TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 86: Ngoan độc đá một cước, tự mình tìm đường chết!

Trong lòng Đinh Tử động một chút, không hiện ra trên mặt, gục đầu xuống làm bộ không nhìn thấy, khẽ liếc thì thấy Lâm Giai Thiến đang nhìn nàng cười lạnh, ánh mắt nheo lại, hai con ngươi đen như mực lại càng sâu không thấy đáy.

Lam Nhược Lâm trừng mắt lạnh lùng liếc Đinh Tử một cái, đột nhiên cười: “Ái chà! Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu, Hạ quý phi trò chuyện sôi nổi như vậy, đều nói chuyện mà chúng ta không hiểu, thật là, hoàng tổ mẫu liền chỉ biết đau lòng mẫu hậu cùng Hạ quý phi a.”

“Được rồi được rồi, ngươi tính tình không được, chính ngươi buồn chán còn nói là chúng ta không cùng ngươi trò chuyện, ngươi mau đi chơi đi, một hồi nhất định nói Hoàng tổ mẫu ta đây thích xem ngươi bao nhiêu đi, ta xương cốt đã già cũng không muốn bị người nói như vậy.” Thái hậu hướng về phía Lam Nhược Lâm sủng nịch cười, Lam Nhược Lâm bị nói trúng tim đen, đỏ mặt lên.

“Hoàng tổ mẫu, người trêu ghẹo tôn nữ, tôn nữ không để ý tới người.” Chu mỏ giậm chân nói, Thái hậu đối với Lam Nhược Lâm mặc dù không có nhiều cảm tình, bất quá trong cung cũng khó có được người như Nhược Lâm công chúa, tính tình tương đối ngay thẳng, thái hậu cũng không quá chán ghét. Nhìn mặt mũi hoàng thượng hoàng hậu, sủng ái nàng so với tôn nữ khác nhiều hơn một chút.

Hạ quý phi ôn nhu cười, mị nhãn khẽ động, vội vàng phụ họa: “Nhược Lâm công chúa tuổi còn trẻ , tính nhẫn nại kém một chút, cảm thấy ngồi lâu nhàm chán, dù sao đều là thanh niên, không thì mấy người tuổi trẻ các ngươi đều đi dạo trong vườn hoa đi.”

Lời này của Hạ quý phi chính là ám chỉ Lam Nhược Lâm không ổn trọng, nhưng cũng phụ họa ý tứ của Lam Nhược Lâm, liên đới làm Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử đều lui ra ngoài.

Đinh Tử cười lạnh trong lòng, lại không biểu hiện trên mặt, đợi đến khi thái hậu nói: “Cũng được, Đinh nữ quan vào cung nhưng vì thân thể của ta nên vẫn chưa dạo qua hoa viên, Nhược Lâm liền mang nàng hảo hảo dạo đi, hôm nay ta cảm thấy thân thể mình rất tốt, hết giờ cho nàng tới hầu hạ cũng tốt.” Thái hậu hiền lành gật đầu, lại làm cho Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến hơi đổi sắc mặt, ý thái hậu rõ ràng là bảo vệ Đinh Tử, nàng xem như đem người giao vào tay các nàng, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó thái hậu có thể lấy các nàng vấn tội.

Trong lòng hai người giật thót, suy nghĩ có chút do dự, thế nhưng vừa nghĩ đến Đinh Tử được thái hậu bảo hộ lại được người nọ chú ý, trong lòng hai người liền hận không chịu được, cũng khó yên lặng như vậy, hôm nay nếu không giáo huấn được Đinh Tử, các nàng tuyệt đối không bỏ qua.

Đinh Tử là nữ quan thì thế nào, các nàng một người là Đại Tề công chúa, một người là con gái của vương gia tay cầm trọng binh, mặt nào so với Đinh Tử đều tôn quý, thái hậu muốn trách, chẳng lẽ có thể thật sự phạt các nàng, đến lúc đó chỉ cần các nàng không phục, từ trước đều thường xuyên đến hậu cung, thái hậu sẽ còn không biết thời thế hay sao.

“Thái hậu, Hoàng hậu, Hạ quý phi, vi thần cáo lui trước.” Đinh Tử dịu ngoan hành lễ xin cáo lui, sau đó hữu hảo cùng Lam Nhược Lâm nói, “Làm phiền công chúa.”

“Hừ! Đi thôi!” Chỉ là nữ quan, cái gì mà làm phiền hay không làm phiền, giống như mình vì nàng mà làm vậy.

Lam Nhược Lâm cực kì khó chịu đi ra ngoài, Lâm Giai Thiến cũng vội vàng đuổi theo, chỉ là quay đầu nhìn về phía Lam Thanh Lăng, đương nhiên là hi vọng hắn đi theo, bất quá nam nữ đều phải có chừng mực, làm sao có thể mời hắn đi cùng trước mặt Thái Hậu và Hạ quý phi được.

Hoàng hậu nhìn thấy, trong lòng trào phúng Lâm Giai Thiến không biết tự trọng, ngoài miệng lại nói: “Ở đây chỉ còn lại nữ nhân nói chuyện, Thanh Lăng ngồi ở trong này cũng không có ý nghĩa, không thì đi ra ngoài dạo một chút, dù sao có đường tỷ ở đây ngươi sợ cái gì?” Lâm Giai Thiến từ trước đến nay giao hảo cùng Lam Nhược Lâm, nhìn bên ngoài thì thấy quan hệ của hai người rất tốt, nhưng thật ra có không ít người ở trong lòng tự phỏng đoán, Lâm vương phủ đứng ở phe của hoàng hậu và thái tử, tương lai chắc chắn giúp đỡ thái tử đăng cơ. Vốn hoàng hậu còn buồn bực không biết phải mượn hơi Lâm vương phủ như thế nào, hiện tại Lâm Giai Thiến chủ động giao hảo cùng nữ nhi của mình, hơn nữa thích Lam Thanh Lăng, hoàng hậu không sợ Lâm Giai Thiến có dục vọng chỉ sợ nàng không có, như vậy nàng mới có thể nắm nhược điểm của Lâm Giai Thiến.

