Mẫn Vô Song nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đang dần dần đi đến gần thì trên khuôn mặt hắn vẫn nở một nụ cười hữu nghị. Không thể không thừa nhận, mặc dù lão đầu này có chút tà khí, nhưng cũng không khiến cho người ta mất đi thiện cảm với hắn.
Hạ Trường Thanh nhìn Mộ Chỉ Ly tiêu sái bước vào thì ánh mắt của hắn có phần phức tạp. Hắn ở làm trưởng lão của Thiên Âm Môn lâu như vậy, nhưng từ trước đến nay, chưa từng có người nào không thèm nể mặt hắn như thế cả, không biết là cái tên tiểu tử này rốt cuộc ra vẻ cái gì chứ?
Nhưng mà cảm giác quen thuộc kia vẫn âm ỉ trong lòng hắn, chưa từng phai nhạt. Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn nhìn thấy trong ánh mắt của Mộ Chỉ Ly mang theo một chút ý châm biếm, ánh mắt kia rõ ràng là nàng có nhận biết mình mới tỏ thái độ như vậy, rốt cuộc... Là chuyện gì?
Hiện tại còn cách thời điểm Vạn Hoa tỷ thí một khoảng thời gian, nên Ích Hàn liền giới thiệu về quá trình diễn ra Vạn Hoa tỷ thí cho Mộ Chỉ Ly biết. Ích Hàn vốn muốn nói vào lúc dạ tiệc, nhưng lại bị La Chí Hiền cắt đứt, vì thế nên cho tới bây giờ mà Mộ Chỉ Ly vẫn chưa rõ ràng về Vạn Hoa tỷ thí.
Từ miệng của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly cũng đã hiểu thêm vài phần về quá trình tiến hành Vạn Hoa tỷ thí. Vạn Hoa tỷ thí chủ yếu chia làm hai nhóm lớn, một nhóm là đệ tử của những môn phái tranh tài với nhau, nhóm còn lại là tán tu đọ sức với tán tu.
Hai nơi luận võ đồng thời tiến hành, đều áp dụng phương thức bốc thăm, cuối cùng giữ lại mười người có thực lực mạnh nhất, mà nhóm tán tu chỉ giữ lại năm người. Ở một chỗ khác trên đài cao có đặt mười cái ghế, nếu như thí sinh có thể tiến vào thứ hạng trước mười thì sẽ được ngồi lên chiếc ghế tương ứng với xếp hạng thực lực của mình.
Nếu như tán tu muốn tranh đoạt thứ hạng trước mười thì phải đi khiêu chiến với người ngồi trên ghế, nếu như khiêu chiến giành được thắng lợi thì sẽ được ngồi lên chiếc ghế của người thua cuộc, mà thứ tự cuối cùng cũng căn cứ vào thứ tự ghế ngồi để xếp hạng chung cuộc.
Nhưng trong lịch sử của Vạn Hoa đại hội, có rất ít tán tu dám đi khiêu chiến với đệ tử môn phái, dù sao thì tài nguyên tu luyện của tán tu và đệ tử môn phái có thể nói là khác nhau một trời một vực. Bọn họ tham dự Vạn Hoa tỷ thí chỉ đơn giản là vì muốn trưởng lão môn phái chú ý tới họ, từ đó bọn họ sẽ có cơ hội gia nhập môn phái, nhưng bọn họ làm sao dám liều mạng đi so sánh với những đệ tử nổi bật nhất của các môn phái chứ.
Ngược lại, người dám khiêu chiến với đệ tử môn phái giống như Mộ Chỉ Ly rất ít, chỉ có điều Ích Hàn rất có lòng tin với Mộ Chỉ Ly, bởi vì ngày hôm qua nàng đã thể hiện ra sức mạnh kinh người của mình.
Ánh mắt của Mộ Chỉ Ly rơi trên người của Hoàng Phổ Vân và Mộ Dật Thần, trước kia hai người đã giao thủ với nhau ở Vô Tận thí luyện, xa cách một thời gian dài như vậy, hai người lại gặp gỡ nhau lần thứ hai, trong lòng bọn họ chắc chắn không tránh khỏi dâng lên chiến ý ngập trời.
Ngay lúc Mộ Chỉ Ly đánh giá Hoàng Phổ Vân thì ánh mắt của Hoàng Phổ Vân cũng đột nhiên nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt lạnh nhạt kia xuất hiện một nụ cười, phảng phất như hắn xem thấu mọi thứ vậy.
Mộ Chỉ Ly khẽ run, nàng cảm thấy trong nụ cười của Hoàng Phổ Vân có chứa hàm ý sâu xa. Nàng chưa bao giờ đánh giá thấp năng lực phân tích sự việc của Hoàng Phổ Vân, hắn chắn chắn đã nhìn thấu thân phận của nàng mới nở nụ cười như vậy.
