Burlando bước vào nhà Turaman, đầu tiên nhìn thấy bản thảo rơi loạn khắp mặt sàn gỗ tùng đen bóng loáng như gương. Hắn nhìn sang bên trái, thấy một quyển sách lớn đặt trên kệ gỗ — giấy trong thế giới này thực chưa khai phát tốt cho lắm, để viết chữ trên trang sách thô ráp, bình thường người ta cần phải làm khổ giấy rất rộng, sau đó dùng giá gỗ bịt kín da trâu để cố định nó. Bởi vậy, khi vận chuyển sách cần rất nhiều thời gian và công sức, lại dễ dàng hư hao.
Mặc dù vương quốc có thư viện quý tộc và học viện hoàng gia, nhưng đó chỉ nơi dành cho thương nhân, quý tộc nhỏ và con cháu địa chủ hưởng thụ giáo dục thôi. Cho dù ở quốc gia giàu có, người dân thành thị có cuộc sống sung túc thường phải đưa con mình tới các xưởng để học việc.
Burlando rất nhanh liền thấy được nội dung trong quyển sách kia, hóa ra Turaman đang nghiên cứu ngôn ngữ cổ đại. Hắn nhìn bản thảo tán loạn trên mặt đất, đối phương đang nghiên cứu sự thay đổi của nhóm ngôn ngữ cao nguyên (Hệ thống ngôn ngữ Kruz), nhìn từ bản thảo thì đã có một số thành quả.
Ở thời đại này, người bình thường căn bản không thể xem hiểu đống bản thảo kia. Kiến thức rộng rãi như Balum mà nhìn thấy số bản thảo này chỉ như nhìn một đống giấy vụn, còn Freya cùng lắm chỉ cho rằng chữ trên giấy giống như gà bới.
Tiếng lật sách bên trong cuối cùng cũng ngừng lại —
"Người trẻ tuổi, cậu phát hiện ngôn ngữ này ở đâu?"
Turaman tra tìm một loạt tài liệu lịch sử liên quan, cuối cùng tìm được bộ ngữ âm trong một nhánh ngôn ngữ rất hiếm gặp có kết cấu vô cùng gần với từ độc nhất mà Burlando nói.
Cổ ngữ Garonch.
Người Garonch là một nhánh nhỏ nhất trong năm bộ tộc người cổ Kruz, nhưng chỉ bằng điều đó đã đủ để chứng minh rằng Burlando nói lời thực, tổ tiên người Kruz thực sự đã ghi lại lịch sử sao?
Tuy rằng Turaman luôn hoài nghi người Kruz hiện đại căn bản không phải con cháu của người Kruz cổ đại, nhưng không thể nào giải thích việc quả thật Viêm vương Girth quả thật có được đặc điểm của người Kruz cổ đại khá rõ ràng.
Burlando cười cười, nhưng không trả lời.
Turaman đẩy mắt kính, ôm một quyển sách thật dày đi từ trong phòng ra. Ông ta ngồi đối diện Burlando, ngồi xuống một chiếc ghế tựa bằng mây, ngẩng đầu nhìn bốn người. Sau đó ông ta lại mở ngăn kéo giá sách, lấy từ ngăn kéo thứ hai ra một chiếc tẩu thuốc, gõ gõ trên bàn. Trong cái tẩu lập tức có lửa bốc cháy, khói sương tỏa ra.
Turaman ngậm tẩu, hút một hơi, nhả khói thuốc ra từ mũi, mới nói: "Cậu không nói lời nào, xem ra là có điều nhờ vả. Người trẻ tuổi, nói ra yêu cầu của cậu đi. Thật không thể không nói là cậu đã thành công một nửa, cậu đã thành công khơi dậy lòng tò mò trong lòng lão già yếu ớt ta rồi đây —"
Ông ta hạ tẩu xuống, dùng tẩu chỉ vào Burlando nói: "Nhưng cậu còn chưa thắng được đâu, cậu nhóc. Tuy rằng Turaman ta đã già, nhưng còn chưa phải lão hồ đồ. Cậu muốn dùng một chữ kiếm được gì từ ta? Tốt nhất là cậu hãy lấy ra thứ nào đó hữu dụng chút đã."
