*Thú Thiên Hùng là con gấu to
Nghe được Mộ Chỉ Ly nhắc nhở, Hàn Như Liệt cũng trở nên cẩn thận mấy phần. Một loại trân quý như vậy sẽ có thú thủ hộ của mình, điểm này hắn không ít hoặc nhiều cũng hiểu được.
“Ly nhi, cái quả này có tác dụng gì?” Hàn Như Liệt hướng về phía ba quả vàng rực rỡ kia cũng có chút tò mò, giống như được tạo ra từ vàng, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống tản ra cảm giác mê người.
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Thời điểm ta ở Đại Lục Thiên Huyền cũng không có thấy quả này, lần trước ở kho tài nguyên của Đông Phương gia từng gặp qua, cho nên mới nhớ kỹ.
Chỉ cần dùng quả Hoàng Kim này, bất luận là cái tu vi gì cũng có thể tăng lên một cấp! Nhưng nghe nói mỗi người chỉ có thể dùng nhiều nhất ba quả Hoàng Kim, nếu dùng nhiều thì cũng không có tác dụng nữa.”
Loại này có thể nói hiệu quả nghịch thiên đừng nói là ba lần cơ hội, một lần cơ hội cũng đã khó lường. Xem nhẹ tự tăng lên tu vi của bản thân, loại tác dụng này quả nhiên thần kỳ
Sau khi biết tác dụng của quả Hoàng Kim, trong mắt Hàn Như Liệt cũng hiện lên vẻ kinh dị, hiệu quả như vậy của quả Hoàng Kim có thể nói là bảo bối mà tất cả người tu luyện mơ ước tha thiết, nhất là người bị vây ở trạng thái bình cảnh, lực hấp dẫn thật là . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đều có một tia cẩn thận. Bảo bối như thế nhất định phải được trước khi thú thủ hộ tới, nếu không sẽ mang đến tai nạn rất lớn cho bọn họ.
Hai mắt giao nhau, hai người đã biết được ý nghĩ của đối phương. Mộ Chỉ Ly nháy mắt một cái với Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt rất có ăn ý gật đầu, thời điểm Mộ Chỉ Ly đi đến chỗ quả Hoàng Kim thì hắn cũng theo sát nàng.
Để một khi phát sinh biến cố gì hắn đều có thể bằng tốc độ nhanh nhất kéo Mộ Chỉ Ly trở về, chắc chắn sẽ an toàn rất nhiều. Hiện tại hai người đều tận lực không phát ra tiếng động, để tránh thu hút những người khác tới.
Mộ Chỉ Ly từng bước nhích tới gần quả Hoàng Kim, trạng thái tinh thần cũng thời khắc chú ý đến biến hóa ở chung quanh, làm cho nàng cảm thấy kỳ quái chính là khi nàng đi tới quả Hoàng Kim thì chung quanh vẫn không có bất kỳ dị động, trong lòng không khỏi hiện lên một tia nghi ngờ.
Chẳng lẽ do mình quá lo lắng? Quả Hoàng Kim này căn bản không có thú thủ hộ trông chừng? Loại nghi ngờ này cho đến khi Mộ Chỉ Ly ngắt lấy quả Hoàng Kim xong thì bỏ đi luôn, thế nhưng lại không có!
Nhìn cây quả Hoàng Kim lẻ loi trơ trọi kia, Mộ Chỉ Ly suy nghĩ một chút hay là ngắt xuống cùng nhau luôn, để loại dược liệu này trồng ở dược điền, ngày sau nói không chừng còn có thể kết xuất thêm quả Hoàng Kim lần nữa!
Tinh thần Hàn Như Liệt vẫn căng thẳng, cho đến khi Mộ Chỉ Ly giải quyết xong tất cả thì lúc này mới yên lòng lại. Trên khuôn mặt anh tuấn giương lên nụ cười nhợt nhạt, ngẩn ngơ kéo tay Mộ Chỉ Ly chuẩn bị cùng nhau trở về.
Coi như là tu vi của bọn họ, đợi trên vách núi đã lâu vẫn có nguy hiểm nhất định , vẫn nên nhanh chóng trở về là tốt nhất.
