TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 112: Kinh hồn trong nháy mắt!

“Tiểu thư, người nhận thức người kia sao?” Hỉ nhi nghi vấn nói, ánh mắt nam tử vừa rồi nhìn tiểu thư, thật làm cho Hỉ nhi cảm giác có chút sởn tóc gáy, rõ ràng hắn cười đẹp như thế, lại càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị. Đinh Tử lắc lắc đầu, một người như vậy nếu nàng gặp qua sẽ không quên, có thể phỏng đoán của nàng chỉ là đa nghi. Ngọc Du nhìn phương hướng nam tử ly khai, nghi hoặc nhăn mày.

Sau khi từ Minh thành trở về, Lưu Đình lại trở về Hòa Bình y quán xem bệnh, lần bồi Thái hậu du ngoạn này, Ngọc Du cùng Lưu Đình đều xem như tâm phúc của Đinh Tử, hơn nữa Hòa Bình y quán bởi vì giá rẻ, đại phu nhìn chẩn nghiêm túc lại có bản lĩnh, phụ tử Tưởng Quá cùng Lưu Đình được rất nhiều người biết, lần này Lưu Đình trở về trên đường không khó bị người hữu tâm nhìn thấy mà liên tưởng.

Vì thế Đinh Tử cũng không hề che giấu sự thật nàng xây Hòa Bình y quán này, bản thân nàng có y thuật, muốn lấy y thuật cứu nhiều người hơn, đây chính là vì danh thanh mà lót đường thật tốt, trước kia không có thực lực bảo hộ thế lực này, hiện tại cũng không giống, hơn nữa chỉ bộc lộ ra chuyện Hòa Bình y quán, cũng không có gì quái dị.

Đinh Tử tiến vào Hòa Bình y quán từ cửa chính thì đây là lần đầu tiên, nhân viên công tác trong y quán sửng sốt, bất quá rất nhanh liền náo nhiệt chào Đinh Tử. Lưu Đình vừa mới chẩn bệnh xong từ phía sau đi ra, cười híp mắt đi theo bên người Đinh Tử, thái độ cũng rất khiêm nhường, lập tức làm cho bệnh nhân trong y quán hiếu kỳ, lúc biết được Đinh Tử mới là chủ nhân phía sau y quán, mọi người rối rít cảm ơn công đức, Đinh Tử cũng đều nhất nhất lễ phép từ chối, càng lộ vẻ nàng hiền lành đại khí.

Đinh Tử rõ ràng phát hiện người đến Hòa Bình y quán nhìn chẩn so với thời gian trước khi rời kinh còn nhiều hơn, người của y quán vội đến chân không chạm đất, Đinh Tử nhợt nhạt cười, cầm sổ sách liếc nhìn.

Chỉ chốc lát Tưởng Quá trầm mặt tiến vào, Đinh Tử nghi ngờ hỏi, có chút không rõ chân tướng, Tưởng Quá là lão đại phu nhiều năm, tính tình hiền lành cực ít khi thấy hắn có biểu tình như vậy.

Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Đinh Tử, Tưởng Quá trầm giọng nói: “Bạch lão thái quân tới tái khám.“

Đinh Tử lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu, kinh thành này là nơi giấu không được bí mật, hành động của An Quốc Hậu phủ đối với nàng đã sớm bị người hữu tâm lan truyền ra, về phần người này là ai, Đinh Tử không khó tưởng tượng. Bất quá ở trong lòng những người theo nàng há có thể không ghi hận An Quốc Hậu phủ, Đinh Tử rõ ràng từ trong mắt Tưởng Quá thấy được chẳng đáng cùng trào phúng.

Bạch lão thái quân tới cửa vào thời điểm này, không bị Hòa Bình y quán đóng cửa không tiếp đã lễ phép, sợ rằng hiện tại Lưu Đình đang ở ngoài cáu kỉnh không trị liệu cho Bạch lão thái quân đi.

“Đi, đi xem một chút.”

Tưởng Quá sửng sốt, hắn vốn tưởng Đinh Tử sẽ trực tiếp cho người ta đuổi đi, trong lòng cực kì ngoài ý muốn.

Bạch lão thái quân thân phận cao quý, lại là nữ quyến, lúc trước xem bệnh cho bà đều là đưa vào nội đường chẩn trị. Lần này tuy nói thỉnh bà đến nội đường nhưng Lưu Đình lại chậm chạp không có xuất hiện, Bạch lão thái quân cùng Vân ma ma, nha hoàn bên người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều khó xử, nhưng cũng không thể trách được, các nàng sao lại không biết nguyên nhân.

Các nàng so với ngoại nhân còn sớm biết Hòa Bình y quán này chính là của Đinh Tử, nơi này đều là người của nàng ấy, đối với các nàng có thể có sắc mặt tốt mới kỳ quái, vốn Bạch lão thái quân cũng không có mặt mũi tiếp tục tới cửa, thế nhưng chứng đau phong thấp này càng tái phát cũng không phải bà có thể khống chế, vốn bệnh còn có chỗ chẩn trị khống chế một chút, hiện tại An Quốc Hậu phủ cùng Đinh Tử phát sinh loại sự tình này, các nàng lại cầu y, liền quá vô sỉ.

Từ sau khi hồi phủ Bạch lão thái quân đã phát bệnh, bà đã liên tục nhịn ba ngày, nhưng thật sự là chịu không nổi, lúc này mới mặt dày mày dạn tới cửa.

Lưu Đình không gặp cũng nằm trong dự liệu, mấy người đợi một hồi, Lưu Đình mặc một thân bạch y trắng trong thuần khiết đi vào, trên mặt chưa trang điểm, biểu tình cực kỳ lãnh đạm cùng cao ngạo, tiến vào cũng không thỉnh an, chỉ gật gật đầu: “Là Bạch lão thái quân a, không biết đích thân tới Hòa Bình y quán có chuyện gì?” Đây rõ ràng là biết rõ còn hỏi, làm Bạch lão thái quân các nàng khó xử.

Vốn Bạch lão thái quân muốn mở miệng nói, lúc này cũng không nói nên lời. Lưu Đình lạnh lùng cười ngồi ở sau cái bàn, tùy tiện cầm lấy một quyển sách lật nhìn, trực tiếp đem đoàn người Bạch lão thái quân như kẻ trong suốt mà bỏ qua, Bạch lão thái quân cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy khó xử cùng mất mặt như vậy.

Bà dù gì cũng xuất thân từ tiểu thư khuê các, gả vào An Quốc Hậu phủ làm chính thất phu nhân. Trước kia An Quốc Hậu lão gia cũng là người phong lưu đa tình, Bạch lão thái quân cũng không phải là mỹ nữ mỹ mạo trứ danh, muốn đấu hậu trạch, đấu di nương thông phòng, được như bây giờ đều là nhờ cố gắng của bản thân. Về sau bà được An Quốc Hậu sủng ái, bà rõ ràng nhất bà vì thế trả giá bao nhiêu, dùng một chút thủ đoạn quỷ dị, mới có thể bình yên vô sự ngồi vững vàng trên bảo tọa An Quốc Hậu phu nhân.

