TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 78: Có lẽ có

Tần Thanh ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Trương Dương, tựa hồ nhìn thấy được ánh mắt phiền muộn trong ánh mắt của hắn, nàng ý thức được điều gì đó, nhẹ nhàng nói: “Ta không có hoài nghi ngươi! Chuyện này rất phức tạp.” Nói xong câu đó, nàng không khỏi có chút hối hận, bản thân là chủ tịch một huyện mà lại dùng cái khẩu khí mềm yếu này nói với hắn là hạ cấp. Không hiểu sao cứ đối mặt với hắn là trong lòng lại có cảm giác lo lắng không yên, Tần Thanh không dám nghĩ tiếp nữa. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trương Dương nhìn Tần Thanh: “Phức tạp? Có phải là có người muốn nhắm vào ta không? Ngươi hãy nói cho ta biết đến tột cùng là ai?”

Tần Thanh nhíu nhíu đầu mày: “Trương Dương! Ngươi có thể chín chắn ra một chút được không? Chính trị không phải là trò chơi trẻ con, ngươi là một cán bộ quốc gia, sao lại cứ hành động theo cảm tính như thế?”

Trương Dương cả tiếng nói: “Hành động theo cảm tính? Hiện tại đã có kẻ khi dễ đến đầu ta rồi, chẳng nhẽ hắn muốn đánh thì ta phải giơ mặt ra cho hắn đánh sao? Mà càng buồn cười chính là bị đánh rồi mà vẫn không biết là kẻ nào đánh mình!”

Tần Thanh thở dài nói: “Trương Dương! Ngươi có phát hiện ra một điều cảm xúc hiện tại của ngươi rất khống đúng? Ngươi đang luống cuống bất an, ngươi đã mất đi sự bình tĩnh mà ngươi luôn có. Rốt cuộc tại Đông Giang đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi đánh trống lảng giỏi a! Vấn đề ta hỏi không trả lời, dựa vào cái gì muốn ta phải trả lời ngươi?”

Tần Thanh cả giận nói: “Trương Dương! Ta không biết ngươi gặp phải chuyện gì, nhưng ta thấy rõ ràng ngươi đã mất đi lý trí, thân là một Đảng viên, một cán bộ quốc gia, với trạng thái hiện tại của ngươi thì không thể nào tiếp tục đảm nhiệm công tác được!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trương Dương lạnh lùng nhìn Tần Thanh, từ tối hôm qua Lý Trường Vũ đã nhắc nhở mình, liên tiếp những chuyện xảy ra đều nhắm vào hắn, lời này có Tần Thanh là có ý tứ gì? Lẽ nào nàng cũng muốn đối phó với mình? Chẳng lẽ nàng muốn xuống tay với mình? Ánh mắt Trương Dương tràn ngập phẫn nộ và chán nản, Tần Thanh nhìn ánh mắt đầu vẻ đâu buồn của hắn mà trong lòng không khỏi cảm thấy run rẩy, nàng lặng lẽ tự hỏi bản thân vì sao lại như vậy?

Tần Thanh cắn cắn môi: “Tiểu Trương! Ta xem hay là ngươi nên nghỉ ngơi một chút!” Câu này do dự mãi nàng mới nói ra, nói ra được cũng hết sức gian nan, trong lòng cũng rất lo lắng. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trương Dương gật đầu, không nói một lời nào, xoay người bước ra ngoài cửa.

Nhìn bóng lưng Trương Dương tiêu thất dần, không hiểu sao trong lòng Tần Thanh lại dâng lên một nỗi buồn vô cớ. Thời gian Trương Dương rời khỏi Xuân Dương huyện vừa qua xuất hiện rất nhiều lời đồn đại bất lợi cho hắn. Về phía viện chăm sóc bảo vệ sức khoẻ bà mẹ trẻ em huyện đối với vị bí thưu tân nhiệm này cũng có nhiều phản ứng không tốt. Tuy rằng mỗi lãnh đạo đương nhiên không thể tránh khỏi việc người khen kẻ chê, nhưng Trương Dương lần này thì bất đồng, có cả đơn có chữ kí của tất cả các chủ nhiệm trong viện gửi lên cục. Cục cũng không dám xử lý mà đem chuyện này đùn cho huyện, Tần Thanh vốn định đưa cho hắn xem cái đơn này, nhưng vừa mới nói chuyện được vài câu đã phát sinh mâu thuẫn, căn bản không có cơ hội để đưa ra.

Cửa phòng làm việc của Tần Thanh vang lên tiếng gõ nhẹ, là bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa đi đến, Tần Thanh cảm thấy thập phần ngạc nhiên, kể từ lúc tới huyện Xuân Dương tới giờ, đây là lần đầu tiên mà bị bí thư huyện uỷ này chủ động tới bái phỏng nàng. Nói gì thì nói, Dương Thủ Nghĩa vẫn là lão đại ở cái huyện Xuân Dương này, Tần Thanh vội vàng đứng dạy đón tiếp: “Dương bí thư! Ngài thế nào lại tới đây thế này? Có chuyện gì cứ nói một tiếng, để ta tới chỗ ngài mới phải chứ!”

Dương Thủ Nghĩa mỉm cười ngồi xuống đối diện với Tần Thanh, hắn theo thói quen định rút bao thuốc lá ra, nhưng sực nhớ Tần Thanh là nữ nên lại thôi. Hắn cười nói: Ta vừa vặn đi qua, muốn bàn một vài chuyện với ngươi.”

Tần Thanh rót trà cho Dương Thủ Nghĩa, hắn khoát khoát tay: “Đâu cần phiền phức như thế! Ta nói vài lời thôi, xong rồi đi ngay ấy mà!” Tuy hắn nói vậy những Tần Thanh vẫn đưa chén trà tới trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Dương bí thư có chỉ thị gì?”

Dương Thủ Nghĩa thở dài nói: “Ta cũng nói thẳng, lần này ta tới đây là vị chuyện của Trương Dương. Hắn vừa mới tới viện chăm sóc bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em vài bữa, bên đó đã loạn hết cả lên, sự phẫn nộ của dân cũng lên rất cao, chủ nhiệm các phòng ban trong viện đã gửi yêu cầu, nếu hắn tiếp tục ở đó, bọn hõ sẽ bãi công tập thể.”

Tần Thanh thản nhiên không nói gì nhìn Dương Thủ Nghĩa một chút, những lời này của Dương Thủ Nghĩa đích xác là có chtú giật gân quá. Theo như nàng biết, Trương Dương từ lúc đảm nhiệm chức bí thư Đảng uỷ viện đã làm rất nhiều việc, đầu tiên là giải quyết xong xuôi những vấn đề tranh cãi đã lâu trong viện, ngoài ra còn kêu gọi được tài chính từ bên ngoài vào viện. Trung tâm thẩm mỹ thuộc viện cũng đang được sửa sang trang hoàng, tầm mùng một tháng mười là có thể khai trương đón khách được rồi. Những việc hắn làm được rõ ràng là thành tích đáng khen ngợi, nhưng thật không ngờ những điểm thành tích đó lại trở thành điểm để người ta công kích hắn.

Dương Thủ Nghĩa lại nói: “Tuổi trẻ đúng là luôn sục sôi nhiệt huyết, mạnh dạn đi đầu, thế nhưng làm việc nhất định phải vững vàng kiên định, từng bước từng bước, không thể viển vông phi thực tế được. Trên đời này không ai có thể một bước lên trời.” Nhưng lời này rõ ràng là hai ý tứ, hắn không chỉ nói Trương Dương mà còn ám chỉ cả Tần Thanh cũng trong phạm trù người trẻ tuổi.

Tần Thanh nhẹ nhàng cười nói: “Kỳ thực Trương Dương cũng rất nỗ lực trong công tác, chỉ là cách làm cấp tiến một chút mà thôi, bất quá cũng là vì suy nghĩ cho y viện.”

Dương Thủ Nghĩa rốt cuộc vẫn không nhịn nổi thói thèm thuốc, rút ra một điếu châm lên hút rồi nói: “Ta biết hắn rất có năng lực. Bất quá có một vài chuyện không biết ngươi đã nghe chưa?” Nói đến đây hắn dừng lại một chút.

Tần Thanh lẳng lặng nhìn Dương Thủ Nghĩa, có thể khiến cho lão cáo già này tự động chạy đến chỗ mình, lại còn mất công liệt kê đầy đủ các tội danh của Trương Dương ra, chỉ có một nguyên nhân đó là hắn quyết định đánh đổ Trương Dương, muốn cho Trương Dương cả đời này không thể cựa mình được.

Thanh âm Dương Thủ Nghĩa đột nhiên trầm xuống: “Hắn tại tỉnh đi chơi bời trác táng bị bắt được (nguyên văn là đi chơi gái, nhưng mà em không biết từ chơi gái trong ngôn ngữ chính trị là gì:-j), nhưng lại dùng quan hệ ém chuyện này lại, thế nhưng vẫn có tin tức truyền tới ta.”

