Thời gian sau đó, Triệu Chân Chân vẫn rất cố gắng gây dựng tình bạn với Cố Trường Khanh nhưng Cố Trường Khanh muốn cô ta chịu khổ nên thái độ vẫn rất lãnh đạm khiến cho Triệu Chân Chân có cảm giác như đang lấy mặt nóng úp vào cái mông lạnh.
Buổi sáng cùng ngủ dậy, có đôi khi Cố Trường Khanh chỉ lo vệ sinh cá nhân mà quên gập chăn, Triệu Chân Chân sẽ giúp cô gập gọn gàng, luôn nghĩ đối phương sẽ vui vẻ, không ngờ Cố Trường Khanh vừa ra, thấy giường chiếu gọn gàng thì lại cười nói:
– Cứ tưởng là đang ở nhà, sáng dậy lại có người hầu gập chăn cho mình.
Mặt Triệu Chân Chân lúc đỏ lúc trắng.
Lúc đi học, Triệu Chân Chân sẽ đăng kí học cùng cô, mỗi khi muốn ngồi cạnh cô, Cố Trường Khanh lại nói:
– Ngại quá, chỗ này có người rồi.
Qua hồi lâu sau, nếu Mike không đến thì sẽ là bạn học khác ngồi đó.
Triệu Chân Chân rất buồn bực.
Triệu Chân Chân cũng tham gia câu lạc bộ tennis giống Cố Trường Khanh, bởi vì đều là người mới nên hai người thường xuyên luyện tập cùng nhau, Triệu Chân Chân đương nhiên không phải là đối thủ của Cố Trường Khanh. Chỉ cần mọi người không để ý, Cố Trường Khanh sẽ dùng bóng để chiêu đãi cô nàng tử tế, đánh tennis vào người cô ta, có lần bóng tennis bay thẳng vào mặt Triệu Chân Chân khiến nửa mặt sưng vù. Cố Trường Khanh nói xin lỗi. Chuyện này với người mới là bình thường, tuy Triệu Chân Chân đau muốn chết, tức muốn chết nhưng không thể làm gì được, chỉ cố tỏ ra không sao. Mấy lần như vậy, cuối cùng không chịu nổi, tìm hội học sinh xin chuyển câu lạc bộ.
Nhưng vì mất đi thời gian cùng tham gia câu lạc bộ với Cố Trường Khanh nên Triệu Chân Chân đành phải tranh thủ thời gian khác. Nhất là hai tiếng sau khi ăn cơm xong, cô ta sẽ thường bám dính lấy Cố Trường Khanh. Có lần Cố Trường Khanh không nhịn được, giận dữ nói:
– Cậu cứ cố bám theo tôi như thế làm gì? Cậu có biết thế này đáng ghét lắm không?
Triệu Chân Chân tủi thân nói:
– Ở đây chỉ có hai chúng ta là người Trung Quốc, mình cũng không quen ai.
Sau đó kéo tay cô, tỏ vẻ đáng thương nói:
– Trường Khanh, cậu đi đâu đưa mình đi với được không, mình ở trong ký túc xá một mình rất buồn.
Bị cô ta quấn lấy như vậy, Cố Trường Khanh cũng không tiện đi tìm Mike. Dù sao đều là người Trung Quốc, không thể quá đáng quá, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt. Nhưng cả ngày bị cô ta bám lấy như vậy thì chuyện của mình phải tiến hành thế nào?
Tối hôm đó cô đi tìm thầy Grimm.
Hôm sau, thầy Grimm tìm Triệu Chân Chân, tiến hành phụ đạo tâm lý cho cô nàng, đại ý là để cô nàng nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới này, bảo cô ta tích cực biểu hiện bản thân, không nên mãi trốn tránh, phải tiếp xúc nhiều với bạn học, cuối cùng còn nói:
– Helen rất quan tâm đến em, thấy em không thể thích ứng, sợ em sẽ càng khép kín nên nói riêng với thầy. Về sau em phải tích cực một chút, đừng phụ ý tốt của Helen.
