TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 217: Ngàn dặm tiễn hồng nhan

Hà Hâm Nhan theo tổ làm phim đang quay ngoại cảnh ở thác Bôn Long, khi quay gần xong thì trời đổ mưa, bởi vì dự báo thởi tiết hôm nay không dự báo tới trận mưa này, cho nên tổ làm phim không có chuẩn bị, tất cả mọi người đều lâm vào cảnh trở tay không kịp, tất cả mọi người của tổ làm phim đều chen chúc nhao trong cá lều nhỏ được dựng lâm thời, mưa càng lúc càng lớn, rất nhanh mưa bụi trên núi càng tụ càng dày, men theo sườn núi mà trôi xuống, hình thành thác nước, đám người này bình thường đều quen sống trong thành phố rồi, đã bao giờ gặp tình cảnh này đâu, không biết là ai hét lên một tiếng rằng không khéo sẽ gặp đất đá trôi mất, thế là ai ai cũng trở nên hoảng hốt, rồi có người đề nghị xuống núi, chỗ bọn họ cách nơi đỗ xe không quá xa, khoảng hơn một cây số.

Vừa hay mưa lúc này lại nhỏ đi, thế là bọn họ bỏ lều, che thiết bị, vội vàng chạy tới chỗ dừng xe, chưa đi được bao lâu thì mưa lại to, hơn nữa còn rơi xối xả, tất cả thành viên của tổ làm phim đều tranh nhau chạy.

Khi bọn họ chạy tới bãi đỗ xe thì mới phát hiện có người mất tích, người này chính là Hà Hâm Nhan, tổ làm phim trên dưới đều hoảng hốt, chọn hai thanh niên to khỏe quay lại tìm, những người khác thì vào trong xe tránh mưa.

Hai thanh niên đó đi không được bao lâu lại vòng về, nói là đường núi bị đất đá rơi xuống lấp kín rồi, hơn nữa lũ không ngừng chảy xuống, quá dọa người, tiếp tục tìm thì e rằng ngay cả tính mạng của họ cũng đành bỏ lại ở trên đó mất.

Vào lúc tổ làm phim đang thương lượng xem nên làm thế nào thì Trương Dương lái xe jeep tới, hắn thấy mưa càng lúc càng lớn, lo lắng tổ làm phim sẽ xảy ra chuyện, thế là nói với mẹ một tiếng rồi tới núi Thanh Đài xem tình hình thế nào. Không ngờ tới đây thì thấy quả nhiên là xảy ra chuyện.

Nhìn đám thành viên của tổ làm phim mặt lộ ra vẻ sợ hãi, Trương Dương trong nổi giận, con mẹ bọn vô dụng, gặp một chút khó khăn, ai ai cũng sợ đến nỗi mặc ai người nấy chạy, Hà Hâm Nhan bị bọn họ ném lại trên núi, một cô gái nhỏ thật không biết sẽ xảy ra chuyenj gì.

Đạo diễn của đài truyền hình cũng biết bọn họ không đúng, có chút chột dạ đi tới trước mặt Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương..."

Trương Dương trừng mắt lườm y một cái, quát: "Cút!"

"Anh sao lại mắng người?"

Trương Dương từ trong xe lấy áo mưa ra: "Con mẹ nó còn lắm lời nữa tao bẻ răng mày đấy!"

Hắn chẳng buồn nói lời thừa với đám cháu chắt này nữa, sải bước về phía thác Bôn Long.

Tuy tín hiệu di động có thể là đã phủ sóng ở khu vực này, nhưng Hà Hâm Nhan lại không có di động, Trương Dương không thể liên hệ được với cô ta. Men theo đường đi lên, nước mưa đọng lại trên núi giống như là sông nhỏ vậy, đi về phía thác Bôn Long thêm hai trăm mét, phát hiện đường phía trước quả nhiên bị đá lớn trên núi rơi xuống chắn ngang, hòn đá khổng lồ đó cao hai mét, cái này không làm khó được Trương Dương, hắn bám vào đá rồi trèo lên, lúc này đỉnh núi vẫn có đá vụn rơi xuống không ngừng, Trương Dương cũng không dám dừng lại lâu, vội vàng vượt qua hòn đá khổng lồ đó.

Thác Bôn Long trong mưa càng hùng tráng hơn, giống như một con rồng bạc đang uốn lượn rít gào trong khe núi, trong làn mưa đường nét tuy có chút mơ hồ, nhưng tiếng nước từ trên cao phát ra lại giống như bài sơn đào hải làm chấn động lòng người, ngay cả mặt đất ở dưới chân cũng có thể cảm thấy sự chấn động mà thác nước trùng kích đầm nước.

Trương Dương hét lên: "Hâm Nhan!"

..

Hà Hâm Nhan kỳ thực cách Trương Dương không xa, bởi vì thân mặc cổ trang, cho nên lúc tổ làm phim rút lui, cô ta đi lại không tiện liền rớt lại phía sau, lúc mưa đột nhiên như trút nước, mọi người mặc ai người nấy chạy, không có ai để ý tới cô ta, Hà Hâm Nhan trong lúc hoảng hốt dẫm phải gấu quần, ngã xuống đất, từ trên sườn núi lăn xuống, ngã vào trong rừng rậm, càng bất hạnh hơn là, cô ta bị trật chân rồi, tiếng gió mưa đã át đi tiếng kêu cứu của cô ta, Hà Hâm Nhan tuy tính tình mạnh mẽ, nhưng một cô gái cô thân bị ném lại trong hoang sơn dã lĩnh cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Cô ta khó khăn lắm mới bám vào gốc cây mà đứng dậy được, quần dài trên người sớm đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, tiếng gió mưa tiếng thác nước chảy không ngừng vang lên bên tai, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiềng gầm gừ của dã thú, cô ta trong lòng hoảng sợ không thôi. Cô ta tìm một cành cây thô to như cánh tay để làm gậy chống, hai là để phòng thân, nhưng vết thương trên chân trái quá nặng, vừa đi được một bước lai đau đến chảy nước mắt, cô ta cắn chặt môi mắng: "Trương Dương chết bầm! Xấu xa..." Lúc nhắc tới Trương Dương, cô ta không khỏi cảm thấy ủy huất và bàng hoàng, nếu hắn đi cùng mình thì sẽ không xảy ra loại chuyện này đâu.