Sau bà giúp đỡ nhi tử ngồi trên bảo tọa Hậu gia, lại chiếu cố giáo dục tôn tử, trong An Quốc Hậu phủ ai mà không tôn kính bà có thêm, đừng nói bỏ qua, chỉ liếc mắt nhìn cũng không thể. Bạch lão thái quân mỗi lần tiến cung, Thái hậu cùng Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng không dám vô duyên vô cớ cho bà sắc mặt không tốt, những năm gần đây Bạch lão thái quân cũng có thể nói là quá thuận bườm xuôi gió, chưa từng bị đối đãi xem nhẹ như vậy.

Bạch lão thái quân trên mặt khó nén tức giận, đỡ tay Vân ma ma nâng người liền hướng ngoài phòng muốn đi, thế nhưng còn chưa được hai bước, trên đùi đột nhiên run run, mồ hôi lạnh giọt lớn giọt nhỏ “Bá bá bá” chảy xuống, trên mặt trong nháy mắt trắng bệch, cơ thể lay động, đôi môi thỉnh thoảng run rẩy, gắt gao bám vào tay Vân ma ma, cánh tay Vân ma ma lập tức hồng thành một vòng.

Vân ma ma cắn răng ép buộc chính mình không phát ra tiếng. Bạch lão thái quân lại phát bệnh, lúc trước Đinh Tử cùng Lưu Đình đi Minh thành một tháng, Đinh Tử chỉ lưu lại một chút thảo dược trị liệu, về phần thi châm kia mặc dù dạy cho phụ tử Tưởng Quá, thế nhưng nam nữ hữu biệt, Bạch lão thái quân không để cho bọn họ trị liệu, kéo dài thời gian trị liệu, bệnh tựa hồ so với trước lại càng đau hơn.

Bạch lão thái quân căn bản đau đến đại não một trận chỗ trống, càng đừng nhắc tới đi ra cửa, Lưu Đình ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng cười, ngược lại giả nghi ngờ nói: “Bạch lão thái quân muốn đi sao, trông ta vội đến đầu óc choáng váng mà không chú ý tới, ta tiễn Bạch lão thái quân xuất môn đi!”

Biên Vụ đột nhiên quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Lưu đại phu van xin ngài, cầu ngài cứu lão thái quân đi, người đau như thế lại đi về như vậy thì sẽ đau ngất đi, van cầu ngài cứu lão thái quân đi. Ngài là đại phu có lòng dạ bồ tát, điều không muốn nhìn thấy nhất chính là bệnh nhân chết ở trước mặt mình đúng không? Ngài từ bi ra tay giúp lão thái quân đi, người gần đây vẫn phát bệnh, thực sự quá đau khổ, ta van xin ngài!”

Lưu Đình trong lòng mắng to ‘đáng đời’, đây là kết quả khi bỏ đá xuống giếng đối với chủ tử, dám đem chủ tử trở thành quân cờ để bài bố, chỉ bằng ngươi cũng xứng!

Lưu Đình chỉ lạnh lùng nhìn Bạch lão thái quân đau đến mức không ngừng run rẩy, tùy ý Biên Vụ không ngừng dập đầu cũng không nói một lời, trên mặt chỉ lộ vẻ lạnh lùng tiếu ý, xoay người ngồi xuống lật sách, tựa như từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy mấy người Bạch lão thái quân.

Bạch lão thái quân lúc này toàn thân đau tê dại, cũng không tự hỏi được gì nhiều, chỉ cảm thấy toàn thân quá vô lực, vô lực đến không biết gì nữa, chỉ có đau, đau, đau!

Lúc này ngoài cửa một trận tiếng bước chân truyền đến, chỉ chốc lát mành cửa hậu đường bị đẩy ra, Đinh Tử cùng Tưởng Quá tiến vào, nhìn thấy Bạch lão thái quân đứng ở hậu đường cũng sửng sốt. Vân ma ma nhìn thấy Đinh Tử đến lại như nhìn thấy cứu tinh, vội vã cầu đạo: “Tử công chúa, lão thái quân lại phát bệnh, lần này bệnh so với trước còn nặng hơn, hiện tại đã đau đến nói không ra lời, cầu Tử công chúa phát lòng từ bi cứu người đi.“

Đinh Tử nghi hoặc “A” một tiếng, nhíu mày nhìn Lưu Đình: “Chuyện gì xảy ra? Không phải ta đã để lại dược và người vì Bạch lão thái quân trị liệu sao? Bệnh tình Bạch lão thái quân sao lại nặng thêm chứ?“

Lưu Đình cười, đến gần Đinh Tử: “Chủ tử, thuộc hạ làm việc ngài còn lo lắng sao, thuộc hạ quả thật có để lại người và dược cho Bạch lão thái quân. Ta cũng không rõ ràng lắm bệnh này tại sao càng ngày càng nặng, chẳng lẽ có thứ quái lực loạn thần gì đó tìm tới Bạch lão thái quân?” Lưu Đình nói xong toàn thân mình run run một cái, Vân ma ma nghe xong vẻ mặt liền xanh đen.

Lưu Đình ý tứ này chẳng phải là nói Bạch lão thái quân bị quỷ quái hại thân, đối với mấy chuyện quái lực loạn thần này, bọn họ đều là tin thì có mà không tin thì không có, nhưng ai cũng không dám nói căn bản không tồn tại. Nhưng loại vật này thường nói, không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, Bạch lão thái quân nếu bị quỷ quái ám, chẳng phải là nói chính bà phẩm tính bất lương, tâm tính ác độc, vì thế bị quỷ tìm tới sao?

Lưu Đình đây là gián tiếp mắng Bạch lão thái quân là một tiểu nhân, đáng đời phát bệnh sao?

“Chớ nói nhảm, dược đã điều phối, thế nào bệnh tình lại nặng thêm chứ?”

“Lão bản, Lưu đại phu lúc đi đã đem phương pháp ngân châm huyệt đạo cùng lão phu thảo luận qua, lão phu đối với châm pháp này có nghiên cứu một chút, bất quá Bạch lão thái quân nói nam nữ hữu biệt, vẫn không chịu để cho lão phu chẩn trị, vì thế này…” Vốn chính là vì ngươi không muốn trị, đau chết cũng không ai quản, ý của Tưởng Quá chính là như thế.

Vân ma ma sắc mặt càng khó nhìn, Đinh Tử ánh mắt chợt lóe, hướng về phía Lưu Đình nháy mắt ra dấu, nga, chỉ là không thể làm quá mức, nhân tiện nói: “Thì ra là thế, Lưu Đình, đều là do ngươi sơ sót, nhìn Bạch lão thái quân đang phát bệnh, Bạch lão thái quân có chuyện gì không hay xảy ra, ta bắt ngươi xử tội, còn không mau một chút vì Bạch lão thái quân trị liệu.“

Lưu Đình trọng trọng hừ lạnh một tiếng, thân thể có chút nhăn nhó, Đinh Tử “Ba” đạp Lưu Đình một cước, người nào đó bị đá lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, động tác lúc này mới gọn gàng làm sao…. Vân ma ma nhìn thấy lúc này mới thở dài một hơi, xem ra Tử công chúa căn bản không muốn báo thù, chỉ tiếc thủ hạ lại không chịu nghe.