Sau này mỗi lần Triệu Chân Chân bám lấy cô, Cố Trường Khanh lại lấy thầy Grimm ra làm lý do:
– Thầy Grimm nói, để cậu tiếp xúc với nhiều bạn học khác hơn, mình cứ nhân nhượng cậu thế này chính là hại cậu đó.
Thoải mái gạt Triệu Chân Chân qua một bên.
Mọi cố gắng đều không có kết quả thậm chí nhiều lần bị nhục nhã, Triệu Chân Chân có chút nản lòng, không muốn tiếp tục, dù sao nói gì thì nói, Cố Trường Khanh xấu xa thế nào cũng chẳng có liên quan mật thiết đến cô. Trời cao hoàng đế xa, dì ở bên kia Thái Bình Dương làm sao biết được chuyện ở đây? Được chăng hay chớ cho qua, học thật tốt mới là đúng đắn.
Nghĩ thông rồi, cô ta không dây dưa với Cố Trường Khanh nữa, bắt đầu kết giao với bạn mới, rất nhanh đã hòa nhập được với cuộc sống nơi này, rất thoải mái. Lúc trước thành tích học tập của cô ta không tệ, đến đây tuy bên xã hội vì bất đồng ngôn ngữ nên không tốt lắm nhưng thành tích bên khoa học lại rất tốt, thường được giáo viên khen ngợi, hơn nữa diện mạo cô ta hợp mắt người phương Tây cho nên còn được chào đón hơn Cố Trường Khanh nhiều.
Trong thời gian này cũng đôi lần nhận được điện thoại của dì, mỗi lúc dì hỏi chuyện tiến triển thế nào thì đều đáp:
– Cháu đang cố gắng, Cố Trường Khanh đi học không chú tâm, hoàn toàn chẳng học hành gì cả, dì cứ yên tâm, chuyện dì dặn cháu sẽ làm tốt.
Mấy lần như vậy, có lẽ đối phương đã nghi ngờ, có lần gọi điện thoại đến nói:
– Chân Chân, đừng tưởng cách xa mà cháu có thể gạt được dì. Chẳng qua là mấy tiếng máy bay thôi, cháu có tin ngày mai dì sẽ qua đó không? Dì nói cho cháu, tiền học tiền sinh hoạt của cháu mỗi năm đều tốn mấy chục vạn, là số tiền nhỏ sao? Dì chưa bao giờ đầu tư cho người vô dụng, nếu không chiếm được thành tích gì thì đừng nói học phí năm sau, tiền sinh hoạt quý sau cháu cũng đừng hòng lấy được. Trên đời có bữa cơm nào miễn phí? Đừng có ép dì không nhận người thân?
Cúp máy, lòng Triệu Chân Chân lạnh run, không khỏi tự cười nhạo mình. Triệu Chân Chân ơi, mày cũng quá ngây thơ rồi, dì là người thế nào, từ một cô gái quê nghèo trở thành Chủ tịch phu nhân thì có thể đơn giản sao? Sao có thể bị mình lừa dễ dàng như vậy?
Cuộc sống ở đây hoàn toàn khác biệt với cuộc sống trước kia, chẳng lẽ muốn buông tay? Không, đương nhiên là không, chuyện gì cũng không quan trọng bằng cuộc sống của mình được, đây là cơ hội duy nhất của cô, cô phải nắm vững nó. Mặc kệ phải trả giá cỡ nào.
Bên kia, Khưu Uyển Di dựa vào giường, buông điện thoại trong tay, hừ lạnh một tiếng:
– Xú nha đầu, dám lừa tao?
– Sao em biết nó lừa em?
Khổng Khánh Tường nằm bên cạnh quay lại, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của bà ta.
– Mỗi lần em hỏi quan hệ của nó với Trường Khanh thế nào thì nó đều đáp qua loa cho xong, không phải đang lừa em thì là cái gì? Nó nghĩ có thể giấu được em? Muối em ăn còn nhiều hơn gạo nó ăn đó.
Khưu Uyển Di có chút kích động. Khổng Khánh Tường vội vàng nói:
– Bình tĩnh một chút, đừng quá kích động, nếu không sẽ không tốt cho con trai anh.