Trong rằng cây đột nhiên có tiếng rì rào, Hà Hâm Nhan nhìn xung quanh, chỉ thấy một một con dã thú toàn thân đầy vết tiền vàng đang nhìn mình, con dã thú đó thể hình so với với báo thì nhỏ hơn nhiều, là mèo rừng.

Hà Hâm Nhan dựa vào gốc cây, run giọng nói: "Đừng có tới đây, mày mà tới là tao đập vỡ đầu mày đấy!"

Con mèo đó phát ra tiếng "meo!" đột nhiên bay vọt lên lao về phía Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan rít lên một tiêng, vung cành cây trong tay ra, nhưng lại đánh vào khoảng không.

Nhưng con mèo rừng đó tiếp theo lại phát ra tiếng hét thảm.

Hà Hâm Nhan mở mắt ra thì thấy Trương Dương kịp thời lao tới bên cạnh mình, một quyền đánh cho con mèo rừng đó lộn hai vòng ở trên không, sau đó ngã xuống đất, con mèo rừng đó sợ quá bèn khập khiễng chạy vào trong rừng rậm.

Hà Hâm Nhan nhìn thấy Trương Dương, không áp chế được sự ủy khuất trong lòng nữa, chỉ hét lên: "Trương Dương!" Rồi lao vào lòng hắn.

Trương Dương mỉm cười an ủi cô ta: "Không sao rồi, cô bé ngốc, anh không phải là đã tới rồi sao?"

Hà Hâm Nhan hung hăng đấm vào ngực hắn mấy phát, nước mắt không ngừng rơi.

Trương Dương cười nói: "Cô nhóc, trong lòng anh em là loại người dù bị đánh rơi răng cửa cũng sẽ nuốt lại vào bụng, nước mắt rất quý giá, hôm nay sao lại biến thành Lâm Đại Ngọc vậy?" Hắn vừa trêu vừa mặc áo mưa cho Hà Hâm Nhan...

Hà Hâm Nhan lau nước mắt, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền thẽ thọt nói: "Em bị trật chân rồi!"

Trương Dương vén ống quần cô ta lên, nhìn thấy chân trái của Hà Hâm Nhan đã sưng phồng, có chút đau lòng thở dài buồn bã, cúi người xuống, nói: "Anh cõng em!"

Hà Hâm Nhan mỉm cười gật đầu, hai tay ôm cổ Trương Dương rồi leo lên cổ hắn. Trương Dương cõng cô ta tiến về phía trước, Hà Hâm Nhan giống như nằm trên một con thuyền đang dập dềnh trên sóng. Tuy gió mưa rất lớn, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng, cô ta nhẹ nhàng cắn một cái lên cổ Trương Dương.

Trương Dương quặt tay vỗ một cái lên mông cô ta: "Không chịu ngồi yên là anh ném em từ trên núi xuống đấy!"

Hà Hâm Nhan ôm chặt lấy cổ hắn, ghé vào hắn nói khẽ: "Anh không nỡ đâu!" Cô ta hôn một cái lên má Trương Dương.

Trương Dương bật cười: "Thôi bớt câu dẫn anh đi, có tin anh nổi cơn dâm, xử tử em ngay tại chỗ không!"

Hà Hâm Nhan mặt đỏ bừng, lại cắn một cái lên cổ Trương Dương: "Không sợ!"

Trương đại quan nhân trong lòng thì nổi sóng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Anh sợ!"

Hà Hâm Nhan nhớ tới sự trừng phạt lần trước ở núi Thanh Đài đối với thằng ôn này, không khỏi bật cười khanh khách. Tuy mưa gió không có dấu hiệu giảm bớt, nhưng trong lòng Hà Hâm Nhan lại ấm áp dị thường.

Trương Dương cõng Hà Hâm Nhan tới chỗ bị đá to ngáng đường, hắn nói khẽ: "Nhắm mắt lại!"

Hà Hâm Nhan ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Trương đại quan nhân tung người bay lên, lưng cõng Hà Hâm Nhan nhẹ nhàng nhảy lên khối đá, chỉ phần công phu bay nhảy này của hắn, trong đương thế liệu ai có thể làm được?

Quay về tới chỗ dừng xe, người của tổ làm phim vẫn còn đang nóng lòng chờ đợi ở đó, dẫu sao thì Hà Hâm Nhan thất tung, bọn họ cũng đều có trách nhiệm, nếu truy cứu, khẳng định sẽ có phiền phức, nhìn thấy Trương Dương cõng Hà Hâm Nhan quay về, đám người này đều đồng thanh hoan hô.

Sau khi đạo diễn bước tới hỏi, Trương Dương và Hà Hâm Nhan đều lười chẳng buồn đáp lời y, Trương Dương đưa Hà Hâm Nhan lên xe jeep của mình, dẫu sao thì nhiệm vụ quay phim của Hà Hâm Nhan cũng đã hoàn thành, từ giờ có thể mỗi người một ngả với tổ làm phim rồi.

Lên xe, Hà Hâm Nhan nhìn đồng hồ, có chút hoảng hốt nói: "Hỏng rồi, hơn năm giờ rồi, xe lửa của em khởi hành lúc bảy giờ! Ngày mai nhất định phải về tới Lam Sơn!"

Trương Dương tính toán thời gian thì thấy khẳng định là không tới kịp, vả lại chân Hà Hâm Nhan bị trật rồi, để cô ta đi một mình cũng không yên tâm. Trương Dương nói: "Không cho phép đi, hôm nay ở lại Xuân Dương, ngày mai rồi về!"

Hà Hâm Nhan lắc đầu, nói: "Không được, 10 giờ sáng mai chính thức diễn tập, em là múa chính và biên đạo múa, nếu em không về tập thì căn bản là không thể tiến hành được."

Trương Dương nói: "Diễn tập mà thôi, có phải là diễn chính thức đâu nào!"

Hà Hâm Nhan nói: "Làm người phải biết giữ lời hứa, em không thể từ bỏ nguyên tắc làm việc mình, đây là vấn đề lòng trách nhiệm."

