Lúc này Thường Hải Tâm gõ cửa bước vào, cô ta vừa mới nhận được tin tức, Tạ Vân Phi bởi vì gãy xương mũi cho nên phải về trước, hội nghị vào hai ngày sau cũng không tham gia.
Lý Hồng Dương nói: "Xem ra bị thương không nhẹ."
Thường Hải Tâm nói: "Hắn xứng đáng bị đánh mà, hôm nay khi phát sinh hoả hoạn, tôi nghe thấy rõ, chính là hắn hét bảo lãnh đạo đi trước."
Lý Hồng Dương ngây ra đó, y hiện tại cuối cùng cũng hiểu Trương Dương vì sao lại đấm Tạ Vân Phi, nếu Tạ Vân Phi thật sự hét ra câu đó, một phát đấm này cũng không phải là ăn oan ức.
Thường Hải Tâm nói: "Loại cán bộ này thật sự là nỗi sỉ nhục của Bình Hải chúng ta, lát nữa tôi sẽ đi vạch trần hắn với giới truyền thông!"
Trương Dương nói: "Đừng, chuyện này không thể nói ra được!"
Thường Hải Tâm khó hiểu nói: "Vì sao là không thể nói ra?"
Trương Dương nói: "Cô ngẫm lại đi, Tạ Vân Phi là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải chúng ta, bản thân hắn mất mặt thì không sao, nhưng hắn hiện tại đại biểu cán bộ Bình Hải chúng ta, bởi vì một mình hắn mà thể diện của chúng ta cũng mất hết theo, cô nói xem có đáng không?"
Lý Hồng Dương cũng gật đầu nói gật đầu nói: "Đúng, chuyện này quyết không thể nói rồi adc!" Có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện này bị công bố, phía tỉnh Vân An khẳng định sẽ đổ tất cả trách nhiệm lên người Tạ Vân Phi, như vậy tỉnh Vân An sẽ vứt bỏ được hết liên quan, nhưng hình tượng của cán bộ Bình Hải sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Trương Dương nói: "Nói tóm lại hôm nay không có thương vong, thế là vạn hạnh trong bất hạnh rồi."
Lý Hồng Dương nói: "Chỉ sợ phóng viên vẫn cứ tóm lấy chuyện này không buông."
Nắm ngoài dự kiến của mọi người, Tạ Vân Phi đi rồi, chuyện này không được phóng viên nhắc tới nữa, rất nhanh liền có người phóng ra tin đồn, lúc sáng sớm khi hỏa hoạn xảy ra, không có bất kỳ ai hét to bảo lãnh đạo đi trước, hai vị lãnh đạo cao nhất cũng không gấp thoát khỏi hiện trường đám cháy, mà là vẫn ở lại hiện trường, cho tới sau khi tất cả mọi người đều được cứu mới đi.
Trương Dương biết được chuyện này cũng không cảm thấy bất ngờ, tuy rằng rõ ràng là nói dối, nhưng đây là lời nói dối đầy thiện ý, nếu thật sự muốn tra ra manh mối, chuyện này thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt trên xã hội, chẳng những ảnh hưởng đến hình tượng của cán bộ tỉnh Bình Hải, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến hình tượng quang huy của tất cả cán bộ đảng viên, cân nhắc từ đại cục, chuyện này phải che giấu, không thể để người dân phải lạnh lòng. Lịch lãm lâu ngày trên quan trường, Trương Dương đã khá quen thuộc với phương pháp xử lý loại chuyện này.
Thường Hải Tâm rất không hài lòng đối với cách xử lý chuyện này, căm giận bảo: "Như vậy là xong à? Lúc xảy ra hỏa hoạn, những đứa bé đó đang ở trên sân khấu, rất nhiều cán bộ lãnh đạo chỉ lo cho tính mạng của mình, tranh nhau chạy ra khỏi cửa an toàn, căn bản không thèm quan tâm tới những đứa bé đó, những người đó đều là hạng bại hoại, nên bắt toàn bộ bọn họ rồi xử lý nghiêm khắc."
