Chỉ từ câu đánh giá này, Trương Dương có thể nghe ra Thường Lăng Phong tựa hồ có nhiều hào cảm lắm với Tào Hướng Đông, hắn mỉm cười nói: "Thoạt nhìn cũng rất bình dị gần gũi mà."
Thường Lăng Phong nói: "Cán bộ có rất nhiều loại, nhưng nếu thật sự muốn phân loại thì đại thể có thể chia thành ba loại người."
Trương Dương chậm rãi đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong nói: "Loại thứ nhất là thường thấy nhất, một lòng muốn lên cao, muốn làm quan, muốn làm quan lớn, loại người này là thường thấy nhất, loại người thứ hai là muốn làm việc thực sự, đặt người dân lên vị trí đầu, không nghĩ tới được mất của cá nhân, loại người này là ít thấy nhất, còn có một loại chính là một lòng mưu cầu tư lợi cá nhân, muốn nghĩ tất cả biện pháp biến của công thành của riêng, làm tổn hại của công để làm béo mình, loại quan này là nhiều nhất."
Trương Dương nói: "Tôi chắc là loại thứ hai."
Thường Lăng Phong bật cười ha ha, thằng ôn này trước giờ đều không biết khiêm hư, gã không đánh giá Trương Dương, nói khẽ: "Thị trưởng Tào thuộc loại đầu tiên, tuy biểu hiện của y rất bình hòa, nhưng tôi nhìn ra, y đang tích cực mò vớt vốn chính trị, y muốn đi lên."
Trương Dương nói: "Muốn làm quan cũng không phải là sai, thân ở trong quan trường này, có ai mà không muốn đi lên."
Thường Lăng Phong nói: "Người này rất thực tế, mặc dù có chút năng lực, bình dị dễ gần chỉ là đối với những người mà y có thể dùng được thôi, nếu như anh vô dụng đối với y, y căn bản không thèm để ý tới anh."
Trương Dương nói: "Có phải là có suy nghĩ gì không?"
Thường Lăng Phong nói: "Lúc trước tôi đến Giang Thành giúp anh, là vì anh chữa bệnh giúp tôi, hiện tại anh đi rồi, sân bay mới cũng làm sắp xong rồi, đã đến lúc tôi công thành rút lui."
Thật ra Trương Dương đã sớm muốn lôi Thường Lăng Phong tới Nam Tích, đáng tiếc lúc trước Đỗ Thiên Dã đã nói trước nên hắn cũng ngại mở miệng, hiện tại là bản thân Thường Lăng Phong có ý định thối lui, Trương Dương đương nhiên cầu còn không được, Trương Dương cười nói: "Đã không thích làm nữa thì anh tới Nam Tích đi, sau khi tôi đi làm lại phải toàn lực chuẩn bị chuyện của vận hội tỉnh, đang là lúc cần người, anh nếu có thể tới thì tôi bớt được rất nhiều sức."
Thường Lăng Phong cười nói: "Anh chẳng lẽ nghe không hiểu à, tôi là chán ghét đối với toàn bộ quan trường, chứ không chỉ là đối với Giang Thành, tôi không muốn tiếp tục làm trong thể chế nữa, không có ý nghĩ gì cả, cực kỳ vô nghĩa."
Trương Dương nói: "Làm người nghĩa khí một chút đi, anh thấy tôi bận như vậy, chẳng lẽ không ra tay giúp đỡ à? Tôi gần đây chuyện gì cũng xui xẻo, anh nhẫn tâm thấy chết không cứu ư?"
Thường Lăng Phong thở dài: "Tôi thật không hiểu kiếp trước tôi thiếu anh cái gì? Vốn định cắm đầu thật thà ở nhà đọc sách nghiên cứu, nhưng không ngờ lại bị anh kéo cho chạy khắp nơi, anh thật sự coi tôi là sư gia của anh à?"
Trương Dương cười ha ha, thật ra cái từ sư gia này cũng rất thích hợp để chỉ Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong cũng không nhịn được mà mỉm cười, hắn là được Cố Giai Đồng giới thiệu cho Trương Dương, gã đối với tình cảm giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng cũng biết được đôi trước, cũng hiểu rằng sự ra đi của Cố Giai Đồng đã tạo thành đả kích rất lớn cho Trương Dương, vào những lúc như thế này Trương Dương quả thực cần có người giúp hắn vượt qua cơn sóng nhỏ, bất kể là bằng hữu của Cố Giai Đồng hay là bằng hữu của Trương Dương, gã đều nên ở phía sau vươn tay ra giúp đỡ Trương Dương.
