Trương Dương tiếp nhận chén trà từ tay An Ngữ Thần, nhấp một ngụm rồi nói: “Thiết Quan Âm thượng hảo hạng!”
Những lời vừa rồi của An Chí Viễn nói ra thập phần rõ ràng là tình cảnh hiện tại của lão đang rất khó khăn.
An Chí Viễn ngồi dậy nói: “Ta không có bệnh, nếu nói có bệnh thì đó là tâm bệnh!”
Trương Dương lẳng lặng nhìn An Lão, vị lão nhân này hẳn đối với mục đích của hắn tới đây rất rõ ràng, cho nên hắn căn bản không cần phải nói nhiều, chỉ cần lắng nghe là đủ.
An Chí Viễn nói: “Gần đây nhà ta gặp nhiều chuyện phiền phức, thằng con lớn có chút chuyện, kỷ ủy theo dõi nó, bên công an kinh tế thì theo dõi ta, tập đoàn An Thái bị theo sát, mọi chuyện cứ rối hết cả lên, rất nhiều chuyện cũ từ ngày xưa cũng bị lôi ra nhắc lại, bọn họ rõ ràng là muốn hạ bệ ta, muốn khiến cho An gia không thể ngóc đầu lên được.” Vừa nói, trên mặt An lão gia từ toát ra một vẻ lăng nhiên bất khả xâm phạm.
Trương Dương đối với An gia xảy ra chuyện gì không quan tâm, hắn quan tâm chính là kế hoạch khai thác Thanh Thai Sơn, số tiền rót vào đó có phải là tiền đen hay không? An lão này mục đích rốt cuộc có phải là rửa tiền hay không?”
An Chí Viễn ánh mắt đầy thâm ý đánh giá Trương Dương: “Trương Dương, ta vẫn luôn coi ngươi như là một tiểu bằng hữu, cho nên có chuyện gì cứ khẳng khái mà nói ra, không cần thiết phải vòng vo. Ngươi lần này tới tìm ta có phải là có phiền phức gì không?”
Trương Dương gật đầu, nếu An Lão nhìn ra mục đích mình đến đây thì hắn không cần phải giấu giếm làm gì: “An Lão! Chuyện khai thác du lịch tại Thanh Thai Sơn gặp phiền phức rất lớn.”
An Chí Viễn thở dài: “ài chính của tập đoàn hiện bị đóng băng, không thể thực hiện mọi giao dịch. Muốn tiếp tục rót vốn đầu từ phải chờ qua cái nguy cơ này, ta cần một chút thời gian.”
Trương Dương lắc đầu: “An Lão, ngài chưa hiểu ý tứ của ta, ta muốn nói không phải là vấn đề tài chính mà vấn đề về nguồn gốc cảu tài chính. Hiện có nhiều lời đồn đại, ngài lợi dụng việc đầu tư khai thác tại Thanh Thai sơn để tiến hành rửa tiền, cho nên chuyện này đã tạo thành một cơn lốc chính trị.”
An Chí Viễn nhất thời trầm mặc hẳn xuống, lão mở hộp bánh, lấy ra một cái bánh, chậm rãi nhấm nháp, một lúc lây sau mới nói: “Bọn họ đã cho tiền của ta là tiền đen, vậy chuyện này rõ ràng là liên lụy rất nhiều quan viên hả?”
“Ngài hẳn là biết, nếu như đúng món tiền đó bất minh thì tình thế trở lên rất nghiêm trọng. Hiện tại thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ đã bị song quy, chủ tịch huyện Xuân Dương đồng dạng cũng đối mặt với nguy cơ. An Lão, ta rất tin tưởng ngài, ngài đầu tư về gia hương là một chuyện tốt, thế nhưng hiện tại chuyện lại trở lên như thế này, ta nghĩ ngài nên xuất ra chứng cứ chứng minh số tiền đầu từ rõ ràng, không nên để cho những người vô tội bị liên lụy.”
An Chí Viễn bỏ cả miếng bánh đang ăn dở còn lại vào miệng, ăn rất từ từ, có vẻ rất hưởng thụ, sau đó tựa lưng vào thành giường, chậm rãi nhắm mắt, làm người khác nhìn vào thấy lão có vẻ như căng bụng trùng mắt, đang muốn nghỉ ngơi rồi. Trong mắt Trương Dương nhìn thì cái thái độ này của lão cũng tương đương với hạ lệnh trục khách, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, thì An Chí Viễn mở miệng nói: “Lúc ta mới đặt chân tới Hồng Kông này, hai bàn tay trắng, một xu dính túi không có, một người từ đại lục, một đứa con của tên tướng cướp, muốn đặt chân vững ở Hồng Kông này thì dựa vào cái gì? Là dựa vào dũng khí, dựa vào nắm tay, tại đây long ngư hỗn tạp, muốn đứng vững thì chỉ có ngươi phải ác, ác hơn những kẻ kia!”