Song, thời điểm bọn họ chuẩn bị trở về, trên vách núi đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận rung trời, cả mặt đất cũng chấn động! Hai người Mộ Chỉ Ly đang ở trên vách núi suýt nữa mất thăng bằng rớt xuống.
Vô số cát bay đá vụn từ bên trên rơi xuống, sương mù che tầm mắt hai người.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Mộ Chỉ Ly nghi ngờ nói, chẳng lẽ thời điểm khi bọn hắn ngắt lấy thảo dược phía trên xảy ra đại chiến? Nhưng này cũng không đúng a, lúc trước nàng vẫn đều có chú ý biến hóa phía trên, rõ ràng không có ai ở. . . . . .
Hàn Như Liệt nắm chặt tay Mộ Chỉ Ly , trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: “Nơi này quá nguy hiểm, lên trước đi xem một chút rồi hãy nói!” Bọn họ hiện tại chỗ ở chỗ vốn đã không an toàn, nếu phía trên đánh nhau thì quá nghiêm trọng…, sụp xuống cũng không phải là không có khả năng.
Mộ Chỉ Ly gật đầu, lập tức cùng Hàn Như Liệt, hai người nhanh chóng hướng phía trên mà bay lên.
Bây giờ tâm tình của thú Thiên Hùng rất hận, nó trông chừng quả Hoàng Kim nhiều năm như vậy cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề, dựa theo suy đoán của nó thì quả Hoàng Kim này qua ba ngày nữa sẽ thành thục!
Chỉ cần nó ăn ba quả này thì thực lực của nó nhất định tăng lên rất nhiều, nói không chừng còn có thể tiến hóa! Mấy ngày nay cơ hồ mỗi ngày nó đều ảo tưởng ra ngày này, nghĩ tới mình bế quan có thể cần thời gian rất dài, hay là trước chuẩn bị một chút thức ăn … thì vẫn tốt hơn.
Dù sao quả Hoàng Kim còn có ba ngày thời gian mới có thể thành thục, ở trên vách đá cũng sẽ không có những người khác phát hiện, ít nhất hắn trông chừng nhiều năm như vậy đều chưa bao giờ từng có người nào phát hiện qua.
Song, mới vừa rồi nó đột nhiên cảm nhận được hơi thở quả Hoàng Kim biến mất! Ngay cả hơi thở của cây quả Hoàng Kim cũng hoàn toàn biến mất, cái này có ý nghĩa rằng quả Hoàng Kim mà nó trông chừng đã nhiều năm như vậy lại bị người khác đoạt đi!
Sau khi biết được tin tức thì nó cũng chẳng thèm quan tâm những khác, thức ăn và vân vân trực tiếp bị nó cho bỏ lại ngay lập tức chạy tới nơi này, càng nhích tới gần cảm giác của nó càng rõ ràng, đúng là quả Hoàng Kim đã biến mất không thấy!
Nghe trong không khí kia tràn ngập ra mùi thơm của Lưu Nhị Hoa, nó cũng biết đây là chuyện gì xảy ra . Nó chợt nhớ khi Lưu Nhị Hoa thành thục thì sẽ phát tán ra mùi thơm có thể thúc giục quả Hoàng Kim thành thục!
Chính là không chú ý điểm này, khiến nó nhiều năm bảo vệ bảo bối như vậy đều hóa thành hư ảo! Ghê tởm, thật sự là ghê tởm, nó nhất định phải tìm được người cướp được quả Hoàng Kim, nó tuyệt đối không cho phép bảo bối mình trông giữ nhiều năm cứ như vậy bị người khác cướp đi!
Nó có thể cảm nhận được hai người kia vẫn còn ở chỗ cách hang ổ của mình không xa , may là còn không có chạy xa, ngay cả lão Thiên cũng đang giúp nó a. . . . . .
Thời điểm Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt trở lên lần nữa, đầu tiên nhìn đã bị hấp dẫn bởi bộ dáng khổng lồ của thú Thiên Hùng cách đó không xa , cùng lúc đó hai người cũng cảm nhận được cừu hận của thú Thiên Hùng.
Nhìn bộ dáng thú Thiên hùng kia hận không được đem hai người bầm thây vạn đoạn, chân mày Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu lại, nàng là lúc nào chọc thú Thiên hùng này? Nàng hoàn toàn không có ấn tượng a. . . . . .