Tuy nói Lam Thanh Lăng cùng Lam Thanh Trọng mặc dù vẫn không ai phục ai, nhưng chẳng qua là tuổi trẻ khí thịnh mà thôi, hoàng hậu đối Lam Thanh Lăng không hài lòng, nhưng sau lưng hắn còn An vương phủ. Mặc dù nàng có chút lo lắng nếu An vương phủ cùng Lâm vương phủ thật muốn kết thân, tương lai sau khi Lam Thanh Trọng đăng cơ có thể mang phiền phức đến hay không, nhưng bây giờ còn không cần nghĩ xa như vậy, nếu hai người bọn họ kết thân lại thêm quan hệ của Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến, bên các nàng lại lôi kéo Lâm vương phủ, đến lúc đó trên tay thái tử nắm hai cỗ binh quyền, đăng cơ không có trở ngại. Vì thế bán cái ân tình cho Lâm Giai Thiến, hoàng hậu tự nhiên vui lòng thực hiện.

Khóe miệng Lam Thanh Lăng cười lạnh, liếc mắt hoàng hậu một cái, lần này là ngay cả chào hỏi đều bỏ qua, trực tiếp nhấc chân ly khai.

Hạ quý phi cười lạnh: “Tỷ tỷ thực sự vì vãn bối suy nghĩ, bất quá tỷ tỷ nghĩ cũng đúng, bạn cùng lứa cũng rất dễ nói chuyện.”

Nhìn Hạ quý phi cười nhạo, hoàng hậu mặt bình thản không nói, trong lòng thầm hận, trong lòng nghĩ: nàng làm người ta lên án thì thế nào, nàng chính là nhất quốc chi hậu, còn chưa đến phiên tiện nhân Hạ quý phi không nể mặt nói ra như vậy, ỷ vào mấy phần hoàng thượng sủng ái liền không biết trời cao đất dày, cũng không nhìn lại mình một chút , ngoại trừ gương mặt đó nàng ta còn có cái gì?

Hoàng hậu đoan trang tươi cười như trước, cười nhẹ nói: “Đứa nhỏ Thanh Lăng này tính tình chính là lạnh lùng, chỉ là một người có thể nào thành, Nhược Lâm tính tình lanh lẹ, đường tỷ – đệ tiếp xúc nhiều một chút đối với bọn họ cũng tốt, muội muội chẳng lẽ không cảm thấy thân thích nên đi lại chung nhiều một chút à?”

Hạ quý phi ôn nhu cười: “Tỷ tỷ nói đúng, thân thích nên đi lại chung nhiều một chút, chỉ cần thật lòng ở chung ai lại không chào đón đây, chỉ sợ có rắp tâm, thân thích đi lại nhiều lại biến thành hại người. Ha ha ha ~” Hạ quý phi che miệng cười khẽ, không dấu ý châm chọc chút nào.

Trong mắt Hoàng hậu xẹt lên tia sáng âm lãnh, rất nhanh dựa vào nhiều năm tu dưỡng đè ép xuống, thái hậu uống hớp trà, nhìn hoàng hậu cùng Hạ quý phi trào phúng ngươi tới ta đi, trong mắt lại hiện lên tiếu ý, chỉ là đáy mắt kia chỉ có một mảnh băng lãnh!

“Thanh Lăng, thật trùng hợp, không ngờ hôm nay ngươi cũng tới thỉnh an thái hậu, ngươi bỗng dưng muốn đến sao, hay là…” Lam Nhược Lâm dẫn đầu, Đinh Tử theo đuôi, Lâm Giai Thiến tuột lại phía sau cùng Lam Thanh Lăng đi cuối cùng, Lam Thanh Lăng nhàn nhã dạo một trước một sau, vừa mới cùng Lam Nhược Lâm cách xa một chút, Lâm Giai Thiến nhịn không được hỏi.

Lam Thanh Lăng căn bản không để ý tới nàng, ánh mắt nhìn phong cảnh bốn phía như trước, chỉ là xung quanh đáy mắt có tia ánh sáng lạnh nguy hiểm biểu hiện lên hắn không kiên nhẫn, nếu Lâm Giai Thiến thức thời Lam Thanh Lăng còn có thể nhẫn nại một chút.

Thấy Lam Thanh Lăng không nói lời nào, Lâm Giai Thiến càng thấy suy đoán trong lòng của nàng đúng, tám phần chính là Đinh Tử âm thầm dò xét hành tung của Lam Thanh Lăng, lúc này mượn cơ hội tiến cung hầu hạ thái hậu hành để thực hiện hành vi quyến rũ thấp hèn, sắc mặt Lâm Giai Thiến không tốt, buộc mình cười: “Chúng ta đi chậm, không biết Thanh Lăng cùng thái hậu đang nói gì, ta xem lúc ấy thái hậu rất vui vẻ, chẳng lẽ là đinh nữ quan nói chuyện gì buồn cười ?” (LGT đúng là suy bụng ta ra bụng người nha)

Khóe miệng Lam Thanh Lăng đột nhiên câu ra, đáy mắt như đầm sâu tối tăm, chảy xuôi ám trầm.

“Tại sao Thanh Lăng lại không nói gì, chán ghét nói chuyện cùng Giai Thiến sao?” Thấy Lam Thanh Lăng hồi lâu không nói lời nào, Lâm Giai Thiến biểu diễn trạng thái nhu nhược, nàng hàm xúc sinh ôn nhu uyển chuyển, lại một bộ biểu tình sắp khóc lên, thật đúng làm người ta rất thương cảm!

“Làm sao ngươi biết?” Lam Thanh Lăng có chút mạc đạm nói.

“A?” Lâm Giai Thiến nhất thời không kịp phản ứng ngây ngẩn cả người.

“Ta quả thật ghét nói chuyện với ngươi, vì ngươi quá dối trá, ta nhìn buồn nôn!” Nét mặt tuấn mỹ vô song của Lam Thanh Lăng lộ vẻ tươi cười, chói mắt như thế, lại là vô tận lãnh ý, làm cho thân thể Lâm Giai Thiến run rẩy, trên mặt “Bá” một tiếng trắng phao.

