TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 611-1: Hiểu lầm?(1)

Khưu Phụng Tiên nói: “Được thôi, tôi đi cùng các anh.” Cô thấy Trương Dương đang diễn kịch, đã muốn diễn kịch, thì cô cũng sẽ phối hợp cùng, dù sao thì buổi tối cũng chẳng có việc gì làm, ngồi không cũng là ngồi không, cô muốn xem xem sự việc buổi tối ngày hôm nay được Trương Dương xử lý thế nào.

Điều làm Khưu Phụng Tiên bất ngờ là, hai viên cảnh sát lại mang cả máy tính của cô đi, nói rằng cần phải điều tra.

Trương Dương và Khưu Phụng Tiên đi cùng hai viên cảnh sát lên chiếc xe ô tô của họ, chiếc xe đưa họ đến đồn cảnh sát Hương Hà cách đó không xa.

Khưu Phụng Tiên nói nhỏ: “Anh không giải thích à?”

Trương đại quan cười, hắn thấp giọng hỏi lại: “có cần thiết phải giải thích không?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Rõ ràng là họ đang đổ oan cho chúng ta mà.”

Trương Dương giơ hai tay gối ra đằng sau đầu, lười nhác đáp: “Cây ngay không sợ chết đứng, kệ họ, việc này càng lớn, thì càng khó giải quyết.” Trương Dương nhắm nghiền hai mắt, hắn đoán rằng việc này chắc chắn có liên quan đến Mạnh Doãn Thanh, nếu như nói vừa lúc bắt đầu, Trương Dương không hề tính toán với thái độ của Mạnh Doãn Thanh sau khi say rượu, thậm chí còn tán thưởng về dũng khí của gã, thì giờ đây sự việc này đã thực sự làm Trương Dương tức giận.

Về việc giải cứu Cung Nhã Hinh, Trương Dương không hề có ý cướp công, hắn không báo cho cơ quan cảnh sát ngay lập tức sau khi tìm được manh mối, một nguyên nhân rất quant rọng đó là hắn lo ngại rằng hệ thống công an sẽ đánh rắn động cỏ, sợ rằng họ sẽ làm chấn động toàn thành, không những không giải cứu được Cung Nhã Hinh, mà còn gây nguy hiểm cho tính mạng của cô ta, không phải hắn cố tình làm mất mặt cơ quan công an, nhưng sau sự việc này, Trương Dương phát hiện rằng hình như mình đã đắc tội với gần hết tất cả những người trong hệ thống công an rồi, rất nhiều người còn có thái độ thù địch với hắn nữa, có lẽ Mạnh Doãn Thanh tối nay mượn rượu để chửi hắn, cũng là một phản ứng tập thể của hệ thống công an.

Trương Dương không hề để ý đến những cách nghĩ của họ về mình, nhưng sự việc diễn biến đến bây giờ, họ bắt đầu lợi dụng chuyện này để nhắm vào hắn bằng những thủ đoạn không mấy tốt đẹp, đã làm Trương Dương không thể nhẫn nhịn nổi nữa, con người dù có độ lượng đến mấy, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó mà thôi.

Trương Dương và Khưu Phụng Tiên bị đưa đến đồn cảnh sát Hương Hà, đến phòng thẩm vấn, viên cảnh sát râu ngắn nói: “Nói đi, nói lại một lượt tình hình cụ thể.”

Trương Dương nói: “Nói cái gì?”

“Họ tên, nghề nghiệp, địa chỉ gia đình, đơn vị công tác.”

Trương Dương nói: “Tôi không muốn nói cho anh.”

Viên cảnh sát râu ngắn đập rầm một nhát lên bàn: “Tốt nhất là anh kết hợp với chúng tôi, đây là đồn công an, không phải là nơi anh muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”

Trương Dương cười nói: “Tôi có muốn đến đâu, là do các người bắt tôi đến đấy chứ.”

Viên cảnh sát râu ngắn chỉ vào mặt Trương Dương, suýt nữa thì gã đã chửi tục rồi, nhưng thấy dòng chữ cảnh sát vì dân phục vụ trên tường, gã cố gắng nuốt cơn giận vào trong, rồi nói với Khưu Phụng Tiên: “Cô nói đi, chứng minh thư của cô đâu?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi không có chứng minh thư, dù có tôi cũng không muốn cho anh xem.”