Trương Dương nhìn bộ dạng rất nghiêm túc của Hà Hâm Nhan, không khỏi bật cười, sự kiên trì theo nguyên tắc của Hà Hâm Nhan là điều khiến hắn thích thú nhất, lúc này mẹ của Trương Dương gọi điện thoại tới, là gọi hắn về nhà ăn cơm, Từ Lập Hoa nghe nói Hà Hâm Nhan tới Xuân Dương đóng quảng cáo, vui mừng vô cùng, bảo Trương Dương dẫn Hà Hâm Nhan về ăn cơm.

Trương Dương gác điện thoại: "Mẹ anh gọi em về nhà ăn cơm, em thấy thế nào!"

Hà Hâm Nhan đỏ mặt, nói lí nhí: "Em hôm nay phải đi rồi, hay là đợi diễn xong em lại tới nhé!"

Trương Dương mỉm cười vuốt ve tóc cô ta, nói khẽ: "Buổi tối em phải tới ăn cơm, đừng để mẹ anh thất vọng, ăn no uống đủ rồi anh sẽ lái xe đưa em về Lam Sơn!"

Hà Hâm Nhan mở to mắt, không thể che giấu được vẻ vui mừng bên trong.

Trương Dương tủm tỉm cười nói: "Chuyện của nhà máy rượu và nhà máy chế thuốc đều đi vào quỹ đạo rồi, gần đây anh cũng khá rảnh, anh theo em tới Lam Sơn, thuận tiện tham quan nghi thức treo biển của khu phát triển của các em xem sao!" Có quyền đúng là tốt thật, hiện tại Trương đại quan nhân có thể xảo lập danh mục là quan sát sự phát triển kinh tế của thành thị anh em, học tập kinh nghiệm tiên tiến trong việc cải cách xí nghiệp của người ta, lý do rất nhiều.

Từ Lập Hoa rất vui mừng vì Hà Hâm Nhan tới chơi, trong những cô gái mà bà ta đã gặp, người mà bà ta thích nhất chính là Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan không những giỏi hiểu ý người khác, nói chuyện khéo, hơn nữa tài làm bếp rất giỏi, chân tay lại nhanh, bất kỳ điểm nào cũng phù hợp với hình tược con dâu hoàn mỹ trong mắt Từ Lập Hoa, đương nhiên bà ta đấy là chưa thấy sự bưu hãn của Hà Hâm Nhan khi cầm chai bia đập vỡ đầu người ta.

Trương Dương bế Hà Hâm Nhan xuống xe jeep, đi vào phòng của Triệu Tĩnh, kiểm tra thấy Hà Hâm Nhan không bị gãy xương, liền xoa bóp mắt cá chân cho cô ta, sau đó đứng dậy vào huyện thành mua thuốc.

Triệu Tĩnh mỉm cười nhìn Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan lúc này vẫn mặc cổ trang, thanh lệ tuyệt luân. Triệu Tĩnh nói: "Sao vậy? Chị cùng anh em làm gì rồi?"

Hà Hâm Nhan đỏ mặt, gắt: "Triệu Tĩnh, em đừng có nói linh tinh!"

Triệu Tĩnh lục tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo của mình cho Hà Hâm Nhan thay, bảo: "Anh em rất yêu thương chị, mẹ em cũng thích chị, xem ra chị sắp thành chị dâu của em rồi."

Hà Hâm Nhan nghe thấy vậy trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng cô ta biết tính tình của Trương Dương, không khỏi sinh ra một tia thất lạc không tên.

Đang nói chuyện thì Từ Lập Hoa bước vào, bà ta nấu một chén trà gừng, giọng rất từ ái: "Hâm Nhan, trước tiên uống trà gừng đi đã, cháu dính mưa, chớ có để bị cảm lạnh!"

Hà Hâm Nhan chào một tiếng dì, trong lòng rất ấm áp vui vẻ.

Từ Lập Hoa nắm tay Hà Hâm Nhan, càng nhìn cô gái này càng thấy thích, bà ta nhỏ nhẹ nói: "Hâm Nhan, lần này phải ở đây chơi mấy ngày, dì có rất nhiều lời muốn nói với con đấy."

Hà Hâm Nhan áy náy nói: "Dì à, con tối nay phải về Lam Sơn rồi!"

Từ Lập Hoa nghe thấy cô ta nói vậy thì không khỏi có chút thất vọng: "Tối còn phải về ư?"

"Vâng, Trương Dương..."

"Nói xấu gì anh đấy?" Trương Dương mua thuốc trở về ngắt lời Hà Hâm Nhan, hắn âm thầm đánh mắt ra hiệu cho Hà Hâm Nhan, chuyện tiễn Hà Hâm Nhan về Lam Sơn, hắn không muốn để người trong nhà biết.

Hà Hâm Nhan cười rất ngọt ngào.

...

Tối đó hai người ăn cơm cùng Từ Lập Hoa, lúc tám rưỡi tối mới đi. Trương Dương trước khi rời Xích Trung, gọi điện thoại cho Thôi Kiệt, bảo gã giúp mình làm thủ tục đi công tác.

Vừa rời khỏi Giang Thành, quản đốc nhà máy rượu Lưu Kim Thành lại gọi điện thoại tới, hắn sau khi nghe nói tới chuyện của Hà Hâm Nhan, đặc biệt gọi điện thoại tới xin lỗi. Dẫu sao thì Hà Hâm Nhan cũng không có việc gì, Trương Dương không muốn truy cứu, Lưu Kim Thành tỏ ý sẽ gửi Hà Hâm Nhan thêm năm ngàn đồng để bồi dưỡng, Trương Dương cũng không cự tuyệt, nói với Lưu Kim Thành rằng cứ trực tiếp gửi vào trong tài khoản của Hà Hâm Nhan là được rồi.

Trương Dương thuộc lại tinh lực quá dư thừa, lái xe đêm đối với hắn mà nói căn bản không có bất kỳ vấn đề gì, Hà Hâm Nhan mệt cả ngày rồi, lại thêm ở núi Thanh Đài vừa bị kinh sợ, lên xe không lâu đã ngủ thiếp đi.

