Lúc mấy người Mộ Vũ Hoài nghe thấy người Nguyễn gia đuổi họ đi, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ không vui, vẻ mặt Cao Chính Thanh cũng tức giận. Bọn họ vốn có hảo tâm tới giúp Nguyễn Ngọc Hành, lại bị người nhà hắn đối đãi như vậy, thật sự là chó cắn Lã Động Tân* (giúp người còn bị người hại), không biết ý tốt của người khác.
“Y thuật của Mộ cô nương có thể nói là nhất tuyệt, hôm nay các ngươi bỏ lỡ cũng đừng hối hận!” Cao Chính Thanh lớn tiếng nói, hắn cũng không có để ý nhiều như người khác, trong lòng nghĩ như thế nào liền nói như thế.
Đối với những lời này, người Nguyễn gia cũng chỉ cười nhạo.
“Y thuật của nàng ta có thể nói là nhất tuyệt? Cho dù là bắt đầu học y thuật từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt được thành tựu như vậy, kỹ thuật giả danh lừa bịp của các ngươi qua nhiên không tệ! Lại có thể nói được như thế!” Nguyễn Ngọc Thanh châm chọc nói, khuôn mặt anh tuấn kia trong mắt đám người Cao Chính Thanh chính là muốn ăn đòn!
“Gia gia, phụ thân, y thuật của Mộ cô nương là ta tận mắt nhìn thấy, hơn nữa nàng là khách quý mà ta mời về, vì sao các ngươi lại có thái độ như vậy chứ!” Trong lòng Nguyễn Ngọc Hành cảm thấy rất khó chịu.
Nếu không phải đã đáp ứng người trong nhà là khi tìm được dược sư nhất định phải mang về nhà chữa trị, thì hắn đã để cho Mộ cô nương chữa trị cho hắn khi ở Hoàng thành rồi, dù sao hắn rất có lòng tin đối với Mộ Chỉ Ly. Ngay tại lúc này, Mộ Chỉ Ly đã không còn là hạng vô danh tiểu tốt của một thành trì nhỏ như trước kia nữa, mà là người đứng cùng một độ cao với hắn, có thể có ý đồ gì với hắn đây?
Mặc dù hắn biết lúc người trong nhà nhìn thấy Mộ cô nương nhất định sẽ đem lòng sinh nghi, nhưng hắn cũng không nghĩ sự việc lại phát triển đến mức thái quá như thế này, lại đuổi bọn họ đi! Thời điểm phải đi đến chiến trường Thiên Huyền bọn họ còn phải đi cùng nhau, hiện tại náo loạn thành như vậy là lỗi của hắn!Hắn cũng biết nguyên nhân của tất cả mọi việc đều là do Nguyễn Ngọc Thanh khích bác, nếu không người trong nhà sẽ không làm như vậy, chỉ là hiện tại đã không có biện pháp vãn hồi nữa rồi.
Nghe Nguyễn Ngọc Hành nói, gia chủ Nguyễn gia cũng thở dài một hơi, hắn thật sự không tin người gọi là Mộ cô nương này có thể trị lành bệnh của Nguyễn Ngọc Thanh: “Ngọc Hành à, ngươi không nên bị bọn họ lừa bịp!”
“Mộ cô nương cũng là một trong năm người đứng đầu ở cuộc thi cả nước giống như ta, nàng ấy cần gì phải lừa gạt ta?” Nguyễn Ngọc Hành tức giận nói, cũng không khách khí trực tiếp hỏi ngược lại.
Nghe vậy, gia chủ Nguyễn gia cũng ngây ngẩn cả người: “Ngươi nói cái gì? “Nàng ta cũng có tên trong năm người đứng đầu?” Lúc đầu tin tức được truyền đến bọn họ chỉ để ý đến tin Nguyễn Ngọc Hành lọt vào năm người đứng đầu, đối với những người khác cũng không để ý.
Nguyễn Tịch cũng ngây cả người, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lúc trước Nguyễn Ngọc Hành nói nàng đã đánh bại Sở Vân, lúc trước bởi vì bọn họ chỉ chú ý đến tuổi tác của Mộ Chỉ Ly, cũng đã quên mất điểm này.
