Cố Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh Triệu phu nhân, Phùng Tước ngồi bên cạnh cô.
Phùng phu nhân nhìn qua em họ, thấy con đang rót nước cho Cố Trường Khanh, vẻ mặt dịu dàng, cử chỉ săn sóc, làm mẹ đương nhiên là hiểu con. Nhìn con như vậy thì biết là nó rất thích cô gái tên Cố Trường Khanh này. Cô gái mà con mình thích tuyệt đối sẽ không kém, chỉ cần nhìn cô gái này chịu hi sinh vì con như vậy là biết rồi.
Con mình tìm được người nó thương yêu, là người làm mẹ, đương nhiên bà rất vui.
Chỉ là con vẫn luôn thần thần bí bí mỗi khi có ai hỏi đến gia cảnh nhà bạn gái, luôn bảo bọn họ gặp người trước rồi nói, điều này khiến Phùng phu nhân luôn lấn cấn. Nhân cơ hội này, bà như nói chuyện nhà, hỏi ra câu hỏi mình vẫn luôn quan tâm.
– Gia đình Cố tiểu thư làm gì? Cha mẹ làm gì?
Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm.
Từ trước đến giờ, hôn nhân đều bàn chuyện môn đăng hộ đối, ai chẳng mong có thông gia có thể diện? Chẳng phải bọn họ tham giàu chê nghèo, chỉ là mong gia đình đối phương thanh bạc, không cần giúp đỡ gì cho Phùng Tước thì cũng không thể trở thành vật cản được.
Nhất thời, mọi người đều nhìn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn Phùng phu nhân, mỉm cười rồi nói:
– Cô đừng khách khí, gọi cháu là Trường Khanh là được rồi.
Lại nói:
– Cháu là người Bắc Kinh, Cố Kiến Quốc sáng lập tập đoàn Cố thị chính là ông ngoại cháu.
Cha Phùng Tước là Phùng Quốc Quân ngồi đối diện thoáng giật mình:
– Vậy chủ tịch Khổng Khánh Tường chính là cha cháu?
Cố Trường Khanh trả lời:
– Đúng vậy.
Tập đoàn Cố thị là công ty lớn ở Bắc Kinh, Phùng Quốc Quân đương nhiên là biết. Ông và vợ lặng lẽ nhìn nhau, ngoài đó ra, vẻ mặt hai người cũng chẳng có gì khác thường nữa.
Mà đối diện, ông nội Phùng Tước là Phùng Kiến Trung khẽ cau mày, bà nội Phùng Tước vẫn mỉm cười, bà nhìn Cố Trường Khanh như thể càng nhìn càng thích. Phùng Tước lặng lẽ quan sát sắc mặt của người nhà, anh lặng lẽ nắm tay Cố Trường Khanh ở dưới bàn.
– Trường Khanh rất có năng lực, lúc trước cô ấy đến huyện F một mình, giúp một xí nghiệp nhỏ sắp phá sản khôi phục lại mà chỉ mất có ba tháng thôi đó.
Phùng Tước cười nói với người nhà như thể rất tự hào.
Phùng phu nhân nói:
– Xem thằng bé này kia, khoe khoang đến cả trước mặt chúng ta! Là Trường Khanh có năng lực chứ có phải con đâu, đắc ý làm gì hả?
Câu nói này của Phùng phu nhân khiến không khí trên bàn ăn lại thoải mái lại. Phùng Tước mỉm cười hai tiếng, lại càng nắm chặt tay Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh cũng mỉm cười theo, biểu hiện vẫn rất thoải mái.
Lúc này, mẹ Triệu Nghị là Tạ Phương vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, bà vỗ vỗ vai Cố Trường Khanh rồi cười nói:
– Chị à, Trường Khanh là cô gái tốt lắm đó, năm đó em còn định kéo con bé về làm con dâu, đáng tiếc sự đời thay đổi!
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn bà cười:
– Cô Triệu, đã lâu rồi không gặp, không ngờ cô vẫn còn trẻ như vậy!
Tạ Phương cười nói:
– Các cháu đều đã trưởng thành, cô còn có thể trẻ được sao?
Phùng phu nhân là Trần Di thấy hai người thân thiết như vậy thì cười nói;
– Hai người biết nhau?
Tạ Phương cười nói:
– Đâu chỉ là biết, năm đó hai nhà rất thân thiết, em và mẹ Trường Khanh là Cố Linh Lung rất thân đó.
Trần Di cười nhìn em họ và Cố Trường Khanh một cái, lòng cũng vui vẻ hơn một chút, Tạ Phương chắc chắn biết rất rõ về Cố Trường Khanh, lát nữa hỏi Tạ Phương là được!
Đúng lúc này, lại có một đoàn khách đi vào, cha Phùng Tước vội đứng dậy chào hỏi, Trần Di cười nói với Trường Khanh:
– Trường Khanh, cháu ngồi đi, cô và chú đi ra tiếp khác.
