Trương Dương chỉ vào cửa nói: "Tòa nhà này các cửa lớn của côngtrường hơn năm mươi thước, ảnh hưởng gì tới các anh? Tôi hiện tại nói rõ cho cho anh biết, lập tức khôi phục nguyên dạng lại tòa nhà cho tôi, tôi cho anh một ngày, đúng giờ này ngày mai nếu như vấn đề chưa được giải quyết, hậu quả các anh tự mình gánh vác."
Lý Trường Phong nghe thấy ngữ khí của Trương Dương cường ngạnh như vậy, không khỏi nổi giận, ở Nam Tích rất ít người dám nói với hắn như vậy, Lý Trường Phong nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cũng nói rõ với anh, tổn thất thì tôi đáp ứng bồi thường, nhưng anh vì sao cứ phải dựng nhà ở đối diện với chúng tôi!"
Trương Dương cười lạnh nói: "Vì làm anh chướng mắt cho nên anh cho xe đến đâm phải không?"
"Tôi không phải đã giải thích với anh rồi sao? Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!"
Trương Dương nói: "Tôi tin là ngoài ý muốn, cho nên tôi cũng không trách các anh, bảo các anh khôi phục lại nguyên trạng cho tôi thì có quá đáng không?"
Lý Trường Phong nói: "Chủ nhiệm Trương, anh mới tới Nam Tích cho nên không quen thuộc với tình hình, tôi cũng không trách anh, nhưng anh không nên làm như vậy, dựng nhà ở đối diện cửa lớn của cpông trường, căn bản là không nể mặt tôi!" Lý Trường Phong càng nói thì tinh tự càng kích động, cuối cùng không nhịn được mà phát hỏa.
Trương Dương nói: "Không nể mặt anh ư? Anh là ai? Anh đáng để tôi nể mặt ư?"
Lý Trường Phong trợn hai mắt lên, nếu không phải cậu Từ Quang Lợi bảo hắn phải nhận nhịn, với tính tình của hắn thì đã sớm xuất thủ đối phó Trương Dương rồi, căn bản sẽ không nhẫn nại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn và Trương Dương chính diện giao phong, lại không ngờ Trương Dương khí thế bức nhân như vậy, Lý Trường Phong cả giận nói: "Làm người để lại lối thoát cho người khác chính là để lại lối thoát cho mình, anh ở trên quan trường cũng lăn lộn được một đoạn thời gian rồi, đạo lý đơn giản như vậy anh cũng không hiểu ư?"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Dạy tôi à? Anh xứng ư? Lập tức cút đi cho tôi, để lại xe trở đất này, vừa rồi tôi cho anh cơ hội mà anh không cần, hiện tại muộn rồi, tôi đã đổi ý!"
Lý Trường Phong cũng điên lên, nói: "Anh dám à! Tòa nhà này của anh vốn là kiến trúc trái quy định, đâm hỏng cũng đáng!"
Trương đại quan nhân gật gật đầu nói: "Thằng nhóc, mày nhớ câu này đấy!"
Lý Trường Phong phất tay, đi cùng hắn tới có hơn hai mươi người, hắn lớn tiếng nói: "Lái xe về, tôi không tin có ai con mẹ nó dám cản xe của công trường của tôi!"
Lái xe của xe chở đất đang chờ câu này của Trương Dương, gã mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Phía Ủy ban thể dục thể thao chỉ có một mình Trương Dương tới, lực lượng không cân đối nghiêm trọng, Trương đại quan nhân thế đơn lực cô, có điều hắn căn bản không để hơn hai mươi người của đối phương vào mặt, Trương Dương từ dưới đất nhặt một cây gậy sắt lên.
Lý Trường Phong nhìn thấy động tác của hắn, trong lòng không khỏi trầm xuống, đã sớm nghe nói thằng nhãi này là một nhân vật, một lời không hợp lập tức ra tay, chẳng lẽ hắn muốn ra tay với mình ư, Lý Trường Phong nhìn nhìn xung quanh, đứng xung quanh đều là người của mình, không cần phải sợ hắn, lập tức dũng khí tăng lên không ít.