Trên khuôn mặt Tần Thanh tràn ngập vẻ ngạc nhiên, tự nhiên trong lòng có một cảm giác phẫn nộ, nhưng nàng nhanh chóng nhắc nhở mình rằng, cho dù thực sự Trương Dương có làm chuyện đó đi chăng nữa cũng chẳng quan hệ gì tới mình, đó là việc sinh hoạt cá nhân của hắn.

Biến hoá nhỏ của biểu tình trên mặt Tần Thanh cũng không thoát khỏi con mắt của Dương Thủ Nghĩa, hắn nói chuyện này ra chủ yếu là để xem phản ứng của Tần Thanh thế nào. Từ phản ứng có chút lúng túng cùng khó chịu của nàng, Dương Thủ Nghĩa có thể khẳng định chắc chắn giữa Trương Dương và Tần Thanh không đơn thuần chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới. Xem ra lời đồn đại bên ngoài cũng không phải là vô lý, không có lửa làm sao có khói chứ. Trong đầu Dương Thủ Nghĩa không khỏi xuất hiện vài ý nghĩa đê tiện, “quả phụ Thanh”? Xem ra Tần Thanh cũng không phải như hình tượng băng thanh ngọc khiết mà người ta vẫn thường nói. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Tần Thanh ổn định lại tâm tình nói: “Chuyện này chỉ sợ còn nhiều nghi ngờ. Dù sao không có chứng cứ cụ thể, chúng ta cũng không nên hoài nghi một đảng viên, một cán bộ nhà nước.”

Dương Thủ Nghĩa lại hút một hời thuốc.

Tần Thanh đột nhiên ho khan mấy tiếng, dùng tay che mũi lại một chút, đôi mắt lặng lẽ nhìn Dưogn Thủ Nghĩa, nàng cố ý làm như vậy là biểu thị sự không vừa ý đối với hành động của Dương Thủ Nghĩa.

Dương Thủ Nghĩa có chút xấu hổ cười cười, khoát khoát tay xua khói thuốc: “Thật không có ý tứ! Ta nghiện thuốc lá đã lâu rồi, lại quên mất ngươi là cán bộ nữ.”

Tần Thanh ho khan một tiếng nói: “Không sao! Không sao!”

Dương Thủ Nghĩa lại còn khôgn rõ ý tứ người ta nữa sao, ha hả cười dập điếu thuốc, sau đó lại hướng trọng tâm câu chuyện vào vấn đề Trương Dương: “Tuy rằng nói chuyện này không có căn cứ chính xác, thế nhưng từ cung cách thường ngày của hắn cũng thấy có vấn đề. Ngươi xem hắn ăn mặc đều là hàng hiệu, điện thoại di động xịn, với lương tháng của hắn liệu có thể mua sắm được chăng? Xe ô tô phá hỏng một cái, ngay sau đó lại có ngay một chiếc khác…”

Tần Thanh sửa lại: “Cũng là xe cũ thôi…”

“Xe cũ cũng vài ngàn tệ, hắn bất quá chỉ là một cán bộ mới làm có nửa năm, cả lương cộng thưởng cũng có vài trăm tệ mà thôi. Ngươi nói hắn mua nổi sao?”

Tần Thanh vẫn thản nhiên nói: “Ý tứ của Dương bí thư là vấn đề tài chính của hắn có vấn đề.”

Dương Thủ Nghĩa cười giảo hoạt: “Ta không có nói thế, biết đâu là hắn xuất thân phú quý… bất quá ta lại nghe nói cha mẹ hắn là công nhân phổ thông tại một nhà máy nào đó, theo lý thuyết hẳn là cũng không dư dả gì. Ngươi bảo ta nói có đúng không nào?”

“Dương bí thư cho rằng nên làm như thế nào?” Tần Thanh đối với Dương Thủ Nghĩa này đã sinh ra sự phản cảm cực độ, hắn hiển nhiên là chĩa mũi giáo về phía Trương Dương. Mặc dù Trương Dương và hắn đúng là có chút không hợp nhau cho lắn, nhưng cũng không đến nỗi phải trăm phương ngàn kế tìm cách dồn ép người ta như thế. Từ nhiều việc khác cộng lại nữa khiến cho Tần Thanh kết luận Dương Thủ Nghĩa này đích thị là một tên tiểu nhân không hơn không kém. Hiện hắn đang muốn tạo áp lực khiến cho Trương Dương trên đường chính trị khó có thể bước đi thuận lời, Tần Thanh đang phải đối mặt với hai lựa chọn khó khăn, một là phải thuận theo thuỷ triều nhấn sâu Trương Dương xuống, hoặc là phải giảm bớt áp lực cho hắn, trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này. Nội tâm Tần Thanh đang hết sức mâu thuẫn. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Dương Thủ Nghĩa lại nói: “Ta kiến nghị, trước khi điều tra rõ ràng những việc này, Trương Dương tạm thời không thể tiếp tục công tác.” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Tần Thanh nhẹ giọng nói: “Kỷ uỷ không phải đã điều tra rồi sao, cũng không có điều tra ra vấn đề gì. Hẳn là ngài cũng đã biết rồi, vô luận là tại y viện, ban đầu tư – sở thương mại, hay ban kế hoạch xã Hắc Sơn Tử đều không có vấn đề gì.”

Dương Thủ Nghĩa nghe ra những lời này của Tần Thanh dường như là có chút ý trào phúng, bất quá hắn nghĩ rằng Tần Thanh không có ý đó, hắn tin tưởng nàng hẳn sẽ không vì một tên cán bộ cấp ban mà trở mặt với mình. Dương Thủ Nghĩa nói: “Chỉ cần tra kĩ càng xuống nữa, có lẽ có sai phạm nào đó.”

Tần Thanh nhìn Dương Thủ Nghĩa nói: “Chẳng phải Dương bí thư vừa mới nói chỉ là 'có lẽ có' thôi sao?”

Vẻ cười cười trên mặt Dương Thủ Nghĩa nhất thời tắt ngúm, hắn vạn lần không thể ngờ Tần Thanh lại phản ứng trực tiếp lại nhanh như thế. Cái gọi có lẽ có, cũng chính là không chắc đã có. Thời nhà Tống, đại tướng Nhạc Phi chết cũng là vì bởi ba chữ này, tự cổ chí kim không biết có bao nhiêu người bởi vì ba cái chữ ‘có lẽ có’ mà toi mạng, bây giờ Trương Dương cũng lại dính vào ba cái chữ này. Bất quá Dương Thủ Nghĩa không thể không thừa nhận thủ đoạn của bản thân mình cũng là dùng ba cái chữ ‘có lẽ có’ này để ép Trương Dương vào đường cùng, cừu hận của hắn với Trương Dương không đơn giản chỉ có vì nhi tử của mình, mà còn cả sự kiện mỏ than kia, hỉnh ảnh con gà bị vặn cổ ngay trên giường mình vẫn còn nguyên như mới hôm qua vậy, cảnh máu me đầm đìa đó vẫn ám ảnh cả vào giấc mơ hắn không biết bao nhiêu lần làm cho hắn không thể ngủ yên đươc. Trương Dương chính là một cái gai nhọn trong lòng hắn, Dương Thủ Nghĩa hận không thể nhỏ bỏ ngay lập tức, Trương Dương còn ở Xuân Dương một ngày thì hắn còn khó chịu một ngày. Thế nhưng hiện tại Tần Thanh nói ra ba chữ ‘có lẽ có’ rõ ràng là muốn ám chỉ hắn đang cố tình hãm hại Trương Dương, Dương Thủ Nghĩa không nhịn được cười nói: “Tần Thanh! Ngươi nói lời này là có ý gì?”

Tần Thanh cũng không chịu nhượng bộ: “Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, làm việc phải dựa vào thực tế. Không thể chỉ dựa vào ba chữ ‘có lẽ có’ mà đánh giá về một cán bộ, về một đồng chí được, càng không thể dựa vào đó để đánh giá thành tích công tác của người ta.”

Dương Thủ Nghĩa nghe ra rõ ràng là Tần Thanh hẳn là bất kể thế nào cũng sẽ bảo vệ cho tiểu tử Trương Dương kia, trong nội tâm Dương Thủ nghĩa không khỏi cảm thấy phẫn nộ, người ta vào lúc nổi giận thường hay nói ra những lời thiếu suy nghĩ, rất dễ phạm phải sai lầm, hắn lạnh lùng nói: “Tần chủ tịch, có chuyện ta cần phải nhắc nhở người! Thân là cán bộ quốc gia, cũng cần phải hiểu được công tác và cảm tinh là hai chuyện riêng biệt không thể hoà lẫn voà với nhau.” Những lời này của hắn có thể hiểu chính là trực tiếp vạch trần quan hệ tư tình của Tần Thanh và Trương Dương.

