TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 2 - Chương 73: Quỷ lưu

Sức mạnh núi sông là một đôi giáp tay.

Trên thực tế, giáp tay là một loại vũ khí đặc biệt trong 'Thanh Gươm Hổ Phách'. Tuy rằng chiến sĩ, lính đánh thuê, nhà tu đạo và các tăng binh đều có người sử dụng nó, nhưng so với hai nhóm sau, quần thể chiến sĩ và lính đánh thuê không thường dùng nó.

Có điều, việc này cũng không ngăn cản sự hứng thú của Burlando đối với Sức mạnh núi sông.

Nếu nói đến Thần sứ "Ekmen", vậy thì đầu tiên người chơi sẽ nghĩ tới món đồ xếp hạng đầu bảng trong danh sách vật phẩm rơi ra từ nó là "Sức mạnh núi sông", hoặc là "Trảm Lôi kiếm" thể hoàn chỉnh. Đương nhiên, Burlando sẽ không vọng tưởng tới Trảm Lôi kiếm. Thần sứ cấp 67 đã phải sở hữu lực lượng yếu tố tương ứng, tiêu diệt nhóm hắn hiện giờ chỉ là vấn đề động ngón tay.

Đừng nhìn đại kiếm hào Burgar tương lai vào lúc này đã khai hóa yếu tố mà tưởng tốt, loài người bẩm sinh đã kém sinh vật có dòng máu thần hàng tá năng cấp, trừ khi là thân thể hoàn mĩ hóa thời kỳ cuối, đạt được huyết mạch Hoàng kim, bằng không thì chủng tộc cấp thấp như loài người bẩm sinh đã phải chịu thiệt.

Chẳng qua là, khoan đề cập tới vũ khí thần thoại Trảm Lôi kiếm cấp 62, cho dù Sức mạnh núi sông cũng khiến lòng người rục rịch.

Là binh khí Ảo Tưởng cấp 45, giáp tay Sức mạnh núi sông khủng tới mức nào thì Burlando không rõ, thực tế thì hắn mới chỉ xem lướt qua nó trong một đoạn phim ngắn nào đó mà thôi. Có điều hắn vẫn biết một thứ, chỉ cần nhìn tổn thương phóng đại trên món vũ khí Ảo Tưởng cấp 45 này cũng đã gấp 17, 18 lần Trạm Quang Thứ, thậm chí còn hơn.

Chỉ bằng vào điểm này là nó đã khiến bất kỳ người chơi nào phải điên cuồng.

Trước kia không phải Burlando chưa từng thấy qua người chơi lấy được vũ khí Thần Thoại, vũ khí Ảo Tưởng không thích hợp với chức nghiệp của mình liền bỏ nick luyện lại từ đầu. Dù sao thì chức nghiệp có thể do mình tự chọn, nhưng vũ khí từ cấp Ảo Tưởng trở lên đã không phải thứ mà mỗi cá nhân có thể đạt đến, đây hoàn toàn là chuyện xem vận may.

Đương nhiên hiện giờ hắn không thể làm như thế, nhưng hắn cũng hoàn toàn tình nguyện vì một món thần binh mà thiết kế lại kế hoạch thăng cấp của mình. Dù sao thì đây là chuyện một vốn bốn lời. Như Sư Tâm kiếm, trước sau hơn mười vị quân vương Erewhon đảm nhiệm việc tìm kiếm suốt gần bảy thế kỷ, chẳng phải vẫn không có tin tức gì đó sao?

Sư Tâm kiếm chẳng qua cũng chỉ là một vũ khí Ảo Tưởng mà thôi, trường kiếm Ảo Tưởng cấp 70.

Tuy rằng hiện tại trên tay hắn cũng có đầu mối về Sư Tâm kiếm, nhưng Burlando trải nghiệm qua một thời gian phong phú trong trò chơi đã hiểu rằng, có đầu mối và hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, quá mịt mờ. Nếu hắn có thể lấy được Sức mạnh núi sông trước, như vậy việc thiết kế nghề nghiệp khẳng định sẽ lấy món vũ khí Ảo Tưởng này làm đầu.

