TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 580-3: Kéo anh lên thuyền (3)

Từ Quang Nhiên lại nói: "Khu đất này trước đây thuộc đất dùng cho thể dục thể thao, khoản tiền có được từ bán đấu giá, một bộ phận sẽ thuộc về tài chính của thành phố, một bộ phận dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao, chủ yếu chính là dùng cho vận hội tỉnh sắp diễn ra của chúng ta, phân phối tỉ lệ, cá nhân tôi cho rằng, 30% bộ phận sẽ cấp cho sự nghiệp thể dục thể thao là hợp lý, mọi người thấy thế nào?"

Trần Hạo có chút thất vọng, trước đây gã đề xuất là 50% thuộc về Ủy ban thể dục thể thao, nhưng Từ Quang Nhiên lại chiết khấu, xem ra thể dục thể thao ở trong lòng Từ Quang Nhiên thủy chung không quan trọng, y muốn dùng đại bộ phận tài chính để đảm bảo cho xây dựng cảng Nước Sâu. Trần Hạo vốn định đề xuất ý kiến, nhưng bắt gặp ánh mắt ý vị thâm trường của Từ Quang Nhiên, lời nói đã ra đến miệng rồi đành phải nuốt xuống bụng, lúc này Từ Quang Nhiên chắc là không muốn nghe ý kiến bất đồng.

Các thường ủy khác đối với chuyện này đa số đều không hiểu lắm, cho tới nay đều nghe nói tập đoàn Tinh Nguyệt muốn dùng giá năm trăm ngàn để lấy khối đất này, chỉ cần bán đấu giá công khai, khu đất này chắc không chỉ có giá đó, đa số thường ủy cho rằng đề nghị này của Từ Quang Nhiên có vẻ hợp lý, dù sao phương thức này cạnh tranh cũng rất công bằng.

Sau khi hội nghị kết thúc, Từ Quang Nhiên đặc biệt giữ Trần Hạo lại, y có thể nhìn ra Trần Hạo có chút thất vọng, mỉm cười nói: "Có phải thấy có chút thất vọng hay không?"

Trần Hạo nói: "Tôi vốn cho rằng chúng tôi có thể được chia 50%."

Từ Quang Nhiên bật cười ha ha: "Giá khởi điểm của khu đất này nhất định sẽ là một trăm triệu, cũng chính là nói, cái cậu chắc chắn se có ba trăm ngàn, giá bán đấu giá càng cao, tài chính mà các cậu nhận được càng nhiều, không có gì mà phải thất vọng cả, tình trạng tài chính của thị lý cậu cũng biết rồi đó, vận hội tỉnh tuy rằng quan trọng, nhưng loại hạng mục này dù sao vẫn phải làm tất cả thật đơn giản, trọng điểm tài chính của thị lý vẫn phải đặt ở trên công trình cảng Nước Sâu."

Trần Hạo thầm nghĩ ông trước đây nói với tôi rằng vận hội tỉnh so với cảng Nước Sâu thì quan trọng hơn, hiện tại lại nói như vậy, căn bản là trước sau không đồng nhất.

Từ Quang Nhiên vỗ vỗ vai Trần Hạo nói: "An tâm nắm tốt công tác vận hội tỉnh đi, nhân cơ hội tốt này chứng minh năng lực công tác của bản thân."

Trần Hạo gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chút không thoải mái.

Từ Quang Nhiên lại nói: "Vừa nhận được tin tức bên trên, tuần sau phó thủ tướng Văn sẽ tới thị sát khu khai phá của Lam Sơn, tuy rằng trong hành trình không có Nam Tích chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải làm tốt công tác các phương diện, trăm ngàn lần đừng để xảy ra vấn đề.

Ủy ban thể dục thể thao Thành phố Nam Tích có thêm một thành viên mới, Thường Hải Tâm được điều động từ Lam Sơn đến đây, Trương Dương lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ chuyện này lại biến thành sự thực, Thường Hải Tâm tới văn phòng của Trương Dương báo danh với hắn, trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng.

Trương đại quan nhân cũng rất cao hứng, hai mắt lại đánh giá Thường Hải Tâm từ trên xuống dưới.

Thường Hải Tâm bị hắn nhìn cho có chút ngại ngùng: "Ê, chủ nhiệm Trương, tôi ngày đầu tiên tới báo danh, anh cứ bắt tôi đứng như vậy à?"