Tần Thanh đương nhiên mich bạch ý của hắn, nàng lộ ra một nụ cười kinh thường: “Dương bí thư, vấn đề cá nhân của ta không dám phiền tới ngài quan tâm. Còn về phía vấn đề công tác, ta tuyệt đối không bao giờ lẫn lỗn tình cảm cá nhân vào đó. Căn cứ vào sự thực – đó là chuẩn tắc làm việc của ta!” Ý của nàng chính là đang chỉ trích Dương Thủ Nghĩa đem tư thù cá nhân vào công việc

Dương Thủ Nghĩa cười cười đứng dạy: “Xem ra chúng ta cũng không cần phải bàn chuyện tiếp nữa.”

Tần Thanh thậm chí không còn có ý đứng dạy tiễn, nàng nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Đi đường tốt a!” Qua một phen nói chuyện với Dương Thủ Nghĩa, nàng có thể minh bạch một việc đó là Dương Thủ Nghĩa quyết tâm muốn nhân cơ hộ lần này ép Trương Dương tới cùng. Mà nàng cũng phát hiện rằng tuy rằng bản thân luôn né tránh tình cảm của Trương Dương, thế nhưng trong tiềm thức của nàng lại không để cho bất kì kẻ nào làm tổn hại tới hắn. Dưới uy áp của Dương Thủ Nghĩa, nàng bỗng nhiên cảm thấy vì hắn nàng có thể không tiếc bất kì giá nào.

Tần Thanh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nhấc máy gọi điện cho Lý Trường Vũ. Nàng cũng biết, giữa hai người bọn họ có một mối quan hệ gì đó rất khăng khít. Bởi vậy nàng mới hỏi qua ý kiến của hắn về vụ rắc rối này của Trương Dương.

Lý Trường Vũ cũng biết sớm muộn Tần Thanh sẽ gọi điện cho hắn, có chủ ý từ trước, hắn chỉ thấp giọng nói: “Ta cũng biết sớm muộn sẽ xảy ra chuyện như vầy. Quả thực năng lực của Trương Dương là điều không ai có thể bàn cãi, lại có những ý tưởng cấp tiến mới mẻ, nhưng chính điều đó làm chướng mắt một số người. Vì tuổi đời hắn còn khá trẻ, nông nổi, rồi làm việc theo cảm tính, chính điều đó sẽ bị kẻ khác lợi dụng gây khó dễ!”

Tần Thanh hỏi ngược lại: “Lý phó thị trưởng, ngài cũng tin mấy lời đồn đại đó sao?”

Lý Trường Vũ thản nhiên cười nói: “Nếu như Trương Dương là kẻ hám tiền như vậy, thì với năng lực của hắn, việc gì phải chui vào chốn quan trường nghèo đói này? Hắn là một kẻ có dã tâm, nhất thiết không cam chịu làm cấp dưới lâu đâu. Bởi vậy, một chút lợi ích nho nhỏ như vậy, hắn há thèm để vào mắt hay sao cơ chứ?” Quả thực, không ai hiểu rõ Trương Dương hơn Lý Trường Vũ. Chắc cũng bởi vì hắn là người quen thân Trương Dương lâu nhất, nên mới hiểu rõ con người Trương Dương. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Thực ra Tần Thanh cũng từng nghĩ đến điều này. Những cái khác không cần nhắc đến, chỉ riêng tài nghệ y thuật siêu quần cùng với đôi diệu thủ kia của hắn, trong thời buổi này, việc kiếm bộn tiền với hắn là quá dễ dàng. Nhưng đến giờ nàng vẫn không lý giải nổi, tại sao Trương Dương lại đi chọn chốn quan trường đầy rẫy nguy hiểm, lại gập gềnh khó đi này? Cứ thong dong làm thần y kiếm tiền đại phú đại quý có phải hơn không?

Trao đổi dăm ba câu mở màn xong, Tần Thanh liền chuyển chủ đề vào những lời nói vừa rồi của Dương bí thư. Như nàng nhận thấy, Dương bí thư có oán niệm rất lớn với Trương Dương, lần này hắn quyết tâm triệt hạ Trương Dương cho bằng được mới cam lòng. Tần Thanh nói ra những lời này, cũng là muốn Lý Trường Vũ hiểu được tình cảnh khó khăn hiện giờ của Trương Dương, cũng là nhắc nhở Lý phó thị trưởng mau chóng nghĩ cách tiếp viện cứu trợ Trương Dương. Thế nhưng làm Tần Thanh phải giật mình hoảng hốt, khi Lý Trường Vũ nghe xong cũng chẳng có bất kỳ động thái gì, cứ hờ hững như không, không có dấu hiệu nào cho thấy, hắn sẽ ra tay giúp đỡ Trương Dương cả.

Lý Trường Vũ chỉ đưa ra ý kiến của mình: “Có lẽ phải thay đổi vị trí công tác của hắn chút ít. Ta thấy hắn không thích hợp công tác ở bệnh viện bảo vệ, chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em cho lắm.”

Tần Thanh nhẹ giọng nói: “Hiện giờ có người cố ý gây khó dễ cho hắn. Dù có thuyên chuyển công tác đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi bị khiển trách!” Hiện giờ nàng cũng biết, Trương Dương đang lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Nhưng chỉ cần Lý phó thị trưởng ra tay giúp đỡ, hiển nhiên chuyện to sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có dễ dàng. Chỉ là những lời vừa rồi cho thấy, thái độ của Lý phó thị trưởng không rõ ràng cho lắm. Vẫn chưa nhận thấy hắn có ý muốn giúp đỡ Trương Dương gì cả.

Thực ra Lý Trường Vũ ở đầu dây biên kia cũng lo lắng, suy nghĩ rất nhiều. Bởi nhẽ lần này Trương Dương đắc tội với một người có địa vị không tầm thường chút nào. Đừng nói là huyện Xuân Dương, mà cho dù Trương Dương có là cán bộ ở Giang Thành đi chăng nữa, thì lần này cũng khó thoát khỏi số phận. Còn chính hắn, nếu như không cẩn thận, đắc tội với đại nhân vật phía sau màn, thì e rằng chính hắn cũng gặp điều chẳng lành nữa là. Hiển nhiên những nỗi khổ tâm này, hắn sao có thể nói cho Tần Thanh biết được.

Ngày hôm qua, Lý Trường Vũ đã ám chỉ cho Trương Dương biết điều này, đồng thời hắn cũng nói ý cho Trương Dương biết, hắn sẽ không dính dáng gì tới vụ lần này, ngươi cứ chuẩn bị lo liệu cho thật tốt đi. Nhưng lúc cúp điện thoại xong, đột nhiên hắn lại cảm thấy áy náy. Mối quan hệ của hắn với tiểu tử này ban đầu là đề phòng cùng căm thù, lợi dụng và bị lợi dụng. Rồi dần dần lại chuyển thành quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, và cũng chính tay hắn kéo Trương Dương vào chốn quan trường này. Nhìn Trương Dương, mà hắn lại nhớ tới thời trai trẻ đầy nhiệt huyết của mình. Mỗi lần thấy Trương Dương trưởng thành, đạt được nhiều thành tích hơn, hắn lại cảm giác như chính mình thành công, mà khi Trương Dương thất bại, cũng làm hắn có cảm giác thất vọng tràn trề. Từ lúc quen biết với Trương Dương đến nay, những việc Trương Dương làm giúp hắn, còn vượt xa những gì hắn giúp Trương Dương. Chính điều này làm hắn cảm thấy áy náy, day dứt. Nhưng có vị đại nhân vật kia ở phía sau giật dây, chỉ sợ hắn có muốn giúp cũng thúc thủ vô sách.

Bên cạnh đó, Tần Thanh lại một mực muốn bảo trợ cho Trương Dương, Lý Trường Vũ lại càng cảm thấy hổ thẹn hơn. Hắn cẩn thận cân nhắc lại một chút, rồi thấp giọng nói: “Tần Thanh. Là Trương Dương đắc tội với một người, e rằng ta muốn giúp cũng khó!”