Trương Dương đi đến bên cạnh xe chơ đất, một tay kéo cửa xe ra, lái xe vừa khởi động, còn chưa kịp đạp ga thì Trương đại quan nhân nhếch miệng cười, cắm ống sắt vào, cánh tay dùng sức, chỉ nghe thấy rắc một tiếng đã bẻ gẫy vô lăng.
Lý Trường Phong tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu, thằng nhãi này không ngờ lại dùng phương pháp đơn giản dã man như vậy để giữ xe lại đây. Lý Trường Phong xông lên chỉ vào mũi Trương Dương nói: "Anh đây là phá hoại tài sản quốc gia!"
Trương Dương nói: "Tôi nói cho Lý Trường Phong anh biết, hiện tại cút đi cho tôi, tôi cam đoan không truy cứu trách nhiệm sau này của các anh, còn nói những lời vô nghĩa với tôi nữa là tôi dời nhà vào trong công trường của các anh đấy."
Lý Trường Phong giận dữ hét: "Người khác sợ anh, nhưng tôi thì không sợ đâu, nơi này là Nam Tích, không tới phiên anh khệnh khạng!"
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Tôi quên không cảnh cáo anh, tôi ghét nhất bị người khác chỉ vào mặt tôi!"
Lý Trường Phong thò tay ra chọt chọt vào vai Trương Dương: "Tao con mẹ nó chỉ mày đấy, mày làm gì được tao nào?" Hắn chọt một cái, định chọt thêm cái nữa, đáng tiếc là Trương Dương không cho hắn cơ hội, nhanh như điện xẹt tóm lấy hai ngón tay của hắn, rắc rắc một tiếng bẻ trật khớp hai ngón tay của Lý Trường Phong. Lý Trường Phong đau đớn hét thảm kêu một tiếng, Trương đại quan nhân giơ tay phải lên, chuẩn bị cho hắn thêm một cái tát.
Phía sau vang lên một giọng nói khẩn trương: "Chủ nhiệm Trương, thủ hạ lưu tình!"
Người vào lúc mấu chốt kêu thủ hạ lưu tình là phó chủ nhiệm Thích Kim Đường của Ủy ban thể dục thể thao, nghe nói ở ban làm việc hiện trường xảy ra chuyện, y và Lý Hồng Dương cùng nhau chạy tới, sau khi hai ngời vừa tới thì thấy được cảnh trước mặt.
Trương Dương vốn là không muốn ra tay đánh Lý Trường Phong, nhưng thằng ôn này ăn nói bậy bạ, không ngờ còn dám giơ tay chọt mình, mà hắn cũng không đi nghe ngóng xem, luận về năng lực tác chiến một mình, trong thể chế Bình Hải này có ai dám cùng tranh phong với Trương đại quan nhân?
Công phu bẻ sai khớp ngón tay người khác của Trương đại quan nhân là nhất lưu nhất lưu, chẳng những bẻ trật khớp ngón tay của đối phương mà còn khiến đối phương đau đớn một chết. Thập chỉ liên tâm, Lý Trường Phong đau đến nỗi trán túa đầy mồ hôi, không ngừng dậm chân. Hơn hai mươi người đi theo hắn hô hào nhau lao lên, vây Trương Dương ở giữa.
Từ sau khi sau khi Thường Lăng Phong nói với Trương Dương rằng thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn, Trương đại quan nhân đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ lấy bạo chế bạo, nhưng sau khi hắn tới Nam Tích liền phát hiện, muốn trong trong khoảng thời gian ngắn xác lập địa vị chính trì của mình, chỉ dựa vào quan hệ là không đủ, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên ngoài mặt thì tươi cười với hắn, nhưng lại đầy cảnh giác đối với hắn, con người của Hạ Bá Đạt thì vẫn bát diện linh lung như trước kia, nhưng làm lãnh đạo mà thiếu khí khái là điều tối kỵ, thể chế Nam Tích này giống như một đầm nước nguội, không gió không sóng, Trương Dương đi vào trong đầm nước này, ban đầu có ý nghĩ nhún nhường, nhưng chưa được vài ngày, bản tính của hắn lại bắt đầu biểu lộ ra, nếu như mình không làm ra chút sóng gió thì có thể trong bất tri bất giác bị nước nguội luộc chết.
