TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tận Thế Lãnh Chúa
Chương 11: Thử thách

Sau khi giết xong vài đợt ma thú thì chuyện tiếp theo khiến họ ngạc nhiên, bởi họ đợi hơn một phút cũng không thấy ma thú nào xuất hiện thêm.

Chẳng lẽ ma thú không hiện ra nữa? Sao lại thế được? Theo như Trình Dương biết thì ma thú chưa từng ngừng hiện ra, trong thành cũng tương tự. Nếu như ma thú bị giết ở một nơi thì chúng sẽ xuất hiện con khác ở gần đấy. Nếu như chúng không bị giết chết thì một khoảng thời gian sau sẽ xuất hiện thêm con khác, chỉ có điều là thời gian nó hiện ra hơi lâu một chút.

“Mọi người nhanh nghỉ ngơi hồi phục pháp lực đi!” Trình Dương hô to một tiếng, hắn cảm thấy chuyện này không được bình thường cho lắm.

Cả bọn mới ngồi xuống chưa được hai mươi giây thì trước mắt bọn họ hiện ra ánh sáng chói lóa, trông đẹp mắt hơn tia sáng ma khi ma thú hiện ra lúc trước. Cùng lúc đó, ở phía tây cũng xuống hiện một luồng sáng tương tự.

Trình Dương cả kinh, đây hẳn là dấu hiệu xuất hiện ma thú mạnh mẽ, hẳn cũng là ma thú cấp một trung kỳ. Nhưng sao bây giờ đã xuất hiện ma thú cấp này? Đáng lẽ phải nửa tháng sau chúng mới hiện ra chứ nhỉ?

Đột nhiên Trình Dương nghĩ đến một chuyện. Trước đó hắn chiếm lĩnh thôn Lạc Dương thì nhận được một thử thách, nhưng khi đó ma thú chưa xuất hiện nên nhiệm vụ không thể tiến hành được. Bây giờ cùng lúc xuất hiện hai con ma thú cấp một trung kỳ, hẳn đây là thử thách mà thần linh giành riêng cho người chiếm lĩnh lãnh địa rồi.

Tất nhiên đấy cũng chỉ là suy đoán của Trình Dương, chuyện quan trọng lúc này là làm sao để qua được ải này. Nếu như thất bại thì ma thú sẽ chiếm lĩnh nơi này, sau đó mọi chuyện sẽ dần dần như những gì đã diễn ra trong ký ức kia.

Trong lúc này Trình Dương nghĩ đến rất nhiều chuyện. Hắn lập tức chạy về phía cổng đông, với tốc độ gấp hai lần người thường của hắn thì khoảng cách bảy tám mươi mét này chỉ mất khoảng bốn năm giây là chạy tới rồi.

Nhưng lúc hắn tới cửa đông thì một con khỉ da xanh lớn hơn hai phần ba con khỉ lúc trước hiện ra trong quầng sáng, và bắt đầu xông lại chỗ này, tốc độ của nó cũng nhanh chẳng kém gì Trình Dương.

“Mọi người chi viện cửa tây, phải chặn con ma thú kia lại!” Trình Dương hô nhanh, đồng thời thi triển ma pháp phi đạn về phía con khỉ da xanh kia.

“Bùm…” Khỉ da xanh trúng chiêu ở bụng, nó khựng lại một lát.

Dư Khải do dự một lát liền mang bảy người khác chạy tới cổng tây. Bây giờ họ không có lựa chọn, bởi họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của Trình Dương chứ không biết nên làm gì cả.

Trình Dương lại thi triển ma pháp phi đạn, lần này bắn trúng đầu con khỉ da xanh khiến nó đau đớn rống to, nhưng nó vẫn hung hăng lao tới. Có lẽ bởi thế giới này bị quy tắc hạn chế, đáng lẽ một chiêu trúng phần đầu sẽ gây tổn thương trí mạng nhưng nó vẫn không chết, trừ phần mặt của nó máu me be bét ra thì thân thể của nó vẫn hoạt động bình thường.

Từ tốc độ của con khỉ da xanh này mà xem thì hẳn nó là ma thú cấp một trung kỳ, nhưng bây giờ Trình Dương không có kỹ năng dò xét nào nên chưa thể khẳng định được điều này. Ma thú vẫn có những chỗ khác với loài người, thuộc tính của chúng không phải cố định. Đôi khi có ma thú tốc độ chậm nhưng sức tấn công và sinh lực lại rất cao.

