Tom nghe ra ẩn ý trong câu
nói của Lý Long, gã ở bên cạnh Peter lâu nhất, một mực cho rằng mình là
nhân vật số hai sau ngay sau Peter, nhưng sau này sự xuất hiện của Lý
Long đã làm thay đổi tất cả, tốc độ quật khởi của Lý Long quá nhanh, che lấp hết cả hào quang của gã, điều này khiến Tom rất không vui, giữ bọn
họ một mực tồn tại khúc mắc, Tom khinh thường nhìn Lý Long một cái, nói: "Lý Long, ông chủ hôm qua bảo mày giải quyết hắn, nhưng mày không ngờ
lại để hắn ngồi đây uống trà, mày căn bản không coi lời ông chủ vào đâu
cả."
Lý Long lạnh lùng nói: "Phía ông chủ tao đã báo cáo rồi, nơi này là phố
người Hoa, mày bảo chúng thu súng lại, lập tức ngoan ngoãn rời khỏi đây
đi!"
Tom cười ha ha, nói: "Tao còn cho rằng nơi này không thuộc về Anh Quốc,
Anh Điêng? Từ lúc này đám người chúng mày ở trên đất Anh tìm được một
địa bàn cho mình thế."
Lý Long nói: "Tom, sự nhẫn nhịn cũng tao cũng có mức độ thôi đó!"
Tom cười điên cuồng, nói: "Người Trung Quốc chúng may không phải là giỏi nhẫn nhịn nhất ư? Được, tao cũng muốn xem xem hạn độ của mày là gì, Lý
Long, mày chọc tao giận, tao cũng sẽ làm thịt mày!" Gã nhắm thẳng mũi
súng vào ngực Lý Long.
Lý Long đưa tay ra nắm lấy súng của gã, dí lên đỉnh đầu mình, đôi mắt
nhìn chằm chằm vào Tom: "Nhắm chuẩn vào chỗ này này, nhấn cò đi, mày có
thể nhìn thấy não trắng của tao bắn ra đây, như vậy mới sảng khoái, mới
kích thích chứ!"
"Mày cho rằng tao không dám à?"
Lúc này từ các ô cửa sổ có mấy chục mũi súng đen xì nhắm chuẩn vào văn
phòng, trong đó có còn hai khẩu súng phóng tên lửa, Tom và thủ hạ lập
tức biến sắc.
Lý Long cười cười: "Biết tao ghét nhất là loại người nào không?"
Tom nhìn hắn, trong mắt đã lộ ra vẻ sợ hãi.
Lý Long nói: "Tao ghét nhất là người da đen, bị người ta nô dịch mà
chẳng có nổi chút ý thức phản kháng nào, chủ chỉ cần hơi cho chút mặt
mũi là bắt đầu đắc chí, chẳng lẽ mày không hiểu cho dù làm chó cũng phải có cốt khí à!"
Hắn tránh khỏi họng súng của Tom, nhắm chuẩn vào đùi của Tom, không chút do dự nhấn cò súng, rầm một tiếng, Tom hét thảm ôm đùi ngã xuống đất.
Lý Long cười cười ngồi xuống, dùng báng súng gõ gõ vào đầu Tom: "Mày
không dám nổ súng như tao dám! Tao không sợ chết! Chẳng lẽ không có ai
nói với mày rằng, vĩnh viễn đừng gây chuyện ở phố người Hoa ư, bất kể là ở quốc gia nào, nơi này là một quốc độ độc lập, đây là địa phương của
người Trung Quốc chúng tao!" Hắn lại nhấn cò súng, Tom sợ đến nỗi gào ầm lên, nhưng không có đạn bắn ra, Lý Long đã móc đạn ra từ trước rồi. Hắn cười như điên, liên tục ấn cò súng, dọa cho thân thể khôi ngô của Tom
không ngừng run lẩy bẩy trên mặt đất.
Lý Long đứng dậy, trong mắt lóe lên vẻ ngạo mạn, lạnh lùng nói: "Tước súng của chúng, bảo chúng cút đi!"
...
Sau khi Tom và đám thủ hạ nhếch nhác bỏ chạy, Lý Long dẫn Trương Dương
tới nhà máy sửa chữa máy móc của hắn, ánh mắt của Trương Dương bị một
chiếc xe đua Lamborghini màu đen hấp dẫn, hắn bước tới, ngồi vào ghế
lái, Lý Long ngồi ở ghế phụ, nói: "Vừa mới được đưa tới mấy hôm trước,
ánh mắt của anh không tồi đâu."
Trương Dương khởi động xe, tiếng động cơ hồn hậu mà nặng nề vang lên.
Hắn nói với Lý Long: "Lái chiếc xe này ra ngoài không phải là quá gây
chú ý ư?"
Lý Long nói: "Chỗ tốt lớn nhất khi sinh hoạt ở xã hội phương Tây là ai quét tuyết trước cửa nhà nấy!"
Trương Dương đạp ga, Lamborghini giống như một luồng điện màu đen lao ra khỏi nhà máy sửa chữa.
"Anh không sợ chết à?" Trương Dương hiếu kỳ hỏi.
Lý Long lắc đầu, hắn sao mà lại không sợ chết chứ? Nếu như không sợ
chết, vậy thì sao lại ngoan ngoãn nghe theo sự phân phó của Trương
Dương, sinh mệnh của hắn đã còn lại không tới 23 tiếng, hắn rất khó xác
định đám người Trương Dương liệu có giao lại giải dược cho mình không,
nhưng cho dù là có một tia sinh cơ thì hắn cũng muốn thử xem.
"Nhà thờ lớn St. Paul! Bốn giờ chiều, An Đức Thành sẽ tới nơi đó gặp mặt chúng ta!"