Nghe từ chính miệng Lý phó thị trưởng nói vậy, Tần Thanh đã cơ bản hiểu rõ chân tướng sự việc. Người mà Trương Dương đã đắc tội, đến cả Lý phó thị trưởng cũng không dám trêu vào, thì một chủ tịch huyện nho nhỏ như nàng, cũng không thể trêu vào. Biết thì vẫn biết vậy, nhưng nàng lại không đành lòng giương mắt nhìn Trương Dương bị người khác hãm hại như vậy được. Nàng thấp giọng hỏi nhỏ: “Không còn cách nào sao?” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Lý Trường Vũ thở dài chậm rãi nói: “Xuân Dương có một văn phòng đại diện ở Bắc Kinh, ngươi có thể chuyển hắn đến đó, như vậy hắn có thể tạm thời tránh được đợt sóng gió này. Chỉ là …” Lúc Lý Trường Vũ nói ra mấy lời này, trên mặt cũng thấy hơi nóng vì xấu hổ. Phải biết rằng, nếu như làm như vậy, thì toàn bộ áp lực đều chuyển hết lên vai Tần Thanh. Nếu như nàng ta làm như vậy, cũng đồng nghĩa với việc, nàng sẽ gánh chịu mọi tránh nhiệm xảy ra. Trương Dương có thể đảm bảo danh tiếng của mình, Lý Trường Vũ hắn cũng có thể bo bo giữ mình. Chỉ có mỗi mình Tần Thanh là phải đứng mũi chịu sào. Thậm chí nàng còn phải đặt cược cả tiền đồ sau này của mình nữa.

Tần Thanh nghe xong lại không hề để lộ chút do dự nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Lý phó thị trưởng đã chỉ điểm!” Vừa buông điện thoại xuống, thân thể gầy yếu của nàng vì chịu áp lực quá lâu nên giờ gần như kiệt sức, nàng thả người ngồi sóng soài trên ghế. Từ những lời của Lý Trường Vũ, nàng cũng đoán ra, người mà Trương Dương trêu vào lần này, chí ít cũng phải cấp thị trưởng, thậm chí còn lớn hơn nữa. Đương nhiên nàng thừa biết, phương án vừa rồi của Lý Trường Vũ là để trốn tránh trách nhiệm. Nàng cũng biết, nếu như làm như vậy, thì mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu nàng. Nhưng chẳng hiểu sao nàng lại không hề sợ hãi hay do dự một chút nào. Trong lòng nàng thầm nhủ, đây chỉ là do nàng muốn trả ơn Trương Dương cứu mạng nên mới làm như vậy, chứ không hề có chút tư tình nào khác.

Được Triệu Tân Hồng kể rõ đầu đuôi, Trương Dương mới biết. Nhân lúc hắn đi Đông Giang, thì Nghiêm Thế Đông ở bệnh viện đã kêu gọi chủ nhiệm các khoa, tố cáo một loạt những việc làm mờ ám của Trương Dương từ trước tới nay. Giờ đã biết được kẻ chủ mưu gây ra chuyện này, hiển nhiên Nghiêm Thế Đông sẽ thành mục tiêu để Trương Dương phát tiết hết sự tức giận cùng bực dọc chất chứa cả tuần nay/

Tuy rằng bị ban thanh tra kỷ luật huyện gọi lên uống trà, nhưng Trương Dương vẫn còn là bí thư của bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em. Hiển nhiên Trương Dương vẫn có tư cách tham dự buổi họp tổng kết đầu tuần. Mọi người trong buổi họp đều biết vụ kiện tụng gần đây khiên cho Trương Dương bị sứt đầu mẻ trán. Họ cũng biết, cứ đà này, Trương Dương cũng chẳng còn được ngồi ở cái ghế bí thư kia mấy ngày nữa. Hầu như tất cả mọi người ở đây đều cười thầm chờ đến ngày Trương Dương bị hành quyết.

Sắp loại bỏ được cái gai trong mắt nên Nghiêm Thế Đông cũng khôi phục lại cái vẻ uy nghiêm bệ vệ như ngày nào. Lúc phát biểu mà ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại đảo qua gương mặt u ám của Trương Dương ngồi đó, trong lòng hắn không khỏi đắc ý vô cùng. Ông đây mới là chủ của cái bệnh viện này. Đòi đấu với ta sao? Tiểu tử nhà ngươi còn chưa đủ tư cách.

Đây cũng chỉ là suy nghĩ của Nghiêm Thế Đông, chứ thực ra, người không để đối phương, không xem đối phương ra gì là Trương Dương mới đúng. Bởi lẽ Trương Dương thừa biết, hạng tôm tép như Nghiêm Thế Đông, có làm thế, chứ làm nữa cũng chẳng gây được chút sóng gió gì. Nhưng làm điều Trương Dương phải giật mình kinh sợ, là con tôm này thực sự cũng gây cho hắn chút bất lợi nho nhỏ này. Vẫn biết là đằng sau con tôm đó có vị đại nhân vật nào nhúng tay vào nữa, nhưng mọi chuyện vẫn là do con tôm đó khơi mào, gây ra. Thảo nào trước đó, đã từng có người nhắc nhở qua Trương Dương. Trên con đường làm quan, dù chỉ là một viên sỏi, nếu không cẩn thận chú ý, nó cũng có thể làm xước chân ngươi như thường. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Dạo gần đây, có hai việc mà Nghiêm Thế Đông phải dồn hết tâm sức của mình vào. Thứ nhất là hạng mục tu sửa lại dãy nhà chính bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em. Thứ hai chính là nhổ cái gai trong mắt, mau chóng đuổi Trương Dương đi. Mà hai việc này, hắn đều biết lợi dụng sức mạnh của quần chúng, vừa có sức mạnh, lại không sợ xảy ra sự cố. Phải thừa nhận, Nghiêm Thế Đông cũng không phải loại ngu dốt, làm quan lâu năm như vậy rồi, cũng học được chút mánh khóe thủ đoạn nhất định. Nhưng hắn cũng chẳng hơn người bình thường là bao, mới có chút thắng lợi như vậy, là liền ra vẻ đắc ý vênh váo.

Cũng chính sự đắc ý đó mà ngay trong bài phát biểu của hắn ở cuộc họp, hắn liền đề cập tới sự tha hóa biến chất của một số cán bộ trong nội bộ bệnh viện, hi sinh lợi ích tập thể, mưu cầu lợi ích bản thân. Đến kẻ ngu cũng biết, là Nghiêm viện trưởng đang nói đến Trương bí thư. Biết thì vẫn biết, nghĩ thì cũng chỉ nghĩ trong lòng, chẳng ai dám nói thành lời cả,

Trương Dương chỉ cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Thế Đông nói: “Là Nghiêm viện trưởng đang nói ta sao?”

Đương nhiên Nghiêm Thế Đông sẽ không thừa nhận, hắn cũng cười cười giảo hoạt đáp lại: “Ta chỉ lấy một ví dụ mà thôi, cứ không hề có ý nhắm vào ai cả. Tiểu Trương bí thư không nên cả nghĩ như vậy!”Trương Dương nghiêm mặt cười lạnh nói: “Mới đây ta cũng nghe chút chuyện của bệnh viện. Chẳng là có mấy vị chủ nhiệm khoa hò nhau ký tên tố cáo ta với cục y tế môi trường. Không biết có phải hay không nữa?” Ánh mắt Trương Dương quét nhìn cả đám người ngồi dưới hội trường. Hầu như tất cả mọi người có mặt ở đây, bị Trương Dương nhìn đều hơi cúi mặt xuống. Ở đây ai mà chẳng biết tính khí của tiểu Trương chủ nhiệm cơ chứ. Lúc tiểu Trương chủ nhiệm đang hỏi tội, nào có ai đủ cam đảm đứng dậy đáp lời.

Nghiêm Thế Đông cũng cảm thấy có chút không ổn. Thầm nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không sợ Trương Dương nổi điên. Nghiêm Thế Đông mỉm cười nhẹ giọng nói: “Chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ mà thôi. Tiểu Trương bí thư cũng đừng coi là thật chứ?”

Trương Dương đảo mắt nhìn Nghiêm Thế Đông lớn giọng quát: “Là ta nói ngươi đó!” Trương Dương giận dữ đập bàn cái rầm! đứng phắt dậy chỉ thẳng mặt Nghiêm Thế Đông mắng: “Đừng tưởng ta không biết. Chính ngươi cầm đầu kêu gọi mọi người ký tên kiện ta lên cục y tế môi trường. Ngươi nói ta nhận hối lộ dự án xây dựng trung tâm thẩm mỹ. Hôm nay ở trước mặt mọi người, ta với ngươi ba mặt một lời nói cho ra nhẽ. Ta muốn ngươi đưa ra chứng cứ xác thực, chứng minh ta nhận hối lộ.” Trương Dương ngừng một chút rồi hơi nhẹ giọng nói: “Ta thấy Nghiêm viện trưởng cũng là một đấng nam nhi, đường đường chính chính. Vậy mà không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt, đặt điều hãm hại người tốt, xúi giục người khác làm điều sai trái. Thực sự mất mặt quá đi!”

