“Ha ha, thực là đáng đời ah!” Người bên ngoài nhỏ giọng nói. Tâm trạng hắn lúc này rất thống khoái.
Dù sao, mấy người bọn họ hung hăng, càn quấy vô cùng, không để ai trong mắt. Nhưng không ai dám nói gì vì e ngại thân phận của bọn hắn. Hiện tại, bọn chúng bị như vậy quả nhiên rất vui vẻ a!
“Đúng rồi! Không nghĩ tới bọn hắn cũng có một ngày như vậy, ha ha, hôm nay, hình tượng của bọn chúng xem như bị hủy hết rồi!”
“Như vậy cũng tốt, không biết là người nào phương pháp ra tay như thế, xem như giúp chúng ta xuất ra một ngụm tức khí!”
…
Tất cả mọi người không phải kẻ ngu dốt, ngoại trừ mấy người Phí Văn đau khổ. Những người khác đều bình yên vô sự, bọn hắn tự nhiên hiểu có người không ưa hành vi càn quấy của bọn chúng nên muốn ra tay trừng trị!
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy vậy, khóe miệng cong cong. Tựa hồ cảm giác chỉnh người khác cũng là thật vui, chuyển con ngươi qua phía Hàn Như Liệt bên cạnh.
Hắn cũng đúng lúc nhìn nàng, trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
Mộ Chỉ Ly quay mặt: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Dù sao việc này chỉ là một việc nhỏ xen giữa, mục đích chân chính của bọn hắn là hội trao đổi.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly như vậy, Hàn Như Liệt càng vui vẻ hơn: “Nương tử, đây là nàng thẹn thùng sao?”
“Không có ”
“Không nghĩ tới nương tử còn có một mặt chỉnh người nha, trông rất đáng yêu ah!”
“…”
Rất nhanh, hai người đến địa điểm giao dịch. Đó cũng là trung tâm của thành Ngải Y.
Ở chỗ này, một tòa kiến trúc cực kỳ to lớn, giống như một đầu quái vật khổng lồ nằm sấp, ước chừng có năm tầng trái phải, đây là trung tâm chợ giao dịch rồi.
Bởi vì hội trao đổi là một hoạt động truyền thống lớn diễn ra mỗi năm một lần, cho nên bình thường, tại đây cũng sẽ bán đồ, nhưng là không có trao đổi náo nhiệt như ngày hôm nay.
Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt đồng loạt đi vào. Dọc theo con đường này, người chú ý đến bọn họ cũng không ít. Đương nhiên, phần lớn đều là chú ý đến Hàn Như Liệt, một bộ áo cẩm tú màu hồng vốn rất dễ làm người khác chú ý, mà người mặc lại là một gã nam tử càng gợi lên vẻ yêu nghiệt.
Sau khi dịch dung, Mộ Chỉ Ly hoàn toàn không tương xứng bên cạnh Hàn Như Liệt. Mọi người đều đặt sự chú ý trên người hắn thì có ai rảnh để lo đến nàng. Đây chính là mục đích của Mộ Chỉ Ly, nhưng là nàng phát hiện có Hàn như liệt ở bên người, cái mục đích này cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì người bên cạnh đầu tiên nhìn tất nhiên không phải là nàng, tất cả đều chú ý Hàn Như Liệt rồi, nhưng là liếc mắt lần thứ hai có thể không nhìn thấy nàng sao? Bị chú ý còn chưa tính, còn bị chỉ trỏ, khiến cho nàng rất buồn bực.
“Ông trời…ơ…i, trên đời, lại có một nam tử đẹp như vậy, ta say mê rồi, ta không thể.”
“Chỉ là bên cạnh hắn, tại sao lại có một nữ nhân tư sắc bình thường vậy? Chẳng lẽ lại là nữ nhân của hắn?”
“Làm sao có thể? Như thế nào hắn lại thích một nữ nhân quá bình thường? Ta so với nàng còn tốt hơn nhiều…”
Những câu nói như vậy bay thẳng vào trong tai Mộ Chỉ Ly. Nàng nhìn hắn chằm chằm. Như Liệt hắn cực kì cao hứng: “Nương tử, nàng có cảm thấy vi phu rất có mị lực?”
Hội giao dịch nằm ở ngay lầu một.
Gian hàng dày đặc, chỉnh tề bày ở kia, cũng không phải toàn bộ làm ăn phi pháp, có người nhìn qua cùng thương nhân bình thường không khác, chung quanh người đến người đi, giọng nói cò kè mặc cả vang thành một mảnh.
