TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 441: Mỗi người thể hiện thần thông của mình

Tống Hoài Minh đi tới trước văn phòng của mình, thư ký Chung Bồi Nguyên bước ra, nói nhỏ: "Tinh trưởng Tống, phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không tới, tôi bảo anh ta đợi ở phòng nghỉ."

Tống Hoài Minh gật đầu, không cần hỏi cũng biết Thường Lăng Không tới là để làm công tác tư tưởng với mình, cuộc canh tranh giữa Giang Thành và Nam Tích đã đã dần dần trở nên căng thẳng, lãnh đạo của hai thành thị đều tranh thủ giành được sự chi viện về tài chính lớn nhất từ tỉnh lý. So sánh hai bên, phía Giang Thành không bằng Nam Tích, mấy vị lãnh đạo của thành phố Nam Tích gần đây trước sau tới thăm lãnh đạo tỉnh, cơ hồ là bái phỏng mỗi một vị thường ủy tỉnh ủy, mà phía Giang Thành trừ thị trưởng Tả Viên Triêu tới một lượt ra, hiện tại chỉ có tên quan viên nông cạn cấp phó ban là Trương Dương tới tranh thủ ủng hộ tài chính.

Tống Hoài Minh nói: "Bảo anh ta đợi mười phút nữa tôi sẽ sẽ tới!"

Thời gian mười phút này Tống Hoài Minh là để lưu lại cho mình nghỉ ngơi, bình tĩnh lại một chút, đồng thời mười phút này cũng là một trường khảo nghiệm đối với quan viên hạ cấp, vấn đề mà quan viên phải suy nghĩ thường thường nhiều hơn người bình thường một chút, mười phút này đủ để họ ngẫm nghĩ, bọn họ sẽ từ các phương diện mà suy nghĩ và phỏng đoán về tâm thái của lãnh đạo, mà nghĩ nhiều rồi thì rất dễ phạm sai lầm.

Thường Lăng Không là một trong những quan viên trẻ tuổi tài năng mà Tống Hoài Minh hân thưởng nhất, gã đúng mười phút sau thì tiến vào văn phòng của Tống Hoài Minh, mỉm cười nói: "Tỉnh trưởng Tống, hi vọng sự có mặt của tôi không làm phiền tới công tác của ngài."

Tống Hoài Minh cười nói: "Công tác của tôi chính là chuẩn bị tùy thời tiếp đãi sự tới thăm của các anh." Y chỉ vào sa lông, nói: "Ngồi đi!"

Thường Lăng Không ngồi xuống, Tống Hoài Minh cũng đứng dậy ngồi xuống cạnh gã, nói: "Hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Thường Lăng Không cũng không giấu diếm mục đích viếng thăm của mình, gã đặt bản kế hoạch đã chuẩn bị từ trước ở trước mặt Tống Hoài Minh: "Tỉnh trưởng Tống, đây là bản kế hoạch liên quan tới các Nước Sâu của Nam Tích chúng tôi."

Tống Hoài Minh cười nói: "Tôi đã đọc rồi!"

Thường Lăng Không nói: "Bản kế hoạch trước vẫn chưa hoàn thiện, bản này là chu toàn nhất, sau này chúng tôi sẽ không ngừng hoàn thiện."

Tống Hoài Minh nói: "Tôi tin vào năng lực của ban lãnh đạo Nam Tích, tin rằng các anh nhất định có thể thành công xây dựng hạng mục cảng Nước Sâu."

Thường Lăng Không nói: "Hi vọng tỉnh lý có thể ra sức ủng hộ cho chúng tôi, ý nghĩa của hạng mục cảng Nước Sâu rất xa rộng, một khi cảng Nước Sâu được xây thành, sẽ tạo thành ảnh hưởng lâu dài đối với sự phát triển kinh tế của đông nam bộ tỉnh Bình Hải."

Tống Hoài Minh nói: "yên tâm đi, tỉnh lý sẽ cấp cho các anh sự ủng hộ lớn nhất." Những lời này là miệng lưỡi nhà quan, không có nội dung có tính thực chất.

Thường Lăng Không nói: "Tỉnh trưởng Tống, công trình cảnh Nước Sâu muốn khởi động thì phải có một khoản vốn lớn..."

Tống Hoài Minh ngắt lời Thường Lăng Không: "Tôi biết, gần đây thành phố các nơi đều tới tỉnh lý xin chính sách, chính sách thì chúng tôi có thể cấp, nhưng tài chính thì không chỉ cứ hi vọng vào tỉnh lý, vừa rồi người của phía Giang Thành tới, tôi cũng nói y như vậy, tỉnh lý sẽ cấp cho các anh ngân sách tài chính, nhưng các anh không thể ký thác hết hi vọng vào tỉnh lý được."

