Trương Dương nói: “Tôi là một người phàm tục, tôi muốn ăn ngon muốn mặc đẹp, tôi muốn sống lâu trăm tuổi, tôi muốn làm quan to, tôi thích gái đẹp, tôi chỉ muốn tất cả mọi thứ trên đời thuộc về tôi.”
An Ngữ Thần giơ tay ra sờ vào trán của hắn: “Sư phụ, anh không bị sốt chứ?”
Trương Dương nói: “Không hề sốt, mà còn rất tỉnh táo nữa kìa, đời này của tôi sống rất thật, mỗi ngày đều sống một cách thật thà, tôi muốn làm cho tất cả những người đối tốt với tôi được hạnh phúc.”
An Ngữ Thần nhắc nhở hắn: “Lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách.”
“Vì như vậy, tôi mới nỗ lực, cố gắng làm ngắn khoảng cách này, hơn nữa, tôi tin tưởng sâu sắc rằng, tôi nhất định có thể hoàn thành được nguyện vọng của mình.” Trương Dương nhìn thẳng vào con mắt An Ngữ Thần nói: “Tôi sẽ làm cho cô tận mắt nhìn thấy tôi thực hiện tất cả những điều này.”
An Ngữ Thần cắn môi, cô biết rằng đằng sau câu nói này của Trương Dương có ý nghĩa gì, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để chữa bệnh cho cô, An Ngữ Thần sớm đã coi nhẹ việc sống và chết, nếu như không phải gặp được Trương Dương, lúc này cô đã về với cát bụi rồi, cô không biết rằng có thể sống được đến ngày nào, nhưng cô sẽ sống thật vui vẻ. An Ngữ Thần nói: “Tôi tin, việc anh muốn làm nhất định sẽ làm được!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Với câu này của cô, tôi phải sống cho thật tử tế, không thể nào làm thất vọng đệ tử nữ duy nhất của tôi!”
An Ngữ Thần đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, ngày hôm sau cô đã đi máy bay về Hồng Kong, có điều cô sẽ đến Nam Tích sớm, vì chuẩn bị mở trường tiểu học Hồng Kì, trên miệng thì nói rằng để hoàn thành di nguyện của ông, cố gắng để cho tất cả trẻ em nghèo trong nước đều được học hành, nhưng thực chất nguyên nhân cô đầu tư vào Nam Tích là vì Trương Dương, tình cảm của cô với Trương Dương tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tình cảm sư đồ, trong lòng cô, Trương Dương đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Mấy ngày cuối năm, thường là những lúc bận rộn nhất, nhưng Trương Dương lại rất nhàn hạ, sự việc của trung tâm thể dục thể thao mới đã giải quyết ổn thỏa, miếng đất sân vận động cũ cũng đã đấu thầu theo đúng thời gian, sự việc chạy xung quanh thành phố đã giao cho Lý Hồng Dương đi làm. Trương đại quan luôn là một người không chịu nổi sự nhàn hạ, hắn muốn đến Lam Sơn thăm Tần Thanh, nhưng Tần Thanh lại rất bận không có thời gian ở cùng hắn, tên này lúc nhàn rỗi lại bắt đầu nghĩ rằng có một số việc nên làm mà chưa làm bao giờ.
Hắn đến bệnh viện thăm phó thị trưởng tiền nhiệm Trần Hạo, hắn đã đến thăm Tang Kim Đường vi tội hối lộ mà bị bắt giam, những người này đều rất cảm động, mặc dù họ trước kia chẳng có mấy suy nghĩ tốt về Trương Dương. Thậm chí còn thù hận hắn, nhưng đến giờ, khi họ ở vào tình trạng khó khăn nhất, tất cả thái độ người đời họ đều nèm trải, lúc này Trương Dương có thể đến thăm họ, đã làm cho họ rất cảm động, Trần Hạo nắm tay Trương Dương một lúc lâu không rời, trong lòng nói, nếu như về sau tôi có thể trở lại công việc, nhất định sẽ đối xử tốt với anh.