Càng lên lầu cao, đồ vật được bán ra có giá trị cũng càng cao. Bất quá, Mộ Chỉ Ly cũng không leo lên lầu liền, mà đánh giá những vật được bán ở lầu một, căn cứ Thiên Nhi theo như lời nói, rất nhiều bảo bối mà mọi người khó có thể phân rõ , cho nên rất dễ dàng bị coi là đồ vật không đáng giá, nếu là phát hiện vật như vậy, kia có thể coi là là vận khí tốt rồi.
Mộ Chỉ Ly cũng muốn thử thời vận. Trên lầu có nhiều bảo bối tốt, giá cả tất nhiên cũng không thấp.
Tùy ý nhìn một chút, lầu một phần lớn trưng bày các dược tề, đan dược thấp phẩm, dược liệu và một số loại khoáng thạch không tên. Đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, giá trị không lớn, nàng cảm thấy hứng thú với những dược liệu bên kia.
Đối với một dược sư mà nói, đan dược luôn quan trọng nhất, bất luận là loại dược liệu nào, càng nhiều càng tốt, bởi vì dược liệu luôn cần dùng mọi thời điểm. Luyện chế thành đan dược thì tăng được giá trị, huống hồ nàng rất yêu thích cái cảm giác luyện đan.
Dạo một vòng, Mộ Chỉ Ly mua không ít dược liệu, bởi vì cũng không phải là dược liệu quý hiếm, cho nên giá cả cũng không đắt, chỉ là không có đồ nào quý giá như Thiên Nhi nói nên cũng hơi tiếc nuối.
Hàn Như Liệt thì không có mua thứ gì, cũng không có mở miệng quấy rầy nàng, chỉ im lặng đứng ở một bên. Có lẽ, hắn cũng không cần phải mua, dù sao ở trong đại gia khổng lồ những vật này không thể lọt mắt hắn.
Lầu một đã không có, Mộ Chỉ Ly cũng không nấn ná lâu hơn. Các nàng lên thẳng lầu hai. Đồ vật ở đây so với lầu một không ít hơn, nhưng giá trị lại tăng lên rất nhiều. Điều này khiến cho Mộ Chỉ Ly càng hứng thú.
Một ít các dược liệu quý hiếm đều bị Chỉ Ly mua ra cũng tương đối khá. Nhưng lúc này chuẩn bị đi ra thì Bụi Thái Lang hoàn toàn không muốn.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày: “Bụi Thái Lang! Làm sao vậy?” Nàng biết rõ Bụi Thái Lang như vậy tất nhiên là có nguyên nhân của nó. Ngày bình thường Bụi Thái Lang lười biếng, lại tham ăn, nhưng không phải là kẻ gây sự.
Bụi Thái Lang cũng là có chút nghi hoặc: “Chủ nhân, ta cảm giác được một cỗ khí tức kỳ lạ, tựa hồ đối với ta rất hữu dụng, bên trái chúng ta. Mang ta đi xem một chút đi!”
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu. Bụi Thái Lang là yêu sủng của nàng, cũng là đồng bọn của nàng. Tuy ngày bình thường, bọn họ hay cười đùa nhốn nháo, nhưng kỳ thật trong lòng bọn hắn đều tin cậy lẫn nhau, cho nên nàng sẽ tuyệt đối không bạc đãi Bụi Thái Lang.
Bụi Thái Lang có loại cảm giác này, như vậy vật kia có ý nghĩa quan trọng đối với hắn, tuyệt đố không phải kiểu tên bắn ra mà không nhìn đích.
Thẳng đường đi tới, Bụi Thái Lang cảm giác khí tức càng ngày càng đậm hơn. Rốt cục cũng đi tới nơi, “Chủ nhân, ngay ở chỗ này. Quả cầu ánh sáng trong suốt kia.” Bụi Thái Lang vung vẩy tiểu móng vuốt, nhưng lại không có chỉ thẳng hướng của quang cầu . Dù sao, nếu người bên ngoài thấy được sẽ sinh ra sự cố.
Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn sang chỗ quả cầu ánh sáng bên đó. Quả cầu trong suốt nhìn rất bình thường, giống như là quả cầu pha lê bình thường. Nếu Bụi Thái Lang không nói… nàng căn bản sẽ không chú ý tới.
