Trương Dương tưởng rằng đám
người này chỉ muốn dạy bảo mình thôi, không ngờ bọn chúng muốn giết
người, hắn có phản ứng rất nhạy bén với nguy hiểm, lúc đối phương rút
kiếm ra đâm hắn ta, hắn đã phản ứng lại ngay, giơ tay đỡ lấy tay của tên đàn ông đó, vặn mạnh, làm cho đầu kiếm cắm vào đùi hắn, hắn đau đến độ
hét lên oai oái ôm đùi ngồi xuống.
Cùng lúc đó, tên xạ thủ Peter nhắm vào vai phải của Trương Dương, bóp
cò, nhưng động tác của hắn ta chưa kịp hoàn thành, thì một viên đạn đã
bắn thẳng vào tay trái của hắn, tay tái của Perter bị đạn bắn thành một
cái lỗ máu, hắn ngậm chặt tiếng, chiếc súng rơi từ trên tay xuống, lăn
xuống theo nhịp cầu thang, phát ra âm thanh xủng xoảng của kim loại đập
vào nhau.
Cô gái Trung Quốc muốn chạy lên trước nhặt khẩu súng, nhưng lại một viên đạn nữa bắn vào chiếc súng, làm cho chiếc súng lộn lên, trong khi chiếc súng bay trong không trung, lại là một tràng đạn nữa. Khi nó rơi xuống
đất, chỉ còn là một mảnh sắt.
Cô gái Trung Quốc còn muốn làm gì nữa, nhưng nhìn thấy trước ngực mình
có một đốm đỏ đang chuyển động, cô ta nhìn theo hướng nhắm, thì nhìn
thấy lờ mờ một bóng người, cô ta thở ra một hơi, biết rằng hôm nay không thể đối phó được với Trương Dương.
Trương Dương nhìn thấy tình cảnh trước mắt đã hiểu ra, có người đang
giúp mình. Hắn có khả năng phân tích tình hình, vừa nãy trong tay đối
thủ có súng, vì thế hắn không thể ra tay, giờ đây đối phương đã không
còn súng nữa rồi, cả một bồ tức đang trong bụng ngay lập tức trút ra.
Một tên da trắng vác gậy đập về phía đầu hắn, Trương Dương nắm được cây
gậy, gơ chân đá vào hạ bộ của hắn, thuận tay giật lấy cây gậy, cười lạnh lùng: “Mẹ kiếp, không cho chúng mày chút cảm nhận thì chúng bây không
biết sự lợi hại của người Trung Quốc!” cây gậy trong tay hắn bay lên,
chớp mắt đã có ba tên đổ rạp lên mặt đất.
Đám người này thấy tình hình không có lợi, có người đã chạy lên xe thoát thân, cô gái Trung Quốc đó cũng vội vàng chạy cùng đồng bọn, Trương
Dương cũng không đuổi theo, văng chiếc gậy trong tay mình ra đằng đó,
đập nát cửa sau của chiếc ô tô, kính vỡ văng ra khắp nơi, Trương đại
quan chửi theo một câu: “**** you!”
Trương Dương ngẩng đầu, hắn cũng chú ý đến bóng người trên nóc nhà.
Người đó trông rất nho nhã, chiếc áo gió màu đen bay bay trong không
trung, nhanh nhẹn như tinh linh trong bóng đêm, cô nhún người nhảy từ
tầng sáu của căn nhà xuống, Trương Dương kinh ngạc, ngay lập tức phản
ứng lại, trong tay cô ấy còn nắm một vật gì như dây sắt, quả nhiên đối
phương rơi xuống ngày càng chậm, nhẹ nhàng chạm đất, thu sợi dây trong
tay về.
“Lệ Phù?” Trương Dương ngạc nhiên nói.
Lệ Phù tháo đôi kính đen xuống, hai con mắt màu xanh cười nhìn Trương
Dương, mái tóc vàng nhảy múa trong không trung, chiếc cổ trắng ngần lộ
rõ ra. Trong tay cô ấy cầm một hộp đàn, bên trong đựng chiếc súng vừa
rồi dùng.
Trương Dương bước một bước lớn qua đó, giơ hai cánh tay, làm ra động tác ôm ấp thân mật.
Lệ Phù cười, dừng bước lắc đầu: “Đứng yên đấy cho tôi!”
Trương Dương chỉ làm bộ mà thôi, cười hì hì đáp: “Đừng bảo với tôi rằng cô đi qua đây một cách trùng hợp nhé?”
Lệ Phù nhẹ nhàng đáp: “Anh là một sự phiền toái, đi đến đâu là reo giắc
phiền hà đến đó, quen với anh đúng là một việc không may.”
Cô chỉ về phía trước, Trương Dương và cô sóng bước đi. Ở một góc không
xa, là một chiếc xe đua Ferrari, Lệ Phù ném hôp đàn vào phía sau xe, sau đó ngồi xuống chỗ lái, Trương Dương cũng ngồi bên cạnh, ngưỡng mộ sờ
vào vô lăng: “Cô thật là lắm tiền, chiếc xe này đắt lắm!”
Lệ Phù cười: “Xe chung đấy, tôi dùng tạm thôi!”
Trương Dương dùng chiếc nút điều chỉnh tự động, tìm được một vị trí
thoải mái nói: “Chiếc xe này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không gian hơi lớn, ngồi vào trong đó không thích lắm!”
Lệ Phù giơ đôi ngón tay nhỏ nhắn, ấn vào một nút bấm, Trương Dương nói: “Tôi sống ở Ngân Hà Chi Tinh!”
Lệ Phù nhẹ nhàng nói: “Lâu lắm rồi không gặp tôi, chẳng lẽ không muốn uống cùng tôi chén rượu sao?”