Thường Lăng Không nói: "Tỉnh trưởng Tống, tỉnh lý định xuống công trình trọng điểm trong năm năm, cảng Nước Sâu của Nam Tích và sân bay mới của Giang Thành đều ở trong đó, chúng tôi hi vọng tỉnh lý có thể suy nghĩ một cách thiết thực tới hồi báo của đầu tư và tiền cảnh phát triển kinh tế sau này, trên phương diện tài chính chú trọng chúng tôi hơn."

Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Những người như các anh, ai ai cũng đều muốn tới tỉnh lý đòi tiền, ai ai cũng sợ người khác được nhận nhiều hơn mình? Tôi muốn hỏi những cán bộ cấp thành phố các anh, xây cảng Nước Sâu, xây sân bay đều chỉ hi vọng tỉnh lý bỏ tiền, vậy các anh thì làm gì?"

Thường Lăng Không bị Tống Hoài Minh nói cho xấu hổ vô cùng, gã nói nhỏ: "Tỉnh trưởng Tống, chúng tôi cũng đang nỗ lực trù tập vốn, trước mắt đã đạt thành rất nhiều hiệp nghị, tận hết khả năng giảm bớt gánh nặng cho tỉnh lý, giảm bớt gánh nặng cho quốc gia."

Tống Hoài Minh nói: "Anh hiện tại tới đây, đại biểu cho lợi ích của Nam Tích, còn tôi thì ngồi ở vị trí này, phải nghĩ tới lợi ích của cả Bình Hải, tôi không thể đầu nhập hết số tiền vốn hữu hạn vào cảng Nước Sâu được, cũng không thể nào dồn hết vào hạng mục sân bay mới, những người như chúng tôi phải suy nghĩ làm như thế nào để phân phối tiền mặt để có thể mang lại tác dụng lớn nhất, mới có thể giúp đỡ được các anh nhiều nhất, Lăng Không, đợi anh tương lai lên tới vị trí của tôi rồi, anh sẽ hiểu có một số chuyện không dễ xử lý đâu."

Thường Lăng Không nói: "Tôi biết chuyện lần này đã mang tới phiền phức cho các lãnh đạo, nhưng sự phát triển của Nam Tích đang ở trong thời khắc quan kiện, công trình cảng Nước Sâu lần này là cơ hội lớn nhất để chúng tôi đi lên."

Tống Hoài Minh mỉm cười: "Theo tôi thấy, Bình Hải là một chỉnh thế, bất kỳ một bộ vị nào phối hợp không tốt thì sẽ không đi lên được, cái mà tôi muốn không phải là một thành thị hoặc là một địa khu nào đó đi lên, cái tôi muốn là chỉnh thể của kinh tế Bình Hải đi lên!"

Lúc Thường Lăng Không bận rộn làm công tác tư tưởng với tỉnh trưởng Tống, Trương Dương cũng không nhàn rỗi, thằng ôn này có một chỗ tốt chính là rất có trách nhiệm với công việc, chuyện hắn đã đáp ứng với người khác thì hắn nhất định phải làm tốt, hắn tới văn phòng bí thư tỉnh ủy đợi, thư ký của Kiều Chấn Lương cũng nhận ra Trương Dương, biết rằng thằng ôn này không dễ ứng phó, chỉ có thể bảo hắn đợi trong phòng nghỉ.

Lúc Kiều Chấn Lương họp xong quay về, thư ký thông báo tình huống, Kiều Chấn Lương gật đầu rất nhanh gọn: "Bảo cậu ta vào, tôi đang muốn gặp cậu ta!"

Trương Dương không tới tay không, hắn mang theo một chuỗi Phật châu được làm bằng gỗ trầm hương, đều đã được cao tăng của chùa Nam Lâm khai quang, kỳ thực trong xe hắn chuẩn bị không ít dụng phẩm Phật giáo, đều là đồ mà hòa thượng Tam Bảo tặng cho hắn, hắn nghe Kiều Mộng Viện nói hôm nay là sinh nhật của Mạnh Truyền Mỹ, mẹ cô ta, cho nên lưu lại chút tâm nhãn, Mạnh Truyền Mỹ tin phật, tặng Phật châu cho bà ta cũng coi như là đúng người đúng chỗ. Tặng quà không quan trọng có quý giá hay không, mà là quà anh tặng có đúng sở thích của người ta hay không. Trong phương diện tặng quà Trương đại quan nhân đã có tu vi nhất định.

Kiều Chấn Lương thấy chuỗi Phật châu đó, mỉm cười thu nhận, y chỉ vào Trương Dương, nói: "Cậu làm thế này là không tốt đâu đấy, ngang nhiên hối lộ tôi!"

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, tôi đây không phải là hối lộ ông, tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật của bác gái, cho nên đặc biệt chuẩn bị chuỗi Phật châu này, nó được cao tăng của chùa Nam Lâm khai quan rồi, được gột rửa qua Phật quang của xá lợi Phật tổ, rất hiếm có đó!"