Nhắc tới cũng không thể trách Mộ Chỉ Ly không biết, bình thường thú thủ hộ luôn xuất hiện ở bên cạnh bảo bối, thú Thiên hùng này xuất hiện ở nơi này thật rất khó coi nó có liên quan tới quả Hoàng Kim, huống chi ở Đại Lục Thiên Huyền cũng không có quả Hoàng Kim, nàng cũng không biết thú thủ hộ của quả Hoàng Kim đến tột cùng là con gì.
Mộ Chỉ Ly không biết, dĩ nhiên Hàn Như Liệt càng không biết rồi, hắn đối với dược liệu có thể nói là một chữ cũng không biết, trong ngày thường có cần cũng là giá cao đi mua đan dược tới, cho dù đem thiên tài địa bảo đặt ở trước mặt hắn thì hắn cũng không nhất định biết.
Thú Thiên Hùng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Hai người này đoạt đi bảo bối của nó, bây giờ lại còn làm vẻ mặt vô tội như một bộ cái gì cũng không biết, nó thú thiên hùng thông minh mới sẽ không tin tưởng.
“Ly nhi, thú Thiên hùng này là thế nào? Bên trên cũng không có dấu tích của người tới a.” Hàn Như Liệt không khỏi hướng một bên Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng nói, có người tới hay không một cái là có thể nhìn ra.
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ lắc đầu: “Có thể chỉ có một mình thú Thiên Hùng.” Trừ cái này nàng tạm thời cũng không nghĩ ra những lý do khác.
Thú Thiên Hùng nổi giận, đoạt bảo bối của nó thì không nói lại còn vũ nhục nó là kẻ ngu! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng tập kích tới Mộ Chỉ Ly!
Nhìn thú Thiên Hùng nổi điên chạy tới , ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, nàng đang tự đánh giá là nên né tránh hay ứng chiến , không có người có thể ngăn cản được hấp dẫn của quả Hoàng Kim , nếu bị người phát hiện bọn họ có quả Hoàng Kim…, vậy thì thật có rất nhiều tai hại .
Ngẫm nghĩ lại, quả Hoàng Kim này đã bị nàng thu nhập vào trong Thiên Sát Cổ Giới , cho dù có người đến cũng nhìn không ra bất kỳ đầu mối, vậy thì ứng chiến đi! Da lông của thú Thiên Hùng này lại là bảo bối luyện mà Chế Giáp sư cần, luyện chế áo giáp thì lại càng thích hợp!
Song, suy nghĩ sai lầm sẽ mang đến cho Mộ Chỉ Ly phiền toái không nhỏ.
Sau khi quyết định, thì động tác Mộ Chỉ Ly trở nên lưu loát, Thiên Lực trong cơ thể nhanh chóng bắt đầu khởi động, trong phút chốc Thiên Lực trong đan điền đã tuôn vào chân tay của nàng, hai tay không tự chủ nắm chặt, cảm nhận được lực lượng tràn đầy trong cơ thể, khóe miệng cong lên đường cong mờ.
Cùng một thời gian, Thiên Lực trong cơ thể Hàn Như Liệt kia giống như thủy triều bắt đầu khởi động ra, tỉ mỉ lắng nghe thậm chí có thể nghe được Thiên Lực bên trong cơ thể truyền lại tới trận trận tiếng sóng biển vang, kèm theo Thiên Lực bắt đầu khởi động, hơi thở của Hàn Như Liệt nhanh chóng tăng lên .
Mộ Chỉ Ly đánh giá thú Thiên Hùng trước mắt, thực lực của nó rất mạnh, thực lực đạt đến nửa bước Linh Tịch cảnh! So với tu vi của Hàn Như Liệt thì cao hơn, cộng thêm da thịt và lực lượng mãnh mẽ, thì thực lực cũng sẽ cao hơn mấy phần.
Trời cao đúng là rất công bằng, có ưu điểm nhất định có khuyết điểm tồn tại, thể tích của thú Thiên Hùng khổng lồ, khí lực lại càng không phải lớn bình thường, nhưng tốc độ phản ứng của nó cũng rất chậm, cho nên nhanh chóng giành thắng lợi là phương án chiến đấu tốt nhất!