Hiện tại nhìn kỹ, nàng lại phát hiện quả cầu ánh sáng không giống bình thường. Có lẽ người bên ngoài không có cách nào cảm giác, nhưng nàng lại có thể cảm giác được một loại khí tức tương tự như Bụi Thái Lang. Mặc dù rất khó phát hiện, nhưng là nàng cùng Bụi Thái Lang trong lúc là huyết thống dẫn dắt , cho nên có thể cảm giác được.
Hàn Như Liệt đi bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nàng muốn đi đâu hắn theo đấy. Nàng bỗng đi về hướng bên cạnh, hắn cũng phát hiện điều gì đó lạ thường.
“Thiên Nhi, ngươi biết đó là cái gì sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi Thiên Nhi. Nàng cùng Bụi Thái Lang không hiểu rõ thứ này lắm, không thể so sánh với Thiên Nhi kiến thức rộng rãi.
Thiên Nhi cũng chưa thể xác định: “Ta cũng không rất rõ ràng, bất quá thứ này có lẽ không đơn giản. Trước mua rồi nói sau, đừng mua trực tiếp quả cầu kia, bằng không thì người bán hàng sẽ nghi ngờ.”
“Yên tâm đi” Mộ Chỉ Ly hồi đáp. Điểm này nàng hiểu rõ. Nếu nàng trực tiếp chạy lại hỏi mua hạt châu kia, thì người bán hàng sẽ nhận ra hạt châu đó không binh thường. Vừa vặn sạp hàng còn có bán một chút dược liệu.
Đi đến sạp hàng trước mặt, cầm lấy một cây bích lục trước mặt, nhìn về phía nhà bán hàng: “Cái thanh dây leo trăm năm này bán thế nào?”
Thanh dây leo trăm năm là một loại dược liệu ôn hòa, không ít đan dược khi luyện chế đều cần dùng đến nó. Bình thường, phàm phẩm đan dược cần có thanh dây leo mười năm, cái thanh dây leo trăm năm cũng cần để luyện tiên phẩm đan dược. Hiện tại, nàng chưa đạt tới cấp bậc như vậy, cho nên tạm thời không dùng đến.
Bất quá cũng may, thanh dây leo trăm năm có thể trữ lâu không sợ bị hư tổn. Mộ chỉ ly yên tâm mua một chút. Thanh dây leo trăm năm xuất hiện lầu hai, lầu một xuất hiện cũng là mười năm thanh dây leo, nghĩ tới đây, Mộ chỉ ly không khỏi tò mò lầu ba có thể hay không có thanh dây leo ngàn năm.
Người bán hàng mặc một bộ quần áo bình thường. Gặp Mộ Chỉ Ly, hắn hỏi cũng rất nhiệt tình, trên mặt tươi cười nói: “Cô nương có ánh mắt tốt, liếc mắt là nhận ra thanh dây leo trăm năm. Lúc trước, vì cái này, chúng ta phải bỏ ra một cái giá không ít!”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng cười cười: ” Thanh dây leo trăm năm này không dễ có được.” Người bán nói như vậy chẳng qua là muốn tăng giá lên ah. Nàng cũng chậm rãi cùng hắn nói chuyện.
“Ta nói cô nương là người biết nhìn hàng đương nhiên là biết rõ giá trị của nó, không biết cô nương còn thoả mãn?” Người bán hàng đánh giá Mộ Chỉ Ly. Thanh dây leo trăm năm có giá trị không tệ. Ngày bình thường cũng được coi như là quý hiếm, nhưng là tại đây, dược liệu quý hơn còn nhiều lắm, nên giá trị của nó cũng bị giảm đi đáng kể.
“Bao nhiêu kim tệ?”
“Hai vạn kim tệ” người bán hàng vươn hai ngón tay nhìn Mộ Chỉ Ly.
” Thanh dây leo tuy nói khó kiếm, nhưng thực sự không cần hai vạn kim tệ a? Một viên Tam phẩm đan dược cũng không đáng hai vạn kim tệ” Mộ Chỉ Ly lắc đầu. Nàng đối với cái giá này tựa hồ không đồng ý, làm bộ thả dược liệu ra.
Thấy thế, nhà cái cũng biết rõ Mộ Chỉ Ly là người am hiểu giá cả thị trường của dây leo này, không khỏi nói: “Một vạn năm trăm kim tệ, như thế nào? Thanh dây leo trăm năm này chừng hơn một trăm năm, vẫn còn tốt đấy, gốc không có bị hư hao cho dù là một chút ah!”