Trương Dương nói: "Vận hội tỉnh tháng mười sẽ cử hành ở Nam Tích, trung tâm thể dục mới tôi đã xây lên rồi, huấn luyện viên nổi danh trong nước tôi cũng mời tới rồi, nhưng kinh doanh như thế nào mới có thể kiếm được tiền, trong lòng tôi vẫn chưa rõ lắm, lời mạnh miệng tôi cũng nói ra rồi, mà nói được thì phải là được."
Thường Lăng Phong nói: "Chỉ từ bản thân vận hội tỉnh mà nói, anh không có nhiều khả năng kiếm được doanh thu cao, dẫu sao thì loại đại hội thể dục thể thao cấp bậc này cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của nhiều thương gia, kinh doanh xung quanh gì đó, có thể làm được, nhưng lợi ích thực sự nhận được khẳng định là cực kỳ bé nhỏ, cho nên anh muốn có lợi nhuận thì chủ yếu phải dựa vào sự tài trợ của xí nghiệp."
Trương Dương nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, lợi dụng bán đấu giá rước đuốc, tranh giành quan danh tận hết khả năng để kiếm tiền."
Thường Lăng Phong nói: "Nam Tích đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ban lãnh đạo thay nhiều người như vậy, tôi thấy vận hội tỉnh lần này trên ý nghĩa khẳng định sẽ trọng đại vô cùng. Bọn họ khẳng định muốn thông qua vận hội tỉnh lần này để xây dựng lại hình tượng thật đẹp, xoay chuyển những ảnh hưởng bất lợi trước đây."
Trương Dương nói: "Lăng Phong, mau tới giúp tôi đi!" Cái này cũng tính là chính thức mời.
Thường Lăng Phong cuối cùng cũng gật đầu: "Tôi giúp anh làm xong vận hội tỉnh, anh cũng phải đáp ứng tôi, sau khi xong chuyện này, anh trả lại tự do cho tôi!"
Trương Dương nói: "Được! Một lời đã định." Thằng ôn này ngoài miệng thì nói thống khoái như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, đến lúc đó nói sau, tôi không tin không nghĩ ra lý do giữ anh lại. Trương Dương uống một ngụm trà rồi nói: "Đúng rồi, bảo Chương Duệ Dung đi cùng đi, tôi cũng muốn hại hai người phải phân li."
Nhắc tới Chương Duệ Dung, Thường Lăng Phong nhất thời có chút ngượng ngùng, gã lúng túng nói lúng túng nói: "Chúng tôi vẫn chưa tới mức đó."
Trương Dương vẻ mặt xấu xa, nói: "Giả dối, con người anh đúng là giả dối, hai người ở sau lưng người ta làm gì, tôi cũng không muốn biết đâu... cái đó... anh vẫn chưa thừa nhận là yêu cô ta à?"
Thường Lăng Phong cười cười đứng dậy: "Sợ anh rồi đó, nói tới chuyện này mới nhớ ra là tôi phải đi rồi, Duệ Dung đang ở quảng trường chùa Nam Lâm chờ tôi cùng đi đi dạo phố."
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng hiểu thằng ôn này vì sao lại hẹn mình đến đây uống trà, thì ra là để tiện đi dạo phố với bạn cái. Trương Dương không nhịn được liền mỉm cười: "Trọng sắc khinh bạn."
Thường Lăng Phong chỉ coi như không nghe thấy gì: "Tôi đi trước đây!"
Thường Lăng Phong nói đi là đi, Trương Dương còn có một mình tất nhiên cũng không không ở lại chỗ này, nói thật, quán trà chùa chiền này trà cũng chẳng ngon, uống vào miệng luôn cảm thấy có mùi khói hương.
Thường Lăng Phong vừa mới đi thì hòa thượng Tam Bảo lại tiến vào, vẻ mặt tươi cười nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, ngài đừng đi vội, tôi đã bảo người chuẩn bị một ít phật châu khai quang cho ngài để ngài mang theo." Ông ta đưa một cái túi vải màu vàng ra, Trương Dương lúc trước mỗi lần tới chùa Nam Lâm đều đòi hòa thượng Tam Bảo một ít phân châu, tại bên người người tin phật ở bên cạnh càng lúc càng nhiều, lưu trữ tặng cho người ta cũng tốt.
