TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 632-2: Xử lý nhẹ nhàng (2)

Phía Nam Dương Quốc Tế đã tiến hành đàm phán với người nhà của tên bảo vệ bị biển quảng cáo đè chết, quá trình mặc dù có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng vẫn đạt thành sự thấu hiểu, người nhà của người chết đồng ý để phía Nam Dương Quốc Tế trả tiền bồi thường tử vong là 20 vạn nhân dân tệ trong một lần. Lý Quang Nam sau khi giải quyết chuyện này, ngay lập tức gọi điện thoại tới cho Trương Dương, Hồ Nhân Như lúc trước đã biểu thị, tiền bồi thường cô ta sẽ phụ trách, mục đích Lý Quang Nam gọi điện thoại cho Trương Dương, một là nói cho Trương Dương biết rằng chuyện đã được giải quyết, hai là muốn tỏ ý rằng khoản tiền bồi thường này y nguyện ý gánh vác, không cần phải để Hồ Nhân Như xuất tiền. Trương Dương tuy rằng cũng không muốn để Hồ Nhân Như vì chuyện của mình mà bỏ tiền, nhưng Hồ Nhân Như là người trong nhà, so sánh với với Lý Quang Nam thì hắn đương nhiên càng không muốn thiếu nhân tình của Lý Quang Nam, cùng đám thương nhân này tiếp xúc lâu ngày, Trương Dương hiểu rõ, bọn họ sẽ không chi tiền vô ích, hôm nay nếu để Lý Quang Nam bỏ ra hai mươi vạn, về sau hắn nói không chừng có việc gì sẽ lại làm phiền mình.

Trương Dương lúc này mới nhớ tới chi phiếu mà Cố Giai Đồng đưa cho hắn, hắn ở nhà máy chế thuốc Giang Thành không thiếu cổ phần, mỗi năm Cố Giai Đồng đều sẽ chia hoa hồng vào tài khoản cho hắn, bên trong chắc không thiếu tiền.

Khi Trương Dương trở lại Vân Hi sơn trang đã tám giờ tối, Hà Hâm Nhan và Hồ Nhân Như vẫn chưa ăn cơm, đồ ăn đã chuẩn bị xong, hai người ở nhà chờ Trương Dương.

Trương Dương vừa mới bước vào cửa phòng, Lương Thành Long đã gọi điện thoại tới, gã cũng nghe nói tới chuyện của Trương Dương, gọi điện thoại tới an ủi một chút, thuận tiện mời Trương Dương ra ngoài uống rượu, Trương Dương từ chối hảo ý của gã, hôm nay tâm tình không yên, ở nhà nghĩ ngơi vẫn tốt hơn.

Nhìn thấy Trương Dương trở về, Hà Hâm Nhan chạy ra đón, ân cần cởi áo khoác cho Trương Dương, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, Hồ Nhân Như bưng tới trà cho hắn, ôn nhu nói: "Uống chén trà trước đi, em đi hâm nóng đồ ăn."

Hà Hâm Nhan nói: "Chị Nhân Như, để em đi, chị nói chuyện với Trương Dương đi."

Nhìn hai vị hồng nhan tri kỷ ân cần săn sóc mình như vậy, trong lòng Trương Dương rất ấm áp, có gia đình thật tốt, bên ngoài gặp chuyện gì không hài lòng, về nhà có người săn sóc anh, có người thương anh, loại cảm giác này thật sự con mẹ nó ấm áp quá đi mất, Trương Dương nói: "Không vội dâu, tới đây, ngồi xuống bên cạnh anh đi."

Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan liếc mắt nhìn nhau, hai người tuy rằng đều biết rõ quan hệ của hai bên với Trương Dương, nhưng khi ba người ở cùng một chỗ khi dù sao vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, hai cô đều biết tâm tình Trương Dương không tốt, vào những lúc như thế này rất cần có người quan tâm, ai cũng muốn chủ động tránh đi, tạo không gian cho người khác. Trương Dương nhìn ra sự do dự của hai cô, vươn tay ra nắm lấy tay họ, kéo họ ngồi xuống bên cạnh, dang tay ra, một tay ôm Hà Hâm Nhan, một tay ôm lấy Hồ Nhân Như, cảm giác trái ôm phải ấp thật sự là ấm áp.

Hồ Nhân Như còn đỡ, Hà Hâm Nhan thì mặt không khỏi đỏ bừng lên, mắt cô ta không dám nhìn Hồ Nhân Như, cũng không dám nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Có hai em ở bên cạnh anh, phiền não gì cũng quên đi hết."

