Một mình Cố Trường Khanh bước vào một cửa hàng Nhật ở trung tâm Manhattan.
Cô không cho Phùng Tước biết cuộc hẹn này bởi vì cô không muốn anh đi theo, không biết để anh biết nội dung nói chuyện của bọn họ.
Vừa vào cửa, cô phục vụ mặc kinomo cười hỏi cô đã đặt phòng chưa. Cố Trường Khanh nói tên của đối phương. Phục vụ bước từng bước nhỏ dẫn cô đến phòng đặt sẵn.
Cửa phòng vừa kéo ra đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đang ngồi ở bên bàn, anh ta khoảng 20 tuổi, mắt xếch, tóc ngắn, khuôn mặt tuấn tú. Nghe có tiếng động, anh ta quay đầu lại, nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười, khóe miệng cong cong rất đẹp.
Anh ta vươn tay, rất phong độ làm động tác mời.
Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cởi giầy rồi ngồi xuống đối diện anh ta.
Trên bàn đã bày đầy đồ ăn của Nhật Bản, vô cùng đa dạng, rực rỡ muôn màu.
– Cố tiểu thư còn muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần khách khí, hôm nay tôi mời khách.
Anh ta cười nói, sử dụng thứ tiếng phổ thông không quá lưu loát.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh ta cười lạnh một tiếng:
– Tôi không phải đến để ăn cơm với anh, có gì cần anh cứ việc nói thẳng đi, tiên sinh Hoàng Thao.
Người này chính là người Cố Trường Khanh từng gặp ở Hong Kong, ấn tượng vô cùng sâu sắc, tương lai sẽ là đối tượng coi mắt của cô, thái tử của tập đoàn Hoa Nhã – Hoàng Thao.
Đối phương đã chuẩn bị mà đến, có giả ngu giả ngốc cũng không chiếm được tiện nghi.
Trong phòng có đặt một chậu cây xanh tươi không rõ tên, trong không khí thoáng có mùi hương nhàn nhạt, không biết tiếng đàn sáo từ đâu truyền tới như đang nức nở, như đang nỉ non.
Hoàng Thao khẽ cười, đôi mắt xếch hơi nheo lại, lấp lánh:
– Cố tiểu thư, tôi nhớ chúng ta là bạn, khó có dịp gặp nhau ở đây, sao trông Cố tiểu thư lại không vui?
Cố Trường Khanh bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm rồi cười lạnh:
– Bạn bè sẽ không gọi điện thoại như vậy, tuy rằng không hiểu vì sao Hoàng tiên sinh lại làm thế nhưng tôi có thể nhìn ra Hoàng tiên sinh không có ý tốt, sao tôi có thể vui vẻ được?
Tuy rằng lời cô nói không hề khách sáo nhưng Hoàng Thao lại như thể không hề tức giận. Anh cầm đĩa gặp một miếng cá bỏ vào bát Cố Trường Khanh, miệng vẫn cong cong, nhìn anh như thể một hoàng tử cao quý vậy.
– Cố tiểu thư, hình như cô có chút hiểu lầm với tôi rồi, tôi tuyệt đối không hề có ý làm khó Cố tiểu thư.
Anh ta buông đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn cô lẳng lặng cười, nụ cười dưới ánh đèn có một sức hút mãnh liệt, nếu không phải Cố Trường Khanh đã nhìn thấu con người này thì có lẽ đã bị anh ta hấp dẫn rồi.
– Lần trước gặp gỡ ở Hong Kong, sự thanh nhã của Cố tiểu thư đã khiến tôi có ấn tượng sâu sắc, vốn còn đang tiếc vì không biết phải liên lạc thế nào thì không ngờ vô tình lại biết được Cố tiểu thư là thiên kim của tập đoàn Cố thị nổi tiếng Bắc Kinh. Sinh ra trong gia đình như vậy khó trách Cố tiểu thư có được khí chất tao nhã thế này, có thể được biết Cố tiểu thư đúng là vinh hạnh lớn của tôi.
Cố Trường Khanh nhìn anh ta:
– Anh quanh co lòng vòng như vậy không mệt sao? Có gì thì cứ nói thẳng ra được không, tôi không có thời gian dông dài với anh.
Hoàng Thao cười cười bất đắc dĩ sau đó bỗng nhiên ngừng cười, nói:
– Xem ra tôi đã làm tiểu thư lãng phí thời gian, một khi đã vậy thì tôi sẽ nói ngắn gọn, tôi hi vọng Hoa Tư có thể bỏ qua quyền đại lý ở Trung Quốc.
Cố Trường Khanh mỉm cười:
– Hình như Hoàng tiên sinh tìm nhầm người rồi, tôi và Hoa Tư không hề có quan hệ gì cả.
– Người sáng mắt thì không nói tiếng lóng, nếu tôi đã tới tìm cô thì đương nhiên là rất chắc chắn. Tôi biết lần này Cố tiểu thư đại diện cho Hoa Tư để bàn bạc với Jacklyn, cũng là Cố tiểu thư thuyết phục được Jacklyn.
