Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chơi với lửa có ngày bỏng tay, đã nhắc cậu nhiều rồi, tình cảm không phải là dễ chơi như vậy, cậu lại là một nhân vật của công chúng, nhất cử nhất động đều nằm dưới sự chú ý của người khác, nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, Yên Nhiên là một cô gái truy cầu tình cảm hoàn mỹ, những chuyện phong lưu đó của cậu, cô ấy có thể chịu được mới lạ!"
Trương Dương nói: "Anh có thể có một chút lòng đồng tình không, tôi đã thảm tới thế này rồi, anh ít nhiều gì cũng phải an ủi tôi vài câu chứ!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi nên mắng cậu mới đúng, loại người như cậu căn bản là không đáng được đồng tình." Nhìn vẻ mặt thất lạc của Trương Dương, Đỗ Thiên Dã cũng không nhẫn tâm mắng hắn nữa, cầm chén rượu lên, nói: "Nhất túy giải thiên sầu, hôm nay chúng ta uống say một trận rồi ngủ một giấc, ngay mai ngủ dậy cậu sẽ phát hiện, mặt trời vẫn mọc như thường!"
Trương Dương từ trong mộng mở hai mắt ra, trước tiên là nghe thấy tiếng mưa rơi, kéo rèm cửa nhìn bầu trời sầm sì ở bên ngoài, lại đỏ mưa rồi, câu ngày mai mặt trời vẫn mọc như thường của Đỗ Thiên Dã không ứng nghiệm. Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng rồi, Trương Dương không ngờ lại ngủ lâu như vậy.
Đỗ Thiên Dã đã đi làm, trên bàn uống trà ở phong cách có để lại chìa khóa, bảo hắn khóa cửa lại.
Trương Dương rửa mặt, từ trong phòng bếp của Đỗ Thiên Dã tìm được một gói mì để ăn. Kéo cửa phòng đội mưa chạy tới xe pickup của mình, vừa khởi động xe thì lại nhìn thấy xe Hồng Kỳ của chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm từ phía trước lái tới.
Triệu Dương Lâm cũng nhìn thấy xe pickup của Trương Dương, y còn cho rằng là Trương Dương vẫn còn ở kinh thành chưa về, dẫu sao thì hạn nghỉ của Trương Dương vẫn chưa kết thúc, ngày kia mới là ngày hắn chính thức đi làm, Triệu Dương Lâm nhìn xe pickup qua cửa sổ.
Trương Dương đã đẩy cửa xe bước xuống, đi ở ngoài nhiều như vậy, trên người đã ướt nhẹp.
Triệu Dương Lâm nhìn Trương Dương, vội vàng bảo lái xe dừng lại, đẩy cửa, Trương Dương chui vào trong, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Triệu, ông sao vẫn chưa đi làm?"
Triệu Dương Lâm ho khan hai tiếng, nói: "Sao không, đang định đi tới công trường sân bay mới đây!"
Trương Dương nghe ra âm mũi nặng nề của y, quan tâm hỏi: "Ông bị bệnh à?"
Triệu Dương Lâm gật đầu: "Còn không phải ư! Mấy hôm nay thời tiết biến hóa vô thường, tôi đột nhiên lại bị cúm. Ở nhà nghỉ bệnh một ngày, nhưng vừa rồi công trường sân bay mới gọi điện tới, nói rằng có chút vấn đề, tôi đang định đi đây!" Lúc nói câu này, Triệu Dương Lâm lại lấy khăn ra lau mũi.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của y thì không khỏi đồng tình: "Chủ nhiệm Triệu, hay là ông về nhà nghỉ đi, tôi đi xem thế nào cho!"
Triệu Dương Lâm nói: "Cậu không phải vẫn còn đang trong hạn nghỉ ư?"
Trương Dương nói: "Chúng ta là cán bộ quốc gia, làm gì có khái niệm nghỉ, 24 giờ đều là thời gian công tác cả."
Triệu Dương Lâm nói: "Vậy được, đầu tôi đang quay cuồng đây, hiện giờ nhiệt độ cơ thể còn trên 38 độ, thật sự là không làm được, cậu đi mau đi!"
Trước khi gặp Triệu Dương Lâm, Trương Dương còn thật sự không biết mình nên làm gì, vừa hay thấy có việc thì lập tức lấy lại tinh thần,lập tức lái xe pickup phóng thẳng tới công trường sân bay mới ở Phong Trạch.