Lúc được bốn tháng, Khổng Khánh Tường đưa bà ta đi siêu âm, chắc chắn là con trai, điều này khiến Khổng Khánh Tường luôn chờ mong có mụn con trai đã lâu kích động đến không ngủ được. Giờ phòng Cố Trường Khanh đã bị đổi thành phòng em bé, nguyên nhân là ngoài phòng của chủ nhà thì phòng của Cố Trường Khanh là phòng có ánh sáng, vị trí tốt nhất.
– Anh đó, chỉ biết lo cho con anh.
Khưu Uyển Di giận dỗi, khẽ dí ngực ông. Khổng Khánh Tường nắm lấy tay bà cười nói:
– Ai bảo thế, anh còn lo cho em hơn.
Từ sau khi Cố Trường Khanh đi rồi, hai người không bị cô phá rối, Khưu Uyển Di lại dùng hết sức lực, lại thêm đứa con trong bụng, giờ Khổng Khánh Tường đối xử với bà ta càng ngày càng tốt.
– Nói còn ngọt hơn mật. Khưu Uyển Di cười.
– Nhưng mà…
Khổng Khánh Tường ngồi dậy:
– Cách này của em đúng là không tệ, đặt một đứa con gái trạc tuổi nó ở bên cạnh, quả thật càng dễ dàng giám… trông nom nó.
Ông ta khẽ ho khan hai tiếng.
Cho dù ở trước mặt người gần gũi nhất ông ta cũng sẽ không thể không đề phòng. Dù ai cũng hiểu nhưng vẫn không thể nói ra miệng.
Khưu Uyển Di mỉm cười:
– Em cũng biết anh là vì sự an toàn của con gái, sợ nó học được thói xấu ở bên ngoài nên em mới nghĩ ra cách này, chỉ cần cháu gái em làm bạn với nó, đương nhiên sẽ bảo ban nó cẩn thận.
Khổng Khánh Tường vuốt ve mặt bà ta một chút:
– Đúng là người hiểu được lòng anh, nhưng mà em chắc chắn cháu gái em sẽ nghe lời em?
– Chị gái và anh rể em đều là công nhân xí nghiệp, anh rể đến Quảng Đông làm thì bị thương, sau đó ở nhà, dựa vào tiền lương làm bảo mẫu của chị gái em mà sống. Anh có thể tưởng tượng cuộc sống của bọn họ đó. Nếu không nhờ có em, Chân Chân đã phải bỏ học đi làm công nhân rồi. Nhờ có em nên nó mới được sống thoải mái ở Mỹ, về sau sẽ có cuộc sống hoàn toàn khác. Người từng sống sung sướng sẽ không dễ quay đầu, người như vậy là dễ khống chế nhất.
Khưu Uyển Di cười lạnh.
Thực ra Cố Trường Khanh cũng không hoàn toàn lạnh nhạt với Triệu Chân Chân, bởi vì giữ quan hệ với cô ta với Cố Trường Khanh mà nói vẫn có chỗ hữu ích. Chỉ là không thể thân thiết như kiếp trước được nữa. Lúc trước cô lạnh lùng với Triệu Chân Chân như vậy là để cô ta hiểu, Cố Trường Khanh cô không phải là người dễ kết giao như vậy.
Con người rất kì lạ, càng là thứ không chiếm được thì lại càng phải cố giành lấy bằng được, mặc kệ là tình yêu hay tình bạn đều là vậy. Chỉ có cách làm cho cô ta hiểu kỳ với mình thì mới càng dễ dàng khống chế, để cô ta tình nguyện làm theo lời mình.
Bỗng nhiên có một ngày, Triệu Chân Chân không để ý tới cô nữa, ban đầu cô có chút ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng hiểu ra. Đại để cô nàng vẫn có chút tự tôn, bị mình chế nhạo bao lần, không chịu nổi. Nhưng nếu cô ta thực sự là do Khưu Uyển Di phái đến thì đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cô chờ đợt tấn công dồn dập tiếp theo của Triệu Chân Chân.
