Vì không tận lực ẩn núp, Burlando vừa đi qua tầng thứ nhất đã bị thủ vệ phát hiện. Sau khi hắn giết ba người, đội bảy tên thủ vệ lập tức tản ra chạy trốn, truyền tin tức có kẻ xâm lược ra từng góc thành lũy.
Trong lũy Usson có ba mươi hai thủ vệ, phần lớn là lính đánh thuê. Trung đội trưởng ở đây là đầu lĩnh lính đánh thuê tới từ Randenar, võ nghệ cao cường, chẳng những có thực lực kiếm sĩ Hắc Thiết bậc trung mà còn có khả năng chỉ huy.
Bởi vậy khi Burlando tiến vào phòng yến tiệc trên tầng hai đã gặp phải mai phục, có mười một thủ vệ tham gia bao vây hắn. Hắn đẩy cửa, đèn đuốc trong đại sảnh sáng trưng. Các cung tiễn thủ mai phục trên một hành lang gấp khúc lập tức ra tay, đồng loạt bắn tên.
Trong khoảng cách gần như vậy, hầu như tên vừa rời cung đã tới mặt. Burlando chỉ kịp giơ tay lên bảo vệ mặt, ngực và bụng. Bao tay phòng hộ màu lam hơi sáng lên ánh huỳnh quang, mấy mũi tên bay chuẩn nhất bị vầng sáng khuếch trương đẩy lệch sang bên — đương nhiên vẫn có mấy mũi tên sượt qua cánh tay hoặc đùi hắn.
Burlando cắn chặt răng, chửi ầm trong bụng . Tuy rằng 4 năng cấp thể chất khiến cơ bắp của hắn có thể tự động dời đi phần lớn lực đánh vào, biến tổn thương vốn nặng thành tổn thương thông thường, vết thương ngoài da trở thành trầy da, mà một số vũ khí nhẹ thậm chí không thể cắt nổi da thịt hắn.
Nhưng dù như thế, cảm giác đau đớn sẽ không giảm bớt chút nào.
Chẳng qua, nếu đổi lại thời điểm khác, Burlando biết rõ trên hành lang gấp khúc của tầng hai có rất nhiều thủ vệ mai phục, không chừng hắn sẽ lập tức lui ra ngoài, đi vòng cướp lấy một đầu thang khác. Tuy nói chiếc thang đu bên cạnh thành lũy khẳng định không thiếu thủ vệ, nhưng ít ra địa hình nơi đó sẽ không hiểm ác như vậy.
Có điều, lúc này đã khác.
Hắn gạt chếch kiếm lên phía trên, một làn sóng trong suốt từ lưỡi kiếm của hắn lướt qua nửa đại sảnh — rào rào, giá nến, cốc tách trên chiếc bàn ăn thật dài đồng loạt bị làn sóng vô hình hất văng, chiếc đèn chùm trên trần nhàn ầm ầm vỡ tung, mà lan can trên hành lang gấp khúc lập tức roạc một tiếng chia làm hai — tất cả thủ vệ bên trên đều bị chém làm đôi, ngã nhào xuống.
Kiếm thuật Bạch Nha, kiếm thuật cung đình Erewhon, đây là một bộ kỹ năng bí mật dùng để công kích tầm xa ít có của chức nghiệp chiến sĩ có thể học trong giai đoạn đầu: Đao gió cấp 0 trong kiếm thuật Bạch Nha, có thể công kích xa sáu mét, phạm vi công kích tăng rộng gấp đôi. Đến cấp 25, môn kiếm thuật này có thể công kích kẻ địch cách xa vài trăm mét, gần như sàn sàn với kiếm sĩ đã khai hóa lực lượng yếu tố.
Mà từ đầu tới đuôi nó chỉ tiêu hao 3 điểm thể lực, so với lực lượng khổng lồ phải tiêu hao để dẫn dắt lực lượng yếu tố quả thực là không đáng kể. Đây là nguyên nhân vì sao năm xưa có nhiều người đổ xô đi kiếm kỹ năng trung cấp như vậy.
Một chiêu kinh thế hãi tục của Burlando khiến cả đại sảnh chìm trong yên tĩnh, tận đến khi vật liệu gỗ gãy đổ xuống từ tầng hai gây ra tiếng vang nhỏ, mọi người mới như tỉnh lại từ trong mộng —
"Kỵ sĩ!"