Cách biểu đạt của Trần Hạo rất hàm súc, nhưng Tang Kim Đường thì không thể làm như vậy rồi, gã cũng nắm tay Trương Dương, mắt đỏ, gã rất oan ức, lúc đầu khi đưa tiền cho Huệ Kính Dân, gã đã rút ra một tờ, chỉ đưa 9900, nhưng viện kiểm sát lại bắt gã, gã cho rằng mình vẫn chưa đến tiêu chuẩn của việc hối lộ, nhưng viện kiểm sát lấy được khẩu cung của Huệ Kính Dân là 1 vạn, Tang Kim Đường giờ đây cứ nhắc đi nhắc lại câu đó: “Tôi chỉ đưa 9900, tôi thề trên nguyên tắc đảng của mình, tôi thật sự chỉ đưa 9900.”
Trương Dương thầm nói, viện kiểm sát đã tìm đến anh rồi, còn đâu cái gọi là nguyên tắc đảng chứ, có điều trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn an ủi gã vài câu, nói rằng nên tin tưởng chính phủ, tin tưởng Đảng sẽ giành cho họ sự xử lý công bằng phân minh nhất.
Trương Dương đương nhiên cũng không quên Phạm Tư Kỳ, rõ ràng Phạm Tư Kỳ kiên cường hơn rất nhiều so với Tang Kim Đường, cô đã đuổi việc luật sư La Ân, biểu hiện của cô trong quá trình thẩm tra của công an rất không phối hợp.
Tóc Phạm Tư Kỳ dài hơn nhiều, xem chừng đã nữ tính hơn so với trước đó, vì thiếu ánh sáng mặt trời, da cô ta trắng bệch, điều này làm Trương Dương lo lắng đến tình trạng sức khỏe của cô, Trương Dương nói: “Gần đây thế nào?”
Phạm Tư Kỳ nhìn một lượt bốn bức tường xung quanh, nói: “Bị nhốt ở đây, còn thế nào được nữa?”
Trương Dương nói: “Tại sao cô lại đuổi việc luật sư?”
Phạm Tư Kỳ nói: “Là luật sư, thì phải phục vụ cho chủ của mình, nhưng người mà La Ân phục vụ không phải là tôi mà là công ty.” Cô dừng một lúc rồi nói: “Chẳng ai quan tâm đến sự sống chết của tôi, giờ đây báo lớn báo nhỏ của Singapore đều đăng những bức ảnh của tôi và Lâm Bội Bội, tôi làm cho cả gia tộc xấu mặt, họ chỉ muốn tôi chết đi cho rồi.”
Trương Dương thở dài nói: “Cô nghĩ thoáng ra một chút, những việc này thời gian qua sẽ làm mờ thôi.”
Phạm Tư Kỳ mỉm cười nói: “Anh không phải là tôi, anh không thể hiểu được, dù là tôi có thể quên, nhưng gia tộc của tôi thì sẽ không quên, họ luôn luôn cho rằng tôi đã làm bẩn danh gia tộc.”
Trương Dương nói: “Giờ đây điều quan trọng nhất là chứng minh bản thân cô, chứng minh được cô vô tội.”
Phạm Tư Kỳ lắc đầu nói: “Giờ đây tôi bình tĩnh hơn nhiều rồi, lúc bắt đầu, tôi luôn cảm thấy ông trời sao quá bất công với mình, tôi rõ ràng không làm tại sao lại rơi lên người tôi chứ, nhưng sau này tôi lại nghĩ, có lẽ đây là sự báo ứng, báo ứng cho sự vô tình lúc đầu của tôi với Aishwarya, đây vốn là nơi tôi phải ở, vì vậy tôi từ chối làm rõ việc này.”
Trương Dương thấp giọng nói: “Cô có bao giờ nghĩ rằng, việc này đã không phải do cô làm, thì là do ai làm? Rốt cuộc là ai đang bày trò ngoài kia? Ai đối xử vậy với cô?”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi không còn quan tâm…”
Trương Dương nói: “Tôi tin rằng cô không làm việc này, cô có bao giờ nghĩ rằng, mục tiêu thật sự của việc này là cô, cô rốt cuộc có kẻ thù nào?”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi không quan tâm…” Nhưng trong ánh mắt của cô tại lộ ra vẻ không cam tâm.