Bị Trương Dương hỏi cứng, sắc mặt Nghiêm Thế Đông tái nhợt cả đi. Trong lòng thầm mắng, chẳng biết thằng nhãi này có được dạy dỗ từ nhỏ nữa hay không, mà trước mặt bao người như vậy lại dám ngang nhiên mắng chửi mình thậm tệ. Hắn hừ lạnh một tiếng cả giận nói: “Ta không thèm so đo với loại cán bộ không có tố chất như ngươi!” Miệng thì nói không so đo tính toán, nhưng trong lòng lại thầm mắng chửi thằng nhãi con lưu manh côn đồ. Nếu như không phải cố kỵ địa vị cùng chỗ đông người, thì hắn đã thẳng tay dạy dỗ cho thằng nhãi con kia một trận rồi.

Trương Dương ha hả cười lớn: “Phải rồi, lão tử không có tố chất. Còn đám người các ngươi, đều là phần tử trí thức cả, tố chất cao hơn ta thực đó. Vậy mà cũng phải hò nhau viết đơn hãm hại người không có tố chất như ta. Các ngươi tưởng chỉ như vậy mà cũng đòi làm khó dễ ta hay sao? Nằm mơ!”

Trước mặt toàn thể cán bộ nhân viên bệnh viện, thân là viện trưởng, người có quyền lực cao nhất, Nghiêm Thế Đông sao có thể chịu mất mặt như vậy được. Học theo Trương Dương, ngón tay hắn chỉ thẳng mặt Trương Dương lớn tiếng quát lại: “Thái độ của ngươi như vậy là có ý gì? Có điều gì khúc mắc muốn phản ánh, thì phải gặp riêng người có thẩm quyền mà trình bầy. Ngươi làm như vậy, có biết sẽ ảnh hưởng tới mọi người như thế nào không hả?” Đến giờ Nghiêm Thế Đông cũng không kìm nén được lửa giận trong lòng nữa, giờ hắn cũng mặc kệ hình tượng, cùng địa vị của mình.

“Ta không cần biết. Ta chỉ biết một điều, ta không có làm gì sai trái, việc gì ta phải sợ đám tiểu nhân các ngươi. Trước mặt tất cả mọi người ở đây, ta chỉ nói một lời. Nếu như để ta biết được kẻ nào dám đặt điều vu khống hãm hại ta, thì đừng trách Trương Dương ta vô tình!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trong hội trường, đã không ít gã chủ nhiệm khoa vì câu nói này mà cúi gằm mặt xuống. Tiếng là phần tử trí thức có học đàng hoàng, hiển nhiên bọn họ việc gì phải sợ mấy thành phần lưu manh vô lại như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao, trước sát khí của Trương Dương, bọn họ lại không dám ho hoe một tiếng nào.

Từ lâu Nghiêm Thế Đông đã ghét cay ghét đắng cái tính kiêu căng ngạo mạn của thằng nhãi này. Giờ hắn không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Ta họp!” Lúc hắn vừa bàn trên bục hội trường bước ra. Trương Dương liền lật tay phải, lộ ra cục đá trong tay từ bao giờ. Từ một góc độ không ai nhìn thấy, Trương Dương búng nhẹ một cái, cục đá trong tay bay vèo đi, bắn đúng chân trái của Nghiêm Thế Đông.

Nghiêm Thế Đông vừa bước ra một cái, đột nhiên cảm giác chân trái nhói đau, hắn không tự chủ được mà khụy đầu gối xuống. Tuy chỉ là động tác khụy gối xuống, nhưng lại trùng hợp thay, hắn lại khụy gối ngay trước mặt Trương Dương. Toàn bộ người ở hội trường đều thất kinh, khi thấy Nghiêm viện trưởng, đột nhiên lại quỳ gối trước mặt tiểu Trương bí thư. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Sau một màn vừa rồi, Trương Dương liền nở nụ cười đầy mỉa mai: “Nghiêm viện trưởng, đừng khách sáo như vậy. Ngài muốn xin lỗi ta, thì chỉ cần nói một tiếng là được rồi, đại lễ như vậy, ta sao dám nhận? Ngài thấy đó, việc cỏn con này, việc gì ta phải chấp nhặt với ngài làm chi cho mệt?” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Nghiêm Thế Đông vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt cũng tím ngắt lại. Một người có tiếng là bình tĩnh như Nghiêm Thế Đông vậy mà trước mấy câu châm biếm của Trương Dương lại thẹn quá hóa rồ. Hắn như con thú hoang cùng đường, gầm lên một tiếng rồi vung nắm đấm lên, hung hăng nện thẳng vào mặt Trương Dương một phát. Tuy rằng Nghiêm Thế Đông là phần tử trí thức, nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc hắn không có sức lực. Trước kia, bởi vì ham mê đấu quyền anh nên hắn có học qua một chút, một quyền của hắn cũng không hề đơn giản chút nào.

Vừa ra quyền một cái Nghiêm Thế Đông liền giật mình tỉnh lại. Hắn liền nhận ra cái bẫy Trương Dương vừa giăng. Trước mặt nhiều người như vậy, thân là viện trưởng lại động chân động tay như đám du côn đầu đường xó chợ sao? Nhưng tên đã bắn, quyền cũng xuất ra rồi, hắn cũng chẳng thiết hình tượng của mình nữa. Giờ hắn chỉ muốn xả hết tức giận trong lòng, đánh cho thằng nhãi kia răng rụng đầy đất mới hả dạ.

Mọi người trong hội trường đều thấy rõ, tiểu Trương bí thư bị một quyền của Nghiêm viện trưởng đánh cho ngã lăn lốc dưới đất. Nhìn kỹ lại thì tiểu Trương bí thư hai mắt nhắm nghiền, không thấy động đậy chút gì, chắc là bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên. Bất quá, lại chẳng có ai để ý tới Nghiêm viện trưởng đang đứng ngây ngốc một chỗ.

Hắn không sững người mới là lạ. Hắn nào có đụng tới một cọng tóc nào của thằng nhãi kia đâu cơ chứ. Ngay lúc một quyền vừa rồi của hắn gần chặm mặt Trương Dương, thì thằng nhãi này liền đổ người ra phía sau tránh thoát. Vậy thì sao thằng nhãi này lại bất tỉnh nhân sự được cơ chứ? Đây cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu Nghiêm Thế Đông, còn toàn hội trường đều tận mắt trông thấy, Nghiêm viện trưởng, một quyền đánh ngất tại chỗ tiểu Trương bí thư.

Tham dự phiên họp tổng kết đều là chủ nhiệm các khoa nội ngoại của bệnh viện. Rất nhanh, có vài vị chủ nhiệm liền chạy lên bàn chủ trì hội nghị kiểm tra tình hình Trương Dương ra sao. Điều khiến cả đám chủ nhiệm phải giật mình hoảng sợ, khi phát hiện, không thấy tiểu Trương bí thư hô hấp nữa, mạch không không đập, chỉ là thân thể vẫn còn ấm, chứ chẳng khác gì người chết vậy.

Quả đúng như những gì Nghiêm Thế Đông đang suy nghĩ. Lúc quyền của hắn vừa tới nơi, Trương Dương liền khóe léo đổ người ra phía sau, tránh thoát trong gang tấc. Vừa ngã xuống đất, Trương Dương liền thi triển quy tức, làm thân thể trong thời gian ngắn lâm vào trạng thái chết giả. Tuy rằng tất cả mọi người có mặt ở đây đều là bác sĩ có tiếng, thế nhưng lại chẳng ai phát giác mưu kế này của Trương Dương. Y học hiện đại sao có thể hiểu được sự tinh túy của võ thuật cổ đại được.

Nghiêm Thế Đông vẫn đứng như trời trồng ở một chỗ, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn. Ánh mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi cùng kinh ngạc đến không ngờ. Trong lòng hắn vẫn tự nhủ. Mình nào có chạm tới hắn, nhưng sao hắn lại bị nghiêm trọng như vậy được? Thằng nhãi này không vì cú ngã nhẹ hều đó mà chết bất đắc kỳ tử chứ? Mãi một lúc sau, Nghiêm Thế Đông mới lẩm bẩm nói: “Ta chưa đánh hắn … Ta vẫn chưa đánh hắn mà …”

Triệu Tân Hồng lạnh lùng liếc mắt nhìn Nghiêm Thế Đông: “Ngươi không cần phải thanh minh. Có chuyện gì, cứ để cảnh sát xử lý đi!”

Lúc này Nghiêm Thế Đông mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu như chẳng may thằng nhãi kia chết thật, cho dù hắn có đánh trúng hay không đi chăng nữa, thì cũng đều không thoát khỏi tội danh giết người. Trong lòng Nghiêm Thế Đông đã hối hận cực độ. Con mẹ nó chứ! Tại sao đột nhiên lại mất kiềm chế như vậy chứ?

Vì Nghiêm viện trưởng đang bị tình nghi, nên Triệu Tân Hồng liền đứng ra chỉ đạo. Bảo mọi người, nhanh chóng đưa Trương Dương tới phòng cấp cứu. Còn nàng tự nhận làm tổ tưởng tổ cấp cứu Trương Dương.