Mộ Chỉ Ly cau mày nhìn, sau nửa ngày: “Vẫn còn mắc một chút.”
Nhìn thấy vậy, Hàn Như Liệt muốn giúp Mộ Chỉ Ly nàng mua. Bất quá, hắn hiển nhiên biết nàng còn có một ý định khác. Bọn họ cũng đã thấy nhiều bách niên nhưng nàng không mua, lại đến ngay chỗ này để cò kè ra giá —— có dụng ý khác!
“Cô nương, giá tiền này đã không đắt nữa đâu à!” Người bán hàng thấy nàng còn chần chừ đành lên tiếng nói.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới nhìn như tùy ý cầm viên pha lê: “Có bán viên pha lê này không? Cho sủng vật của ta chơi cũng tốt lắm.” Dùng viên pha lê quơ quơ trước mặt sói con trong ngực. Bụi Thái Lang duỗi móng vuốt không ngừng khều khều, tỏ ý thích lắm.
“Như vậy đi, một vạn năm trăm kim tệ, thanh dây leo trăn năm cùng viên pha lê này, như thế nào?”
“Thành giao!”
…
Mộ Chỉ Ly đem quả cầu ánh sáng thu vào túi, đợi sau khi trở về rồi nghiên cứu. Bởi vì Mộ Chỉ Ly mua được quả cầu nên Bụi Thái Lang cao hứng vô cùng. Nó cọ cọ trên người Chỉ Ly khiến cho Hàn Như Liệt rất muốn ném Bụi Thái Lang ra ngoài.
Chỉ là, Mộ Chỉ Ly rất xem trọng Bụi Thái Lang. Bất quá, quan hệ giữa yêu sủng và chủ nhân cũng khá chặt chẽ!
Có đôi khi, hắn hâm mộ Bụi Thái Lang. Nếu như hắn là Bụi Thái Lang … cảm giác kia cũng không tệ ah! Đương nhiên, những điều này chỉ do hắn tự tưởng tượng ra mà thôi!
Đến lầu ba, đồ đạc ít hơn nhưng giá trị của nó thì cao hơn. Có rất nhiều loại vũ khí, đan dược và trái cây.
Rất nhiều thứ nàng chỉ nghe nói qua, nhưng lại chưa từng thấy, ví dụ như quả xà linh, loại trái cây này khi ăn vào sẽ giúp tăng tu vị của người ăn. Bất kể tình huống là gì, thậm chí còn có thể giúp người ăn đột phá một cấp bậc. Đương nhiên, dù cho không thể đột phá một cấp bậc, cũng có thể rút ngắn rất nhiều giờ.
Cái này nhìn rất quen mắt ah! Xoay một cái đã tới thời gian cho giải thi đấu cả nước. Nàng hy vọng có thể tăng lên vài phần thực lực, có như vậy, phần thắng cũng lớn hơn một ít!
Giải thi đấu cả nước này rất quan trọng. Huống chi lần này, lại có mấy quốc gia cùng tổ chức một nơi, càng không cần phải nói. Mỗi một người đều là tinh anh. Thực lực, trang bị cũng sẽ sai. Nàng cần phải cẩn thận. Nếu là bỏ lỡ cơ hội lần này, tương lai muốn đi vào môn phái rất khó ah! Cho nên, nàng tuyệt đối không thể thất bại!
Nhìn Hàn Như Liệt bên cạnh, hỏi: “Ngươi không có gì muốn mua sao?” Lầu ba này có không ít thứ tốt, nói không chừng sẽ có thứ hắn cần?
Hàn Như Liệt thế nhưng lại lắc đầu: “Nương tử! Nàng có cái gì ưa thích cứ nói cho vi phu. Vi phu mua cho nàng.”
Lườm Hàn Như Liệt một cái, xem ra những thứ kia hắn cũng không cần ah. Trong lòng nàng không khỏi cảm khái: Đại thế gia so với thế gia bình thường thật lớn a!
Thấy nàng không nói gì, hắn hỏi lần nữa: “Nương tử, nàng có cái gì muốn mua?”
“Không có!”
…
Cuối cùng, nàng không có cam lòng. Không biết, trên lầu còn có những thứ gì, nếu muốn mua mà không đủ tiền để trả, đến lúc đó chẳng phải là mua không nổi rồi sao? Nàng cũng sẽ không để cho Hàn Như Liệt trả tiền.