Từ Quang Nhiên ngoài mặt thì giao quyền kinh doanh tiêu thụ vận hội tỉnh cho mình, nhưng thật ra là đang làm trò, chính sự sảng khoái của Từ Quang Nhiên khiến Trương Dương ý thức được, Từ Quang Nhiên muốn hại hắn, Từ Quang Nhiên không xem trọng vận hội tỉnh cho nên mới uỷ quyền chuyện này cho hắn, quyền lực nhiều lúc ngang ngửa với trách nhiệm, cho hắn quyền lực càng lớn, trách nhiệm mà Trương Dương phải gánh vác về sau càng lớn. Trên chính trị không có tình cảm cá nhân, mặc dù Trương Dương trước đây có ơn với Từ Quang Nhiên, nhưng trên chính đàn rất nhiều lúc là lấy oán báo ơn, rất ít khi thấy lấy đức báo oán. Trương Dương nghĩ thông suốt đạo lý này, làm việc cũng không cố kỵ quá nhiều, hắn quyết định dang tay dang chân làm lớn một phen, nếu Từ Quang Nhiên buông trôi bỏ mặc đối với hắn, hắn sẽ ở Nam Tích mở ra một phen thiên địa, nếu Từ Quang Nhiên cảm giác lợi ích bị xâm phạm, vậy thì sẽ nghĩ cách đuổi hắn ra, điều này đối với Trương Dương cũng không có tổn thất gì, vừa hay có thể vứt bỏ củ khoai lang phỏng tay vận hội tỉnh này đi, lại tìm cách khác để thăng chức, Trương đại quan nhân ngoài mặt trông thì lỗ mãng xung động, nhưng trong lòng hắn lại tính toán rất kỹ, ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường, ai có thể cười tới cuối cùng vẫn chưa biết được đâu.
Thấy hơn hai mươi đại hán khỏe mạnh vây Trương Dương, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Lý Hồng Dương nổi giận, y hét lớn: "Làm gì vậy? Các anh có ý thức pháp luật hay không hả? Tụ tập nhiều người như vậy lao vào cơ quan quốc gia, có tin tôi báo cảnh sát bắt tất cả các anh không?"
Lý Trường Phong nhịn đau kêu lên: "Ai... Không có ý thức pháp luật? Hắn phá hoạt tài sản quốc gia trước, sau đó lại đánh người."
Thịnh Kim Đường cũng biết Lý Trường Phong, y cố nặn ra vẻ mặt thương xót khuyên: "Mọi người đều là người một nhà, đều là vì làm tốt vận hội tỉnh, đều là vì sự nghiệp phát triển thể thao của Nam Tích, hà thất phải vậy? Đều nghe tôi khuyên một câu đi, đừng ai gay gắt nữa, mọi người ngồi xuống nói chuyện xem có giải quyết được vấn đề không?"
Lời này Trương Dương không thích nghe, hắn nói với Thịnh Kim Đường: "Chủ nhiệm Thịnh, anh rốt cuộc đứng ở phía nào?"
Thịnh Kim Đường ở trước mặt mọi người bị hắn nói như vậy, trên mặt cũng khó coi, lúng túng nói: "Chủ nhiệm Trương, đừng tức giận, mọi người dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý."
Trương Dương chỉ vào tòa nhà bị xe đâm hỏng: "Dĩ hòa vi quý ư? Mẹ kiếp! Người ta lái xe đâm đổ nhà chúng ta mà còn dĩ hòa vi quý à? Anh có một chút vinh dự tập thể nào không? Tôi ra mặt vì ai chứ? Không phải là vì Ủy ban thể dục thể thao của chúng ta à? Tôi thật sự không hiểu, một đốc công nhỏ, ai con mẹ nó cho anh gan lớn như vậy? Khoảng trống hơn năm mươi mét mà xe chở đất không lái được vào à, mà lại vừa khéo đâm vào nhà của chúng tôi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 531-2: Kích hóa (2)
Chương 531-2: Kích hóa (2)