Chuyện này không thể giống như lúc trước, Mộ Chỉ Ly đã có địa vị như vậy, hoàng thất cũng đã thưởng cho rất nhiều, cần gì phải lừa gạt bọn họ? Thật sự là không có động cơ a!
Người Nguyễn gia xem xét qua tướng mạo, có điều vẫn không có ai tin tưởng như cũ.
“Vậy cũng không nhất định, nói không chừng nàng ta thấy ngươi không khỏe, nghĩ rằng trừ được một người thì bớt một người đi?” Nguyễn Ngọc Thanh thấy thái độ của mọi người bình thản hơn thì không khỏi lớn tiếng nói.Lúc Nguyễn Ngọc Hành chuẩn bị nói tiếp thì Mộ Chỉ Ly lắc đầu với hắn: “Nguyễn công tử, quý phủ ngươi không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta liền đi trước.”
Nàng không có hứng thú đứng ở đây tiếp tục nghe bọn họ cãi vã, nếu bọn họ đã hoài nghi mình, mình cũng không cần thiết phải ở lại. Nhất là nàng biết rằng nếu không rời đi, thì nàng không biết Hàn Như Liệt sẽ làm ra chuyện gì nữa, nàng thấy hắn đã tức giận đến mức muốn bộc phát rồi.Sau khi Mộ Chỉ Ly nói những lời này, đoàn người Cao Chính Thanh đồng thời xoay người rời đi, đi thẳng đến cửa, vô duyên vô cớ đi đến Nguyễn gia bị làm cho tức giận như thế này.
Trên mặt Nguyễn Ngọc Hành đều là lo lắng: “Mộ cô nương, ta. . . . . . . .” Hắn thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy, bệnh của mình cũng không trọng yếu, chỉ là hắn không muốn đám người Mộ Chỉ Ly bất hòa với mình.
“Nguyễn công tử, ngươi là ngươi, người nhà ngươi là người nhà ngươi.” Lúc trước Nguyễn Ngọc Hành cũng nói giúp bọn họ, huống chi nàng biết đây cũng không phải là chuyện do hắn nguyện ý. Có điều thái độ của người Nguyễn gia làm cho nàng không muốn tiếp tục ở lại nữa, không phải là bởi vì sợ, mà là vì cảm thấy không thể nói cho mấy người không hiểu đạo lý này thông suốt được.
“Vậy thì mời đi cho!” Nguyễn Ngọc Thanh lại lên tiếng nói tiếp, bất luận Mộ Chỉ Ly có thể trị lành cho Nguyễn Ngọc Hành hay không, đối với hắn mà nói đuổi bọn họ đi cũng là một chuyện tốt. Nếu bệnh không tiện nói ra của Nguyễn Ngọc Hành không thể trị khỏi, bất luận là hiện tại hắn mạng tới cỡ nào, cuối cùng đều không tránh khỏi vận mệnh phải chết, như vậy địa vị của mình ở Nguyễn gia vẫn sẽ cao.
Người Nguyễn gia nhíu mày một cái, lúc này bọn họ cảm thấy Mộ cô nương cũng không phải là kẻ lừa gạt, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, lấy thân phận của bọn họ tự nhiên không thể thu hồi lại.
Song lúc bước chân của đám người Mộ Chỉ Ly đến cửa, một gã hạ nhân nhanh chóng chạy tới: “Gia chủ, Hồng dược sư của hoàng gia tới!”
Vốn người Nguyễn gia không thích hạ nhân bộ dạng vội vàng hấp tấp như vậy, song sau khi nghe lời hắn nói mỗi người đều mở to hai mắt nhìn: “Cái gì? Còn không mau mời Hồng dược dư vào!”
Một tiếng cười truyền đến, thân ảnh Hồng dược sư chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Ha ha, ta không mời mà tới, hy vọng các ngươi bỏ qua cho a!” Trong giọng nói mang theo sự hào sảng, nhất là trên mặt hắn tràn ngập ý cười.