Sau đó hắn vỗ vỗ trán, tự nhắc nhở mình là bất kể Sư Tâm kiếm hay Sức mạnh núi sông thì hiện giờ đều chỉ là phán đoán. Chưa nói hiện tại đoàn lính đánh thuê Sói Xám có gặp phải Nhà nuôi trồng hay không, đoàn lính đánh thuê đại diện cho chúng là "Bài tú" còn chưa thấy bóng dáng. Kỳ thực kể cả chuyện Burgar và Makarow có khả năng gặp phải Thần sứ cũng chỉ là suy đoán đơn phương hắn mà thôi.

Nói ngắn lại, an toàn là số một, sau đó mới nhìn xem có thể kiếm được cơ hội làm một vố mới là biện pháp ổn thỏa. Một khi Burlando tiến vào trạng thái, tự nhiên sẽ đặt bộ chuẩn tắc làm việc như trong trò chơi lên đầu, chỉ có những lúc thế này, gì mà Madala, người thằn lằn, Thần sứ hay Nhà nuôi trồng với hắn mà nói đều không đáng nhắc tới.

Thần sứ là đối thủ đáng sợ, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Bản thân Burlando đã từng đối mặt với ba trong số mười hai Mục Thủ của Nhà nuôi trồng, đánh bại hai tên trong số đó. Tuy hiện giờ không còn thực lực cấp 130 năm nào, nhưng tầm mắt và kinh nghiệm vẫn bảo trì ở độ cao đó.

Thần sứ cũng không phải là không có sơ hở.

"Sức mạnh núi sông?" Đôi mắt đen láy như đá quý của Anditina lóe lên vẻ khó hiểu, nàng hỏi: "Cái gì là Sức mạnh núi sông?"

"À… chỉ là nhớ tới một bảo vật nổi tiếng ở khu vực này mà thôi. Truyền thuyết nói rằng, nó nằm ngay bên trong di tích tinh linh bạc, chẳng qua là chưa từng có người nào nhìn thấy."

Burlando không thể không kiếm cái cớ thích hợp để phủi lấp đi hành vi lỡ lời của mình. Nói chung là hắn không thể nói rằng, Sức mạnh núi sông thực tế là một món vũ khí Ảo Tưởng dán mác Hoàng Kim, chốc nữa sẽ có một tên Thần sứ "Ekmen" mang nó tới đây được.

Hắn không định để lại ấn tượng mình là một kẻ tinh thần không bình thường trong mắt Anditina.

Nhưng ngay cả như vậy, lời hắn nói vẫn khiến tiểu thư quý tộc bất mãn. Anditina u oán lườm hắn, thở dài: "Ngài lãnh chúa, hiện giờ không phải lúc cân nhắc việc này."

"Đương nhiên." Burlando chỉ có thể cười khổ gật gật đầu: "Chỉ nhất thời thất thần thôi."

Thế nhưng lời này cũng chỉ có thể tự lừa mình, Anditina thông minh sâu sắc cỡ nào chứ? Nàng nghi ngờ nhìn hắn. Trong ấn tượng của thiếu nữ, ngài kỵ sĩ trẻ tuổi vừa khôn khéo lại cẩn thận này tuyệt đối không phân tâm vì chuyện không liên quan — dường như Burlando không lúc nào không nghĩ trăm phương nghìn kế để làm chuyện gì đó. Tuy rằng bề ngoài trông như mỗi việc hắn làm đều không có liên quan đến nhau, nhưng thực tế kết quả lại chứng minh chúng đều đã được sắp xếp từ trước.

Anditina thực hoài nghi, một người làm sao lại có thể làm tới mức này. Kế hoạch thì kế hoạch, nhưng Burlando giống như biết được chuyện tất sẽ phát sinh, bình tĩnh chờ đợi thời khắc nước chảy thành sông ấy.

Người như vậy hoặc là tràn đầy tự tin, hoặc chính là có con mắt chiêm tinh, có thể nhìn thấy chiều hướng phát triển của mỗi sự kiện.

Đương nhiên nàng chưa từng tưởng tượng là có người có thể tiên tri.