Trương Dương nhìn đồng hồ, cách thời gian gặp mặt còn cả năm tiếng nữa,
mục đích của Vương Triển tới nhà thờ lớn St. Paul là để tiêu diệt mình,
khóe miệng hắn phác ra nụ cười trào phúng, đối với cái tên Vương Triển
này đã nghe danh từ lầu rồi, lần này phải xem xem rốt cuộc là nhân vật
như thế nào.
Trương Dương cầm di động liên hệ với Lệ Phù, nói tin tức này cho cô ta,
Lệ Phù bảo Trương Dương án chiếu theo kế hoạch mà hành sự, cô ta sẽ tới
nhà thờ St. Paul bố trí tất cả trước.
Nhà thờ St. Paul nằm ở góc đường Newgate và Newark, tòa giáo đường này
là mang phòng cách Baroque điển hình, lấy nóc nhà thờ hình tròn nguy nga để nổi danh, cũng là nhà thờ nóc vòm lớn thứ hai trên thế giới, là nhà
thờ lớn nhất An quốc, nhà thờ lớn thứ năm trên thế giới.
Trương Dương và Lý Long đi tới đường Newgate, hai người bước vào trong
một quán ăn Pháp ăn trưa, thời gian vẫn còn sớm, Lý Long tấm tắc thưởng
thức tôm hùm. Nhìn bộ dạng của hắn, Trương Dương không khỏi bật cười:
"Anh ăn ngon miệng nhỉ!"
Lý Long lúc này tâm cảnh đã biến thành vô cùng bình hòa, hắn cầm rượu
vang lên uống một ngụm, nói: "Thời gian của tôi không còn nhiều nữa,
những đồ ăn này ngon như vậy, có thể hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi!"
Trương Dương dũng dĩa xiên một miếng thịt tôm hùm bỏ vào miệng: "Tôi luôn vẫn cảm thấy thức ăn Trung Quốc dễ ăn hơn!"
Lý Long nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng anh đã tới địa phương của người khác thì phải thích ứng với phương thức sinh hoạt của người khác, thức ăn Trung Quốc tuy ngon, nhưng bàn tới phẩm vị và đẳng cấp thì vẫn
không bằng được thức ăn của Pháp, đây là một loại văn hóa, cũng là một
loại quan niệm, đã thâm căn cố đế trong đầu người phương Tây rồi.”
Trương Dương cười nói: "Anh cho rằng ăn mấy bữa ăn Pháp là được tính bước vào xã hội thượng lưu ư?"
Lý Long nói: "Tôi chưa bao giờ cho mình thuộc xã hội thượng lưu. Tôi tự
biết rõ mình, tôi cùng lắm cũng tính là xã hội đen thôi!"
Trương Dương bật cười, tiếng cười của hắn rõ ràng là không ăn nhập với
hoàn cảnh nơi này, một người phục vụ đi tới nhắc nhở hắn nhỏ tiếng một
chút, đừng để ảnh hưởng tới những vị khách khác.
Lý Long lạnh lùng nhìn tên phục vụ một cái, sau đó vén tay áo lên, đệ lộ ra một con rồng cuộn mình sặc sỡ nhiều màu, tên phục vụ nhìn thấy hình xăm của Lý Long, không ngờ lại sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, sợ hãi
lui xuống.
Lý Long kinh thường nói: "Người châu Âu chỉ dám khinh yếu sợ mạnh, tôi ở đây sống hơn chục năm, đã nắm rõ được tính khí của họ rồi!"
Trương Dương nói: "Vì sao lại lựa chọn nhóm này?"
Lý Long nói: "Người Hoa ở châu Âu vẫn rất bị kỳ thị, tôi ban đầu muốn mở võ quán, nhưng về sau phát hiện không những người ngoại quốc khi phụ
tôi, ngay cả người Hoa cũng khi phụ tôi, tôi thử nhiều nghề nghiệp những đều vấp phải trắc trở, sau cùng không còn cách nào khác đành phải lựa
chọn con đường này, có điều, tôi có một nguyên tắc, tôi trước giờ không
khi phụ người Trung Quốc."
Trương Dương nói: "Tôi nghe nói anh tham gia di dân phi pháp?"
Lý Long nói: "Đích xác là vậy, nhưng tôi trước giờ không miễn cưỡng bọn
họ, bọn họ đều là những người luôn khát khao muốn thấy được thế giới
phương Tây, bọn họ một lòng muốn đến đây sống. Chỗ tiền này tôi không đi kiếm thì người khác cũng sẽ kiếm, so với bị người khác lừa, không bằng
để tôi cầm cho, ít nhất thì tôi cũng sẽ không hại tính mạng của họ."
Trương Dương dùng khăn ăn lau khóe miệng, nói: "Nghe có vẻ anh giống như là một người tốt!"
Lý Long nói: "Tôi không phải là người tốt, nhưng tôi chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với người Trung Quốc cả."
Trương Dương cười lạnh: "Anh làm mối bắc cầu cho An Đức Thành và Brown chính là có lỗi với người Trung Quốc."
Lý Long nói: "Bọn họ chỉ buôn bán súng đạn."
Trương Dương nói: "An Đức Thành không phải là hạng tốt lành gì, ý đồ
thật sự của gã chính là muốn phá hỏng quan hệ ngoại giao Trung - Anh,
anh giúp gã làm chuyện xấu đã làm tổn hại tới lợi ích dân tộc."