Hai viên cảnh sát trực ban ngớ người, hai người này đều không dễ đối phó, không hề phối hợp với công tác của họ, viên cảnh sát còn lại tính tình dễ dãi hơn viên râu ngắn một chút, gã thấp giọng nói: “Hai người kết hợp một chút đi, nói rõ tình hình cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm khó hai người.”

Trương Dương cười nói: “Không làm khó chúng tôi? Buồn cười thật đấy, hai người chúng tôi nói chuyện tử tế trong phòng, các người xông vào làm cái gì? Cảnh sát kiểm tra phòng sao lại chỉ kiểm tra một căn của chúng tôi, chúng tôi làm việc gì bất hợp pháp rồi à? Ai tố cáo với các anh?”

Viên cảnh sát râu ngắn trừng mắt: “Anh nói năng cho đàng hoàng vào.”

Trương Dương nhìn thẻ cảnh sát của nó rồi nói: “Trông tuổi của anh chắc là cũng làm cảnh sát được lâu rồi, thủ đoạn này có lẽ đây không phải là lần đầu tiên anh dùng, muốn đổ oan hãm hại chúng tôi có phải không?”

Viên cảnh sát râu ngắn tức giận nói: “Ai hãm hại anh? Các người nam cô nữ quả giữa đêm giữa hôm ở trong phòng, các người muốn làm gì? Các người là vợ chồng à?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Anh nói năng kiểu gì vậy hả? Chúng tôi không phải vợ chồng thì không được phép nói chuyện với nhau à? Mẹ anh và anh cũng không được gặp nhau vào buổi tối à?” Khưu Phụng Tiên hơi bực rồi, cô nói chuyện cũng bắt đầu khó nghe.

Viên cảnh sát râu ngắn tức đến độ mặt đỏ au: “Cô…Cô…Dám làm ô nhục cảnh sát nhân dân.”

Trương Dương nói: “Thôi đi xin anh, loại anh mà cũng là cảnh sát nhân dân à? Ai bảo anh đi kiểm tra phòng? Đầu óc anh có phải có vấn đề không? Tôi là ai anh còn chưa điều tra cho rõ ràng, mà đã chạy vào kiểm tra phòng, nếu có việc gì xảy ra thì anh có gánh được không?”

“Anh dám uy hiếp tôi?”

Trương Dương cười ha ha nói: “Uy hiếp anh? Tôi có đến nỗi phải vậy không? Một cảnh sát nhỏ như anh, mà tôi cũng cần phải tính toán so đo sao? Các người muốn làm gì tôi biết, các người làm việc không biết động não à? Muốn kiểm tra phòng, thì cũng cần phải điều tra một chút về tư liệu của khách thuê phòng ở quầy phục vụ, cô ấy không có chứng minh thư làm sao có thể đăng kí thuê phòng được? Hai người các anh hộc tốc xông vào làm gì? Muốn bắt gian phu dâm phụ thật là? Làm các anh thất vọng rồi đúng không?”

Khưu Kim Phụng nghe Trương Dương nói đến độ mặt hơi đỏ, thầm kéo kéo áo hắn, ý bảo hắn chú ý một chút.

Trương đại quan lại nói: “Sợ cái gì? Cây ngay không sợ chết đứng.”

Viên cảnh sát râu ngắn mặt xanh lét, gã chỉ vào mũi Trương Dương nói: “Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, chưa thấy một phần tử phạm tội nào lại hống hách như anh.”

Trương Dương vui vẻ nói: “Trình độ của anh đến đâu rồi thế? Tôi là phần tử phạm tội? Anh định tội cho tôi, anh cũng đừng vội, cái chức cảnh sát của anh cũng chỉ làm được đến đây thôi. Tôi cho anh một cơ hội nữa, bây giờ nói ngay người đứng đằng sau anh ra đây, tôi nhất định sẽ tha cho anh.”