Trong lòng nàng âm thầm giật mình, Hoàng Phổ Vân này quả nhiên không phải là một người bình thường, ngay cả Hạ Trường Thanh cũng không nhận ra nàng, quan trọng là nàng và Hoàng Phổ Vân chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần mà hắn lại nhận ra nàng, từ đó có thể thấy được lực quan sát của hắn rất mạnh, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Nếu như đã bị Hoàng Phổ Vân nhận ra thì nàng cũng không cần phải e dè nữa, nàng tức khắc hướng Hoàng Phổ Vân gật đầu một cái.
Nhìn thấy động tác của Mộ Chỉ Ly, trong mắt Hoàng Phổ Vân xẹt qua một tia hoảng hốt rồi nhanh chóng biến mất. Mộ Chỉ Ly phản ứng như vậy quả thật ngoài dự đoán của hắn, tuy nhiên hành động này của nàng đã khiến hắn đối với nàng coi trọng thêm vài phần.
Bầu không khí giữa các vị tu luyện giả tham gia Vạn Hoa tỷ thí có chút kỳ lạ, đa số tầm mắt của mọi người ở đây đều tập trung đánh giá đối thủ của mình. Bọn họ chính là những đệ tử đại diện cho môn phái tham gia cuộc chiến, nếu như có thể biểu hiện tốt thì chắc chắn địa vị của bọn họ sẽ được nâng cao rất nhiều, nếu như biểu hiện không tốt, đánh mất thể diện của môn phái thì khi trở về sẽ không có trái ngọt mà ăn.
Phải nói thứ khiến cho Mộ Chỉ Ly cảm nhận sâu sắc nhất chính là ánh mắt của Mạc Vũ Vân, từ lúc nàng xuất hiện thì ánh mắt của Mạc Vũ Vân liền khóa chặc trên người nàng. Ánh mắt đó không chút che giấu sát ý dạt dào biểu đạt trong lòng của hắn, rất dễ nhận thấy Mạc Vũ Vân có thể nhịn nhục không ra tay với Mộ Chỉ Ly cho đến hôm nay đã vô cùng không dễ dàng rồi.
Mộ Chỉ Ly thấy vậy thì khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, hướng Mạc Vũ Vân nở một nụ cười thách thức, mang theo tất cả sự tự tin cùng với cuồng vọng, cộng thêm chút khinh thường, nàng nghiễm nhiên không thèm đặt sự đe dọa của Mạc Vũ Vân vào mắt.
Ánh mắt nàng đảo một vòng, trực tiếp lướt qua ánh mắt cừu hận của Dương Thiếu Phi, chuyển đến trên người của Ích Diệp đứng ở trung tâm. Thân là cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, nên lúc Vạn Hoa tỷ thí này bắt đầu đương nhiên phải cần Ích Diệp đứng ra tuyên bố khai mạc.
Nhận ra được sự khinh bỉ cùng với sự gây hấn trần trụi trong ánh mắt của Mộ Chỉ Ly, sắc mặt Dương Thiếu Phi biến hóa, trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt hắn vốn vô cùng sắc bén giờ lại mang theo sát ý nồng nặc. Hôm nay hắn nhất định phải giết chết Mộ Chỉ Ly.
Từ sau khi dạ tiệc chấm dứt, Mạc trưởng lão liền hạ lệnh cho hắn, trong trận tỷ thí ngày hôm nay nhất định phải cố gắng không tiếc bất cứ giá nào giết chết Mộ Chỉ Ly cho bằng được. Mạc trưởng lão cũng không có đưa ra bất kỳ yêu cầu dư thừa nào, yêu cầu duy nhất chính là hôm nay lão phải nhìn thấy thi thể của Mộ Chỉ Ly.
Đúng vào lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ích Diệp chậm rãi nói:
- Hôm nay chính là ngày Vạn Hoa tỷ thí mà mọi người mong đợi được tiến hành, những tu luyện giả tham gia lần tỷ thí này đều là thanh niên tài tuấn, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Mọi người rối rít gật đầu, mỗi lần Vạn Hoa tỷ thí, bọn họ đều có thể chứng kiến thực lực cường đại của những đệ tử trẻ tuổi, mà mỗi lần Vạn Hoa tỷ thí lại có những đệ tử trẻ tuổi được nổi danh. Mỗi một lần sinh ra mười cái tên, tin tức này sẽ được truyền miệng khắp Bồng Lai tụ địa, đây cũng là nguyên nhân mà các môn phái vô cùng để tâm đến Vạn Hoa tỷ thí.
Trên gương mặt của Ích Diệp treo một nụ cười nhàn nhạt, nói:
-Vạn Hoa tỷ thí đã tồn tại từ rất lâu rồi, mọi người hẳn đều có hiểu biết về quá trình diễn ra Vạn Hoa tỷ thí, ta cũng không muốn nhiều lời nữa. Bây giờ ta tuyên bố Vạn Hoa tỷ thí chính thức bắt đầu!
Ích Diệp vừa dứt lời, trong mắt mọi người cũng hiện lên một tia sốt ruột, không ít người đã xoa xoa tay, nóng lòng muốn tỷ thí.