Hoàng Thao nhìn cô, mắt hơi lạnh xuống.
– Tôi chỉ giúp chút việc nhỏ, Hoa Tư là công ty của mẹ bạn thân tôi, tôi giúp làm mấy món ăn Bắc Kinh, còn lại thì không hay biết gì, hình như Hoàng tiên sinh hiểu lầm rồi.
– Nếu Cố tiểu thư không thể làm chủ thì tôi bàn với cha cô – Khổng tiên sinh luôn vậy, nếu Cố tiểu thư và Hoa Tư có liên quan thì tin chắc Khổng tiên sinh sẽ có tiếng nói ở Hoa Tư.
Hoàng Thao quả quyết nói, hiển nhiên là không tin lời Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh giận tái mặt, lạnh lùng nhìn anh ta.
Hoàng Thao mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, anh cầm đũa gắp một miếng cá rồi chậm rãi ăn. Cho dù là ăn gì thì khóe miệng cũng hơi cong cong lên, vô cùng quyến rũ nhưng Cố Trường Khanh lại chỉ hận không thể xé rách khuôn mặt kia.
– Nếu Khổng tiên sinh biết con gái mình không hề đơn thuần giống như suy nghĩ của mọi người, tôi nghĩ ông nhất định rất kiêu ngạo, rất vui mừng đúng không.
Anh ta nhướng mắt, ánh mắt đảo qua, nụ cười bên môi càng sâu:
– Cố tiểu thư, cô thấy sao?
Cố Trường Khanh hơi tái mặt, hai tay đặt trên đầu gối lặng lẽ nắm chặt lại.
Căn bản anh ta đã điều tra ra được mọi thứ, biết được nhược điểm của cô nên uy hiếp cô, thật đáng ghét là rõ ràng anh ta đang uy hiếp cô nhưng vẫn luôn tỏ ra vẻ nho nhã, lễ độ, cao quý, bình thản.
– Khổng tiên sinh, nhất định sẽ cho rằng mình thật có phúc, vốn đang lo công ty không có người nối nghiệp còn cố gắng sinh con trai, kết quả người danh chính ngôn thuận sẽ thừa kế Cố thị lại giỏi giang như vậy, tôi nghĩ chắc nằm mơ ông ấy cũng sẽ cười lớn đó.
Hoàng Thao vừa cười vừa nói, tay không ngừng gắp đồ ăn cho mình và cho cả Cố Trường Khanh, động tác thoải mái, tự nhiên rất có phong độ. Rất nhanh, bát của Cố Trường Khanh đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Trong cả quá trình, Cố Trường Khanh vẫn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
– Cố tiểu thư ăn đi chứ, sao cô lại không vui như vậy?
Anh ta nhíu mày nhìn xuống rồi lại ngước mắt lên, mắt sáng bừng:
– Hình như Cố tiểu thư không muốn Khổng tiên sinh biết mình giỏi giang cỡ nào… Cũng đúng, tôi không nên xen vào việc của người khác, chuyện cha con hai người không tới lượt tôi nhúng tay. Chỉ cần Cố tiểu thư đồng ý với lời đề nghị của tôi thì tôi sẽ không đi làm phiền Khổng tiên sinh…
Anh ta hơi tiến đến gần cô, nhẹ nhàng cười, nụ cười ôn hòa và tao nhã:
– Cố tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu được ý của tôi.
Cố Trường Khanh nhìn anh ta, ánh mắt bực bội nhưng anh ta lại không hề để ý, cô càng giận dữ thì anh ta càng vui vẻ, bởi vì Hoàng Thao biết, mình đã đâm trúng tử huyệt của cô.
Chỉ cần có thể bắt được nhược điểm của đối phương thì không sợ đối phương không đầu hàng.
Nhưng bỗng nhiên Cố Trường Khanh mỉm cười, mắt sáng long lanh, nụ cười thật đẹp. Cô động đũa, bắt đầu ăn thức ăn anh ta gắp, ăn rất ngon.
Hoàng Thao vẫn cười nhìn cô, rất nhẫn nại.
– Cố Trường Khanh ăn mấy miếng rồi bắt đầu dùng tiếng Quảng Đông nói: “Susan, cô có thể không làm. Nhưng mà… em trai cô thân là nhân viên của công ty chúng tôi lại lợi dụng chức vụ kiếm tiền bất chính, buôn bán thuốc lắc, nếu tôi báo cảnh sát, kết quả thế nào cô cũng biết rồi đó. Tôi biết tình cảm chị em cô rất tốt, xảy ra chuyện rồi tôi có thể báo cảnh sát nhưng tôi cho cô cơ hội này, cô hẳn là nên cảm ơn tôi”.
Nói xong, cô nhìn Hoàng Thao mỉm cười.