Trương Dương nói: "Nếu thật sự nói ra chuyện này, trong lòng người dân sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ nhìn đám cán bộ chúng ta với ánh mắt như thế nào?"
Thường Hải Tâm nói: "Có người tốt thì cũng có người xấu, luôn luôn có cán bộ tốt như anh mà."
Trương Dương nói: "Chuyện này chỉ có thể xử lý như vậy, còn loại người như Tạ Vân Phi, rồi cũng không có kết cục tốt đâu."
Lương Thành Long lúc này lại gọi điện thoại tới, sau khi gã tới Nam Võ chỉ chú ý tới Lâm Thanh Hồng, ở Nam Võ điều tra một lượt cũng không tìm được kết quả gì, gã cũng không thể thủy chung ở đây mãi được, định sáng mai trở về, nhớ tới mình đổ oan cho Trương Dương, cũng có chút áy náy, cho nên trước khi đi hẹn Trương Dương đi ăn một bữa. Lương Thành Long còn có một mục đích, muốn mời cả Lâm Thanh Hồng theo, gã hiện tại một lòng muốn vãn hồi cuộc hôn nhân này.
Tối hôm đó Lương Thành Long ở Vương Phủ Vạn Trang nổi danh nhất Nam Võ mời khách, khi Trương Dương và Thường Hải Tâm cùng nhau đến, chỉ có một mình Lương Thành Long ngồi ở trong phòng, Trương Dương nói: "Lâm Thanh Hồng đâu?"
Lương Thành Long nói: "Tôi sợ cô ta không đến, bảo Đinh Triệu Dũng đi đón cô ta rồi."
Trương Dương cười nói: "Thật sự là tốn công quá nhỉ, tôi nếu là Lâm Thanh Hồng, tôi sẽ bị anh làm cảm động đó."
Lương Thành Long trừng mắt lườm hắn một cái: "Cút sang một bên đi, cho rằng tôi không nghe ra là cậu đang nói mát tôi à?"
Trương Dương cười cười ngồi xuống, nói với Thường Hải Tâm: "tiểu Thường, cô xem có món gì ngon thì cứ việc gọi, tôi nay là ông chủ Lương mời khách mà."
]Thường Hải Tâm cười nói: "Biết rồi!" Cô ta cầm thực đơn lên xem.
Trương Dương lại nhắc: "Đừng làm khó người ta, gọi món đắt nhất ấy!"
Lương Thành Long nói: "Nói thật, tối nay mọi người đều là tới giúp đỡ tôi, cố gắng nói đỡ cho tôi vài câu nhé, Thanh Hồng kỳ thực là người ngoài lạnh trong nóng."
Trương Dương nói: "Tôi thấy chưa chắc đã vậy đâu, Lâm Thanh Hồng lần này hình như là quyết tâm ly hôn với anh, chuyện của hai vợ chồng anh, chúng tôi nhúng tay vào cũng không tiện."
Lương Thành Long nói: "Tôi luôn cảm thấy là cái tên Trình Quốc Bân đó ở sau lưng phá rối, tôi hôm nay đặc biệt tìm một thám tử tư. Bảo hắn đi theo dõi tên rùa đen đó, nhất định phải điều tra rõ Trình Quốc Bân cho tôi." Lương Thành Long cực kỳ phản cảm đối với Trình Quốc Bân, khi nói những lời này cũng nghiến răng nghiến lợi.
Trương Dương nói: "Tình địch tôi thấy nhiều rồi, nhưng loại tình địch như hai anh thì không thường thấy lắm, đều khẩn trương vì một nữ nhân, nhưng nữ nhân này thì lại một lòng muốn ly hôn với các anh."
Lương Thành Long nói: "Nói gì thế hả? Cái gì gọi là một lòng muốn..."
Lúc này Lâm Thanh Hồng và Đinh Triệu Dũng cùng nhau bước vào, khiến tất cả mọi người không ngờ là Trần Thiệu Bân cũng tới, thằng ôn này là từ Thượng Hải đến Nam Võ, trên người toàn bộ tất cả đều hàng hiệu, trên tay còn đeo một cái nhẫn kim cương khá là tục khí, khí chất trên người rõ ràng là khác hẳn trước kia.