Kiều Chấn Lương nói: "Lần sau không được thế nữa đâu đấy! Đạng hành vi này là không tốt!"

Trương Dương cười nói: "Ông có coi đây là hối lộ thì tôi cũng đành chịu, vậy bức Hiệp Khách Hành mà lần trước tôi viết cho ông đó, cũng coi như là ông nhận hối lộ rồi!"

Kiều Chấn Lương cười ha ha, Trương Dương nói vậy khiến y lại cảm thấy thân thiết, y nhận lấy Phật châu, nói: "Cậu chạy tới Đông Giang có phải là có mục đích gì không?"

Trương đại quan nhân đi thẳng vào vấn đề: "Tìm bí thư Kiều xin tiền!"

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi quản công tác đảng chính, cậu muốn xin tiền thì nên tới tìm ông bố vợ tương lai của cậu ấy!"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều, ông đây là đùn đẩy trách nhiệm, ai mà không biết ông là đại ca của tỉnh Bình Hải chúng ta!"

Câu này nếu người khác nói ra thì Kiều Chấn Lương không chừng sẽ tức giận, nhưng Trương Dương nói ra, Kiều Chấn Lương lại không nhịn được cười: "Các thằng ôn này, cậu coi chúng tôi là hảo hán lục lâm à?"

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, bảng cửu chương của tôi ông trong lòng đều thuộc rồi, cho nên tôi cũng không nói nhiều làm gì, lãnh đạo thành phố Giang Thành giao hạng mục sân bay mới cho tôi phụ trách, tôi cũng muốn hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mang tính lịch sử này. Quyết tâm của tôi rất lớn, dũng khí cũng rất lớn, nhưng trong túi không có tiền, ít nhiều gì cũng có chút không vững dạ."

Kiều Chấn Lương nói: "Trương Dương à, trong cuộc họp thường ủy vừa rồi, chúng tôi đã thảo luận vấn đề này, cậu yên tâm đi, tỉnh lý sẽ căn cứ vào tình huống mà cấp ngân sách tài chính cho các cậu với ngạch độ nhất định." Miệng lưỡi nhà quan, loại miệng lưỡi nhà quan này ai cũng nói được hết.

Trương Dương dương nhiên nghe ra trình độ đáng tin trong câu này chẳng có được bao nhiêu, câu này của Kiều Chấn Lương có tám chín phần mười là đang nói cho có lệ, ngạch độ nhất định là bao nhiêu? Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, xây dựng sân bay mới là công trình hình tượng của chính phủ, tuy có rất nhiều nhà đầu tư đều biểu hiện ra nguyện vọng đầu tư cường liệt, nhưng phía Giang Thành chúng tôi thủy chung vẫn bảo trì thái độ đối đãi thận trọng."

Kiều Chấn Lương nói: "Hấp dẫn đầu tư từ ngoài vào là chuyện tốt, đừng chỉ hi vọng vào quốc gia thôi."

Trương Dương nói: "Trên địa bàn quốc gia xây dựng sân bay, sân bay cũng là của quốc gia, vì sao không thể tìm quốc gia xin tiền?"

Kiều Chấn Lương bật cười, y nhìn đầu hồ, đứng dậy nói: "Mười một giờ tôi còn có một cuộc họp nữa, chúng ta để sau nói tiếp nhé."

Trương Dương đi theo Kiều Chấn Lương ra khỏi cửa: "Bí thư Kiều, ngài sẽ để tâm tới việc của chúng tôi chứ!"

Kiều Chấn Lương gật đầu, nói: "yên tâm đi, tôi sẽ coi trọng chuyện này."

Trương Dương nhìn bóng lưng đang đi xa dần của Kiều Chấn Lương, không khỏi lắc đầu, Kiều Chấn Lương từ đầu tới cuối không đáp ứng hắn gì cả, xem ra xin tiền của tỉnh lý không phải là dễ dàng như vậy, thôi thì cứ để nghe theo số trời vậy.

Lúc Trương Dương rời khỏi trụ sở văn phòng chính phủ tỉnh ủy, ở trong thang máy gặp Thường Lăng Không, hai người đối với việc gặp nhau ở đây không hề biểu lộ ra quá nhiều kinh ngạc, hai bên đều bật cười, lúc bước ra khỏi thang máy, bọn họ mới bắt tay nhau, Thường Lăng Không cười nói: "Cậu tới Đông Giang làm gì vậy?"

Trương Dương trả lời rất đơn giản mà có lực: "Xin tiền! Còn anh?"

Thường Lăng Không cười nói: "Cũng là xin tiền!"

Hai người đồng thời bật cười.

Trương Dương hỏi: "Kết quả thế nào?"