Cố Trường Khanh vội đứng lên cười nói:
– Cô cứ tự nhiên ạ!
Cha mẹ Phùng Tước đi rồi, Phùng Tước khẽ thì thầm vào tai Cố Trường Khanh: “Cha mẹ anh rất thích em đó!”
– Trường Khanh, không ngờ cháu và Phùng Tước lại ở bên nhau.
Tạ Phương cười nói với Cố Trường Khanh.
Phùng Tước nghiêng người cười nói:
– Nói lại còn phải cảm ơn Triệu Nghị đó, nếu không nhờ có em ấy thì cháu đã không quen Trường Khanh.
– Nói thế thì Triệu Nghị nhà cô sẽ được lì xì lớn cho bà mối rồi!
Tạ Phương bưng miệng cười.
– Đâu thể thiếu phần của Triệu Nghị được! Chờ em ấy về nhất định sẽ hậu tạ!
Phùng Tước rót trà cho Tạ Phương.
Lúc này cũng có không ít người tới chúc thọ bà nội Phùng Tước, khách đến đều là người trong chốn quan trường nhưng lại rất ít thương nhân, có lẽ là cha Phùng Tước kiêng dè điều này? Cố Trường Khanh thầm đóan.
– Trường Khanh, cô còn đang định liên lạc với cháu, không ngờ lại gặp cháu ở đây, mấy năm qua cháu sống tốt chứ?
Tạ Phương khẽ hỏi cô.
– Cháu rất ổn, cô à, nghe nói giờ cô có phòng tranh rất nổi tiếng, thực sự chúc mừng cô.
– Nhắc đến chuyện này… – Tạ Phương nắm tay cô, thành tâm thành ý nói: – Còn phải cảm ơn 100 vạn của cháu, số tiền đó đã giúp cô rất nhiều, không có nó thì cô đã chẳng thể quay về như hôm nay, nhất là còn mở chi nhánh ở đây, đều phải cảm ơn cháu.
Cố Trường Khanh ngượng ngùng cười cười:
– Cô nói quá rồi.
– Giờ cũng không nói hết được, có thời gian chúng ta cùng hàn huyên nhé. Tạ Phương cười nói.
Bên kia, bà nội Phùng Tước chào hỏi mọi người xong lại quay đầu vẫy vẫy tay với Cố Trường Khanh:
– Cô bé, lại ngồi bên cạnh bà nào.
Cố Trường Khanh cười cười, đứng dậy bước qua. Bác bá Phùng Tước đều xích ra nhường chỗ. Cố Trường Khanh cười cảm ơn bọn họ rồi ngồi xuống bên cạnh bà nội Phùng Tước, Phùng Tước cũng đi theo qua.
Bà nội ông ta nắm tay Cố Trường Khanh cười tủm tỉm nhìn cô một cái, Cố Trường Khanh cũng mỉm cười nhìn bà.
– Ghim cài áo cháu tặng bà rất thích, cảm ơn cháu.
Cố Trường Khanh cười khách khí đôi câu, bà nội Phùng Tước lại cười nói:
– Cháu và Phùng Tước nhà bà quen nhau từ bao giờ?
Phùng Tước nói:
– Bà à, chúng cháu quen nhau từ lâu lắm rồi.
Bà nội Phùng Tước đánh anh một cái, cả giận nói;
– Đi đi, bà có hỏi cháu đâu!
– Lúc cháu 14 tuổi thì gặp anh Phùng Tước! Cháu và Triệu Nghị học cùng trường, có lần đi chơi với Triệu Nghị thì quen anh Phùng Tước!
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn thoáng qua Phùng Tước.
– Quen Trường Khanh từ khi đó mà giấu cả nhà đến giờ, Phùng Tước, cháu giấu bà lâu như vậy, phải đánh!
Bà nội Phùng Tước cười nói.
Bên cạnh, ông nội Phùng Tước vẫn rất nghiêm túc, ánh mắt đảo qua Cố Trường Khanh mấy lượt. Cố Trường Khanh chào hỏi ông, ông thản nhiên trả lời đôi câu, vẻ mặt ôn hòa.
– Ông ấy vốn là thế, cả đời lúc nào mặt cũng cứng nhắc, cháu đừng để ý.
Bà nội Phùng Tước nhẹ nhàng nói.
Nhất thời, Cố Trường Khanh rất thích bà cụ hòa ái, dễ gần này.
Cô, Phùng Tước và bà nội Phùng Tước lại hàn huyên đôi câu, không lâu sau cha mẹ Phùng Tước lại quay lại. Theo sau bọn họ có một đôi vợ chồng trung niên và một cô gái trẻ tuổi.