Ai! Vân ma ma hiện tại ngoại trừ thở dài thì một chút biện pháp cũng không có. Lão thái quân trở thành như thế này, bắt bà dập đầu bà cũng chịu, nhưng trong lòng lão thái quân cũng sẽ cảm thấy thập phần khó xử đi, việc này nếu đổi lại là ai cũng sẽ hận không thể tức khắc đâm chết người.

Vân ma ma lại không biết, Đinh Tử vừa đá Lưu Đình một cước tuy nhìn rất dùng sức nhưng khi đạp ở trên người lại như phủi bụi, vì Bạch lão thái quân, Đinh Tử sao có thể động thủ với thủ hạ trung tâm của mình đây, Bạch lão thái quân còn không xứng!

Chẳng qua là làm dáng một chút mà thôi, biểu hiện ra không xé rách mặt, đối với nàng cũng không có chỗ xấu gì.

Tưởng Quá thấy thế ly khai, Lưu Đình lập tức cởi quần Bạch lão thái quân, lấy ra ngân châm “Bá bá bá” ở trên đùi đâm một đống. Vân ma ma sửng sốt, quay đầu lại nhìn Đinh Tử, nàng vốn tưởng rằng Tử công chúa muốn đích thân tới, lại thấy nàng chỉ nhạt nhẽo cười, ngược lại ngồi ở một bên, cầm sách thuốc lúc nãy của Lưu Đình xem một chút.

Ở y giới cũng có quy định bất thành văn ‘một đại phu có thể thấy hiệu quả trị liệu, lúc này mà qua tay người khác chính là đối với đại phu kia không tôn kính, từ lúc đem Bạch lão thái quân giao cho Lưu Đình, Đinh Tử sẽ không nghĩ tới chuyện tự mình xuất thủ cứu trị, hơn nữa lấy thân phận công chúa hiện tại của Đinh Tử, Bạch lão thái quân sao dám bắt nàng khám cho mình, quả thực là quá phận.

Vân ma ma cũng nghĩ đến tầng quan hệ này, trên mặt trắng bệch, quay đầu nghiêm túc nhìn Lưu Đình thi châm, bởi vì Bạch lão thái quân đến trễ nên đã qua thời cơ trị liệu. Kỳ thực Tưởng Quá nếu muốn thi châm thì cũng cách y phục, cũng sẽ không có tiếp xúc da thịt, Bạch lão thái quân đã cho nữ tử nhìn chẩn qua, tự nhiên không hi vọng lại giao cho nam tử, chính bản thân bà làm lỡ chuyện chữa bệnh của mình.

Lần trị liệu này thời gian sử dụng nửa canh giờ, cơn đau của Bạch lão thái quân mới giảm bớt. Đinh Tử trong khoảng thời gian này đã xem được ba cuốn sách thuốc, ít khi ngẩng đầu nhìn Lưu Đình, hiển nhiên đối với y thuật của nàng ấy rất tín nhiệm.

Bạch lão thái quân mặc quần áo tử tế, được Vân ma ma nâng đứng dậy, nhìn Đinh Tử ở một bên nghiêm túc đọc sách, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, tới bên miệng nhưng một câu đều không nên lời, bà không có mặt mũi!

Sau một hồi, Bạch lão thái quân cười nói: “Còn chưa có chúc mừng Tử công chúa thụ phong công chúa, thật đáng mừng.”

Đinh Tử từ trong sách thuốc ngẩng đầu lên, cười nói: “Bạch lão thái quân khách khí, đây là Hoàng thượng cùng Thái hậu ban ân, bản công chúa chỉ có thể tạ ơn mà thôi.“

Bạch lão thái quân sắc mặt chợt lóe, tiếp tục nói: “Sự kiện kia, An Quốc Hậu phủ xác thực rất không đúng mới để cho Tử công chúa chịu ủy khuất, lão thân ở trong này hướng Tử công chúa dập đầu xin tội.“

Đinh Tử đưa một ánh mắt, Lưu Đình lập tức nâng dậy Bạch lão thái quân đang muốn quỳ xuống đất, Đinh Tử nói: “Bạch lão thái quân không cần đa lễ, những chuyện kia bản công chúa không có để ý, bản công chúa sẽ không nghĩ rằng một người sai là cả An Quốc Hậu phủ sai. An Quốc Hậu…Bình phu nhân đã bị trừng phạt, bản công chúa cũng sẽ không cùng nàng ta tính toán. Bạch lão thái quân là trưởng bối mà bản công chúa kính trọng, bản công chúa vẫn nhớ ở trong lòng, Bạch lão thái quân nói như vậy chẳng phải là có vẻ quá khách sáo sao?“

Bạch lão thái quân trên mặt xấu hổ, cười nói: “Vẫn là Tử công chúa đại nhân đại lượng, lão thân thực sự xấu hổ, đã đem Mộc thị nhốt ở trong phủ bế môn tư quá, sự kiện kia lão thân cũng có lỗi, để sự tình phát triển đến mức ấy làm cho thanh danh công chúa thiếu chút nữa chịu nhục, dù có chết trăm lần cũng khó rửa sạch tội.“

Đinh Tử nhợt nhạt cười: “Lúc này thân thể Bạch lão thái quân còn cần điều dưỡng, quan trọng nhất an tâm đi điều trị, đúng giờ đến y quán để cho Lưu Đình trị liệu cũng không thể thiếu, cũng làm phiền Bạch lão thái quân định kỳ tới.“

Bạch lão thái quân sắc mặt khẽ biến, ánh mắt già nua thật sâu nhìn Đinh Tử, cuối cùng lại thở dài một tiếng, đỡ Vân ma ma ly khai y quán trở về An Quốc Hậu phủ.

Bạch lão thái quân đi rồi, cha con Tưởng Quá, Tưởng Phàm cũng đi vào hậu đường, hơn nữa Lưu Đình, Hỉ nhi, Ngọc Du năm ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm Đinh Tử, bộ dáng muốn nói lại thôi, Đinh Tử đều nhìn ra được.

“Các ngươi muốn nói gì?”

Lưu Đình mím chặt môi, đầu tiên nói: “Chủ tử, An Quốc Hậu phủ làm những chuyện gì ngài cũng biết rõ ràng, loại người ngay cả súc sinh cũng không bằng này, chúng ta tại sao còn trị liệu cho lão thái bà này, nên để bà ta bị đau đến chết mới đúng. Lúc trị liệu cho bà ta, ta thiếu chút nữa đã muốn trực tiếp đâm vào tử huyệt làm bà ta chết luôn cho rồi!“

Lưu Đình muốn bình phục tâm tình của mình thì cũng làm không được, đối mặt chuyện đó, mấy người các nàng so với Đinh Tử là đương sự còn muốn tức giận cùng khẩn trương hơn.