Trương Dương nói: “Chu Bính Quý bắt cóc Cung Nhã Hinh đã bị giết ở Thái Lan, trong hành lý của hắn ta đã tìm thấy một vài bức ảnh chụp chung với cô, trước kia hai người đã từng gặp nhau, hơn nữa lại bị người khác chụp lại.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Đây là một màn kịch, một màn kịch được gầy dựng công phu, giờ đây tôi đã rơi vào tròng rồi, không thể thoát thân. Tôi không có sức lực, cũng chẳng có tâm trạng đi phá màn kịch đó, cứ để tôi tự sinh tự diệt.”
Trương Dương nói: “Cô nghi ngờ việc này liên quan đến Aishwarya sao?”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi không biết, trên đời này người tôi có lỗi nhất là cô ấy, người tôi hận nhất là Hứa Gia Dũng, giờ đây hắn đã chết, có lẽ là người nhà hắn làm cũng có lẽ là người trong gia tộc tôi làm, ai mà biết được? Tôi nắm quyền điều hành quản lý Tinh Nguyệt, rất nhiều người ghen ghét, muốn loại trừ tôi.”
Trương Dương cảm thấy Phạm Tư Kỳ đã tiêu cực nhiều rồi, dường như đã chấp nhận sự sắp đặt này, hắn thấp giọng nói: “Phạm tiểu thư, tôi hi vọng cô nên lấy lại dũng khí, dù là trước kia cô đã từng làm sai, nhưng cũng không thể dùng phương thức này để chuộc lỗi được, có thể nói với tôi phương thức liên lạc với Aishwarya không? Có thể tôi có thể chữa bệnh cho cô ấy.”
Phạm Tư Kỳ ngước đầu, hai mắt nhìn Trương Dương đầy hi vọng.
Trương Dương giải thích: “Tôi có quen một vị bác sĩ già, ông ấy rất giỏi về loại bệnh này, nếu như có thể chữa bệnh cho Aishwarya, thì mối nợ của cô với cô ấy đã được giải thoát.”
Phạm Tư Kỳ cắn môi nói: “Nếu như có thể chữa khỏi được cho cô ấy, thì tôi nguyện lấy tất cả mọi thứ của tôi đi đánh đổi.”
Trương Dương nói: “Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi hi vọng cô không nên có cái nhìn tiêu cực như vậy, cô đã vô tội, thì phải chứng minh được mình vô tội, phải tìm ra người hung thủ thật sự sau bức màn kia, xem xem rốt cuộc ai đang đối phó với cô đằng sau lưng, phải để hắn chịu sự trừng phạt của luật pháp, phải để hắn sa lưới trời.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi cần một luật sư.” Cô ta ngước nhìn Trương Dương nói: “anh có thể giúp tôi mời luật sư Cao đến không?”
Trương Dương nói: “Không vấn đề gì.”
Cao Liêm Minh được Trương Dương gọi về Nam Tích, nghe Trương Dương nói muốn để gã biện hộ cho Phạm Tư Kỳ, Cao Liêm Minh cười đau khổ nói: “Đại ca à, anh có nhầm lẫn gì không, muốn thắng trong vụ án của cô ấy, gần như khả năng là không có, hơn nữa người này rất khó phục vụ, sư huynh của tôi đã bị cô ta đuổi việc rồi.”
Trương Dương nói: “Cao Liêm MINh, tôi cảm thấy vụ án này còn nhiều điểm nghi ngờ, chỉ vì chuyện chịu sự ngăn cản trong việc đầu tư vào cảng nước sâu mà cô ta tìm người bắt cóc, lý do này thật sự quá thiếu.”
Cao Liêm Minh nói: “Tôi cũng luôn cảm thấy rằng vụ án của cô ấy nhiều điểm nghi vấn, nhưng theo tình hình chứng cứ trước mắt, toàn bộ đều bất lợi cho cô ấy, cuộn băng kẻ bắt cóc để lại, chi phiếu cô ấy viết, thậm chí cả Chu Bính Quý còn đã từng gặp mặt cô ấy, giờ đây Chu Bính Quý đã chết, Lâm Bội Bội biết nội tình cũng chết rồi, không thể nào đối chứng được nữa, vụ án này muốn lật lại rất khó.”
Trương Dương nói: “Động cơ thì sao?”
