TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 589-1: Tuyết miền nam (1)

Đông Tú Tú vừa nhảy lên Lai Dương, thì một cây gậy trúc đã đánh về hướng mặt của cô, thân thể mềm mại của Đông Tú Tú liền ngửa ra sau, tránh thoát khỏi cú đánh lén này, cùng lúc đó, một bóng đen xuất hiện nơi đuôi thuyền, hắn lùi về mấy bước, sau đó chạy lấy đà nhảy lên không, đáp vững vàng lên trên thuyền đánh cá ở bên cạnh.

Đông Tú Tú quát: " Anh đứng lại đó cho tôi!" Cô ta nhanh chóng đuổi theo hướng bóng đen bỏ chạy.

Kẻ chạy trốn chính là Huệ Cường, khi hắn phát hiện ra có người đến gần Lai Dương, thì lập tức lựa chọn bỏ trốn, khoảng cách giữa các chiếc thuyền trên bến tàu rất gần, lực nhảy của Huệ Cường cũng không tồi, khi nhảy lên thuyền đánh cá thì hơn mất thăng bằng một chút, rồi bắt đầu chạy như điên, hắn chạy rất nhanh, Đông Tú Tú đuổi theo cũng rất nhanh, Huệ Cường thật sự có chút đau đầu rồi, sau khi đã nhảy qua năm chiếc thuyền đánh cá, hắn nhảy lên trên bến tàu, chạy dọc theo đường trên bến tàu.

Trương Dương nhìn thấy Huệ Cường đang bỏ trốn xa xa, trên mặt lộ ra một nụ cười chẳng đáng, hắn cầm lấy cái nắp thùng rác tròn ở bên cạnh, nhắm ngay người của Trương Dương ném ra, cái nắp giống như đĩa bay phóng về hướng của Huệ Cường.

Huệ Cường cảm thấy phía sau lưng có chút không đúng, quay đầu lại, còn chưa thấy rõ được cái gì, thì cái nắp thùng rác đã nện lên người hắn, Huệ Cường lảo đảo ngã xuống nền xi măng dưới đất, hắn bò dậy một cách vất vả, nhưng không đợi cho hắn đứng dậy, Đông Tú Tú đã đến bên cạnh hắn, nhấc chân đá vào bụng của hắn, đau đến nổi làm cho Huệ Cường kêu lên thành tiếng, thân thể co rúm lại như một con tôm luộc.

Đông Tú Tú bẻ hai tay của hắn ngược lại, dùng còng khóa đôi tay của hắn lại, Huệ Cường giận dữ hét: " Các người là ai? Bắt tôi làm gì?"

Trương Dương chậm rãi đi đến bên người của Huệ Cường, ngồi xổm thân xuống, vươn tay vỗ nhẹ vào mặt của Huệ Cường: "Huệ Cường, mày không gây sự, bọn tao cũng không đến tìm mày, tốt xấu gì thì mày cũng là một thằng đàn ông, mà lại đê tiện đến nổi ra tay với một phụ nữ có thai, con mẹ nó mày có con là con người không?"

Huệ Cường nghe thấy câu này, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

Lúc này Cao Liêm Minh cũng lái chiếc Santana của hắn đến, đèn xe sáng rực chiếu vào mặt của Huệ Cường, hai mắt của Huệ Cường bị ánh sáng mạnh chiếu vào làm mở không được.

Cao Liêm Minh đi đến đá hai cái vào mông của Huệ Cường, rất có ý tứ cháy nhà đi hôi của.

Đông Tú Tú trừng mắt nhìn hắn, nói: "Anh làm gì thế?"

Cao Liêm Minh nói: "Trừ hại cho dân!"

Đông Tú Tú nói: "Thật uy phong, hay là tôi thả hắn ra, anh một đấu một với hắn nhé?" Cô giả vờ như muốn mở còng tay cho Huệ Cường.

Cao Liêm Minh hoảng sợ nói: "Đừng khách khí, vất vả lắm mới bắt được hắn, ngàn vạn lần đừng để hắn chạy!"

Trương Dương cười ha hả lên, nói: "Được rồi, đừng làm loạn nữa, mau bắt hắn trở về!"

Trương Dương đem tin tức đã bắt được Huệ Cường nói cho Tống Hoài Minh biết, Tống Hoài Minh nghe được chuyện này cũng là bởi vì vụ án của Huệ Kính Dân, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, vợ là do chính ông gây phiền ra, trong lòng của Tống Hoài Minh cảm thấy một loại áy náy nói không nên lời, ông im lặng một hồi lâu, mới lên tiếng: "Tốt!"

Trương Dương nói: "Chú Tống, chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Tống Hoài Minh nói: "Giao hắn cho bên công an, xử lý công bằng, Trương Dương, con cực khổ rồi!"

Trương Dương cười nói: " Không khổ cực, tình huống của dì Liễu thế nào rồi?"