“Ngươi… Ta như thế nào cũng là quận chúa Lâm vương phủ, ta thế nào cũng là nữ nhân yếu đuối, ngươi nói những lời như vậy có phần độc ác, không cho ta mặt mũi, tâm ý của ta chẳng lẽ ngươi không hiểu sao… Ngươi nhất thời không tiếp thụ được, cũng không nên thương tổn trái tim của ta như thế! Ngươi không biết chỉ có người như ta mới thích hợp với ngươi sao?” Lâm Giai Thiến cắn chặt môi, vạn phần ủy khuất chỉ trích.

Lam Thanh Lăng bước nhanh ly khai, một chút cũng không để ý nàng lên án, vì hắn phát hiện, lúc này Lam Nhược Lâm đã cùng Đinh Tử đi xa không thấy bóng dáng.

Trong mắt Lâm Giai Thiến hàm chứa nước mắt mông lung bỗng nhiên hồi phục rõ ràng, nhìn Lam Thanh Lăng ly khai, lòng hiện hận ý thật lâu không có tiêu tan! Hắn vì cái gì mà rời khỏi, thật sự là vì tìm Đinh Tử ư? Con tiện nhân kia có gì tốt, con tiện nhân kia xuất thân thấp hèn, còn quen dùng thủ đoạn quyến rũ nam nhân, phía sau còn không biết là hồ ly tinh phóng đãng như thế nào đâu, thế nhưng Lam Thanh Lăng lại si mê nàng? Ánh mắt hắn mù sao?

Lập tức, trong mắt Lâm Giai Thiến hiện lên vẻ ác độc, chỉ cần có được Lam Thanh Lăng, phải trả giá gì nàng cũng nguyện ý, hắn chỉ có thể là của nàng, tất cả người cản đường, nàng đều xử trí hết!

Lam Nhược Lâm vẫn quan sát phía sau, nhìn Lâm Giai Thiến đem Lam Thanh Lăng cuốn lấy sau, khóe miệng nàng hiện lên vẻ đắc ý, bước chân đi rất nhanh, làm cho Đinh Tử ở sau lưng nàng không thể không đi theo nhanh hơn.

Đinh Tử vốn là người tập võ, tự nhiên không giống với nữ tử bình thường, bước chân nàng bình ổn theo Lam Nhược Lâm, thoạt nhìn bước chân có chút mất trật tự, trên mặt ửng đỏ, kì thực cũng không dùng lực gì, rất dễ dàng.

Chỉ chốc lát Lam Nhược Lâm mang theo Đinh Tử đi tới địa phương Đinh Tử có chút quen, không cần suy nghĩ, chính là phụ cận lãnh viện lúc trước Lâm Giai Thiến muốn thiết kế hãm hại nàng cùng Phùng Ngọc Hoa yêu đương vụng trộm, Đinh Tử lững thững từ từ đi về phía trước, trên mặt mang mấy phần phức tạp xem nơi này, nhìn Lam Nhược Lâm câu môi cười lạnh.

Lúc này chúng cung nữ theo Lam Nhược Lâm bắt đầu phân tán các nơi, Lam Nhược Lâm đi tới bên ngoài lãnh viện, quan sát một chút, trào phúng về phía Đinh Tử cười nói: “Đinh nữ quan nhớ nơi này không?”

Biểu tình Đinh Tử thâm trầm, lắc lắc đầu, thấy không ổn lại gật gật đầu, biểu tình cười nhạo trên mặt Lam Nhược Lâm lại càng sâu: “Ngươi nên nhớ nơi này, đây không là địa phương mà nhị tiểu thư vô sỉ của phủ các ngươi cùng người tư thông sao, chậc chậc chậc, lúc đó thật đúng làm cho người ta đại khai nhãn giới, không biết thẹn mở rộng thân thể cho mọi người đều nhìn, quả thực so với kỹ nữ thanh lâu cũng không bằng. Này thật là tiểu thư thị lang phủ các ngươi? Ta lúc đó thật đúng là không tin a, dù thế nào thì tiểu thư khuê các cũng sẽ không làm chuyện như vậy, trong phủ các ngươi cũng đáng thương, không có chủ mẫu đương gia, bình thường trưởng tỷ giống như mẫu, xem ra ngươi không có giáo dục bọn muội muội đi? Ngươi thật ra không tệ, cũng rất có tiến bộ, thời gian ta thỉnh an hoàng tổ mẫu, nàng thế nhưng thường thường đem chuyện của ngươi – đại tiểu thư thị lang phủ ra nói, cũng khoe ngươi hiểu chuyện cẩn thận hơn nữa nhìn rõ sự việc. Ta thấy rõ ràng là như vậy, ngươi chưa học y thuật chính thống một chút gì, thế nhưng có thể giải độc của thái hậu, trong cung gián tiếp giúp đỡ loại trừ những kẻ cả gan làm loạn cùng bất kính thái hậu, đúng là đủ hiểu chuyện, rất thông minh! Bất quá giáo dục muội muội cũng cần chú tâm một chút, vạn vạn không thể lại xảy ra loại chuyện này, bây giờ ngươi coi như là hầu hạ thái hậu, trong nhà xảy ra điều gì không tốt, đó cũng là làm cho mặt thái hậu không dễ nhìn.”

Đinh Tử mặt vô biểu tình cúi đầu, hơi nắm chặt nắm tay, lạnh lùng sắc bén trong mắt biến mất.

Trong lời Lam Nhược Lâm nói Đinh Tử khắt khe, khắt khe thứ muội trong nhà, nếu không vì sao nàng có bản lĩnh như thế, Đinh Tĩnh lại có thể không biết thẹn làm ra chuyện tư thông với người khác như vậy, thân phận nàng rốt cuộc là trưởng tỷ, người xưa nói trưởng tỷ như mẹ. Một nhà không có chủ mẫu, tự nhiên hôn sự muội muội rơi xuống trên đầu trưởng tỷ. Bình thường trong phủ có chuyện gì đều do di nương quản, người có lòng ra sao, cũng có thể đem cái sai này truy cứu ở trên người Đinh Tử.

Chẳng qua càn quấy mà thôi, Lam Nhược Lâm liền cố ý áp đặt trên người nàng.