Trong lúc này, cô cũng bắt đầu tiếp cận với Nana và Catherine, như vậy có thể phân tán lực chú ý của Triệu Chân Chân, dù sao mình cứ chơi mãi với Mike sẽ khiến cô ta nghi ngờ, chẳng lẽ lại nói là cô thích Mike? Giữa bọn họ chẳng thể nào có nổi cảm giác yêu đương lãng mạn.
Nana và Catherine tuy tính tình không tốt nhưng lại rất đơn giản, lòng không tâm cơ, nghĩ gì thì đều biểu hiện hết trên mặt, vui là vui, ghét là ghét, rất thẳng thắn.
Tuy rằng từng có chút xích mích với Catherine nhưng theo hiểu biết về bọn họ từ kiếp trước, rất nhanh chóng lại hợp ý nhau, lại dễ dàng lấy được hảo cảm của bọn họ. Tóm lại, ở bên bọn họ thì phải tiêu xài phung phí, trình độ phá sản phải ngang hàng với bọn họ nếu không thì sẽ bị khinh bỉ. Tiều tiêu vặt của Cố Trường Khanh mỗi tháng là 20000$ hẳn vẫn có thể làm hài lòng bọn họ.
Ba người thường xuyên trốn đi chơi. Trốn học thì Cố Trường Khanh không dám làm bởi vì thành tích ở Mỹ tính theo học phần, đi học cũng tính là học phần, ở đây không có chuyện nước đến chân mới nhảy, bình thường không cần chăm học, bài thi dù điểm cao nhưng không đủ học phần thì vẫn không thể tốt nghiệp. Kiếp trước cô trốn học rất nhiều, suýt thì không đủ học phần, sau tốt không ít tiền nhờ cha của Catherine giúp đỡ.
Cho nên Cố Trường Khanh chỉ khi nào chắc chắn tình hình thuận lợi thì mới dám đi chơi với bọn họ. Đều là đến New York mua sắm, lúc về khoe chiến lợi phẩm cho Triệu Chân Chân đều cô nàng báo qua cho bên kia, để bên kia an tâm rằng mình ở đây không hề cố gắng học hành.
Bàn chuyện với Mike cũng chỉ đành lợi dụng lúc ăn tối xong, để Triệu Chân Chân hoàn toàn tha cho mình lúc này, Cố Trường Khanh có thể thoải mái đi tìm Mike. Hai người dùng 2h này để nghiên cứu thị trường chứng khoán, trao đổi ý kiến. Từ sau khi đọc xong ba quyển sách kia, hơn nữa Mike ở bên chỉ dạy đã khiến Cố Trường Khanh có được những hiểu biết cơ bản với thị trường chứng khoán.
Cô phát hiện, chơi cổ phiếu nhìn thì có vẻ dễ kiếm tiền nhưng thực tế lại không hề đơn giản. Phải mua được đúng loại cổ phiếu, kiếm được tiền khó càng thêm khó.
Như chuyện lần này Mike đầu cơ vào cổ phiếu dài hạn mà nói, cậu đã tập trung vào lĩnh vực nhà đất và dầu mỏ nhưng có biết bao công ty hoạt động ở lĩnh vực này, nhiều loại cổ phiếu như vậy thì mua công ty nào mới tốt?
Cô tận mắt thấy Mike mất hơn một tháng trời phân tích công ty nhà đất, dầu mỏ nào phù hợp. Cậu sẽ không vì công ty quy mô lớn, quảng cáo hay mà đầu tư ngay vào nó. Cậu nói: “Nhìn vấn đề không thể chỉ xem bề ngoài mà phải xem kỹ bên trong. Có một số công ty bề ngoài thì tốt nhưng bên trong đã có vấn đề, đầu tư mạo hiểm rất dễ bị thua lỗ. Cho nên nhất định phải phân tích theo mọi phương diện, không chỉ về thành tích mà còn phân tích người đứng đầu công ty ấy, cẩn thận chút nào thì chắc chắn chút ấy.