An Chí Viễn vẫn nhắm hai mắt, tựa hồ đang suy nghĩ về quá khứ xa xôi của lão, lão từng trải qua những năm tháng tranh đấu ngoan cường, hắn dựa vào nắm tay, dựa vào thanh đao, mạnh mẽ tạo ra một con đường bằng mồ hôi và máu. Những năm bảy mươi, khi thế lực của lão đang thịnh, lão khéo léo tạo ra cái Tín Nghĩa Đường, danh tiếng còn nổi hơn cả Tam Hợp Hội.
Sau khi thê tử mất đi, khiến cho lão dần thấy hiểu ra nhiều điều, lão quyết tâm thay đổi triệt để, đưa con đường làm ăn của gia tộc quay sang đường đường chính chính. Lúc quyết định thế này, lão và con trai thứ tư là An Đức Uyên xảy ra xung đột kịch liệt, An Đức Uyên và lão đoạn tuyệt cả tình nghĩa phụ tử, rồi An Đức Uyên bỏ đi sang Đài Loan. Nhoáng cá đã hơn hai mươi năm, trong khoảng thời gian này, An Chí Viễn hoàn toàn làm trong sạch con đường làm ăn của gia tộc, trong đó nỗ lực và cái giá phải tra thì người ngoài khó có thể hình dung ra được, ngay cả Tín Nghĩa Đường nổi danh hắc đạo Hồng Kông cũng mai danh ẩn tích. An Chí Viễn tự nhận rằng đã hoàn toàn tẩy sạch sinh ý của cả gia tộc, lão rốt cuộc cũng có thể an hưởng tuổi già, đã nhiều năm như vậy, lão vẫn chưa có một lần về quê hương, đây cũng là xuất phát từ vấn đề làm hắn trong giới hắc đạo, khó có thời gian yên ổn để rời khỏi Hồng Kông được.
Thật không ngờ vừa mới chưa được bao lâu thì lại có kẻ bới chuyện này lên, sự kiện này cũng xuất phát từ con trai cả của lão. An Chí Viễn thở dài: “Ta hơn hai mươi năm đưa An gia trờ lại còn đường trong sạch, không ngờ trong mắt người khác vẫn còn là hắc đạo!” Nói xong lão chậm rãi mở đôi mắt, nhìn thẳng vào Trương Dương nói: “Trương Dương, ngươi yên tâm, đối với gia hương, đối với cố nhân, ta không hề có chút ý đồ gì, số tiền ta đầu tư về gia hương hoàn toàn là tiền sạch, ta sẽ nhanh chóng làm rõ ràng, cấp cho gia hương một cái công đạo!”
Từ trong ánh mắt An Chí Viễn, Trương Dương thấy được thành ý của lão, gật đầu nói: “Ta tin tưởng ở ngài!”
Ngoài cửa có một gã hình như là bảo tiêu của An lão tiến vào, giọng nói thất kinh: “Lão gia, đạt sự bất hảo rồi!”
“Minh thiếu gia có chuyện rồi! Cảnh sát lục soát xe hắn có thấy độc phẩm, hoài nghi hắn có giấu chất cấm, hiện đã bắt giữ hắn rồi.”
An Chí Viễn trợn hai mắt cả giận nói: “Sao lại có thể? Đạt Minh chưa bao giờ dính dáng vào mấy cái chuyện đó!” An Đạt Minh là con trai của nhị nhi tử lão, sau khi học xong ở Mỹ trờ về làm việc cho tập đoàn. Thái độ làm việc của hắn rất kiên định khẳng khái, trong đám cháu, An Chí Viễn coi trọng nhất là hắn, trong lòng dự định tương lai sẽ đưa hắn trở thành người điều hành An gia. Thật không ngờ bây giờ lại phát sinh chuyện như thế này.
An Chí Viễn nhanh chóng bình tĩnh lại, mấy ngày nay mặc dù lão vẫn tĩnh dưỡng trong ý viện, nhưng không lúc nào là không quan tâm tới mọi sự tình bên ngoài, lão đã sớm ý thức được đứa con cả bị kỷ ủy điều tra mới chỉ là bắt đầu, hẳn là có kẻ tiến hành một loạt những hoạt động nhằm vào An gia. An Chí Viễn chau mày một chút, trong khoảng thời gian rất ngắn đưa ra một yêu cầu hết sức quyết đoán: “Tiểu yêu! Đi nói với bọn họ, ta muốn lập tức xuất viện!”