Nếu Đinh Tử đồng ý, vậy ngày mai, không, trong hoàng cung hôm nay sẽ truyền tâm tư Đinh Tử ác độc, chỉ muốn mình thăng chức nhanh, cố ý không giáo dục hoặc là không quan tâm đ*o đức của muội muội, dạy dỗ muội muội cùng người tằng tịu với nhau vì phú quý. Nếu không đồng ý, ám ngữ Lam Nhược Lâm mặc dù rõ ràng, nhưng biểu hiện lại cho thấy là vì tốt cho Đinh Tử, chẳng qua là khuyên bảo nàng càng quan tâm muội muội, hi vọng tỷ muội các nàng hòa thuận vui vẻ mà thôi. Nếu phản bác, Lam Nhược Lâm cần thiết trị nàng không biết tốt xấu, định tội bất kính công chúa của một nước. Thứ nhất sẽ làm lưng nàng đeo thanh danh ác độc, thứ hai làm nàng lưng đeo tội bất kính kiêu ngạo, cái nào cũng không phải là thứ Đinh Tử hi vọng, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong!

Lời Lam Nhược Lâm nói thật có học vấn, Đinh Tử chậm rãi buông nắm tay đang nắm chặt ra, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt hoàn toàn không còn cung kính, không nói một lời, trong mắt thậm chí mang vài phần tiếu ý, chính là yên lặng nhìn Lam Nhược Lâm như thế.

Ánh mắt Đinh Tử đặc biệt sáng sủa, trong suốt tựa như một hồ nước, nước chảy thanh thanh không mang theo một tia khác thường, yên lặng yên tĩnh như vậy, như cái gì cũng không nhìn, căn bản Lam Nhược Lâm không ở trong mắt nàng lưu lại dấu vết gì. Căn bản không đem Lam Nhược Lâm xem vào mắt, căn bản Đinh Tử khinh thường Lam Nhược Lâm!

Lam Nhược Lâm sinh khí, nàng là công chúa Đại Tề, xuất thân tôn quý nhất trong chúng hoàng tử công chúa, không có người có thể khinh thường nàng, người nào dám xem thường nàng. Mẫu thân của nàng, nữ nhân so với nàng càng tôn quý bao gồm thái hậu, chưa bao giờ nhìn nàng như vậy, Lam Nhược Lâm nhất thời giận dữ, xông lại kéo Đinh Tử bước nhanh hướng vừa đi.

Đinh Tử hợp thời giãy giụa hai cái, bên cạnh lập tức có hai cung nữ xông lại, nâng hai chân Đinh Tử cấp tốc đi theo Lam Nhược Lâm mang đi ra ngoài…

Đinh Tử bị mạnh mẽ mang đi, thân thể giãy giụa, trên mặt sợ hãi: “Công chúa có ý gì?”

“Ý gì, không cần phải gấp gáp, đợi lát nữa ngươi sẽ biết, ta nhất định phải làm cho ngươi hảo hảo hưởng thụ một phen!” Lam Nhược Lâm cúi đầu cười lạnh, trong mắt câu ra hận ý, Đinh Tử có chút khó hiểu, quan hệ Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến thế nhưng lại tốt như vậy? Vì Lâm Giai Thiến báo thù, không để ý thân phận chức quan của nàng như vậy, quả thật Đinh Tử hết sức tò mò cùng không hiểu.

Lam Nhược Lâm cùng hai cung nữ ở trong cung sống xa hoa, ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, không nâng bao lâu liền thở hổn hển, Lam Nhược Lâm vừa ngẩng đầu nháy mắt liền ra dấu hai cung nữ chạy tới, năm người hợp lực không bao lâu đã đem Đinh Tử nâng đến lãnh viện cách đó không xa, hồ nước bên cạnh có chút dơ bẩn, rõ ràng thật lâu không có người xử lý qua.

Lam Nhược Lâm vui sướng khi người gặp họa nói: “Ngươi không phải muốn biết ta muốn làm gì sao? Hiện tại để ngươi biết!”

Đinh Tử tự nhiên cũng nghĩ đến.

Lam Nhược Lâm xúc động cũng không phải không có đầu óc, Đinh Tử là người hầu hạ thái hậu, hai nàng là nữ quan do hoàng thượng hạ chỉ ngự ban, bất luận nhìn mặt thái hậu cùng hoàng thượng, nàng cũng không nên làm quá mức. Vô cớ ẩu đả mệnh quan triều đình là đánh mặt hoàng thượng, đối với nữ quan hầu hạ thái hậu, hơn nữa nữ quan Đinh Tử còn có chút đặc thù, là hoàng thượng thưởng, tương lai thực sự là phạm sai cái gì, đó là hoàng thượng dùng người không rõ, xúc động Lam Nhược Lâm làm gì, một thái hậu trị tội, hai cũng đánh mặt hoàng thượng hoàng hậu, nàng cũng không dám làm ra cái gì quá mức.

Đinh Tử nhìn nước trong hồ gần như biến thành màu đen, cười lạnh, có tính trẻ con, Lam Nhược Lâm cho rằng trực tiếp đem nàng ném tới trong hồ nước cho nàng uống chút nước đen, sau đó đợi nàng gần chết đuối kéo nàng lên, liền nhục nhã được nàng?

Không đúng! Lâm Giai Thiến tuyệt đối không đơn giản như vậy, Lâm Giai Thiến sẽ nghĩ ra càng ác độc quỷ kế, đến lúc đó Lam Nhược Lâm không chỉ xấu hổ thẹn với nàng, Lâm Giai Thiến cũng sẽ cho thị vệ trong cung đến cứu nàng. Mùa hè vật liệu may mặc vốn đơn bạc, lúc đó nàng bị nhìn thân thể, thị vệ kia phải phụ trách thú nàng, không phụ trách, Đinh Tử phải chịu đựng cảnh da thịt mình bị nam tử nhìn thấy, xấu hổ, bi phẫn, thậm chí tự sát mà chết.