Trương Dương nói: “Dù sao thì tôi đã lên thuyền của cô rồi, cô muốn làm
gì thì làm, muốn đưa tôi đi đâu thì đưa, tối nay tôi giao cho cô rồi
đấy!”
Lệ Phù cười khanh khách, đạp ga, cơ thể của Trương Dương ngả về đằng sau theo quán tính, xe tốt vẫn là xe tốt, tựa lưng thật là thích.
Lệ Phù đưa Trương Dương đến một quán ăn Ý tên là Tây Tây Li Dương Quang, đây chẳng phải là chỗ sang trọng gì, điểm tốt nhất là kinh doanh 24 giờ đồng hồ, Lệ Phù gọi hai suất sườn bò, hai suất mì Ý, gọi một bình rượu
vang đỏ, cùng Trương Dương ngồi ăn ở tầng hai.
Sông Thames êm đềm chảy quanh họ, những chiếc cầu lớn của sông Thames
làm cho Trương Dương cảm thấy rất quen thuộc, trước kia hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều lần phong cảnh này trong tranh. Hắn nhấm một ngụm rượu:
“Vừa nãy lúc xuống máy bay, tôi còn khen chủ nghĩa tư bản cơ đấy, hình
như trật tự xã hội cũng không tồi, không giống như những gì chúng ta
nghĩ trước kia, thế mà chớp mắt đã nhìn thấy mặt tối của xã hội phương
Tây rồi.”
Lệ Phù cười: “Trương Dương, chẳng lẽ anh nghĩ việc vây hãm anh lúc nãy chỉ là việc ngẫu nhiên sao?”
Trương Dương cười nói: “Tôi không cho rằng đó là việc ngẫu nhiên, mặc dù tôi cũng có tí danh tiếng trong nước, nhưng những người quen tôi ở Anh
không nhiều, người ta sao phải đối phó với tôi chứ? Chẳng lẽ cô cố tình
bày ra màn đó, sau đó giúp tôi giải vây, làm cho tôi xúc động về cô, từ
đó nảy sinh tình cảm, nếu như vậy thật, thì tôi có thể nói với cô rằng,
cô thành công rồi, chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể dâng
hiến tình yêu của mình!”
Lệ Phù cười nói: “Anh dù gì cũng là một cán bộ nhà nước, cả ngày vỗ ngực bảo mình là quan chức, mà lại còn thế này, trong đầu óc anh toàn những
thứ bẩn thỉu vậy, thật không biết anh làm thế nào mà lại chui dược vào
đội ngũ đảng nữa.”
Trương Dương chỉ cố ý trêu cô ấy, cười ha ha nói: “Con người tôi không
giả dối, nghĩ gì nói nấy. À này, cô càng ngày càng xinh rồi đấy, tôi
động lòng rồi.”
Lệ Phù đỏ mặt, đặt cốc rượu xuống nói: “Đừng nói linh tinh với tôi, giờ tôi nói chuyện tử tế với anh đây!”
Trương đại quan ngoạm miếng sườn bò, miếng này hơi sống, những chỗ cắn
vào vẫn ứa ra máu đỏ. Trương Dương nói: “Người phương Tây chưa tiến hóa
hết, thật là ăn sống nuốt tươi!”
Lệ Phù trừng mắt nhìn anh ta, cô ấy là con lai Trung Pháp, câu này của
Trương Dương đồng nghĩa với việc mắng cả cô ấy: “Mỗi nơi đều có thói
quen ăn uống của họ, anh không tiếp nhận văn hóa ẩm thực của họ, nhưng
cũng không thể sổ toẹt đi chứ. Sườn bò này chỉ chín một nửa, do chính
anh chọn đấy.”
Trương Dương cười nói: “Tôi đâu có hiểu tiếng Anh!”
“Tiếng Ý!” Lệ Phù sửa lại.
Trương Dương nói: “Cô nghĩ mà xem, những ngôn ngữ trên thế giới này quá
nhiều. Cứ đi mấy bước lại là một ngôn ngữ mới, nếu như theo ý tôi, cả
thế giới đều nói tiếng Trung cho rồi, cô thấy mấy người này cứ xì xà xì
xồ, mở miệng ra là chẳng hiểu nói gì cả.”
“Đó là do anh vô văn hóa!”
“Sai, nếu như tôi muốn học, những ngôn ngữ nguyên thủy này chẳng làm khó được tôi, là do tôi không muốn học thôi, ngôn ngữ của chúng ta tiên
tiến biết mấy, những cái tiên tiến không học, học những thứ lạc hậu làm
chi?”
Lệ Phù chán chường nhìn hắn, bản lĩnh nói lăng nhăng của hắn thật là hơn người.
Trương Dương vừa nói vừa ăn, lúc này hắn đã nhét đầy dạ dày, dùng khăn
giấy lau vệt máu bên miệng: “Nói đi, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?:”
Lệ Phù đáp: “Cô gái Trung đó tên là Trần Mĩ Lâm, tên tiếng Anh là Malcher!”
“Tôi không quen cô ta, đứa này sao lại hận tôi thế nhỉ?”
“Đương nhiên là anh không quen cô ta, nhưng anh có quen Trần Tường Nghĩa không?”
Trương Dương đờ người, nghĩ một lúc mới nhớ lại người tên Trần Tường
Nghĩa, Trần Tường Nghĩa là cảnh sát của cục công an Giang Thành, người
này do thị trưởng tiền nhiệm của Giang Thành Lê Quốc Chính đề bạt lên,
đã từng đề ra hoạt động phạm tội chiếm đoạt Tần Thanh, Trương Dương
trong quá trình cứu Tần Thanh nhỡ tay giết chết ông ta. Trương Dương nhỏ giọng nói: “Trần Mĩ Lâm có liên quan đến Trần Tường Nghĩa?”