Lúc đó sự việc diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người chỉ thấy Nghiêm viện trưởng đột nhiên quỳ xuống trước mặt tiểu Trương bí thư, xong hắn lại phẫn nộ gầm lên một tiếng, rồi tung một quyền ngay vào mặt tiểu Trương bí thư. Bởi vậy bọn họ liền kết luận, một quyền vừa rồi của Nghiêm viện trưởng quá nặng, nên tiểu Trương bí thư mới bị ngất đi như vậy.

Nhưng chỉ có mình Triệu Tân Hồng lại người khác bọ họ. Nàng biết, trước kia Trương Dương có thể một mình đơn đả độc đấu hạ gục hơn bốn mươi gã đàn ông lực lưỡng thôn Thanh Hà, vậy thì sao có thể bị một quyền đơn giản của Nghiêm Thế Đông đánh ngất như vậy được chứ? Hơn nữa trên mặt Trương Dương lại không có vết thương nào, chứng tỏ quyền vừa rồi của Nghiêm Thế Đông không hề nghiêm trọng như tưởng tượng. Ngẫm lại tất cả sự việc một chút, nàng liền nhận ra, đây chắc hẳn là Trương Dương muốn gài bẫy lại Nghiêm Thế Đông. Nếu như hắn muốn làm vậy, thì nàng cũng tương kế tựu kế, giúp Trương Dương làm lớn chuyện này hơn. Triệu Tân Hồng là một người thông minh, nàng nhận thấy, nếu như có thể xử lý thỏa đáng vụ việc này, người thu được lợi ích nhiều nhất, lại chính là nàng chứ không phải ai khác.

Trong bụng đã có suy nghĩ này, Triệu Tân Hồng liền làm lớn sự tình này hơn, khi nàng quyết định, báo cáo lên cục y tế. Rất nhanh, tin tức viện trưởng đánh ngất bí thư ngay trong buổi họp thường vụ làm kinh động toàn bộ đám lãnh đạo cao tầng huyện Xuân Dương. Truyện "Y Đạo Quan Đồ " Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Nhưng hầu như tất cả mọi người đều nghi ngờ tính xác thực của tin tức này. Nghiêm Thế Đông một quyền đánh ngất Trương Dương sao? Nếu không tận mắt chắc chẳng mấy người tin cho lắm. Dù tin hay không, thì nữ chủ tịch huyện Tần Thanh cùng cục trưởng cục y tế huyện Xuân Dương đều phải tới thăm Trương Dương, cũng là để xác thực chuyện tình thực hư ra sao.

Trương Dương vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng cấp cứu hồi sức, vẫn đeo đầy thiết bị theo dõi trên người. Viện trưởng Nghiêm Thế Đông sắt mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời đang ngồi ngoài cửa. Vừa rồi có mấy người của cục công an huyện tới điều tra. Nghiêm Thế Đông cảm thấy sự việc càng lúc càng đi chệch hướng. Giờ hắn như lâm vào vũng bùn, dù vùng vẫy thế nào đi chăng nữa, càng lúc lại càng bị kéo xuống sâu hơn. Hắn không cam tâm. Hắn đã bỏ bao công sức suy nghĩ, sắp đặt hãi hại Trương Dương. Chỉ không lâu nữa thôi, thằng nhãi kia bị đá khỏi bệnh viện là chuyện sớm muộn. Thế nhưng những thắng lợi trước mắt kia, chỉ vì một quyền lúc tức giận nhất thời lại xoay chuyển cả thế cục. Có cả tá người tận mắt nhìn thấy hắn đánh một quyền vào mặt Trương Dương. Nếu như thằng nhãi kia có mệnh hệ gì, thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Tuy đang cực kỳ sầu não, nhưng Nghiêm Thế Đông vẫn còn tỉnh táo. Hắn cũng nhận ra, Triệu Tân Hồng đang cố ý xé to chuyện này hơn. Ngay để cả cục trưởng cục y tế lẫn chủ tịch huyện, nàng ta cũng kéo cả vào. Nghiêm Thế Đông cũng thừa biết, nếu như chuyện này càng lớn, càng làm hắn mất địa vị, thì người hưởng lợi nhiều nhất lại là ả Triệu Tân Hồng kia. Lòng dạ đàn bà thật độc ác, một chiêu bỏ đá xuống giếng thực cao minh, nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Trước khi tới bệnh viện thăm Trương Dương, cục trưởng cục y tế Cao Chiêm Viễn đã hỏi qua ý kiến của một số lãnh đạo khác. Hành động của Nghiêm Thế Đông thực không thể chấp nhận được. Huyện ủy cũng đã tỏ rõ thái độ, không thể bao che hành động thô bạo như lưu manh của hắn được. Nếu như hắn vi phạm phát luật, thì cứ để bên công an tuy tố hình sự. Cao Chiêm Viễn cũng có chút quan hệ với Nghiêm Thế Đông. Bởi vậy lúc nói chuyện với hắn, Cao Chiên Viễn cũng dùng những lời lẽ nhẹ nhàng uyển chuyển. Một mặt khuyên nhủ hắn, một mặt nói quyết định của huyện ủy, sẽ tạm thời cách chức hắn để điều tra.

Nghiêm Thế Đông vẫn mặt mày ủ rũ, cúi gằm xuống. Nghẹn ngào hơn nửa ngày trời mới nặn ra được một câu: “Ta thực sự không có đánh hắn. Hay cả một cọng tóc ta cũng chưa chạm tới mà!”

“Tất cả mọi người ở đó đều thấy rõ, dù ngươi có nói vậy, cũng chẳng ai dám đứng ra làm chứng đâu. Lão Nghiêm à, ta thực không ngờ, ngươi lại có thể bị kích động đến như vậy được. Ài …!”

Ngay lập tức, Nghiêm Thế Đông trả lời lại: “Là có người muốn hãm hại ta!”

Chiêm Chiêm Viễn thở dài lắc đầu nói: “Nếu như ngươi đã biết như vậy, sao còn làm chuyện hồ đồ. Thôi, ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian đi!” Là một người ngoài cuộc, hiển nhiên Cao Chiêm Viễn rõ ràng sự việc hơn Nghiêm Thế Đông rất nhiều. Trước sức ép từ nhiều phía như vậy, Trương Dương đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ chờ đến ngày bị xử tội mà thôi. Thằng nhãi này lợn chết không sợ nước sôi, cố ý chọc tức Nghiêm Thế Đông, kiến hắn phạm sai lầm, kéo hắn cả hai cùng chết chung. Dù là bạn thân, Cao Chiên Viễn cũng không thể chấp nhận được sự ngu xuẩn này của Nghiêm Thế Đông. Một phép khích tướng cỏn con này, đến cả đứa trẻ lên năm cũng nhận ra, thế mà Nghiêm Thế Đông hết lần này tới lần khác đều rơi vào tròng. Có trách thì cũng chỉ trách hắn hàm dưỡng chưa cao.

Lại nói về vị nữ chủ tịch huyện Tần Thanh. Lúc đầu hay tin, nàng cũng đoán già đoán non, dựa theo tính cách thằng nhãi này, có hay chăng là hắn lại giở trò. Nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại cứ thấy lo lắng, bồn chồn không yên. Bên trong phòng bện, thấy Trương Dương mặt mày trắng bệch, nằm bất động trên giường, hơi thở yếu ớt. Đột nhiên Tần Thanh cảm giác như có gì đó chẹn ở cổ, cảm giác khó chịu vô cùng. Từ vẻ mặt của Tần Thanh, mọi người đều nhận ra vị nữ chủ tịch huyện này tỏ ra khá quan tâm lo lắng cho Trương Dương. Quan trường chú trọng nhất chính là sự ngầm ăn ý lẫn nhau. Triệu Tân Hồng là người biết ý, dẫn đầu lặng lẽ ra ngoài trước. Mấy người đi theo sau cũng ngầm hiểu ý, nối đuôi theo Triệu Tân Hồng ra cả bên ngoài. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trong phòng bệnh hiện giờ chỉ còn hai người, Trương Dương và Tần Thanh. Tần Thanh cứ ngơ ngác đứng một chỗ, lẳng lặng nhìn Trương Dương bất tỉnh nhân sự nằm trên giường. Nàng cắn cắn môi dưới, do dự một chút rồi nàng cũng nhích tay chạm vào bàn tay to thò ra bên ngoài của Trương Dương. Nhưng thực không ngờ đột nhiên bàn tay thằng nhãi này cử động, rồi tóm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Thanh. Tần Thanh suýt chút giữa vì sợ hãi mà hét toáng lên, nhưng thấy nụ cười xấu xa của thằng nhãi kia, nàng mới chứng thực được. Từ đầu tới cuối, đều là thằng nhãi này giở trò. Hắn cố ý lừa Nghiêm Thế Đông, để Nghiêm Thế Đông hiểu được cảm giác bị hàm oan ra sao. Tần Thanh liếc mắt nhìn ra bên ngoài một chút, rồi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hung hăng nói: “Ta chưa từng thấy kẻ nào đê tiện, hèn hạ bỉ ổi như ngươi. Cái loại thủ đoạn này mà ngươi cũng dùng được sao?”