"Kỵ sĩ Thánh điện!"
"Hỡi thần Martha! Tiên sinh Apuno, chúng ta lui thôi!" Nhóm thủ vệ hét rầm lên, đánh mất ý chí chống cự, ào ào lùi về sau.
Kiếm khí ly thể chính là một trong các kỹ năng cơ bản của chiến sĩ khai hóa yếu tố. Dựa theo truyền thống, Viêm thánh điện sẽ trao cho những người này danh hiệu kỵ sĩ chính thức, hay còn gọi là Kỵ sĩ thánh điện, để phân biệt với các kỵ sĩ được mỗi bên quốc gia phong.
Trước mặt kỵ sĩ, hệ thống lực lượng cấp thứ ba chỉ là mây bay, đừng nói đến người thường như họ. Trừ khi có đủ người để bào mòn thể lực của đối phương, bằng không đến bao nhiêu cũng chỉ uổng công.
"Kỵ sĩ cái rắm ấy —!" Đội trưởng Apuno vụt một cái lui về gần tên thủ hạ gần nhất, lòng mắng to. Đó tuyệt đối là kiếm sĩ cung đình, chẳng lẽ bọn hắn lại bị cuốn vào một cuộc phân tranh trong cung sao? Y là đầu lĩnh lính đánh thuê, tất nhiên kiến thức khá rộng rãi. Thậm chí, y còn biết lão gia quý tộc trên tầng là một vị cận thần nào đó. Chẳng qua, đây chẳng phải lần đầu tiên nơi này bị đấu tranh chính trị lan tới, nhưng là lần đầu tiên y nhìn thấy kiếm sĩ cung đình trong truyền thuyết.
Đó hẳn là kiếm thuật cung đình cấp cao nhất, một trong những lực lượng trung tâm dưới tay vương thất. Chỉ một kiếm sĩ Hắc Thiết bậc thấp mà có thể bộc phát ra lực lượng lớn như vậy, nhất thời Apuno không kìm được lòng ghen tị.
Nhưng là một lính đánh thuê danh dự, y vẫn nhớ rõ chức trách bản thân. Y ngẩng đầu nhìn chung quanh, đa phần thủ vệ đã tháo chạy, còn thừa mấy người không phải dũng cảm không sợ chết — mà là sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Một kiếm của Burlando đã giết bốn người.
Apuno không kịp đau lòng, đứng lên giơ tay ra hiệu, hô: "Lui lại! Lui lại! Để cho người bên thang đu lui về. Tầng này không thủ được nữa, chúng ta lên tầng trên."
Thủ vệ còn lại chợt tỉnh, lập tức lui ra ngoài theo các cánh cửa. Có người thậm chí sợ hãi đến mức không cầm nổi cung tên trong tay, chỉ thiếu chút nữa đã ném cả giáp trên người đi.
Cảnh này khiến Apuno nhìn mà nản lòng thoái chí.
"Mẹ, mấy lão gia quý tộc này đúng là phiền toái —"
Y mắng một câu, sau đó quay đầu xách tên hầu cận phía trước lên khỏi mặt đất, "Bốp, bốp" tát cho hai cái thức tỉnh đối phương từ trong cơn hoảng sợ, cả giận nói: "Ngươi đi doanh trại trong thành báo tin, gõ chuông cảnh báo, hiểu chưa?"
"Gõ chuông cảnh báo, nhưng Công tước đại nhân đã nói là thứ đó dùng để cảnh báo toàn thành mà?" Người hầu cận sửng sốt.
"Cái rắm ấy! Nếu khách quý chết ở đây thì chúng ta cũng xong, hiểu chưa?"
Gã thủ vệ sửng sốt, gật đầu.
*********
Không thể không nói, tay hầu cận này vẫn có phần thông minh. Gã sợ đối phương có đồng bọn, cho nên không dám trèo thang đu bên ngoài mà thả dây thừng từ phòng bếp lén trèo xuống. Tuy rằng làm thế sẽ chậm trễ một chút, nhưng ít ra theo gã thì tuyệt đối an toàn.