Tống Hoài Minh xoay người lại, nhìn vợ đã ngủ yên, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp của vợ, Tống Hoài Minh cảm thấy một sự ấm áp không nói nên lời, nhẹ giọng nói: "Tình huống rất tốt, lần này cũng nhờ có con"

Trương Dương nói: "Ngày ma con sẽ làm trị liệu cho dì ấy, sẽ không sao cả"

Cúp điện thoại, Đông Tú Tú và Cao Liêm Minh đều nhìn hắn, Cao Liêm Minh nói: "Người này xử lý như thế nào?"

Trương Dương nói: "Gọi điện cho ba của cậu, chuyện này giao cho bên công an xử lý"

Cao Liêm Minh nói: "Tốt" Hắn đi qua một bên gọi điện thoại.

Đông Tú Tú nhìn Cao Liêm Minh, rồi lại nhìn Trương Dương nói: "Người này là ai? Sao lắm mồm thế?"

Trương Dương nói: "Công tử của phó sở trưởng Cao tỉnh Bình Hải, vừa mới lấy được giấy phép luật sư ở nước Mỹ. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cũng là một nhân viên của ủy ban thể dục Nam Tích chúng tôi"

Đông Tú Tú không khỏi bật cười: "Tôi coi như đã nhìn ra, thủ hạ của anh tất cả đều là một đám binh tôm tướng cua"

Trương Dương cố ý nghiêm mặt nói: "Cô có thể coi thường tôi, nhưng không thể chà đạp trợ thủ đắc lực của tôi"

Đông Tú Tú cười nói: " Được rồi, tôi không nói, lát nữa anh thả tôi xuống gần quán bar Thời Đại Đá Mới, ngàn vạn lần đừng quên lời hứa của anh, bên anh họ của tôi, anh không truy cứu nữa"

Trương Dương cười nói: "Tối hôm nay cô có biểu hiện ra sức như vậy, thì ra là muốn giúp anh họ của cô thoát tôi?"

Đông Tú Tú nói: " Này, anh không đổi ý chứ?"

Trương Dương cười ha hả, hắn đã bắt được hung phạm Huệ Cường rồi, về phần Hoàng Quân căn bản chỉ là một nhân vật không quan trọng, nể mặt của Đông Tú Tú, tha cho hắn ta một con đường cũng không phải là không thể, Trương Dương nói: " Đúng rồi, cô đến Nam Tích làm gì? Là việc công hay việc tư?"

Đông Tú Tú nói: " Cơ mật quốc gia, không thể phụng cáo"

Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến chuyện gần đây vợ chồng Văn Quốc Quyền muốn đến, không khó đoán được lần này Đông Tú Tú đến đây có liên quan đến vấn đề an toàn của bọn họ, loại chuyện này không thích hợp để hỏi, Đông Tú Tú nói: "Đưa xe cho tôi dùng, tôi không muốn giao tiếp với công an"

Trương Dương gật đầu, Đông Tú Tú chui vào trong xe Santana, khởi động xe chạy đi.

Cao Liêm Minh đứng xa xa gọi điện thoại nghe được tiếng động cơ xe, quay đầu lại nhìn, thấy Đông Tú Tú đã lái chiếc Santana của mình đi, hắn vội vàng đuổi theo:" Ê đó là xe của tôi mà..."

Trương Dương nói: " Không phải chỉ là một chiếc xe cũ thôi sao? Người ta mượn dùng một chút, tôi đưa số điện thoại của cậu cho cô ta rồi, cô ta dùng xong sẽ trả lại cho cậu"

Cao Liêm Minh nói: "Anh đúng là chuyên gia đấy, mượn hoa kính phật không run tay, cô ta có hộ chiếu không? Lái xe xảy ra chuyện anh chịu trách nhiệm giúp cô ta à?"

Trương Dương nói: "Cao Liêm Minh, cậu mà còn lải nhải nữa, tôi đuổi việc cậu, cho cậu ở Đông Giang chờ thu xếp hành lý về Mỹ, tôi chọn cao minh khác"

Cao Liêm Minh quả nhiên không dám hó hé nữa, nghiến răng nói: "Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!"

Qua một hồi lâu, xe công an chạy đến đây, lần này đích thân phó sở trưởng Cao Trọng Hòa dẫn đội đến, nhưng mà cảnh tượng này cũng hơi bị khoa trương một chút, tổng cộng có đến hơn mười chiếc xe công an, nhìn thấy đoàn xe vây quanh bọn họ, Trương đại quan nhân nhìn Cao Liêm Minh một cách trân trối: "Cao Liêm Minh ơi là Cao Liêm Minh, ba của cậu cũng phô trương thật đấy"

Mặt của Cao Liêm Minh đỏ bừng lên, thầm nghĩ trong lòng, lão gia tử cũng quá khoa trương rồi, thế cục bên này đã được khống chế, mà bọn họ còn huy động nhiều lực lượng như vậy, vì một Huệ Cường, mà dùng đến mười chiếc xe công an?

Đọc truyện chữ Full