Đối mặt tình huống này nữ tử chỉ có hai lựa chọn, nhưng bất luận người nào phụ đức đều tổn hại, đến lúc đó không cần nói người khác, thậm chí thị vệ sẽ có tâm chịu trách nhiệm, chưa cần biết thị vệ kia được chỗ tốt bao nhiêu, thay đồ sau khi diễn xong còn phải có nét mặt bất đắc dĩ, còn được thêm tiếng tốt. Nếu Lâm Giai Thiến kêu một đội thị vệ đến, mặt Đinh Tử bị dán lên nhãn dâm phụ, một thân thể nữ tử bị một đám nam nhân nhìn, lời đồn đại cũng có thể ép nàng không có đường sống!

Nghĩ tới đây, Đinh Tử trong lòng trầm xuống, Lâm Giai Thiến thật đúng là không vừa a, bất quá Lam Nhược Lâm rốt cuộc có biết hay không nàng cho tới nay đều bị Lâm Giai Thiến lợi dụng? Thực sự chán ghét nàng chỉ bởi vì nàng cùng Lâm Giai Thiến giao hảo sao?

Lúc này Đinh Tử không có nhiều thời gian suy nghĩ, Lam Nhược Lâm chỉ huy bốn cung nữ mỗi người kéo cánh tay hoặc là chân của Đinh Tử, muốn đem nàng ném vào trong hồ nước.

Trong mắt Đinh Tử hiện lên sát ý, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp, chợt nghe tiếng cung nữ kéo cánh tay phải nàng đang thở gấp, nàng ta đương nhiên sẽ mệt, cung nữ này từ đầu đã ôm tay nàng, còn có cung nữ chỗ chân phải cũng thế .

Có cách!

Bốn cung nữ tất nhiên là cung nữ bên người Lam Nhược Lâm, nếu không thì Lam Nhược Lâm cũng sẽ không mang các nàng làm nhục Đinh Tử, ở ngoài các nàng biểu hiện ra đối Lam Nhược Lâm một mực cung kính, trong lòng có chút oán thầm, lại bắt các nàng làm chuyện thương thiên hại lý. Bất quá trong lòng các nàng chỉ dám nghĩ như vậy, vì tranh sủng, rất nhiều thời gian vẫn là các nàng xum xoe giúp Lam Nhược Lâm tìm biện pháp ác độc đi chỉnh người khác, lúc này một lòng các nàng phải đem Đinh Tử ném xuống để dằn vặt, càng tới gần hồ nước các nàng càng hưng phấn không thôi, tay hình như cũng có chút run rẩy.

Đáy mắt Đinh Tử hiện lên một mảnh hắc trầm, cổ tay hơi dùng lực, liền thấy cung nữ kéo cánh tay phải nàng kinh hô: “A!” một tiếng, một trận tê mỏi đau nhói trên tay làm cho hai tay của nàng không khỏi buông lỏng, sau đó cung nữ góc đối chân trái vì thân thể rất mệt mỏi, bị nàng hung hăng đá một phát, liền “A!” một tiếng quỳ trên mặt đất, hai người ôm nàng buông lỏng tay, Đinh Tử lập tức giãy giụa thừa cơ lúc cung nữ chấn kinh vô lực đẩy ra.

Mà cung nữ cánh tay phải cùng chân trái, vì vấn đề góc độ, hai người đồng thời quỳ xuống “Phanh” một tiếng đem trán hai bên đụng mạnh vào nhau, “Ngao” là tiếng hai cung nữ hô đau.

Ở một bên xem kịch vui, Lam Nhược Lâm nhìn thấy hai người này ồn ào như thế, tức giận chạy tới: “Thật là vô dụng, ngốc ở đó làm cái gì, còn không mau một chút đẩy Đinh Tử xuống cho ta!” Lam Nhược Lâm vừa nói vừa chạy tới muốn đích thân động thủ.

Khóe miệng Đinh Tử xẹt qua một tia cười lạnh, hai cung nữ chịu đựng đau đớn cùng từng đợt mê muội trên đầu, tay chân luống cuống đứng lên, chỉ là dưới chân nghiêng ngả, “A!” một tiếng lại hướng Lam Nhược Lâm đánh tới.

“Ngu ngốc, muốn các ngươi đẩy là nàng không phải ta!” Lam Nhược Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, hai cung nữ mơ mơ màng màng hướng đến Đinh Tử, dưới chân lại trượt lần nữa, tiếng vang của hai người thật lớn. Một người trong đó cực kì khiếp sợ, thế nhưng đạp về phía sau một cước, “Phanh” “A, chết tiệt nô tài, ngươi cũng dám đá ta! A!”

Trên đùi Lam Nhược Lâm trúng một đá, mở miệng liền mắng, ai biết cung nữ té lăn trên đất kinh hoàng bò dậy, trên chân lại bị hung hăng đạp một cái, một cước kia bất quá đá vào trên đùi Lam Nhược Lâm, nàng bởi vì đau đớn ngồi xổm xuống ôm chân, lần này cung nữ lại hung hăng đá một cước, lòng bàn chân đạp thẳng tới gương mặt xinh đẹp Lam Nhược Lâm.

“Phốc, phanh, ba!”

“A! Phốc nhất nhất đảm (Đây là chỉ âm thanh)!” Chỉ thấy thân thể Lam Nhược Lâm bay trên không trung theo quỹ đạo pa-ra-bôn, lại rơi xuống đất cực nhanh, bởi vì tốc độ quá nhanh thậm chí trên mặt đất lăn hai vòng mới dừng lại, nàng vừa mới há miệng muốn mắng, lại phun ra một búng máu, lên tiếng sặc khụ! Vừa té ngã lại thổ huyết, y phục tinh xảo của nàng dính đầy bụi, trâm toản trên đầu rơi xuống hơn phân nửa, tóc cũng rớt ra từng lọn, trên mặt lại bị đá mạnh một cước, mũi cũng bị đụng đau xót chảy máu, trên trán phía gần mắt bị một vết chân màu đen bắt mắt đau đến mức làm Lam Nhược Lâm không ngừng chảy nước mắt, một công chúa mà chật vật như thế sợ là các triều đại trước cũng chưa từng có, mà Lam Nhược Lâm lại là người đầu tiên của Đại Tề, trong mắt Đinh Tử lóe sáng ( ✧Д✧), đối với thành quả hết sức hài lòng.