Cho dù là những người chiêm tinh trong cung đình chẳng qua cũng chỉ dựa vào đường vận mệnh của cặp song sinh và các lá bài để đoán trước một số việc lớn mà thôi. Không một ai có thể dự đoán được mọi điều xảy ra trong tương lai. Theo nàng, có thể làm được điều này có lẽ chỉ có thần. Thế nhưng từ một kỷ nguyên trước, ngay cả thần cũng đã biến mất, hiển nhiên nàng sẽ không nghĩ tới việc Burlando vốn không phải người của thế giới này.

"Nhất thời thất thần?" Anditina hơi nhíu mày. Nàng tỏ vẻ khá bất mãn: "Ngài lãnh chúa, nếu có việc mà ngài không tình nguyện nói cho tôi biết, tôi sẽ không hỏi —"

Lần này quả thực Burlando cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga. Tuy rằng hắn có một ít bí mật không thể nói cho người khác, nhưng đó cũng chỉ là hành vi bất đắc dĩ. Đấng Martha làm chứng, hắn làm sao có thể khơi khơi nói ra mấy điều này cho người ngoài đây, mà dù có nói cũng chẳng ai tin, cùng lắm cũng chỉ thêm cái danh hiệu thằng điên thôi. Hắn sẽ không làm khoản mua bán lỗ lã như thế.

Hắn không thể làm gì khác hơn là giải thích: "Chẳng phải như vậy, tiểu thư Anditina..."

Nhưng hắn còn chưa nói được nửa câu, tiểu thư Roman chẳng biết đã hồn từ cõi tiên nào đó về lại xác, hứng trí bừng bừng cam đoan với hắn: "Burlando có bí mật, tôi cũng không hỏi đâu! Roman cam đoan đấy!"

Burlando hung hăng trừng mắt cô nàng. Nếu trên thế giới này có người giỏi nhất việc thể bày tỏ thái độ sợ thiên hạ không loạn mà nói, cô tiểu thư thương nhân này nhất định xếp đầu tiên.

Cuối cùng hắn vẫn thở dài, xua tay đáp: "Thôi thôi, nói việc chính đi. Tối nay các cô để lều trại gần chỗ tôi một chút, đừng cởi giáp da ra, không được ngủ say như chết, hiểu chưa?"

Anditina lập tức cảnh giác nhìn bốn phía: "Sao vậy?"

"Đến lúc đó lại nói." Burlando quay đầu lại, thấy tiểu thư thương nhân đang gật đầu rất mạnh, nhưng trên gương mặt viết rõ ràng mấy chữ "Tôi không quan tâm tí nào". Hắn lập tức híp mắt vào. Burlando biết rõ bản tính của cô tiểu thư này, "Đặc biệt là cô đấy — đại tiểu thư Roman của tôi. Cô phải luôn tỉnh cho tôi, đừng cho rằng tôi không biết một khi cô ngủ là lập tức giống heo ngay, không phải Đấng Martha đích thân tới chỉ sợ không ai lay tỉnh cô nổi."

"Nhưng mà bác đã nói, phụ nữ không ngủ sớm sẽ già rất nhanh."

"Mấy ngày không ngủ ở Bucce có thấy cô chết đâu."

"Nhưng lúc đó đang bị Madala đuổi theo mà."

"Bây giờ cũng giống vậy." Burlando tức giận đáp.



Hai tay dính đầy mùi hương liệu — Erko phân biệt được cây thì là được vận chuyển từ bờ biển Cát Bạc và nhục quế của Goran – Elson. Cậu ta đã từng được luyện tập năng lực khứu giác trong môn học độc vật, phân biệt mùi vị chỉ là một môn trong đó mà thôi. Có điều mùi vị nồng nặc trong không khí vẫn kích thích thẳng vào khoang mũi khiến chàng trai trẻ rất muốn hắt xì một cái. Thế nhưng hiện tại Erko càng hận mình không thể dừng luôn cả tiếng tim đập. Đáng tiếc, sự đời không như mong ước, trái tim vẫn đập bình bịch trong ngực.

Cậu ta ngậm chặt miệng, nỗ lực tránh cho bản thân phát ra tiếng. Cho dù lúc này chỉ muốn liều mạng há mồm thở hồng hộc, lồng ngực đã nhức đến tận óc, đầu váng mắt hoa, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể cố nhịn, mặc cho mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Cậu ta cúi đầu, nhìn mồ hôi nhỏ tóc tóc xuống bao tải trắng, tạo thành những đốm nhỏ đậm màu.