Đinh Tử nhợt nhạt cười: “Ngươi cảm thấy ta đã tha thứ Bạch lão thái quân, hoặc là sợ đắc tội bà ấy?”

Lưu Đình dừng lại một chút gật gật đầu, Đinh Tử lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm đen như mực hiện lên quang mang ám trầm: “Bạch lão thái quân xác thực tội không đáng chết, lấy hiểu biết của ta đối với bà ấy, trong chuyện này bà ta sẽ không đích thân xuất thủ, tối đa chính là thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đó lại là phản bội ta. Ngươi cảm thấy ta sẽ đơn giản buông tha bà ta? Trị liệu không có nghĩa là giúp bà ta, các ngươi sao biết ta không phải là dằn vặt bà ta?”

“Ý của chủ tử là?” Ngọc Du nghi ngờ nói.

Đinh Tử mỉm cười: “Bạch lão thái quân lúc tuổi còn trẻ cùng ngoại tổ mẫu là tỷ muội tri kỉ, tính tình cũng là phóng khoán đại khí, trong chuyện này bà ấy vì Tiết Vũ mà chứa một chút tư tâm, nhưng tính tình chung quy không xấu, vẫn có tâm huyết. Ta bất kể hiềm khích lúc trước vẫn như cũ đối xử tốt với bà ấy, bà ấy sẽ lại càng xin lỗi ta, cũng sẽ hối hận trước đó đã làm những chuyện như vậy. Thân phận công chúa a, há là gia đình người bình thường thú được, các nàng lại cứng rắn chắp tay nhường cho người ta, ngươi nói Bạch lão thái quân dưới tình huống này có áy náy lại hối hận đến nôn ra máu không, tâm tình sẽ thế nào?”

“Ngạch…”

“A…”

Năm người trong phòng nhất thời cảm thấy mồ hôi lạnh ướt lưng, ngoan a, tuyệt a, khí phách a!

Đây mới là cách làm của chủ tử, quả thực là sát nhân vô hình a ! Chính mình được tiếng tốt, kết quả lại đem mọi người tính kế ở bên trong. Mỗi ngày ở nhà nôn ra máu, hối hận cùng phiền muộn không được giải thoát, đem đầu sỏ đã gây nên tất cả trở thành người tốt, thánh nhân, lúc biết được chân tướng chắc sẽ giận điên lên. Nếu không biết chân tướng, cũng sẽ mỗi ngày bởi vì chuyện này mà gây hại cho thân thể của mình.

Đây mới gọi là cao thủ, các nàng đã được chứng kiến tận mắt! Đồng thời trong lòng ngầm hiểu, nói chủ tử thiện lương quả thực là chuyện cười buồn cười nhất trên đời. Đối nghịch với nàng còn không bị nàng đùa chơi đến chết thì chính là chuyện thiên địa khó tin.

Aiz… Các nàng thế nhưng lo lắng, tức giận, chủ nhân người ta chỉ dùng mấy câu đã giải quyết, các nàng như vai diễn hề. Bất quá các nàng nhất định phải thừa nhận, nghĩ đến bộ dáng Bạch lão thái quân nôn máu hối hận đến chết, các nàng trong lòng vui sướng ngập tràn.

Bạch lão thái quân ngồi ở trong xe ngựa, không nhịn được thở dài. Hơi thở của bà càng ngày càng ngắn, hít vài hớp cũng có cảm giác ngực bị đè nén, dù thế nào cũng đều thuận không được khẩu khí này. Vân ma ma thấy thế lập tức bưng tới chén trà cho Bạch lão thái quân, Bạch lão thái quân uống chén trà, thở dài một hơi, rất hối hận: “Sai rồi, sai rồi, ta thực sự sai rồi, mười phần sai!”

Vân ma ma thở dài, Bạch lão thái quân mấy năm nay vẫn rất kiên cường, chưa từng nhìn thấy bà hối hận khổ sở như vậy.

Bất quá Vân ma ma nghĩ đến Đinh Tử, cũng cảm thấy lúc trước lui cửa hôn sự kia thực sự là quá sai rồi, Tử công chúa là một cô nương rất tốt a, cũng may nàng ấy cũng không oán An Quốc Hậu phủ, bằng không đó mới là phiền toái lớn nhất của An Quốc Hậu phủ!

Ở Hòa Bình y quán dùng qua ngọ thiện, Đinh Tử mang theo Hỉ nhi, Ngọc Du hồi Thị lang phủ. Vừa hồi phủ liền nghe thấy tin tức nhị tiểu thư hồi phủ thăm mẫu thân, Đinh Tử không khỏi nhẹ cười ra tiếng, một di nương Hữu Ngự Sử phủ, có thể tùy tùy tiện tiện xuất phủ về nhà mẹ đẻ thăm người thân, chỉ có thể nói Đinh Tĩnh quá không được sủng, hay là nói có mục đích gì khác đây? Tất nhiên là cái thứ hai đi…

Quả nhiên Đinh Tử trở về không bao lâu, Đinh Tĩnh liền ở ngoài Tử Trúc viện chờ thông truyền, Đinh Tử nằm ở trên nhuyễn tháp nói: “Mau mời nàng vào.“

Đinh Tử miễn cưỡng nằm ở trên nhuyễn tháp, một bộ dáng buồn ngủ. Đinh Tĩnh vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng này: nhuyễn tháp đặt tại bên cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên người Đinh Tử như có một tầng ánh sáng kim sắc phủ trên người nàng, như chân dung một mỹ nhân tuyệt mỹ đang ngủ, làm người ta tim đập thình thịch.

Nhưng ở trong mắt Đinh Tĩnh lại rất đáng hận

Vì sao? Rốt cuộc vì sao?

Trên đời chuyện tốt gì đều phát sinh ở trên người Đinh Tử, nàng ta từ khi sinh ra đã là đích nữ Thị lang phủ, vừa sinh ra liền áp nàng ngay tức khắc, dù nàng đã từng vì thế mà khó chịu chán ghét bao nhiêu, lấy Đinh Tử trút giận, tìm nàng ta phiền phức, thế nhưng thân phận nàng ta là đích nữ vĩnh viễn thay đổi không được.

Nương cố gắng nhiều như vậy để phù chính trở thành chính thê, làm cho nàng trở thành đích nữ, thế nhưng … thế nhưng đều bị Đinh Tử phá hủy, làm hại nương bị què, chính mình bị gả cho một tên háo sắc thích nam nhân. Nàng ta vẫn được ông trời ưu ái quan tâm, được Thái hậu để mắt, bây giờ lại là công chúa tài trí hơn người.

Ông trời còn có mắt hay không? Không nhìn thấy nàng sống quá thống khổ sao? Vì sao những thứ tốt này không xuất hiện ở trên người nàng, nàng cực kỳ hận Đinh Tử!