- Phía dưới bắt đầu bốc thăm đi, đệ tử môn phái tiến hành bốc thăm ở lôi đài số một, tán tu tiến hành bốc thăm ở lôi đài số hai. Con số đại biểu cho thứ tự ra sân, mà hai người ngẫu nhiên bắt được số trùng chính là đối thủ của nhau.
Ích Diệp lời giản dị, ý sâu xa giải thích.
Mọi người đều sôi nổi đi lên lôi đài dành cho mình để bắt thăm, Mộ Chỉ Ly chậm rãi tiến lên lôi đài số hai, lúc này nàng mới gặp được những tán tu tham gia tỷ thí. Những tán tu trước mắt này có thực lực mạnh hơn những tán tu mà nàng nhìn thấy dọc đường rất nhiều, tuy nhiên so sánh với đệ tử môn phái ở lôi đài số một thì vẫn còn một khoảng chênh lệch không nhỏ.
Thời gian làm tán tu càng dài thì thực lực cũng càng ngày càng kém hơn những đệ tử môn phái đồng lứa, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu rõ điểm này. Xem như nàng cũng mới làm tán tu một năm mà thôi.
- Ly Nhi, cố gắng lên!
Giọng nói trầm thấp mà mị hoặc của Hàn NHư Liệt truyền vào tai của Mộ Chỉ Ly, trong lời nói tràn đầy sự tín nhiệm đối với Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly nghe được thì trong lòng của nàng dâng lên một trận ấm áp.
Nàng không dấu vết mỉm cười với Hàn Như Liệt, nói:
- Chàng cũng như vậy!
Nhìn đám tán tu ùa lên, trên người mỗi tán tu đều tỏa ra khí tức sắc bén, nhìn những đối thủ ở chung quanh mà trong lòng tựa hồ như hận không thể tức khắc đem bọn họ xé thành trăm mảnh. Nhưng Mộ Chỉ Ly đối với những gương mặt cố tỏ ra hung ác này lại không hề cảm thấy lo lắng, người hung ác chân chính sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt, kiểu người nhìn không thấu giống như Hoàng Phổ Vân mới thật sự đáng sợ.
Lẳng lặng đứng ở một bên, đợi đến khi mọi người bốc thăm xong thì Mộ Chỉ Ly mới bốc lá thăm sau cùng, ngay sau đó nàng đi xuống dưới đài. Bộ dáng lạnh nhạt nội liễm kia thật sự chênh lệch không nhỏ với đám tán tu, mọi người nhìn thấy Mộ Chỉ Ly biểu hiện lạnh nhạt như vậy thì cảm thấy Mộ Chỉ Ly dường như đi nhầm lôi đài.
Sau khi trở về chỗ thì Mộ Chỉ Ly mới mở thăm ra xem - Số năm, thoáng nhìn qua, sau khi nàng đem số thứ tự tỷ thí của mình ghi nhớ trong đầu thì liền dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía lôi đài tỷ võ, bộ dáng thản nhiên hững hờ đó khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc của nàng.
- Mộ Ly, ngươi ra sân trận thứ mấy?
Ích Hàn mỉm cười hỏi, lần này hắn cũng không hề quá để ý đến những trận tỷ thí khác, hắn chỉ hứng thú với trận tỷ thí của Mộ Chỉ Ly mà thôi.
- Số năm.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.
- Lúc nào thì tỷ thí này sẽ kết thúc?
- Sau khi tranh tài xong thì sẽ kết thúc, đây cũng chính là nguyên nhân mà thời gian tỷ thí hôm nay hơi sớm như vậy.
Ích Hàn chậm rãi nói, số lượng tu luyện giả tham gia tỷ thí cũng không ít, một trận tranh tài cần một khoảng thời gian không ngắn, tuy nhiên chỉ cần thời gian một ngày là đủ rồi.
Lúc này, Ích Quỳ cũng đi đến bên cạnh Mộ Hàn Mặc, nàng bây giờ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đã không còn cảm giác lo âu như trước, đôi mắt linh động mang theo vẻ cảm kích, nói:
- Mộ đại ca, cố lên!
Mộ Chỉ Ly nghe vậy thì mỉm cười nói:
- Ngay cả Ích Quỳ muội muội cũng nói như vậy, ta có thể không cố gắng sao?
- Nữ tử như muội sao lại chạy tới nơi này? Cũng không báo trước một tiếng.
Ích Hàn nói, tuy giọng nói rất nghiêm khắc nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự cưng chìu.
Trước kia, Ích Quỳ rất ít đến xem Vạn Hoa tỷ thí, coi như đến xem cũng luôn ở bên cạnh Liễu Như Sương, bởi vì phía bên đệ tử môn phái tương đối an toàn, mà bên này toàn là tán tu tụ tập, đương nhiên sẽ phức tạp hơn nhiều.