Hồ Nhân Như cười nói: "Nếu Hải Lan ở đây không phải là càng tốt hơn ư."

Trương Dương cười cười, hắn rưới tới hôn lên môi Hà Hâm Nhan một cái, Hà Hâm Nhan mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng rất thẹn thùng, nhưng lại không đành lòng đẩy Trương Dương ra, Trương Dương lại hôn Hồ Nhân Như, hắn nói khẽ: "Anh yêu hai em."

Hồ Nhân Như vươn tay ra sờ trán hắn, nói: "Anh không phải là bị ấm đầu rồi chứ, chắc không phải bị kích thích gì đấy chứ?"

Có một số việc một khi bị vạch trần ngược lại thành tự nhiên hơn rất nhiều, Hà Hâm Nhan thật ra đã sớm đoán được quan hệ giữa Trương Dương và Hồ Nhân Như, Hải Lan, mình yêu phải một người như vậy chỉ có thể nhận mệnh thôi.

Trương Dương cười nói: "Anh không phải sốt, đúng rồi.” hắn buông hai cô ra, từ trong ví tiền lấy ra tấm chi phiếu của mình, đưa cho Hồ Nhân Như: "Trong tài khoản này không thiếu tiền, em lấy ra hai mươi vạn đưa cho Lý Quang Nam, y đã bàn xong với người nhà của người chết rồi, lấy hai mươi phải bồi thường cho người chết."

Hà Hâm Nhan nói: "Anh từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?"

Trương Dương nói: "Anh không phải là đã viết mấy phương thuốc cho Cố Giai Đồng ư? Cô ta coi như là cổ phần kỹ thuật gia nhập nhà máy chế thuốc Giang Thành, hàng năm đều sẽ chia hoa hồng vào tài khoản này, khoản tiền này là anh đáng được có, tuyệt đối không liên quan gì tới tham ô nhận hối lộ cả."

Hồ Nhân Như biết chuyện này, trước đây cô ta từng đảm nhiệm chức tổng giám đốc nhà máy chế thuốc Giang Thành, có thể nói nhà máy chế thuốc Giang Thành sở dĩ có thể thịnh vượng như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ bí phương mà Trương Dương cung cấp, Cố Giai Đồng cho hắn khoản tiền này là đúng. Hồ Nhân Như trả chi phiếu cho Trương Dương, nói: "Giữa chúng ta không cần phải phân rõ như vậy, em đã nói là chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười sẽ do chúng em giải quyết, chuyện tiền nong anh không cần phải bận tâm, hai mươi vạn bọn em không phải là không chi nổi."

Hà Hâm Nhan gật đầu nói: "Chuyện này là do cha em mà có, sao có thể để anh xuất tiền, mấy năm nay tiền đại diện quảng cáo của em cũng không ít, cũng có chút tích góp, hai mươi vạn bản thân em có thể lo được, khoản tiền này nên để em trả."

Trương Dương còn đang định nói gì đó thì Hà Hâm Nhan bảo: "Anh trước tiên cầm tiền lại đi, cho em một chút tự tôn, đừng khiến em sau này không thể ngẩng được đầu lên ở trước mặt anh nữa, cha em đã có lỗi với anh, em không muốn nợ anh nhiều."

Hồ Nhân Như cười nói: "Chị thấy anh ấy chính là muốn em nợ anh ấy càng nhiều càng tốt, cả đời này cũng không trả hết."

Mặt Hà Hâm Nhan không khỏi lại đỏ lên, nói khẽ: "Vậy em chỉ có dùng cả đời để trả thôi!" Có thể ở trước mặt Hồ Nhân Như nói ra những lời này, vẫn cần dũng khí khá lớn.

Trương Dương nghe vậy trong lòng không khỏi rung động, tái ông mất ngựa mới biết không phải họa, lần này chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười đối với sự nghiệp của mình là một chuyện xấu, nhưng lại khiến hắn và Hà Hâm Nhan trên cảm tình lại càng gắn bó hơn, núi thắt một mực khó giải cuổi cùng cũng được cởi bỏ, Hà Hâm Nhan đã tiếp nhân hiện thực phân hưởng cảm tình của mình với người khác, Trương đại quan nhân mừng thầm không thôi.

Hồ Nhân Như nói: "Ngày mai em sẽ mang tiền tới cho Lý Quang Nam, chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, tạo thành ảnh hưởng không tốt cho anh."

