Nói gì thì nói, ở vùng nông thôn như Riedenburg, một kiếm kia của Burlando quả thực kinh thế hãi tục, đủ để chấn nhiếp mỗi một kẻ bụng dạ khó lường xung quanh, thậm chí khiến chúng nghẹn ở cổ họng — chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên một bên. Nhất thời, tuy dòng người trên con đường cái vẫn tắc nghẽn, nhưng mỗi người đều hiểu chiếc xe ngựa kia không dễ chọc vào, lại ăn ý bảo trì một khoảng cách nhỏ với chiếc xe ngựa.
Xác của hai tên quỷ xui xẻo kia công khai đặt dưới xe ngựa. Người trẻ tuổi chưa nói sẽ xử lý như thế nào, những người khác tất nhiên cũng không dám lo chuyện bao đồng, chỉ có thể giả bộ như không thấy. Huống chi, hai cái xác đó chính là sự uy hiếp — người phía sau đi lên, nhìn thấy xác người, nhìn chiếc xe ngựa tựa như độc lập với đám đông, lập tức hiểu chỗ nào nên đi, chỗ nào không nên đi.
Burlando ngồi trên xe ngựa vẫn lo lắng, hắn nghĩ Freya đang ở đâu, vì sao còn chưa tới?
Chẳng qua hắn cũng không viết sự lo lắng đó lên mặt. Hắn quay đầu, nhìn bên ngoài. Phía sau xe ngựa lại có một đám người hung thần ác sát đi tới, người chắn đường chúng đều bị đẩy sang bên, hơi phản kháng sẽ dính một đòn hiểm.
"Thật đúng là sóng này chưa qua, sóng khác lại tới."
Burlando nhăn mày, bàn tay cảnh giác đặt trên đốc kiếm.
"Chúng là loại người nào?" Charr nhìn ra ngoài, hỏi.
"Thương nhân trong thành."
Người đánh xe ngựa từ đầu đã sợ hãi quá mức. Lúc Burlando rút kiếm giết người, ông ta sợ hãi muốn vứt xe bỏ chạy, nhưng lúc này lại có phản ứng khác — vị đại nhân này càng lợi hại, cơ hội sống của ông ta càng lớn.
"Xem ra là cái loại lừa mua lừa bán, bắt nạt người mua hàng."
Burlando nhìn biểu hiện của đám người kia, lại nhìn biểu hiện rõ ràng phản đối mà không dám nói của người đánh xe, biết ngay bên ngoài là những kẻ nào.
"Đồng nghiệp của cô dường như chẳng phải người tốt gì nha, Roman bé bỏng." Hắn quay đầu lại nói.
"Chẳng sao." Roman bé bỏng ngồi bên cạnh hắn — biểu tình rất bình thản.
Trong khi nói, đám người kia đã đi tới gần xe ngựa. Ban đầu bọn chúng tính cướp xe ngựa của Burlando, chẳng qua vừa thấy hai cái xác bên cạnh xe ngựa thì sắc mặt lập tức thay đổi. Chúng khác với đám người lúc trước, những thương nhân và hộ vệ này đều có mắt nhìn, biết rõ kẻ nào có thể ức hiếp, người nào không chọc vào là tốt nhất.
Chúng do dự một chút, sau đó đùn đẩy tiếp tục chen về phía trước. Có điều, đám hộ vệ này bình thường đều quen với việc bắt nạt người khác, trong lúc nguy cấp xuống tay không hề phân nặng nhẹ, không ít người đã bị đẩy tới cạnh xe ngựa của Burlando — một người trung niên mau chóng bị đẩy ngả nghiêng va tới, trán cụng vào bánh xe ngựa, máu tươi chảy ròng ròng.
"Cha!" Trong đám đông vang lên một tiếng la non nớt, kinh hoảng.
Người trung niên rên hừ hừ, vẫn cố chống xe ngựa đứng dậy, đi thẳng tới tên hộ vệ đã đẩy ông ta. Gã hộ vệ kia chưa kịp đề phòng đã bị ông ta húc ngã vào trong đám đông.
Đoàn người rộ lên ầm ĩ.
Người trung niên lập tức xoay mình chạy vào giữa đoàn người, tay kéo cậu bé con bỏ chạy. Có điều, đồng đảng của lũ hộ vệ làm sao có thể tha cho ông ta làm bậy như thế. Ông ta vừa mới tìm được con trai của mình thì đã bị những kẻ đó bổ nhào lên từ phía sau đè ngã xuống đất.
"Bỏ cha tôi ra!"
Cậu bé con nóng nảy, vừa khóc vừa đẩy đám hộ vệ đang đè lên người trung niên, nhưng làm sao nó có thể làm được, liền bị đối phương vung tay đẩy sang bên.
Gã hộ vệ mới bị húc ngã xuống đất đã bò dậy. Gã vừa mắng chửi vừa rút kiếm đi tới, nắm lấy tóc vặn đầu của người trung niên lên, chửi bậy: "Đồ nhà quê, muốn chết hả? Hôm nay bố mày sẽ thành toàn cho mày."
