TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 607-1: Một chiếc cúc (1)

Trương Dương nói: “Một chiếc cúc?” Hắn nhìn thấy rất rõ, thật sự là một chiếc cúc, chẳng có gì đặc biệt, nhưng Đường Đường đã chú trọng vào việc này, mà họ lại không tìm ra được chút manh mối nào, xem ra một chi tiết không bắt mắt có lẽ lại có sự giúp đỡ không ngờ tới.

Đường Đường phóng lớn chiếc cúc, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào trên màn hình, bên trên chiếc cúc này có chữ, một hàng chữ tiếng Anh, Thường Hải Tâm nói nhỏ: “NXRD…”

Cao Liêm Minh nói lại: “NXRD? Nghĩa là gì?”

Đồng Tú Tú nói: “Có lẽ là tên viết tắt tiếng Anh của doanh nghiệp.”

Trương Dương nói: “Hai chữ cái đầu có lẽ là Nam Tích rồi?” (Phiên âm của chữ Nam Tích là NanXi) Mặc dù tiếng Anh của hắn chẳng ra sao, nhưng xét cho cùng hắn cũng đã trải qua nhiều điều, từ hai chữ NX liên tưởng đến Nam Tích khá là dễ dàng, nhưng hai chữ cái đằng sau thì hắn không thể nghĩ ra đó là gì.

Thường Hải Tâm nói: “Chẳng lẽ lại là Nhiệt Điện Nam Tích?” (Nhiệt điện Nam Tích: NanXi ReDian)

Trương Dương vừa nghe quả nhiên là vậy, chữ viết tắt tiếng Anh của hai chữ Nhiệt Điện chẳng phải chính là RD hay sao? Trương Dương có một vài hiểu biết về xưởng nhiệt điện Nam Tích, khu xưởng cũ của xưởng nhiệt điện Nam Tích đã hoàn toàn đóng cửa, giờ đây đang chuẩn bị tháo dỡ, khu xưởng mới đã rời đến khu khai phá của thành phố Nam Tích. Chỉ dựa vào bộ đồng phục này thôi không thể nào chắc chắn được Cung Nhã Hinh bị nhốt trong xưởng nhiệt điện Nam Tích, cũng rất khó để xác định được là xưởng cũ hay xưởng mới, dù là có thể xác định, thì một khu xưởng lớn như thế này biết tìm từ đâu, chỉ dựa vào mấy người họ không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ dò tìm lớn như thế này.

Ngũ Đắc Chí nói: “Tôi cũng có phát hiện, chiếc cúc này có thể xác định về cơ bản vị trí của người bị bắt, theo cuốn băng sau khi đã phân tích âm thanh, tôi còn một vài phát hiện nữa.”

Mấy người vào căn phòng bên cạnh theo Ngũ ĐắcChí, Ngũ Đắc Chí bật lại cuốn băng một lần nữa, tất cả mọi người đều nghe rất kỹ, nhưng không nghe ra gì cả.

Ngũ Đắc Chí nói: “Khi tôi xử lý cuốn băng này, phát hiện còn một âm tần rõ ràng nữa, khi Cung Nhã Hinh nói chuyện, có một âm thanh, mọi người nghe.” Ngũ Đắc Chí lại phát lại cuốn băng rất thành thạo, tất cả mọi người đều chú ý nghe, ngoài Trương Dương, người khác vẫn không phát hiện ra điều gì, Trương Dương nghe thấy ngoài tiếng khóc của Cung Nhã Hinh, còn một tiếng va đập đều đặn và rất bé nữa. Trương Dương nói: “Có tiếng va đập.”

Ngũ Đắc Chí gật đầu, gã hiển thị tất cả âm thanh thu nhận được bằng đồ thị lên màn hình, rồi dùng ngón tay chỉ nhẹ vào một đường trong số đó rồi nói: “Đây là âm thanh của Cung Nhã Hinh, đường này là tiếng va đập mà anh vừa nghe thấy.” Gã phát lại âm thanh này riêng, sau khi phóng lớn tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.

Cao Liêm Minh nói: “Tiếng đóng cọc.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Không sai, là tiếng đóng cọc.” Gã lại chỉ vào một đường âm tần khác: “Mọi người nghe lại nhé.”

Lần này tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ, là tiếng máy bay vút qua không khí.

Ngũ Đắc Chí nói: “Có lẽ là tập bay, tôi vừa mới tra được, miền bắc Nam Tích có một chiếc máy bay quân dụng.”