Mấy tâm tư này đó của Đinh Tĩnh xuất hiên liên tục nhưng nửa điểm không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Từ khi tiện nhân Mẫu Đơn kia bị Hữu Ngự Sử Phùng Thiệu Nguyên thu vào phòng, thân thể rách nát kia thế nhưng lại rất được Phùng Thiệu Nguyên sủng, lại gây không ít phiền phức cho Hoàng thị, làm cho Hoàng thị nghĩ rằng những thứ này đều do Đinh Tĩnh sai khiến. Hoàng thị không thể tìm Mẫu Đơn gây phiền phức, sợ bị Phùng Thiệu Nguyên oán hận, liền tìm Đinh Tĩnh gây sự.

Vốn dĩ Đinh Tĩnh cũng chỉ là ở trong phủ không được sủng mà thôi, hiện tại ai cũng biết Hoàng thị nhìn nàng không vừa mắt, cứ đi dạo rồi tìm nàng gây phiền phức. Hạ nhân trong phủ bây giờ nhìn đến Đinh Tĩnh đều như xem náo nhiệt, có chút cả gan làm loạn, thậm chí trước mặt cười nhạo Đinh Tĩnh, có thể tưởng tượng nàng sống như thế nào!

Vì thế Đinh Tĩnh đã từng cáo trạng trước mặt Phùng Thiệu Nguyên, nói là Mẫu Đơn đã từng cùng hạ nhân trong phủ tư thông. Mẫu Đơn nghe thấy tại chỗ khóc náo muốn đụng cột chứng minh thuần khiết, Phùng Thiệu Nguyên ngay tại chỗ mắng Đinh Tĩnh không tuân thủ nữ tắc, chỉ trích trưởng bối, ác ý hãm hại, về sau nghĩ tới trong phủ cùng Mẫu Đơn có thù oán như thế cũng không phải Hoàng thị sao, Phùng Thiệu Nguyên gọi Hoàng thị tới cũng mắng to một trận. Hoàng thị trực tiếp cảm thấy đây là Đinh Tĩnh cùng Mẫu Đơn cấu kết, vì muốn dao động địa vị của nàng ta ở trong lòng Phùng Thiệu Nguyên, mỗi ngày đi tìm Đinh Tĩnh thị uy, chỉ cần làm không tốt liền không đánh thì mắng!

Đinh Tĩnh quả thực ở Ngự Sử phủ sống không nổi nữa, mà tự thỉnh hạ đường (thỉnh bị hưu, bị bỏ) thì ai cũng không đồng ý, vẫn nhờ Đinh Tĩnh cầm tên tuổi Đinh Tử công chúa ra, Hoàng thị có chút sợ, lúc này mới cho nàng xuất phủ.

Đinh Tĩnh vừa hồi phủ liền trực tiếp đi Thọ An đường thỉnh an, Đinh Tĩnh ở Ngự Sử phủ cuộc sống thế nào Vương thị cũng hỏi thăm rất rõ ràng. Vốn còn nghĩ Đinh Tĩnh đã thất thân thì gả đến Ngự Sử phủ, nói không chừng đối với chức quan của Đinh Bằng có lợi, ai biết đừng nói không có chỗ tốt gì, Ngự Sử phủ còn cảm thấy đây là bẫy mà Thị lang phủ thiết kế hãm hại, làm cho bọn họ thú Đinh Tĩnh, không hướng bên trên liều mạng buộc tội Đinh Bằng đã tốt lắm rồi.

Có thể nghĩ, Vương thị sao có thể đối xử với Đinh Tĩnh tốt chứ!

Lúc hồi phủ, Đinh Tĩnh liền biết khả năng nàng bị đãi ngộ như thế nào, chính là mặt dày nương nhờ Thọ An đường ăn một chút cơm nước, cảnh kia thật đúng là có chút…

Đinh Tĩnh đã lâu chưa từng ăn tốt như vậy, vừa ăn ăn liền hai chén, trực tiếp làm cho Vương thị mất khẩu vị tức giận bỏ về hậu đường.

Đinh Tĩnh cuối cùng ăn hơn hai chén, hiện tại bụng còn no căng, ngoài miệng còn dính chút dầu mỡ. Hỉ nhi, Linh nhi nhìn mà kinh ngạc, âm thầm đưa khăn cho Đinh Tĩnh, lúc này mới hậu tri hậu giác mình mất mặt vội vã xoa miệng một chút, hướng về phía Hỉ nhi cười không ngừng. Hỉ nhi bĩu môi, nàng cũng không phải là vì Đinh Tĩnh, chỉ là không muốn nhìn thấy liền mất khẩu vị mà thôi.

Kỳ thực nếu Hỉ nhi không làm việc này, Đinh Tĩnh hiện tại cũng không dám đối với nha hoàn bên người Đinh Tử như thế nào.

“Muội muội tới, ngồi đi.” Đinh Tử lười biếng mở miệng, hơi ngồi dậy tựa đầu ở trên tháp, ngáp một cái, Đinh Tĩnh thân thể cứng đờ, nàng đây là rõ ràng quấy rầy đến nhân gia nghỉ ngơi.

“Tỷ tỷ sắc mặt thật tốt, nghĩ đến chính là người có hỉ sự tinh thần thoải mái. Muội muội lần này tới chính là chúc mừng tỷ tỷ được phong Tử công chúa, lúc trước tỷ tỷ có một thân y thuật kỳ diệu liền được Thái hậu để mắt, lần này càng vì bách tính Đại Tề mang đến phúc trạch. Chức vị Tử công chúa này không cho tỷ tỷ ngồi thì còn ai có thể ngồi, cũng chỉ có tỷ tỷ có tư cách này.” Đinh Tĩnh mặt dày tâng bốc nói, hình như hoàn toàn quên nàng đã làm gì ở trên Thịnh Vinh điện.

Đinh Tử chau chau mày, công phu mặt dày này, nàng thật đúng là được cùng Đinh Tĩnh học một ít, đây chính là hiếm khi có người có thể học tới.

“Cám ơn lời tốt của muội muội, muội muội có lẽ lâu không hồi phủ, không đi Lãm Nguyệt viên thăm Mã di nương sao? Nàng cũng rất nhớ muội, tỷ tỷ cũng không muốn quấy rầy mẹ con đoàn tụ.” Đinh Tử thanh âm ôn nhuận, thế nhưng ý đuổi khách hết sức rõ ràng, Đinh Tĩnh trong mắt hiện lên không vui, trên mặt vẫn cười như cũ.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, chúng ta cũng là thân tỷ muội, tự nhiên nên thân thiết nhiều một chút. Di nương nơi đó ta đã đi nhìn rồi, lúc về còn có thể thăm Lãm Nguyệt Viên lần nữa nên không vội. Lần này muội muội chuẩn bị ở trong phủ mấy ngày, thời gian cùng di nương ở chung không thiếu được.” Đinh Tĩnh cười nói, Đinh Tử nhẹ vỗ về cái mền trên người, cười ý vị thâm trường.

Đã gả cho người mà còn vô duyên vô cớ hồi Thị lang phủ có thể làm cái gì, làm cho ngoại nhân nghe được chẳng phải sẽ đồn đại Đinh Tĩnh bị hưu? Có thể đây chính là mục đích của nàng?

Đinh Tử nhíu mày, gả ra mà còn muốn hồi phủ, si tâm vọng tưởng!