Lý Long không hiểu chân tướng phía sau của chuyện này, có điều gã lờ mờ
đoán được thân phận của Trương Dương, Trương Dương rõ ràng là nhân viên
tình báo tới từ Trung Quốc. Mục đích hắn tìm Brown chính là để giữ sự sự an toàn của quốc gia, vậy thì An Đức Thành này rõ ràng là làm việc phá
hỏng lợi ích của Trung Quốc, Lý Long tuy trước giờ không phải tự cho
mình là yêu nước, nhưng việc phản bội dân tộc, phản bội quốc gia thì hắn cũng không nguyện ý làm. Hắn hạ thấp giọng, nói: "Gã rốt cuộc là muốn
làm gì?"
Trương Dương nói: "Có tình báo nói rằng, gã đang rắp tâm mưu sát phó thủ tướng Văn, dụng ý chân chính mà gã liên hệ với Brown chính là ở đây."
Lý Long nói: "Tôi không quen biết với Brown, nhưng tôi biết Peter và
Brown đều là quân cộng hòa Ai len, bọn họ đều là người ủng hộ kiên định
của nền độc lập Bắc Ái." Nói tới đây hắn rùng mình sợ hãi: "Chẳng lẽ
công hòa Ai len muốn dụng chuyện này để gây xích mích, tôi lúc đó sao
không nghĩ tới nhỉ?"
Trương Dương từ vẻ mặt của Lý Long đã nhìn ra được sự ảo não của gã, từ
đó có thể thấy người này ít nhiều cũng còn chút tinh thần dân tộc.
Trương Dương nói: "Việc cần kíp bây giờ là anh hãy giúp tôi tìm được An
Đức Thành, còn Brown nữa, hai người bọn chúng đều là nhân vật quan kiện
của chuyện này."
Lý Long nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tận sức mà làm!"
Buổi chiều, Lý Long nhận được điện thoại của Vương Triển, gã thông tri
của Lý Long địa điểm gặp mặt, hàng lang của nhà thờ St. Paul.
Trương Dương không quen thuộc lắm với nhà thờ St. Paul, nhưng Lý Long
thì biết rõ nơi này như lòng bàn tay, hắn dẫn Trương Dương bước vào đại
sảnh nhà thờ, chủ thể của nhà thờ là hai tòa nhà lớn hình chữ thập đan
xen nhau, phần đan xen của tòa nhà hình chữ thập làm nổi bật tòa kiến
trúc khổng lồ cao tới 110 mét này, phần mái nhà hình vòm đặt một giá chữ thập mạ vàng, phủ lên một tầng sắc thái thần bí cho cả giáo đường.
Cửa chính của nhà thờ ở hướng tây, trước cửa có một hành lang do tám đôi cột đá hình tròn tổ thành, hai đầu của kiến trúc chính diện nhà thờ còn có hai gác chuông đối nhau, gác chuông góc tây nam treo một chiếc
chuông đồng nặng tới mười bảy tấn, đây là chuông đồng lớn nhất nước Anh. Trên hành lang đầy lỗ thông nhau, chỉ cần chọn một lỗ thông ở trong đó
để nói chuyện, ở trên bất kỳ một lỗ thông nào đều có thể nghe rõ hồi âm.
Lý Long ở trên hành lang nhận được điện thoại của Vương Triển, gã bảo Trương Dương một mình đi lên đỉnh tháp.
Lý Long gật đầu, truyền đạt lại ý tứ của Vương Triển cho Trương Dương,
sau đó giao điện thoại của mình cho Trương Dương. Trương Dương theo du
khách cùng đi lên đỉnh tháp, từ trên đỉnh tháp có thể nhìn thấy cảnh sắc của cả thành phố London, cho nên du khách tới thăm quan nối liền không
dứt.
Biểu hiện của Trương Dương
khá cẩn thận, đối phương ở trong bóng tối, còn hắn thì ở ngoài sáng, mục đích chân chính mà Vương Triển bảo Lý Long dụ mình tới chính là để trừ
khử mình, ở thời đại này, võ công tuyệt thế không bằng một viên đạn của
khẩu súng ngắm.
Trương Dương vừa đi vừa chú ý chọn nơi yểm hộ, điện thoại của Lý Long đổ chuông, Trương Dương bắt máy, bên trong truyền ra một giọng nói lạ lẫm
và thâm trầm: "Trương tiên sinh! Anh từ ngàn dặm xa xôi tới London chính là để tìm tôi ư?"
Trương Dương nhìn xung quanh.
Nghe thấy tiếng cười trong điện thoại: "Anh sợ à? Tôi còn cho rằng anh là một người không sợ chết cơ đấy."
Trương Dương nói: "Anh là Vương Triển?"
"Đúng vậy! Quốc An các anh tìm tôi lâu như vậy, tôi nói sao cũng phải ra mặt chào hỏi anh chứ!"
"Anh không phải là An Đức Thành ư? Xem ra anh thật sự coi mình là một phần tử của An gia rồi."
Vương Triển cười càng lúc càng lớn tiếng: "Trương tiên sinh, anh quả
thật là một mãnh tướng, chỉ đáng tiếc bị Quốc An lợi dụng!" Gã sau đó
liền thở dài, nói: "Tôi cảm thấy tiếc thay cho anh!"
Trương Dương đã đi lên nhà tháp, hắn chú ý che giấu thân thể của mình: "Anh ở đâu? Sao không dám ra mặt?"
Vương Triển nói: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh, quan sát anh cho thật kỹ
mà thôi, yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh đâu! Sau khi mèo bắt được
chuột, luôn thích chơi đùa một phen, ăn luôn thì không còn gì thú vị
cả!"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Anh đánh giá cao năng lực của mình rồi!
Chuyện của An gia Hương Cảng có phải là anh làm không? Món nợ đó tôi còn chưa tính xong với anh đâu!"
"Rất không may, tôi trước giờ không hề coi anh là đối thủ! Trương tiên
sinh, tôi cho anh một lời khuyên, hoặc là rời khỏi London, hoặc là chết
tại London!"