Lúc Hà Hâm Nhan tỉnh lại, đã là hai rưỡi sáng, Trương Dương vẫn đang lái xe, cô ta đưa tay ra, vuốt tóc Trương Dương.

"Tỉnh rồi à?"

"Vâng! Tới đâu rồi anh?"

"Vừa qua Đông Giang, thêm một hai tiếng nữa là tới Lam Sơn rồi, yên tâm đi, sẽ không để việc của em bị chậm trễ đâu!"

Hà Hâm Nhan nói khẽ: "Dừng xe!"

"Làm gì!"

"Dừng xe đi mà!" Hà Hâm Nhan lộ ra vẻ xấu hổ.

Trương Dương đoán ra rằng cô ta có tám chín phần mười là mót tiểu, không khỏi bật cười ha ha.

Hà Hâm Nhan tức giận bảo: "Mặt dày vô sỉ!"

Trương Dương dừng xe jeep lại, Hà Hâm Nhan khập khiễng bước xuống, Trương Dương đi sát theo sau: "Có cần anh giúp em không?"

"Cút ra càng xa càng tốt, đồ lưu manh!" Hà Hâm Nhan cười mắng một câu, muốn bước vào trong rừng nhưng lại có chút sợ hãi.

Trương Dương bước tới đỡ cô ta đi vào trong rừng.

"Anh tránh ra!"

"Không sao, anh quay lưng lại, không nhìn thấy gì đâu!"

Hà Hâm Nhan đỏ mặt, nói: "Tránh ra cho em, nếu không em không để ý tới anh nữa đâu!"

"Anh không đi!" Trương Dương miệng thì nói vậy nhưng vẫn đi ra xa, đi được hơn chục bước, nghe thấy trong rừng truyền ra tiếng nước chảy, có những lúc, thính lực của con người tốt cũng không phải là chuyện hay ho gì. Tiếng động này khiến Trương đại quan nhân nghĩ bậy nghĩ bạ, hắn cơ hồ có ý định muốn quay người đi tới, nhưng vào thời khắc mấu chốt, nguyên tắc của Đảng vẫn có được tác dụng.

Hà Hâm Nhan một lúc sau mới đỏ mặt bước ra, nắm lấy tay Trương Dương, Trương Dương làm mặt xấu, bảo: "Em chưa rửa tay!"

Hà Hâm Nhan có chút xấu hổ buông tay hắn ra: "Chưa bao giờ thấy anh trơ trẽn như vậy!"

Trương đại quan nhân hít hít ngón tay mình: "Tay có mùi thơm!"

"Đáng ghét chết đi được!" Hà Hâm Nhan muốn chạy, tiếc rằng chân đi lại không tiện, bị Trương Dương giang tay ra ôm vào lòng, cô ta hơi dãy dụa một chút rồi không phản kháng nữa, dựa sát vào lồng ngực vừa ấm áp lại vừa rộng rãi của Trương Dương, bầu trời sau cơn mưa sáng sủa hơn nhiều, trắng sao lấp lánh, vừa trữ tình lại vừa mỹ lệ, một tia huỳnh quang từ trong lùm cỏ bay lên, tiếp theo là hai tia, rồi mấy trăm đốm huỳnh quang bay lượng xung quanh họ, tô điểm bốn bề đẹp như mộng ảo.

Hai người ôm chặt lấy nhau đắm mình trong cảnh tượng mỹ lệ, Hà Hâm Nhan dưới sự thúc đẩy của chuyển động thân hình, lông mi đen dài đột nhiên hạ xuống, sau đó tràn đầy vẻ xấu hổ, nhưng vẫn dũng cảm nhìn hắn, Trương Dương cúi người xuống, hôn lên đôi môi thơm của cô ta, bóng đêm bỗng dưng biến thành vô cùng ôn nhu, vô cùng yên tĩnh.

Lúc Trương Dương chở Hà Hâm Nhan tới sân diễn tập, chân của Hà Hâm Nhan đã đỡ hơn một chút, có thể đi lại song vẫn hơi bất tiện, Trương Dương quan tâm dặc dò: "Chân không tiện thì đừng có sính cường nhé em!"

Hà Hâm Nhan cười nói: "Anh yên tâm đi, em bảo người khác múa dẫn đầu thay em!" Cô ta vẫn tay vào trong phòng diễn tập.

Lúc Trương Dương tới buổi sáng đã ở lại sở chiêu đãi của chính phủ thành phố Lam Sơn, hắn xem thời gian rồi gọi điện thoại cho Tần Thanh, người tiếp điện thoại lại là thư ký Thường Hải Tâm của Tần Thanh, Thường Hải Thâm tai rất linh, vừa nghe đã nhận ra giọng của Trương Dương. Cô nói khẽ: "Trương Dương! Phó thị trưởng Tần đang họp, có chuyện gì à?"

Trương Dương cười nói: "Tai cô tốt thật! Tôi tới Lam Sơn rồi, không có chuyện gì cả, chỉ là gọi điện chào hỏi cô ấy thôi."

Thường Hải Tâm nghe thấy Trương Dương đã tới Lam Sơn thì rất vui mừng, cô ta nói khẽ: "Anh sống ở đâu?"

"Sở chiêu đãi của chính phủ thành phố!"

"Đợi phó thị trưởng Tần họp xong tôi sẽ gọi cô ấy!"

Trương Dương thấy thời gian vẫn còn sớm, hắn muốn thuận tiện tới thăm Tần Truyền Lương một chút, Thường Hải Tâm sau khi nghe ý định của hắn, liền bảo hắn lái xe tới cửa chính phủ thị ủy đón mình, để cô ta đi cùng hắn. Tần Thanh vừa được phân một căn nhà ở khu gia quyến thị ủy, Tần Truyền Lương đang sống ở đó.

Sở chiêu đại chính phủ thành phổ nằm ngay sát chính phủ thành phố, Trương Dương lái xe tới trước cửa chính phủ thành phố, nhìn thấy Thường Hải Tâm mặc áo sơ mi màu trắng, váy ống màu xám, đeo túi da màu đen đi tới,cách ăn mặc này có chút không tương xứng với tuổi tác của cô ta cho lắm, có điều Thường Hải Tâm trông rất xinh đẹp, bộ quần áo hơi hiềm quá sang trọng này cũng không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của cô ta cả.

