Chỉ một đội kỵ binh quý tộc tự nhiên không có quyền dẫn bọn hắn đi gặp lãnh chúa địa phương, một ngài Nam tước của Erewhon.
Tuy Burlando tự xưng là "Tử tước Stingan" — một quý tộc lữ hành từ phương bắc tới tận đây. Lão thọt đã giả tạo cho hắn thủ tục, con dấu và đầy đủ mọi thứ, thậm chí so với thứ mà nghị viện quý tộc vương quốc phát cho còn có vẻ hoàn mỹ và chân thật hơn. Có điều quý tộc có cái giá của quý tộc, chờ đợi nhất thời là điều phải có giữa đôi bên.
Đường xá trong thành Linh Sam giống như mạng nhện. Phương nam thường dùng đất sét giả màu đỏ làm ngói, cho nên có thể nhìn thấy những nóc nhà màu đỏ son san sát thành vùng — lâu đài của Nam tước ngay ở trung tâm hội tụ các con đường. Từ một khách sạn có tên là "Nắm đấm dũng mãnh" tại trung tâm thành phố có thể nhìn thấy đỉnh nhọn cao nhất của tòa lâu đài này. Bắt đầu từ thời Alson, loài người thường xây dựng thành lũy như vậy.
Trong man hoang, loài người dựa vào lâu đài và cứ điểm để phòng ngự thú hoang dã, ma vật và man tộc công kích.
Đoàn người Burlando dùng bữa trong khách sạn xong, Nam tước Grudin chính thức đưa thiếp mời tới. Được một đội tư quân quý tộc dẫn đường, đoàn người tiến vào trong lâu đài — chẳng qua không có tiệc mừng, vừa vào cánh cửa lâu đài, thứ đầu tiên lọt vào mắt mọi người là hai hàng vệ binh mặc giáp hạng nặng, cầm trường kính đứng ngay ngắn chỉnh tề, mặt nghiêm trang.
Burlando liếc nhìn chung quanh, cho rằng thật quá phô trương, nhận ra được đối phương đang muốn ra uy với bọn hắn. Điều đáng buồn cười là tự bản thân mấy người hắn đã từng gặp mặt cả vệ đội tinh linh bạc thượng cổ, bây nhiêu đây là cái gì?
Người trẻ tuổi coi như không nhìn thấy đi tới. Một bên lập tức có một tên mặt sẹo cao lớn bước ra. Gã vừa xuất hiện liền vươn tay chộp tới bả vai Burlando, giống như muốn giữ đối phương lại. Chỉ tiếc tay gã còn chưa kịp bắt tới đã bị chộp lấy cổ tay — cô gái tóc dài màu đỏ như lửa sau lưng Burlando đã nắm cổ tay gã. Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm như quan sát con mồi, nàng lạnh lùng nói:
"Tránh ra."
Akane hất tay một cái đã ném bay tên giáo quan này đi như ném bao cát. Mọi người nghe thấy một tiếng rơi nặng nề và tiếng la đau đớn.
"Ngăn hắn lại —!"
Vệ binh giáp hạng nặng hai bên biến sắc, lập tức xoay mình ngăn cản. Bọn họ muốn ngăn cản người trẻ tuổi đang bước đi kia, nhưng nguyện vọng tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc. Burlando tiến tới, những kẻ này chỉ cần đụng tới hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Giống như người mà bọn họ gặp không phải một quý tộc trẻ tuổi thoạt nhìn hào hoa, phong nhã, mà là một con rồng.
Lực lượng 70, thực lực Bạch Ngân bậc cao, nếu ở thời đại Alson, Burlando chính là thành viên của đoàn kỵ sĩ thanh niên vương quốc, chỉ cần bước một bước là có thể đi vào trung tâm của vòng quyền lực thượng tầng. Có điều đã sinh ra vào thời loạn, con đường này sẽ khác.
Nhưng nhất định sẽ thẳng tiến không lùi.
Burlando cất bước về phía trước. Trong sân lâu đài nhất thời leng keng rầm rầm liên hồi. Vệ binh mặc giáp ngã trái ngã phải, nhưng người trẻ tuổi chẳng thèm liếc mắt tới những kẻ đang nằm lăn lộn và la hét kia một cái, đi thẳng tới cánh cửa lớn của bức tường lâu đài thứ hai.
Cửa đóng chặt, có lẽ người chuẩn bị mở cửa cho hắn đang nằm rên rỉ phía sau. Cũng không sao, đã không có ai mở cửa cho mình, Burlando chẳng cần nghĩ ngợi đã tung chân đá văng cửa — hắn nhớ trước kia mình cũng xông vào phòng nghị sự công hội như thế.
Uỳnh một tiếng, đại sảnh trống không xuất hiện trước mặt Burlando.
…
"Ôi, thật là thô lỗ!"