Trương Dương cười ha ha: "Tôi cũng cho anh một lời khuyên nhé, hoặc là
chủ động quỳ trước mặt tôi khấu đầu nhận sai, hoặc là tôi lôi anh ra,
khiến anh sống không được mà chết cũng không xong!"
Vương Triển nói khẽ: "Xem ra anh lựa chọn cái sau rồi, tôi rất thương tiếc!" Nói xong gã liền gác điện thoại.
Trương Dương nhìn đồng hồ, đã đúng bốn giờ rồi, Vương Triển không hề
xuất hiện. Đứng ở trên tòa tháp có thể nhìn thấy cảnh sắc của London,
sắc trời ảm đạm, cả London bị bao phủ trong cảnh mờ mịt, bầu không khí
này khiến người ta cảm thấy nặng nề, Trương Dương biết Vương Triển nhất
định ở gần đây, Lệ Phù cũng ở gần đây, bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở
phía sau, mình rõ ràng đóng vai ve sầu.
Sau khi ở trên tòa tháp mười phút, Trương Dương xác định Vương Triển sẽ
không tới, hắn cuối cùng cũng quyết định rời đi, Lý Long vẫn đợi hắn ở
hành lang, Trương Dương giao điện thoại cho hắn, lắc đầu nói: "Xem ra gã không muốn gặp tôi rồi!"
Hai người sánh vai bước ra khỏi nhà thờ St. Paul, đi về phía nơi họ đỗ xe.
Trước khi lên xe, Trương Dương không khỏi quay người lại nhìn nhà thờ
St. Paul, hắn cảm thấy rất kỳ quái, Vương Triển hẹn mình tới đây chẳng
lẽ chỉ để nhìn thấy mình thôi ư?
Lý Long ngồi vào xe khởi động máy, nói: "Xem ra gã cũng hoài nghi tôi rồi!"
Trương Dương nói: "Tôi phải lôi gã ra cho bằng được!"
Lý Long nói: "Tôi thông qua một người tên là Hoàng Hạo Thiên để quen
hắn!" Hắn từ bị động hợp tác lúc ban đầu, đã càng lúc càng bộc lộ tính
chủ động.
Trương Dương nói: "Dẫn tôi đi gặp gã!"
Lý Long lái xe ra khỏi bãi đỗ, không lâu sau hắn liền phát hiện ra điều
dị thường, phía sau có một chiếc xe Jetta cũ nát bám theo họ, Trương
Dương cũng phát hiện ra tình huống này, liền nói nhỏ: "Chiếc xe Jetta đó hình như là đuổi theo chúng ta!"
Lý Long cười cười khinh thường, một chiếc xe Jetta cũ nát mà cũng muốn đuổi theo họ, đúng là nằm mộng.
Điện thoại của Trương Dương đổ chuông, lần này là Lệ Phù gọi tới, cô ta
nói: "Tôi phát hiện tung tích của Vương Triển rồi, hiện giờ đang đuổi
theo gã, chốc nữa tôi liên hệ với anh, bản thân anh cũng nên cẩn thận
đó!"
Trương Dương ừ một tiếng, Lý Long lúc này đã bắt đầu tăng tốc, chiếc xe Jetta đó cũng tăng tốc đuổi theo.
Nếu là đi trên đường cao tốc, xem Lamborghini của họ muốn cắt đuôi một
chiếc xe Jetta cũ nát là một chuyện hết sức dễ dàng, nhưng hiện tại đang lái xe trong London, lượng xe nhiều vô cùng, muốn cắt đuôi xe Jetta là
chuyện rất khó. Càng khiến họ bực bội hơn là, theo đuôi họ không chỉ có một chiếc xe Jetta, còn có hai chiếc Chevrolet gia nhập vào trong trận
doanh của kẻ trung tung.
Lý Long nắm tay lái, len lỏi qua các khe hở. Trương Dương quan sát tình
huống của những chiếc xe ở đằng sau, Lý Long không nhịn được mà cất
tiếng oán thán: "Không ngờ cừu gia của anh ở An quốc lại nhiều như vậy!"
"Anh sao đoán định là kẻ thù của tôi? Không khéo là của anh đấy!"
Lúc này chiếc xe Jetta ở phía sau đã tăng tốc vọt lên, đâm mạnh vào phần đuôi xe Lamborghini của họ, khiến cho thân thể của Lý Long và Trương
Dương chấn động, Lý Long trong lòng như nhỏ máu, hung hăng chửi: "Con mẹ chúng mày, tao sẽ mất bao nhiêu tiền để sửa nó đây!" Miệng hắn thì
chửi, nhưng tư tưởng thì lại không cảm thấy nhẹ nhõm hơn tí nào, đạp
mạnh ga, chui ra từ khe hở của chiếc xe khách ở bên cạnh.
Ba chiếc xe đuổi theo như hình với bóng.
Hai chiếc xe Chevrolet tăng tốc đuổi theo, một trái một phải kẹp xe
Lamborghini vào giữa, Trương Dương nhìn sang, người ngồi trong chiếc
Chevrolet ở bên trái là Brown, Lý Long quả nhiên nói không sai, đám
người này đích xác là vì mình mà tới, có điều bọn chúng sao có thể nắm
rõ được hành tung của mình như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là Vương Triển nói với
chúng ư? Hay là bọn chúng một mực vẫn theo dõi mình?
Brown nắm tay lái, xe Cherlavet đâm vào thân xe bên trái của
Lamborghini, Lý Long không ngừng mắng chửi, chiếc xe đua này liên tục bị đâm cho méo mó, một chiếc xe vận tải chậm rãi đi đằng trước cản đường
của hắn, từ trong kính sau nhìn thấy, chiếc Jetta ở phía sau lại tăng
tốc đâu vào đít xe họ.