Dường như Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly không có ánh mắt trao đổi cũng đã biết nên làm như thế nào, nương theo thú Thiên hùng xông về phía trước kèm theo bụi tung mù mịt, hai người thân hình vừa động thì dường như đồng thời xông về hai bên thú Thiên Hùng !
Một trái một phải trực tiếp giam thú Thiên Hùng tại chính giữa, kể từ đó thú Thiên Hùng có thể đối phó một người thôi, một người còn lại thì có thể toàn lực công kích thú Thiên hùng!
Chỉ tốn một thời gian nhất định, nhưng kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi!
Một kiếm của Mộ Chỉ Ly đâm vào người của thú Thiên Hùng,làm cho nàng kinh ngạc là một kiếm của mình lại chỉ phá vỡ da lông của thú Thiên Hùng, ngay cả máu cũng không lưu lại hai giọt, trong lòng không khỏi thầm than lực phòng ngự quả nhiên cường hãn đến cực điểm.
So sánh với Mộ Chỉ Ly ở phía sau thú Thiên Hùng toàn lực công kích, Hàn Như Liệt còn lại là lợi dụng tốc độ của mình nhanh chóng né tránh, thú Thiên Hùng không kỷ xảo chiến đấu gì , chỉ là một chưởng lại một chưởng đánh về phía hắn.
Nếu là bị đánh trúng, chắc chắn hắn không chết thì cũng tàn phế , khí lực của thú Thiên Hùng ở trong khí lực tất cả yêu thú cũng có thể đứng hàng cao cấp , huống chi đây la do nó nổi giận mà toàn lực công kích!
Cảm nhận được da thịt phía sau bị phá vỡ đau đớn, thú Thiên hùng rất phẫn nô, lập tức lập tức xoay người lại nhìn Mộ Chỉ Ly phía sau mình , một cái tát hung hăng hướng nàng vỗ xuống!
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly biến mất tại dưới bàn tay chính mình, trong mắt thú Thiên Hùng hiện lên một tia đắc ý, song còn không đợi một ít đắc ý hoàn toàn hiện ra, lại phát hiện thân hình Mộ Chỉ Ly lại xuất hiện ở bên cạnh bàn tay to của mình!
Đưa bàn tay giơ lên, lúc này mới phát hiện phía dưới bàn tay trống trơn, nó mới vừa rồi rõ ràng là đánh trúng , làm sao có thể lại xuất hiện ở chỗ khác? Trong lúc nhất thời, đầu của thú Thiên Hùng cũng co rút lại . . . . . .
Mới vừa rồi là do Phiêu Miểu thân pháp của Mộ Chỉ Ly quá nhanh do đó xuất hiện tàn ảnh, tàn ảnh còn mà nàng cũng không còn tại chỗ. Thú Thiên hùng thông minh cũng không cách nào so sánh với con người, hiển nhiên là sẽ không hiểu.
Thú Thiên Hùng sợ run, Hàn Như Liệt cũng không có sợ run, vũ khí trong tay hung hăng đâm vào trong cơ thể của thú Thiên Hùng, một kiếm này đâm rất sâu, hắn thậm chí có thể nghe được thanh âm của nội tạng bị phá vỡ, chẳng qua là làm cho không người ta không biết làm sao chính là kiếm này lại bị mắc kẹt rồi!
Đưa Thiên Lực tràn vào, hắn mới rút được kiếm này ra, lúc này trong lòng Hàn Như Liệt đột nhiên hiện lên một tia ý nghĩ, tâm thần vừa động Thiên Lực màu đỏ trong nháy mắt biến chuyển thành ngọn lửa nóng rực!
Đây cũng là việc hiểu rõ một ít Thiên đạo Pháp tắc của thuộc tính Hỏa mang đến chỗ tốt, có thể thực hiện chuyển hóa như vậy chính là một cách ứng dụng đơn giản của Thiên đạo Pháp tắc
Đau đớn toàn thân này đã đem thú Thiên Hùng từ trong run sợ làm cho giựt mình tỉnh lại, thân thể chấn động vì lửa đốt mà đau đớn, nó thậm chí có thể nghe thấy được mùi thơm của thịt đốt.