An Ngữ Thần có chút kinh ngạc nhìn gia gia, không biết vì sao tự nhiên trong đầu nàng lại đột nhiên xuất hiện chút ý niệm hưng phấn.
An Chí Viễn nói: “Cái gì phải tới chung quy cũng tới. Để ta xem rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng muốn chơi ta!”
Tuy lần này chỉ gặp qua loa An Chí Viễn một chút, nhưng Trương Dương cảm giác rõ ràng tình cảnh lão đầu này hiện nay không ổn, hắn bèn đứng dạy xin phép cáo từ. Lúc này An Chí Viễn nhẹ giọng nói: “Trương Dương, ngày kia là mừng thọ bảy mươi của ta. Ngươi vui lòng đến dự chứ?”
Trương Dương sảng khoái gật đầu nói: “Hảo! Không thành vấn đề, ta vừa vặn muốn ở lại Hồng Kông chơi vài ngày!”
An Ngữ Thần có chút kì quái, nguyên bản gia gia không định tổ chức tiệc mừng thọ, chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại cải biến chủ ý, nếu như ngày kia tổ chức tiệc, hiện tại mới bắt đầu chuẩn bị xem chừng hơi gấp gáp.
An Chí Viễn nói: “Mà cũng đã lâu rồi ta chưa có tụ họp với đám lão bằng hữu. Tiểu Yêu, liên hệ với Chu luật sư, lập tức nộp tiền bảo lãnh cho Minh ca ra, ta không muốn hắn phải chịu ủy khuất ở cái cục cảnh sát ấy chút nào.”
“Ân!”
An Ngữ Thần tiễn Trương Dương đi ra ngoài, trên mặt nàng từ đầu tới cuối không có chút tươi tỉnh nào mà ngược lại, xem ra tâm sự của nàng rất nặng.
Trương Dương đưa số điện thoại tại Hồng Kông của mình cho An Ngữ Thần, đây là lúc tới Khâu Nguyệt đưa cho hắn sử dụng, hắn thoải mái nói với An Ngữ Thần: “Mọi việc rồi sẽ rõ ràng thôi, ta nghĩ chuyện này sẽ qua nhanh!”
An Ngữ Thần mấp máy miệng: “Sư phụ xin lỗi…!” Vành mắt của nàng có hơi đỏ lên.
Trương Dương tươi cười: “Tiểu Yêu, ngươi không phải xin lỗi. Hiện tại, tình huống như thế này chẳng ai muốn xảy ra cả.” Hắn vẫy vẫy tay chào An Ngữ Thần rồi rời đi.
An Ngữ Thần lẳng lặng đứng ngoài đại môn, yên lặng nhìn bóng lưng hắn mãi cho tới khi tiêu thất hoàn toàn.
Trương Dương dọc theo con đường chậm rãi bước, đối với tình cảnh hiện tại của An lão hắn rất đồng tình, thế nhưng lại hoàn toàn là lực bất tong tâm, có muốn tương trợ cũng chẳng thể làm điều gì được, dù sao nơi đây đối với hắn cũng quá xa lạ. Hắn đối với An lão cũng không hiểu biết nhiều, hắn vốn chỉ biết tới cái lão đầu hòa ái hiền lành ở Xuân Dương ngày trước thôi, thật không ngờ tới đây mới thấy các mặt sâu xa đến như vậy.Một chiếc Toyota đen chạy tới đỗ bên cạnh Trương Dương, một gã trung niên nam tử thò đầu ra mỉm cười nói: “Trương Dương! Lên xe đi!”
Trương Dương nao nao, nghĩ không ra tại Hồng Kông này cư nhiên cũng có ngươi nhận ra hắn. Nhưng nghĩ kĩ lại người này mình vốn chưa có gặp qua, ngay cả một chút ấn tượng cũng không có. Trương đại quan nhân vốn lòng hiếu kì rất lớn, hơn nữa hắn vốn không phải người sợ nọ sợ kia, bất quá tại nơi xa lạ này vẫn cần một chút cảnh giác: “Ta có quen ngươi sao?”
Trung niên nam tử vẫn tươi cười: “Ngươi không nhận ra ta không có nghĩa là ta không biết ngươi. Có điều chắc chắn ngươi biết Đỗ Thiên Dã. Ha ha. Ta là bằng hữu của hắn!”
Trương Dương hơi lạ, Đỗ Thiên Dã? Chuyện mình đi Hồng Kông khá là kín đáo, Đỗ Thiên Dã thế nào lại biết được? Trung niên nhân kia vừa nhắc tới cái tên Đỗ Thiên Dã, tới chín phần là có quan hệ với ban kỷ ủy trung ương rồi. Lẽ nào mình tới Hồng Kông mà cũng cho ngươi theo dõi.