“Hử, muội muội sao lại nói như thế, tỷ tỷ cũng không phải muốn đuổi ngươi.“

Đinh Tĩnh thở dài một hơi, ngoài miệng liền đem chuyện trong nhà “bla … bla …” chậm rãi nói. Hỉ nhi, Linh nhi bên cạnh cũng kinh ngạc, nhị tiểu thư này hồi phủ thế nào tựa như thay đổi, không chỉ so với trước đây còn chưa có quy củ không có cấp bậc lễ nghĩa, mồm miệng so với trước đây cũng lưu loát hơn, bất quá lời nói ra đều là một chút tin tức bát quái, toàn chuyện trong nhà ngoài xóm, cùng thê thiếp bình dân bách tính bên ngoài không có gì khác nhau.

Đinh Tử nghe xong một hồi, cảm thấy không thú vị, cắt ngang lời Đinh Tĩnh, nói: “Muội muội còn có chuyện gì muốn cùng ta nói sao? Ta mới trở về, hơi mệt chút.“

Đinh Tĩnh há mồm còn muốn nói điều gì, trên mặt một mảnh thần thái tung bay, đột nhiên dừng lại, mắt trừng lớn, một hồi lâu mới phản ứng được. Nhìn Đinh Tử không kiên nhẫn, trong lòng cực ghét, nhưng chưa từng quên mục đích lúc đến: “Tỷ tỷ, muội muội lần này trở về đúng là vì nói với tỷ một chuyện!”

“Ừ, là cái gì, sao muội muội khẩn trương thế?”

Đinh Tĩnh thần bí liếc bốn phía nhìn, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ phải cẩn thận Bạch di nương, nàng cũng không phải là một nhân vật đơn giản.” Thấy Đinh Tử trên mặt lơ đễnh, Đinh Tĩnh lại tiếp tục nói, “Muội muội nói thật, tỷ muội chúng ta rốt cuộc là cùng cha, là thân tỷ muội, trước đây có cái gì hiểu lầm, cứ xí xóa là được. Nhưng Bạch di nương lại cùng chúng ta không có quan hệ gì, hơn nữa thời gian trước đây ta cùng di nương nói chuyện phiếm, di nương ngẫu nhiên nói, Bạch di nương này a, nàng qua nhiều năm như vậy vẫn không động thủ, không phải là không muốn động, mà là tìm không được cơ hội hành động. Ngươi xem Bạch di nương bình thường điệu rất thấp, rốt cuộc là trộm bạc lúc làm việc chưởng quản, loại tặc âm thầm này khó phòng nhất.”

“Hửm…” Đinh Tử cố ý kéo dài thanh âm, bộ dáng có chút không tin, trong lòng lại là cuồn cuộn một chút, đây cũng vẫn là việc Đinh Tử để ý, nàng muốn tra xét Bạch di nương, lại vẫn không có chứng cứ cùng đầu mối.

“Tỷ tỷ còn chưa tin sao? Thời gian di nương tiếp nhận chưởng quản, cũng hỏi thăm qua chuyện của Bạch di nương. Trước đây nàng là thủ hạ được lão phu nhân sủng ái nhất, nhưng nàng vốn cũng không là người có gia đình trong phủ, mà là một tiểu thư gia đình thư hương cử nhân, về sau phụ thân nàng chết ở trên đường vào kinh đi thi, hi vọng của nhà các nàng đã không có, liền thất bại. Bạch di nương cùng thân nhân vào kinh muốn nhặt xác phụ thân hạ táng, ai biết đệ đệ cùng nương đều mệt chết đói ở trên đường, chờ nàng làm xong tang sự cho phụ thân, trong người không có đồng nào, tự hạ mình làm nô được lão phu nhân chọn trúng mang vào phủ. Không được một năm, lão phu nhân lại cảm thấy Bạch di nương là một người tri kỷ, liền đem nàng ban cho phụ thân làm thông phòng, lúc này chủ mẫu cùng di nương mới lần lượt gả tới, lại nói tiếp, Bạch di nương này coi như là nữ nhân đầu tiên của cha, ở trong lòng cha địa vị cũng là bất đồng.”

Đinh Tĩnh nói xong cũng nhìn thái độ Đinh Tử, lại thấy nàng ta chỉ yên lặng nghe, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Nàng chính là nghĩ lộ một chút tin tức Đinh Tử không biết, bán tốt một chút, chỉ cần nàng ở trong phủ lâu một chút cũng không cần hồi Hữu Ngự Sử phủ, có Đinh Tử là Tử công chúa trấn thủ, Hữu Ngự Sử phủ cũng không dám tới cửa đòi người, nàng cũng coi như có thể sống tốt một chút.

Đáng trách Đinh Tử lại lãnh đạm như vậy!

Nhưng tin tức hữu dụng khác nàng cũng không biết, còn có thể lấy cái gì đến trao đổi!

Đinh Tử trong lòng cũng trầm xuống, mấy tin tức về Bạch di nương này nàng xác thực không biết, Bạch di nương lại một người vào phủ, tất cả tin tức bên ngoài đều chặt đứt. Mã di nương muốn nắm mọi việc trong lòng bàn tay, hạ nhân trong phủ cũng thường thường thay đổi, những tin tức này đều bị che lấp, hoặc là nói bị người hữu tâm hủy diệt, nhưng không biết tại sao bị Mã di nương biết, nàng cho rằng Bạch di nương không chỗ nương tựa cũng không có nghĩ sâu, nhưng Đinh Tử cảm thấy trong này mơ hồ có cái gì không đúng.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Đinh Tĩnh, Đinh Tử mỉm cười một cái: “Không ngờ Bạch di nương thân thế lại đáng thương như thế, thật là vất vả cho nàng, may mắn vào Thị lang phủ chính là phúc khí của nàng. Đúng rồi, nhị muội đã trở về liền bồi Mã di nương đi, Phương di nương cũng không bao lâu nữa sẽ sinh, ngươi ở trong phủ cũng được vui lây, nói không chừng hồi phủ rồi cũng có (ý nói chuyện vui, có lẽ Đinh Tĩnh thể mang thai).“

Đinh Tĩnh trên mặt nan kham, người nào lại không biết nàng từ khi gả vào Hữu Ngự Sử phủ căn bản không được Phùng Ngọc Hoa chạm qua, nàng sao mà mang thai chứ!

Bất quá nhìn Đinh Tử mỉm cười, trong mắt đều là chân thành, Đinh Tĩnh chỉ buồn một hơi, lại nói hai câu liền đi hướng Lãm Nguyệt viên.

Vừa vào Lãm Nguyệt viên, Đinh Tĩnh liền đem đối thoại cùng Đinh Tử nói một lần.

Mã di nương, An ma ma nghe xong sắc mặt có chút không dễ nhìn, lúc trước các nàng nghĩ đến phá hư thanh danh Đinh Tử, mượn cơ hội bị An Quốc Hậu phủ từ hôn, chuyện cứ như vậy bị Đinh Tử trốn một kiếp, trong lòng các nàng không cam lòng, liền muốn làm cho Đinh Tĩnh hồi phủ trực tiếp gây xích mích cho hai người này náo loạn lên.