Nó thú Thiên Hùng lúc nào lại luân lạc đến cảnh giới như vậy? Lại bị chơi đùa bởi hai người này có thực lực so với mình yếu đuối hơn? Trong lúc nhất thời, Thiên Lực mênh mông cũng tràn ra , uy thế mạnh mẽ không che dấu chút nào tràn ngập nửa bầu trời.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau, trong mắt đều là hiện lên vẻ kinh ngạc, một loại dự cảm xấu ở trong lòng hai người dâng lên.
Thú Thiên Hùng dưới loại tình huống nổi giận mà từ trạng thái hạ vậy mà tiến vào trạng thái cuồng hóa? Lúc trước thú Thiên Hùng vẫn không thể đối với bọn họ tạo thành uy hiếp quá lớn, chỉ khi nào nó tiến vào tráng thái cuồng hóa kia tính chất uy hiếp có thể bị tăng lên.
Khi yêu thú tiến vào trạng thái cuồng hóa thì bất luận là thực lực, tốc độ phản ứng hay là kỹ xảo chiến đấu cũng sẽ tăng lên trên phạm vi lớn, hơn nữa duới tình huống như thế căn bản không cảm giác được bất kỳ đau đớn, hoàn toàn không phải là thú Thiên Hùng bình thường có thể so sánh .
Chỉ có yêu thú lâm vào tức giận cực đoan mới có thể tiến vào trạng thái như vậy, dù sao sau khi tiến vào trạng thái cuồng hóa thì thực lực của thú Thiên Hùng cũng sẽ lớn, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ mà nói…, yêu thú chắc là không làm như vậy .
Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thú Thiên Hùng đang bình thường sao lại tiến vào trạng thái cuồng hóa rồi? Nó công kích hai người bọn họ trước, sao giống như bọn họ chọc nó?
Đang lúc hai người Mộ Chỉ Ly hết sức nghi ngờ, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang, quay đầu nhìn lại Đông Phương Cường lại xuất hiện ở phía sau của bọn họ, cái này thật có thể nói là nhà dột gặp trời mưa cả đêm*(ý là đã xui thì càng xui hơn)
Đông Phương Cường vốn là rất buồn bực, mình từ trong yêu thú cuồng triều sau khi đi ra chính là cấp tốc đi tới, nếu hắn đã quyết định thì nhất định sẽ làm được, nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất tìm được hai người Đông Phương Ly sau đó hoàn toàn giải quyết bọn họ đi!
Chỉ tiếc mình tìm lâu như vậy hoàn toàn không nhìn tới thân ảnh hai người bọn họ, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng vang không khỏi đi tới phía trước nhìn, không nghĩ tới vừa nhìn thế nhưng thấy hai thân ảnh Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt tìm kiếm đã lâu đang ở trước mặt mình.
Đông Phương Cường không phải người ngu, này vừa nhìn cũng biết hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt đang đối phó thú Thiên Hùng, trong đầu của hắn hiện lên vẻ lo lắng. Hai người bọn họ liên thủ thế nhưng đã dám đối phó với thú Thiên Hùng thực lực đạt tới nửa bước Linh Tịch cảnh rồi, đối với mình sự uy hiếp này quả nhiên càng lúc càng lớn.
Nhưng loại ý nghĩ này mới vừa bắt đầu sinh ra chính là biến mất, thật là không biết nên nói mình vận khí tốt hay là đám bọn họ vận khí tồi, thế nhưng đụng phải thú Thiên Hùng tiến vào trạng thái cuồng hóa?
Một khi thú Thiên Hùng tiến vào trạng thái cuồng hóa, thì thực lực kia tuyệt đối có thể đạt tới Linh Tịch cảnh sơ kỳ, cộng thêm sức lực không muốn sống kia coi như mình chống lại cũng phải cẩn thận gấp bội, hai người Đông Phương Ly đụng phải thì kết quả nhất định càng thêm thê thảm.
Nếu như bọn họ bị thú Thiên Hùng tiêu diệt, vậy hắn liền vô tư, nếu là thú Thiên Hùng không thể giải quyết hai người bọn họ mà nói…, bọn họ may mắn giết Thiên hùng thú nói vậy đến lúc đó cũng là tổn thất thảm trọng, như thế làm sao có thể là đối thủ của mình?