- Vậy thì phải nói là sức hấp dẫn của Mộ Hàn Mặc quá lớn.
Khóe miệng Một Chỉ Ly nhấc lên, trêu chọc nói.
Khuôn mặt Ích Quỳ ửng đỏ, cúi đầu, thái độ e thẹn của một nữ tữ gia giáo đều biểu hiện ra hết. Mộ Hàn Mặc cũng mỉm cười, cũng không có nói gì.
Ích Hàn nhìn thấy biểu cảm của hai người thì liền bất đắc dĩ nói:
- Hai người tự do hoạt động đi, nhớ cẩn thận một chút đó!
- Đa tạ ca ca!
Ích Quỳ ngẩng đầu lên, cười hắc hắc, từ sau khi nàng đã khôi phục thì bản tính tinh quái kia của nàng cũng đã trở về. Mặc dù có lúc nàng sẽ trêu chọc Ích Hàn vài câu, khiến cho Ích Hàn cảm thấy rất khó xử, nhưng muội muội hắn có thể thay đổi như vậy thì trong đáy lòng hắn cũng cảm thất vô cùng vui mừng.
Lúc này, bầu không khí trên hai lôi đài đã trở nên căng thẳng không ít.
- Trận tỷ thí đầu tiên bắt đầu!
Tiếng trọng tài vừa dứt thì bốn gã tu luyện giả chia nhau đi lên hai lôi đài. Hai người trên lôi đài số một theo thứ tự là Sất Trá Điện - Dương Thiếu Phi và Phích Lịch Đường - Nam Vô Hoa. Hai người đều là thanh niên vừa có tài vừa anh tuấn, đứng ở trên lôi đài kia, khí thế tản ra trong lúc lơ đảng đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trái lại là lôi đài số hai, mặc dù tu vi của hai người không kém, nhưng lực công kích xuất ra còn kém xa tu luyện giả ở lôi đài số một. Mộ Chỉ Ly cũng không nhận ra bọn họ, mà sự chú ý của mọi người hiển nhiên đều tập trung ở lôi đài số một.
Đây chính là đãi ngộ bất đồng, nhưng không thể không thừa nhận đây cũng chỉ là biểu hiện thường tình mà thôi, dù sao thì trận tỷ thí ở lôi đài số một đặc sắc hơn lôi đài số hai nhiều, nếu như có một con hắc mã xuất hiện thì hiển nhiên sẽ khác rồi.
Sau khi bốn người đứng vững thì lập tức kéo ra chiến trận, mênh mông thiên lực gần như từ trong cơ thể bọn họ bạo phát ra cùng một lúc, trong khoảnh khắc từng chiêu từng chiêu thức mạnh mẽ từ trong bàn tay bọn họ thi triển ra.
Phích Lịch Đường cùng với Sất Trá Điện là hai môn phái chính đạo, mà thứ bậc của Phích Lịch Đường so với Sất Trá Điện yếu hơn một bậc, mà Dương Thiếu Phi lại là người có thực lực mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử của Sất Trá Điện. Những người biết được thân phận thật sự của hai người trên cơ bản đều đoán được kết quả của trận tỷ thí này, đương nhiên Nam Vô Hoa cũng không có cơ hội trở mình.
Hai người giao thủ có thể nói là đều tuân thủ theo quy tắc, bởi vì đều thuộc môn phái chính đạo nên hai bên cũng giữ lại một chút tình cảm, lúc nói chuyện cũng rất khách khí khiêm nhường. Nhưng đến thời điểm giao thủ thì hai bên cũng không có chút nương tay.
Mộ Chỉ Ly quan sát trận tranh tài giữa Dương Thiếu Phi và Nam Vô Hoa, chỉ nhìn một lúc thì nàng đã biết được kết quả. Thực lực của Dương Thiếu Phi vốn cũng không yếu, mà hai ngày nay hắn dường như lại có tiến bộ, Mộ Chỉ Ly quan sát thấy Dương Thiếu Phi cũng không có bộc phát tất cả thực lực của bản thân ra, ngược lại giống như là giữ lại chuẩn bị cho trận chiến sau.
Nếu như Dương Thiếu Phi có thể bình tĩnh đối phó với Nam Vô Hoa như vậy thì có thể thấy rõ chênh lệch giữa hai người rất lớn. Trong mắt Mộ Chỉ Ly lóe lên một tia ngưng trọng, thực lực của nàng mới tăng lên đến Hóa Thân Cảnh trung kỳ, mà thực lực của Dương Thiếu Phi mơ hồ đã đến Xuất Khiếu Cảnh, như vậy ở phương diện thực lực thì Dương Thiếu Phi lại áp chế nàng một khoảng cách không ít rồi.
Dẫu sao thì Hóa Thân Cảnh cùng với Xuất Khiếu Cảnh là hai cảnh giới khác biệt, cũng giống như chênh lệch giữa hai cấp bậc, chỉ khi nào xuất thủ mới thấy được khác biệt một trời một vực. Mộ Chỉ Ly chậm rãi thu vẻ ngưng trọng trong mắt lại, bất luận thực lực của Dương Thiếu Phi đạt tới cảnh giới nào thì hôm nay, hai người bọn họ khó tránh khỏi đánh nhau.