Ông lão vừa nói lập tức khiến Balum, Freya sửng sốt, mới hiểu thì Burlando đang giao dịch với đối phương. Có điều, cuộc giao dịch giữa phù thủy khiến họ như lọt vào sương mù, đến giờ còn chưa biết một già một trẻ này đang muốn làm gì.
Thật ra Roman lại có vẻ rất hứng thú. Nàng thích sự điềm tĩnh tự nhiên của Burlando, lại có một cảm giác sâu sắc từ bản năng là tuy ông già quái đản kia cứng miệng, nhưng thực tế đã chịu thua.
"Tôi là kỵ sĩ cao nguyên, tôi cần một người giới thiệu cho tôi vào vòng tròn học giả. Người dẫn dắt nói cho tôi tới nơi này, nói cho tôi làm thế nào, chuyện là như thế đó, thưa ngài Turaman."
Burlando quyết định tiếp tục kéo cái lớp mặt nạ này theo, dù sao thì từ ý nghĩa nào đó hắn cũng không nói dối.
Người dẫn dắt là thầy của phù thủy tùy tùng đi theo kỵ sĩ cao nguyên, trong phép tắc của cao nguyên thì người đó cũng có trách nhiệm chỉ đạo kỵ sĩ trường thành. Burlando nói như vậy vừa không khiến cho người ta ngờ vực vô căn cứ, cũng có thể làm cho Turaman nghi thần nghi quỷ. Hắn biết Turaman quen biết rất nhiều phù thủy Tháp Đen.
Turaman nắm tay vịn ghế, miệng phì khói, quả nhiên chìm vào suy xét. Ông ta đang nghĩ xem lão bạn già nào đang tính chơi mình một vố. Tuy rằng ông ta không phải một phù thủy hùng mạnh — nhưng là một học giả lâu năm và thuật sư luyện kim vĩ đại, có danh tiếng cực cao trong giới phù thủy. Bạn bè và kẻ địch của ông ta đều ở khắp Wanze, bởi vậy trong thời gian ngắn thực sự ông ta khó mà nhớ ra được là ai đang tính chọc mình.
Có điều, ông ta suy nghĩ, giới thiệu một người mới tiến vào vòng tròn học giả chẳng phải chuyện to tát gì, xem biểu hiện của Burlando thì chắc sẽ không làm ông ta mất mặt.
Bởi vậy Turaman hít một hơi khói thuốc, bỗng nhiên lấy trong ngăn kéo ra một tấm da dê lót trong bìa sách, cầm bút lông chim viết viết lên đó. Sau một lúc, ông ta gấp cuộn giấy da dê này lại cho vào phong thư, nhỏ sáp, đóng dấu ấn.
Ông ta cầm phong thư, ngẩng đầu hỏi: "Ta đề cử cậu tới chỗ Panuson học tập một thời gian, cậu sẽ biết chúng ta làm việc như thế nào. Tuy rằng tước sĩ Panuson là một người cứng nhắc, nhưng làm giáo viên rất tốt, cậu cảm thấy thế nào?"
"Mười phân vẹn mười." Burlando đáp. Có điều hắn nghĩ thầm, đây chẳng qua là cử động thông thường, không lẽ hắn ra sức biểu diễn ở đây chỉ để tiết kiệm phí đăng ký mấy trăm Tor sao?
Đương nhiên không được.
Hắn quyết định làm mạnh thêm chút nữa. Bởi vậy hắn đi lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lá thư, đáp: "Ngài Turaman, về một chữ vừa rồi, tôi muốn nói là tôi đang nghiên cứu một nhánh ngôn ngữ cổ đại của người Kruz và đã có phát hiện nho nhỏ. Dường như một số người địa phương sinh hoạt tại cao nguyên Barta vẫn còn duy trì tập tục nguyên thủy của họ. Những phù thủy của họ nắm giữ một số chữ đơn được lưu truyền từ cổ đại tới nay, nhưng vẫn duy trì được mặt nguyên thủy nhất của cổ ngữ Kruz —"
Burlando nửa thật nửa giả đáp. Dân bản địa ở cao nguyên Barta sự thật, hàng loạt phát hiện trước kia chính là bắt đầu từ vùng đất vắng vẻ, hoang tàn kia, chẳng qua phiến đá đầu tiên hiện thế lại là một nơi khác.