An ma ma những năm gần đây cũng vẫn chú ý Bạch di nương, dĩ vãng các nàng muốn đối phó ai, tỷ như Phương di nương, chính là luôn đắc thủ, nếu không phải là sai lầm để cho Phương di nương mang thai, làm cho người thời khắc chú ý, nói không chừng hiện tại Phương di nương đã là một khối tử thi.

Bạch di nương này lại thành thật, luôn luôn không là đối thủ cạnh tranh của Mã di nương, nàng ta chưa từng muốn lướt qua các nàng, cũng không tìm được chứng cứ cùng sai lầm.

An ma ma cảm thấy Bạch di nương không đơn giản từ lúc Đinh Tử hốt bạc của Bạch di nương mà bắt đầu. Các nàng cảm thấy Bạch di nương này thực sự giấu quá sâu, thế nhưng từ trên tay các nàng bất tri bất giác trộm được nhiều bạc như vậy, thế là khi âm mưu hủy, thanh danh thất bại, An ma ma lập tức nghĩ đến chuyện làm cho hai nữ nhân này tranh chấp với nhau.

Lấy tính tình Đinh Tử, cộng thêm việc trừng phạt chuyện Bạch di nương trộm bạc, hai người thù oán xem như là kết. Đinh Tĩnh nói ra mấy tin tức này, Đinh Tử nghe ra được chỗ không đúng. Bạch di nương năm đó cho dù thân nhân đều chết, nàng ở đâu ra bạc giải quyết hậu sự cho người nhà, tuy nói nàng là cô gái yếu đuối, thế nhưng tự hạ mình làm nô cũng không phải biện pháp duy nhất, trong này tất có đại nghi vấn.

“Tĩnh nhi yên tâm, lần này Đinh Tử các nàng tranh chấp, khẳng định không thời gian quản ngươi, chúng ta ngồi làm ngư ông, tìm đúng cơ hội trọng trọng tập kích các nàng, đến lúc đó nương nhất định sẽ làm cho ngươi thoát khỏi Hữu Ngự Sử phủ, còn có thể có vô tận vinh hoa phú quý.” Mã di nương kéo tay Đinh Tĩnh nói.

“Nương, Tĩnh nhi minh bạch, lần này Tĩnh nhi đều nghe lời người, đúng rồi, Đinh Tử còn nói đến chuyện tiện nhân Phương di nương kia sắp sinh.“

Mã di nương trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, ngẩng đầu nhìn An ma ma liếc mắt một cái, bà ta trầm mặc một chút, tia âm lãnh ở trong mắt thành hình, tựa như lại nghĩ ra cái ác kế gì.

Đinh Tử lập tức phái ám vệ đi điều tra tư liệu về Bạch di nương, càng kỹ tỉ mỉ càng tốt, việc này còn chưa có kết quả, trong kinh thành lại có một chuyến lớn truyền ra.

Thân vương thứ hai của Đại Tề, đệ đệ của Hoàng đế đương triều, nhi tử mà tiên hoàng sủng ái nhất – Ninh Vương gia về kinh.

Nói đến Ninh Vương gia này, mọi người đều chỉ nghe kỳ danh chưa thấy qua người thật, bất quá phàm là gặp qua hắn, đều bị dáng người cùng phong thái của hắn làm cho mê muội.

Lam Thanh Lăng tuy được xưng Đại Tề đệ nhất mỹ nam tử, nhưng Ninh Vương gia này lại có danh xưng là Đại Tề đệ nhất mỹ nhân, đương nhiên đây chủ yếu là đồn đại, người thấy tận mắt không nhiều. Chỉ nói hắn bộ dáng cực kỳ tuấn tú, so với nữ tử càng đẹp hơn, so với Lam Thanh Lăng không lớn hơn mấy tuổi lại là thân vương Đại Tề. Trọng yếu nhất là, Ninh Vương gia này tử thủ biên quan, thường xuyên lấy ít địch nhiều đánh với Nam Thái quốc, ít khi thất bại.

Những năm gần đây nếu không phải nhờ Ninh Vương gia thủ hộ, không biết Đại Tề đã bị Nam Thái xâm chiếm bao nhiêu lần.

Mọi người đều sùng bái anh hùng mà Ninh Vương gia này càng chưa lộ mặt, lời đồn lại càng bị truyền đi sinh động như thật, tăng thêm rất nhiều sắc thái thần bí, càng làm cho người ta hiếu kỳ.

Lúc Đinh Tử biết được tin tức này lại sửng sốt một hồi, nghe miêu tả về Ninh Vương gia, nàng tự nhiên nghĩ đến nam tử mặc tử y nhìn thấy không lâu trước đó ở Hòa Bình y quán. Mặc dù nam tử kia chỉ nhìn thoáng qua rồi đi, nhưng nàng không cách nào quên lãng được, nam tử kiều mị như vậy, rất xứng với hai chữ – Mỹ Nhân.

Hoàng thượng đối với việc Ninh Vương gia hồi kinh cũng rất coi trọng. Ninh Vương gia có nhiều năm công lao như vậy đủ được Hoàng đế ngự giá nghênh đón, huống chi đây còn là đệ đệ của hắn.

Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, ba ngày sau hắn thân giá tới Tây thành nghênh tiếp Ninh Vương gia hồi kinh.

Tin tức này lập tức nổ tung, những quan viên theo sát thánh tâm đương nhiên phải làm bộ dáng, đứng vào đội ngũ nghênh đón, các phu nhân tiểu thư quan gia thương gia cũng rất muốn trông thấy Ninh Vương gia thần bí trong truyền thuyết này có hình dáng ra sao, sôi nổi gọi hạ nhân đặt trước nhã phòng ở tửu lâu, quán trà tốt nhất Tây thành.

Đại Tề kinh thành có hoàng cung tọa hướng Bắc, phân ba cửa thành Đông, Tây, Nam. Tây Môn gắn liền với khu vực phía Nam kinh thành (Nam nhai), nơi đây lại là nơi người giàu có tụ tập, lần náo nhiệt này có mấy ai không muốn xem, đợi đến khi các nàng biết thời điểm chính xác, rất nhiều tửu lâu quán trà có vị trí tốt đều bị chiếm, các nàng chỉ có thể cầu vị trí tạm xem là thứ nhì để xem.

Đinh Tử cũng để cho Hỉ nhi đi đặt chỗ, người còn chưa có trở lại, liền nhìn thấy Ngọc Du cầm một thiệp tiến vào: “Chủ tử, An Vương Thế tử đưa thiệp tới.”

Đinh Tử mở ra nhìn, là Lam Thanh Lăng tại Phúc Vân lâu đặt gian phòng tốt nhất cho nàng, đến lúc đó nàng trực tiếp đi là được, trên thiệp còn nói, hắn cũng mời mấy người Vân Hi Văn, Vân Hi Vũ, Tiết Vũ, …

Đinh Tử chau chau mày, Lam Thanh Lăng cũng thật cẩn thận. Quả nhiên lúc Hỉ nhi trở về vẻ mặt thất bại, không tìm được địa phương tốt.