Trương Dương nói: "Chuyện lần này mang đến rất nhiều phiền toái cho Nam Dương Quốc Tế, bọn họ vừa mới khai trương đã gặp phải chuyện không may lần này, sinh ý sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, trong lòng anh cũng rất ái ngại."

Hồ Nhân Như nói: "Loại chuyện này không ai muốn xảy ra cả, lắp đặt công trình biển quảng cáo có vấn đề, ngày đó lại nổi gió lớn như vậy, người bảo vệ đó lại vừa hay từ dưới lầu đi qua, mấy chuyện trùng hợp xảy ra cùng một lúc, hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, muốn vãn hồi không thể, chỉ có thể trong hạn độ lớn nhất giảm bớt ảnh hưởng của chuyện này."

Hà Hâm Nhan nói: "Chị Nhân Như, có phải là chúng ta chi tiền thì chuyện này có thể lắng xuống không?"

Hồ Nhân Như nhìn Trương Dương, nói: "Nếu chỉ là chuyện này thì có thể, có điều chị sợ chuyện này có thể sẽ mang đến ảnh hưởng chính trị không tốt cho Trương Dương."

Trương Dương nói: "Trong chuyện này anh quả thực là không thể trốn tránh trách nhiệm, cho dù lãnh đạo tìm anh gây phiền toái cũng là bình thường."

Hà Hâm Nhan cầm tay Trương Dương, nói: "Có phải sẽ rất nghiêm trọng không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không đâu, anh cũng có một số tính toán."

Hồ Nhân Như nói khẽ: "Tính toán gì?"

Trương Dương nói: "Anh định sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

"Nghỉ ngơi ư?" Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Trương Dương gật đầu, nói: "Anh định xin nghĩ chữa bệnh một đoạn thời gian." Trương Dương sở dĩ nghĩ tới nghỉ bệnh là bởi vì ở bệnh viên nhân dân số hai gặp Mạnh Doãn Thanh, Mạnh Doãn Thanh lúc trước đắc tội với hắn, Trương Dương bức y phải từ chức, Mạnh Doãn Thanh lợi dụng cớ nghỉ bệnh để giữ mặt mũi, hiện tại Trương đại quan nhân đã dự cảm được thị lý khẳng định sẽ lấy hắn rồi khai đao, so với người khác tới xử lý mình, chẳng thà mình đi trước một bước, tôi cũng chơi trò nghỉ bệnh đó, đẫu sao thì tôi giả bệnh cũng không phải là lần đầu tiên, tôi giả bệnh một đoạn thời gian, tránh để bị chú ý, xử lý chuyện này trầm thấp. Trương Dương đưa ra quyết định này cũng là qua suy nghĩ kỹ càng, xây dựng trung tâm thể dục mới đã tiến hành gần xong, cách lúc vận hội tỉnh khai mạc còn có một đoạn thời gian, hắn đã đã nói vận hội tỉnh lần này sẽ đạt được thành công vang dội, phóng mắt khắp Nam Tích ngoại trừ hắn ra, không ai dám khoa trương như vậy, thị lý tuy rằng cấp sáu ngàn vạn, nhưng vận hội tỉnh vẫn gặp phải lỗ hổng tài chính cực lớn, lỗ hổng này cũng chỉ có hắn có biện pháp bịt lại, hắn lui xuống, đổi lại là ai cũng không thể nào xoay chuyển được.

Từ Quang Nhiên ông không phải muốn nhân cơ hội trả thù tôi sao? Tôi không cho ông cơ hội, tôi sinh bệnh rồi, tự rút khỏi cái quầy hàng này, tôi cũng muốn xem xem các ông ai có thể tiếp nhận công tác của tôi nào.

Hồ Nhân Như nói: "Anh muốn thông quan nghỉ bệnh để tránh sóng gió ư? Anh không sợ người khác thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp cách chức anh à?"

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích cũng không phải là chức quan béo bở gì, trung tâm thể dục thể thao tuy rằng có thể xây xong, nhưng tài chính tồn tại lỗ hổng khá lớn, sắp tổ chức vận hội tỉnh rồi, các hạng công tác phải tiến hành khẩn cấp, cho dù Từ Quang Nhiên có tâm tư đổi tướng giữa đường thì những người khác chắc gì đã dám nhận củ khoai lang nóng này, hiện tại đứng ra không phải là được tiếp nhận quyền lực mà là trách nhiệm." Trương Dương đối với chuyện này nhìn rất thấu.

Đọc truyện chữ Full