Lý Long gầm lên: "Ngồi cho vững vào!" Đúng vào lúc chiếc xe Jetta sắp
đâm vào đuôi xe, hắn đột nhiên giẫm hết ga, xe Lamborghini trong tiếng
gào rít giống như là một quả đạn pháo bay ra khỏi nòng, tiến về phía
trước theo hình chữ S với độ khó cực cao, thân xe bên phải lướt sát qua
một chiếc xe đua ở bên cạnh. Nơi hai chiếc xe tiếp xúc ma sát ra một tia lửa sáng lạn.
Chiếc xe Jetta ở phía sau vốn định đâu vào đuôi xe Lamborghini, nhưng
đột nhiên lại mất đi mục tiêu, lái xe muốn phanh lại cũng kịp, đầu xe
đâm mạnh và đuôi xe vận tải, cú đâm mạnh dẫn tới nổ tung, khói và lửa
bốc lên ở phần đuôi xe vận tại, vụ nổ khiến lái xe hốt hoảng, thân xe
trong nháy mắt mất đi khống chế, liên tiếp đâm vào ba chiếc xe con khác.
Lý Long từ trong kính phản quang nhìn thấy chiếc xe vận tải lao về phía
mình, hắn lại gầm lên, đạp hết ga, chiếc xe đua xuyên qua khe hở của hai chiếc xe ở đằng trước, song không thể tránh khỏi va chạm với hai chiếc
xe đó.
Trương Dương quay đầu lại nhìn, phía sau đã là một mảng lộn xộn, hai
chiếc xe Chevrolet không ngờ cũng vượt qua được đoạn đường tắc, tiếp tục đuổi theo họ không rời.
Lý Long triệt để bị chọc giận rồi, hắn gào lên: "Giải quyết chúng!" Nhìn thấy Trương Dương không có phản ứng gì, có chút bất mãn lườm Trương
Dương: "Anh đừng có nói với tôi rằng anh không có súng nhé?"
Trương Dương gật đầu, lúc này chiếc Chevrolet ở bên phải lại xông lên,
một người ở trong xe móc súng ra. Có điều trình độ bắn súng quá kém,
liên tục hai phát súng rơi vào khoảng không. Lý Long cũng định móc súng
ra, nhưng thấy Trương Dương rút ra một thanh kẹo cao su, ngắt đi một
chút sau đó ném vào cửa kính của đối phương.
Không đợi Lý Long hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì, chiếc xe Chevrolet đó đã phát nổ. Trương Dương cũng không ngờ một quả mìn nhỏ như vậy lại
có uy lực lớn thế, nhìn chiếc xe Chevrolet nổ tan tành, hắn đầy vẻ kinh
ngạc nói: "Tôi x, ghê quá đi!"
Brown lái chiếc xe Chevrolet cuối cùng từ trong quầng lửa lao ra, Lý
Long lúc này đã rút được súng ra rồi, một tay cầm lái, tay kia nhắm
chuẩn vào bánh xe Chevrolet, liên tục bắn hai phát.
Bánh xe của chiếc Chevrolet mà Brown lái nổ tung khiến xe mất đi khống chế, đâm vào vỉa ba toa ở bên cạnh.
Trương Dương và Lý Long lái xe Lamborghini rách lát lái vào đường
Hanson, Lý Long chỉ vào cửa hàng âm thanh đối diện họ, nói: "Chính là
cửa hàng này, Hoàng Hạo Nhiên là ông chủ ở đây!"
Trương Dương gật đầu: "Tôi đi tìm gã, anh đợi tôi ở bên ngoài nhé."
Lý Long gật đầu rồi nhắc Trương Dương: "Thằng ôn này rất giảo hoạt, anh cẩn thận chút."
Trương Dương cười cười, trong lòng nghĩ thầm, tên giảo hoạt như anh tôi
còn đối phó được, huống chi là gã. Trương Dương đi vào trong cửa hàng âm thanh, nhìn thấy một nam tử Trung Quốc đang ngồi thưởng thức âm nhạc,
Trương Dương không nghiên cứu nhiều về âm nhạc, có điều nghe thấy giọng
nữ trầm thấp cũng cảm thấy rất thoải mái, hắn ngồi xuống cạnh nam tử đó.
Nam tử Trung Quốc chính là Hoàng Hạo Nhiên mà hắn muốn tìm, Hoàng Hạo
Nhiên nhìn Trương Dương một cái, nói: "Cảm thấy âm hưởng thế nào?"
Trương Dương rất thành thật trả lời: "Tôi không hiểu gì cả!"
Hoàng Hạo Nhiên nói: "Anh không hiểu thì tới cửa hàng âm thanh của tôi làm quái gì?"
"Tìm anh!"
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Dương lấy ảnh của Vương Triển ra: "Anh quen người này không?"
Hoàng Hạo Nhiên cười một cái rất kỳ quái, sau đó đứng dậy chạy vụt ra ngoài như một con thỏ.
Trương Dương căn bản không ngờ phản ứng của thằng ôn này lại kịch liệt như vậy, hắn đứng dậy chạy theo.
Hoàng Hạo Nhiên chạy ra ngoài cửa thì quặt sang phải, bên cạnh đột nhiên thò ra một cái, Hoàng Hạo Nhiên làm sao có thể ngờ được bên ngoài còn
có mai phục. Đột nhiên bị vấp, thân thể mất thăng bằng bay ra, nặng nề
va xuống đất.
Lý Long khoanh tay nhàn nhã tự đắc xuất hiện ở trước mặt gã: "Chạy đi đâu mà gấp thế?"