Lúc hai người chuẩn bị lên lầu bốn, bọn họ bị ngăn lại: “Xin lấy giấy thông hành ra. Chỉ có ai có được giấy thông hành mới có thể tiến vào lầu bốn. Nếu không, không được đi vào.”
Mộ Chỉ Ly ngây người: ‘Như thế nào còn cần có giấy thông hành hay sao?’ Nàng chưa từng nghe nói qua. Đang chuẩn bị quay người rời đi, Hàn Như Liệt lấy ra một thẻ kim loại màu đen đưa cho bọn hắn.
Người nọ nhìn nhìn rồi gật đầu nói: “Các ngươi có thể tiến vào.”
Hiển nhiên, miếng kim loại đen Hàn Như Liệt đưa cho bọn chúng là giấy thông hành rồi!
Cho dù Chỉ Ly không hỏi hắn, hắn cũng tự động khai vì sao lại có giấy thông hành. Nguyên lai, cái lầu bốn này dùng để bán đấu giá, hơn nữa bảo bối nào cũng đều có giá trị rất xa xỉ. Người bình thường không có cách nào vào.
Bình thường, đồ vật được bán đấu giá đều cần phải tiến hành đấu giá, mà bởi vì hôm nay là ngày trao đổi, cho nên đồ đạc được đem ra bán công khai, mà không phải tiến hành đấu giá.
Hàn Như Liệt thường xuyên tham gia những hội đấu giá như thế này. Dùng thân phận của hắn để lấy cái giấy thông hành này rất là bình thường. Người bình thường cần giao dịch, đấu giá trăm vạn kim tệ mới có thể đạt được cái giấy thông hành này. Thực tế, có thể lấy được cái này cũng không có nhiều người lắm.
Sau khi đi vào, lầu bốn đặt tám quầy hàng. Thoạt nhìn khá là trống trải. Từng quầy hàng đều đặt xa nhau, hơn nữa những người bán đều là những lão giả đã có tuổi. Ai nhìn cũng có vẻ nhàn nhã, nhìn sơ cũng có thể biết bọn họ không phải là những người hay chào mời mua hàng vụn vặt.
Đồng thời, lầu bốn có rất ít người. Mà những người có thể leo lên được đến đây căn bản cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu không nhờ Hàn Như Liệt, bản thân nàng căn bản là chưa thể lên nổi đây.
Ở lầu bốn, đồ vật bán ra còn quý hơn cả Chỉ Ly tưởng tượng, nàng thấy được vài viên thánh phẩm đan dược, một quả Tử tâm hồn chướng đan. Tử tâm hồn chướng đan to như vậy, nàng cũng chỉ có thấy qua một lần trong di tích.
Thánh phẩm đan dược có hiệu quả thần kỳ, Mộ Chỉ Ly cũng chỉ có nuốt nước miếng. Thật sự là mua không nổi ah!
Lúc này, Hàn Như Liệt cũng không giống như trước. Những vật này hoàn toàn không giống với những vật phẩm trưng bày ở mấy lầu dưới. Giá trị nó liên thành, cũng chỉ có thể để nhìn. Nhìn để biết thêm ít kiến thức cũng không sai. Bây giờ mua không nổi không có nghĩa là sau này mua không nổi.
Đi tới trước, Chỉ Ly đột nhiên phát hiện Hàn Như Liệt không còn bên cạnh của mình nữa. Xoay người nhìn lại thì phát hiện hắn đang dừng chân tại một quầy hàng kia. Nàng rất tò mò, không biết thứ gì có thể khiến cho Như Liệt hắn phải dừng lại!
Hấp dẫn Hàn Như Liệt chính là một viên tên là Thất Bảo Thanh Hồn Đan. Cái này nàng cũng chỉ nghe nói qua. Con người có linh thức, linh thức cao thì tinh thần lực lượng cũng cao. Tu vi tăng thì phải tu luyện, nhưng muốn linh thức tăng không chỉ nhờ vào tu luyện được. Viên đan dược đó giúp người ta tăng linh thức – một bảo bối khó tìm!
Thấy đôi mắt hắn cực nóng, Mộ Chỉ Ly biết rõ hắn rất cần viên thuốc này, nếu không cũng sẽ không dừng lâu như vậy, bất quá phía dưới đan dược có một tờ giấy ghi phải dùng một viên Tử tâm hồn chướng đan đến trao đổi.
Nhìn thấy tờ giấy này, Mộ Chỉ Ly cũng sửng sờ. Tử tâm hồn chướng đan này nàng có vừa vặn một viên.