Thường Lăng Không lắc lắc đầu, tỏ ý không được lý tưởng lắm. Trương Dương thở dài, nói: "Tôi cũng thế thôi, muốn kiếm chút tiền từ trong tay tỉnh lý cũng không dễ dàng gì." Hai người hiểu rằng hiện tại bọn họ đứng trên lập trường cạnh tranh, nhưng không ai đánh đồng chuyện trên công tác với sinh hoạt, Thường Lăng Không nhìn đồng hồ: "Sắp trưa rồi, cùng đi ăn cơm nhé!"

Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi mời anh, chúng ta tới Vọng Giang lâu đi, anh em của tôi mở tửu điếm ở đó, nói rằng trưa này mở tiệc tẩy trần cho tôi."

Thường Lăng Không cười nói: "Thế thì ngại quá?"

Trương Dương nói: "Chúng ta việc gì phải khách khí như vậy, tôi cũng muốn tìm người làm vài chén, đi nào!"

Viên Ba từ lúc tiếp nhận Vọng Giang lâu, sinh ý ở này ngày một thịnh vượng, hiện giờ Viên Ba đã mở bốn chi nhánh, có điều sinh ý tốt nhất vẫn phải kể đến Vọng Giang lâu này.

Thường Lăng Không là lần đầu tiên tới Vọng Giang lâu, Viên Ba sau khi nghe Trương Dương giới thiệu thân phận của Thường Lăng Không, cũng vô cùng nhiệt tình, mời họ tới Duyệt Giang các ngồi, Trần Thiệu Bân và Đinh Triệu Dũng đã đợi ở phòng này, tuổi tác của họ sàn sàn nhau, rất dễ thân nhau. Trần Thiệu Bân và Đinh Triệu Dũng đều là con cháu nhà quan nên cũng dễ câu thông với Thường Lăng Không.

Trương Dương thấy Lương Thành Long chưa tới, không có có chút hiếu kỳ nói: "Lương Thành Long đâu?"

Viên Ba nói: "Cậu ta ở Nam Tích, nói là khảo sát hạng mục cảng Nước Sâu, chắc là muốn tới đầu tư."

Trương Dương nói: "Quầy hàng của anh ta năm nay lớn thật đấy."

Trần Thiệu Bân nói: "Cậu ta chạy tới Nam Tích, nhưng thị trưởng Nam Tích thì lại tới Đông Giang, cậu ta nếu biết chuyện này sẽ hối hận tới mức chết quay cu lơ tại chỗ."

Mọi người đều bật cười.

Thường Lăng Không nói: "Công trình của chính phủ toàn bộ đều gọi thầu công khai, cố gắng công khai hóa và rõ ràng hóa, mỗi một nhà đầu thư và thương nhân xây dựng có thực lực và đều có thể tham gia, trên lý luận cũng tồn tại hi vọng chiến thắng."

Trần Thiệu Bân nói: "nghe thị trưởng Thường nói vậy thì tôi cũng yên tâm rồi, tôi mai cũng tới tham gia náo nhiệt."

Thường Lăng Không cười nói: "Nam Tích chúng tôi hoan nghênh bất kỳ một người bạn nào có ý tới đầu tư." Nói xong câu này lại nhìn sang Trương Dương, áy náy cười nói: "Thị trưởng Trương, tôi hôm nay không phải là có chút khách lấn chủ chứ?"

Trương Dương cười nói: "Hai chúng ta là bạn bè với nhau, tiều chui vào túi ai cũng vậy thôi, nói chung là không ra khỏi được Bình Hải, các lãnh đạo đều nói rồi, phải đi trên con đường cùng giàu mạnh, chúng ta nên dắt tay nhau đi tới sự giàu mạnh chung."

Thường Lăng Không cười nói: "Nói rất hay, vì sự giàu mạnh chung, chúng ta cạn chén." Kỳ thực gã và Trương Dương trong lòng đều biết rõ, lần này sự đầu nhập tài chính của tỉnh lý khẳng định sẽ có thiên vị, nhưng chưa biết sau cùng sẽ thiên về nhà nào.

Mọi người sau khi uống ba chén, lại nói chuyện với nhau, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cạn chén, hắn nói khẽ: "Gần đầy Đinh Bân và tiểu Tĩnh thế nào rồi?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Rất tốt, tháng này tôi còn cho hai đứa nó ít tiền thưởng, năng lực nghiệp vụ của Đinh Bân không bằng Triệu Tỉnh, tôi thưởng cho nó 35000 đồng, ở công ty cũng nổi bật lắm."

Trương Dương cười nói: "Hi vọng không phải là cậu nể mặt tôi."

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Nó quả thật là nhân tài làm ăn, tôi nói với nó rồi, sau khi tốt nghiệp đại học, đừng đi đâu cả, tôi để cho nó ngồi vị trí giám đốc bộ phận thị trường."

Trương Dương nói: "Con bé đó là hạng dễ kiêu ngạo tự mãn, cậu phải lưu ý, ngàn vạn lần đừng có làm hư nó."