Trương Dương tươi cười nói: "Ngồi đi, tôi chỉ là cao hứng quá cho nên quên mất thôi."

Thường Hải Tâm ngồi xuống đối diện hắn, rất chính thức ho khan một tiếng: "Chủ nhiệm Trương, anh định an bài tôi làm công tác gì?"

Trương Dương nói: "Cô là muốn tới làm ra một phen sự nghiệp hay là chỉ muốn sống qua ngày?"

Thường Hải Tâm trợn mắt lườm hắn: "Nói kiểu gì vậy? Tôi đương nhiên là tới công tác nghiêm túc rồi."

Trương Dương nói: "Cô hiện tại là cấp khoa đúng không?"

Thường Hải Tâm gật đầu, cười nói: "Không phải ai cũng tốt số như anh, còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó ban rồi."

Trương đại quan nhân hớn hở đính chính: "chính ban rồi, đã có công văn rồi." Bộ dạng đắc ý quên hình, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi muốn đá hắn một cái.

Thường Hải Tâm nói: "Vậy thì phải chúc mừng anh rồi, chuyện cao hứng như vậy mà sao không thấy anh mời khách?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Có gì đâu mà cao hứng, đó vốn là chuyện tất nhiên mà, tôi lên chính ban, khẳng định là sẽ gặp phải không ít thị phi, cho nên tôi phải thật khiêm tốn."

Thường Hải Tâm không nhịn được cười: "Anh mà cũng biết khiêm tốn à?"

Trương Dương hạ giọng nói: "Cái nên nói thì tôi sẽ nói, cái không nên nói thì dù đánh chết tôi cũng không nói."

Thường Hải Tâm nhìn thấy vẻ mặt ám muội của hắn, lập tức hiểu được thằng ôn này đang ám chỉ điều gì, mặt lập tức đỏ bừng, cô ta bắt đầu hối hận rồi, mình ma xui quỷ khiến thế nào lại điều tới bên này, đây chẳng khác nào là tự đưa mình vào miệng cọp.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Thường Hải Tâm, thật sự là ngón trỏ lại máy động, hận không thể nuốt cô ta, có điều thằng ôn này vẫn có nguyên tắc đảng tính, biết hiện tại là đang ở đơn vị công tác, lúc nên nghiêm chỉnh thì nhất định phải nghiêm chỉnh, làm quan mà, thật là con mẹ nó giả dối quá. Trương Dương cũng thấy mình giả dối, giả đối không chịu được.

Thường Hải Tâm xấu hổ nói: "Anh còn chưa nói rốt cuộc là an bài công tác gì cho tôi."

Trương Dương nói: "Trợ lý chủ nhiệm, cô anh thấy thế nào?" Trước đây trợ lý chủ nhiệm là Tiêu Điều Mẫn, hiện tại Tiêu Điều Mẫn đã bị Trương Dương phái tới nơi công tác hiện trường trung tâm thể dục mới của tổ ủy hội vận hội tỉnh đảm nhiệm chức chủ nhiệm, trên thực tế công tác trợ lý chủ nhiệm đều là do Phó Trường Chinh đảm nhiệm.

Thường Hải Tâm hỏi ngược lại: "Thích hợp không? Anh là một cán bộ cấp chính ban mà dám có nữ trợ lý, anh không sợ người khác lời ong tiếng ve à?" Cô ta hiện tại mới bắt đầu cân nhắc vấn đề này, hiện tại cô ta và Trương Dương đã công tác cùng nhau, về sau chắc sẽ có những lời dị nghị như vậy.

Trương Dương nói: "Vậy trước tiên làm trưởng khoa khoa tuyên truyền, cô cảm thấy thế nào?"

Thường Hải Tâm đang chuẩn bị đang chuẩn bị gật đầu thì cửa phòng có tiếng gõ, sau khi được cho phép, Phó Trường Chinh từ bên ngoài bước vào, gã cầm trong tay một xấp văn kiện đưa cho Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đây là những thứ gì vậy?"

Phó Trường Chinh nói: "Đây là bản kế hoạch thành lập trung tâm tin tức của chúng ta, vận hội tỉnh sắp diễn ra, cần thành lập một trung tâm tin tức, đây là thứ mới mẻ, cần một lượng lớn máy tính, và sưu tập rất nhiều số liệu, là cái mà lần trước ngài nhắc tới đó."