“Nương tử, chúng ta đi thôi, đi xem vật gì đó khác.” Hàn Như Liệt thấy Mộ Chỉ Ly đi tới không khỏi cười cười nói, rồi lôi nàng đến chỗ khác.
Nếu là dùng kim tệ để mua, Hàn Như Liệt tuyệt đối không thiếu, nhưng hết lần này tới lần khác đều là lấy vật đổi vật, hắn không có Tử tâm hồn chướng đan. Lúc trước, hắn tìm kiếm Thất Bảo Thanh Hồn Đan mấy ngày này rồi, nhưng chưa từng tìm được. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được, trong lòng không khỏi kích động một chút, lúc này hắn đã quên rằng hắn còn có Chỉ Ly đi chung.
Hắn không muốn để cho Mộ Chỉ Ly thấy, bởi vì hắn biết rõ nàng có một viên Tử tâm hồn chướng đan. Điều này thực là trùng hợp…
Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly lại nhớ rất kỹ Thất Bảo Thanh Hồn Đan. Lầu bốn này cũng có nhiều vũ khí tốt. Nhưng giá cả lại làm hết hồn người nghe đó a.
So với những quầy hàng khác thì cái quầy hàng này hiu quạnh rất nhiều, một lão giả nhắm hai mắt định thần, ngồi nhàn nhã, giống như không để ý đến tất thảy. Ở trước mặt của hắn có một lò đan, lò đan thì đen thui như bị thiêu cháy
Mà ngoại trừ cái này lò đan, ngoài ra không có vật gì đó khác. Lão giả không phải là muốn bán cái lò đan này hay sao? Khó trách không người hỏi thăm. Lò đan lại làm cho vị lão giả trở nên thần bí, nhưng cũng vì vậy nên cũng không có nhiều người hứng thú.
So với việc Mộ Chỉ Ly nghi hoặc, Hàn Như Liệt lại rất lạnh nhạt .
Nguyên lai, vị lão giả này bán cái lò đan ở đây không phải là ngày một ngày hai. Mà đã nhiều năm rồi. Nghe nói cái lò đan này vốn là vật bảo bối khó lường, chỉ đáng tiếc vị chủ nhân cũ chết rồi, cho nên cái lò đan này cũng ngày càng mai một. Nghe đâu là bị phong ấn, cho nên mới hiện ra bộ dạng như bây giờ.
Người muốn mua lò đan thì vô cùng nhiều, nhưng lão giả kì quái này ra một yêu cầu: trừ phi đối phương có thể phá vỡ phong ấn trên lò đan, nếu không, bất luận ra giá cao cỡ nào, hắn đều không bán. Qua nhiều năm như vậy, có không ít người thử, nhưng đều thất bại mà về.
Vì thế, từ dược sư bình thường cho đến thiên tài luyện dược cũng không cách nào thành công, cũng bởi vậy mà chuyện này nổi lên như cồn.
Nghe xong, Mộ Chỉ Ly thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ, không nghĩ tới lại câu chuyện như vậy. Có lẽ, vị lão giả này bán lò đan cũng không phải là vì tiền, chỉ là vì giúp đỡ lò đan tìm kiếm một vị chủ nhân tốt a. Nếu không, rơi vào tay người cũng coi như hỏng, nàng đối với vị lão giả này rất kính cẩn.
Hắn làm như vậy tất nhiên là có sự chấp nhất. Trong đầu nàng hiện lên sự tình của Vị Ương kiếm, hai câu chuyện sao mà giống nhau! Bởi vì Mị Cơ chết đi, Vị Ương kiếm một mực phủ bụi đầy đầu… Vì cái gì lại chấp nhất như vậy, là niệm tưởng cố chủ sao? Bọn chúng đều có linh hồn đấy, nếu không há lại bị phong ấn?
Nếu là vì điểm này, lò đan cùng với Vị Ương kiếm đều đáng giá bội phục đấy. Tình cảm phải chân thành, tha thiết biết bao nhiêu mới có thể làm được điểm này. Mộ Chỉ Ly biết cái lò đan này nhất định không phải vật phàm, nếu không, căn bản đã không có chuyện như vậy xảy ra. Không tự chủ được, nàng muốn nghe câu chuyện của nó. Bước từng bước chân chậm rãi, nàng hướng lò đan này đi tới…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Thủ Che Thiên
Quyển 2 - Chương 26: LÒ ĐAN PHONG ẤN
Quyển 2 - Chương 26: LÒ ĐAN PHONG ẤN