Trương Dương thấp giọng nói: “Hắn làm một ta phải đáp lại mười. Hắn nghĩ rằng có thể dễ dàng đá ta ra khỏi bệnh viện, ta sẽ kéo hắn chết chung luôn!”

“Hồ đồ!” Tần Thanh cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Nàng cũng hiểu cảm giác bị hàm oan của Trương Dương. Đột nhiên bị người khác vu khống đặt điều hãm hại, sợ rằng sự nghiệp sẽ mất trong nay mai. Đừng nói là người nóng tính như Trương Dương, nếu là nàng, quả thực nàng cũng không cam chịu ngồi im chịu trận. Tuy rằng Trương Dương chọn thủ đoạn không mấy quang minh chính đại cho lắm, nhưng đó lại là cách hữu hiệu nhất trong tình cảnh bây giờ.

Trương Dương nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Hải Lan, cười cười nói: “Ngươi lo lắng cho ta lắm sao?”

Đột nhiên bị hỏi bất ngờ, Tần Thanh có phần hoảng loạn, vội vàng rút bàn tay mình về: “Ta là cấp trên của ngươi, quan tâm lo lắng cho cấp dưới, cũng là bổn phận của ta!”

Trương Dương vẫn cười tươi như hoa nói: “Chỉ thế thôi sao?”

Tần Thanh không dám đón nhận ánh mắt nồng cháy của Trương Dương. Quay mặt nhìn sang chỗ khác, cố gắng ổn định lại tâm tình một chút: “Chắc chắn Nghiêm Thế Đông phải bị xử lý, nhưng ngươi cũng không được làm lớn chuyện này hơn nữa. Ta cho ngươi một cơ hôi. Hoặc là ngươi lập tức tỉnh lại rồi đi ra, hoặc là ta sẽ vạch trần âm mưu của ngươi!”

Dường như Trương Dương cũng đoán trước Tân Thanh sẽ nói như vậy, hắn liền cười tủm tỉm trả lời: “Với tình hình hiện giờ, Tần chủ tịch nói xem, ta có nên tỉnh lại hay không?” Thằng nhãi này sớm đã có tính toán từ trước. Hắn bỏ công dàn dựng mọi chuyện như vậy thực chất có hai mục đích. Thứ nhất, là để cho thằng nhãi Nghiêm Thế Đông kia nếm thử cái cảm giác bị hàm oan. Thứ hai, Trương Dương cũng muốn nương theo chuyện này, giả bệnh nằm viện chơi dài ngày, tạm thời tránh đợt gió bão ngoài kia ít lâu.

Thấy vẻ mặt cười cười đầy ám muội của Trương Dương, Tần Thanh đúng là vô kế khả thi, chẳng còn biết nói gì nữa. Trầm ngâm một lúc, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi lập tức xuất viện cho ta, rồi chuẩn bị chuyển giao công tác. Tối nay tại quán hải sản Đông Pha, ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Tần Thanh nói xong liền vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tần Thanh rời đi, khoé môi Trương Dương không khỏi toát ra chút tiếu ý. Trong trí nhớ của hắn, thì đây là lần đầu tiên cô nàng Tần Thanh này chủ động gặp mặt, hơn nữa còn là gặp riêng. Chỉ một màn kịch nho nhỏ thôi mà sao lại lắm hiệu quả đến vậy? Mục đích đã đạt được, Trương Dương thấy cũng không cần thiết phải giả đò nữa. Huyện uỷ cũng đưa ra phán xét sơ bộ, tạm thời đình chỉ công tác của Nghiêm Thế Đông. Trong lúc Nghiêm viện trưởng công tác, thì phó viện trưởng Triệu Tân Hồng được bổ nhiệm làm nguyên viện trưởng, đứng ra quản lý điều hành bệnh viện. Đúng như dự đoán, cả bí thư lẫn viện trưởng đều bị tạm thời cách chức, hiển nhiên người được lợi nhất chính là Triệu Tân Hồng. Điều này đúng với câu, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Thực ra Triệu Tân Hồng cũng không muốn Nghiêm viện trưởng với tiểu Trương bí thư đấu đá lẫn nhau. Chẳng qua, Nghiêm Thế Đông vẫn cứ coi Trương Dương như cái gai trong mắt, cần phải loại bỏ. Cũng chính Nghiêm Thế Đông lợi dụng lúc Trương Dương không có mặt ở bệnh viện, xúi dục các chủ nhiệm khoa đẩy Trương Dương vào chỗ chết. Nhưng ai ngờ, tưởng rằng Trương Dương đã không còn đường thoát, thế nào lại quay ngược lại cắn cho hắn một phát chí mạng như vậy. Ở đời là vậy, làm ác tất bị quả báo. Giờ Nghiêm Thế Đông hắn bị quả báo rồi, còn trách cứ được ai nữa cơ chứ?

Quyết định tạm thời cách chức Nghiêm viện trưởng của huyện uỷ, vừa xuống tới nơi. Trương đại quan nhiên liền hồi phục một cách chóng mặt. Một người còn đang bất tỉnh nhân sự, chỉ như sống thoi thóp, thế mà chỉ nháy mắt một cái, liền khôi phục dáng vẻ mạnh mẽ khoẻ mạnh của thanh niên tuổi hai mươi. Có chủ ý của Triệu phó viện trưởng, đám hộ lý vẫn ghi rõ ràng rành mạch quá trình điều trị đến hồi phục của Trương Dương, và điều này cũng trở thành sự kiện có một không hai, chấn động toàn ngành y tế cả nước. Bên công an cũng đã thu thập đầy đủ bằng chứng liên quan vụ án. Tiểu Trương bí thư cũng đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần Trương Dương thích, bất kỳ lúc nào cũng có thể khởi tố Nghiêm Thế Đông tội cố ý hành hung người khác, gây thương tích nghiêm trọng.

Trương Dương làm thủ tục xuất viện xong, buổi tối liền vội vàng chạy tới quán hải sản Đông Pha. Lúc tới nơi, đã thấy Tần Thanh ngồi chờ trong một phòng trên bè nổi tự bao giờ. Hai ngày hôm nay trời nắng to, tuy rằng trong phòng đã bất điều hòa, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác khô nóng khó chịu. Cửa phòng mở ra, Trương Dương mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, quần jean màu xanh, thong dong đi vào. Lúc này Trương Dương mới để ý, Tần Thanh cũng ăn mặc giống hệt mình, cũng áo sơ mi ngắn tay màu đen, cũng quần jean màu xanh. Mà những đôi tình nhân thường thường thích ăn mặc giống nhau như vậy. Tần Thanh cũng nhận ra điều đó, nên nụ cười có hơi ngượng ngùng bối rối.

“Thực trùng hợp quá đi!” Trương Dương kéo ghế, ngồi xuống phía đối diện Tần Thanh. Đây cũng chỉ ngẫu nhiên, chứ Trương Dương cũng chẳng việc gì phải ăn mặc giống hệt Tần Thanh, mà hắn có biết nàng ta hôm nay mặc gì đâu, mà bắt chiếc được?

Tần Thanh bâng quơ hỏi nhỏ: “Uống gì đây?”

Trương Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là uống bia đi? Trời nóng, uống rượu không có tốt cho sức khỏe!”

Tần Thanh cũng chọn thêm mấy món, hai nguội bốn nóng. Hai người ăn như vậy cũng là vừa đủ.

Tần Thanh nhấp một ngụm bia, quét mắt nhìn Trương Dương một lượt rồi mới nhẹ giọng nói: “Ngươi gài bẫy Nghiêm Thế Đông như vậy, e rằng có hơi quá đáng quá không? Là một cán bộ đảng viên, không được lấy việc công trả thù riêng như vậy!”

Trương Dương cũng biết, lần này gặp mặt, nàng ta chủ yếu là nhắc để chuyện công việc, bởi vậy Trương Dương cũng không trả lời ngay, vẫn thản nhiên uống một ngụm bia, ăn một miếng lớn nữa vui vẻ nói: “Bia uống ngon thật. Ta thích nhất là uống bia của Cáp Nhĩ Tân!”