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Hai đứa nó vẫn nghe lời lắm, có điều tôi thấy thằng ôn tiểu Bân này không phải là nhân tài làm kinh thương, sau này tốt nhất thật thà lặn lộn trong thể chế thôi."

Trương Dương thầm nghĩ dạng như Đinh Bân cũng có thể lăn lộn trong thể chế à, nhưng nghĩ lại, ông già người ta là bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Bình Hải Đinh Nguy Phong, kiếm một chức vụ cho con trai ở trong cơ quan cũng không phải là khó.

Đinh Triệu Dũng nói: "Trương Dương, cậu không phải là nghe người ngoài nói gì đấy chứ."

Trương Dương lắc đầu, nói: "Không, tôi chỉ quan tâm đến hai đứa nó thôi."

Đinh Triệu Dũng cười nói: "yên tâm đi, Triệu Tĩnh dẻo miệng lắm, lại ngoan ngoãn, cha mẹ tôi đều rất thích nó, tiểu Bân không dám làm gì có lỗi với nó đâu."

Trần Thiệu Bân ở bên cạnh nói: "Cô em của cậu là người thông minh, miệng lưỡi lợi hại, kỳ nghỉ này giúp Triệu Dũng kiếm được nhiều tiền như vậy, nghiệp vụ công ty là số một, Trương gia nhà cậu nhân tài lắm thật." Nói xong thằng ôn này lại ngộ ra gì đó: "Ớ? Sao cậu họ Trương còn em gái cậu họ Triệu nhỉ?"

Trương Dương tức giận nói: "Liên quan chó gì tới cậu?"

Viên Ba mỉm cười giảng hò: "Chuyện này người ta chúng ta đừng có hỏi làm gì. Nào! chúng ta kính thị trưởng Thường một chén, hi vọng thị trưởng Thường sau này lúc tới Đông Giang, thường tới quang lâm tiểu điếm của tôi, tôi là thương nhân, nhưng tôi tin quan khí cũng có thể mang tới tài vận."

Thường Lăng Không cười nói: "Được, có điều tôi cũng không thể nào ăn không của anh được, sau này đừng có khách khí thế này nữa."

Trương Dương cười nói: "Ông chủ Viên tài đại khí thôi, chúng ta ăn mấy bữa không khiến anh ta nghèo đi được đâu, anh ta chính là một Cập Thời Vũ của thời đại mới, Mạnh Thường Quân của những năm 90 đó."

Viên Ba chắc tay xin tha: "Khẩu hạ lưu tình, khẩu hạ lưu tình. Trương Dương, tôi mời cậu bữa này, cậu đừng chế nhạo tôi nữa!"

Trần Thiệu Bân nói: "Muốn cậu ta miệng lưỡi tích đức thì khó lắm, quen cậu ta lâu vậy rồi mà vẫn chưa hiểu cậu ta à, cậu a chính là một nhân vật ăn no rồi thì làm đầu bếp đó."

Trương Dương cười nói: "Trần Thiệu Bân, cậu lại công kích tôi rồi, tôi sẽ nói hết những chuyện xấu trước kia của cậu ra đó."

Trần Thiệu Bân: "Đấy thấy chưa, cậu ta chính là như vậy đó, anh em cũng rất dễ bán đứng."

Trương Dương nói: "Cậu ư, bán chẳng được giá đâu!"

Thường Lăng Không mỉm cười nhìn Trương Dương và mấy người bạn của hắn đấu võ miệng, phát hiện Trương Dương trong quan hệ xã hội rất có tài, hắn có thể ở chung hòa hợp với loại nha nội như Trần Thiệu Bân và Đinh Triệu Dũng, cũng có thể khiến thằng em trai trước giờ luôn tự thị cao ngạo của gã cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn, đằng sau vẻ ngoài bất cần đời của Trương Dương khẳng định là ẩn giấu trí tuệ phi thường.

Sau bữa trưa, Trương Dương và Thường Lăng Không cùng tới sở chiêu đãi của chính phủ thành phố, rất khéo, hai người họ cũng ở đây. Những người khác thì ai đều bận việc của người này, hẹn nhau sau này có thời gian lại tụ tập. 

Thường Lăng Không lần này không tới một mình, giữa Trương Dương và gã bởi vì quan hệ cạnh tranh nên trong lòng đều có chút khó xử, rất nhiều lời không tiện nói rõ.

Trương Dương và Thường Lăng Không sau khi chia tay, về phòng của mình, vừa bước vào trong phòng thì nhận được điện thoại của Hà Trường An, thì ra Hà Trường An cũng đang ở Đông Giang, y mời Trương Dương cùng ra ngoài.