Muốn cho nàng ăn khổ, kế hoạch Lam Nhược Lâm còn cần thêm một trăm năm rèn luyện!

Trời ạ! công chúa cao cao tại thượng mà các nàng hầu hạ cũng có ngày hôm nay, nếu là lúc bình thường các nàng còn muốn cười một cái, thế nhưng bây giờ các nàng nửa điểm cũng cười không nổi, chỉ có nhịn không được sợ hãi nồng đậm, trong đó cung nữ đá Lam Nhược Lâm không ngừng run rẩy, bị dọa mặt không có chút máu, ngã nhào trên đất, thân thể run rẩy tựa như cái sàng, khớp hàm không ngừng đánh vào nhau, sinh ra tiếng “Tháp tháp tháp” âm thanh giòn giã, càng nghiêm trọng càng làm cho nàng sợ hãi run rẩy, nàng muốn cầu xin tha thứ gì đó, thế nhưng lúc này nàng một chữ cũng bị dọa đến mức nói không nên lời, mắt mở to kinh khủng, cảm giác tim đã bắt đầu ngưng đập!

“Tiểu tiện nhân, ngươi dám đá ta.” Lam Nhược Lâm cảm giác trên đùi nhất định đã xanh một mảnh, nếu không sẽ không đau như thế, nàng cảm thấy khuôn mặt bị hủy, nếu không trên mặt sẽ không không thoải mái như thế, nàng vươn tay run run sờ soạng mặt, lúc nhìn thấy mặt có máu loãng, nàng rống to hơn, “Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết, người tới a, người mau tới đem cẩu nô tài chẳng phân biệt được tôn ti loạn côn đánh chết cho ta, đánh chết, đánh chết cho ta!”

Tướng mạo là để gặp người, huống chi tướng mạo nữ tử càng trọng yếu hơn, tương lai là tiền vốn bắt tâm phu quân, mỗi người đều quan tâm dung mạo, huống chi công chúa Lam Nhược Lâm cao ngạo, càng không dễ dàng, cũng tuyệt không thể để cho mặt gặp chuyện không may. Hôm nay nàng thậm chí bị cung nữ đá hai lần, mà nàng biết rõ cung nữ là quá mệt mỏi cũng không phải có ý định ngã sấp xuống đá nàng, điều này cũng không cách nào làm cho Lam Nhược Lâm hạ lửa giận!

Nàng giống bà điên đi đến trước mặt cung nữ, liền muốn tự mình đánh người, ngay lúc này một đạo thanh âm thập phần trầm thấp vang lên: “Hoàng cung trọng địa, ai cho phép các ngươi hồ nháo ở đây?”

Một người mặc sắc ám tử thêu văn kim long, nam tử thân thể có khí chất chút uy vũ cường tráng đột nhiên đi tới, mắt mở trừng trừng, một cỗ tức giận vô hình phóng ra ngoài, không phải thái tử Lam Thanh Trọng thì là ai!

Lam Nhược Lâm sửng sốt, tùy ý xoay người khóc rống: “Thái tử ca ca, Đinh Tử, là Đinh Tử nàng ỷ vào thân phận nữ quan không đem công chúa ta đây coi vào đâu, thế nhưng đem ta đánh thành như vậy, thái tử ca ca ngươi làm chủ cho ta, ngươi mau hạ lệnh xử tử nàng, phán nàng tội đại bất kính chẳng phân biệt được tôn ti, thái tử ca ca ngươi phải giúp ta, ô ô ô ta thật là ủy khuất.”

Lam Nhược Lâm đột nhiên nhu nhược ngã xuống đất khóc, làm cho Đinh Tử cảm thấy thú vị, thì ra Lam Nhược Lâm cũng rất thích diễn kịch, bất quá nhìn nàng tựa hồ có chút sợ thái tử Lam Thanh Trọng? Bọn họ không phải cùng một mẹ sao, lần đầu tiên Đinh Tử thấy Lam Thanh Trọng cảm thấy hắn có chút bừa bãi, xem ra không phải là không có đạo lý, liền thân sinh muội muội đều sợ, tính tình tuyệt đối không tốt được.

Đinh Tử nhất thời quỳ xuống đất thỉnh an: “Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, bẩm thái tử điện hạ, vi thần có một trăm lá gan cũng không dám xuất thủ đối công chúa, hôm nay vi thần tiến cung hầu hạ thái hậu, hoàng hậu, công chúa, Hạ quý phi, Giai Thiến quận chúa đến thỉnh an, vì để thái hậu cùng hoàng hậu các nàng nói chuyện một chút, công chúa liền mang vi thần đi dạo hoàng cung, lúc đi tới lãnh viện, công chúa có ý định tới nơi này nhìn, ai biết lúc đi tới nơi này cung nữ không biết có phải hay không quá mệt mỏi, thế nhưng ngã sấp xuống, không khéo chính là lúc ngã xuống bởi vì giãy giụa đá hai chân công chúa, lúc này mới làm cho thân thể công chúa bị hao tổn, bộ dáng công chúa quá thảm, hiện tại hẳn là trước rửa mặt chải đầu trang điểm một chút mới phải, nếu không hình tượng thường ngày mất liền nguy rồi.”

Lúc này Đinh Tử cũng không phải sợ thái tử cùng Lam Nhược Lâm nói nàng tự cho là thông minh phân phó thái tử Lam Nhược Lâm công chúa làm việc, chỉ cần không phải đồ ngốc, nhìn thấy tình huống hiện trường đều biết là đã xảy ra chuyện gì, thử hỏi thiên hạ có kẻ nào gan lớn suy đoán được những việc Đinh Tử đã lén lút làm, không có!

Lam Thanh Trọng tự nhiên cũng không nghĩ là thương thế Lam Nhược Lâm thực sự là Đinh Tử làm, hắn quay đầu lại nhìn cung nữ mới vừa rồi bị Đinh Tử gọi tên, lúc này sắc mặt cung nữ bị dọa, tái nhợt tựa như quỷ, thân thể không ngừng run rẩy, đôi môi không ngừng run run, không ngừng há mồm muốn biện giải cho mình, một chữ cũng nói không nên lời, trong mắt tràn đầy kinh khủng còn có một chút ủy khuất cùng không cam lòng, thân thể của nàng đã bị mồ hôi làm ướt.