Cuối cùng, Mike chọn ra một công ty bất động sản cỡ trung: “Tuy biểu hiện bên ngoài không quá tốt, phát triển không quá nhanh nhưng vẫn kiếm được tiền. Hơn nữa ông chủ nó lại khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, công ty này là do ông ấy từng bước gây dựng, tác phong ổn định, chỉ cần gặp cơ hội tốt thì mình tin là sẽ có đột phá lớn. Quan trọng nhất là hiện giờ giá cổ phiếu có nó chỉ bằng 2/3 giá cổ phiếu của các công ty lớn, thế này mới có tiền mà kiếm.”
Điều này cũng khiến Cố Trường Khanh học thêm được không ít, cô có chút nghi hoặc: “Mike, cậu đã cẩn thận như vậy thì sao lúc trước còn bị thua lỗ?”
Mike nhún vai: “Dù cẩn thận đến đâu cũng có lúc sai lầm. Ngay cả Buffett còn từng đầu tư sai. Hơn nữa lúc ấy cổ phiếu lĩnh vực khoa học kỹ thuật rất tốt, mình nóng đầu, nhất thời mất bình tĩnh nên định được ăn cả… về sau sẽ không phạm phải sai lầm này nữa”. Cậu quay đầu nhìn cô cười nói: “Helen, cũng nhờ cậu nên mình mới có thể bắt đầu lại từ đầu, cậu đúng là thiên thần của mình”.
Cố Trường Khanh đùa: “Mike, cậu còn nói thế nữa mình sẽ hiểu lầm đó”.
Mặt Mike nhất thời đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không, Helen, mình tuyệt đối không hề có ý đó”, dường như cậu rất nóng vội, lại có chút áy náy nhìn cô: “Cậu gầy quá, mình vẫn thích vẻ khỏe mạnh của con gái nước mình hơn”.
Điều này khiến Cố Trường Khanh dở khóc dở cười, không ngờ mình còn bị cậu ấy chê…
Nhưng đương nhiên cô sẽ không để ý, hai người không có tình cảm ái muội thì tình bạn mới có thể bền vững.
Nhưng những ngày thoải mái ấy cũng không kéo dài được bao lâu.
Một buổi sáng, Cố Trường Khanh và Triệu Chân Chân chuẩn bị đến nhà ăn, lúc đi ngang qua sân bóng, bóng bị người đá bay về phía Cố Trường Khanh, Triệu Chân Chân ở bên trông thấy, nghiến răng rồi quyết tâm xông lên chắn cho Cố Trường Khanh. Bóng nện vào lưng cô nàng, nhất thời ngất xỉu.
Mọi người vội đưa cô đến phòng y tế, hôn mê suốt mấy tiếng mới tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Cố Trường Khanh nhìn cô ta cảm kích:
– Chân Chân, cảm ơn cậu, nếu không nhờ có cậu thì người nằm đây chính là mình rồi.
Thực ra không có cô ta thì Cố Trường Khanh vẫn tránh được, cô không ngờ Triệu Chân Chân vì giành được cảm tình của mình mà liều mạng như vậy. Phải biết rằng nếu không cẩn thận bị đá vào đầu, người không được huấn luyện kỹ càng, có sức khỏe tốt thì rất dễ bị chấn thương sọ não.
Triệu Chân Chân cố gắng ngồi dậy, nhìn cô cười nói:
– Đều là người Trung Quốc, thấy cậu nguy hiểm đương nhiên không thể bỏ qua.
Cô ta nói trông thật chân thành. Cố Trường Khanh cũng tỏ vẻ rất cảm động.
Vì thế từ hôm đó, cuối cùng Cố Trường Khanh đã tạo điều kiện cho cô ta tiếp cận mình, điều này khiến cho Triệu Chân Chân thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng vết thương trên lưng vẫn rất đau.
Nhưng thái độ của Cố Trường Khanh với cô ta cũng không quá nhiệt tình, điều này khiến cho lúc đối mặt với cô, Triệu Chân Chân luôn rất cố gắng cẩn thận, sợ không may lại đắc tội cô. Hai người chỉ là trông tốt hơn trước chứ thực ra cũng chẳng tiến triển là mấy.