Gã biết Apuno hy vọng vào doanh trại ở bên cạnh thành lũy, ở đó có một tiểu đội bộ binh Bờm Trắng phối hợp tác chiến, làm thủ vệ cho thành lũy, bao gồm một đội trưởng thì có bảy người. Tuy rằng bình thường bọn họ khinh thường lẫn nhau, nhưng giờ phút này lại tràn đầy hy vọng có thể mau chóng nhìn thấy đối phương. Tuy nhiên, không đợi gã hầu cận chạy tới, gã đã hoảng sợ phát hiện hai thi thể lính gác mặc quân phục màu xanh thẳm ở chính giữa sân — đối phương có đồng bọn, gã lập tức hiểu được.
Phản ứng của tên hầu này cũng khá nhanh, gần như lập tức quay đầu.
Có điều vẫn chậm một bước, một tia sáng trắng phía trước bắn xuống từ tầng hai doanh trại, đâm xuyên ngực gã hầu cận. Lực lượng mạnh mẽ của mũi tên phép thuật kéo theo thi thể của người thủ vệ bay về phía trước bảy tám mét, đâm sầm vào một cây tùng rồi mới dừng lại.
Charr đứng bên cửa sổ vòm nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc lâu, xác nhận người nọ đã chết và không còn đồng bọn khác mới thu hồi ánh mắt. Anh ta lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra, sau đó nhìn chiếc chuông được dây thừng treo trên tháp chuông — cách thời gian Burlando hẹn còn năm phút.
*********
Apuno cũng không biết người báo tin mình phái đi đã bị xử lý, thậm chí y còn đang mong phân đội Bờm Trắng cũng bị giết sạch sẽ. Hiện tại, y đang hy vọng những người dưới tay mình còn có thể chống cự được một lát, kiên trì đến lúc viện quân tới.
Họ canh giữ bên cạnh cầu thang từ tầng hai lên tầng ba, phía sau chính là phòng khách, họ không thể lui nữa. Tuy rằng thường ngày khinh bỉ, nhưng hiện giờ y lại hơi hâm mộ các tạp dịch, nô bộc. Ít nhất, mấy người kia còn có thể tùy tiện tìm một chỗ nơm nớp lo sợ mà trốn tránh, nhưng đội trưởng đội thủ vệ như y lại không được.
Nếu Bá tước đại nhân chết trong khi y đang bảo vệ, có lẽ y phải đổi tên rồi chạy trốn lên núi làm sơn tặc.
Kiếm sĩ trẻ tuổi kia nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của y.
Burlando tính thời gian, còn khoảng vài phút. Chẳng qua, hắn lắc lắc máu trên thân kiếm, nghĩ rằng hẳn là đã đủ. Hắn nhìn hơn mười thủ vệ đang tạo thành phòng tuyến phía trước mà cảm thấy kỳ quặc — bọn người kia không đánh sao? Vốn hắn cho rằng hẳn là phải khổ chiến một phen.
Hắn cũng đã nhìn ra, đội trưởng thủ vệ kia ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn kiếm sĩ Hắc Thiết bậc trung, theo lý thì đối phương hẳn là phải có ưu thế mới đúng.
Nhưng hiển nhiên Burlando tính sai một điều, đó chính là ưu thế kỹ năng. Hắn vốn cho rằng, bản thân có thể nhận được kỹ năng của riêng mình tại cấp 1 và cấp 5, như vậy thì người khác đương nhiên cũng có thể. Nhưng Burlando đã quen giao tiếp với các người chơi khác, lại quên rằng đây là đặc quyền mà chỉ người chơi mới có.
Đối với hầu hết các thủ vệ kia mà nói, trước khi gia nhập đoàn lính đánh thuê đều là một dân binh địa phương, học một chút kiếm thuật thô sơ, còn lại đều là kinh nghiệm lần mò ra từ trong thực chiến. Tựa như Apuno, y xuất thân quân đội, học kiếm thuật quân dụng Erewhon, ngoài ra hoàn toàn không còn gì khác.
Đương nhiên, cho dù Burlando hiểu điều này thì cũng tuyệt không nhẹ tay. Hắn biết, việc bảo vệ vị khách kia có ý nghĩa gì với những người này, cho nên song phương đều không còn đường lựa chọn.
Nhóm thủ vệ giương cung, loạn tiễn cùng phát.
Burlando giơ bao tay phòng hộ lên, tùy tiện hất văng mấy mũi tên, nhưng thực ra hắn chỉ cần cản trở mũi tên của Apuno là đủ, vì những người khác căn bản không đủ lực uy hiếp đến hắn.