Đảo mắt sang nơi khác, Mộ Chỉ Ly nhìn về lôi đài số hai, thực lực của hai tu luyện giả trên lôi đài số hai là Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ, bởi vì tu vi của hai người tương đồng, cho nên giao thủ trong thời gian ngắn khó phân thắng bại, nhưng thật ra trận tỷ thí này lại mang theo một lực hấp dẫn khác.
Thực lực của hai người ngang nhau, mà then chốt quyết định thắng bại rất nhỏ, chẳng biết là ai có thể nắm chặc thời cơ.
Hai người trên lôi đài không ngừng thi triển ra vô số chiêu thức mạnh mẽ, những đòn công kích cuồng mãnh kia tạo thành lực tàn phá kinh người, dẫn đến vô số tiếng kinh hô dưới lôi đài.
- Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ lôi đài số một truyền tới, dưới đòn công kích của Dương Thiếu Phi, Nam Vô Hoa đã bị đánh rớt xuống lôi đài. Trận tỷ thí đầu tiên kết thúc với chiến thắng của Dương Thiếu Phi.
Mà ánh mắt của Mộ Chỉ Ly vừa vặn va chạm với ánh mắt của Dương Thiếu Phi, khóe miệng Dương Thiếu Phi giương lên một nụ cười lạnh lẽo, trong ánh mắt nhìn Mộ Chỉ Ly tràn đầy vẻ hung ác.
Mộ Chỉ Ly thấy Dương Thiếu Phi biểu hiện như vậy thì chả thèm để ý đến hắn, chỉ cười nhạt. Nàng thầm nghĩ hiện tại đắc ý có phần quá sớm rồi, cuối cùng ai chết vào tay ai còn chưa biết!
Không nhìn thấy biểu cảm mong muốn xuất hiện trên mặt Mộ Chỉ Ly, Dương Thiểu Phi ngược lại cũng không cảm thấy buồn rầu, bởi vì chẳng bao lâu nữa thì Mộ Chỉ Ly sẽ thua ở trong tay hắn, mà tình huống của Mộ Chỉ Ly sẽ không tốt như Nam Vô Hoa.
Tỷ thí trên lôi đài thứ nhất kết thúc chẳng bao lâu thì trận tỷ thí trên lôi đài số hai cũng kết thúc, trên mặt nam tử chiến thắng nở một nụ cười đắc ý, thân là một tán tu, muốn trụ lại ở trên lôi đài này cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Ngay sau đó chính là trận tỷ thí thứ hai, tỷ thí cứ thế mà bắt đầu, mà trận tỷ thí ở lôi đài số hai kết thúc nhanh hơn lôi đài số một rất nhiều, bởi vì đệ tử môn phái thường có nhiều lá bài tẩy hơn, mà một lần thi triển ra cần thời gian không ngắn.
- Chỉ Ly, kế tiếp đến ngươi ra sân rồi.
Ích Hàn thấy lôi đài số hai đã bắt đầu trận tỷ thí thứ tư thì hắn không kềm được mà lên tiếng.
Mộ Chỉ Ly gõ nhẹ lên trán hắn, cười sảng khoái nói:
- Ta biết, lát nữa cứ xem biểu hiện của ta đi.
Ích Hàn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cười tươi rói như thế thì tức giận nói:
- Tỷ thí ở lôi đài thứ hai này đối với ngươi cũng không hề có tính khiêu chiến phải không?
Nhìn thấy biểu tình đắc ý của tên này thì hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly càng thêm rực rỡ, vỗ vỗ bả vai của Ích Hàn, nói:
- Quen biết với ngươi trong thời gian dài như vậy nhưng đến bây giờ ta mới biết da mặt của ngươi dày như thế đấy.
- Bổn công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, có lúc nào là da mặt dày chứ?
Ích Hàn lòng đầy căm phẫn nói, bộ dáng kia nghiễm nhiên không đồng ý Mộ Chỉ Ly nói xấu hắn.
Mộ Chỉ Ly nhún nhún vai.
- Mọi việc đều hiển hiện rất rõ ràng trong mắt ta.
- Lôi đài số hai, trận tỷ thí thứ năm bắt đầu.
Trọng tài vừa dứt lời thì Mộ Chỉ Ly chợt nhướng mày, bước chân ưu nhã đi lên lôi đài số hai.
Ngay khi Mộ Chỉ Ly đi lên lôi đài thì giọng nói của trọng tài lại lần nữa vang lên:
- Lôi đài số một, trận tỷ thí thứ tư bắt đầu!
Mộ Chỉ Ly vừa đi lên lôi đài thì nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ đi về phía lôi đài số một, hai người nhìn nhau mỉm cười. Thứ tự bất đồng nhưng lại ra sân một lượt, ngược lại cũng có chút thú vị.