Mộ Chỉ Ly cảm thấy lão giả trước mặt có chút quen mắt, dường như đã thấy ở chỗ nào đó, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra, không khỏi nhíu mày suy tư. . . . . . . . . .
“Hồng dược sư ngài nói gì a! Ngươi đến Nguyễn gia thật là vẻ vang cho kẻ hèn này a, mời vào, mời vào!” Gia chủ Nguyễn gia chắp tay nói, trong tâm hắn cũng tràn ngập sự nghi ngờ, ngày thưởng mình mời Hồng dược sư còn không tới, hiện tại hắn tự mình tới, không biết là vì chuyện gì, có điều bất luận là chuyện gì cũng không quan trọng, nếu để cho người khác biết Hồng dược sư tới nhà bọn họ, còn không hâm mộ họ quá đi chứ!
Hồng dược sư là dược sư của hoàng gia, đã có thể luyện chế thất phẩm đan dược, đây là dược sư giỏi nhất của Thiên Thăng quốc! Hàng năm có không biết bao nhiêu dược sư trẻ tuổi muốn bái lạy hắn làm sư phụ, nhưng yêu cầu của hắn rất cao, đến bây giờ vẫn không có đệ tử, cũng vì vậy là làm cho người ta vẫn mang hy vọng!
Song Hồng dược sư cũng không nghe lời của hắn mà đi vào trong nghị sự đường, mà dừng trước mặt Mộ Chỉ Ly, trên mặt nở nụ cười: “Mộ cô nương, ngươi đang muốn rời đi sao?”
Sau khi nhìn gần Hồng dược sư, lúc này Mộ Chỉ Ly mới nhớ ra, hắn chính là lão giả mặc áo bào đen đứng bên cạnh Hiên Viên Long lúc đầu, người có thể đứng bên cạnh Hiên Viên Long tất nhiên không đơn giản, huống chi từ trong lúc họ đàm luận nàng đã biết lão giả này là một dược sư, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần hảo cảm.
Nàng cung kính khom người, gật đầu nói: “Đúng vậy, đang chuẩn bị rời đi.”
Nghe vậy, Hồng dược sư lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vì sao muốn rời đi nhanh như vậy? Ta có chút vấn đề trên phương diện y thuật muốn tham khảo, không biết Mộ cô nương nghĩ thế nào?” Lúc hắn nghe nói Mộ Chỉ Ly muốn chữa bệnh giúp Nguyễn Ngọc Hành nên mới đi tới Nguyễn gia, nhưng hắn nhìn thấy bệnh của Nguyễn Ngọc Hành vẫn chưa được trị khỏi, hơn nữa đã được một lúc rồi mà vẫn chưa tiến hành trị liệu sao!
Lúc Hồng dược sư nói những lời này trong mắt chỉ là hơi nghi ngờ, cũng không hề biết rằng những lời này đã gây nên sóng to gió lớn trong lòng người Nguyễn gia! Hồng dược sư của hoàng gia lại lấy tư thái này để mời Mộ Chỉ Ly, muốn thảo luận nghiên cứu y thuật cùng nàng! Đây quả thực là chuyện khiến bọn họ không thể tin nổi!
Hồng dược sư ở phương diện y thuật đã đạt đến trình độ cao siêu, từ trước đến giờ người có thể cùng hắn thảo luận nghiên cứu y thuật cũng không có mấy người, huống chi bọn họ đều có thể nhìn ra trong lời nói của Hồng dược sư có mang theo sự bội phục, dùng một loại tư thái ngang hàng mà không phải là tư thái đối với vãn bối.Nghe Hồng dược sư nói, Mộ Chỉ Ly cũng ngẩn người ra, thấy mọi chuyện cũng thuận tiện, lập tức gật đầu nói: “Tiền bối nguyện ý chỉ giáo, vãn bối tất nhiên nguyện ý.” Chỉ nói chuyện với nhau một chút, nàng cũng biết Hồng dược sư này không có cậy già lên mặt, mà là thành tâm thực lòng muốn thảo luận nghiên cứu y thuật với nàng.