Trương Dương đã đuổi tới nơi, nắm lấy cổ áo của Hoàng Hạo Nhiên, vung
quyền làm ra tư thế muốn đánh hắn, Hoàng Hạo Nhiên vội vàng cầu xin:
"Các đại ca à, chúng đều là con cháu của Viêm Hoàng, vốn là sinh cùng
một gốc, đừng có làm vậy mà!"
Trương Dương cười mắng: "Mày nói năng hay phết đấy!"
Lý Long nói: "Người ta là lão sư ngữ văn từ quốc nội tới mà lại!"
Hoàng Hạo Nhiên rên hừ hừ đứng dậy: "Hảo hán không nhắc tới cái dũng năm xưa!"
Lý Long mắng: "Mày con mẹ nó mà cũng tính là hảo hán à, ăn cắp lừa đảo, cùng lắm chỉ là một thằng lưu manh!"
Hoàng Hạo Nhiên rất cố kỵ Lý Long, sau khi bị mắng vẫn không dám cãi lại, cười cười mời hộ vào trong cửa hàng.
Trương Dương cười nói: "Mày chạy đi đâu vậy?"
Hoàng Hạo Nhiên nói: "Anh không giống như người tốt, tôi thấy anh là sợ rồi!"
Trương Dương lần đầu tiên nghe thấy người khác nói mình không giống
người tốt, hắn vừa tức giận ừa buồn cười, nói: "Tao là một Đảng viên,
không có người nào trông giống người tốt như tao đâu!"
Hoàng Hạo Nhiên nói với Lý Long: "Tìm tôi có việc gì?"
Lý Long ở trên giá CD của gã chọn mấy đĩa, nói: "An Đức Thành mà mày lần trước giới thiệu cho tao rốt cuộc là có bối cảnh gì?"
Hoàng Hạo Nhiên nói: "Tôi không quen hắn, lúc ở đổ trương biết nhau, hắn nói có một một ít súng ống, tôi tiến cử hắn cho anh!"
Lý Long lạnh lùng nói: "Mày tốt nhất đừng có lừa tao!"
Hoàng Hạo Nhiên nói: "Tôi lừa anh làm gì, tôi có phải chán sống rồi đâu, anh Long! Tôi trước giờ luôn tôn kính anh mà!"
Trương Dương nói: "Mày biết nơi ở của An Đức Hành không?"
Hoàng Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn Trương Dương: "Anh tìm hắn làm gì?"
Lý Long gõ lên đầu gã một cái: "Mày con mẹ nó biết thì nói ra, ít lời thôi!"
Hoàng Hạo Nhiên nói: "Biết một chút, có điều lúc này nhớ không ra.”
Trương Dương hiểu thằng ôn này đòi tiền. Hắn cũng rất thống khoái, lấy từ trong ví ra hai trăm bảng đưa cho hắn.
Hoàng Hạo Nhiên cầm hai trăm bảng, rất kinh thường nói: "Cho tiền ăn xin à? Chi phí sống ở London không giống như quốc nội đâu!"
Lý Long đang định nổi giận thì thấy Trương Dương lại đưa cho Hoàng Hạo Nhiên thêm ba trăm bản nữa: "Nói đi!"
Hoàng Hạo Nhiên nói: "Tôi có một người quen tên là Josephine, ả là điếm, Josephinerất thích đánh bạc, lần trước tôi gặp An Đức Thành, ả đang
đánh bài với Joseph, tôi là thông qua Joseph mới quen hắn." Gã dừng lại
một chút rồi nói tiếp: "Tôi có số điện thoại của Josephine đây!" Gã chìa tay về phía Trương Dương.
Trương Dương rất khẳng khái đưa cho gã năm trăm bảng.
Hoàng Hạo Nhiên lúc này mới đi tìm bút viết số điện thoại cho Trương
Dương, Trương Dương sau khi cầm lấy số điện thoại liền hỏi: "Còn có tin
tức gì khác không?"
Hà Hâm Nhan lắc đầu, nói: "Tôi chỉ biết có thế thôi!"
Trương Dương gật đầu, đột nhiên thò tay ra điểm huyệt Hoàng Hạo Nhiên.
Hoàng Hạo Nhiên bất động nằm vật trên ghế, Trương Dương lấy lại tiền mà
mình đã đưa cho gã. Lý Long há miệng trợn mắt nhìn thằng ôn này, hắn
còn cho rằng Trương Dương rất khẳng khái.
Trương Dương không những lấy lại tiền của mình mà còn thuận tay móc cả
ví Hoàng Hạo Nhiên ra, khiến hắn thất vọng là bên trong chỉ có mấy chục
bảng Anh, xem ra Hoàng Hạo Nhiên rất nghèo.
Hai người rời khỏi cửa hàng âm thanh, Lý Long không nhịn được liền bật
cười, hắn vừa cười vừa giơ ngón tay lên với Trương Dương, nói khẽ: "Anh
vừa rồi là điểm huyệt à?"
Trương Dương gật đầu, đưa số điện thoại lấy được từ trong tay Hoàng Hạo Nhiên cho Lý Long: "Hẹn Josephine đi!"
Lý Long móc điện thoại ra cười tủm tỉm: "Anh muốn chơi gái?"
Trương Dương nói: "Tôi muốn xem xem nhãn quang của Vương Triển thế nào!"
....
Josephine mặc áo gia màu tím, bên trên đính đầy đồ trang sức lấp lánh
chói mắt, bên dưới mặc quần da màu đen, đôi trên thon dài gác lên ghế
dài ở bên cạnh, sửa sang lại đôi giày.
Trương Dương nhíu mày, xem ra phẩm vị của Vương Triển này chẳng ra làm sao cả.