Người trung niên run rẩy đứng dậy, không cam lòng mà ra sức giãy giụa, nhưng bị đồng lõa của đối phương khóa chặt, không tài nào cử động. Người chung quanh thấy vậy đều ào ào ngoảnh đầu đi, tuy rằng khó tránh khỏi cảm giác thỏ chết cáo thương, nhưng không ai dám đứng ra.
Đám hộ vệ vừa chửi tục tĩu vừa giơ kiếm, nhưng còn chưa đâm xuống, một làn sóng kiếm đã hất tung cửa xe ngựa, chém đôi cánh cửa xe rồi bắn thẳng tới. Làn sóng vô hình xẹt qua một cái, không những đánh bay thanh kiếm trong tay gã hộ vệ mà còn khiến nó bay đi, cắm phập vào cánh cửa gỗ cách đó không xa — gã hộ vệ kia gào lên thảm thiết. Gã ôm lấy cánh tay chảy máu đầm đìa, cổ tay đã đứt đoạn.
Biến cố bất thình lình khiến lũ đồng đảng hoảng sợ, rút kiếm theo bản năng. Burlando xách kiếm xuống xe ngựa, tràng cảnh đầy tiếng leng cheng khi hàng loạt kiếm ra khỏi vỏ.
"Ngươi là ai?"
Tên thương nhân phía sau hét lên hỏi. Gã cũng nhìn ra một kiếm của Burlando không tầm thường, nhưng gã lại thấy đó là một người trẻ tuổi, lại thấy trang phục không giống quý tộc, cảnh giác trong lòng tự nhiên giảm bớt khá nhiều. Nói đến cùng, gã thương nhân này chẳng qua cũng chỉ là loại cả đời chẳng ra khỏi Riedenburg, không có kiến thức gì đáng nói. Nếu gã là quý tộc, chí ít cũng nhận một kiếm của Burlando có bao nhiêu uy hiếp.
Burlando nhìn gã một cái, lười nói chuyện với loại cặn bã này.
Chẳng qua, một kiếm của hắn đã khiến cho lập trường của hắn thoáng cái thay đổi. Những người trước đó bị ức hiếp có già có trẻ, có nam có nữ, đám sớm gai mắt đối với hành vi của đối phương, chỉ là họ không có năng lực, cũng không có gan dám phản kháng. Hiện giờ có một người thoạt nhìn có năng lực đứng dậy, bọn họ cũng theo bản năng mà lựa chọn đứng cùng bên với Burlando.
Burlando chẳng những thành vị cứu tinh của họ, còn là người lãnh đạo tự nhiên. Thế là không khí nhất thời trở nên tế nhị. Ngay từ đầu, vốn gã thương nhân kia còn ỷ vào nhiều người bắt nạt ít người, nhưng nhìn thấy đám đông vây lên phía sau lưng Burlando, nhất thời không đưa ra được chủ ý.
Một đám cừu tất nhiên không đáng sợ, nhưng nếu có một con sư tử dẫn dắt thì không giống nữa. Giờ phút này, Burlando chính là con sư tử dẫn dắt đám cừu kia.
Đương nhiên, nếu gã thương nhân kia biết được Burlando chỉ cần một mình cũng có thể tàn sát hai ba lượt cả đám ô hợp bọn chúng, có lẽ sẽ không suy nghĩ như vậy. Lòng gã do dự, mà tên hộ vệ bị chặt tay đang gào khóc trên mặt đất cũng khiến gã tâm phiền ý loạn.
Mà ngay lúc này, ở phía sau lại có một đội nhân mã khác đi tới. Burlando vừa thấy trang phục đối phương, nhận ra đây là đội kỵ binh trị an của Riedenburg.
Bởi vì Riedenburg có một đoàn kiếm sĩ thuộc quân đoàn Bờm Trắng trú đóng, là quân khu, cho nên không có đội phòng vệ. Đội trị an chốn nông thôn thông thường chọn ra từ thủ vệ và kỵ binh trị an địa phương. Có điều, hai đội ngũ này thực ra không có biên chế chính thức, đều thuộc về hội nghị quý tộc địa phương. Ở thời kỳ đầu, thủ vệ địa phương và kỵ binh trị an cũng là một biểu hiện sự trưởng thành của thế lực địa phương.
Tuy nhiên, những đội quân không chuyên của địa phương đó đa phần trở thành bá chủ của địa phương. So với bọn họ, những thương nhân phía trước e rằng chỉ có thể xem là một người lương thiện sống theo pháp luật. Trong trí nhớ của Burlando, buồn cười nhất chính là thủ vệ địa phương và kỵ binh trị an của Riedenburg thậm chí còn căm ghét lẫn nhau, đã phát triển đến mức thuê người cướp địa bàn rồi.
Trước kia hắn từng làm chuỗi nhiệm vụ này, ký ức vẫn còn sâu sắc. Bởi vậy, hiện giờ nhìn thấy những kẻ này lập tức nảy sinh cảm giác căm ghét từ bản năng.
"Các người làm gì ở đây, đánh nhau giữa đường?"