Đối với dược sư có địa vị cao và thân phận tôn quý như hắn, làm được một bước này đã là rất không dễ dàng, cho nên hảo cảm của Mộ Chỉ Ly đối với hắn tăng lên thật nhiều. Kể từ sau khi đến Thiên Huyền đại lục, trừ ba đại môn trong Thiên Sát Cổ Giới, thì thật đúng là không có ai thảo luận y thuật cùng nàng, đây cũng là một loại tiếc nuối.
Thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng. Hồng dược sư lộ ra vẻ cao hứng: “Như thế thật tốt, bây giờ chúng ta đi luôn!” Hắn đối với thuật châm cứu của nàng tò mò thật lớn, ở thời điểm tỷ thí mặc dù chỉ là xem từ xa, nhưng đã để lại cho hắn ấn tượng khó có thể phai nhạt.
Lúc này người Nguyễn gia mới chân chính ngây ngẩn cả người, nói chuyện hồi lâu thì ra mục đích của Hồng dược sư tới đây cũng không phải là vì người Nguyễn gia bọn họ, mà là vì Mộ Chỉ Ly!
Gia chủ Nguyễn gia thấy hai người chuẩn bị rời đi, vội vã lên tiếng hỏi: “Hồng dược sư, đây là chuyện gì xảy ra? Mộ cô nương này ở phương diện y thuật có thành tựu thật cao?” Trong giọng nói mang theo một tia hoài nghi, nhưng lại càng vội vàng hơn nữa.
Trong lòng hắn cảm thấy một sự bất an mơ hồ, có thể làm cho Hồng dược sư đối đãi như vậy đã chứng minh Mộ Chỉ Ly không đơn giản, nếu Mộ Chỉ Ly thật sự có thể trị khỏi bệnh cho Nguyễn Ngọc Hành, mà bọn họ lại đuổi những người đó đi, nghĩ đến hành động lúc trước của họ thật sự là có chút quá đáng.
Chuyện đó còn không quan trọng, quan trọng nhất là nếu Mộ Chỉ Ly có thể trị khỏi bệnh của Nguyễn Ngọc Hành, mà bọn họ vừa bỏ lỡ mất cơ hội này, thật sự sẽ làm cho bọn họ hối hận không kịp!
Nghe gia chủ Nguyễn gia nói, chân mày Hồng dược sư không khỏi nhíu lại, từ trong một câu hỏi đơn giản này hắn đã có thể hiểu rõ mọi chuyện, hỏi như thế đã nói lên gia chủ Nguyễn gia không tin vào y thuật của Mộ Chỉ Ly.“Đó là tất nhiên, y thuật của Mộ cô nương vô cùng thần kỳ, dù là lão hủ cũng phải khâm phục!” Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người mạnh nhất, có lẽ ở phương diện luyện đan hắn lợi hại hơn so với Mộ Chỉ Ly, nhưng ở phương diện châm cứu thì hắn kém hơn rất nhiều!
Lúc trước hắn còn đặc biệt nghe được chuyện Mộ Chỉ Ly đấu cùng Bao Hồng Hiên, hiện tại Mộ Chỉ Ly chưa đến hai mươi tuổi đã có thể luyện chế ra tam phẩm đan dược, ai biết được tương lại nàng có thể đạt tới trình độ nào? Đối với thanh niên không kiêu không nóng nảy, tự đáy lòng hắn cảm thấy tương lai địa vị của nàng tuyệt đối không thấp, sẽ vượt qua mình trong một ngày không xa!
Đây là trực giác nhìn người của hắn, Bao Hồng Hiên cũng là người có thiên phú, nhưng so với Mộ Chỉ Ly thì bất luận là thiên phú hay tâm tính đều kém hơn không chỉ một bậc.
Lúc Hồng dược sư nói ra những lời này, mọi người trong Nguyễn gia đều hít một ngụm khí lạnh, bọn họ đã nghe được cái gì? Y thuật của Mộ Chỉ Ly khiến cho Hồng dược sư khâm phục, đây chẳng phải muốn nói y thuật của nàng còn hơn cả Hồng dược sư?“Này, điều này sao có thể. . . ” Gia chủ Nguyễn gia lẩm bẩm, nếu thật sự như vậy, cách làm lúc trước của bọn họ chẳng phải là. . . .