Bất luận từ góc độ nào mà nói, Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt là chết chắc!
Mộ Chỉ Ly nhìn Đông Phương Cường lẳng lặng đứng ở một bên xem kịch vui thái độ cũng biết ý nghĩ của hắn, quá âm hiểm! Nhưng không thể phủ nhận đây thật là một loại phương pháp tốt, như vậy bọn họ thật lâm vào hiểm cảnh.
Bọn họ bây giờ chỉ có thể hi vọng nhiều người tới hớn nữa, một khi có người ở bên cạnh …, Đông Phương Cường cũng không có thể quá mức càn rỡ.
Thú Thiên Hùng tiến vào trong trạng thái cuồng hóa cả thân hình đều xảy ra biến hóa cực lớn, một ít da lông màu rám nắng thế nhưng biến thành màu vàng rực rỡ, sắc thái kia làm lung lay ánh mắt hai người.
Khiến người chú ý nhất chính là hai con ngươi đỏ như máu, máu trong mắt trừ thích giết chóc ra thì không còn những thứ khác, chỉ là nhìn cặp mắt máu này liền có thể đủ kinh sợ không ít người.
Trong tầm mắt kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt kia , thì hơi thở của thú Thiên Hùng nhanh chóng tăng lên, song, trong thời gian nháy mắt cũng đã đột phá nửa bước Linh Tịch Cảnh đạt đến Linh Tịch cảnh sơ kỳ!
Việc đã đến nước này, hiển nhiên đã không có biện pháp khác , bọn họ có thể làm chính là đem hết toàn lực đánh chết thú Thiên Hùng, về phần Đông Phương Cường chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Sau khi thú Thiên hùng cuồng hóa dĩ nhiên tốc độ vượt xa người thường xông về phía hai người Mộ Chỉ Ly, mà vết thương phía sau lại như kỳ tích khép lại rồi!
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, thời gian đặc biệt thì dùng thủ đoạn đặc biệt, nàng cũng không thể để cho Đông Phương Cường chiếm tiện nghi. Tay phải nắm chặt kiếm Vị Ương, tay trái trong lúc lặng lẽ cũng đã cầm ngân châm đen nhánh
Đó cũng không phải tỷ thí giữa đồng môn sư huynh đệ, đối phó yêu thú dụng độc cũng không có cái gì rất giỏi, huống chi tại chính mình sau khi giải độc cho Đông Phương Tinh thì không ít người hoài nghi thân phận nàng là Độc sư, sự thật danh tiếng này thì như thế nào?
Nét mặt Đông Phương Cường biểu lộ nụ cười, có chút đắc ý nhìn hai người Đông Phương Ly: “Một cái tử lộ lại còn xông lên như vậy, cũng không biết là nên nói có dũng khí hay là vùng vẫy giãy chết.”
Song, thời điểm Đông Phương Cương đang đắc ý, phía sau cũng lần nữa truyền đến một trận tiếng bước chân! Nhất thời, sắc mặt hắn cũng trở nên khó nhìn , ở nơi này trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng nhiều đệ tử Đông Phương gia chạy đến như thế, thật sự đáng giận!
Một khi bọn họ tới, như vậy mình thì không thể đối với hai người Đông Phương Ly mà hạ thủ, nếu không nhất định không tránh được miệng lưỡi con người. Tuy nói không người nào dám đối với mình như thế, nhưng danh vọng của mình ở Đông Phương gia sợ là xuống dốc không phanh .
Thú Thiên Hùng gây ra động tĩnh quá lớn, ở nơi này cực kỳ an tĩnh đã quá mức hấp dẫn người, cho nên đệ tử phân tán hành động nghe tiếng vang này sau đó cũng nhanh chóng chạy tới, muốn nhìn một chút có phải hay không xuất hiện bảo bối gì!
Kế tiếp, một người hô lên một tiếng cũng thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Thủ Che Thiên
Quyển 4 - Chương 70: Thú Thiên Hùng
Quyển 4 - Chương 70: Thú Thiên Hùng