Viên cảnh sát râu ngắn đứng dậy nói: “Anh đừng có hống hách quá.” Gã nói với viên cảnh sát bên cạnh mấy câu, viên cảnh sát đó đi ra ngoài, một lúc sau lại quay về, trong tay cầm một cuốn băng lắc lư lắc lư, viên cảnh sát râu ngắn ngay lập tức như được tiếp thêm sức, nói lớn: “Đây là cái gì? Trong máy tính của các người sao lại có đĩa phim nội dung đồi trụy?”

Khưu Kim Phụng tức đến độ mặt đỏ bừng, hai viên cảnh sát này đúng là tồi tệ, máy tính của cô đâu có đĩa gì, họ cố tình làm vậy đổ oan cho cô. Khưu Kim Phụng nói: “Các anh giả vờ cũng dùng chút kĩ thuật có được không, trong máy tính của tôi không hề có đĩa gì cả, hơn nữa, máy tính của tôi có mật mã, các anh có vào được không?”

Viên cảnh sát râu ngắn nói: “Còn già mồm à, còn không nhận à, cô nam quả nữ, giữa đêm giữa hôm chui vào đấy xem phim đồi trụy, các người muốn làm gì tưởng tôi không biết à? May mà chúng tôi đến kịp thời, nếu không thật không biết các người còn làm những trò gì nữa.”

Khưu Phụng Tiên tức đến độ mặt chuyển từ đỏ sang trắng bệch, cô chau mày chửi: “Đồ khốn nạn.”

Trương đại quan thì vẫn rất bình tĩnh: “Lúc đầu tôi chỉ thấy tội nghiệp các anh không biết gì, giờ đây mới phát hiện ra các anh đều là dạng vô liêm sỉ cả, đồn cảnh sát Hương Hà thuộc vào cục Hà Tây đúng không, có phải Phòng Tâm Vĩ bảo các anh làm vậy không? Hai các anh ấy à, là hai thằng ngốc, bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn rồi, giờ đây mau gọi điện cho Phòng Tâm Vĩ, bảo anh ta đến đây, giải thích rõ ràng chuyện tối nay cho tôi, tôi cho các anh hai mươi phút, nếu như tôi không gặp được Phòng Tâm Vĩ, thì hai anh…đen rồi đấy.”

Trương Dương nói xong liền kéo Khưu Phụng Tiên ngồi xuống ghế.

Hai viên cảnh sát ngớ người, dù họ có ngốc đến mấy, thì giờ cũng có thể nhận ra, Trương Dương không phải là người bình thường, thật ra Trương Dương đã đề cao họ quá rồi, với cấp bậc của họ làm sao có thể chạm được đến cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ, viên cảnh sát râu ngắn bảo người còn lại ở lại trong, còn gã đi ra ngoài, báo cáo tình hình.

Trong đồn cảnh sát tối hôm đó có phó đồn trưởng Lý Bá Bình, có điều gã đang trốn trong phòng trực ban để ngủ, việc kiểm tra phòng là do chính gã hạ lệnh. Trong thể chế luôn luôn tồn tại việc lãnh đạo chỉ cần nói vài câu, là cấp dưới phải chạy mệt, trong hệ thống công an cũng không ngoại lệ, người đề ra việc theo dõi Trương Dương và Khưu Phụng Tiên là phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Mạnh Doãn Thanh, gã giao việc này cho cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ lại giao chuyện này đến cho phó đồn trưởng đồn cảnh sát Hương Hà Lý Bá Bình, Lý Bá Bình liền giao cho hai viên cảnh sát trực ban, nói ra thì mỗi người đều chăm chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, nhưng cứ tam sao thất bản nhiều tầng như vậy, đến cuối cùng tính chất của sự việc đã thay đổi, phương pháp thực hiện trong suốt quá trình cũng vậy, Lý Bá Bình cho rằng Trương Dương và Khưu Phụng Tiên đã đắc tội phân cục trưởng, Phòng Tâm Vĩ lại không nói ra thân phận của Trương Dương, vì thế mới tạo thành cục diện giờ đây.

Lý Bá Bình bị viên cảnh sát râu ngắn gọi dậy, nghe gã nói xong tình hình, Lý Bá Bình chau mày nói: “Hắn ta thật sự nói như vậy sao?”

Đọc truyện chữ Full