Trương Dương nói: “Xưởng nhiệt điện cũ cũng ở miền bắc Nam Tích, cũng có nghĩa là về cơ bản có thể xác định được ở xưởng nhiệt điện cũ.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Lúc bắt đầu, tôi rất khó xác định được vị trí cụ thể, giờ đây kết hợp với phát hiện của Đường tiểu thư, có lẽ có thể xác định được nơi người bị hại, đó chính là ở địa chỉ cũ của xưởng nhiệt điện Nam Tích, tôi đã phân tích tiếng đóng cọc, cách nơi nạn nhân bị bắt có lẽ không quá hai trăm mét.”

Trương Dương rất vui mừng, vốn cho rằng đây là việc không thể tìm được tung tích, không ngờ được sự giúp đỡ phối hợp của hai vị cao thủ máy tính là Đường Đường và Ngũ Đắc Chí, cuối cùng đã phát hiện ra chút manh mối, Trương Dương nói: “Giờ đây tôi sẽ đi đến xưởng nhiệt điện.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Tôi đi cùng anh.”

Cao Liêm Minh cũng chủ động đi cùng, tên này không thể ngồi không được, nghe thấy có việc hay ho thế này, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Thường Hải Tâm nói: “Tại sao không tìm cảnh sát?”

Trương Dương gian manh nói: “Tìm cảnh sát à? Họ chưa đến nơi thì còi cảnh sát đã làm kinh động mọi người rồi, nếu như làm cho đám bắt cóc đó có sự chuẩn bị, hoàn cảnh của Cung Nhã Hinh chẳng phải càng nguy hiểm hơn hay sao?”

Cao Liêm Minh mặc dù là cảnh sát, nhưng gã cũng tán thành lời của Trương Dương, gật đầu theo: “Mục đích của họ là bắt tội phạm, mục đích của chúng ta là cứu người, muốn làm cho Cung Nhã Hinh bình an trở về, thì không thể để họ nhúng tay vào.”

Trương Dương nói: “Tiểu tử nhà anh rất hiểu sự đời mà, vậy thì anh cũng đừng tham dự vào nữa, ở đây đợi đi.”

Cao Liêm Minh vừa nghe không để cho gã đi cùng, ngay lập tức không vui: “Dựa vào đâu chứ? Tại sao tôi không được đi?”

Trương Dương nói: “Không phải là không để anh đi, mà là chúng ta phải phân ra hành động, phải có người ở đây chủ động nắm thế cục, Hải Tâm và Đường Đường là hai cô nương làm sao ở lại được.” Thật ra là do Trương Dương cảm thấy thân thủ của Cao Liêm Minh không được, sợ gã đi theo sẽ làm hỏng việc, lần này đến cứu Cung Nhã Hinh là một việc đầy nguy hiểm, Ngũ Đắc Chí và Đồng Tú Tú đều là những nhân viên quốc an đã được luyện rèn, còn Cao Liêm Minh chỉ là một luật sư, nếu thật sự phải đánh nhau, lại còn phải đi chăm sóc cho gã. Trương Dương cũng là ý tốt, là muốn bảo vệ Cao Liêm Minh, nhưng Cao Liêm Minh không vui, gã không muốn bỏ lỡ cơ hội làm anh hùng này, nói trắng ra là tên này chỉ đến để cho thêm náo nhiệt thôi: “Không được, tôi phải đi theo.”

Đồng Tú Tú nói: “Này anh có đáng ghét không cơ chứ? Đàn ông đàn ang lớn thế này rồi, mà lại bám dính lấy như con gái vậy, anh không biết phục tùng mệnh lệnh chỉ huy à?”

Cao Liêm Minh nói: “Cô là ai cơ chứ? Việc của thể ủy chúng tôi sao lại liên quan đến cô?”

Trương Dương thấy hai người bắt đầu cãi nhau, cười khổ hạnh nói: “Đã là lúc nào rồi, hai người cãi nhau cái gì cơ chứ? Cao Liêm Minh, anh là luật sư đấy, có chút phong độ đi được không?”

Cao Liêm Minh tức giận nói: “Tôi đương nhiên không bằng anh rồi, anh thật biết làm phụ nữ hài lòng.”

Trương đại quan tức giận, mẹ kiếp, tên khốn này sao lại trút hết giận lên đầu ta rồi, Thường Hải Tâm đứng ở một bên cười khanh khách cùng Đường Đường, họ đồng ý với câu này của Cao Liêm Minh.