Nói thật ra, Phiến đá đại địa chẳng có tác dụng thực tế gì đối với Burlando, cho nên hắn càng không hi vọng thế giới này rơi vào chiến loạn trước thời hạn.
Đôi mắt Turaman sáng lên, miệng tẩu lúc sáng lúc tối trong làn khói.
"Cậu nghiên cứu hệ ngôn ngữ cổ đại của người Kruz?"
Ông ta nghi ngờ nhìn người thanh niên.
"Nói xem, cậu có giải thích gì?"
"Vốn ngài Turaman đã phát hiện, ngôn ngữ cổ đại giàu ma lực. Bởi vậy mới có cách nói chữ viết và ngôn ngữ là nguồn gốc của mọi phép thuật. Thế nhưng kỷ nguyên Hỗn độn là một ranh giới phân cách, từ sau người Kruz cổ đại, ma lực trong văn tự dần bị suy yếu…"
Burlando suy nghĩ, nói một lời bình luận về bối cảnh mà hắn xem được trên diễn đàn. Biết trước thời đại khiến hắn có hiểu biết rộng hơn một chút về bối cảnh trung tâm so với vị học giả này.
Turaman gật gật đầu, lộ vẻ tán thành.
"Tiền căn hậu quả hẳn là có liên quan tới nhiều năm chiến tranh?" Hắn đáp.
"Nhiều năm chiến tranh, thú vị."
Ông lão lại lấy trong ngăn kéo ra một chiếc nhẫn đặt lên lá thư, nói tiếp: "Có lẽ cậu có thể di tới kho sách tư nhân của tước sĩ Panuson xem. Nếu như có ý tưởng gì mới, cậu có thể cầm chiếc nhẫn này về tìm ta —"
Có cửa rồi, trong lòng Burlando sáng sủa hơn hẳn. Hắn không biết trước kia từng có người làm tới bước này chưa, chẳng qua về sau mỗi bước đều sẽ không đơn giản. Dù vậy, ít nhất thì cũng có một khởi đầu tốt khiến hắn mừng thầm.
Tuy thế, Turaman vẫn chưa tin tường hắn hoàn toàn, phương pháp hoãn binh này của ông ta thật ra có một phong cách riêng. Burlando biết lão già này chỉ sợ sẽ lập tức lắc người chạy tới cao nguyên Barta, chẳng qua là ông ta có thu hoạch gì không thì khó nói.
Nghĩ đến đây, hắn nhận lấy lá thư và chiếc nhẫn. Trên võng mạc xuất hiện hàng chữ màu xanh đậm — chúng như hàng loạt chữ hiện lên ngay trước mặt hắn, hình thành một câu hỏi:
Có muốn nhận chức nghiệp phụ "Học giả"?
Burlando đương nhiên lựa chọn nhận, thế là trên bảng thuộc tính của hắn lập tức xuất hiện một dòng chức nghiệp mới "Chức nghiệp phụ", chữ học giả lẳng lặng nằm trong dòng đó, kinh nghiệm là cấp 0/6, bên dưới chức nghiệp này hiện tại chỉ có một dòng chữ nhỏ 'Tri thức lịch sử cấp 1'.
Trong Thanh Gươm Hổ Phách, chức nghiệp phụ bổ sung cho chức nghiệp chính thức. Nó khác với chức nghiệp chính. Chức nghiệp phụ thường tiến hành tăng cường cho mặt bên của nhân vật, bởi vậy nó không cung cấp kỹ năng mạnh mẽ, thuộc tính phụ trợ, nhưng có thể cho nhân vật một số năng lực đặc biệt.