Lệ Phù gật đầu nói: “Cô ta là con gái của Trần Tường Nghĩa, lí do Trần
Tường Nghĩa làm việc cho Lê Quốc Chính, ngoài việc để báo ơn, còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa là vì con gái, Trần Mĩ Lâm học ở Anh cần rất nhiều tiền, tôi không biết tại sao cô ta lại biết Trần Tường Nghĩa
bị chết trong tay anh, hôm nay cô ta muốn đẩy anh vào con đường chết.”
Trương Dương nghĩ lại ánh mắt thù hằn của Trần Mĩ Lâm, giờ mới biết tại
sao nha đầu này lại hận mình đến thế, người ta coi mình là kẻ thù giết
cha, nghĩ đi nghĩ lại, Trần Tường Nghĩa mặc dù do hắn ta vô tình giết
chết, nhưng dù sao việc ông ta chết trong tay hắn cũng là sự thật, hắn
vẫn nhớ câu cuối cùng trước khi chết của Trần Tường Nghĩa: Tôi không làm lại Tần Thanh. Anh đừng làm hại đến người nhà của tôi. Trương Dương
nâng cốc rượu uống một ngụm, rồi dựa vào sau nói: “Sự việc qua rồi thì
thôi, tôi cũng không muốn truy cứu nữa, không đáng kì kèo với một đứa
con nít.”
Lệ Phù cười nói: “Anh độ lượng đấy chứ, tôi phát hiện anh thường rất độ lượng với phụ nữ.”
Trương Dương cười nói: “Thật ra tôi độ lượng với cô nhất, đáng tiếc cô không nhận tình cảm của tôi!”
Lệ Phù nói: “Trần Mĩ Lâm sẽ không thôi đâu, tiểu nha đầu này vì báo thù
đã kết bè đảng với lũ thanh niên bất lương, tôi thấy tối nay chỉ là bước khởi đầu thôi.”
Trương Dương nói: “Tôi chỉ ở châu Âu nửa tháng, qua nửa tháng này, cô ta muốn tìm tôi chỉ có thể về nước rồi.”
Lệ Phù nói: “Anh vẫn phải cẩn thận chút!”
Trương Dương cười nói: “Cô thật là quan tâm đến tôi!”
Lệ Phù nói: “Đừng có nghĩ nhiều, với các đồng chí của mình tôi đều yêu thương như vậy!”
Trương Dương cười ha ha nói: “Tôi cứ cảm thấy cô đối xử không giống vậy với tôi!”
Lệ Phù nhấc chén rượu lên cụng li với hắn, nói: “Anh đã làm tôi hiểu sâu thêm nghĩa của một từ!”
“Từ gì?”
“Tự sướng!”
Thời gian sai lệch cũng là một vấn đề với Trương đại quan, buổi trưa khi tất cả mọi người đều đi khảo sát, hắn lại nằm ngủ trong phòng, đương
nhiên, có một lí do quan trọng làm cho hắn không muốn xuất đầu lộ diện,
sau khi việc của Trần Mĩ Lâm xảy ra, hắn mới ý thức được rằng, ở Anh
cũng có rất nhiều người biết đến hắn, hắn không muốn vì chuyện của hắn
đem lại phiền hà cho đoàn khảo sát, muốn giải quyết việc này chỉ có cách tách đoàn ra mà thôi.
Trương Dương không ngủ được lâu, tiếng chuông điện thoại đã đánh thức
hắn dậy, người gọi là Lệ Phù, cô đứng đợi Trương Dương bên ngoài khách
sạn, bảo hắn ra ngay lập tức.
Trương Dương thay quần áo xong ra ngoài cửa, ngoài trời âm u, sương mù
dày đặc, chỗ nào cũng là một màn trắng, ngày đầu tiên đến London, hắn đã nếm trải mùi vị của sương mù.
Chiếc xe màu đỏ của Lệ Phù rất nổi bật, Trương Dương mở cửa xe ngồi vào nói: “Sao thế? Nhanh thế mà đã nhớ tôi rồi sao?”
Lệ Phù không nói gì, đợi hắn lên xe mới khởi động xe đi về phía sông Thames, sương mù ở London làm
cho tắc xe ở nhiều nơi, họ cũng rất đen đủi bị tắc ở cầu Tower, có điều
việc này chẳng phải là việc xấu gì với Trương Dương, hắn có thể nhân cơ
hội này ngắm cảnh đẹp của London. Sương mù cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn
của Trương Dương, nhìn một lúc, cũng chẳng nhìn rõ toàn cảnh của chiếc
cầu, hắn thở dài nói: “Loại sương mù này thật là danh bất hư truyền.”
Lệ Phù nói: “Giờ đỡ nhiều rồi đó, trước kia cách thức sưởi ấm của London toàn là than, nên chất lượng không khí rất tệ, thường xuyên có sương
mù, sau này tòa chị chính London nhận thức được điểm này, hạn chế số
lượng của than, nên không khí được cải thiện một cách rõ ràng, loại
sương mù dày đặc này rất ít khi xảy ra.”
Trương Dương nói: “Cô gọi tôi ra đây không phải để ngắm sương mù và tắc xe chứ?”
Lệ Phù nói: “Phó thủ tướng Văn ngày kia sẽ đến nước Anh, tôi nhận được
tin, có người muốn phá hoại cuộc gặp gỡ này, tạo thế bất lợi cho phó thủ tướng Văn!”
Trương Dương hơi đờ ra, Văn Quốc Quyền không những là phó thủ tướng quốc gia đồng thời còn là cha nuôi của hắn, việc này hắn không thể không
quan tâm: “Tin này thật sao?”
Lệ Phù gật đầu, lấy ra một bức ảnh đưa cho Trương Dương.