Hắn càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, lập tức gật đầu, mờ cừa bước vào trong xe ngồi. Ghế sau xe còn có một gã thanh niên nam tử, khuôn mặt biểu tình thần phần lãnh khốc, ánh mắt nhìn người khác cũng có vẻ rất không thiện cảm. Trương Dương nguyên bản muốn tươi cười chào hắn, nhưng nhìn cái bộ dạng của tên này, lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói câu gì rồi quay lại phía trung niên kia hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Trung niên nam tử này mỉm cười vươn tay ra phía Trương Dương: “Tự giới thiệu một chút, ta là Hình Triêu Huy, chủ nhiệm văn phòng 4 thuộc cục quốc an Hồng Kông. Người này là Trần Kim Kiện – trợ thủ của ta.”
Trương Dương vừa nghe ngạc nhiên tròn cả mắt, cục quốc an Hồng Kông. Trước đây hắn cũng từng nghe qua về đơn vị này, nó cũng tương đương như cơ quan tình báo trung ương Mỹ CIA, hay KGb của Liên Xô cũ. Chính sách và thủ đoạn luôn cứng rắn đối đầu với các thế lực làm tổn hại đến lợi ích quốc gia, thế nào lại tìm mình làm cái gì.
Hình Triêu Huy nhìn Trương Dương đang khó hiểu, mìm cười nói: “Gần đây chúng ta tiến hành điều tra đối với An Chí Viễn, từ lúc ngươi tiến nhập y viện chúng ta đã bắt đầu chú ý tới ngươi. Đối với thân phận của ngươi cũng đã tiến hành điều tra, xác nhận ngươi là chủ nhiệm văn phòng đại diện Xuân Dương tại Bắc Kinh, qua liên hệ, chúng ta cũng biết là ngươi tìm An Chí Viễn là vì vấn đề đầu tư tại Thanh Thai Sơn.”
Trương Dương vẫn không muốn đem tình hình thực tế nói cho bọn họ, giảo hoạt nói: “Hình chủ nhiệm, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta lần này tới đây tuần túy xuất phát từ tình cảm, chỉ muốn xem xem bệnh tình của lão thế nào thôi. Đối với chuyện của lão, ta không có hứng thú.”
Nét cười trên mặt Hình Triêu Huy biến mất: “Trương Dương, chúng ta đều là cán bộ quốc gia, vô luận là ở đâu, việc đầu tiên cần phải làm là đặt lợi ích quốc qua lên đầu. Ta mong muốn ngươi có thể xử sự như một Đảng viên tiêu chuẩn. Hãy công bình là nói ra những gì ngươi biết.”
Trương Dương nhìn Hình Triêu Huy, đột nhiên toát ra một câu: “Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”
Hình Triêu Huy gật gật đầu, hắn cầm lấy điện thoại, bấm bấm vài số, sau đó đưa máy cho Trương Dương: “Đỗ chủ nhiệm nói chuyện với ngươi!”
Trương Dương tiếp nhận điện thoại, quả nhiên là Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã thở dài: “Trương Dương, đám Hình chủ nhiệm bọn họ xuất phát điểm là ý tốt, chỉ là điều tra việc này thôi. Mong muốn ngươi có thể phối hợp với bọn họ, như vậy mới có thể sớm làm rõ chuyện này, giúp những người có liên lụy.”
Trương Dương tức giận nói: “Ta nếu nói tới Hồng Kông chỉ thăm An lão ngươi có tin không?”
Đỗ Thiên Dã trầm ngâm một chút rồi nói: “Tần Thanh đã bị song quy rồi!”
Tuy rằng biết chuyện này không tránh khỏi, nhưng nghe Đỗ Thiên Dã nói, Trương Dương vẫn hơi giật mình một chút, sau đó hắn yên lặng, cúp máy, đưa trả lại cho Hình Triêu Huy: “Ngươi muốn biết cái gì?”
“Nội dung ngươi cùng An Chí Viễn nói chuyện!”
Trương Dương nói: “Ta tới Hồng Kông là muốn gặp An Lão để hỏi một chút, hỏi hắn về số tiền đầu tư tại Thanh Thai Sơn rốt cuộc có phải là tiền đen giống như đồn đại không? Có đúng là lão lợi dụng đầu tư tại Thanh Thai Sơn để tiến hành rửa tiền hay không?”
Hình Triêu Huy gật đầu hỏi tiếp: “Hắn nói thế nào?”
“Hắn nói tiền sạch, có trời đất chứng giám!”