Từ Giang Thành tới công trường sân bay mới đường xá rất kém, đường sân bay đang xây, phải tới năm sau mới chính thức thông xe, con đường cũ hiện tại đã lồi lồi lõm lõm, bởi vì do trời mưa nên mặt đường sũng nước, khi Trương Dương tiến vào nội thành Phong Trạch thì lại gặp tắc đường, khi xe tới được sân bay mới thì đã trưa mất rồi.
Thường Lăng Phong không ngờ Trương Dương đã về, gã vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: "Còn cho rằng anh vẫn đang ở kinh thành, sao về sớm thế?"
Trương Dương nói: "Trong lòng luôn nghĩ tới việc của công trường, quy tâm tự tiến mà!"
Thường Lăng Phong không khỏi nhìn hắn một cái, thầm nghĩ anh từ lúc nào biết thành yêu nghề như vậy? Gã báo cáo với Trương Dương: "Lúc làm móng tòa nhà đón khách thì pháp hiện bên dưới có cát lắng, đang cùng với phía thi công thảo luận phương pháp ứng phó."
Trương Dương nói: "Không phải có tiến sĩ Quy ư? Bảo y nghĩ biện pháp đi!"
Thường Lăng Phong nói: "Quy Điền vừa đưa ra một phương án, áp dụng khoan nhồi cọc, tăng cường tường ốp, đề xuất ba phương pháp giải quyết: Gia tăng độ sâu của ống che thép! Gia tăng độ dính của bê tông, trong bê tông trộn thêm đất nở trơn, dùng khoan khoan sâu vào, ở bên trong hầm nhồi nhiều bê tông, thông qua trùng kích mà dính bê tông lên vách hầm!
Trương Dương nói: "Vậy chẳng phải là vấn đề đã được giải quyết rồi ư?"
Thường Lăng Phong nói: "Như làm vậy sẽ lại bị tăng giá thành, cho nên phía thi công đề xuất thay đổi hợp đồng, đòi gia tăng dự toán! Bọn họ không làm chủ được cho nên đang xin ý kiến lãnh đạo."
Trương Dương mắng: "Cái đám thương nhân thế lợi này, động chút là đòi tiền.
Thường Lăng Phong cười nói: "Kỳ thực cũng không tính là chuyện lớn gì, đám người của tập đoàn xây dựng Bình Trung bởi vì hợp đồng bàn không thỏa đáng, thạm thời đình công. Chuyện liên quan tới hợp đồng thay đổi, chúng ta không làm chủ được, phải hỏi ý lãnh đạo, thương lượng xem tiếp theo nên làm thế nào."
Trương Dương nói: "Đã nói hết rồi, chuyện cụ thể về xây dựng sân bay do anh lo, phương diện này tôi vốn là tay ngang! Đình công ư? Đám người đó sao động chút là đình công thế?"
Thường Lăng Phong nhìn ra tâm tình của Trương Dương không tốt, nói khẽ: "Ái tình chi lữ ở Bắc Kinh sao rồi?" Chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên giải trừ hôn ước gã không biết cho nên mới hỏi vậy.
Trương Dương toét miệng cười: "chúng tôi chia tay rồi!"
Thường Lăng Phong ngây ra, đang định an ủi hắn một câu thì thấy Quy Điền Hạo Nhị và quản lý chấp hành hiện trường của Bình Trung là Lý Đông Hải cùng nhau đi tới, Lý Đông Hải thấy Trương Dương về thì lập tức kêu khổ không thôi, nói: "thị trưởng Trương, ngài về rồi à, mặt đất bên dưới tòa nhà đợi khách là tầng cát lắng, căn cứ theo yêu cầu thi công, chúng tôi phải áp dụng công nghệ xây dựng mới, như vậy thì giá thành thi công của chúng tôi sẽ bị tăng thêm không ít, cho nên chúng ta cần phải bàn bạc lại."
Trương Dương không đợi gã nói xong, tức giận ngắt lời gã: "Muốn đòi tiền đúng không?"
Lý Đông Hải cười nói: "Ngô tổng bảo tôi tìm anh thương thảo lại chuyện hợp đồng."