Lý Long lái xe chậm rãi đỗ ở cạnh ả ta, ấn còi inh ỏi.
Josephine nhìn hắn: "Anh gọi điện thoại cho tôi đấy à?"
Lý Long lắc đầu, chỉ vào Trương Dương ở bên cạnh.
Josephine õng ẹo bước tới, cúi người dựa vào cửa xe cạnh Trương Dương,
đôi mắt màu nâu cực kỳ vũ mĩ nhìn Trương Dương, đầu lưỡi đỏ tươi liếm
liếm môi, ả ta nói khẽ: "**** ME!"
Trương đại quan nhân chỉ có thể nghe hiểu đúng từ **** You, hắn thầm
nghĩ con ả này sao mở miệng ra là mắng người? Có điều sự nhẫn nhịn của
thằng ôn này đối với con gái luôn rất cao, hắn lấy ảnh của Vương Triển
ra, nói: "Cô nhận ra gã không?"
Josephine nhìn Vương Triển trong ảnh, không khỏi bật cười, cô ta lắc đầu, nói: "Không quen!"
Lý Long dùng tiếng Trung nói: "Ả này đang nói dối!"
Josephine đã gắt gỏng nói: "Các anh không muốn làm ăn thì tôi đi đây!"
Trương Dương đẩy cửa bước xuống, đi tới trước măt Josephine, lấy ra ví
tiền ra, hắn đếm năm trăm bảng, lắc lư trước mặt Josephine.
Hai mắt Josephine sáng lên, đưa tay ra tóm lấy, Lý Long bước tới, nói:
"Josephine, chúng tôi đang tìm người trong ảnh, nếu như cô biết nơi hạ
lạc của hắn thì xin nói cho chúng tôi, chúng tôi sẽ hậu tạ cô!"
Josephine nhìn Lý Long rồi lại nhìn Trương Dương, ả ta tựa hồ như vẫn đang do dự, Trương Dương lại lấy ra năm trăm bảng nữa.
Josephine nói: "Tôi từng làm ăn hai lần với hắn, mỗi lần đều ở trong
khách sạn vườn hoa William, những cái khác thì tôi không biết!"
Lý Long và Trương Dương nhìn nhau, xem ra giữa Vương Triển và Josephine
chỉ là quan hệ khách làn chơi và gái điếm, từ trong miệng Josephine
không có được nhiều tình báo
Hai người lên xe, nhìn Josephine đã bước về chiếc xe ở đằng xa, Trương
Dương đầy vẻ không hiểu, nói: "Thật không hiểu Vương Triển sao lại thích loại gái điếm cấp thấp này nhỉ?"
Lý Long nói: "Mỗi người truy cầu kích thích kiểu khách nhau, có người
thích thuần khiết, có người thích lẳng lơ, có người lại thích thành
thục, có người thích đơn thuần."
"Anh rất có kinh nghiệm?"
Lý Long cười nói: "Cũng tạm, có điều, phẩm vị của tôi cao hơn Vương Triển một chút
Nhìn chiếc xe Lamborghini rách nát đi xa, Josephine ngồi thẳng dậy, từ
trong túi móc điện thoại ra, nhanh chóng bấm số rồi nói khẽ: "Cá đã căn
câu rồi!"
...
Trương Dương gia nhập Quốc An lâu như vậy Trương Dương mà hiện giờ mới
có cảm giác thật sự nhập vai, hắn và Vương Triển vẫn chưa gặp mặt, có
điều trong lòng đã coi gã là đối thủ cần diệt trừ, không nói tới những
chuyện khác, chỉ bởi vì thằng ôn này là kẻ đứng sau bày mưu trong vụ
huyết án của An Gia đã đủ để không thể tha thứ rồi!
Trên đường tới nhà hàng vườn William, Trương Dương đã báo tin tức cho Lệ Phù, Lệ Phù đang trong quá trình theo đuôi Vương Triển thì bị gã phát
hiện và thành công cắt đuôi, biết được manh mối này, không khỏi dặn dò
Trương Dương: "Người này rất giảo hoạt, anh nhất định phải cẩn thận!"
Trương Dương gác điện thoại, phát hiện Lý Long đang nhìn hắn, lúc này
mới nhớ ra thời gian của Lý Long không còn nhiều nữa, không khỏi bật
cười: "Đừng lo lắng, xét thấy biểu hiện vừa rồi của anh, tôi nhất định
sẽ đưa giải dược cho anh!"
Lý Long nói: "Tôi cũng không sợ chết, trải qua những chuyện vừa rồi,
Peter đã hận tôi tới thấu xương, tôi nghĩ hắn nhất định sẽ hạ thủ với
tôi."
Trương Dương nói: "Một đám phần tử phản động Bắc Ai Len mà đáng để anh sợ hãi ư?"
Lý Long cười cười không nói gì nữa, hắn lái xe dừng dưới bãi đỗ xe của
nhà hàng vườn William, cùng Trương Dương đi vào đại sảnh của nhà hàng,
với trình độ tiếng Anh của Trương Dương rõ ràng không thể nào làm ăn
được gì, Lý Long đi tới quầy lễ tân hỏi tình huống của Vương Triển.
Vốn tổng đài không muốn để lộ tin tức của khách, có điều thằng ôn Lý
Long này hết dùng mềm lại dùng cứng, nói dối là cảnh sát, khiến Trương
Dương kinh ngạc không thôi là hắn không ngờ còn mang theo cả huy hiệu
cảnh sát giả, xem ra thằng ôn này không phải là lần đầu tiên giả mạo
cảnh sát, nhân viên quầy lễ tân lúc này mới chịu giúp hắn tra tin tức
của An Đức Thành.