Hình Triêu Huy đạm nhiên cười nói: “Cán bộ quốc gia chúng ta quan tâm là chứng cứ chứng thực, còn hắn nói cái gì cũng không quan trọng.” Hắn hướng Trương Dương nói: “An Chí Viễn đối với ngươi không có chút phòng bị nào, ta muốn ngươi phối hợp cùng cục quốc an hành động.”
Trương Dương minh bạch, cái gọi là phối hợp này chính là người ta rốt cuộc là muốn hắn làm công tác gián điệp. Hắn suy nghĩ kĩ chuyện này, nếu kỷ ủy và cục quốc an đã biết hắn tới Hồng Kông thì xem ra bản thân tại Hồng Kông làm gì cũng phải thận trọng, dù sao hắn cũng đang ở trong thể chế, làm chuyện gì cũng đành phải tuần thủ nguyên tắc đặt lợi ích quốc gia lên đầu. Tuy rằng Trương Dương không phải là một người quy tắc gì, nhưng dù sao hắn muốn tiếp tục lăn lộn trên quan trường thì đành phải nhượng bộ, nhưng Trương đại quan nhân không phải là một người cam chịu người khác bài bố, tiểu tử này tối am hiểu chính là cò kè mặc cả, hắn trực tiếp nói: “Vậy ta được cái gì tốt?”
Hình Triêu Huy nở nụ cười.
Từ những hiểu biết của hắn về Trương Dương qua tư liệu, hắn biết thằng nhãi kia không phải là cái dạng lương thiện gì, hắn cò kè mặc cả hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hình Triêu Huy. Hình Triêu Huy thấp giọng nói: “Ngươi muốn cái chỗ tốt gì?” Hắn cũng không phải là một kẻ câu nệ cũ kĩ, công tác nhiều năm cũng khiến cho tính cách rất linh hoạt so với nhiều đồng nghiệp thì khá hơn nhiều.
Trương Dương nhỏ giọng: “Ta đến bây giờ vẫn chỉ là một cán bộ phụ cấp!”
Trần Kim Kiện một bên lộ ra thần tình vô cùng xem thường, điều đó không có tránh khỏi con mắt Trương Dương, trong lòng thầm giận, con mẹ nhà ngươi, việc lão tử liên quan cái rắm gì tới ngươi, ngươi tốt nhất sau này đừng có rơi vào tay ta.
Hình Triêu Huy cũng trả lời thẳng thắn: “Trương Dương, nếu như ngươi có thể giúp chúng ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta có thể đáp ứng với ngươi, khi về nước, ta sẽ giúp ngươi lên chức một bậc. Hơn nữa chi phí tiêu hao lần này ngươi đi Hồng Kông, toàn bộ sẽ do cục quốc an phụ trách.”
Trương Dương không nghĩ rằng hắn sẽ sảng khoái đáp ứng như thế, hắn lập tức cảm thấy hối hận, một cấp? Ta kháo! Trương đại quan nhân mặt dày lên giá: “Sắp tới ta cũng được đề thăng lên chính khoa rồi!”
Hình Triêu Huy mặc dù ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng không nhịn được thầm chửi, tên tiểu tử đích xác là mặt dày a. Cho rằng lão tử không xem qua lý lịch ngươi ư? Mới bước chân vào thể chế không tới một năm, cái vị trí cán bộ phụ cấp này không biết là phải dựa vào thủ đoạn gì mà lên được, hiện tại cho ngươi lên chính khoa đã là tốt lắm rồi, cư nhiên lại không biết xấu hổ mà đòi thêm? Thực sự tư liệu đưa ra không hoàn toàn đây đủ, Hình Triêu Huy không biết quan hệ của hắn và gia đình Văn phó thủ tướng, chỉ bằng cái ân của Trương Dương đối với Văn gia, nếu hắn muốn dựa vào đó thì hẳn là không khó, thế nhưng Trương đại quan nhân không muốn dựa vào mối quan hệ này. Còn bây giờ, Hình Triêu Huy đã đồng ý trả giá thì dù sao cũng là bản lĩnh của Trương Dương làm được, tội gì không đòi hỏi xứng đáng.
Trương Dương tủm tỉm cười: “Nhiệm vụ lần này đối với cục quốc an mà nói rất là trọng yếu, liên quan đến lợi ích quốc gia, những người như chúng ta nhất định cố gắng làm cho thật tốt. Kỳ thực ta cũng không có yêu cầu gì, là một cán bộ trẻ của quốc gia, ta luôn có chí tiến thủ, Hình chủ nhiệm, ngươi xem xem ta làm tốt chuyện này, khả năng đâu chỉ tăng một cấp thế!”