Tần Thanh thấy Trương Dương cố ý lảng tránh câu hỏi của mình, tuy tức giận trong lòng nhưng cũng không để lộ ra ngoài mặt. Nhưng chẳng hiểu sao, nàng thân là chủ tịch huyện, là lãnh đạo, cấp trên của hắn. Vậy mà mỗi lần gặp mặt thằng nhãi này, thì nàng lại cứ như thuộc hạ của hắn vậy. Mình nói gì, làm gì hắn cũng chẳng thèm để ý, chẳng thèm để mình vào mắt chút nào. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Trương Dương, toát lên vẻ khó chịu cực độ, Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trương Dương cũng nhận ra vị nữ chủ tịch xinh đẹp kia nổi giận thực sự rồi. Nhưng thằng nhãi này vẫn cứ lợn chết không sợ nước sôi, vẫn cười cười cợt nhả trêu đùa: “À, còn chuyện này nữa. Hiện giờ ở đây chỉ có hai ta, ngươi thích ta gọi là chị Thanh, hay thích ta gọi là Tần chủ tịch vậy?”

Tần Thanh ghét nhất cái tính cợt nhả của thằng nhãi này. Nàng nghiêm mặt lại, trừng mắt nói: “Tối nay ta gọi ngươi tới đây là để bàn chuyện công tác. Ngươi bớt nói mấy lời linh tinh đi.” Những lời này của nàng là ám chỉ cho Trương Dương biết. Hiện giờ ta đang nói chuyện với ngươi với tư cách của một chủ tịch huyện, cấp trên của ngươi. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Thanh, Trương Dương vẫn không đứng đắn hơn chút nào, cứ cười cười cợt nhả: “Vậy ta nói Tần chỉ tịch nghe. Ta mà phải chấp nhặt cái hạng người như Nghiêm Thế Đông sao? Hắn chưa xứng!” Nói xong Trương Dương đột nhiên thay đổi. Lắc lắc đầu thở dài một tiếng, giọng nói đầy u buồn: “Ta vẫn nghĩ ngươi là người hiểu rõ con người ta nhất. Ta thậm chí còn coi ngươi như hồng nhan tri kỷ. Thế nhưng hôm nay ta mới phát hiện ra, ra đã nhầm!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Nghe mấy lời chân tình của Trương Dương, Tần Thanh thấy buồn nôn, sởn cả tóc gáy. Đôi mắt phượng trợn tròn lên lạnh lùng nói: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. Đừng nói mấy lời làm ta buồn nôn như vậy nữa!”

Trương Dương cười hắc hắc nói: “Căn bản ta không thèm để vào mắt cái hạng tiểu nhân ku con như Nghiêm Thế Đông. Nếu nói là tức giận thì ta nên giận Tần chủ tịch huyện ngươi mới phải. Thử nghĩ lại mà xem, đầu tiên ngươi đá ta khỏi ban đầu tư – sở thương mại một cách không thương tiếc. Bây giờ, ta còn chưa ngồi nóng đít cái ghế bí thư bệnh viện bảo vệ chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, ngươi lại định chuẩn bị đá ta đi chỗ khác nữa. Ta là đàn ông, có lòng tự ái. Ngươi đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta hay chưa?”

Bị Trương Dương chất vấn ngược lại, nàng cũng bình tĩnh hơn, chỉ nhỏ giọng nói: “Vì vậy ngươi mới trút tất cả tức giận lên đầu Nghiêm Thế Đông sao? Vì ngươi cảm thấy vị trí của mình lung lay, sắp bị giáng chức, nên mới nghĩ cách túm hắn cùng nhau chết chung sao?”

Trương Dương cây ngay không sợ chết đứng dõng dạc đáp trả: “Có trách thì trách thằng nhãi đó khơi mào, giở trò ám toán ta. Nếu ta có bị giáng chức, thì cũng phải cho thằng nhãi đó nếm mùi khổ sở theo.”

Tần Thanh thở dài một hơi chán nản nói: “Ngươi đừng lúc nào cũng độc mồm độc miệng như vậy có được không? Nếu như ngươi muốn tiến xa hơn, thì nhất thiết không được gây thù chuốc oán với người khác. Cũng đừng nên xem thường bất cứ điều gì. Ngươi nên nhớ, dù chỉ là một viên đá nhỏ giữa đường, nếu ngươi không cẩn thận chú ý, thì nó cũng có thể làm xước chân ngươi như thường!”

Trương Dương nheo nheo hai mắt lại. Đương nhiên Trương Dương cũng hiểu Tần Thanh đang muốn ám chỉ điều gì. Nhưng hắn là hắn, nguyên tắc của hắn khác với người khác, phong cách hành xử của hắn cũng phải khác người.

Trước khi tới đây, Tần Thanh cũng hi vọng, lần này có thể thuyết phục hắn. Nhưng lời qua tiếng lại đã lâu như vậy, Trương Dương vẫn cứ cứng đầu như cũ, nhất quyết không chịu sửa đổi. Thực lòng mà nói, lần này cũng do Nghiêm Thế Đông giở trò làm bậy trước. Nhân lúc Trương Dương không có mặt ở bệnh viện, liền đứng ra rủ rê xúi giúc chủ nhiệm các khoa ký tên viết đơn tố cáo việc làm mờ ám của Trương Dương, rồi lại còn bày ra cái trò bãi công tập thể nữa chứ. Trương Dương vì tức giận mà cho hắn một bài học cũng là thích đáng. Chỉ là tình thế hiện giờ đang khá gay gắt, nếu còn làm sự việc lớn hơn, thì chỉ tổ gây bất lợi ngược lại hắn. Hắn càng nguy hiểm, nàng muốn bảo vệ hắn lại càng khó hơn. Bởi vậy nàng mới gặp riêng hắn, muốn lật ngửa bài nói thẳng luôn cho hắn biết.

Những ngón tay trắng nõn của Tần Thanh nhẹ gõ xuống mặt bàn theo một tiết tấu nhất định. Đây là cách riêng của nàng lúc nàng suy nghĩ, hay bình tâm lại. Một lúc sau nàng mới nhẹ giọng nói: “Trương Dương, hẳn ngươi cũng biết, dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện khá bất lợi cho ngươi. Ta nhận thấy, nếu cứ để ngươi ở cương vị hiện tại thì cũng khó lòng triển khai công tác cho tốt được.”

Trương Dương vẫn cứ thản nhiên ăn uống như thường. Tần Thanh nói xong hắn mới hờ hững hỏi ngược lại: “Phải chăng ta đã gây khó dễ gì cho Tần chủ tịch vậy?”

Tần Thanh nhẹ giọng nói: “Hai năm trước, huyện nhà đã xây xong văn phòng đại diện Bắc Kinh. Tạ Vân Đình nguyên chủ nhiệm văn phòng ở đó, nhưng do tham ô của công nên bị huyện nhà cách chức. Bởi vậy chỗ đó vẫn còn khuyết mất vị trí chủ nhiệm. Ta dự định chuyển ngươi tới đó nhậm chức!”

Trương Dương cũng thấy hơi ngạc nhiên đôi chút. Dạo gần đây hắn đã cảm nhận thấy mùi nguy hiểm của đợt giông bão sắp tới. Đến ngay cả Lý Trường Vũ cũng bỏ quan hệ của hắn sang một bên. Nếu như Tần Thanh là người sáng suốt, chắc chắn sẽ có những động thái phân rõ giới hạn với hắn. Nhưng những lời vừa rồi của nàng ta, muốn chuyển hắn tới Bắc Kinh, chính là có ý để hắn tránh đầu sóng ngọn gió. Làm như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ gặp không ít phiền toái. Trương đại quan nhân sao có thể vì an nguy của bản thân mà để nữ nhân khác phải gánh chịu thay cho hắn. Trong lòng Trương Dương không khỏi thấy cảm động, hắn lẳng lặng ngắm nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh: “Ngươi việc gì phải làm như vậy. Cần gì phải vì ta mà phá hỏng tiền đồ của mình? Ta thậm chí đã nghĩ qua, sẽ rời khỏi đây …”

Đột nhiên Tần Thanh lên tiếng, cắt ngang lời Trương Dương: “Ta tin ngươi không có nhận tham ô hối lộ. Cho dù bọn họ có điều tra hơn nữa, căn bản cũng không tìm ra chứng cứ gì. Ta làm vậy cũng là muốn tốt cho ngươi. Thân là nam tử hán, lại vì chuyện này mà giả bệnh nằm viện hòng trốn tránh qua chuyện. Ngươi phải dũng cảm ưỡn thẳng ngực mà đương đầu khó khăn chứ?”

Trương Dương gật gật đầu đồng ý. Nghe Tần Thanh nói xong, ánh mắt Trương Dương tràn đầy sự kiên định rắn giỏi như thủa nào, hắn mấy máy môi nói: 

“Cảm ơn! Ta sẽ nghe lời chị, sẽ là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, ưởng thẳng ngực mà gánh chịu!”

Đọc truyện chữ Full