Đây rõ ràng là nàng có tật giật mình, làm Lam Nhược Lâm bị thương dọa không khống chế được , các dấu hiệu cho thấy Đinh Tử nói đều là sự thật, Lam Thanh Trọng có ý tìm Đinh Tử phiền phức cũng phải suy nghĩ kĩ.

Đinh Tử đến hầu hạ thái hậu, là người của thái hậu, nàng cũng không phải bình dân, mà là nữ quan tam phẩm, thân phận tự nhiên không so được với thân phận thái tử cùng công chúa, nhưng cũng không phải có thể tùy tiện oan uổng. Làm không tốt sẽ bị người chỉ trích không để ý pháp luật và kỷ cương, lạm dụng hình phạt riêng, đánh chửi mệnh quan triều đình, thậm chí tố cáo thái tử muốn soán vị trọng tội như vậy!

Triều đình này là của hoàng thượng, hoàng thượng muốn xử lý quan viên gì còn phải xét xử, hắn còn chưa có đăng cơ ở đâu ra quyền lợi xử trí triều thần của hoàng đế. Bất luận xuất phát từ điểm nào, thái tử đều không có ý đem tội danh gán cho Đinh Tử.

Lam Nhược Lâm cũng có ý nghĩ giống Lam Thanh Trọng, nhưng mà hôm nay muốn nàng buông tha Đinh Tử nàng không cam lòng, nàng không phải là không hận cung nữ kia, bất quá rốt cuộc là người của nàng, nàng muốn giết lúc nào cũng không có người quản, Đinh Tử lại bất đồng, mất cơ hội này lần tới còn phải tìm lý do, chẳng phải là phiền toái sao?

Lam Nhược Lâm ủy khuất nói: “Thái tử ca ca, ngươi đừng nghe tội thần Đinh Tử nói bậy, nàng rõ ràng vì mình làm sai kiếm cớ, cung nữ bên cạnh nhiều như vậy cũng có thể làm chứng cho ta, rõ ràng chính là lòng nàng mang ác ý muốn ném ta xuống hồ nước. Lúc thọ yến hoàng tổ mẫu, một nhà các nàng đến đây chúc thọ, ai biết muội muội nàng không biết xấu hổ cùng người cẩu thả, lúc đó chính là ta dẫn người vô ý phá vỡ, nàng làm sao có thể không ghi hận. Vừa nàng còn nói hận ta, nếu không phải hành vi vô ý của ta, thị lang phủ các nàng sẽ không bị người cười nhạo, nàng cũng sẽ không nghe lời đồn đại nhảm này, nàng chính là chắc chắn không ai sẽ tin tưởng lá gan nàng lớn đến mức hại ta như thế, cho nên mới thực sự làm như vậy, chính là nàng làm! Thái tử ca ca ngươi nhất định phải trị tội nàng, ta có nhân chứng!”

“Phải… phải, công chúa nói đúng…”

“Phải… phải, công chúa nói đúng…”

Cung nữ khác vội vã cúi đầu không dám nhìn Lam Thanh Trọng lên tiếng trả lời lung tung, cung nữ kia bị dọa đến không khống chế hai mắt mở to, muốn nói điều gì, nhưng lúc tiếp xúc được ánh mắt Lam Thanh Trọng, lập tức cúi đầu cái gì cũng chưa nói, nhưng làm cho người ta cảm thấy nàng e ngại uy nghiêm công chúa không dám không phụ họa, nhưng việc này rõ ràng cùng Đinh Tử không quan hệ, càng làm cho người cảm thấy Lam Nhược Lâm bịa chuyện muốn hãm hại Đinh Tử.

“Tiện tỳ như ngươi cũng dám chỉ trích bản công chúa, người tới, đem nàng loạn côn đánh chết cho ta, thái tử ca ca ngươi cũng thấy đó, Đinh Tử bản lĩnh nhiều, thế nhưng thu mua cung nữ trong cung ta, ta xem nàng là kẻ tham tài, chết chưa hết tội!” Lam Nhược Lâm tức giận kêu to, cung nữ này đã xảy ra chuyện gì, bình thường cũng là người khôn khéo, bây giờ lại dám phản bội nàng, nàng đương nhiên sẽ không tin tưởng cung nữ có thể bị Đinh Tử thu mua, Đinh Tử mới tiến cung mấy lần, càng không cùng cung nữ dưới tay nàng tiếp xúc qua, thế nào có thể thu mua. Lam Nhược Lâm chỉ hận cung nữ không biết suy nghĩ, bị dọa một chút cái gì cũng nói không nên lời, đến lúc này còn cho nàng mất mặt, quả thực chết một trăm lần đều chưa hết giận!

Lam Thanh Trọng lạnh lùng nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, bỗng nhiên hạ lệnh: “Người tới, có người rơi xuống nước, còn không mau đi cứu người!”

Nhất thời một đội thị vệ theo lối vào tiến vào, trong lòng Đinh Tử vừa nhảy, Lam Thanh Trọng vậy còn quá lớn mật? Biết rõ sự thực thế nào còn muốn đối phó nàng? Hắn liền một chút cũng không có kiêng kỵ sao? hiện tại thế lực của Hoàng hậu đã vươn đến các nơi trong hoàng cung ư?

Điều đó không có khả năng đi! Đinh Tử trong lòng nắm chặt, gấp đến mức ra một tầng mồ hôi, cầm hai tay thật chặt, rốt cuộc có nên xuất thủ hay không, nếu phản kháng, nàng cãi lời thái tử là tội đại bất kính, nếu không xuất thủ nàng sẽ bị chết, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Nhìn thị vệ từng bước một đi vào, ngay lúc Đinh Tử muốn xuất thủ, đám thị vệ đột nhiên theo thân nàng vừa đi tới, hai người kéo một cung nữ bên người Lam Nhược Lâm, trực tiếp kéo xuống hồ nước, sau đó hai thị vệ phụ trách một cung nữ, trực tiếp đem đầu cung nữ ấn trong hồ nước, bốn gã cung nữ kinh khủng, lại căn bản phát hiện không thể lên tiếng, lại bị thị vệ trực tiếp nắm ở yết hầu mà dìm trong hồ nước đến chết mới thôi.