Trương Dương nhìn vào bức ảnh, thì nhìn thấy một tên đàn ông châu Âu,
hơn ba mươi tuổi, trên mặt có vết dao, từ bên mắt trái tận đến mép phải
của miệng, phá hoại hết dung nhan của y, làm cho y trở nên hung hãn vô
cùng.
Lệ Phù nói: “Hắn ta là Brown, người phía Bắc Ailen, trước kia đã từng
phục vụ ở trong quân đội cộng hòa bắc Ailen, người này là một phần tử
hiếu chiến điên cuồng, ủng hộ việc bắc Ailen độc lập.”
Trương Dương chau mày nói: “Hắn ta có quan hệ gì với chúng ta?”
Lệ Phù nói: “Theo tình báo tôi có được, Quân đội cộng hòa bắc Ailen muốn giết chết phó thủ tướng Văn, tạo thành không khí căng thẳng giữa hai
nước Trung Anh, nước anh đã có phản ứng tích cực, đang áp dụng những
biện pháp an toàn, nhưng tôi không thể để cho nước Anh xử lí tất cả mọi
việc.”
Trương Dương nói: “Đúng vậy, đám người nước ngoài này không đáng tin tưởng.”
Lệ Phù nói: “Vì thế trước khi phó thủ tướng Văn đến London, chúng ta phải tìm được Brown, phá hoại kế hoạch lần này của chúng.”
Trương Dương nói: “Việc này có liên quan đến tôi?” Hắn không phản đối
việc này, nhưng lần này hắn đến châu Âu là để khảo sát kinh tế, nếu như
nói về phương diện an ninh quốc gia, hắn cũng chỉ thuộc về xung quanh an ninh quốc gia, chức trách của hắn là phụ trách việc của Hồng Kong,
Macao và Đài Loan, giờ lại là Châu Âu, việc của Âu châu không thuộc diện quản lí của hắn.”
Lệ Phù nói: “Là nhân viên của công tác an ninh quốc gia, đương nhiên
phải đặt an ninh quốc gia lên đầu rồi, theo tôi biết, hai vợ chồng phó
thủ tướng Văn là bố mẹ nuôi của anh, người khác thì anh không để ý, sự
an nguy của họ nhất định anh không nhắm mắt làm ngơ.”
Trương Dương nói: “Để tôi tham dự vào việc này là ý của cấp trên hay là ý của cô?”
Lệ Phù đáp; “Là ý của tôi, có điều, khi tôi nói ý này với cấp trên đã được đồng ý.”
Trương Dương nói: “Quốc An không thiếu gì nhân tài, nếu như trong vòng
người Trung, tôi còn có thể có chút tác dụng, nhưng đây là châu Âu, tôi
chưa từng có chút giao tình nào với đám quỷ Tây, tôi còn chẳng biết nói
tiếng Anh, tôi làm sao đi điều tra việc này đây?”
Lệ Phù cười nói: “Việc điều tra không nhất thiết phải nói chuyện, tên xạ thủ Peter hôm qua cũng là người Ailen, cha của hắn là Black Peter, là
một trong những phần tử cứng đầu nhất của Ailen, ông ta đã mở một câu
lạc bộ đêm quy mô không nhỏ ở London, chúng tôi nghi ngờ rằng ông ta có
quan hệ mật thiết với Brown, chúng ta có thể tìm thấy Brown thông qua
hắn.”
Trương Dương nói: “Cô nói nhiều như vậy với tôi, rốt cuộc là muốn tôi làm gì?”
Lệ Phù nói: “Trung Quốc có câu đánh rắn động cỏ, việc anh cần làm là
đánh rắn động cỏ, làm cho đám Ailen này dồn sự chú ý lên người anh.”
Trương Dương nói: “Có phải cô muốn đưa tôi ra làm bia đỡ đạn không? Muốn đám quân cộng hòa Ailen chĩa nòng súng về phía tôi à?”
Lệ Phù mỉm cười nói: “Không nghiêm trọng đến thế đâu, chẳng qua chỉ là
trong thời gian ngắn, muốn tìm ra tung tích của chúng và tìm ra tên sát
thủ đứng đằng sau Brown không phải là việc dễ, không áp dụng những cách
đặc biệt thì rất khó đạt được mục đích của chúng ta, Trần Mĩ Lâm muốn
giết anh, cô ta không bỏ cuộc đâu, Peter tối qua bị tôi bắn bị thương,
vì việc này, Black Peter nhất định sẽ không tha.”
Trương Dương đáp: “Viên đạn đó là do cô bắn, có liên quan quái gì đến tôi? Chẳng lẽ việc này cũng đổ lên đầu tôi?”
Lệ Phù cười nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải vì anh, thì tôi làm sao phải
bắn hắn ta cơ chứ? Dù là do phụ nữ gây chuyện thì đàn ông cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm, chẳng phải sao?” Câu này đã làm hài lòng tính ưa
thể diện của Trương Dương, hắn gật đầu nói: “Nghe câu này của cô, để tôi chịu oan cũng được, có điều….Cô vẫn chưa phải là người đàn bà của tôi!”
Lúc này những làn xe trên cầu đã thưa dần, Lệ Phù nói: “Tôi đưa anh đi
gặp một người! Anh ta sẽ giúp anh chuẩn bị một chút đồ cần thiết.”
Lệ Phù dẫn Trương Dương đến khu dân nghèo của phía đông London, điểm đến của họ là một cửa hàng cho thuê băng đĩa do người Trung Quốc mở, chủ
nhân của cửa hàng là một người Trung Quốc trẻ, anh ta cũng là một thành
viên trong bí mật quốc an, phụ trách công việc thu thập tình báo của
London, tên thật là Lưu Khải, biệt hiệu là Muỗi.