Ba ngày sau, Đinh Tử từ sớm đã rửa mặt chải đầu một phen, chỉ mang theo Ngọc Du xuất phủ, ai biết tới ngoài phủ, lại nhìn thấy Đinh Tĩnh mặc một thân hồng nho sam mỉm cười chờ nàng: “Tỷ tỷ, muội muội nghe nói Ninh Vương hồi kinh, Hoàng thượng đều coi trọng đi ra nghênh tiếp, kinh thành náo nhiệt như vậy, muội muội đã lâu không xem náo nhiệt, không biết có thể hay không cùng tỷ tỷ đi xem?“

Đinh Tử nhíu mày, nhìn Đinh Tĩnh rõ ràng trang điểm tinh tế, nàng mà không đồng ý, nàng ta chắc chắn sẽ tìm các loại lý do đi theo, đến lúc đó lại rước lấy phiền toái không cần thiết: “Cũng tốt, cùng nhau đi.“

Đinh Tĩnh mặt mày rạng rỡ theo lên xe ngựa, dọc theo đường đi không ngừng nói nghe đồn Ninh Vương ưu tú thế nào, trên mặt sáng rỡ, vẻ mặt như hoài xuân, sớm đã quên nàng là thân phận di nương của Hữu Ngự Sử phủ. Đinh Tử cũng không để ý tới Đinh Tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Tới khi đến nơi, xung quanh hai con đường đã trở thành biển người, hai bên cửa hàng cũng không lúc nào không có người đi lại, tranh cãi ầm ĩ. Xe ngựa Đinh Tử tiến vào Phúc Vân tửu lâu mất nửa canh giờ, cũng may nàng chuẩn bị từ sớm, nếu đi trễ sợ rằng càng khó tiến vào.

Đinh Tử vừa mới xuống xe ngựa, liền có tiểu nhị của Phúc Vân tửu lâu cười híp mắt nghênh đón Đinh Tử đến phòng hảo hạng.

Người nơi đây nhìn thấy Đinh Tĩnh đều liếc mắt một cái, nàng cũng không để ý này, vừa nghe nói Lam Thanh Lăng đặt gian phòng, trong lòng liền nở hoa.

“Tử nhi, ngươi đã đến rồi!” Vừa vào phòng, Vân Hi Vũ liền nghênh đón, Đinh Tử vừa nhìn người thật đúng là đầy đủ.

Đây là gian phòng cực đại, có thể bày được hai bàn. Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn 3 nam tử ngồi một bàn, Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết, Hạ Linh Nguyệt ngồi một bàn khác. Lúc mọi người thấy đi theo Đinh Tử là Đinh Tĩnh đều sửng sốt, Vân Hi Vũ vội vã đi tới chào hỏi, ánh mắt mang theo nghi vấn, Đinh Tử lộ ra biểu tình đuổi không đi, Vân Hi Vũ cũng không để ý.

Đinh Tĩnh đỏ mặt thỉnh an ba gã mỹ nam tử, lại không người để ý tới nàng, nàng bị xấu hổ, đành phải ngồi ở một bên.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô vang trời: “Hoàng thượng giá đáo, quỳ xuống!”

Đinh Tử các nàng đang ở trong phòng, trong gian phòng lại có tầm nhìn thật tốt, vị trí so với phòng khác vươn ra một chút, quay đầu nhìn lại, xa xa có thể nhìn thấy bóng dáng cửa thành, đồng thời cũng có thể xem đến vị trí Hoàng thượng nghênh tiếp.

Đinh Tĩnh cực kỳ hưng phấn, mấy người Đinh Tử thì lại nói chuyện phiếm náo nhiệt.

Bàn nam tử của Lam Thanh Lăng cũng nhìn về phía bàn của Đinh Tử không ngừng. Đinh Tử thoải mái đáp lại bằng một nụ cười, Lam Thanh Lăng mỉm cười, ánh mắt trên không trung gặp nhau, tựa hồ đang trao đổi tin tức nào đó.

Sau nửa canh giờ, cửa thành vang lên tiếng chân thiết kỵ chỉnh tề nổ vang, lần này thì bọn người Đinh Tử mới hiếu kỳ nhìn sang.

Đinh Tử ánh mắt vô cùng tốt, bất quá cũng đợi được đội ngũ đến gần mới nhìn rõ nam tử cưỡi ngựa đi trước, nam tử kia một thân tử y, áo khoác trắng cùng khôi giáp, diện mạo tú lệ, mặt mày mang theo vài phần lợi hại cùng tối tăm, đúng như nàng suy nghĩ : Là nam tử ngày đó ở ngoài Hòa Bình y quán!

Thì ra hắn là Ninh Vương gia!

Lam Thanh Lăng chú ý tới trên mặt Đinh Tử biến hóa, muốn nói gì thì phía dưới xảy ra dị biến.

Đoàn người đột nhiên bạo loạn lên, những người vốn ẩn thân ở bên cạnh bách tính không biết từ nơi nào lấy đao kiếm ra, trực tiếp giết bách tính xung quanh. Đoàn người nhảy ra vây công thân binh Hoàng thượng, mọi người không ngờ có Hoàng thượng ở đây mà còn có người dám làm phản, phản ứng chậm hơn, cũng đã có mấy tên đại thần bị giết ngay.

Phía dưới sóng người một trận hỗn loạn, nhưng mà Đinh Tử lại đột nhiên cảm giác được Ninh Vương hướng phương hướng của nàng nhìn sang, hắn vốn yên lặng trên mặt lại đột nhiên câu ra mỉm cười, nụ cười kia không đạt đến đáy mắt, nhưng lại thập phần mị hoặc cùng quỷ dị.

“Phanh!”

Tiếng bách tính kêu thảm thiết, thanh âm bọn thị vệ hộ giá, cùng tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng vang lên.

Tràng diện đột nhiên phát sinh một trận phá thanh, tiếng dư chấn cùng nghiền nát vật, hình thành một hỏa cầu, lại trực tiếp hướng chỗ gian phòng Đinh Tử các nàng đánh tới, “Phanh, phanh” tràng diện lại có hai hỏa cầu bay đến, trước mắt một mảnh khói trắng.

“Hộ giá, hộ giá!”

“Vụt! Vụt! Vụt!” Lúc này mưa tên đột nhiên phô thiên địa phóng tới, “Đương đương đương” xung quanh vật kiến trúc bị bắn thành con nhím, rất nhiều người vốn mở cửa sổ xem Ninh Vương hồi kinh, cũng bởi vì thế nên bị tên bắn tới, có ít người bị bắn trực tiếp vào trán, đâm vào mắt, đâm vào yết hầu.

Đinh Tử các nàng tại trước cửa sổ cũng có tên bắn phá bạo phát hỏa cầu, ầm ầm nổ tung, ngoài cửa sổ nhất thời bị thiêu cháy, mũi tên kia cũng không dừng lại, trực tiếp hướng trán Đinh Tử phóng tới cực nhanh!

Thật nguy hiểm

Đọc truyện chữ Full