TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 659-3: Luyện ngón tay (3)

Trương Dương giải á huyệt cho cô ta, nói khẽ: "Chuyện kỳ thật là như thế này..."

Thường Hải Tâm nói: "em không nghe!" Cô ta phát giác ánh mắt của Trương Dương đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, mặt không khỏi lại đỏ lên, vươn tay ra ôm cổ Trương Dương, môi thơm chủ động dâng hiến, tìm môi của Trương Dương, đầu lưỡi mềm mại ướt át đưa vào, trong đầu Trương Dương là một mảng trống rỗng, nhiệt liệt quấn lấy đầu lưỡi của cô ta, lướt quanh khoang miệng của cô ta. Máu nóng sôi trào đã đốt cháy thân thể họ. Bọn họ vong tình chìm đăm trong thời khắc mê người này. Thường Hải Tâm thở dốc kịch liệt bên tai Trương Dương. Khí thức thơm ngát của cô ta khiến Trương Dương như chìm vào một giấc mộng đẹp vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Khi Lý Hồng Dương tỉnh lại phát hiện Trương Dương đã quay về phòng từ lúc nào, y day day gáy, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Trương Dương ngáp một cái cũng từ trên giường ngồi dậy: "Lão Lý, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!"

Lý Hồng Dương mơ mơ màng màng nhìn hắn, vẫn không nhớ nổi hắn tối hôm qua trở về vào lúc nào.

Trương Dương nói: "Tối hôm qua anh ngủ ngáy to quá."

Lý Hồng Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng bật cười: "Bình thường ở nhà, lão bà của tôi cũng ngủ riêng, vì không chịu nổi tiếng ngáy của tôi."

Trương Dương mình trần đứng lên, Lý Hồng Dương có chút hâm mộ nhìn cơ thể săn chắc của hắn, nhớ ngày trước khi mình trẻ tuổi như vậy, hiện tại già rồi, Trương Dương kéo rèm, trong phòng đột nhiên sáng rực lên, Lý Hồng Dương lúc này mới lưu ý đến, trên cổ chủ nhiệm Trương có một một vết bầm màu đỏ, Lý Hồng Dương đi tới, vừa nhìn đã biết là chuyện gì đã xảy ra, vốn muốn nhắc Trương Dương một tiếng, nhưng lời nói đến môi lại tụt vào, có một số việc tốt nhất đừng nói thì tốt hơn, nói ra ngược lại thành xấu hổ.

Cho dù Lý Hồng Dương không nói, Trương Dương khi rửa mặt cũng nhìn thấy, trên cổ có một dấu môi son rất rõ ràng, khẳng định là khi tối hôm qua triền miên điên cuồng với Thường Hải Tâm lưu lại, trong túi du lịch của hắn có salonpas, nhân lúc Lý Hồng Dương không chú ý, dán salonpas lên, che đi vết bầm này, cán bộ quốc gia chúng ta phải chú ý tới hình tượng cá nhân mà.

Sau khi ra ngoài nhìn thấy Lý Hồng Dương cũng không có dị trạng gì, Trương Dương cũng yên lòng, hắn đặc biệt chọn một cái áo sơ mi cao cổ để mặc.

Lý Hồng Dương nhìn thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi của Trương Dương, thiếu chút nữa cười ra tiếng, có điều y lăn lộn trong quan trường cũng không phải là hai ngày, vào thời khắc mấu chốt vẫn biết che giấu suy nghĩ, y nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, khách sạn đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta rồi."

Trương Dương nói: "Được, tôi đi gọi tiểu Thường một tiếng."

Trương Dương đi tới phòng Thường Hải Tâm, trước khi gõ cửa trong lòng cũng thấp thỏm, quan hệ giữa hai người đã phát triển có tính thực chất, hoàn toàn khác với trước đây, tuy rằng đêm qua hai người thành khẩn với nhau, nhưng hôm nay trời sáng rồi, không biết sau khi gặp mặt liệu có xấu hổ hay không. Trương Dương chuẩn bị tâm lý một lúc, khi chuẩn bị gõ cửa thì Thường Hải Tâm từ bên trong mở cửa phòng ra.

Nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, Thường Hải Tâm giật nảy mình, sau khi thấy rõ là Trương Dương cô ta không khỏi oán trách: "Anh đứng ngoài cửa làm gì? Không biết gõ cửa à?"