"Các ngươi là ai?"

"Các ngươi làm gì ở đây?"

Chàng trai trẻ không nhìn thấy người lên tiếng, chỉ dựa vào giọng nói quen thuộc mà nhận ra đó là ai. Đó là đội trưởng đội hai Kabo, cả những người đồng đội quen thuộc của cậu ta. "Đừng lại đây mà —" cậu ta nghĩ thầm, "Đừng nói, mọi người, xoay người đi ngay đi. Mấy kẻ nọ, đừng khiến chúng nghi ngờ." Cậu trợn mắt, gấp gáp nhìn mấy bóng người trên tường phía đối diện, sợ bỏ lỡ một chi tiết.

Nhưng ngẫu nhiên cậu cũng nhắm mắt lại, cung kính cầu nguyện với thần Martha, cầu nguyện cho mấy người Kabo lập tức rời đi.

Chẳng qua là cậu cũng biết điều đó là không thể.

Trừ khi kỳ tích phát sinh — bởi vậy cậu cầu nguyện cho kỳ tích phát sinh — cậu luôn biết cha nuôi Makarow để lại người ở trấn chỉ để giám thị mình. Nói là giám thị không bằng nói là chăm sóc. Ngoài Burgar và cha nuôi, Kabo là người quan tâm tới cậu nhất trong đoàn lính đánh thuê, cũng là giáo viên kiếm thuật đầu tiên của cậu. Cậu cũng biết người đàn ông gọi Makarow "Sói Bờm" kia luôn biết cậu vẫn ẩu náu trong trấn, thậm chí cậu có lén lút quay về lữ điếm thì bọn họ cũng biết.

Mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói mà thôi.

Họ vẫn đối xử với cậu như một đứa trẻ con, giống như Erko vĩnh viễn là một thằng bé luôn cần những người khác chăm chút.

Nhưng lúc này đã khác. Những tên kia, những tên kia tuyệt đối không phải là người của đoàn lính đánh thuê "Bài tú". Đoàn lính đánh thuê "Bài tú" là cái quái gì chứ, chẳng lẽ Erko sợ hãi cái bọn đối thủ cũ miệng hùm gan sứa mà hàng năm vẫn chống đối mọi người sao? Vì sao cha nuôi không thể nghĩ đến điều này? Cậu ta day trán, động tác vừa được một nửa chợt cảm thấy người lạnh như băng, phải buông tay xuống.

"Không thể để những tên kia phát hiện."

"Nhưng mấy người Kabo còn ở bên ngoài, họ không phải đối thủ của chúng."

"Bọn chúng là lũ ác ma giết người không chớp mắt."

Erko giằng xé tâm can. Cậu ta đã vài lần muốn nhảy ra nhắc nhở Kabo, lớn tiếng bảo bọn họ lập tức bỏ đi. Cho dù cậu ta biết làm như vậy cũng không được việc gì, nhưng cảm tình vừa là thầy vừa là bạn với Kabo trong lòng chàng trai trẻ vẫn đốc thúc cậu ta làm nghĩa vụ này. Đây là nghĩa vụ của cậu ta, nhưng cậu ta cũng hiểu rằng mình còn có trách nhiệm quan trọng hơn.

Không thể để lũ ấy thành công.

"Người trẻ tuổi mà các ngươi đang truy đuổi đâu?" Kabo lại mở miệng.

Erko giật mình.

"Mau giao Erko ra đây, chúng ta đã thấy cả rồi!" Đây là giọng của một người trẻ tuổi khác, có vẻ vội vã hơn.

Cái thằng Chris chết tiệt này!

Erko thầm mắng to. Tay cậu ta không nhịn được mà nắm chặt kiếm, toàn thân run rẩy. Sau đó cậu ta nghe thấy tiếng cười quen thuộc kia, tiếng cười rét lạnh tận xương tủy như có kim băng đâm vào sống lưng.

"Ha ha ha, hóa ra các ngươi thật chung bọn với nó —"

Đọc truyện chữ Full