Lệ Phù và Trương Dương bước vào cửa hiệu, có ba người da đen đang thuê băng, phim võ thuật của Trung Quốc rất được hâm mộ ở đây.
Từ cách ăn mặc của ba người da đen có thể thấy rằng họ chẳng phải là
thành phần tử tế gì, họ nhìn thấy Lệ Phù xinh đẹp, đồng thanh huýt sáo.
Lệ Phù chẳng thèm để ý đến họ, còn Trương Dương thì lạnh lùng dò xét họ, mặc dù hắn chưa đến Anh bao lâu, nhưng rất phản cảm với đám người da
đen này, đây không phải vì hắn phân biệt chủng tộc, mà là do tỉ lệ phạm
tội của người da đen khá lớn, rất nhiều người có khuynh hướng bạo lực.
Muỗi cười, lộ ra một hàm răng trắng đều, anh ta dùng tiếng Anh nói gì đó với người da đen, đám da đen thấy là người quen của anh ta, gật đầu,
rồi quay người bước đi, một người trong số đó trước khi đi còn quay lại
lườm Trương Dương.
Trương Dương cũng chẳng bực mình, dù sao đây cũng là nước Anh, động thủ là việc làm của người óc ngắn.
Muỗi đóng cửa lại, rồi cười nói: “Đừng tức giận, người da đen đều như
vậy cả, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, cứ gặp phải gái đẹp là lại hồ đồ như vậy.”
Lệ Phù trừng mắt nói: “Anh nói linh tinh gì đấy?”
Muỗi cười, rồi giơ tay về phía Trương Dương, tự giới thiệu: “Rất vui được làm quen, tôi là Lưu Khải!”
Trương Dương còn chưa mở miệng, Lệ Phù đã nói: “Đừng nói lằng nhằng
nhiều nữa, mau làm việc của anh đi!” Cô ta không muốn Trương Dương lộ
thân phận của mình.
Muỗi dẫn họ đến căn hầm, trong hầm đều là băng đĩa, anh ta ấn vào một
chiếc tủ đựng băng đĩa cũ, sau khi chiếc tủ lùi ra làm hiện ra một cánh
cửa nhỏ, không ngờ căn hầm này lại nối với một cái động khác.
Muỗi ấn vào chiếc khóa mật mã trên cửa, sau đó thông qua vân tay và đồng tử, cánh cửa nhỏ mới mở ra, anh ta đắc ý nhìn về phía hai người: “Thế
nào? Tự tôi thiết kế đấy, dù là tổng bộ quốc an cũng không có các phương tiện an toàn như của tôi đâu.”
Đi vào trong đó, Muỗi đập đập tay, đèn sáng, bên dưới là một mật thất
rộng cả trăm mét vuông, hai bên đường xếp toàn những tủ đựng vũ khí, bên trên là các loại vu khí khác nhau, Muỗi đưa họ ngồi xuống một chiếc ghế sô pha cũ, mở máy tính và máy quay, anh ta nói với Lệ Phù và Trương
Dương: “Cà phê hay là trà?”
Lệ Phù gọi một cốc cà phê, còn Trương Dương muốn một cốc hồng trà.
Muỗi tắt đèn, trên màn hình chiếu ra ảnh của một người, Muỗi nói: “Đây
chính là Black Peter, phần tử độc lập của Ailen, thời còn trẻ từng tham
gia quân cộng hòa Ailen, bị nhốt năm năm trong tù nước Anh, sau khi ra
tù đến London làm ăn buôn bán, trên bề mặt thì đã tránh xa chính trị,
nhưng thực chất thì vẫn thực hiện những hoạt động độc lập của Ailen.”
Anh ta ấn chiếc điều khiển, bên trên hiện ra ảnh của bốn người: “Đây là
bốn trợ thủ đắc lực của Black Peter, Owen, LaBeouf, Steven, Lí Long, thế lực của Black Peter rất lớn, hắn đã mở một câu lạc bộ đêm mang tên
Nguyệt Quang Nữ Thần ở khu tây, trên bề mặt thì kinh doanh hoạt động vui chơi, nhưng thật ra là nơi tụ điểm cờ bạc, bốn người dưới chướng này
của hắn đều có thế lực của mình cả, thật ra đã trở thành một tổ chức xã
hội đen có quy mô rồi.”
Trương Dương nói: “Đã biết là xã hội đen, vậy cảnh sát Anh tại sao không có hành động gì với họ?”
Muỗi cười đáp: “Rất nhiều quốc gia đều tự xưng là xã hội pháp trị, không có bằng chứng cụ thể, họ không thể có hành động gì được. Black Peter
làm việc rất gọn, cảnh sát rất khó tìm được bằng chứng phạm tội của hắn, nên không thể có động thái gì.” Anh ta phóng to hình của LÍ Long rồi
nói: “Anh phải chú ý đến người này, Lí Long, năm nay ba mươi hai tuổi,
hắn đến Anh mười năm trước, đã từng là quán quân bắn súng tự do của
Trung Quốc ba lần liền, rất hiểm độc, là nhân vật lợi hại nhất của Black Peter, thế lực của hắn trong đám người Hoa rất lớn, nắm trong tay ba
nhà hàng Trung Quốc, chúng tôi để mắt đến hắn cũng không ít thời gian
rồi, nghi ngờ rằng hắn có liên quan đến nhiều vụ vượt biên lậu.”
Trương Dương chửi: “Đúng là cặn bã của dân tộc.”
Lệ Phù nói: “Nói về Peter!”
Muỗi chiếu ảnh của Peter lên màn hình: “Peter là con trai của Black
Peter, hắn là bạn cùng trường của Trần Mĩ Lâm, cũng là người tình của cô ta, có điều Trần Mĩ Lâm tiếp cận hắn chỉ vì lợi dụng, theo sự hiểu biết của chúng tôi, Trước khi Trần Mĩ Lâm quen với Peter có một người bạn
trai tên là Chung Vĩ, quan hệ của họ từ trước đến giờ đều rất tốt.”