Cao Liêm Minh gật đầu nói: “Nếu nói về mặt động cơ thì không đủ thuyết phục, bị ngăn cản trong vụ cảng nước sâu không thể nào trở thành lí do cô ta bắt cóc Cung Nhã Hinh, càng huống hồ đẩy Tinh Nguyệt ra khỏi việc đó không phải là điều một mình Cung Vĩ Kỳ có thể quyết định, là lãnh đạo Nam Tích thông qua thương lượng quyết định, nếu như cô ấy muốn báo thù, thì người cần phải báo thù rất nhiều, tại sao lại chỉ chọn đúng Cung Kỳ Vĩ? Hơn nữa nói về những chứng cứ này, tất cả chứng cứ có liên quan đến cô ta đều hấp dẫn cảnh sát đi tìm, và chỉ đường dẫn lối rất rõ ràng.”
Trương Dương nói: “Tôi có thể nhận ra Phạm Tư Kỳ không nói dối.”
Cao Liêm Minh nói: “Chứng cứ, tôi tin tưởng, nhưng pháp luật thì không, tòa án xem trọng chứng cứ. Sự việc của Phạm Tư Kỳ khá là khó làm, số ảnh của cô ấy và Lâm Bội Bội bị tuồn ra ngoài, tạo thành ảnh hưởng rất lớn tại Singapore, gia tộc của cô ấy cho rằng cô ấy là một nỗi nhục lớn, vì thế mới ép cô ấy từ bỏ quyền quản lý công ty, nhưng Phạm Tư Kỳ lại biểu hiện khá kiên định, vì sự việc này mà cô ấy đã mất đi sự ủng hộ của gia tộc.”
Trương Dương nói: “Anh nói rằng gia tộc cô ấy muốn cô ấy chết ư?”
Cao Liêm Minh nói: “Nếu như lần này cô ấy bị định tội, thì dù cô ấy có không kí vào tờ chuyển nhượng quyền lực kia, thì quyền quản lý Tinh Nguyệt cũng đương nhiên rơi vào tay người khác.”
Trương Dương nói: “Trong gia tộc của cô ta có khả năng có người dàn dựng chuyện này không, để kéo Phạm Tư Kỳ nói: “
Cao Liêm Minh nói: “Không thể bài trừ khả năng này, nhưng khả năng không lớn, theo sư huynh La Ân của tôi nói, sự việc của Phạm Tư Kỳ làm cho gia tộc xấu mặt, dù là trong nội bộ gia tộc có rất nhiều người muốn hạ bệ cô ta, nhưng cũng không bao giờ lấy danh dự của cả gia tộc ra để đánh cược.” Gã dừng lại một lúc rồi nói: “Cô ấy có kẻ thù nào khác không?”
Trương Dương nghĩ lại Aishwarya, lúc đầu Phạm Tư Kỳ bỏ mặc cô ấy không chăm sóc, cô gái Ấn Độ này vì yêu sinh hận, rất có thể vậy, nhưng một thiếu nữ cao quý có lẽ không có khả năng lớn vậy, chẳng lẽ là Hứa Gia Dũng? Trương Dương nhớ lại Phạm Tư Kỳ nhắc đến một việc, ngày Cung Nhã Hinh bị bắt có, Heather phu nhân đã tìm đến gặp mặt cô ta, nhắc đến chuyện của Hứa Gia Dũng, trong lời nói chất đầy tình cảm với Hứa Gia Dũng, chẳng lẽ giữa Hứa Gia Dũng và Heather phu nhân có một mối quan hệ mà người ngoài không biết? Trương Dương lại nhớ đến bức ảnh chụp chung của Heather phu nhân và Đổng Đắc Chí, lại nghĩ lại lúc đầu ở Giang Thành, nhìn thấy một bức ảnh trong nhà Tô Viện Viện, nhớ rằng lúc đó hắn đã nhìn thấy Vương Quân Dao trong ảnh, còn nhìn thấy cả mẹ của Tô Viện Viện là Thẩm Tĩnh Hiền, còn có Hứa Thường Đức ở đằng sau nữa, giữa họ có lẽ là quen nhau, Thẩm Tĩnh Hiền nhất định biết chuyện gì đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 616-2: Đời người lửa khói(3)
Chương 616-2: Đời người lửa khói(3)