Thường Hải Tâm nhận ra chiếc xe jeep của Trương Dương, mỉm cười vẫy tay với hắn, tới trước xe jeep, Trương Dương từ bên trong đẩy cửa xẻ, lúc Thường Hải Tâm lên xe, cổ áo trễ xuống, từ vị trí của Trương Dương vừa hay có thể nhìn thấy đôi gò đầy đặn trắng nõn, có cơ hội mà không nhìn thì đúng là phí mắt, lúc Trương Dương đang cố nhìn cho no mắt thì ánh mắt của Thường Hải Tâm vừa hay nhìn về phía hắn, lập tức ý thức được Trương Dương đang nhìn cái gì, mặt không khỏi đỏ bừng lên.

Trương đại quan nhân giống như đang trộm đồ thì bị bắt quả tang, vẻ mặt có chút xấu hổ, cố ý ho khan một tiếng, nói: "Hôm nay thời tiết nóng ghê nhỉ!"

Thường Hải Tâm cắn chặt môi, ngồi vào ghế phụ, chỉnh lại tóc, nói khẽ: "Nhiệt độ cao nhất mới 25 độ, không cảm thấy nóng!"

Trương Dương cười ha ha một tiếng, vội vàng lái xe về phía khu gia quyến thị ủy.

Thường Hải Tâm mở nhạc, tiếng nhạc nhẹ nhàng ít nhiều xoa dịu đi bầu không khí xấu hổ giữa hai người.

Trương Dương hỏi: "Bận lắm à?"

Thường Hải Tâm gật đầu, lúc này vẻ mặt đã tự nhiên hơn nhiều: "Ngày kia khu phát triển kinh tế quốc gia chính thức treo biển, cho nên chính phủ thị ủy trên dưới đều bận tối tăm mặt mũi, mấy ngày nay hôm nào cũng họp, cuộc họp ngày hôm nay không biết còn họp mất mấy tiếng!"

Trương Dương cười nói: "Lam Sơn ghê gớm thật, cả Bình Hải đều nhìn chằm chằm vào chỗ này của các cô!"

Thường Hải Tâm nói: "Cũng may mà phó thị trưởng Tần có năng lực, có thể trong cuộc cạnh tranh của Giang Thành lấy được dạnh ngạch khu phát triển kinh tế quốc gia, thật đúng là không dễ dàng gì."

Trương Dương chỉ cười chứ không nói gì.

Thường Hải Tâm lại nói: "Anh còn không biết ư, chuyện đề cử phó thị trưởng Tần lên thường ủy đã được thông qua rồi đó!"

Trương Dương làm sao mà không biết, việc đầu tiên mà Tần Thanh làm sau khi lên làm thường ủy là gọi điện ngay cho hắn, để mình cùng chia xẻ niềm vui với cô ta.

Tới khu gia quyến của thị ủy, Trương Dương trước tiên lái xe tới nhà Thường Hải Tâm. Trước khi rời Xuân Dương, Trương Dương đặc biệt mua một ít đặc sản địa phương, bình thường trong cốp xe của hắn luôn luôn đặt mấy thùng Thanh Giang Đặc Cung, hắn lấy một ít đặc sản và một thùng rượu đưa cho Thường Hải Tâm, đây là quà tặng cho thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng.

Thường Tụng không có ở nhà, trong nhà chỉ có vợ y là Viên Chi Thanh, thấy Trương Dương tới, Viên Chi Thanh cũng rất nhiệt tình, Trương Dương không ở lại, sau khi tặng quà, nhờ Thường Hải Tâm dẫn tới căn nhà số 15, nơi này là chỗ ở của Tần Thanh, có điều hai người tới nơi thì phát thiện cửa khóa kín, trong nhà không có ai, hàng xóm đi qua nói với bọn họ rằng, Tần Truyền Lương cứ sáng là tới chợ đồ cổ Lam Sơn.

Thường Hải Tâm bất lực cười nói: "Trước tiên tới nhà tôi ngồi đi đã, vừa uống trà vừa đợi ông ta!"

Trương Dương là người có tính tình không chịu ngồi yên: "Chúng ta cũng tới đó xem đi, tôi tiện kiếm chút đồ!"

...

Khách tùy chủ tiện, Trương Dương đã có yêu cầu này, Thường Hải Tâm chỉ đành đáp ứng mà thôi, cô ta chỉ Trương Dương tới chợ đồ cổ Lam Sơn, lúc hai người xuống xe, cô ta nhắc nhở Trương Dương: "Phố đồ cổ Lam mở lâu rồi, nơi này hàng giả rất nhiều, vàng thau lẫn lộn, thứ gì nhìn không chắc thì ngàn vạn lần đừng để bị người ta lừa cho!"

Hai người vào xem mấy cửa hàng, đồ nhìn thấy đa phần là giả, Trương Dương nói với Thường Hải Tâm: "Xem ra chợ đồ cổ quả thật là không có bao nhiêu đồ có giá trị."

Thường Hải Tâm cười nói: "Cũng không phải là không có đồ tốt, chỉ có điều người ta không bằng lòng bán ra mà thôi."

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có nhiều người vây lại, bọn họ vốn muốn vòng qua, nhưng Trương Dương nghe thấy một giọng người mắng: "Tên què, đừng có giả vờ, hôm nay ông không bồi thường đồ sứ triều Minh cho tôi thì không xong với tôi đâu!"

Trương Dương trong lòng thắt lại, bởi vì hắn biết Tần Truyền Lương bị què, hơn nữa lão gia tử hôm nay cũng tới chợ đồ cổ, chẳng lẽ người xảy ra chuyện là ông ta? Trương Dương chẳng buồn giải thích với Thường Hải Tâm, quay người đi tới rìa ngoài vòng người, tách đám người ra rồi chui vào.

Trước cửa đồ cổ có một lão già thân hình cao gầy ngã dưới đất, trán chảy máu, mắt kính bị vỡ, nằm trên đất đến khí lực để bò dậy cũng không có, chính là Tần Truyền Lương, cha của Tần Thanh.