Trương Dương nghĩ một chút, Hà Trường An chủ động tìm mình, có tám chín phần mười là không nhịn được nữa rồi, sự gia nhập đột ngột của Tra Tấn Bắc đã làm nhiễu loạn kế hoạch đầu tư trước đây của Hà Trường An, nếu như y tiếp tục lựa chọn tình trạng hừng hực bức người, chỉ khiến Tra Tấn Bắc thừa cơ lẻn vào.

Trương Dương không có ý muốn gặp Hà Trường An, hắn chỉ nói rằng hôm nay mình rất bận, còn với đi bái phỏng mấy vị lãnh đạo tỉnh, sợ rằng không kiếm đâu ra được thời gian.

Hà Trường An nghe trong tay mà giận trong lòng, nhưng ngoài miệng thì không nói gì cả, chỉ có thể mỉm cười bảo: "Cậu bận rồi thì chúng ta đành để về Giang Thành mới gặp nhau vậy."

Trương Dương nghe ra vẻ không vui của Hà Trường An, trong lòng không khỏi sinh ra một tia sảng khoái, cho dù ông có lợi hại đến thế nào thì một mẫu ba phân đất Giang Thành vẫn chưa tới lượt ông lên tiếng, Trương đại quan nhân rắp tâm muốn cho Hà Trường An mấy cái bánh cắm đinh, hắn mỉm cười nói: "Cháu tuần sau mới về được, được về Giang Thành rồi, chúng giành thời gian nói chuyện nhé."

Hà Trường An đặt điện thoại xuống, vẻ mặt tuy hờ hững, nhưng nếu như nhìn kỹ, có thể thấy giữa lông mày y ẩn tàn nộ khí, trong khái niệm của Hà Trường An, người khác rất ít cự tuyệt y như thế này, đặc biệt là loại quan viên cấp phó ban như Trương Dương, nếu không nói tới bối cảnh của Văn gia, Hà Trường An căn bản không đặt loại nhóc con như Trương Dương ở trong lòng, nhưng hôm nay, thằng nhóc này không ngờ lại cố ý làm khó mình.

Trợ lý của y bước tới phía sau, nói khẽ: "Hà tiên sinh, chuyện mà ngài bảo tôi điều tra đã tra được rồi, hôm nay là sinh nhật của phu nhân của bí thư Kiều, địa điểm mà họ ăn mình là Tề Vân trai, Kiều phu nhân tin phật, cho nên đặc biệt đặt cơm chay. Sáu rưỡi tối, cả nhà bí thư Kiều sẽ tới đó đúng giờ."

Hà Trường An gật đầu, nói: "Giúp tôi đặt một bàn ăn ở Tề Vân trai."

Trợ lý nói: "Đã an bài xong rồi!"

Hà Trường An châm một điếu Tuyết Gia, dụng sức rít một hơi, có chút tâm phiền ý loạn vẩy tàn thuốc vào gạt tàn, rồi đi tới trước cửa sổ nhìn bầu trời đầy mây, nói khẽ: "Chuyện Kiều Bằng Cửu muốn đầu tư vào cảng Nước Sâu của Nam Tích có phải là thật không?"

trợ lý nói: "Gã không có thực lực đó, căn cứ theo sự hiểu biết của tôi, là liên thủ với một công ty Phong Đầu của Singapore tiến hành chuyện này."

Hà Trường An nói: "Tra rõ công ty Phong Đầu đó, toàn phương vị tìm hiểu con người của Kiều Bằng Cử."

Chiều ngày hôm đó, Trương Dương án chiếu theo đúng kế hoạch, tới bái phỏng bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Đinh Nguy Phong, bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Bình Triều, thính trưởng thính công an tỉnh Vương Bá Hành, nếu đổi lại là người gặp muốn gặp một người trong đó cũng không phải là dễ dàng, nhưng Trương Dương thì khác, hắn không những là con nuôi của phó thủ tướng Văn mà còn là con rể tương lai của tỉnh trưởng hiện nhiệm Tống Hoài Minh, những người này không ai coi Trương Dương là quan viên hạ cấp, mà coi hắn là vãn bối. Trương Dương gặp họ cũng là vì đi theo hình thức, trong lòng hắn biết rõ, không thể thông qua lần gặp mặt này để giành được sự ủng hộ của thường ủy, nhưng phía Nam Tích người ta hoạt động, Giang Thành họ không hoạt động thì rất dễ bị tụt lại trong cạnh tranh.

Chỉ có bước ra ngoài thì Trương Dương mới có thể cảm nhận được rõ sự chênh lệch giữa nam bắc Bình Hải, loại chênh lệch này không những biểu hiện trên quản lý mà cũng biểu hiện trên cả giác ngộ tư tưởng của quan viên hiện tại, Nam Tích người ta làm hạng mục cảng Nước Sâu, từ trên xuống dưới toàn bộ đều hành động, Giang Thành bọn họ làm hạng mục sân bay mới, rõ ràng là tâm khí của đủ. Trương Dương thậm chí còn hoài nghi, Tả Viên Triêu mấy ngày trước tới Giang Thành căn bản là xuất công không xuất lực.