Với việc Cố Trường Khanh thường mất tích sau bữa cơm chiều, Triệu Chân Chân luôn rất tò mò, có một lần hỏi cô, Cố Trường Khanh trả lời:
– Cả ngày chỉ có lúc này là rảnh rỗi nhất, đương nhiên là phải đi chơi, lúc thì đi tìm bọn Catherine, lúc thì đi tìm Mike.
– Trường Khanh, mình thấy cậu và Mike rất thân, sao hai người lại thân thiết như vậy, đừng có nói là cậu thích cậu ấy nhé.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Cậu ấy rất dễ chơi, cũng dễ đùa, lúc mới đến Mỹ cũng chỉ có cậu ấy nói chuyện với mình, chơi với cậu ấy khả năng nói chuyện cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa cậu ấy còn biết chơi cổ phiếu, đúng rồi, cậu có tiền không, đưa cho cậu ấy đầu tư, cậu ấy có thể giúp cậu kiếm tiền đó.
Mắt Triệu Chân Chân sáng bừng:
– Có thể chắc chắn kiếm tiền sao?
– Nào có chuyện gì chắc chắn, chỉ là chơi thôi mà, cậu ấy từng làm lỗ mất của Catherine mấy vạn.
Mấy vạn đô la Mỹ mà gọi là chơi? Tim Triệu Chân Chân run lên:
– Thôi thôi, mình không có hứng thú với cái này.
– Đúng rồi, giờ mình đi tìm bọn Catherine, cậu đi cùng không? Cố Trường Khanh cười hỏi.
Nghe thấy cái tên Catherine, Triệu Chân Chân vội xua tay:
– Mình không đi.
– Chẳng phải cậu nói ở ký túc xá một mình thì chán lắm sao? Lúc trước còn đòi mình đưa đi mà.
Triệu Chân Chân vẫn lắc đầu:
– Không đi đâu, lát nữa mình đi tìm Becky.
– Được rồi, mình đi vậy!
Cố Trường Khanh cười đi ra ngoài.
Từ ngày Triệu Chân Chân đi cùng, Cố Trường Khanh cố ý biến cô nàng thành a hoàn, muốn cô nàng xách túi, mua đồ uống, chiếm chỗ ngồi cho mình. Lòng Triệu Chân Chân vô cùng không muốn nhưng lại không dám không làm. Có mấy lần Cố Trường Khanh cũng dẫn Triệu Chân Chân đi gặp bọn Catherine, tiền sinh hoạt của Triệu Chân Chân có hạn, đương nhiên không thể phung phí như bọn họ, rất nhanh chóng đã bị Catherine khinh bỉ, thấy Cố Trường Khanh coi cô ta như a hoàn thì cũng bắt chước sai bảo theo. Triệu Chân Chân nhịn Cố Trường Khanh là vì không có cách nào nhưng sao cam lòng đi hầu hạ loại điêu ngoa như Catherine, lại không dám tranh chấp với bọn họ trước mặt Cố Trường Khanh nên đành cố gắng trốn đám Catherine, không để bọn họ có cơ hội trêu cợt mình.
Đương nhiên tất cả đều là Cố Trường Khanh cố ý làm, nếu không lúc nào cũng bị cô ta bám theo thì chẳng phải là phiền lắm sao?
Cô ra khỏi ký túc xá, chưa đi được mấy bước thì phát hiện đằng sau có người đi theo.
Cố Trường Khanh cười lạnh, xem ra đối phương vẫn không yên tâm.
Cô đi vòng lại phía sân vận động, sân bóng rổ ở phía đó, bây giờ nhất định Catherine và Nana đang ở đó. Đến đó, quả nhiên thấy Catherine và Nana đang ngồi trên ghế nhìn sân bóng rổ mà la hét. Sở dĩ bọn họ la hét như vậy đang nhiên là vì nhân vật anh hùng của trường Thomas Aston Blakelock , đội trường đội bóng rổ – Bruce.
Cố Trường Khanh gọi Catherine một tiếng, đi đến bên cạnh cô, khóe mắt liếc được bóng Triệu Chân Chân loáng lên ở bên cửa.