"Đội một tấn công!" Mắt thấy cung tên không hiệu quả, đối phương lại càng ngày càng gần, Apuno chỉ đánh kiên trì ép người một nhà tiến lên.
Y tổ chức bảy người đi lên, trong lòng bảy người này cùng mắng to vô sỉ, gặp tình cảnh này sao bản thân không lên trước đi? Bọn họ vốn đã cho rằng bản thân hẳn phải chết không cần nghi ngờ, nhưng vừa mới lao lên, những người này đã cảm thấy một bóng đen xẹt qua bên người.
Họ quay đầu lại theo bản năng, kinh ngạc phát hiện cái tên Sát thần kia đã vòng qua họ, tới trước mặt đội trưởng —
Apuno nhìn bóng dáng Burlando biến mất khỏi tầm mắt mình đã cảm thấy không tốt. Trước kia y đã giao chiến với Thái Dương kỵ sĩ, biết kỵ sĩ của vương quốc họ có một kỹ năng gọi là Xung Phong, có thể bùng nổ tốc độ trong nháy mắt. Y cảm thấy da đầu run lên, vô số kinh nghiệm thực chiến khiến y vung kiếm lên cản, keng một tiếng, hoa lửa văng khắp nơi, hai thanh kiếm va chạm vào nhau —
"Không hổ là người có thực lực Hắc Thiết bậc trung."
Burlando nghĩ. Một kiếm này của đối phương hầu như không có chút dấu hiệu nào, nếu ở trong trò chơi cũng là một tay kiếm cực kì lão luyện. Hắn nhớ hồi bản thân ở cấp 20 từng phải nếm trái đắng, chính là vì loại NPC thăng cấp trong thực chiến này.
Chẳng qua khi đó là khi đó, hiện tại là hiện tại.
Suy nghĩ lóe lên, Burlando căn bản không cho đối phương cơ hội thở dốc, lại một kiếm ép tới, lần này là bùng nổ lực lượng. Apuno gần như sợ đến mức hồn vía thăng thiên, y nhịn không được nghĩ, tên tiểu tử này là thần thánh phương nào, vừa có kiếm thuật cung đình, vừa có kỹ nghệ kỵ sĩ, lại còn cả bùng nổ lực lượng của cuồng chiến sĩ, có còn lẽ trời hay không đây?
Dù y có kiến thức rộng rãi, cũng không kìm được mà lòng phát lạnh. Đây là y có kinh nghiệm từng trải phong phú, nếu thực đổi thành người khác sợ đã chết mà không hiểu ra sao.
Apuno vốn muốn phản công, nhưng vừa nhìn thấy một kiếm này đã chẳng còn suy nghĩ gì nữa, trực tiếp bày tư thế phòng ngự như rùa rụt cổ. Sau một kiếm va chạm, thanh kiếm của hai người đều oằn ra phía sau hết cỡ, cùng vang lên âm thanh khốn khổ vì không chịu nổi gánh nặng, tiếng rung khiến người ta đau răng. Sau đó Burlando vẫn còn tốt, mà vị đội trưởng đội thủ vệ thì bị đẩy lui bảy bước, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Theo lý thuyết, thực lực Hắc Thiết bậc trung như Apuno ít nhất có 9 năng cấp lực lượng, có thể áp chế Burlando đến chết, nhưng tình huống vừa vặn tương phản.
Đây là sức mạnh của kỹ năng ——
Apuno vừa lui, thủ vệ hai bên mới như bừng tỉnh khỏi mộng, lao tới muốn đánh lén. Burlando gạt kiếm về phía sau, một lưỡi đao gió lướt qua đầu.
Sau đó hắn lại tiến lên. Apuno thấy thế quyết đoán vứt kiếm xuống, la lên: "Tôi đầu hàng!"
Y vừa dứt lời, chuông cảnh báo bên ngoài đã vang lên —
"Đầu hàng thì vứt vũ khí xuống rồi xéo!"
Burlando khẽ quát một tiếng.
Đám thủ vệ như được đại xá, ào ào ném bỏ vũ khí, cướp đường mà chạy. Bọn họ vốn đã bị dọa run rẩy tay chân, đến cả đội trưởng cũng đã đầu hàng, tất nhiên sẽ chẳng còn ý chí chiến đấu gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 1 - Chương 49: Kiếm thuật
Quyển 1 - Chương 49: Kiếm thuật