Hoàng Thao ngẩn ra, sau đó sắc mặt thay đổi nhanh chóng, nụ cười biến mất trong chớp mắt, sắc mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh cũng học theo anh ta, cười thật dịu dàng, tao nhã:
– Hoàng Thao tiên sinh, anh xem, không phải chỉ tôi mới có bí mật. Anh nói xem, chuyện trên đời này sao lại khéo như vậy, khách sạn Quân Duyệt lớn như vậy, các người đi đâu không đi lại đến vườn hoa nói chuyện làm hại tôi không nghe không được. Anh cũng coi như lợi hại, bắt được nhược điểm của em trai người ta rồi đem ra uy hiếp cửa hàng trưởng của Eyth, lấy hàng nhái đổi lấy hàng xịn rồi làm to chuyện, làm hủy hoại thanh danh của công ty Eyth khiến cổ phiếu của bọn họ sụt giảm nghiêm trọng, sau đó nhân dịp này mà mua vào, cuối cùng hoàn toàn thôn tính công ty Eyth. Hoàng Thao tiên sinh, không thể nhìn ra được anh còn trẻ như vậy mà thủ đoạn lại thật tàn nhẫn.
Sau một hồi bối rối, Hoàng Thao đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh nhưng không thể cười nổi, anh hừ một tiếng:
– Tôi không biết cô đang nói cái gì.
Cố Trường Khanh cười càng đắc ý:
– Hoàng Thao tiên sinh, anh không biết không quan trọng, tôi chỉ cần đem chuyện này nói ra ngoài, phóng viên Hong Kong và truyền thông sẽ tự tìm được chân tướng. Đến lúc đó, không biết Hoàng tiên sinh sẽ có rắc rối gì? Danh dự bị hủy hoại là chắc rồi, chưa biết chừng còn có thể bị kiện tụng nữa đó.
Cố Trường Khanh bưng miệng cười.
– Cô muốn gì?
Cuối cùng Hoàng Thao đã mất kiên nhẫn.
Cố Trường Khanh vươn người qua, hai tay đặt trên bàn, chống cằm tủm tỉm cười nhìn anh ta. Cô nháy mắt trông thật đáng yêu:
– Hoàng tiên sinh, anh xem, anh biết bí mật của tôi, vừa khéo tôi cũng biết bí mật của anh, không bằng chúng ta trao đổi, không ai quản chuyện của ai, nên làm sao thì cứ như vậy, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau, thế nào?
Hoàng Thao nghiêm mặt nói:
– Thì ra Cố tiểu thư đã chuẩn bị rồi mới đến, xem ra tôi đã không còn lựa chọn nào khác.
Ý cười trên mặt Cố Trường Khanh càng sâu:
– Về phần quyền đại lý…
Cô đảo mắt:
– Tôi có thể nói với người phụ trách Hoa Tư, khu vực Hong Kong sẽ là của Hoa Nhã, thế nào?
Hoàng Thao khó nhọc cười:
– Thì ra Cố Trường Khanh thấu tình đạt lý như vậy.
Cố Trường Khanh đập bàn cười nói:
– Vậy cứ thế đi, Hoàng tiên sinh, đừng có định giở trò, chỉ cần bên cha tôi biết được một chút phong thanh gì thì tôi nhất định sẽ không nể nang mà phơi chuyện của anh ra ánh sáng đâu.
Cô bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
– Con người tôi chính là như vậy, tốt thì cùng tốt, mình không được yên thân thì nhất định phải kéo người ta đau khổ giống mình mới được.
Nói xong, cô đứng lên nhìn bàn đầy đồ ăn với vẻ khinh bỉ:
– Nói gì thì nói, thân là Hoàng thái tử của Hoa Nhã, có phải là quá keo kiệt rồi không, lại đi mời người ta ăn loại đồ ăn rẻ mạt này…
Nói xong hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu bước đi.
Chờ đến khi bóng dáng Cố Trường Khanh hoàn toàn biết mất thì nụ cười trên môi Hoàng Thao mới dần thu lại, anh vung tay xô hết bát đĩa trên bàn xuống, nhất thời chỉ nghe được những tiếng loảng xoảng.
Còn chưa hoàn toàn nguôi giận thì điện thoại bỗng vang lên, vừa tiếp máy thì lại nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của mình và Cố Trường Khanh.
Anh yên lặng nghe xong, sắc mặt càng ngày càng tệ.
Cuối cùng bên trong lại truyền đến giọng nói đắc ý của Cố Trường Khanh:
– Tôi vẫn cảm thấy không có bằng chứng cụ thể thì không yên tâm, giờ tốt rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đã được ghi lại, nghĩ chắc anh sẽ không còn đường nói dối nữa đâu thái tử nhỉ. Nói chuyện thế nào thì giữ lời như vậy, nếu không, nhất định anh sẽ còn thê thảm hơn tôi nhiều.
Hoàng Thao nhìn điện thoại bật cười hai tiếng, sau đó dùng sức ném điện thoại xuống đất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Kim Trở Về
Chương 125: Anh nhất định còn thảm hơn tôi
Chương 125: Anh nhất định còn thảm hơn tôi