Trương Dương híp mắt, nói: "Tôi phụ trách cả công trường sân bay mới, nếu chuyện gì cũng đều phải là tôi đi lo thì tôi cho dù là có làm việc 24 tiếng không nghỉ thì cũng chẳng lo hết nổi."
Lý Đông Hải bị hắn mắng cho một trận, trên mặt có chút khó chịu, ho khan nói: "thị trưởng Trương, tôi đây chẳng lẽ lại không muốn giải quyết vấn đề ư?"
Trương Dương nói: "Nhiệm vụ của các anh là làm việc cho tốt, trong thời gian quy đình xây xong công trình cho tôi, những chuyện khác thì con mẹ nó đều là vô nghĩa. Tiền, trả không thiếu các anh một xu, nhưng một quản lý hạng mục như anh dựa vào gì mà bàn với tôi? Muốn bàn thì bảo Ngô tổng của các anh tìm tôi! Động chút là chơi trò đình công với tôi, muốn làm trò gì hả? Thế con mẹ nó có muốn làm nữa không? Không muốn làm thì cút đi!"
Lý Đông Hải bị Trương Dương mắng cho không biết nói gì, gật đầu bảo: "Vậy... vậy tôi về trước!"
Sau khi Lý Đông Hải đi, Thường Lăng Phong và Quy Điền Hạo Nhị đều bật cười, đối phó với loại người như Lý Đông Hải không thể khách khí được, có điều Trương Dương lại quá không khách khí rồi, không để lại chút mặt mũi nào cho người ta cả.
Quy Điền Hạo Nhị nói: "Đám người của Bình Trung này thật sự là chẳng ra sao cả, bọn họ đối với hợp đồng thì soi rất kỹ, chỉ cần là chỗ hợp đồng không quy định, nhất quyết không chịu làm thêm. Bởi vì chuyện của cát lắng, buổi sáng đã đình công rồi, tôi tuy đưa ra phương án giải quyết nhưng bọn họ vẫn không đồng ý khởi công."
Trương Dương tâm tình vốn không được tốt, nghe thấy Quy Điền Hạo Nhị nói vậy, lập tức bực mình cầm điện thoại lên gọi cho lão tổng Ngô Trung Nguyên của Bình Trung.
Ngô Trung Nguyên kỳ thực cũng đã nghe nói tới chuyện này, đề xuất thay đổi hợp đồng cũng là thụ ý của y, Trương Dương tìm y hỏi tội, Ngô Trung Nguyên cũng đầy một bụng ủy khuất, y nói với Trương Dương: "thị trưởng Trương, gần đây vật liệu xây dựng tăng giá ghê lắm, công trình nhà chờ khách chúng tôi vốn không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa tiền công trình toàn là chúng tôi ứng trước, hiện tại đặt móng lại gặp phải cát lắng, chúng tôi khẳng định là lại phải bỏ thêm không ít kinh phí, lần này chúng tôi chắc chắn là chịu lỗ."
Trương Dương nói: "Ngô tổng, chúng tôi một mực đều án chiếu theo hợp đồng mà làm việc, tiền công trình thì phải sau khi nghiệm thu công trình hợp cách mới có thể trả được, còn vật liêu xây dựng tăng giá đâu có liên quan gì tới chúng tôi. Đặt móng gặp cát lắng, thay đổi công nghệ, giá thành tăng, có thể ngồi xuống bàn vấn đề thay đổi hợp đồng, nhưng các ông không thể nào tùy tiện đình công được. Nếu như bởi vì các ông mà ảnh hưởng tới tiến độ xây dựng sân bay mới, tới lúc đó đừng trách tôi không khách khí."
Ngô Trung Nguyên nói: "thị trưởng Trương, song phương hợp tác thì phải dựa trên cơ sở tín nhiệm và thong cảm cho nhau, anh đừng có hà khắc với phía thi công chúng tôi như vậy, chúng ta thực sự là không thể hợp tác nữa."
Trương Dương nói: "Ý của ông là gì?"
Ngô Trung Nguyên cười một tiếng, nói: "Không có ý gì cả, công trình nếu như muốn làm tiếp thì phải bàn lại hợp đồng, chúng tôi không thể làm ăn lỗ vốn được!"
Trương Dương nói: "Ngô tổng, ông đang ép tôi đấy à?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 496-2: Mặt trời vẫn mọc như thường (2)
Chương 496-2: Mặt trời vẫn mọc như thường (2)