Lý Long đắc ý nháy mắt với Trương Dương, hai người bước vào thang máy, Lý Long ấn nút tầng 15: "1539!"
Trương Dương nói: "Gã có ở đây không?"
Lý Long lắc đầu: "Vẫn chưa về, có điều chúng ta có thể ở lại đợi gã!"
Cửa thang máy chầm chậm mở ra, Lý Long bước ra khỏi cửa trước, hai người đi tới trước phòng 1539, Lý Long ấn chuông cửa, Trương Dương nhìn sang
hai bên, nói khẽ: "Cửa khóa rồi!"
Lý Long cười nói: "Cửa bình thường không làm khó được tôi đâu!" Hắn từ
trong ngưc móc ví ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ, cắm vào trong
khóa cửa, liên tiếp thử ba cái thẻ, mới thấy đèn cửa từ đỏ chuyển sang
xanh, hắn mở cửa phòng ra, mỉm cười nói: "Mời vào!"
Trương Dương theo Lý Long bước vào trong, Lý Long lật tay đóng cửa lại,
không khỏi đắc ý nói: "Mấy tấm thẻ trong ví của tôi đã mở rất nhiều cửa
phòng khách sạn trên thế giới này rồi!"
Trương Dương nhìn căn phòng này, cảm giác không có chỗ nào dị thường,
trên bàn đặt một tấm bản đồ, trên sổ ghi chép ở bên cạnh dùng bút máy
viết mấy từ tiếng Anh.
Lý Long cầm lên đọc, chẳng qua là mấy địa danh.
Lúc này điện thoại trong phòng vang lên, Trương Dương và Lý Long nhìn nhau, cuối cùng Lý Long vẫn nhấc lên.
Đầu dây bên kia vang lên giong nói trầm thấp lạnh lùng: "Lý Long, mày khiến tao thất vọng lắm, không ngờ lại bán đứng tao!"
Lý Long nghe ra là giọng của Vương Triển, hắn lập tức cảm thấy có chút
bất diệu, xem ra Vương Thông nắm rất rõ nhất cử nhất động của họ, hắn vô thức nhìn ra cửa sổ, rèm cửa kéo rất kín, từ bên ngoài chắc không nhìn
được tình cảnh trong phòng.
Vương Triển nói: "Chúng mày có mười giây để rời khỏi phòng, tao đặt bom trong phòng đấy!"
Lý Long biến sắc, hắn ném điện thoại xuống, thàm giải thích nói với Trương Dương: "Té mau!"
Trương Dương tuy không biết hắn nghe thấy gì, nhưng từ trong biểu hiện
thất thốt của Lý Long đã đoán ra chuyện này không tầm thường. Hắn theo
Lý Long xông ra khỏi phòng, hai người liều mạng chạy về phía thang máy,
sau khi bọn họ lao vào trong vẫn chưa nghe thấy tiếng nổ, Lý Long tính
thời gian, đã qua mười giây từ lâu rồi, Vương Triển rõ ràng là đùa cợt
họ, Lý Long tức giận mắng: "Thằng chó!" Điện thoại của hắn lúc này lại
đổ chuông.
Quả nhiên vẫn là Vương Triển gọi.
Vương Triển cười rất sảng khoái: "Có phải là rất sợ không?"
Lý Long nói: "Sợ cái con mẹ mày!"
Vương Triển đột nhiên thôi cười: "Vừa rồi chỉ là vận động cho nóng người thôi, từ giờ chúng mày sẽ được thưởng thức cái gì gọi là sợ hãi!"
Thang máy đột nhiên chấn động, sau đó nhanh chóng tụt xuống, thân thể
của Trương Dương và Lý Long đụng vào nhau, bên trong thang máy rơi vào
bóng tối, bọn họ nghe thấy tiếng nổ, tiếng nổ vang lên từ bên trên thang máuy từ thầng mười lăm mà rơi xuống, bọn họ sợ rằng sẽ thành đống thịt
băm, Trương Dương tuy gan to, lúc này cũng đã toát mồ hôi lạnh, may mà
thang máy tới tầng mười thì dừng lại, điện thoại của Lý Long lại đổ
chuông.
Vương Triển âm trầm nói: "Chơi vui không? Tao chỉ ấn nhẹ một cái thôi là cái dây kéo cuối cùng của thang máy sẽ đứt đó!"
Lý Long gào lên: "Mày muốn làm gì?"
Vương Triển lạnh lùng nói: "Móc súng của mày ra, nhắm thàng vào đầu
thằng kia, bắn chết nó đi, mày không có lựa chọn đâu, giữa hai thằng chỉ có một đứa sống thôi!"
Lý Long gác điện thoại, Trương Dương đấm một quyền lên nóc thang máu,
hắn bò lên trên, sau đó kéo Lý Long lên, hai người đứng ở bên trên thang máy, nhìn dây bên trên thang máy đã bị nổ đứt mấy sợi, hiện tại chỉ có
một dây kéo, vô cùng nguy hiểm.
Không đợi họ ổn định thân thể, tiếng nổ lại một lần nữa vang lên trên
đầu họ, sợi dây sau cùng đã dứt, thang máy nhanh chóng rơi xuống.
Vào thời khắc ngàn cân tréo sợi tóc, Trương Dương lấy ra một chiếc bút
Parker, ấn nút, dây kéo bắn vào trên tường của khoang thang máy, Trương
Dương gầm lên: "Ôm chặt lấy tôi!"
Lý Long lao tới ôm lấy người hắn, hai người gào thét đụng lên bức tường ở bên cạnh, thang máy rơi xuống lại dẫn tới một vụ nổ, lửa và khói thuận
theo thông đạo hướng lên trên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 288: Tốc độ kích tình
Chương 288: Tốc độ kích tình