Hình Triêu Huy chỉ biết thầm phục công phu sư tử ngoạm của thằng nhãi này, nhìn vẻ mặt tươi cười không chút xấu hổ của hắn, Hình Triêu Huy thiếu chút nữa thì chửi ra miệng, con mẹ nó, hai mươi tuổi mà còn muốn hơn là chính khoa? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Xuất thân thế nào? Nhưng Hình Triêu Huy cũng biết, hiện tại Trương Dương đối với hắn có quá nhiều giá trị lợi dụng, chí ít hiện tại cấp cho hắn một chút lợi dụ thì mới có thể khiến hắn làm việc cho mình.
Hình Triêu Huy nói: “Chính xử ta không dám cam đoan với ngươi, bất quá nếu ngươi biểu hiện ra tốt, ta sẽ đặc biết có thể đề tăhng ngươi lên phó xử, điều đó thì ta còn có thể nắm chắc.” Hình Triêu Huy cũng không phải là nói ngoa, cục quốc an không giống như các cục khác, đặc biệt là ban số bốn phụ trách sự vụ tại Hồng Kông. Mà hắn tại văn phòng cục quốc an tại đây là chủ nhân, quyền lực chỉ có kém cục trưởng mà thôi. Cho nên trong cục quốc an, hắn cũng là một trong những nhân vật tối cao.
Trương Dương sau một hồi cò kè mặc cả, đối với cái cấp phó xử này khá là hài lòng. Hai mươi tuổi trở thành cán bộ cấp phó xử, trong cả cái tỉnh Bình Hải cũng không thấy nhiều, lòng tham cũng như rắn không nuốt được voi, cái gì cũng có giới hạn của nó, Trương đại quan nhân rất thấu hiểu đạo lý này, hắn gật đầu nói: “Hình chủ nhiệm, ngươi vừa nói lần này ta đi Hồng Kông coi như là đi công tác?”
Hình Triêu Huy cười ha hả: “Đương nhiên là thế rồi! Giữ hóa đơn chi phiếu các loại cẩn thận, sau đó tất cả cục quốc an sẽ phụ trách chi trả!”
Nghe thấy Hình Triêu Huy nói vậy, Trương Dương thầm nghĩ xem ra bị cục quốc an tìm tới cửa cũng không phải là chuyện gì xấu, nếu người ta đã biểu hiện thành ý như thế, mình thế nào cũng phải cho tương xứng chứ. Trương Dương đem tin tức An Chí Viễn chuẩn bị xuất viện nói cho Hình Triêu Huy.
Còn về tiệc mừng thọ, dù sao chuyện này mọi người cũng sẽ biết hết, chính mình cũng không cần thiết phải nói ra nữa. Phía cục quốc an cũng chỉ là muốn tìm hiểu nguồn tài chính của An gia, cũng gần như thế, nhưng mục đích của Trương Dương chỉ là số tiền đầu tư về Thanh Thai Sơn có phải là hoạt động nhằm rửa tiền hay không? Trương Dương một mình lẻ loi đi tới Hồng Kông vốn là chỉ dựa vào nghĩa khí, thế nhưng vô tình cục quốc an lại xuất hiện khiến cho hắn vô tình đứng dưới ngọn cờ gìn giữ cho lợi ích quốc gia.
Hình Triêu Huy gật đầu: “Tốt!” Sau đó hắn lấy ra một cái di động đưa cho Trương Dương: “Đây là di động chúng ta chuẩn bị cho ngươi!”
“Ta có rồi!”
Hình Triêu Huy cười: “Ngươi sợ bị nghe lén, bị theo dõi sao? Cái di động này chỉ là đi động một tuyến, để tiện liên lạc mà thôi!”
Hình Triêu Huy dừng xe tại một góc đường, Trương Dương mở cửa xe bước xuống.
Chiếc xe tiếp tục rời đi, Trần Kim Kiện nhìn bóng Trương Dương qua cái gương chiếu hậu, thanh âm trầm trầm: “Chủ nhiệm, ngươi thực sự tin hắn sao?”
Hình Triêu Huy mỉm cười: “Đối với ta, đã dùng thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng. Hơn nữa, hắn là người Thiên Dã rất thưởng thức, một người như vậy thì hẳn không có vấn đề. Lý lịch tiểu tử này ta cũng đã điểu tra qua, hẳn là rất có năng lực! Quan trọng nhất chính là An Chí Viễn tựa hồ không hề đề phòng hắn.”
“Chủ nhiệm! Hắn vốn không có trải qua bất kì huấn luyện gì, đem một kẻ như tiến vào kế hoạch của chúng ta, rất dễ làm hỏng tất cả.”