Trương Dương vừa thấy đã nổi giận, hắn không nói câu nào, bước tới đỡ Tần Truyền Lương dậy, Tần Truyền Lương không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây, miệng ông ta rách rồi, lúc này Thường Hải Tâm cũng chạy tới cạnh Tần Truyền Lương, vừa đỡ ông ta dậy vừa hỏi: "Bác Tần, bác không sao chứ?"

"Chúng mày là con cháu của lão hả, tới đúng lúc lắm, lão đánh vỡ đồ sứ triều Minh của tao, cha nợ con đền, chúng mày là con thì đền đi!" Người nói là một tráng hán mặt đầy râu ria, bên cạnh gã còn có hai người làm.

Tần Truyền Lương tức đến nỗi run rẩy, hôm nay Tần Truyền Lương tới chợ đồ cổ dạo chơi, đang đi thì nhìn thấy đám người này đang lừa người ta, dùng một món đồ dỏm lừa người ta nói là đồ cổ từ thời triều Minh, ông ta không nhịn được liền vào nói vài ba câu, không ngờ tên chủ cửa hàng này lập tức ném bình hoa xuống dưới chân ông ta, vu cho ông ta đánh rơi, sau đó vung quyền đánh ông ta, đẩy ông ta ngã xuống đất.

Trương Dương nhìn tên râu quai nón này, lạnh lùng cười rồi bước tới: "Là mày đánh người à?"

Tên râu quai nón thân hình khôi ngô, thân cao thể trọng không dưới Trương Dương, hắn trừng hai mắt lên, bộ dạng như hung thần ác sát, nói: "Tao đánh đấy, thì sao nào?"

Trương Dương gật đầu, vung tay vả cho gã một cái, đánh cho tên râu quai nón quanh mòng mòng tại chỗ như con quay, không đợi gã đứng vững lại, một quyền đánh lên ngực gã, đánh cho thân hình cao to của tên râu quai nón bay lên, đập vào cái cột vẽ bác cổ ở phía sau, đồ gốm sứ treo trên cột rơi leng keng xuống đất, hai tên người làm thấy tính thế bất diệu liền tiến lên trước một bước, Trương Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "Con mẹ nó thằng nào muốn chết thì cứ lên đây!" Một câu này lập tức khiến hai tên người làm sợ vãi tè ra quần, một trong hai tên len ra khỏi đám người đi gọi đồng bạn.

Tên râu quai nón bị Trương Dương đánh cho nằm chổng vó trên đất, căn bản không thể bò dậy.

Trương Dương cầm cái ghế vuông ở bên cạnh lên rồi chậm rãi bước tới.

Tần Truyền Lương biết tính khí của Trương Dương, hắn thấy mình bị đánh, khẳng định sẽ không nén được giận, Tần Truyền Lương nói: "Trương Dương, bỏ đi!"

Trương Dương không nói câu nào, cầm cái ghế vuông lên ném thằng vào chỗ đồ sứ đặt ở trong nhà, nhất thời tiếng leng keng vang lên không ngớt bên tai, tên râu quai nón đó thấy bảo bối trong cửa hàng của mình bị thằng nhóc này đập phá, đau lòng vô cùng, gã giãy dụa bò dậy, muốn lao về phía Trương Dương, nhưng bị Trương Dương nhẹ nhàng né tránh, thế là hắn lao thẳng vào một bình hoa lớn còn hoàn chỉnh, rầm một tiếng, ngay cả bình hoa cũng không được may mắn còn nguyên vẹn.

Trương Dương phát tiết một trận.

Lúc này đám người vi quan ở bên ngoài tách ra, bảy tám hán tử người săm rồng săm hổ bước tới, bọn chúng đều là lưu manh lăn lộn ở khu vực chợ đồ cổ này, có chút giao tình với tên chủ cửa hàng này, vừa rồi tên người làm đó đã chạy đi gọi chúng.

Nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt ai cũng kinh hãi, Trương Dương cười lạnh, nói: "Gọi cứu binh tới rồi đấy à! Tới đây, cùng lên đi, tao đang tức mà không có chỗ trút giận đây!"

Đám lưu manh này đều là hạng chuyên bắt nào kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy Trương Dương dám đập phá cửa hàng đồ cổ của người ta, đây quyết không phải là đảm sắc bình thường, mấy tên hớt hải nhìn nhau, một tên thốt lên: "Báo cảnh sát!"

Không đợi bọn chúng báo cảnh sát, bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, chợ đồ cổ thuộc khu Minh Dương, người tới thuộc đồn công an chợ, bọn họ nghe nói có người đập phá cửa hàng trong chợ đồ cổ, ai ai cũng ma quyền sát chưởng chuẩn bị tới bắt người, nhưng vừa tới nơi thì nhân mã của phân cục công an khu Minh Dương cũng tới, phía phân cục là Thường Hải Tâm báo, người xuất cảnh là đại đội trưởng hình cảnh Lý Đức Trung, Lý Đức Trung cũng từng gặp Trương Dương, Thường Hải Tâm, lần trước bởi vì chuyện của con trai của bí thư ủy ban chính pháp khu vực Tiền Hoài Lượng mà bị liên lụy, suýt chút nữa thì mất luôn cả chức đại đội trưởng hình cảnh, chức phó cục trưởng phân cục vốn đã chắc như đinh đóng cột cũng đành dâng hai tay cho người khác. Cho nên Lý Đức Trung nhìn thấy hai vị này, lập tức hiểu ra, gã bảo bộ hạ xua người vi quan đi, mặt cười bồi đi tới trước mặt Thường Hải Tâm: "Thư ký Thường có việc gì vậy?"

Thường Hải Tâm chỉ vào Tần Truyền Lương rồi nói khẽ: "Cha của phó thị trưởng Tần bị người ta đánh, anh xem nên xử lý thế nào?"

Lý Đức Trung trong lòng run lên, Tần Thanh hiện tại là hồng nhân của thành phố Lam Sơn, là thường ủy thị ủy tân nhiệm, đám lưu manh không có mặt này không ngờ lại dám đánh cho cô ta, đúng là tìm chết mà!

Tên râu quai nón đang muốn kiện với đồn trưởng đồn công an, chỉ vào Trương Dương nói rằng hắn đập phá cửa hàng của mình, gây tổn thất ba bốn trăm vạn, mồm năm miệng mười đòi khởi tố Trương Dương.