Trương Dương nhìn thấy thần thái của Thường Hải Tâm vãn như bình thường, hắn cười nói: "Tôi đang định gõ cửa đây."

Thường Hải Tâm nhìn thấy salonpas trên cổ Trương Dương, nói khẽ: "cổ anh sao vậy?"

Trương Dương làm mặt xấu nhìn cô ta: "Cái đó... cô hiểu mà!"

Thường Hải Tâm lập tức hai má đỏ bừng, gắt khẽ: "Không thèm để ý tới anh nữa!" Kỳ thật trên người cô ta cũng có không ít vết bầm, có điều Trương Dương dẫu sao cũng là kinh nghiệm phong phú, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên những chỗ lộ ra ngoài.

Trương Dương nói: "Chuyện tối hôm qua…!"

Thường Hải Tâm lắc đầu ngăn hắn nói tiếp: "Đừng nói nữa có được không?"

Trương Dương ừ một tiếng, đề nghị: "Đi ăn đi!"

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Không đi đâu, đúng rồi, lễ khai mạc sáng nay tôi cũng không đi."

Trương Dương cho rằng chuyện tối hôm qua đã tạo thành ảnh hưởng gì đó cho cô ta, quan tâm nói: "Cô làm sao vậy?"

Thường Hải Tâm thẹn thùng lắc đầu, nói khẽ: "Có chút... tôi muốn nghỉ ngơi..."

Trương đại quan nhân lúc này mới hiểu được là vì duyên cớ gì, nếu nói lần đầu tiên là bởi vì giải trừ tác dụng của mê dược cho Thường Hải Tâm thì mấy lần sau không thể dùng trị bệnh để giải thích nữa rồi.

Thường Hải Tâm ôn nhu nói: "Anh đi đi, tôi nghỉ ngơi một lát là sẽ không sao thôi, dù sao tôi cũng không thích tham gia lễ khai mạc."

Trương Dương nói: "Vậy tôi lát nữa mang chút đồ ăn về cho cô nhé."

Thường Hải Tâm gật đầu.

Lễ khai mạc diễn ra vào mười giờ sáng, Trương Dương sau khi ăn xong bữa sáng phát hiện tiệc đứng ở đây không cho mang đồ ăn ra ngoài, hắn đành đi ra cửa hàng ở ngoài khách sạn mua một ít đồ ăn sáng mang về cho Thường Hải Tâm, khiến hắn hoang mang là, Thường Hải Tâm không hề nhắc lại chuyện xảy ra tối hôm qua, Trương đại quan nhân cũng là một người rất có trách nhiệm, nếu hắn và Thường Hải Tâm đã có quan hệ này, về sau nói sao cũng phải chịu trách nhiệm với cô ta.

Vừa đưa đồ ăn sáng cho Thường Hải Tâm, Lâm Thanh Hồng gọi điện thoại tới, Lâm Thanh Hồng cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, đầu đau như búa bổ: "Trương Dương, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Có gì đâu, chị uống nhiều rượu, Hải Tâm cũng uống nhiều, tôi đưa chị về nhà chị xong thì gọi điện thoại của nữ trợ lý Tào Tĩnh của chị, bảo cô ta tới chiếu cố chị, giờ sao rồi? Đã tỉnh rượu chưa?"

Lâm Thanh Hồng thở dài nói: "Đau đầu lắm, miệng lưỡi thì khô khốc, hai mắt hoa lên, cảm giác như vừa bị bệnh nặng một trận vậy."

Trương Dương nghe cô ta nói như vậy, không khỏi có chút buồn cười, Lâm Thanh Hồng không tốt số như vậy, không có ai giải trừ dược lực cho cô ta, chịu khổ một đêm, đương nhiên thân thể sẽ không thoải mái, hắn quan tâm nói: "Uống nước nhiều nước vào, về sau tâm tình không tốt cũng đừng đi uống rượu, tối hôm qua may mà gặp tôi và Hải Tâm, nếu không chị uống rượu một mình chẳng phải là rất phiền phức ư?" Trương Dương không hề nhắc tới trong rượu có huyền cơ khác, chuyện này sau lưng khẳng định có chút mờ ám, nhưng Trương Dương không muốn chuyện giữa hắn và Thường Hải Tâm bị người ngoài biết.

Lâm Thanh Hồng nói: "Hải Tâm thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Vẫn ổn, so với chị thì đỡ hơn."