Muỗi nắm rất rõ tư liệu, anh ta đã điều tra cả đến môi trường và bố trí
nội bộ của câu lạc bộ đêm Nguyệt Quang Nữ Thần, sau khi xem xong tư
liệu, Muỗi lấy đưa cho Trương Dương một đồ vật.
Một chiếc điện thoại đã được cải trang, đây là để tiện cho hành động của Trương Dương ở trong khu châu Âu, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ
được với tổ chức, là một loại điện thoại vi hình, chiếc kính râm có thể
quay phim.
Thứ làm Trương Dương hứng thú nhất là một chiếc bút, một đầu của bút có
thể phóng ra sợi thép, nhìn thì mỏng mảnh, nhưng tính chịu lực rất cao,
có thể đỡ trọng lượng của một người trưởng thành, giúp được hắn nhảy từ
tầng ba xuống, ở phần đầu còn có thiết bị cắt, vặn nắp bút ra, có thể lộ ra một chiếc súng vi hình, đây là một loại súng nhỏ, có thể bắn ra hai
băng đạn, mặc dù uy lực không lớn, nhưng trong lúc quan trọng thì rất có tác dụng.
Trương Dương thu chiếc bút vào.
Muỗi nói: “Nếu không đến lúc cần thiết, thì đừng dùng đến vũ khí bí mật này.” Anh ta lại lấy ra một
hộp đạn kẹo cao su, mỉm cười nói: “Đây là phát minh mới nhất, mọi người
có lẽ đã nhìn thấy trong phim ảnh, chỉ cần gập hai bên màu đỏ đen vào
nhau, năm giây sau sẽ nổ, nhớ là năm giây, điểm này rất quan trọng, nếu
như anh không kịp thoát than, thì sẽ phải chịu sức công phá của nó.”
Lệ Phù và Trương Dương rời khỏi tiệm băng đĩa, thì phát hiện ra ba người da đen vẫn chưa rời khỏi đó, họ đang vây quanh chiếc xe đua sờ mó, một
người trong số đó còn ngồi lên mui xe.
Lệ Phù không nói gì, muốn mở cửa xe, rất khách khí mời đám người đó lùi ra, nhưng mấy tên này không lùi ra mà lại còn cười.
Trương Dương đang định đi lên trước, thì nhìn thấy Lệ Phù đã ra tay rồi, vặn chặt tay của tên đang chắn đường cô, một tay còn lại chặt lên họng
hắn, mặc dù chưa dùng hết sức, nhưng cũng đã làm cho hắn ôm cổ ngã
xuống.
Hai tên da đen còn lại thấy bạn bị đánh ngã, liền vây đến, Trương Dương
bước tới, nắm đầu hai tên đó đập vào nhau, làm cho chúng choáng váng mặt mày.
Muỗi ngán ngẩm nhìn bọn họ, thở dài nói: “Tôi ghét nhất là bạo lực!”
Lệ Phù lên xe, mỉm cười nói: “Tôi cũng ghét bạo lực!”
Cô đưa Trương Dương về đến khách sạn Ngân Hà Chi Tinh, sau khi xuống xe
đưa chìa khóa cho Trương Dương nói: “Tám giờ tối nay đến câu lạc bộ
Nguyệt Quang Nữ Thần!”
“Muốn tôi làm gì?”
Lệ Phù nhìn di động của hắn nói: “Phải làm gì thì đến lúc đó tôi sẽ
thông báo với anh, GPS đã xác định vị trí rồi, anh chỉ cần lái xe theo
sự chỉ dẫn trên đó là được!”
Trương Dương cười đáp: “Cô để tôi đi gây chuyện đúng không?”
“Đánh rắn động cổ không nhất thiết là phải đánh to đánh lớn, bản thân
anh đã là một sự phiền phức, tôi tin rằng dù anh không đi gây chuyện
cũng sẽ có rất nhiều chuyện phiền hà tìm đến anh! Anh nghỉ ngơi một chút đi, đúng rồi, tốt nhất là anh nghĩ một lí do gì đó, tạm thời tách đoàn
khảo sát ra, đỡ làm liên lụy đến họ.”
Trương Dương gật đầu.
Khi Trương Dương về đến phòng, thì đoàn khảo sát gần như đã về đầy đủ,
Lưu Kim Thành chẳng có chút tinh thần nào, vì văn hóa rượu của đông và
tây khác nhau, sản phẩm của anh ta chẳng có chút thị trường nào bên châu Âu, anh ta nói với Trương Dương, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến có việc muốn tìm hắn.
Trương Dương đến phòng của Nghiêm Tân Kiến, Nghiêm Tân Kiến rất vui
mừng: “Trương Dương à, hôm nay anh không đi thật là đáng tiếc, chúng tôi và tập đoàn sắt thép Slater nói chuyện khá tốt, ngày mai còn phải đi
đến công xưởng của họ tham quan.”
Trương Dương cười nói: “Việc này không phải là thế mạnh của tôi, tôi
cũng không hiểu tiếng Anh, vừa nãy tôi đi thăm một vài người bạn cũ!”
Nghiêm Tân Kiến nói: “Anh có bạn cũ ở nước Anh này à?”
Trương Dương gật đầu nói: “Tôi có bạn ở Manchester, đang định đi thăm, có thể phải mất đến hai ngày, nên đến xin phép ông nghỉ.”