Lúc từ văn phòng của Vương Bá Hành đi ra đã là năm giờ chiều, Trương Dương nhìn thấy hai người sánh vai đi tới ở đằng trước, một người trong đó hắn quen, chính là phó đại đội trưởng đại đội hình trinh cục công Triệu Quốc Cường, nhắc tới Triệu Quốc Cường, gã và Trương Dương từng có một đoạn va chạm, em trai gã Triệu Quốc Lương từng bị xe jeep của Trương Dương đâm chết, tuy sau này Cố Doãn Tri ra mặt làm chứng cho Trương Dương, giúp Trương Dương tẩy sạch hiềm nghi, nhưng Triệu Quốc Cường vẫn coi Trương Dương là hung thủ giết em trai mình.

Triệu Quốc Cường nhìn thấy Trương Dương thì khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh, Trương Dương dễ dàng từ sâu trong ánh mắt gã nắm được một tia cừu hận khắc cốt ghi tâm.

Hai người bước đối diện nhau, muốn tránh cũng không tránh được, Triệu Quốc Cường mang theo nụ cười kỳ quái bước về phía Trương Dương, gã không ngờ chủ động bắt tay Trương Dương: "Trương Dương, chào anh!"

Trương đại quan nhân lòng dạ rộng rãi, em trai gã không phải là mình giết, mình đương nhiên không có gì mà phải sợ, Trương Dương bắt tay với gã, cảm giác tay của Triệu Quốc Cường rất lạnh, Trương Dương mỉm cười nói: "Cảnh quan Triệu tới Đông Giang lúc nào vậy, có cơ hội thì cùng nhau đi ăn cơm nhé."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi được điều tới Đông Giang công tác rồi, hiện tại nhậm chức ở ban hình trinh của tỉnh thính, đúng rồi, quên giới thiệu với anh, vị này là thính trưởng Cao mới tới của tỉnh thính chúng tôi."

Trương Dương lúc này mới chú ý tới nam tử da ngăm đen, thân hình trung đẳng ở bên cạnh Triệu Quốc Cường, y chính là Cao Trịnh Hòa, phó thính trưởng thính công an tỉnh mới nhậm chức, chính là y nửa đường giết ra, khiến cho hi vọng đề thăng của Vinh Bằng Phi bị sụp đổ.

Cao Trọng Hòa mặt mày nghiêm túc, lại thêm mặt vốn đen, tạo cho người ta ấn tượng xa cách, khó tiếp cận.

Trương Dương vẫn mỉm cười bước tới: "Thính trưởng Cao, chào ngài, tôi là Trương Dương!"

Cao Trọng Hòa gật đầu, trên mặt vẫn không thấy bất kỳ nét cười nói: "Chào cậu, tôi đã nghe nói tới cậu!"

Trương Dương cười bảo: "Hi vọng những gì nghe thấy đều là chuyện tốt!"

Cao Trọng Hòa nói: "Chuyện xấu chiếm quá nửa, tin rằng chúng ta sau này còn gặp nhau nhiều!" Nói xong y cùng Triệu Quốc Cường sánh vai bỏ đi.

Trương Dương nghiền ngẫm câu nói sau cùng của Cao Trọng Hòa, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mình làm kinh tế thì sao phải gặp nhau nhiều với thính công an? Giữa hắn và Cao Trọng Hòa không có uyên nguyên gì, có điều sự xuất hiện của Triệu Quốc Cường khiến trong lòng hắn nảy sinh cảnh giác, hắn có thể cảm thấy sự cừu hận của Triệu Quốc Cường đối với mình, người này được điều tới Bình Hải, tất nhiên là lai giả bất thiện.

Trương Dương kịp thời thông báo lại tình huống ở Đông Giang lại cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã nghe nói động tĩnh của Nam Tích lớn như vậy thì cũng ngây ra. Miếng bánh ga tô lớn như vậy, Nam Tích được phân nhiều hơn một chút thì phần của Giang Thành họ ít đi một chút. Từ tình huống mà Trương Dương thông báo về, chuyến đi tới Đông Giang mấy ngày trước của Tả Viên Triêu không mang lại được kết quả tốt nào, Đỗ Thiên Dã cảm thấy rất không vui vì điều này, trên cuộc họp thường ủy hôm đó, Đỗ Thiên Dã ở ngay trước mặt các thường ủy công khai lôi vấn đề này ra.

Đỗ Thiên Dã nói: "Căn cứ vào tình huống hiện tại, đa số thường ủy đều có khuynh hướng đều hướng về cảng Nước Sâu Nam Tích xây dựng trọng điểm ủng hộ tài chính, điều này chứng tỏ công tác tiền kỳ của chúng ta rất không đến nơi đến chốn."