Lâm Thanh Hồng lại thở dài nói: "Thật sự là ngại quá, chờ tôi khỏe lại nhất định sẽ đăng môn xin lỗi hai người."

Trương Dương gác máy rồi nói với Thường Hải Tâm: "Cô nghỉ ngơi đi, tôi tới sân thể dục tham gia lễ khai mạc."

Thường Hải Tâm gật đầu, bỗng nhiên nói: "Tối hôm qua rượu có phải có vấn đề hay không?"

Trương Dương nói: "Chuyện này á, nói ra thì dài lắm, đợi tôi về rồi sẽ từ từ giải thích cho cô."

Thường Hải Tâm gật đầu, chạm phải ánh mắt của Trương Dương, nhớ tới sự điên cuồng và mê loạn của mình tối hôm qua, mặt nhất thời lại đỏ lên. Cô ta không hề bởi vì chuyện tối hôm qua mà hối hận, ở sâu trong nội tâm ngược lại thấy hạnh phúc và ấm áp, từ cái đêm Trương Dương lẻn vào khuê phòng của cô ta, chui vào chăn của cô ta, tim cô ta đã hoàn toàn thuộc về Trương Dương, chuyện tối hôm qua tuy rằng tới rất đột nhiên, nhưng cô ta không hề bởi vậy mà sinh ra hối hận.

Lâm Thanh Hồng cố gắng nhớ lại tất cả chuyện tối hôm qua, tuy rằng trong đầu ngẫu nhiên hiện lên một số hình ảnh rời rạc, nhưng một chút hình ảnh này không đủ để hình thành một trí nhớ đầy đủ. Tào Tĩnh cả đêm đều ở cùng cô ta, cầm một cốc nước tới cho cô ta, Lâm Thanh Hồng uống nước xong rồi nói: "Tào Tĩnh, cô về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, gọi điện thoại tới công ty, sáng nay tôi không tới được."

Tào Tĩnh gật đầu.

Lúc này chuông cửa vang lên, Tào Tĩnh đứng dậy đi mở cửa, phát hiện ngoài cửa có một nam tử một nam tử mặc quân trang đang đứng, chính là chồng cũ Trình Quốc Bân của Lâm Thanh Hồng, Trình Quốc Bân là đại đội trưởng trung đoàn phòng cháy võ cảnh thành phố Nam Võ, trông cũng đường đường.

Tào Tĩnh nhìn thấy Trình Quốc Bân thi ngây ra một thoáng, vẫn cười nói: "Đội trưởng Trình, là ngài à!"

Trình Quốc Bân vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tào Tĩnh, Thanh Hồng có nhà không?"

Tào Tĩnh gật đầu.

Trình Quốc Bân bước vào bên trong, Tào Tĩnh vội vàng ngăn lại: "Lâm tổng của chúng tôi vẫn chưa rời giường?" Tuy rằng bọn họ trước đây là vợ chồng, nhưng hiện tại dù sao cũng đã ly hôn rồi.

Trình Quốc Bân nói: "Được, tôi ở phòng khách chờ cô ta, cô mời cô ta xuống đi."

Tào Tĩnh vội vàng đi tìm Lâm Thanh Hồng.

Trình Quốc Bân ngồi xuống sa lông, lấy thuốc lá ra châm một điếu, ngẩng đầu lên nhìn ảnh cưới trên tường, tân nương là Lâm Thanh Hồng, nhưng tân lang không phải là hắn, mà là trượng phu hiện tại của Lâm Thanh Hồng, Lương Thành Long, trong mắt Trình Quốc Bân hiện lên một tia ghen ghét. Tuy rằng hắn và Lâm Thanh Hồng đã ly hôn, nhưng ở sâu trong lòng hắn vẫn yêu nữ nhân này.

Hút xong hai điếu thuốc Lâm Thanh Hồng mới từ trên lầu đi xuống, cô ta đã rửa mặt thay quần áo, đầu óc của Lâm Thanh Hồng lúc này đã tỉnh táo lại, cô ta phát hiện mình cơ hồ là trần truồng đi ngủ, quần áo của mình rốt cuộc là ai đã cởi, cô ta không tiện hỏi Tào Tĩnh, có lẽ trước tiên nên nghỉ ngơi đã, sau đó từ từ nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.]

Đọc truyện chữ Full