Nghiêm Tân Kiến nghe nói hắn muốn rời khỏi tập thể hành động một mình,
bèn chau mày, trước khi đến châu Âu, họ đã đưa ra luật, một điều quan
trọng trong số đó là nghiêm cấm thành viên trong đoàn hành động đơn lẻ,
Trương Dương là phó đoàn trưởng, giờ lại cầm đầu phá vỡ quy định này,
Nghiêm Tân Kiến thật sự hơi khó xử, nhưng ông ta cũng hiểu rõ tính tình
của Trương Dương, tên này đã quyết chuyện gì thì người khác có phản đối
cũng không được.
Nghiêm Tân Kiến thấp giọng nói: “Nhất định phải đi sao?”
Trương Dương gật đầu: “Chẳng còn cách nào, tôi không đi thì không xong!”
Nghiêm Tân Kiến nói: “Ở thập niên tám mươi, đã từng có việc thành viên đoàn khảo sát bị mất tích.”
Trương Dương cười nói; “Thị trưởng Nghiêm, ông sợ rằng tôi đi rồi không
về hay sao? Ông yên tâm đi, xã hội tư bản này chẳng có chút hấp dẫn gì
với tôi, tôi ở trong nước ăn tốt ở tốt, chẳng rỗi hơi đến độ vậy, hơn
nữa, tôi là quan chức, chẳng lẽ ông không tin tưởng nguyên tắc Đảng của
tôi?”
Nghiêm Tân Kiến nghĩ một lúc, Trương Dương thật sự sống rất tốt ở trong
nước, nhân vật thế này sao có thể chọn chạy trốn cơ chứ, ông ta thấp
giọng nói: “Tư bản chủ nghĩa thế nào cũng không so bì được với xã hội
chủ nghĩa của chúng ta.”
Trương Dương thầm cười, xem ra Nghiêm Tân Kiến vẫn sợ mình chạy mất. Để
làm ông ta yên tâm, Trương Dương cố gắng làm ra vẻ thần bí nói: “Tôi
cũng chẳng giấu gì ông, thị trưởng Nghiêm đã từng nghe qua việc phó thủ
tướng Văn mấy ngày nữa sẽ đến thăm nước Anh chưa?”
Nghiêm Tân Kiến đã từng nghe về việc này, nhưng lúc đó cũng chẳng nghĩ
nhiều, nay Trương Dương nhắc đến, mới đem hai việc liên kết với nhau, vợ chồng phó thủ tướng Văn là bố mẹ nuôi của Trương Dương, lần này lại
trùng hợp đến Anh, theo lệ thường thì nhất định phải gặp, câu này của
Trương Dương chính là để nói khéo với ông ta rằng, cần phải đi gặp mặt
vợ chồng phó thủ tướng Văn, có cái lí do này, Nghiêm Tân Kiến đương
nhiên không hỏi gì được nữa, ông ta gật đầu nói: “Phải giữ liên lạc với
tôi đấy, tôi sẽ nói với những thành viên khác anh đi làm công tác, còn
nữa, việc này nhất định không được trở thành tiền lệ.”
Trương Dương cười đồng ý, rồi lại đưa số điện thoại của mình cho Nghiêm
Tân Kiến, Nghiêm Tân Kiến thầm thán phục, tiểu tử này thật sự có năng
lực, đến châu Âu một thời gian ngắn mà đã có được điện thoại rồi, điện
thoại chỉ làm cho ông ta ngạc nhiên một chút, nhưng khi ông ta nhìn thấy chiếc xe đua đắt tiền dừng ở trước khách sạn, chỉ có thể thán phục năng lực của Trương Dương, xem ra chỉ có việc ông ta không nghĩ đến được
thôi, chứ người ta làm được hết. Trương đại quan dùng hành động thực tế
chứng minh, hắn ta có năng lực bước ra khỏi châu Á đi khắp năm châu.
Mở cửa xe, Trương Dương lái đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đoàn khảo sát.
Bãi để xe trước cửa câu lạc bộ Nguyệt Quang Nữ Thần đã đỗ đầy xe ô tô,
có thể thấy rằng công việc làm ăn ở đây khá tốt, Trương Dương đỗ xong
xe, nhìn thời gian, đúng tám giờ tối.
Điện thoại của hắn đúng giờ vang lên, Trương Dương nghe máy, âm thanh
ngọt ngào của Lệ Phù vang lên trong ống nghe: “Tự anh đi vào đi, trong
thùng găng tay có ví tiền đã chuẩn bị sẵn cho anh, trong đó có thẻ tín
dụng, còn có hai nghìn bảng Anh nữa, mật mã của thẻ tín dụng là sinh
nhật của anh, anh cứ hưởng thụ hết mình đi!”
Trương Dương cười hì hì đáp: “Đáng tiếc tôi không có bạn gái!”
Lệ Phù nhẹ nhàng đáp: “Trong câu lạc bộ đêm thiếu gì con gái, đừng quên
mục đích ngày hôm nay của anh, mọi lúc phải chuẩn bị một trận đại chiến, còn nữa, phải cảnh giác bất cứ lúc nào, chuẩn bị lùi về bất cứ lúc nào, mang theo máy bộ đàm của anh đi!”
Trương Dương giấu chiếc máy bộ đàm mi ni, thử một chút hiệu quả âm
thanh, rồi tắt điện thoại, hắn biết rằng Lệ Phù đang đứng ở đằng xa nhìn hắn, bước khỏi xe, Trương Dương nhình quanh quất, nhưng không thấy bóng dáng Lệ Phù đâu cả.
Lệ Phù cười nói: “Không cần tìm tôi, yên tâm đi, tôi sẽ nghe ngóng hộ anh.”
Trương Dương xốc lại quần áo, bước thẳng vào cánh cửa của hộp đêm.
Lệ Phù nói: “Theo quy định của họ không cho khách mang vũ khí vào, họ sẽ kiểm tra anh ở cửa ra vào, giữ bình tĩnh, đừng căng thẳng!”