Trương Dương vỗ vỗ gáy, nói: "Tôi sao quên mau vậy nhỉ?" Chuyện này là khi Kiều Mộng Viện tới Nam Tích kiến nghi với hắn, thời đại hiện giờ là thời đại bùng nổ thông tin, tổ chức một vận hội tỉnh quy mô như vậy, chỉ dựa vào công tác truyền thống là không được, cần tiến hành xử lý tin tức hóa, như vậy có thể giảm bớt đại lượng nhân lực vật lực, cô ta kiến nghị Trương Dương làm một số tìm hiểu về phương diện này, chỉ có như vậy mới có thể theo kịp thời đại.

Trương Dương nghe Kiều Mộng Viện nói xong liền giao chuyện này cho Phó Trường Chinh, chỉ ừ một câu là được, lãnh đạo động miệng, thuộc hạ chạy gẫy cả chân, Phó Trường Chinh góp nhặt rất nhiều tư liệu từ nhiều mặt, lúc này mới thảo một bản kế hoạch thành lập trung tâm tin tức, có điều phương diện này không phải là sở trường của gã, cho nên bản kế hoạch này cũng không được hoàn thiện lắm, Phó Trường Chinh nói: "Tôi tìm đọc rất nhiều tư liệu, nhưng trong nước thứ liên quan tới phương diện này thực sự quá ít, tin tức hiện đại hoá cũng không phải là sở trường của tôi, cho nên bản kế hoạch này có trăm ngàn chỗ hở, chủ nhiệm Trương, ngài hay là tìm chuyên gia xem xem thế nào."

Thường Hải Tâm nói: "Để tôi xem."

Trương Dương đưa bản kế hoạch cho cô ta.

Phó Trường Chinh rất khôn khéo, gã lễ phép nói: "Chủ nhiệm Trương, không có việc gì thì tôi xin ra ngoài trước."

Trương Dương gật đậu, lại nghĩ tới phải giới thiệu Thường Hải Tâm với gã: "tiểu Phó, vị này là đồng sự mới tới của chúng ta, Thường Hải Tâm."

Thường Hải Tâm cười cười với Phó Trường Chinh.

Phó Trường Chinh cười nói: "Hy vọng sau này mọi người hợp tác vui vẻ." Gã thức thời lui ra ngoài.

Thường Hải Tâm tiếp tục xem bản kế hoạch đó.

Trương Dương không nhịn được liền hỏi: "Thế nào?"

Thường Hải Tâm dùng bốn chữ để đánh giá: "Trăm ngàn chỗ hở." Cô ta cười cười đặt bản kế hoạch đó lên bàn: "Xem ra Phó Trường Chinh đối với phương diện tin tức không giỏi lắm, thế này đi, bản kế hoạch này giao cho tôi làm cho."

Trương Dương cười nói: "Tốt, tôi chuẩn bị thành lập trung tâm tin tức của Ủy ban thể dục thể thao, hay là dứt khoát để cô phụ trách thành lập trung tâm tin tức, đảm nhiệm chức chủ nhiệm trung tâm tin tức, đãi ngộ cấp chính khoa, thế nào?"

Thường Hải Tâm vui vẻ gật đầu: "Cũng được, tôi không giỏi giao tiếp với người ta, giao tiếp với máy tính vẫn thoải mái hơn."

Trương đại quan nhân nói theo một câu: "Giao tiếp với máy tính vĩnh viễn không thể nào thoải mái như giao tiếp với con người."

Thường Hải Tâm lại đỏ mặt, cầm bản kế hoạch đó quật cho Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân hớn hở cúi đầu né, nói khẽ: "Đánh lãnh đạo, cô to gan lắm."

Thường Hải Tâm nói: "Anh nếu dám khi dễ tôi, tôi sẽ đánh cho anh một trận."

Hai người vốn là đang bàn công việc, nhưng thoáng cái lại thành tán tỉnh ve vãn.

Lúc này dưới lầu vang lên tiếng còi ô tô, Thường Hải Tâm nói: "Anh tôi tới rồi."

Trương Dương đi theo ra ngoài, nhìn thấy xe Audi của Thường Hải Long đỗ ở sân bên dưới, Thường Hải Long một thân âu phục màu lam là lượt, công ty trang trí của gã vừa vào công trường trung tâm thể dục mới, tiến hành đồng bộ công trình cảnh quan lâm viên, cho nên gần đây Thường Hải Long thường trú ở Nam Tích.

Đọc truyện chữ Full