Ngũ Đắc Chí nói: “Vẫn chưa đánh giặc, mà trong nội bộ đã lục đục trước thế này rồi, chủ nhiệm Trương, anh làm lãnh đạo thật chẳng ra sao.” Gã nói đỡ: “Thế này, để cho luật sư cao phụ trách lái xe tiếp ứng, hơn một người là hơn một phần sức mạnh.”

Trương Dương cũng chẳng lằng lằng nữa, Cao Liêm Minh đã muốn đi theo, thì kệ gã, hành động lần này dù là thành công hay không, đều làm cho bên công an rất khó chịu, Cao Liêm Minh đi theo có một điểm lợi, cha của gã là phó thính trưởng thính công an tỉnh, nếu có chuyện gì, thì cha của gã nhất định sẽ đến giúp đỡ. Nghĩ vậy, Trương Dương cuối cùng gật đầu: “Được, anh có thể đi theo, nhưng phải hứa với tôi, sau khi chúng tôi vào xưởng nhiệt điện, anh phải ở ngoài để phụ trách tiếp ứng.”

Cao Liêm Minh gật đầu nói: “Không vấn đề gì.”

Mấy người họ chuẩn bị một chút, rồi lái chiếc xe Jeep của Đồng Tú Tú tiến đến xưởng nhiệt điện, trước khi đi, Thường Hải Tâm đến trước mặt Trương Dương, nhắc nhở nhẹ nhàng: “Anh nhất định phải cẩn thận đấy.”

Trương Dương cười nói: “Yên tâm đi.”

Trước khi lên xe, Ngũ Đắc Chí nói thấp giọng với Trương Dương: “Nếu như giải cứu thành công, chúng tôi sẽ đi ngay, họ sẽ không điều tra được bất cứ tài liệu nào về biển số xe của chúng tôi.” Lần này họ đến giúp Trương Dương không phải vì chính phủ cử tới, vì thế không muốn làm ầm lên, Trương Dương rất hiểu điều này.

Đồng Tú Tú lần này mang đến không ít trang thiết bị, họ thay một bộ đồ đen trên xe, mỗi người mặc một chiếc áo chống đạn, khi Đồng Tú Tú đưa áo tránh đạn cho Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh ngớ người, đây là thám tử ở đâu ra cơ chứ, mấy thứ trang bị này sắp đuổi kịp bộ đội đặc chủng rồi.

Ngũ Đắc Chí mở một tấm bản đồ khu xưởng ra trên máy tính, lúc này đã là bốn giờ sáng, trên nền trời vẫn là một màu đen kịt, xung quanh xưởng nhiệt điện rất tĩnh lặng, công trường tây bắc đã đình công, âm thanh đóng cọc họ nghe thấy bên trong cuốn băng có lẽ ở đây, Ngũ Đắc Chí đã tính toán khoảng cách, nơi cách công trường gần nhất đó chính là cửa tây của xưởng nhiệt điện, nếu như Cung Nhã Hinh ở trong xưởng nhiệt điện, cô ấy có lẽ ở chỗ nào đó gần đây, khả năng ở trong phía tây của xưởng nhiệt điện là rất lớn.

Đồng Tú Tú đeo khẩu trang màu đen, chuẩn bị xong vũ khí máy móc, thử một chút đầu ngắm, đầu ngắm nhắm vào đúng đầu của Cao Liêm Minh, làm cho Cao Liêm Minh sợ thụt đầu thụt cổ: “Cẩn thận, cẩn thận không bắn nhầm đấy.”

Đồng Tú Tú cười nói: “Nhát như cầy sấy vậy, anh tưởng là súng lục à?” Cao Liêm Minh nói: “Cẩn tắc thì vô ưu mà.”

Ngũ Đắc Chí đưa một chiếc súng cho Cao Liêm Minh nói: “Biết bắn súng không?”

Cao Liêm Minh gật đầu, gã có chứng nhận bắn súng, có điều đó là ở Mỹ, ở Trung Quốc tàng trữ súng là bất hợp pháp, Cao Liêm Minh ngày càng hiếu kỳ với thân phận của họ, Trương Dương tìm được ở đâu đám người này cơ chứ, có thể nhận ra họ được huấn luyện rất kỹ càng, và rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn có những trang bị máy móc hiện đại, Trương Dương thật là có bản lĩnh.

Ngũ Đắc Chí nói: “Công xưởng lớn như vậy, chúng ta không thể nào tìm từng phòng một, cần phải dụ chúng ra ngoài.”

Đọc truyện chữ Full