“Phía Hồng Kông phối hợp với chúng ta căn bản chỉ là lấy lệ, muốn điều tra rõ chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân, nhất định phải tìm cách thâm nhập nội bộ An gia. Chưa tới năm chín mươi bảy, nhưng dù sao Hồng Kông thủy chung vẫn là một bộ phận của tổ quốc, bình an của nói đối với quốc gia cũng vô cùng quan trọng. An Chí Viễn là một con cọp, tuy rằng lão đã già, thoạt nhìn lúc nào cũng như đang ngủ, nhưng ngàn vạn lần đừng quên, lão thủy chung vẫn là một con cọp, hùng phong không giảm, một khi tỉnh giấc thì cả phiến địa sẽ phải chấn động. Nhiệm vụ của chúng ta không phải là khơi mào tranh chấp để nó nổ ra mà là trước khi nó xảy ra chúng ta phải tìm cách vô hiệu hóa nó.”
Trương Dương vừa về tới khách san đã nhận được điện thoại của Khâu Mậu Thành, Khâu Mậu Thành hôm nay đã đặt được chỗ tại nhà hàng Tân Đồng Nhạc Đính, mời hắn tới ăn, tiện thể coi như là tiệc tẩy trần cho hắn. Trương Dương dù sao cũng không có việc gì, vui vẻ đáp ứng lời của Khâu Mậu Thành. Khâu Mậu Thành định tới đón hắn, nhưng hắn xin miễn, Trương Dương muốn đi taxi, thuận tiện xem qua phong cảnh Hồng Kông thế nào.
Vừa đi ra tới cửa khách sạn, một chiếc Land Rover màu xám chạy tới dừng ngay trước mặt hắn, cửa kính xe kéo xuống, An Ngữ Thần ngồi trong xe, sắc mặt tái nhợt. Trương Dương có thể nhìn ra được tâm tình nàng không tốt.
Trương Dương mở cửa bước lên xe. Ở Hồng Kông, xe cộ chạy trên đường đều chạy bên lề bên trái chứ không phải là bên phải như trong nước, điều này khiến cho Trương Dương có phần không quen. Hắn nhìn An Ngữ Thần hỏi: “Nha đầu này có chuyện gì thế? Ai khi dễ ngươi sao? Nói cho sư phụ, ta giúp ngươi đánh hắn!”
An Ngữ Thần thở dài, khởi động xe chạy đi, nhẹ nhàng nói: “Đi uống rượu với ta!”
Trương Dương còn có hẹn với Khâu Mậu Thành, hắn nhẹ giọng nói: “Ta vừa có hẹn với bằng hữu. Cùng tới đó luôn đi!”
“Thôi bỏ đi. Ta đưa ngươi tới đó!”
Nhìn biểu tình An Ngữ Thần không vui, trong lòng Trương Dương bỗng nhiên sinh ra sự thông cảm. Nha đầu này trước khia không bao giờ thấy có cái tính như thế này. Xem ra việc phụ thân bị bắt đối với nàng trở thành một đả kích rất lớn. Nàng thỉnh thoàng gọi hắn đi uống rượu là muốn tìm người trò chuyện, chia sẻ những điều phiền muộn cho nhẹ lòng. Trương Dương mỉm cười nói: “Chỗ kia ta vốn không muốn đi lắm. Để ta bảo thôi vậy!” Nói xong hắn rút điện thoại ra gọi cho Khâu Mậu Thành, bảo hủy bữa tiệc tối đó.
An Ngữ Thần thấy hắn không chút suy nghĩ là hủy bữa tiệc, trong lòng có chút cảm động, bọn họ lúc trước tại Xuân Dương tuy rằng xung đột không ngừng, nhưng bất tri giác từ lúc đó nàng đã đem hắn coi như hảo bằng hữu, từ lúc cha bị giam lỏng, tâm tình của An Ngữ Thần xuống rất thấp. Mọi người thân trong An gia xung quanh nàng đều biến cố mà hối hả, mà bằng hữu của nàng thì rất ít, hảo bằng hữu để có thể tâm sự thì càng không có, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức cô đơn. Lúc này Trương Dương xuất hiện làm cho nàng cảm thấy hết sức ấm áp.
An Ngữ Thần đưa thiệp mời tiệc mừng thọ của An Chí Viễn cho hắn, sau đó lái xe đưa hắn đi sang phía Tây thành phố, khu vực này đường phố nhỏ hẹp chằng chịt giống như mê cung vậy. Đây là chỗ còn bảo lưu lại nhiều vết tích của thời xưa nhất. Tại một chợ ven đường mua một ít thủy sản, ở đây có tôm hùm lớn, cua, cá, sò các loại. Khu vực này cũng là khu vực bán thủy hải sản nổi tiếng ở Hồng Kông.
