TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 653-1: Thì ra là anh (1)

Nhận được cú điện thoại này của Liễu Ngọc Oánh, Trương Dương không dám tiếp tục trì hoãn, sáng sớm hôm sau hắn liền rời khỏi Giang Thành tới Đông Giang, Hải Lan và Từ Nhã Bội hẹn cùng nhau về Hongkong, còn muốn ở lại Giang Thành thêm một ngày, có điều Trương Dương lần này về cũng không cô đơn, Tần Thanh đi nhờ xe hắn cùng về Đông Giang.

Vào lúc mười giờ sáng, lộ trình đã đi được một nửa, Tần Thanh sợiTrương Dương lái xe mệt, bảo hắn ở đằng trước dừng lại ở tranhnghỉ ngơi một chút, thuận tiện hai người đổi chỗ, lộ trình tiếp theo để cô ta lái.

Trạm nghỉ ngơi tên là Lương Sở, đặc sản ở đây chính là trứng vịt mặn, Tần Thanh đi dao một vòng trong siêu thị của trạm nghỉ ngơi, mua hai hộp trứng vịt mặn.

Vừa từ trong siêu tthij đi ra liền nhìn thấy một đám người vây ở phía trước, Trương Dương cũng ở trong đó, chính là nhân viên công tác của trạm nghỉ ngơi vừa mới nhận được thông tri, đoạn đường cao tốc Bình Xuyên tới Đông Giang xảy ra tai nạn lớn, hiện tại đang khẩn cấp cứu viện, đề nghị xe tới cửa ra cầu Mạnh Gia ở phía trước thì đi vòng qua đoạn đường Bình Xuyên rồi quay lại đường cao tốc.

Trương Dương cầm một bình nước khoáng vừa uống vừa nghe, Tần Thanh đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng huých vào tay hắn, nói: "Sao thế? Có phải là rất nghiêm trọng không?"

Trương Dương thở dài: "Xem ra hôm nay phải muộn một chút mới tới được Đông Giang rồi, đoạn đường Bình Xuyên xảy ra chuyện, mười hai chiếc xe tông nhau, tử thương rất thảm trọng."

"Bình Xuyên ư?" Tần Thanh nhíu mày, Bình Xuyên không phải là phạm vi quản lý của tỉnh Bình Hải, Bình Hải có một bộ phận đất đai nối liền với tỉnh Hoàn Đông, Bình Xuyên vừa hay là huyện hạt của tỉnh Hoàn Đông, sự cố giao thông trọng đại như vậy phát sinh ở bất kỳ đâu cũng đều sẽ dẫn tới sự chú ý của toàn tỉnh, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tần Thanh chính là may quá, hiện tại Bình Hải quả thực không chịu nổi dày vò nữa rồi, trận phong ba chính trị của Nam Tích còn chưa hoàn toàn qua đi, thân là một phần tử của chính đàn Bình Hải, cô ta không hy vọng Bình Hải lại xảy ra bất kỳ chuyện không may nào.

Trương Dương thì nghĩ đến Liễu Ngọc Oánh, mình đã đáp ứng bà ta sẽ tới Đông Giang vào buổi sáng, đặc biệt dậy từ sớm để lên đường, nhưng dục tốc thì bất đạt, ai mà ngờ được trên đường cao tốc lại xảy ra chuyện, hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là đợi ở trạm nghỉ ngơi, đợi khi nào đoạn đường ở phía trước thông lại thì khi đó tiếp tục lên đường, còn có một lựa chọn khác chính là nghe theo kiến nghị đi vòng từ cửa ra cầu Mạnh Gia.

Trương Dương là một người thiếu nhẫn nại, cho nên hắn quyết định lựa chọn cái sau.

Đoạn đường này vẫn ở trong cảnh nội tỉnh Hoàn Đông, Hoàn Đông và Bình Hải tuy rằng nằm sát nhau, nhưng thực lực kinh tế của hai tỉnh lại có cách biệt một trời một vực, Bình Hải là tỉnh lớn kinh tế của Trung Quốc, thành thị vùng duyên hải rất nhiều, trong cải cách mở cửa phát triển rất nhanh, mà Hoàn Đông trước đây từng vùng giải phóng cũ của cách mạng, sông núi rất nhiều, tài nguyên du lịch phong phú, nhưng kinh tế lại tương đối lạc hậu, tổng giá trị sản xuất kinh tế vài năm gần đây thậm chí không bằng được một nửa Bình Hải, phải biết rằng diện tích tỉnh Hoàn Đông hơn Bình Hải 10%, dân cư so với Bình Hải lại ít hơn hơn tám trăm vạn.

Sau khi xuống cầu Mạnh Gia, lập tức lý giải sâu sắc về sự lạc hậu của Hoàn Đông, tuy rằng là đường tỉnh, nhưng lại rất ghồ ghề, giảm xóc của xe pick-up ở dạng mặt đường này đã phát huy tác dụng rất lớn. Nhưng ô tô cho dù là tốt hơn nữa, dưới tình hình giao thông như thế này cũng không thể nào lái nhanh được, bởi vì đường cao tốc xảy ra chuyện, đa số xe đều chọn con đường này để đi, lượng xe trên đường đột nhiên tăng mạnh, con đường vốn đã không rộng rãi áp lực đột nhiên lại bị gia tăng thêm mấy lần.