Lý Đức Trung hừ lạnh, nói: "Bắt hắn lại!" Người mà gã muốn bắt đương nhiên không phải là Trương Dương.

Tên chủ quái râu quai nóng bị còng tay, gã còn cho rằng là bắt sai người: "Các anh bắt nhầm rồi, là hắn kia mà!"

Lý Đức Trung lạnh lùng bảo: "Không sai đâu! Anh buôn bán hàng giả, ép mua ép bán, chỉ điều đó thôi cũng đủ để bắt rồi!"

Tần Truyền Lương không muốn làm to chuyện, nhưng nơi nào có Trương Dương thì muốn không to chuyện là điều không thể, Trương Dương và Thường Hải Tâm đưa Tần Truyền Lương về nhà, bọn họ vừa mới tới nhà thì Tần Thanh nghe tin cũng vừa về xong.

Trương Dương đã giúp Tần Truyền Lương xử lý vết thương.

Tần Thanh đi tới bên cạnh cha, nhìn thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của ông ta, vành mắt đỏ lên: "Cha! Con đã nói với cha không biết bao nhiêu lần rồi, không có chuyện gì thì đứng tới những nơi như vậy mà!"

Tần Truyền Lương cười nói: "Là bản thân cha không đúng, cha không nên nói nhiều, nhưng thấy đám người đó lừa người ta, cha vẫn không nhịn được!"

Trương Dương cười nói: "Tần Thanh, em yên tâm đi, chú Tần không sao cả, chỉ bị ngoại thương thôi."

Tần Thanh trừng mắt lườm hắn: "Em còn chưa hỏi tới anh đó, anh làm gì mà lại đập phá cửa hàng nhà người ta thế hả?"

Trương Dương nói: "Chú Tần không thể bị người ta đánh như vậy được? Anh chỉ là cho chúng một bài học, để chúng thưởng thức nỗi khổ bị người khác khi phụ thôi."

Tần Thanh hiểu rõ tính khí của thằng ôn này hơn bất kỳ ai: "Chán chẳng muốn nói với anh nữa!"

Thường Hải Tâm rót một chén trà cho Tần Truyền Lương rồi đẩy tới trước mặt ông ta, đã tới giờ ăn trưa rồi, cô ta nói khẽ: "Cùng nhau đi ăn cơm đi!"

Tần Thanh thở dài, nói: "Tôi còn phải tới sân thể dục xem tình hình diễn tập, Trương Dương, anh đưa tôi đi nhé!" Sau khi về nhà, cô ta liền cho lái xe đi trước.

Trương Dương gật đầu, biết rằng Tần Thanh muốn nói chuyện riêng với hắn, thế là hắn liền lái xe đưa Tần Thanh tới sân thể dục.

Lái xe ra khỏi cửa lớn của khu gia quyến thị ủy, Tần Thanh kéo cánh tay Trương Dương, dựa vào vai hắn, ôn nhu nói: "Em xin lỗi!"

Trương Dương cười nói: "Em không sợ bị người khác nhìn thấy à?"

"Em không sợ!"

"Anh thì sợ!"

Tần Thanh nhéo lên cánh tay hắn một cái, trong mắt tràn đần nhu tình nhìn Trương Dương: "Em biết là anh muốn trút giận cho cha em!"

Trương Dương cười nói: "Cha em cũng là cha anh, ai đụng vào một sợi lông của ông ấy cũng không được!"

Tần Thanh ôn nhu nói: "Em biết anh đối tốt với em, nhưng đập phá cửa hàng của người ta dẫu sao cũng gây nên ảnh hưởng không tốt, truyền ra ngoài không biết người ta sẽ nói gì!"

Trương Dương mỉm cười, bảo: "Mặc kệ người ta nói gì? Em hiện tại là thường ủy thành phố Lam Sơn, kiêm phó thị trưởng thành phố Lam Sơn, trắng trợn khi dễ gã thì gã dám làm gì chứ? Đập phá cửa hàng gã cũng chẳng sao cả, anh không tin gã dám tìm em đòi bồi thường! Kỳ thực gã cũng chẳng tìm được em, muốn đền thì phải tìm anh mới đúng!"

Tần Thanh cười nói: "Anh đó, là cán bộ cấp phó ban rồi mà vẫn còn các tác phong lưu manh như trước kia!"

Trương Dương thò tay ra bóp ngực Tần Thanh một cái, Tần Thanh không ngờ hắn lại đồng nhiên có hành động có tính quấy rối như vậy, hét toáng lên.

Trương Dương cười nói: "Anh thích tác phong lưu manh đó, đặc biệt là lưu manh với một phó thị trưởng như em!"

Tần Thanh đỏ bừng mặt, thò tay ra định báo thù, bóp một cái vào giữa hai chân Trương Dương: "Có tin em xẻo nó không?"

"Đành lòng ư?"

Trong lúc hai người liếc mặt đưa tình thì xe đã tới sân thể dục, Tần Thanh lập tức ngồi ngay ngắn lại, cô ta đã bảo lái xe của mình đợi ở ngoài cửa sân thể dục từ trước.

Trương Dương nói khẽ: "Hôm nay sẽ bận lắm à?"

Tần Thanh nhìn hắn với ánh mắt lưu luyến, bảo: "Xong việc em sẽ gọi điện thoại cho anh!" Cô ta đẩy cửa bước xuống.

..

Đưa Tần Thanh đi rồi Trương Dương lại quay về nhà, Tần Truyền Lương đã ngủ rồi, Thường Hải Tâm đang chuẩn bị rời khỏi Tần gia, thấy Trương Dương về, ra hiệu với hắn rồi rón rén bước ra ngoài.

Trương Dương hỏi khẽ: "Chú Tần sao rồi?"

"Ngủ rồi! Chắc là không sao, chỉ là vừa rồi có nói muốn quay về Giang Thành!"

Trương Dương bật cười, con người sau khi phải chịu ủy khuất ở nơi đất khách luôn muốn về quê hương, Tần Truyền Lương cũng không ngoại lệ.

Thường Hải Tâm nói: "Anh còn chưa ăn cơm đúng không?"