Đội trưởng đội kỵ binh cưỡi trên con ngựa cao to vừa mở miệng đã vênh mặt ngay. Đôi mắt gã lườm lườm liếc qua thương nhân kia, biểu tình trên mặt hơi thả lỏng một chút: "Đây chẳng phải tiên sinh thương nhân thuốc nhuộm Makoff ở Ponane đó sao, việc làm ăn của ông thế nào?"
Makoff ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu: "May mắn, đội trưởng Uriel. Nhưng bên này có một kẻ giết người giữa đường, còn đánh người của tôi bị thương, ngài nói phải thế nào mới tốt?"
Đội trưởng đội kỵ binh nhíu mày. Bình thường thì gã còn có tâm thừa cơ bắt chẹt thương nhân kia, nhưng lúc này đã sắp thành phá người vong, chẳng còn lòng dạ dư thừa gì. Có điều, tác phong thường ngày đã thành quen, theo bản năng gã vẫn tỏ thái độ cao ngạo: "Ngươi là ai?"
Burlando liếc gã một cái, thuận miệng nói dối: "Dunn."
Đội trưởng kỵ binh nhướng mày, nghi ngờ đánh giá Burlando. Chợt, đám đông ở phía sau xôn xao cả lên, có tiếng la hét hoảng sợ: "Quái vật, quái vật! Đằng sau có rất nhiều quái vật!"
"Là vong linh, mọi người chạy mau!"
Quân đội tiên phong của Madala đã tới.
Người phía sau tăng tốc độ nhanh hơn, chen lấn xô đẩy lan đến chỗ hộ vệ của Makoff và thủ hạ của Uriel. Đám hộ vệ làm sao thể để cho những người phía sau đẩy lên trước, nhất thời dùng vỏ kiếm liều mạng vung đập về phía những người đang xông lên. Người phía sau tiến không tiến được, lùi không lùi được, tiếng la khóc vang vọng khắp nơi.
Uriel cau mày. Gã khác với tên thương nhân nhà quê kia, tốt xấu gì cũng có chút thể diện. Biết dưới tình huống này thì không ngăn được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, chẳng qua ánh mắt gã nhanh chóng hướng về phía đầu của đám người này.
"Ngươi." Gã chỉ Burlando.
"Ngươi mang xe ngựa lại đây, còn ngươi, lại đây chặn đường lại! Những người khác tránh ra, để cho chúng ta đi lên phía trước!"
Gã vừa nói vậy, các bình dân sau lưng Burlando sửng sốt. Vốn những hành vi thường ngày của đoàn người Uriel đã khiến mọi người thầm bất mãn, chúng lại dùng kiếm cản trở những người chạy nạn phía sau với thái độ coi rẻ mạng người, càng khiến mọi người bực tức. Những người phía trước không nói ra miệng, đều là dân chạy nạn nên trong lòng vẫn còn sự sợ hãi.
"Dựa vào cái gì?" Có người trong đám đông bất mãn hỏi.
"Thừa lời."
Uriel sai thủ hạ của mình triển khai thế trận, trường kiếm ra khỏi vỏ.
"Là người dân Riedenburg, trợ giúp đội kỵ binh trị an duy trì trật tự là nghĩa vụ phải thực thi, thế nào, các người muốn chống cự?"
Mọi người nhìn một hàng ngang kỵ binh, trường kiếm lóe sáng lạnh léo — lại nhìn lại ngã tư đường chìm trong biển lửa hừng hực — ngọn lửa màu lam sẫm quỷ dị không tả được thành lời, nhất là trong làn sương khói bốc lên còn ẩn hiện bóng dáng của những bộ xương khô, trong thời gian ngắn càng không thể thốt lên thành câu.
Ánh mắt mọi người đều nhằm phía Burlando.
"Mẹ nó, chim đầu đàn quả nhiên không dễ làm."
Burlando nhất thời cảm thấy toàn thân mất tự nhiên. Có điều, hắn nhìn những người dân bình thường đang bị hộ vệ của Makoff dùng đao kiếm chặn lại, nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của họ, vẫn không nhịn được mà thầm thở dài một hơi.
Bất kể nói thế nào, một nửa linh hồn của hắn vẫn tới từ thời hiện đại, từ tận trong xương tủy vẫn đại biểu cho một nền văn minh, hướng tới xã hội trật tự và hòa bình. Đây là một trong những niềm kiêu ngạo lớn nhất của hắn, tuyệt đối không tha cho bất cứ kẻ nào dám giẫm lên.
Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, tiến vào tư thế công kích cơ bản nhất trong kiếm thuật quân dụng Erewhon.
"Ta đếm tới mười, nếu các người còn chưa cút, đừng trách ta không khách khí."
Burlando lạnh nhạt đáp.
Tất cả mọi người ngẩn ra —
Nhất là Uriel và Makoff, chúng gần như cho rằng tai mình có vấn đề. Đội trưởng đội kỵ binh cảm thấy mặt bị tát một nhát đanh gọn. Gã thẹn quá hóa giận, ngay cả cái bộ mặt giả cơ bản cũng không cần, la lớn: "Giết hắn!"
Kỵ binh giơ cao trường kiếm, đồng loạt tiến lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 2 - Chương 5: Giằng co
Quyển 2 - Chương 5: Giằng co