Y phục màu đỏ kinh động thiên hạ, Hàn Như Liệt vừa ra sân thì khuôn mặt anh tuấn cùng với dáng vẻ lạnh lùng kia liền hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Bọn họ gặp qua không ít nam tử tuấn tú, nhưng nam tử yêu nghiệt như vậy cực kỳ hiếm thấy, hắn có thể đem tà khí cùng với sự mị hoặc kết hợp một cách hoàn mỹ, vừa thoáng nhìn qua đã khiến cho người ta cực kỳ rung động.
Mộ Chỉ Ly biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, vẫn không ai chú ý đến một nam tử có diện mạo tựa như Phan An nấp dưới bộ y phục màu xanh. So với những nam tử tuấn lãng khác, ở trên người nàng sinh thêm vài phần ôn nhu, ngũ quan xinh xắn kia khiến người ta không cầm được lòng mà ngoái nhìn mấy lần.
Thu hồi tầm mắt, Mộ Chỉ Ly nhìn đối thủ trước mắt. Nam tử đối diện rõ ràng lớn tuổi hơn nàng nhiều, toàn thân đều là bắp thịt to lớn đã phô bày ra thực lực của hắn, trên khuôn mặt hắn có rất nhiều vết sẹo chằng chịt tăng thêm vài phần dữ tợn, trong ánh mắt nhìn Mộ Chỉ Ly mang theo vài phần hả hê.
Hắn thấy Mộ Chỉ Ly tuổi còn trẻ, nghiễm nhiên xem nàng chỉ là một tên bạch diện thư sinh, hiển nhiên thực lực cũng không mạnh lắm. Mà bộ dáng lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly chẳng qua là để che giấu sự hoảng sợ trong lòng nàng mà thôi.
- Nếu như bây giờ ngươi chịu nhận thua thì ta có thể bảo đảm là mặt ngươi sẽ không bị tổn thương.
Đàm Huyên cười lạnh nói.
Nghe lời Đàm Huyên nói thì Mộ Chỉ Ly cũng không trả lời, dùng đôi mắt sâu thăm thẳm như nước hồ thu nhìn Đàm Huyên, chậm rãi giơ lên một ngón tay, khóe miệng giương lên một nụ cười, nói:
- Một chiêu!
Đàm Huyên sững sờ, đợi đến khi hắn phản ứng kịp thì trên gương mặt dữ tợn kia cũng tràn đầy vẻ tức giận, gương mặt hắn vốn đen thui nhất thời càng thêm xanh đen, tức giận nhìn chằm chằm vào Mộ Chỉ Ly, hung hăng nói:
- Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng rồi!
Mộ Chỉ Ly không có biểu hiện gì, nụ cười trên khóe miệng nàng vẫn mê người như cũ:
- Ta chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!
Lời nói này của Mộ Chỉ Ly hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người vốn chú ý đến lôi đài số một không kềm được mà dời tầm mắt sang lôi đài số hai. Tên tiểu tử này thật sự vô cùng ngạo mạng, trong lịch sử Vạn Hoa tỷ thí chưa từng có người nào dám lớn lối như thế cả.
Mọi người ôm tâm trạng chờ xem kịch vui nhìn chằm chằm vào lôi đài số hai, muốn nhìn xem tên tiểu tử tuấn mỹ này có thể dùng một chiêu đánh bại Đàm Huyên không? Nhưng những tu luyện giả đã tham gia dạ tiệc thì vô cùng tin tưởng lời nói của Mộ Chỉ Ly.
Hạ Trường Thanh nhìn thấy bộ đáng đắc ý đó của Mộ Chỉ Ly thì trong mắt hắn hiện lên một tia xem thường. Một đệ tử cuồng vọng như thế, dù có chiêu mộ về môn phái thì tương lai chắc chắn cũng sẽ không có tiền đồ gì!
Hoàn toàn khác biệt với Hạ Trường Thanh, trong ánh mắt Mẫn Vô Song nhìn về phía Mộ Chỉ Ly mang theo ý cười, mặc dù tác phong hành động của tên tiểu tử này rất ngông cuồng, nhưng trong tay hắn cũng có đủ lá bài tẩy đáng để kiêu ngạo, ngược lại hắn rất yêu thích loại càng rỡ điên cuồng này!
Mộ Chỉ Ly cũng không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người, nhìn Đàm Huyên trước mắt, nói:
- Ngươi ra chiêu trước đi, nếu như để ta xuất thủ thì ngươi không còn cơ hội nữa đâu.
Nghe ngữ khí xem thường trong giọng nói của Mộ Chỉ Ly, vẻ tức giận trong mắt của Đàm Huyên càng bạo phát ra nồng nặc hơn. Ngay sau đó hắn lập tức xông tới Mộ Chỉ Ly, quả đấm dũng mãnh mang theo sức mạnh kinh người đánh úp về phía gương mặt của Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly đứng tại chỗ nhìn nắm đấm của Hàn Huyên dần dần tới gần mình, ngay lúc hắn gần công kích được Mộ Chỉ Ly thì thân hình Mộ Chỉ Ly khẽ động một cái, rồi đột nhiên biến mất ở trước mặt của Đàm Huyên.