Trần Di nói với bà nội Phùng Tước:
– Cha, mẹ, hai người xem là ai đến này?
Đôi vợ chồng kia đi đến bên bà nội Phùng Tước, người phụ nữ hơi cúi người cười nói:
– Cô Phùng, lâu rồi không gặp sao cô càng ngày càng trẻ ra vậy!
Bà nội Phùng Tước thấy người đến thì thoáng sửng sốt rồi lập tức vui mừng nói:
– Đây chẳng phải là Tiểu Lý sao? Mấy đứa về từ lúc nào thế?
Người phụ nữ kia cười nói:
– Vừa mới về đã đến gặp cô ngay đó!
Bà nội Phùng Tước đứng dậy nắm tay người đó, cười rất vui vẻ:
– Tốt lắm, tốt lắm.
Người đàn ông trung niên kia thì chào hỏi ông nội Phùng Tước, Cố Trường Khanh đứng lên nhường chỗ cho bọn họ.
Quay người lại gặp một cô gái trẻ.
Cô gái kia hơn 20 tuổi, tóc dài, da trắng, mắt to, trên mặt là nụ cười thản nhiên, cô mặc bộ váy màu vàng nhạt (con lạy mẹ 13 =.=”), hai tay thoải mái đan vào nhau, trông dịu dàng mà lại điềm đạm.
Cô gái kia thấy Cố Trường Khanh nhìn mình thì cười thoải mái, khí chất cao nhã.
– Đây là Tiểu Tĩnh (小 婧)? Mấy năm không gặp đã lớn như vậy rồi!
Bà nội Phùng Tước nhìn theo hướng người phụ nữ kia chỉ.
Cô gái đó cười đi đến bên bà nội Phùng Tước, cầm tay bà, ôn hòa lễ phép nói:
– Bà à, chúc bà năm nào cũng có hôm nay.
– Đã thành thiếu nữ rồi, nếu đi đường chắc chắn là bà sẽ không nhận ra nổi đâu!
Bà nội Phùng Tước cười.
Trần Di ở bên cũng nói đùa vài câu, khen cô gái kia càng lớn càng xinh, sau đó lại quay đầu kéo Phùng Tước qua, bảo anh chào hỏi đôi vợ chồng kia, sau đó lại chỉ vào cô gái trẻ kia, cười nói:
– Phùng Tước, còn nhớ Văn Tĩnh chứ? Trước đây hai đứa hay chơi với nhau lắm đó.
Phùng Tước nhìn người con gái kia, ánh mắt xa lạ, hiển nhiên là không nhớ rõ đối phương. Cô gái kia cười thoải mái:
– Phùng Tước, lúc trước anh rất hay bắt nạt em, đừng có mà làm bộ không nhớ.
Phùng Tước cười nói:
– Văn Tĩnh, đã lâu không gặp, nghe nói em theo cha mẹ qua Tây Ban Nha.
Văn Tĩnh cười nói:
– Đúng thế, đi vài năm, giờ lại theo cha mẹ quay về.
Phùng Tước sợ Cố Trường Khanh ở bên thấy cô đơn nên vội kéo cô đến bên cạnh, giới thiệu cho Văn Tĩnh:
– Đây là bạn gái anh, Cố Trường Khanh.
Văn Tĩnh nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười, vươn tay với cô:
– Chào chị, em là Văn Tĩnh.
Bên kia, mẹ Văn Tĩnh liếc nhìn Trần Di một cái, Trần Di cười bất đắc dĩ. Mẹ Văn Tĩnh cười lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Đáng tiếc…
Chào hỏi xong, Trần Di dẫn bọn họ qua bàn khác ngồi, trên đường đi, mẹ Văn Tĩnh quay đầu nhìn Phùng Tước một cái rồi thở dài với Trần Di:
– Phùng Tước nhà cô tôi đã thích từ lâu rồi…
Trần Di nhìn thoáng qua Văn Tĩnh đang đi cùng cha ở phía trước, cũng thở dài:
– Tôi cũng rất thích Văn Tĩnh nhà chị, năm đó chúng ta còn nói sẽ kết làm thông gia mà!
Giọng nói có chút tiếc nuôi.
– Chuyện của bọn trẻ chúng ta cũng không thể can thiệp quá nhiều. Mẹ Văn Tĩnh nói.
– Chẳng phải thế sao? Trừ phi biết rõ là nó làm sai, nếu không can thiệp quá sẽ chỉ khiến con mình bị tổn thương mà thôi. Trần Di nói.
Buổi tiệc nhanh chóng được bắt đầu.
Trong bữa tiệc, mọi người kính rượu ông nội Phùng Tước mấy lần. Bà nội Phùng Tước ham vui, lúc nào cũng cười toe toét, mặt mày hồng hào.