Sau một cánh cửa sổ nào đó phía trên lâu đài, một người trung niên mặc áo khoác dài xốc lên một góc rèm cửa hứng thú nhìn phía dưới — tuy cảm thán, nhưng con mắt màu xám xanh lại lóe lên ánh sáng lạnh. Tay y nâng một chiếc ly chân dài, bên trong là chất lỏng đỏ tươi, óng ánh như máu. Người trung niên đong đưa cổ tay khiến chất lỏng không ngừng lắc lắc, phập phồng biến đổi trong ly.
Nếu Burlando có ở đó, tự nhiên có thể nhận ra cái mũi ưng đặc biệt của người này. Chỉ có huyết thống đặc biệt của gia tộc Randenar mới có thể sinh ra khuôn mặt âm hiểm như vậy. Hốc mắt của người trung niên hãm sâu, làn da tái nhợt như có bệnh giống mọi quý tộc khác, đôi mắt thiếu sức sống, nhưng thực ra tràn đầy sinh cơ.
"Ít nhất Bạch Ngân bậc thấp, khoảng hai mươi tuổi."
Nam tước Grudin vừa vuốt vuốt bộ râu dê hơi uốn cong lên của mình, vừa hỏi:
"Thế nào?"
Một người đàn ông vóc người dong dỏng cao phía sau lắc đầu:
"Hắn không dùng toàn lực, cô gái tóc đỏ kia cũng không đơn giản. Nếu muốn ra tay thì khoảng năm năm, có điều tốt nhất đừng ra tay."
"Đương nhiên."
Nam tước Grudin vươn tay cụng ly rượu vào mặt kính cửa sổ một cái, gây ra tiếng đinh nhỏ:
"Biết tên tuổi của ta mà còn dám ngang ngược như thế, chắc hẳn có chút lai lịch. Nhưng vẫn cần phải dạy bảo, nước giếng không phạm nước sông là được."
Y buông rèm cửa sổ, quay người lại:
"Chuyện ta bảo ngươi đi làm sao rồi?"
Người đàn ông hơi khom mình:
"Sáng nay đã phái người ra ngoài, nếu không có gì bất thường thì tới chạng vạng có thể trở về."
"Vậy là tốt nhất."
Nam tước Grudin tùy tiện ném chiếc ly thủy tinh đi. Chiếc ly rơi xuống bên cạnh một người phụ nữ đã chết trên giường. Chất lỏng đỏ tươi văng ra, thấm vào sợi vải. Thảm vốn màu đỏ sậm lại càng đỏ thêm —
"Chuyện này do cha ta yêu cầu, cần phải làm hoàn hảo."
Lòng y thì nghĩ, cái lão bất tử kia lúc nào mới quyết định người thừa kế lãnh địa? Điều khiến y thất vọng là dường như càng lớn tuổi, Bá tước Randenari càng khôn khéo hơn. Nếu không phải vậy thì y đã sớm xuống tay hạ độc chết hết anh em của y.
Lũ ngu xuẩn kia.
Y nghĩ thầm.
…
Trung ương đại sảnh có một chùm đèn pha lê màu đỏ sậm treo trên trần, tinh mẽ đến mức xa hoa. Trong pha lê có thành phần phù văn — bởi vậy tự nhiên là đồ dùng phép thuật. Trang trí trên trần nhà là theo phong trào tôn giáo phục cổ thời đại Alson, nhìn từ trên xuống lần lượt là các vì sao trên trời, thần thoại và các kinh văn về Thánh nhân. Tầng dưới cùng là 180 cột trụ, tượng trung cho 180 chòm sao.
Khi Burlando nhìn thấy Nam tước Grudin, hai người ngồi xuống hai đầu chiếc bàn dài đặt tại chính giữa đại sảnh. Nam tước Grudin ngồi dưới chòm sao Đoản Kiếm, Burlando thì ngồi dưới chòm sao duy nhất ở phía chính nam, chòm sao Vua Phù Thủy.
Người tham gia bữa tiệc chiêu đãi có không ít. Ngoài kỵ sĩ của Nam tước Grudin, phần lớn là thân sĩ quý tộc địa phương. Trong những người này, ngoại trừ một phần nhỏ là quý tộc danh dự được vương triều Corcovado sắc phong, còn lại hầu như là trợ thủ đắc lực của Grudin. Có điều, Burlando biết rằng thân tín chân chính của tên này e rằng không có đây. Những người đó hoặc úp úp mở mở, hoặc dứt khoát thống trị một phương vì y.
Tuy khu vực Tuniegel không lớn, nhưng cũng bao hàm hơn hai mươi lãnh địa lớn lớn nhỏ nhỏ. Mỗi lãnh địa đều do một vị gia thần nguyện trung thành với Grudin thống trị. Phân đất phong hầu tầng tầng lớp lớp chính là truyền thống xưa nay của Wanze.