Trình Dương thấy con khỉ da xanh chỉ còn cách cổng đông khoảng hơn mười mét thì liền lao ra khỏi cổng.

Con khỉ da xanh bị Trình Dương đánh trúng hai lần thì sớm đã hận hắn thấu xướng, nên khi thấy hắn lao tới thì nó không tiếp tục lao về phía cổng nữa mà bắt đầu đuổi theo đối phương.

Kiếp trước, Trình Dương thực hiện kiểu chiến đấu này rất nhiều lần rồi nên hắn xử lý tình huống khá thoải mái. Tốc độ của Trình Dương nhanh hơn khỉ da xanh một chút nên khoảng cách hai mỗi lúc mỗi nhiều hơn.

“Vụt… Bùm…” Lại một ma pháp phi đạn bắn trúng khỉ da xanh, khiến nó rống thảm ở đằng sau.

Dựa theo suy đoán của Trình Dương thì ba chiêu ma pháp phi đạn này đã rút đi 28 điểm sinh lực của đối phương rồi. Tính toán theo sinh lực của ma thú cấp một trung kỳ thì hẳn đã mất đi một nửa máu. Mà bây giờ pháp lực của mình chỉ mới mất đi một phần tư. Vậy nếu không có gì bất ngờ thì trận này mình thắng chắc rồi.

Trình Dương biết ưu thế của mình, lãnh địa giúp hắn tăng 10% tốc độ nên khỉ da xanh không thể đuổi kịp hắn. Nếu như tốc độ hai bên tương đương thì đến cả cơ hội để hắn thi triển ma pháp phi đạn cũng không có chứ nói gì đến chiến thắng.

Hai phút sau, Trình Dương thi triển ra ma pháp phi đạn lần thứ tám, tất cả đều bắn trúng khỉ da xanh. Lần này con ma thú không nhảy nữa mà gào to một tiếng rồi ngã sóng xoài xuống đất, chết đi. Cùng lúc đó, rất nhiều tia sáng từ trong cơ thể con khỉ da xanh tuôn ra, xông vào trong cơ thể Trình Dương.

Đây là bốn điểm linh năng, tương đương với việc đánh chết bốn con khỉ da xanh bình thường. Tuy nhiên, rất nhiều chiến chức giả lại tình nguyện đánh chết một con khỉ da xanh bình thường còn hơn là phải chiến với con có thực lực cỡ này.

Bên này trận chiến của Trình Dương kết thúc đơn giản nhưng tràng cảnh bên cổng tây thì lại hết sức thảm thiết.

Chẳng biết từ bao giờ mà người tài xế và một người chuyển chức khác đã bị con khỉ da xanh giết chết. Sức mạnh tấn công của con ma thú này khoảng 10 điểm, chỉ cần bị nó đánh trúng ba lần thì một người mới chuyển chức sẽ chết ngay. Tốc độ của nó lại nhanh hơn những người ở đây, vậy mà mới chỉ có một người chết thì quả thật hết sức đáng mừng.

Trình Dương khá hài lòng, mặc dù bây giờ mọi người đàn bị con khỉ da xanh này tấn công tới tấp nhưng vẫn chưa có ai lùi bước. Các chiến sĩ đứng thành vòng tròn bao vây nó vào trong, nếu có ai bị nó đánh lùi ra lại thì lập tức có người chạy tới thay thế.

Đây hẳn là thành quả mà mọi người đã đúc kết ra trong suốt một giờ chiến đấu trước đó. Tấm chắn của chiến sĩ không có hiệu quả đặc thù gì nhưng chỉ cần ngăn được đòn công kích của ma thú thì người cầm tấm chắn sẽ không bị thương. Đương nhiêu, nếu như đòn đánh của đối phương quá mạnh mẽ thì chiến sĩ sẽ bị đánh bay ra ngoài, thậm chí có thể khiến thân thể người đó bị đơ ra một lúc. Điều này là khuyết điểm trí mạng trong tình huống một đấu một.

Dù bây giờ đám người Dư Khải phối hợp rất tốt, nhưng ai ai cũng bị thương, thậm chí Trình Dương còn thấy hai người sau khi bị khỉ da xanh tấn công chỉ dám trốn ở sau bắn lén.

Trình Dương không nghỉ ngơi hồi phục pháp lực mà lao ngay đến chiến trường phía này. Sau khi đến nơi, hắn huơ pháp trượng thi triển ma pháp phi đạn.