Mà Cố Trường Khanh và người nhà Phùng Tước cũng coi như là hòa thuận, vui vẻ.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Cố Trường Khanh vào chào tạm biệt người nhà Phùng Tước, bà nội Phùng Tước nhét cho cô một lì xì đỏ, cười tủm tỉm nói:
– Phùng Tước thích là bà thích, bà biết, cháu nhất định là cô gái tốt.
Cô gái tốt.
Cố Trường Khanh cầm lì xì trong tay mà nao nao, lòng có cảm giác không thể nói nên lời.
– Lần sau bảo Phùng Tước đưa đến nhà bà chơi nhé!
Bà nội Phùng Tước cười nói.
Trần Di cũng khách khí mời cô đến nhà chơi.
Cha Phùng Tước nói với Cố Trường Khanh:
– Mấy năm qua Cố thị phát triển rất tốt, lại tuân thủ pháp luật, cha cháu cũng là người có trách nhiệm.
Lúc này, Phùng Tước vội đi đến nói:
– Cha, mẹ, con đưa Trường Khanh về trước.
Cố Trường Khanh tươi cười chào tạm biệt bọn họ.
Trên đường trở về, Cố Trường Khanh ngồi trong xe Phùng Tước, yên lặng không nói gì.
Phùng Tước nhìn cô rồi nói:
– Sao thế, có phải vì câu nói của cha anh không?
Cố Trường Khanh nhìn ra phía trước, thấp giọng nói:
– Phùng Tước, chắc chắn em phải đuổi cha mình ra khỏi công ty, em chắc chắn sẽ giành lại mọi thứ, đến lúc đó cha mẹ anh sẽ nghĩ gì về em?
Phùng Tước một tay lái xe một tay nắm chặt tay cô, dịu dàng nói:
– Đừng lo lắng, em cứ làm việc em muốn làm, chuyện còn lại anh sẽ giải thích với cha mẹ, chỉ cần anh nói rõ nguyên nhân, tin chắc bọn họ cũng sẽ thông cảm cho em.
Anh biết khúc mắc của cô với cha và mẹ kế, bọn họ làm nhiều chuyện độc ác với cô và người thân của cô như vậy, bảo cô bỏ qua thù hận quả thực là đã quá cưỡng ép cô rồi. Cho dù cô chịu làm thế vì anh thì cả đời này cô cũng chẳng vui vẻ gì, đương nhiên anh không mong kết quả là như vậy.
Lòng Cố Trường Khanh vẫn không thể thoải mái, có lẽ nói ra mọi thứ, cha mẹ anh sẽ thông cảm nhưng thông cảm là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác…
Phùng Tước nắm chặt tay cô, hai mắt nhìn ra phía trước, nhẹ giọng nói:
– Trường Khanh, ngay từ đầu giữa chúng ta sẽ có rất nhiều khó khăn, anh vẫn biết cả, lựa chọn em thì phải đối mặt với những gì, có lẽ về sau sẽ còn có những vấn đề khó khăn hơn nữa, anh đều biết cả nhưng chúng ta phải tin tưởng, chúng ta nhất định có thể vượt qua được, nhất định sẽ được ở bên nhau.
Cố Trường Khanh dựa đầu vào vai Phùng Tước, nhẹ giọng nói:
– Phùng Tước, sao anh lại gặp phải em chứ? Không gặp em, cuộc sống của anh nhất định sẽ đơn giản hơn nhiều…
Bình tĩnh, thuận lợi, tương lai cũng sẽ kết hôn với một cô gái như Văn Tĩnh, cả đời thuận buồm xuôi gió.
– Có người nói đây gọi là số mệnh, thực ra anh không tin vào số mệnh nhưng lúc này anh lại nguyện ý tin tưởng nó.
Phùng Tước hơi nghiêng đầu, dùng hai má vuốt ve tóc cô, trong lòng có hàng vạn sợi tơ tình vấn vít, không gặp được cô, cuộc sống có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều nhưng anh không cần sự đơn giản ấy, anh chỉ cần ở bên cô, cho dù có gặp núi đao biển lửa anh cũng không hối hận.
– Phùng Tước, có ai nói với anh là anh rất ngốc chưa, rõ ràng em đã cho anh cơ hội rời đi mà anh còn ngốc nghếch quay về. Em sẽ không có nhiều lòng tốt thế đâu. Lần này, em sẽ nắm chặt, quyết không buông tay!
– Em dám buông tay thì anh sẽ xiết chặt tay em lại!
Bên kia, Trần Di tiễn khách rồi, cùng Tạ Phương đến quán café gần đó hàn huyên.
Trần Di hỏi han gia đình Cố Trường Khanh thật cẩn thận, nghe Tạ Phương nói rồi trầm mặc một hồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Kim Trở Về
Chương 198: Tiệc sinh nhật 2
Chương 198: Tiệc sinh nhật 2