Nàng gần như trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Đàm Huyên, đột nhiên đánh ra một quyền, lực đạo vô cùng mạnh mẽ hạ xuống, thân hình to lớn của Đàm Huyên mất khống chế lao xuống dưới lôi đài.
- Ầm ầm!
Thân hình của Đàm Huyên xuất hiện phía dưới lôi đài, trong ánh mắt hắn nhìn Mộ Chỉ Ly lúc này không còn tức giận mà là tràn đầy sự kinh hãi. Những người khác không rõ ràng lắm, nhưng hắn là người chân chính giao thủ nên hắn biết rất rõ ràng, quả thật là giữa mình và tên tiểu tử này tồn tại một sự chênh lệch khó có thể vượt qua.
Mộ Chỉ Ly chẳng qua chỉ đánh một quyền đã khiến hắn bị thương, mặc dù hắn đã cố hết sức kềm bước chân nhưng hắn lại phát hiện thân thể mình đã không còn nằm trong tầm khống chế của mình nữa rồi. Sau lưng hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn giết mình thì sợ chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, từ đầu tới cuối, trên gương mặt tuấn mỹ kia trước sau đều mang theo một độ cong nơi khóe miệng như có như không. Ngay sau đó, nàng chậm rãi đi xuống dưới lôi đài dưới vô số ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Ngay sau đó, mọi người ồ lên một trận, bọn họ vốn tưởng rằng Mộ Chỉ Ly chẳng qua chỉ tự cao tự đại mà thôi. Đây là trận đấu giản dị chất phác nhất, cũng là một trận đấu khiến cho người ta rung động nhất.
Chỉ chiến đấu trong chớp mắt mà mọi người lại phát hiện trong hàng ngũ tán tu xuất hiện một con hắc mã! Từ biểu hiện vừa rồi của nàng đã có thể nhìn ra được thực lực của nàng không tệ.
Dễ nhận thấy cả trọng tài cũng không nghĩ rằng trận chiến sẽ kết thúc nhanh như vậy, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, lớn tiếng tuyên bố:
- Mộ Ly thắng!
Thời điểm nghe được Mộ Chỉ Ly thắng cuộc thì trên gương mặt yêu nghiệt của Hàn Như Liệt hiện lên một nụ cười tà mị, Ly Nhi của hắn vừa mới ra trận đã giành chiến thằng, quả nhiên không tầm thường.
Lúc Mộ Chỉ Ly trở lại bên cạnh Ích Hàn thì trên mặt của Ích Hàn cũng bày ra biểu tình bất đắc dĩ, nói
- Trận tỷ thí này của ngươi quả thật khiến cho người ta kinh ngạc mà.
Mộ Chỉ Ly nhếch mép cười không ngừng.
- Không khiến cho ngươi thất vọng chứ?
Nếu như nàng đã quyết định muốn thông qua trận tỷ thí ngày hôm nay để khiến danh tiếng của mình truyền đi xa thì chi bằng thời điểm chiến đấu cứ nói chuyện phách lối một chút!
- Không khiến ta thất vọng, chẳng qua không ít người chờ xem kịch vui phải thất vọng rồi.
Ích Hàn nở một nụ cười xảo trá, lập tức nói tiếp:
- Đại ca Hàn Như Liệt của ngươi đang chiến đấu đấy, đối thủ là Lý Quỹ của Thiên Ma Tông, hắn cũng là một người khó đối phó.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng nhìn về lôi đài số một, hiện tại Hàn Như Liệt đang cùng Lý Quỹ chiến đấu bất phân thắng bại. Thực lực của cái tên Lý Quỹ này đã đến Xuất Khiếu Cảnh, đứng trong hàng ngũ những tu luyện giả tham gia tỷ thí lần này có thể xếp trước ba. Hàn Như Liệt vừa ra trận liền đụng phải hắn, hiển nhiên không tránh được một phen khổ chiến.
Ở trong hàng ngũ Thiên Ma Tông, thực lực của Lý Quỹ chỉ đứng sau Hoàng Phổ Vân. Trên thực tế, hắn chỉ không thể so với vẻ bí hiểm khó dò của Hoàng Phổ Vân, nhưng mà vị trí thứ hai nhất định là của hắn.
Lý Quỹ vốn không đặt Hàn Như Liệt vào mắt, chỉ với tu vi Hóa Thân Cảnh trung kỳ thì hắn căn bản không thể nào là đối thủ của mình, nhưng sau khi giao thủ hắn mới phát hiện thực lực của nam tử này vượt xa dự đoán của hắn.