Hòa thượng Tam Bảo còn đặc biệt chuẩn bị một chuỗi phật châu làm từ cây tử đàn cho Trương Dương, chuỗi phật châu này là có được lúc tăng nhân Ấn Độ tới trao đổi Phật sự, đã được cao tăng Ấn Độ tự tay khai quang, cho nên vô cùng trân quý, Trương Dương cũng không khách khí với ông ta, khi nhận lấy bỗng nhiên nhớ tới Mạnh Truyền Mĩ, phu nhân của Kiều Chấn Lương, bà ta rất thích phật sự, có cơ hội sẽ tặng chuỗi tràng hạt này cho bà ta.
Trương Dương bước về phía xe pick-up của mình, hòa thượng Tam Bảo cung kính đưa tiễn, Trương Dương nói: "Xem ra ông gần đây sống cũng khá nhỉ."
Hòa thượng Tam Bảo cung khiêm cười nói: "Tất cả đều nhờ có chủ nhiệm Trương chiếu cố." Hòa thượng Tam Bảo cũng khá là thông minh, đáng tiếc là hơi thế tục một chút, thân là một người xuất gia mà nói, cái này không phải là một chuyện tốt gì.
Trương Dương nói: "Chùa Nam Lâm là một chiêu bài của giới Phật giáo Giang Thành, vào lúc làm kinh tế đồng thời phải chú ý ảnh hưởng xã hội."
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, thu nhập doanh nghiệp của chúng tôi tất cả đều dùng cho sự nghiệp Phật giáo, chúng ta chuẩn bị dựng một ngôi chùa ở cốc Xuân Hi núi Thanh Đài, đơn xin đã được đưa lên rồi, có điều bên trên vẫn chưa phê duyệt thôi."
Trương Dương vừa nghe ông ta nhắc tới chuyện này, chắc chắn là có ý muốn nhờ mình giúp đỡ. Trương Dương cười nói: "Chạy đến cốc Xuân Hi xây chùa à? Tôi nhớ là nơi đó hình như đã có chùa rồi mà, ông muốn xây chùa hay là định mã công ty ở đó? Thật sự là muốn mở chi nhánh à?"
Hòa thượng Tam Bảo cười nói: "Lúc trước vị Hải Sắt phu nhân đó đến chùa Nam Lâm bàn đầu tư, có điều nghe nói cô ta đột nhiên chết mất rồi, chuyện này chỉ sợ sẽ mắc cạn."
Trương Dương nghe nói chuyện này không ngờ cũng có liên quan tới Vương Quân Dao, nhất thời không có hứng thú, lạnh lùng nói: "Cô ta có liên quan tới một vụ án tham ô cực lớn, đã sợ tội tự sát rồi, tôi thấy sự đầu tư của cô ta, các vị đừng dính vào, để tránh làm dơ bẩn nơi phật môn thanh tịnh."
Hòa thượng Tam Bảo nghe Trương Dương nói như vậy, nhất thời rùng mình sợ hãi, trong lòng vừa thất vọng lại vừa giật mình, thất vọng là xem ra ngôi chùa này không xây được rồi, giật mình là suýt nữa dùng phải tiền đen, ông ta dù sao cũng là đệ tử cửa Phật, trong lòng vẫn có chút kiêng kị.
Trương Dương nói: "Tôi đi đây, sau này nếu gặp một thương nhân yêu nước muốn đầu tư xây dựng chùa, tôi sẽ liên hệ ngay với ông."
Hòa thượng Tam Bảo gật đầu, đưa danh thiếp của mình cho Trương Dương, Trương Dương cười cười lắc đầu: "Ông nhìn ông đi, có giống người xuất gia không?"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Phải cùng tiến với thời đại, không thể nào bảo thủ mãi được!"
Sau khi Rời khỏi chùa Nam Lâm, Trương Dương tới nhà Tần Thanh, Tần Bạch đã về nhà, nói Trương Dương sắp tới chơi cho mọi người biết, cửa lớn mở toang, rõ ràng là đã chuẩn bị đón Trương Dương từ trước.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương, Tần Bạch từ trong nhà ra đón, cười nói: "Lâu thế, cha tôi chờ anh lâu rồi."
Giọng nói của Tần Truyền Lương từ phía sau Tần Bạch vang lên: "Trương Dương, mau vào trong nhà ngồi đi!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 651-2: Cùng tiến với thời thế (2)
Chương 651-2: Cùng tiến với thời thế (2)