Nói xong Trương Dương đã đến trước cửa, một tên đại Hán đầu trọc đang
đứng ở đó kiểm tra một vị phụ nữ hấp dẫn, sau khi tìm kiếm xong, còn vỗ
một chút vào chỗ cao cao trên người của cô gái. Cô gái đó cười, rồi quay mông bước vào trong.
Đại Hán cũng tìm một lượt khắp người Trương Dương, xác nhận hắn không
mang vũ khí rồi mới gật đầu, theo lệ thường phí vào cửa là hai mươi bảng Anh.
Sau khi Trương Dương trả tiền, bước vào cánh cửa lớn của câu lạc bộ
Nguyệt Quang Nữ Thần, đã nghe thấy tiếng nhạc làm cho người ta sôi sục,
ánh đèn nhấp nhoáng, trên sàn nhảy, có hai người con gái đẹp tuyệt trần
mặc đồ không thể thiếu vải hơn đang múa cột, thỉnh thoảng lại sờ ngực sờ vai, làm những động tác cực kì mê hoặc.
Trương Dương lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng anfy, hắn nhìn xung quanh một cách hứng thú, rồi lấy một cốc rượu vang đỏ từ trên chiếc đĩa của
một cô gái, nhấp một ngụm.
Tiếng của Lệ Phù lai vang lên: “Đến quầy bar đi!”
Trương Dương nhìn một lúc địa hình, xác định vị trí của quầy bar, rồi mới chầm chậm bước đến.
Lệ PHù nói: “Đã nhìn thấy cô gái mặc váy ngắn đỏ đằng kia chưa?”
Trương Dương hướng mắt về đằng trước, nhìn thấy bên cạnh quầy bar, có
một cô gái tóc vàng mắt xanh đang ngồi, trong tay cô ta kẹp một điếu
thuốc, tay kia cầm cốc rượu vang đỏ, mặc một chiếc váy đỏ ngắn bó sát
người, bộ ngực đầy đặn lộ ra đầy vẻ mệ hoặc, trong một không khí thế
này, một cô gái đơn độc vậy nhất định thu hút rất nhiều sự chú ý của đàn ông, nhưng cô ta lại rất cô độc.
Lệ Phù nói: “Đi qua đó bắt chuyện với cô ấy!”
Trương đại quan ngớ người: “Cái gì cơ?”
“Đi nói chuyện với cô ấy!”
Trương Dương nói nhỏ: “Cô có nhầm không, tôi không hiểu tiếng Anh mà!”
Lệ Phù cười nói: “Nói câu Hello, rồi ngồi xuống uống rượu cùng cô ấy!
Một cao thủ tình trường như anh không cần tôi phải dạy nữa chứ!”
Trương dương dù là cao thủ tình trường, nhưng bắt chuyện với gái Tây đâu dễ đến vậy, ngôn ngữ bất đồng, hắn cũng cắm đầu đi đến đó, ngồi xuống
bên cạnh cô gái tóc vàng, sau đó nhìn người ta cười, hắn muốn nói lắm,
nhưng lại quên mất câu vừa rồi của Lệ Phù rồi.
Lệ Phù nhắc: “Hello!”
Trương Dương gân cổ: “Hê-lô”
Cô gái tóc vàng mắt xanh hướng ánh mắt về phía hắn, nhìn gần cô ta mặc
dù trắng, nhưng trên sống mũi lại có tàn nhang, hình như con gái nước
ngoài đều thích mọc mấy thứ này.
Trương Dương giơ cốc rượu của mình lên nói: “Uống một chén!” thấy cô gái tóc vàng không hiểu gì, hắn uống một ngụm rồi lại giơ cốc lên.
Cô gái tóc vàng đã hiểu ý hắn, cười, rồi cụng li với hắn, không ngờ cô ta uống sạch cốc rượu trong tay.
Trương Dương đã tìm được điểm mấu chốt, không ngờ cô gái Tây này lại có
tửu lượng khá vậy, mặc dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng văn hóa rượu thì na
ná nhau, có câu gì ấy nhỉ, rượu gặp tri kỉ ngàn chén ít, lời không hợp ý nửa câu thừa, thật sự uống được cùng nhau thì chẳng cần phải nói gì
nữa.
Trương đại quan là người hào phòng, rút ra một trăm bảng Anh, đập xuống bàn quầy bar: “Rượu!”
Nhân viên pha rượu không biết hắn nói gì, nhưng người ta biết đấy là
tiền, Trương Dương chỉ cốc rượu không, rồi lại giơ giơ hai ngón tay, ý
của hắn rất rõ, hai li rượu.
Cô gái tóc vàng cũng hiểu được ý của hắn, dùng tiếng Anh nói vài câu,
bảo nhân viên pha chế đưa rượu lên, thế là cô ta và Trương Dương chén
chú chén anh uống cùng nhau, chớp mắt, năm li rượu vào ruột, với tửu
lượng của Trương Dương, năm li rượu này không là gì, nhưng cô gái tóc
vàng thì không ổn rồi, năm li rượu xuống ruột là đủ làm cho cô ta hưng
phấn hẳn lên, cô ta giơ ngón tay cái về phía Trương Dương, chiếc đùi
trần áp sát lấy mé ngoài đùi Trương dương, cái thứ men rượu này đúng là
dễ làm cho con người ta dậy lên những rung động nguyên thủy nhất.
Trương Dương chẳng có hứng thú mấy với gái Tây, nhưng hắn hiểu rằng Lệ
Phù chẳng hết việc làm đến độ tự dưng bảo hắn đi tán tỉnh đàn bà, Lệ Phù rốt cuộc có ý gì đây?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 286: Mối thù giết cha
Chương 286: Mối thù giết cha