Đinh Tử nhìn thấy cung nữ không bị khống chế bị dọa, để tự bảo vệ mình nàng liền âm thầm điển á huyệt của nàng ta, ít nhất nàng ta muốn hai ba canh giờ không nói nên lời, đúng lúc gia tăng độ tin cậy của mình, nếu không có nàng ta, Lam Thanh Trọng cũng sẽ không dễ dàng tin lời Đinh Tử nói như vậy.

Bất quá đồng thời trong lòng Đinh Tử có một ít lo lắng, Lam Thanh Trọng quả nhiên ngoan tuyệt, những cung nữ này giúp đỡ Lam Nhược Lâm hãm hại nàng, kết quả làm Lam Nhược Lâm chật vật, trái lại ác nhân cáo trạng trước, việc này lan truyền ra mất mặt không phải là nàng, mà là công chúa Lam Nhược Lâm. Tranh đấu trong cung vốn thay đổi trong nháy mắt, nếu lam nhược lâm bị người bắt được nhược điểm, cho người ta mượn cớ buộc tội, đương nhiên phải bị phạt. Nàng cùng Lam Thanh Trọng cùng một mẹ, thanh danh Lam Thanh Trọng tự nhiên cũng bị tổn hại, đối với thái tử vị không những không có lợi mà còn gây hại.

Đinh Tử tuy bị Lam Nhược Lâm hãm hại, nhưng nàng là người thông minh, tự nhiên sẽ không muốn chết đem chuyện này lan truyền ra, chỉ cần nàng hiện tại không chết, tương lai Lam Thanh Trọng còn có biện pháp khác đối phó nàng, nhưng bốn cung nữ sẽ không có vận khí tốt như vậy, tự nhiên không thể lưu lại người sống làm nhược điểm, cũng đồng thời cảnh cáo Đinh Tử, nếu Lam Thanh Trọng muốn, Đinh Tử lúc nào cũng có khả năng bỏ mạng, muốn nàng giữ miệng, nếu không kết quả cũng giống những cung nữ kia!

Lam Nhược Lâm đối cách làm của Lam Thanh Trọng cũng hoảng sợ, sau đó nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu đứng ở một bên cũng không dám nói chuyện.

Chỉ chốc lát bốn cung nữ cũng đã vô lực giãy giụa, hai mắt kinh khủng mở trừng mắt, trên mặt biểu hiện thập phần dữ tợn bị bọn thị vệ kéo ra hồ nước, một người trong đó quỳ xuống đất thỉnh tội: “Hồi thái tử, vi thần vô năng, không có thể cứu những cung nữ này lên, vi thần cứu chậm, các nàng đều chết hết!”

Chữ chết vừa ra, cước bộ Lam Nhược Lâm bỗng biến đổi, bị dọa lui lại mấy bước, Lam Thanh Trọng lạnh lùng nhìn Lam Nhược Lâm, Lam Nhược Lâm mặt trắng nửa chữ không dám nói, liền nghe Lam Thanh Trọng nói: “Công chúa lòng đầy nhân hậu, vì cung nữ hầu hạ bên người thế nhưng nguyện ý tự mình đi cứu, bất quá người chết không thể sống lại, muội muội vẫn là mau trở lại trong cung nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ phái người điều mấy cung nữ tay chân lanh lẹ. Ngươi cũng đã bị kinh sợ, gần đây không có việc gì đừng xuất cung, nghỉ ngơi đi.” Lời Lam Thanh Trọng nói là muốn cho Lam Nhược Lâm bế môn tư quá đây.

Lam Nhược Lâm vốn còn muốn cãi cọ một hai, lúc nhìn đến ánh mắt Lam Thanh Trọng cảnh cáo, vẫn đem lời nuốt trong bụng, chỉ là trước khi đi trừng mắt tàn bạo liếc Đinh Tử một cái, thần tình trong mắt rất rõ ràng, cảnh cáo uy hiếp, còn có quyết tâm tuyệt đối không bỏ qua!

Trong lòng Đinh Tử chợt lạnh, nàng thật đúng là chọc tới sát tinh, vì Lâm Giai Thiến mà có thể ghi hận nàng đến loại tình trạng này, nàng tổng cảm thấy không thích hợp, nơi này còn có cái gì nàng không biết. Loại bị người xem là địch nhân này, còn không biết vì sao, làm tâm tình của nàng cực kì khó chịu, sau khi trở về nhất định phải tra ra nguyên nhân mới tốt!

Thị vệ lôi bốn cung nữ đi, muốn tìm địa phương trực tiếp ném, nhất thời bên cạnh hồ nước chỉ còn lại hai người Lam Thanh Trọng cùng Đinh Tử.

Biểu hiện trên mặt Lam Thanh Trọng vẫn mang một tia giận dữ, không biết là vì Lam Nhược Lâm xúc động không biết dùng não mà tức giận, hay là vì muội muội bị khi dễ mà hận Đinh Tử đây, có thể là cái thứ hai đi, Đinh Tử chỉ cảm thấy hiện tại con mắt uy vũ giống như hổ đang nhìn chằm chằm muốn ăn tươi con mồi, cảm giác kia cực kì không tốt, làm cho nàng cũng không khỏi khẩn trương, thần sắc nghiêm trọng nhìn Lam Thanh Trọng.

Phản ứng của Đinh Tử làm Lam Thanh Trọng ngốc lăng, trong mắt hiện lên ánh sáng, sau đó biểu tình trên mặt càng không tốt, hắn câu môi cười, chậm rãi hướng Đinh Tử đi tới, lúc này bên ngoài lãnh viện một nam tử hắc y cũng vội vã đi tới, thần sắc lạnh lùng khí chất xa cách, bước chân rất nhanh chạy về phía hồ nước.

Đọc truyện chữ Full