Tiếng đao kiếm chạm vào nhau lấy hai người làm trung tâm liên tục truyền ra, mênh mông năng lượng phân tán ra khắp nơi, trên mặt sàn cứng rắng bắn ra vô số đạo liệt ngân, song trong hai người, ai cũng chưa từng bày tỏ thái độ!
Ầm ầm!
Lại một chiêu thức chính diện va vào nhau, hai thân hình bị bức lui về phía sau, lần thứ hai nhìn đối phương, trong ánh mắt của hai người đều xuất hiện chút biến đổi.
- Lực chiến đấu của ngươi rất mạnh.
Lý Quỹ chậm rãi nói, ngay sau đó khóe miệng hắn giương lên một độ cong hung ác.
- Thế nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Hiện giờ đã nói trước kết quả thì có phần quá sớm rồi!
Hàn Như Liệt lạnh lùng nói, khí tức trong cơ thể hắn đột nhiên bạo phát ra, hay tay hắn liên tục phiêu động, mênh mông thiên lực co rút ra, cuồn cuộn xâm nhập vào hai tay hắn, trên gương mặt yêu nghiệt cũng xuất hiện vẻ kiên định!
Động tác của Lý Quỹ cũng không hề chậm, trong mắt lóe lên một tia hung ác rồi nhanh chóng biến mất. Hai tay Lý Quỹ cũng không ngừng phiêu động, kết ấn kỳ diệu lặng lẽ xuất hiện.
Theo sự biến hóa của bàn tay hai người, mọi người chỉ cảm thấy thiên lực chung quanh mình cũng bị chấn động. Nhất thời trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Càn Khôn Trảm!
Lý Quỹ quát một tiếng, bảo đao kia trực tiếp bay lên trước mắt hắn, hắn vừa dứt lời thì trên bảo đao kia đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt.
Thân bảo đảo bằng kim loại vốn có màu bạc dưới ảnh hưởng của thiên lực đã biến thành màu vàng kim, song ngay sau đó ngón tay hắn đột nhiên chỉ một cái, thanh bảo đao kia đột nhiên phóng đại mấy chục lần, thanh đao khổng lồ tản ra đao mang sắc bén không gì sánh được.
Khí tức sắc bén ẩn chứa đao ý phảng phất như có thể chặt đứt toàn bộ thế giới, chỉ nhìn thấy thanh đao cực lớn kia thì trong lòng mọi người liền không tự chủ được mà dâng lên một cảm giác không thể chống cự lại.
Đôi đồng tử của Hàn Như Liệt chợt co lại, huyễn hóa thành kim, đây chính là lĩnh ngộ kim thuộc tính thiên phú đến đệ tam trọng mới có thể thi triển ra chiêu thức ấy. Có thể đem thiên lực trực tiếp hóa thành kim, chỉ bằng chừng ấy tuổi mà sự lĩnh ngộ thuộc tính thiên phú đã đạt đến trình độ đó thì chắc chắn tu vi sau này sẽ không thấp!
Trên gương mặt của Mẫn Vô Song hiện lên một tia đắc ý, nhìn Hạ Trường Thanh ở đối diện, khóe miệng không tự chủ được mà nở một nụ cười. Nếu không phải thực lực của Hoàng Phổ Vân khác thường thì Lý Quỹ này chính là vương bài của Thiên Ma Tông.
Sắc mặt của Hạ Trường Thanh cũng không tốt, mấy ngày nay, hắn chỉ chú ý tới Hoàng Phổ Vân của Thiên Ma Tông, không hề chú ý đến Lý Quỹ, nhắc tới mới nói tất cả đều là do sơ sót của hắn.
- Tu La Táng!
Giọng nói của Hàn Như Liệt nối gót vang lên, đối mặt với một chiêu công kích mạnh mẽ như vậy, mà trong mắt hắn không hề có một tia sợ hãi nào, ngược lại tràn đầy ý chí chiến đấu! Tu luyện trong một thời gian dài như vậy, cũng là vì trận giao thủ ngày hôm nay!
Thiên lực màu đỏ đột nhiên bộc phát ra, nhiệt độ chung quanh đột nhiên tăng cao, nhiệt độ cực nóng kia phảng phất như có thể hòa tan tất cả mọi thứ. Trong nháy mắt, lợi kiếm trong tay cũng phóng đại thêm vài phần, một ngọn lửa đỏ chói đột nhiên xuất hiện bao lấy thân kiếm, tản ra lực lượng kinh người.
Chỗ lợi kiếm bị ngọn lửa bám vào phát ra tiếng xèo xèo, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy từng mãnh màu đen, đó chính là vết nứt không gian. Ngọn lửa này vô cùng nóng bỏng có thể đốt cháy không gian!
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hai đạo công kích vô cùng mạnh mẽ một kim một hỏa va vào nhau, phát ra tiếng ầm ầm vang dội không gian!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Thủ Che Thiên
Quyển 5 - Chương 132: Vạn Hoa tỷ thí
Quyển 5 - Chương 132: Vạn Hoa tỷ thí