Đòn tấn công của Trình Dương gây ra sát thương hơn người khác gấp hai lần, nếu trừ đi sức phòng thủ của con khỉ da xanh này thì tổn thương tạo ra hẳn phải gấp ba bọn họ. Ma pháp phi đạn của hắn bắn ra lập tức hấp dẫn thù hận của con khỉ da xanh. Nó liền nhìn Trình Dương, đôi mắt đỏ ngầu.

“Tránh ra!” Trình Dương hét to một tiếng, sau đó lại thi triển ma pháp phi đạn ra phía sau.

Mọi người lập tức ngừng lại, bọn họ không hiểu ý của Trình Dương, nhưng khi họ thấy con khỉ da xanh lao về phía hắn thì lập tức phản ứng lại.

Hai chiến sĩ đứng chặn trước mặt con khỉ da xanh lập tức né qua một bên. Lúc này Trình Dương lại thi triển ma pháp phi đạn, bắn trúng ngực con khỉ da xanh. Điều này khiến con ma thú càng hận Trình Dương thêm, điệu bộ như thể thể không bầm thây hắn thành vạn đoạn thì không bỏ qua vậy.

Trình Dương cần chính là điều này, hắn lập tức lui về sau.

Những cung tiễn thủ lẫn pháp sư còn lại cũng không phải kẻ ngu, họ tấn công tới tấp về phía con khỉ da xanh. Mặc dù sức sát thương và tốc độ của mỗi người bọn họ không nhiều bằng Trình Dương, nhưng họ lại có nhiều người. Lúc trước đối diện với con khỉ da xanh, họ không thể tấn công nó một cách thoải mái được. Bay giờ có Trình Dương ngăn cản giúp, họ liền tận lực tấn công, hiệu quả tự nhiên phải khác.

Mọi chuyện sau đó không có gì đáng lo nữa, chỉ mất khoảng mười giây thì mọi người đã giải quyết xong con khỉ da xanh cao lớn này.

Lúc đám Trình Dương giết xong con khỉ da xanh cao lớn này thì đám ma thú ở bên ngoài hai cổng còn lại cũng đã bị mọi người giải quyết xong hết.

Mặc dù sau khi hai con khỉ da xanh cao lớn này chết thì cũng xuất hiện thêm một số ma thú khác, nhưng chúng không thể cấu thành uy hiếp với đám người Tình Dương được, chúng chỉ như những món quà linh năng dân tới cửa cho bọn họ mà thôi.

Vài phút sau, Trình Dương cảm giác như mình có mối liên hệ nào đó với lãnh địa này, có thể khống chế mọi thứ trong phạm vi 1km quanh tế đàn.

Trình Dương cảm thấy lạ lẫm về điều này, nhưng dù sao thì chưa ăn thịt lợn nhưng cũng đã xem lợn chạy. Hắn biết, lúc này hắn đã chính thức trở thành lãnh chúa thôn Lạc Dương, khống chế hoàn toàn lãnh địa.

Trình Dương không chút do dự quyết định đóng bốn cánh cổng hàng rào lại, ma thú bên ngoài không còn cách nào tiến vào trong được nữa. Thực ra lúc này dựa vào năng lực của đám người Trình Dương thì hoàn toàn có thể thủ được bốn cổng này. Nhưng lỡ như lại xuất hiện ma thú cấp một trung kỳ thì sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa lúc này hắn còn cần phải hoàn thành chuyện khác.

Trình Dương thấy giai đoạn nguy hiểm đầu tiên đã qua liền dặn dò mọi người: “Tất cả chức nghiệp tấn công tầm xa đứng trên hàng rào tấn công ma thú xuất hiện bên ngoài. Chiến sĩ thì chuyển những miếng gỗ thô trên mặt đất tới quanh tế đàn. Thuận tiện chôn hai người bị khỉ da xanh giết trước đó luôn.”

Trải qua trận chiến mới rồi, uy tín của Trình Dương đã nâng lên một tầm cao mới. Dù sao thì hai mươi người nơi này gộp lại chưa thể đánh lại một con ma thú cấp một trung kỳ, nhưng một mình hắn lại thoải mái giết được nó. Vậy nên không ai phản đối gì yêu cầu của hắn. Dù lúc này bọn họ muốn hỏi gì đi nữa thì cũng phải làm xong mọi chuyện rồi hãy nói.

Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy nao nao là đồng bạn của mình đã chết. Chuyện này khác với chuyện hai người bị gỗ đè chết lúc trước. Bởi người chết là người đã sát cánh chiến đấu cạnh mình, điều này khiến mọi người có cảm giác kiểu như thỏ chết cáo khóc.

Đọc truyện chữ Full