Sau khi đôi bên hàn huyên hai ba câu giấu đao giấu kiếm, Nam tước tuyên bố yến tiệc bắt đầu, danh nghĩa tự nhiên là đón gió tẩy trần cho "Tử tước Stingan".
Thức ăn do tôi tớ bê lên có thể nói là phong phú, nhưng đoàn người Burlando ăn vào lại nhạt như nước ốc; Akane, Hổ Tước có thể nói là vốn không đặt tâm tư vào việc ăn uống, mà Anditina tuy không biểu lộ trên mặt, thực ra trong lòng căng thẳng muốn chết.
Nàng không biết Burlando và Roman vô tâm tới mức nào mới có thể tinh tế thưởng thức mỗi món ăn trên bàn, nàng lại nhìn đồ ăn đầy bàn mà nhíu mày, thật sự không có tâm tình động miệng.
Nam tước ngồi ở giữa chú ý thấy biểu tình của tiểu thư quý tộc, thần sắc hơi đổi, mở miệng hỏi:
"Thế nào, tiểu thư đây cho rằng tại hạ chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn?"
Đại sảnh tĩnh lặng.
Anditina thất kinh; nàng chợt ngẩng đầu lên, bình tĩnh gật đầu:
"Ngài lãnh chúa và phu nhân ngại thân phận không mở miệng, có điều tôi là người đi theo lại không có gì e ngại. Nói thật ra, mấy thứ này quá bình thường —"
Burlando nghe thấy liền thầm khen một câu good job. Hắn thầm nghĩ Anditina quả nhiên nhận ra là hắn đang giả bộ. Chẳng qua câu nói này thật sự rất có trình độ, quả thực như một cái bạt tay bay vào mặt Nam tước Grudin kia. Hơn nữa, cái tên chẳng phải kẻ tốt lành gì kia còn không có cách nào phản bác ngay.
Y đường đường một cái lãnh chúa, tự nhiên không dễ so đo với tùy tùng của người khác, lại còn là một cô gái.
Có điều Grudin cũng chỉ mỉm cười, những người khác lại câm như hến. Con mắt ẩm đạm vô thần dưới hốc mắt hãm sâu của người trung niên nhìn Burlando chằm chằm. Burlando cũng ung dung dùng ánh mắt hiếu chiến đáp lại đối phương. Hiện tại chính là hắn đang sắm vai một thanh niên quý tộc ngang ngược, không coi ai ra gì. Quý tộc trẻ tuổi như thế ở Erewhon chỗ nào cũng có, chính là vì phổ thông cho nên không khiến người hoài nghi. Lại nói, xét theo tính hợp pháp của văn kiện — dựa theo cách nói của lão thọt, chính là bản thân Tử tước Stingan có tới kiểm tra văn kiện này cũng sẽ hoài nghi bản thân mình trước — mà không phải nghi ngờ Burlando là hàng giả.
"Đây là thứ tốt nhất, tính cả Braggs — không, cả vùng biên giới phía nam cũng không thể tìm ra kẻ nào có tay nghề tuyệt hơn thế này. Vì thế tôi đã phải ra giá tiền thật cao, nó sẽ cam đoan cho ngài đi thông suốt." Lão thọt kia khoác lác như thế.
Trên mặt Nam tước Grudin cuối cùng cũng hiện ra nụ cười hiền lành:
"Ngài Tử tước tới từ phương bắc, có lẽ không quen với khí hậu phương nam?"
Y vừa mở miệng đã đổi đề tài khác.
"Đối với một kỵ sĩ vương quốc, khí hậu thay đổi không tính là cái gì. Về phần hạng người không chịu đựng được chút tôi luyện ấy, tôi cho rằng bọn họ không xứng được gọi là quý tộc."
Burlando không lưu tình chút nào, lời nói châm chọc đáp. Chẳng qua là hắn thấy hình tượng này dường như càng phù hợp với mình hơn, chẳng lẽ từ trong tiềm thức, thực ra mình là một kẻ ngang ngược?
Mọi người trong sảnh đều cứng đơ, đây là đánh mặt đánh liên tiếp. Bọn họ đang nghĩ, không biết người thanh niên này là thần thánh phương nào.
Chỉ có Nam tước Grudin là cười tươi như hoa nở, biểu tình được quy cách hóa quả thực có chấm điểm tối đa. Y cười nói:
"Người trẻ tuổi tự nhiên không thể giống đám xương già chúng ta. Ăn không hợp khẩu vị cũng không sao, ta còn một món quà muốn tặng cho các vị."
Quà?
Burlando hơi ngẩn người, không biết tên này lại làm trò quỷ gì. Kỳ thực hắn chỉ muốn dọa đối phương một phen rồi bỏ đi. Lãnh địa của mình đã ở trong gang tấc, ít hôm nữa lại quay về tìm tên này gây sự cũng không muộn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 2 - Chương 137: Món quà
Quyển 2 - Chương 137: Món quà