Nghĩ tới đây, người Nguyễn gia đều trợn mắt nhìn Nguyễn Ngọc Thanh, nếu không phải vì những lời hắn nói, bọn họ cũng không làm ra hành động vô lễ như vậy, làm ngược lại rồi, Mộ cô nương nhất định sẽ không tha thứ cho cách làm của bọn họ, như vậy thì bệnh của Nguyễn Ngọc Hành cũng không có hy vọng!
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hồng dược sư không khỏi lên tiếng hỏi, sắc mặc gia chủ Nguyễn gia lúc mình nói xong bỗng trở nên trắng bệch, thật là có chút kỳ quặc.
Nhìn sắc mặt người Nguyễn gia cực kỳ khó coi, trong mắt của bọn họ tràn ngập sự hối hận, Hồng dược sư hỏi một chút: “Mộ cô nương, không biết ngươi đã trị bệnh giúp Nguyễn Ngọc Hành hay chưa?” Bệnh không tiện nói ra của Nguyễn Ngọc Hành hắn cũng đã xem, mặc dù hiệu quả trị liệu tốt hơn không ít so với các dược sư khác, nhưng cuối cùng vẫn không thể trị được tận gốc.
Cho nên hắn chạy tới đây nhanh như vậy mục đích cũng là vì muốn nhìn xem Mộ Chỉ Ly chữa bệnh cho Nguyễn Ngọc Hành như thế nào!
Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, không đợi Mộ Chỉ Ly nói chuyện, Cao Chính Thanh đã lên tiếng: “Không có đâu! Người Nguyễn gia nói chúng ta là kẻ lừa gạt, muốn đuổi chúng ta đi!” Hắn cực kỳ không thích người Nguyễn gia, lúc trước bọn họ không hề lưu lại chút mặt mũi nào cho bọn hắn, mở miệng một câu liền bảo bọn hắn là kẻ lừa gạt, hắn cũng không nhất thiết phải lưu lại mặt mũi cho bọn họ.
Hồng dược sư nghe Cao Chính Thanh nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng không hiền hòa như lúc trước, ngược lại có chút nghiêm trọng: “Các ngươi ngay cả chút ánh mắt cũng không có, Mộ cô nương nguyện ý ra tay giúp đỡ các ngươi đã là không dễ dàng, lại còn muốn đuổi nàng ấy đi?”
Hắn cực kỳ sùng bái thuật châm cứu của Mộ Chỉ Ly, hắn còn phải nghĩ biện pháp đi mời nàng, Nguyễn gia này thì ngược lại, quả thực đúng là vũ nhục y thuật!
Cảm nhận được Hồng dược sư tức giận, gia chủ Nguyễn gia thân hình run lên, vội vã chắp tay nói: “Là ta già rồi hoa mắt, có mắt như mù, biến hảo tâm nghĩ thành lòng lang dạ thú.” Sau đó cung kính hướng về phía Mộ Chỉ Ly nói: “Mộ cô nương, lúc trước cũng là lỗi của chúng ta, thật sự xin lỗi! Ta đây lớn tuổi, nhìn người cũng có chút hồ đồ.”
Đối với sự biến hóa về thái độ của gia chủ Nguyễn gia, Mộ Chỉ Ly cũng không để ý, hành động lúc trước của bọn họ cũng không phải một câu xin lỗi đơn giản như vậy mà có thể xong được, huống chi bọn họ không chỉ vũ nhục mỗi mình, mà còn có bằng hữu của mình!
Thái độ của Hồng dường như bốc hỏa, không thèm quan tâm đến người Nguyễn gia xin lỗi, bay thẳng đến chỗ Mộ Chỉ Ly: “Mộ cô nương, nếu những người này đối với ngươi như vậy, chúng ta liền rời đi! Ở thành Bạch Hồng này ta cũng có chỗ ở.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Thủ Che Thiên
Quyển 2 - Chương 67: Người Nguyễn gia hối hận
Quyển 2 - Chương 67: Người Nguyễn gia hối hận