Có thể nói như thế này, chức nghiệp phụ càng giống với thân phận hơn, nhưng lại có thể thăng cấp.
Ví dụ như học giả, mỗi khi một tri thức của nhân vật học tới cấp 5 hoặc hơn, người đó có thể mở ra "Thông hiểu chức nghiệp" tương ứng. Khi hắn nhận chức nghiệp này, điểm phạt kinh nghiệm kiêm chức nghề nghiệp sẽ không có hiệu lực, tận cho tới khi hắn nhận được ba lần "Thông hiểu chức nghiệp" này mới thôi. Đồng thời, mỗi cấp học giả cung cấp điểm kinh nghiệm kỹ năng nhiều gấp ba lần dân binh. Bởi vậy, trong trò chơi nó mới có thể được người chơi gọi là "Chức nghiệp phụ tất yếu".
Mà Học giả lâu đài Bạc thì càng mạnh. Học giả lâu đài Bạc có được bốn cái Thông hiểu chức nghiệp, còn coi luyện kim là nghề chính. Điều đó tương đương với việc nghề phụ học giả và nghề phụ thuật sĩ luyện kim hợp làm một.
Đương nhiên, giữa nghề phụ và nghề phụ cũng có sự trừng phạt kinh nghiệm kiêm chức, chẳng qua không ảnh hướng tới chức nghiệp chính mà thôi.
Burlando vừa nhận chức lập tức tăng vào đó 220 điểm kinh nghiệm, tăng nghề học giả lên cấp 6, lấy vào tay 250 điểm kinh nghiệm kỹ năng. Tỉ lệ trao đổi điểm kinh nghiệm nghề và điểm kinh nghiệm kỹ năng trước cấp 6 của chức nghiệp phụ học giả cao hơn 1:1, khủng bố nhất trong số các chức nghiệp. Có điều nghề này có một phiền toái, đó là cấp bậc chức nghiệp không cách nào vượt quá 5 cấp so với cấp bậc kỹ năng.
Cái Burlando cần là tri thức quý tộc hoặc là tri thức văn chương chứ không phải tri thức lịch sử, cho nên nghề học giả tăng lên cấp 6 xong cũng chỉ có thể buông thả.
Vội làm xong việc chính, nhưng cũng chỉ giống như ngây người trong giây lát mà thôi. Hắn ngẩng đầu lên, hỏi: "Ngài Turaman, tôi có một người bạn, ngài cũng thấy đấy. Ngài có biết bác của cô ấy, nhưng cô ấy đã bị lạc mất bác mình, chúng tôi đang đi tìm. Xin hỏi ngài đã từng gặp bác của Roman sao?"
Turaman gõ gõ tẩu, nâng gọng kính đáp: "Cậu nhóc, ta chỉ biết bác cô bé mà thôi. Bọn ta đã không gặp nhau hơn mười năm rồi, khi ấy thì nó mới lớn bằng cô bé này thôi. Trên thực tế, ta cũng không biết là nó vốn ở gần đây —"
Ông ta thấy Burlando còn muốn nói, vội xua tay: "Lời thừa thì cậu đừng hỏi lại, mỗi phù thủy đều có bí mật của mình. Nó đã không muốn nói cho các cậu thì ta cũng sẽ không nhiều lời làm chi."
Ông lão nhả khói thuốc nói: "Được rồi, cuộc trò chuyện giữa chúng ta cũng đã đến hồi kết thúc. Người trẻ tuổi, mục đích của cậu đã đạt tới, đợi đến lúc cậu có nhận thức nhất định trên con đường hiện giờ của cậ thìu lại tìm tới ta cũng không muộn."
Burlando sửng sốt, quay đầu nhìn Roman.
Tiểu thư thương nhân ngọt ngào cười với hắn: "Không sao, Burlando à, bác lợi hại nhất."
Cái cô nàng này. Burlando trừng mắt với nàng một cái, lòng mềm đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 2 - Chương 32: Học giả
Quyển 2 - Chương 32: Học giả