Trương Dương gật đầu.

Thường Hải Tâm chỉ về phía nhà mình: "Tới nhà tôi ăn đi, mẹ tôi chuẩn bị rồi đó!"

Trương Dương bôn ba suốt đêm, mà sáng nay cũng chẳng được nhàn rỗi, lúc này bụng đã hơi đói rồi, theo Thường Hải Tâm tới nhà cô ta. Phu nhân thị trưởng Viên Chi Thanh tự tay làm bốn món ăn, hai món canh.

Trương Dương và Thường Hải Tâm về nhà thì cơm đã được dọn lên bàn

Viên Chi Thanh cũng nghe nói tới chuyện Tần Truyền Lương bị đánh, lúc hai người ăn cơm, Trương Dương giản lược kể lại những gì đã xảy ra, Viên Chi Thanh cảm thán bảo: "Theo sự phát triển của kinh tế Lam Sơn, bọn tiểu thương bất lương cũng càng lúc càng nhiều, thật sự là phải tăng cường quản lý thị trường, nếu không sau này khẳng định sẽ ảnh hưởng tới hình tượng Lam Sơn."

Thường Hải Tâm cười nói: "Mẹ, đúng là phu nhân thị trưởng, nhìn nhận vấn đề cũng sâu xa hơn người ta!"

Viên Chi Thanh cười nói: "Mẹ cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cha con ghét nhất là mẹ xen vào chuyện chính trị!" Nhìn thấy hai người ăn xong, bà ta định đi dọn dẹp, Thường Hải Tâm lại đòi làm, để mẹ ngồi nói chuyện với Trương Dương ở phòng khách.

Viên Chi Thanh pha một bình Long Tỉnh Tây Hồ, rót cho Trương Dương một chén, Trương Dương có chút được yêu quá mà sợ.

Viên Chi Thanh nói: "Tiểu Trương, gần đây dì hay mất ngủ, đang muốn hỏi ý kiến cháu!"

Trương Dương hỏi triệu chứng của bà ta, rồi giúp bà ta chẩn mạch, xác định không phải là vấn đề gì lớn liền mỉm cười, nói: "Dì Viên, cháu dạy dì một phương pháp đả tọa, dì chỉ cần án chiếu theo phương pháp này mà luyện tập, trong vòng một tháng sẽ có hiệu quả." Hắn dạy nhưng điểm quan trọng trong phương pháp đả tọa cho Viên Chi Thanh.

Viên CHi Thanh rất nhanh liền học xong, bà ta mỉm cười, nói: "Trương Dương, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi mốt, sắp được hai mươi hai rồi ạ!"

"Cũng cùng tuổi với Hải Tâm nhà dì! Có bạn gái chưa?"

Trương đại quan nhân nghe tới đây liền giật thót mình, trời ạ, Viên Chi Thanh này không phải là nhìn trúng mình, muốn tác hợp hắn với Thường Hải Tâm chứ? Trương Dương hiện tại đã thu liễm hơn trước rất nhiều về mặt cảm tình, dẫu sao thì hắn đã bắt đầu dần dần tiếp nhận cảm tình quan của thời đại này, hơn nữa hắn cũng ý thức được bởi vì mình đa tình mà kéo theo rất nhiều phiền phức, Trương Dương cười nói: "Có rồi ạ!" Một chữ có này đã chặn đứng những lời tiếp theo của Viên Chi Thanh.

Viên Chi Thanh cười nói: "Cháu trẻ tuổi có tài, chắc bạn gái cũng thập phần xuất sắc, không biết là con gái nhà ai vậy?"

Trương Dương cố ý giả vờ trông khó xử: "Dì Viên à, cháu không nói đâu, chỉ có cháu thích người ta, vẫn chưa biết tâm ý của người ta thế nào!"

Lúc này Thường Hải Tâm bước vào, cô ta nghe thấy câu cuối cùng của Trương Dương, không khỏi bật cười: "Trương Dương, anh thích ai vậy? Hay là để tôi giúp anh làm mối?" Cô ta cho rằng người mà Trương Dương nói là Hà Hâm Nhan, lúc chuyện đá lăn xảy ra, cô ta nhìn thấy Trương Dương và Hà Hâm Nhan ở cùng nhau, về sau Tần Thanh mời Hà Hâm Nhan tới là biên đạo múa và múa dẫn đầu cho buổi lễ treo biển của khu phát triển, mới dần dần quen với Hà Hâm Nhan.

Trương Dương cười nói: "Không cần, tình cảm của tôi cứ để tôi làm chủ!"

Viên Chi Thanh nói: "Đúng vậy, hiện tại chuyện của thanh niên đúng là không thể quản nổi, hai đứa con trai của dì lớn vậy rồi mà cũng không tìm được bạn gái, Hải Tâm, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, đừng có học theo hai người anh của con, tương lai lại phải lsmf một bà cô già, mẹ thấy con hay là lấy chồng đi?"

Thường Hải Tâm đỏ mặt, nói: "Nói thế nào lại quay đề tại về con thế!"

Trương Dương thấy thời gian cũng không còn sớm, đứng dậy cáo từ, Thường Hải Tâm theo hắn cùng về chính phủ thành phố.

Hai người ra khỏi cửa, Thường Hải Tâm không khỏi bật cười: "Mẹ tôi là vậy đó, chỉ sợ tôi không lấy được chồng, hận không thể gả luôn tôi đi bây giờ!"

Trương Dương cười bảo: "Cô quốc sắc thiên hương, khuynh thành khuynh quốc như vậy, chẳng qua là càng như vậy thì càng không thể gả đi!"

Thường Hải Tâm không ngờ hắn lại chuyển đề tài, trừng mắt lên nói: "Ahh có ý gì hả? Cứ như không ai thèm Thường Hải Tâm tôi vậy?"

"Hồng nhan họa thủy, họa thủy cấp bậc như cô gần như là yêu nghiệt, người bình thường sao dám tiếp nhận đây!"

Thường Hải Tâm phì cười: "Tôi nếu là yêu nghiệt, vậy anh chính là hỗn thế ma vương!" Lời vừa rồi khỏi miệng, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, mặt không khỏi đỏ bừng lên.

Đọc truyện chữ Full