Xe pick-up đi đi dừng dừng, trong một tiếng đồng hồ chỉ đi được có ba mươi km, Trương Dương cảm thấy cần phải nói một tiếng với Liễu Ngọc Oánh, hắn gọi điện thoại cho Liễu Ngọc Oánh, nói cho bà biết rằng mình đang bị tắc đường, có thể là muộn một chút mới có thể tới Đông Giang được, Liễu Ngọc Oánh tuy rằng rất gấp, nhưng bà cũng biết bệnh tình của con trai không thể gấp trong nhất thời được, bà ta bảo Trương Dương cứ bình tĩnh, đừng có đi nhanh, tình huống trước mắt của thằng bé vẫn ổn định.

Khi đi tới thôn Dương Giác, phía trước lại xuất hiện tắc đường, tất cả lượng xe đều không đi được, từng chiếc cứ vậy bò trên đường.

Tần Thanh dứt khoát tắt máy, Trương Dương nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ trưa rồi, hắn mở cửa xe bước xuống, không lâu sau liền quay lại, nói với Tần Thanh: "Phiền rồi, phía trước tắc gần hai km, nói là có hai chiếc xe tải đâm nhau, một chiếc trong đó bị lật, cát vàng trên xe vãi đầy đất, không có hai tiếng thì không thể nào dọn dẹp được, sớm biết thế này thì chẳng thà đợi ở trạm nghỉ cho rồi."

Tần Thanh an ủi hắn: "Anh đừng có gấp, đã nói dục tốc thì bất đạt, xem ra hôm nay chúng ta thật sự ứng với cau này."

Trương Dương chỉ chỉ vào một quán cơm ở bên cạnh: "Đi thôi! chúng ta vào đó ăn cơm, dù sao xe trong nhất thời bán hội cũng không đi được đâu."

Tần Thanh gật đầu, xuống xe cùng Trương Dương vào quán cơm.

Khu vực này không có nhà nào khác, chỉ có một quán cơm này, trên biển viết quán cơm quê thôn Dương Giác, khi bọn họ đi vào sân mới biết bên trong đã chật cứng người, đành chịu thôi, nơi này căn bản không có lựa chọn nào khác, mắt thấy sắp tới trưa, các lái xe lại không thể đi được, chỉ có thể lựa chọn vào đây lấp cho no bụng.

Đối với chủ quán mà nói thì hôm nay có thể nói trời đổ tiền xuống, giá thức ăn so với bình thường không chỉ tăng lên gấp ba, có điều chẳng ai buồn tính toán với hắn, vật lấy hiếm làm quý, ai bảo ở đây chỉ có một quán cơm của hắn.

Trương Dương khó khăn lắm mới đợi được một chỗ trống, gọi một nồi canh gà, một đĩa thịt bò xào nấm, một đĩa thịt mặn kiểu quê, rượu thì hắn tự mình mang đến, nhưng vừa đặt rượu Mao Đài của mình lên bàn thì bà chủ quản bước tới, người ta cũng tính là nhiệt tình, mỉm cười nói: "Xinh lỗi đại ca, quán chúng tôi không cho phép uống rượu tự mang."

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy thật sự là vừa tức giận lại vừa buồn cười, cái nơi rách nát này mà con mẹ nó cũng không cho uống rượu tự mang ư? Có điều gặp phải tình huống ngày hôm nay, người ta bắt chẹt một chút cũng đúng, mắt Trương Dương quét lên tủ rượu, bên trong căn bản không có rượu nào uống được, hiện tại sản phẩm rượu trắng giả khá nhiều, Trương đại quan nhân tuy lợi hại, nhưng cũng không dám lấy thân thử độc, hắn nói khẽ: "Vậy cho hai chai bia, như vậy được chứ?"

Bà chủ tươi cười rạng rỡ nói: "Được, một chai mười đồng!"

Trương đại quan nhân thầm nói, lừa bố à, Tần Thanh cũng thấy tiểu điếm này thực sự là quá bắt chẹt người ta, rượu chỗ họ bán, giá bình thường không quá một đồng, bởi vì hôm nay tắc đường, mọi người đều vào ăn cơm, không ngờ lại tăng giá lên gấp mười.

Tần Thanh nói: "Đại tỷ, chị có phải là bán đắt quá không?"

Nụ cười của bà chủ quán vẫn không đổi, nhưng lời nói ra lại rất quá đáng: "Chê đắt thì hai người tới nhà khác mà ăn, tôi đâu có mời hai người vào, vị tiểu thư này, nhìn trông cũng xinh xắn mà sao ki bo thế?"

Tần Thanh lười chẳng buồn lí luận với bà ta, nói với Trương Dương: "Đi thôi, không ăn nữa, chúng ta vào trong xe ăn bánh mì."

Trương Dương cũng không muốn tức giận vì kẻ tiểu nhân, đứng dậy định đi.

Bà chủ quán nghe nói bọn họ muốn đi thì lập tức không vui: "Ê, muốn đi à? Gà đã giết cho hai người rồi, thức ăn cũng thái rồi, các người muốn đi thì tổn thất của tôi tính sao đây?"

Đọc truyện chữ Full