Hai người bọn họ đi ra chỗ bến cảng ngồi, An Ngữ Thần mang theo số hải sản vừa mua, nàng vốn biết Trương Dương không thích uống rượu tây cho nên trong xe có mang theo sẵn hai bình mao đài. Trương Dương mở một bình mao đài rót cho mình một chén, nhưng không rót cho An Ngữ Thần: “Ngươi còn lái xe, tốt nhất là không nên uống!”
“Nhưng ta muốn uống!” An Ngữ Thần rất cố chấp, giật lấy bình rượu trong tau hắn, rót đầy một chén.
Trương Dương biết nàng tâm tình không tốt nên cũng không có cản nàng, chuẩn bị sẵn tinh thần tí đưa nàng về nhà, hắn giơ chén lên nói: “Mừng hội ngộ. Cạn nào!”
An Ngữ Thần cụng chén cùng hắn, ngửa cổ uống cạn chén rượu, Trương đại quan nhân sửng sốt một chút, mình chỉ là nói thế không ngờ nàng lại cạn thật, Trương Dương cũng cạn chén, xong rồi nhìn An Ngữ Thần nói: “Tiểu Yêu à, rượu không phải để uống như thế, dùng rượu để trợ hứng thôi, đừng dùng rượu để giải sầu, sầu lại càng thêm sầu thôi. Có chuyện gì cứ nói với ta, ta thế nào cũng là sư phụ ngươi!”
An Ngữ Thần miễn cường lộ vẻ tươi cười: “Sư phụ, ngươi ăn đi, ngươi từ xa tới đâu mà ta chỉ tiếp đãi có thế này. Xem chừng là rất thiếu thành ý a?”
Trương Dương hắc hắc cười: “Tiểu Yêu, ngươi cũng biết ta là một tên dế chũi, càng tới những chỗ xa hoa ta càng cảm thấy không tự nhiên. Chỗ như này mới thật tốt, thoáng đãng mát mẻ, chẳng lo ai chú ý, chẳng cần chú ý lễ tiết với dáng vẻ, có thể thoải vô cùng!”
Trương Dương nói chuyện rất xuề xòa những lại khiến cho nội tâm An Ngữ Thần thoải mái, nàng rốt cuộc cũng cười: “Sư phụ, ta thích nhất là khẩu khí nói chuyên của ngươi, tuy rằng còn khó nghe hơn đám lưu manh một chút, bất quá so với đám ngụy quân tử kia thì ngươi tốt hơn nhiều!”
“Sao lại đem ta đánh đồng với đám ngụy quân tử, như thế là vũ nhục nhân cách của ta đó!” Trương Dương uống nửa chén rượu, phát hiện ra phía bên kia có một nữ nhân tóc vàng mắt xanh đang nhìn hắn. Tiểu tử này trước mặt nữ nhân bao giờ cũng tỏ ra rất phong độ, rất lịch sử mỉm cười gật đầu đáp lại ánh mắt đó. Nữ nhân tây dương kia thấy thế cũng mỉm cười, biểu tình trên mặt càng tỏ ra quyến rũ.
An Ngữ Thần từ biểu tình của Trương Dương, nàng xoay người theo ánh mắt vừa nãy của hắn, thấy nữ nhân ở phái bên kia, hàng mày liễu dựng đứng, nghiến răng nói: “Muốn chết à? Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin ta chém chết ngươi không?” Một lời nói ra khiến cho nữ nhân tây dương kia sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng rời đi.
Trương Dương thấy vậy, ho khan một tiếng: “Này này, đừng có hung dữ như thế chứ! Không có một chút nữ tính nào cả!”
“Trương Dương! Cái đám đó là kỹ nữ, cứ liệu hồn, cẩn thật dinhs AIDS, lúc đó thì kể cả khả năng chữa bệnh cảu ngươi cũng không cứu được ngươi đâu!” An Ngữ Thần hùng hồn nói.
“Ta kháo! Ngươi nói năng có tí khẩu đức được không! Ta đơn giản chỉ là chào hỏi thôi, Trung Quốc chúng ta đối người nước ngoài như thế không phải để cho bạn bè quốc tế chê cười sao? Hơn nữa ngươi sao phải quản ta, ta là sư phụ của ngươi, sư phụ không quản đồ đệ thì thôi, lẽ nào đồ đệ đi quản sư phụ?” Trương đại quan nhân nói.
An Ngữ Thần nói: “Sư đạo tôn nghiêm ngươi hiểu không? Làm sư phụ thì phải là gương cho tốt chứ? Cái dạng háo sắc như ngươi có tư cách làm sư phụ ta sao?”
“Ngươi tưởng ta muốn làm sư phụ ngươi sao? Nếu không phải lần trước ngươi cầu ta thì ta thèm vào.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 95: Ở hồng kông
Chương 95: Ở hồng kông