– Helen, cậu xem, Bruce đẹp trai quá.
Catherine hưng phấn lắc lắc tay Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn ra sân, thấy Bruce xoay người lướt qua đội bạn, sau đó nhảy lên, thoải mái tung bóng. Catherine và Nana và tất cả những cô gái ngồi bên đang xem đều điên cuồng la hét.
Giữa sân, Bruce nhìn phía các cô nàng rồi hôn gió một cái, lại càng khiến các cô gái la hét ầm ỹ.
Cũng chỉ có Cố Trường Khanh là vẫn bình tĩnh như cũ. Cố Trường Khanh có thể giữ bình tĩnh không phải vì Bruce không đủ cuốn hút mà vì cô vốn không thích người nước ngoài, dù người này là Brad Pitt thì cô cũng không hứng thú nổi.
Cô nhìn Bruce trong sân, không thể không nói, Bruce hoàn toàn có điều kiện để đám con gái điên cuồng. Cao 1m92, khỏe mạnh cường tráng, cơ bắp săn chắc, tướng mạo cũng rất anh tuấn, tóc vàng mắt xanh, vừa tuấn tú vừa lạnh lùng. Quan trọng nhất là gia cảnh cậu rất tốt, là học sinh ngoại trú, nhà có biệt thự ở gần đây, lúc thì đi Lamborghini, lúc thì đi Cadillac nhưng thường đưa đón những cô nàng khác nhau, màu da nào cũng có.
Chỉ một lát sau, Bruce đi về phía Catherine, thời gian này bọn họ đang quen nhau, Catherine rất mê mẩn cậu.
Vừa đến gần, Catherine đã nhảy lên người cậu, hai tay ôm cổ, hai chân kẹp lấy eo, sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt. Cố Trường Khanh nhìn rồi vội quay đi, người Mỹ thật nhiệt tình…
Hai người thân mật khiến cho đám con gái bên cạnh vừa hừ lạnh vừa hâm mộ, Catherine rất thỏa mãn. Bruce sờ soạng đôi mông đầy đặn của cô một lúc, sau đó ôm cô đi về chỗ ngồi, quay đầu lại thấy Cố Trường Khanh thì mắt sáng bừng:
– Helen, em cũng đến xem anh chơi bóng?
Cố Trường Khanh cảm thấy, loại người như Bruce hoàn toàn sống bằng nữa thân dưới, chỉ cần là con gái trẻ trung thì anh ta đều có hứng thú, hơn nữa còn rất ham mới lạ, lần đầu tiên thấy cô thì mắt đã sáng rực lên, sau cũng có vài lần đưa đẩy nhưng Cố Trường Khanh mặc kệ cậu ta. Ai thích nổi cái loại dưa chuột bị người dùng nát thế kia? Nhưng cô cũng biết, Bruce coi trọng mình chẳng phải là vì yêu quý gì mình, chẳng qua mình là con gái Trung Quốc mà thôi, có lẽ Lamborghini của anh ta chưa từng có khách nữ đến từ Trung Quốc.
Ở bên, Catherine thấy bạn trai mình nhìn Cố Trường Khanh thì có chút ghen tuông, cô nàng kéo đầu anh ta qua, lại là một cái hôn cuồng nhiệt, Cố Trường Khanh chịu hết nổi.
– Không phải, em đến tìm Catherine nhưng hình như hai người bận, em đi trước.
Cố Trường Khanh để ý thấy Triệu Chân Chân đã đi rồi, cô ta cũng chỉ muốn xác nhận có phải mình đi tìm Catherine hay không, xác nhận rồi đương nhiên sẽ đi. Một khi cô ta cho rằng mình không lừa cô ta thì sau này sẽ không bám mình mãi nữa. Dù sao cô ta cũng có việc cần làm.
Cô chào Catherine rồi rời khỏi sân vận động, đi về nơi đã hẹn với Mike.
Qua hai ngày, nếu có cách thì phải ra ngoài một chuyến bởi vì đã lâu rồi chưa liên lạc với mấy người Lý Giai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Kim Trở Về
Chương 105: Mê hoặc
Chương 105: Mê hoặc