Tả Viên Triêu nhíu mày, y trong lòng hiểu rõ, mấy ngày trước lúc y tới Đông Giang, Đỗ Thiên Dã cũng đặc biệt dặn dò phải giao lưu nhiều với các lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, dẫn tới sự coi trọng của họ đối với hạng mục sân bay mới của Giang Thành, nhưng Tả Viên Triêu trừ tới chỗ bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương ra thì không tới bái phỏng những thường ủy khác, thái độ của Tả Viên Triêu đối với công trình này không tích cực, kỳ thực người đề xuất hạng mục này sớm nhất là y, Đỗ Thiên Dã sau khi tới Giang Thành, muốn ý tưởng này thành hiện thực, trong chuyện này Tả Viên Triêu cảm thấy không được bình hành, y cho rằng Đỗ Thiên Dã nửa đường cướp đi chính tích nên thuộc về mình. Hiện tại Tả Viên Triêu đã quy hạng mục sân bay mới thành thành tích chính trị cá nhân của của Đỗ Thiên Dã, cho rằng mình nỗ lực trong hạng mục này cũng chỉ là làm giá áo cho người khác, cho nên biểu hiện trong chuyện này biến thành tiêu cực cũng là bình thường.

Đỗ Thiên Dã nói: "Xây dựng sân bay mới không phải là chuyện của cá nhân Đỗ Thiên Dã tôi, sân bay mới được xây thành, tôi cũng chẳng nhận được bất kỳ lợi ích nào, tôi hi vọng mọi người có thể xây dựng thái độ tư tưởng chính xác, coi xây dựng sân bay mới là phận sự của mình để là một cách thiết thực, nỗ lực làm tốt một chuyện có ích cho người dân Giang Thành, có ích cho con cháu đời sau."

Tả Viên Triêu nói: "Kinh tế Bình Hải nam mạnh bắc yếu là một sự thực không thể tranh cãi, của Nam Tích làm hạng mục cảng Nước Sâu, chúng ta làm hạng mục sân bay mới, sự thông qua tài chính của tỉnh lý nghiêng về ai, không phải chúng ta nói là được, tôi lần này khi tới Đông Giang tìm bí thư Kiều, bí thư Kiều nói, những cán bộ như chúng ta phải có đại cục quan, đừng dùng chủ nghĩa địa phương hạn hẹp để nhìn vấn đề, phải nghĩ tới làm như thế nào mới có lợi cho sự phát triển của Bình Hải, chứ không phải là chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh đất ở dưới chân mình. Nói một cách khác, tiền là của quốc gia, chúng ta không có quyền chi phối." Những lời này của y cũng thực sự cầu thị, có điều trong ngôn ngữ ám tàng phong mang, rõ ràng là sự đáp trả những lời vừa rồi của Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nói: "Cái gì gọi là đại cục quan? Cái gì gọi là chủ nghĩa địa phương hạn hẹp? Nhà mình không quét nổi thì làm sao mà quét được thiên hạ? Làm quan một nhiệm tạo phúc một phương, Đỗ Thiên Dã tôi hiện tại là bí thư thị ủy Giang Thành, cái mà tôi nhìn thấy là địa phương Giang Thành này, thuận theo phương châm cải cách mở cửa của quốc gia, trong đầu tôi chỉ nghĩ làm thế nào để khiến kinh tế Giang Thành phát triển hơn, làm thế nào để người dân cảm thụ được thành quả cải cách mở cửa một cách thiết thực, cải thiện sinh hoạt của họ một cách chân chính, nói tôi hạn hẹp cũng được, nói tôi thiếu đại cục quan cũng được, tôi nhận hết, chuyện của Nam Tích tôi không quản, cũng chẳng đến lượt tôi quản, tôi là quan phụ mẫu của Giang Thành, trách nhiệm của tôi là phải đưa Giang Thành phát triển!" Những lời này của gã nói rất có lực.

Bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu vỗ tay đầu tiên, phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ cũng vỗ tay, thậm chí ngay cả chủ nhiệm hội đồng nhân nhân Triệu Dương Lâm cũng vỗ tay, dưới sự lôi kéo của họ cơ hồ là tất cả thường ủy đều vỗ tay, đương nhiên trong đó hạng như Mã Ích Dân, Viên Thành Tích không muốn vỗ tay, nhưng bọn họ lại không thể không vỗ tay, nếu không vỗ tay thì mục tiêu quá rõ ràng, sợ rằng bí thư thị ủy sẽ ghi hận.

Tả Viên Triêu không vỗ tay, những lời này của Đỗ Thiên Dã chẳng khác nào là tát thẳng vào mặt y, y nếu như vỗ tay theo thì chẳng khác nào vứt bỏ sĩ diện của mình. Y đột nhiên ý thức được, mình đã hoàn toàn đứng đối lập với Đỗ Thiên Dã rồi, muốn quay lại cũng không thể.

Đọc truyện chữ Full