắt nóng bỏng như sắp bốc cháy, càng làm cho cô vô cùng không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng buộc chặt, trong con ngươi đen nhánh bắt đầu nổi lên tia nguy hiểm.

Đọc truyện chữ Full