Trương Dương kinh hỉ nói: "Trần Thiệu Bân, cậu tới lúc nào vậy?"
Trần Thiệu Bân cười ha ha bước tới, ôm Trương Dương một cái thật chặt sau đó làm bộ muốn lao về phía Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm á một tiếng, vội vàng né ra sau Trương Dương, từ lúc tới trường đảng Đông Giang học, Trần Thiệu Bân liền cực khổ theo đuổi cô ta, Thường Hải Tâm đối với Trần Thiệu Bân có thể nói là tránh còn không kịp.
Trần Thiệu Bân cũng chỉ là dọa Thường Hải Tâm thôi, hắn cười nói: "Tôi biết Hải Tâm đến Nam Võ họp, cho nên đặc biệt từ Thượng Hải lái xe tới thăm cô ấy, Hải Tâm chính là tình nhân trong mộng là của tôi mà!"
Thường Hải Tâm từ phía sau Trương Dương thò đầu ra: "Trần Thiệu Bân, anh đừng nói năng vớ vẩn, hôm nay lãnh đạo của chúng tôi ở đây đấy, chủ nhiệm Trương, anh ta nếu dám khi dễ tôi, anh phải giúp tôi trút giận đó!"
Trương Dương trợn tròn hai mắt giống như hung thần ác sát: "Tôi cho anh ta mượn thêm một lá gan luôn, anh ta nếu dám bắt nạt cô, tôi sẽ ném anh ta từ trên tầng ba xuống."
Trần Thiệu Bân nói: "Lãnh đạo gì cơ? Lãnh đạo của các cô trong mắt tôi chẳng bằng cái rắm, Trương Dương, cậu đừng có nói giọng nhà quan với tôi, cậu nếu dám trọng sắc khinh hữu, ba chúng tôi cùng nhau thiến cậu!" Hắn cũng rất biết kéo đồng minh ra chiến tuyến.
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Đừng lôi cả tôi vào, tôi không liên quan gì tới chuyện này cả, tôi lựa chọn trung lập!"
Lương Thành Long nói: "Cái này cũng không liên quan gì tới tôi và Thanh Hồng, hai chúng tôi cũng trung lập."
Lâm Thanh Hồng vừa nghe thấy lời này liền tức giận nói: "Ai là hai chúng tôi với anh? Anh có bệnh à? Hôm nay tôi mang cả giấy ly hôn tới đây, anh giờ ký luôn cho tôi!"
Trần Thiệu Bân mỉm cười nói: "Có cần phải vậy không? Tôi nói này? Mấy người chúng tôi từ các nơi xa xôi trên tổ quốc chạy tới Nam Võ, Thanh Hồng, chị cho dù không niệm tình cảm vợ chồng thì cũng phải nghĩ tới tình bạn của chúng ta chứ? Ở Nam Võ chị là địa chủ, chuyện ly hôn tối nay miễn bàn đi, qua tối nay rồi chị muốn nhắc tới lúc nào cũng được!"
Lâm Thanh Hồng nói: "Được! Tối nay tôi không nhắc tới nữa, nhưng cũng phải nói rõ, bữa cơm tối nay tôi mời. Lương Thành Long, tôi không mời anh, anh nếu có chút cốt khí, thì đừng có ở đây ăn xin."
Lương Thành Long không hề tức giận: "Tối nay những người tới đây đều là huynh đệ tỷ muội của anh, anh cứ trơ mặt không biết xấu hổ thì sao?"
Trương Dương nói: "Còn nói nữa à, trong ấn tượng của tôi, khi anh không cần mặt mũi có nhiều lắm!"
Mọi người ở đây đều bật cười, có điều Lâm Thanh Hồng cười, cô ta đương nhiên có thể nhìn ra đám bạn bè này tối nay tụ tập lại một chỗ, mục đích chính là muốn giúp cô ta và Lương Thành Long hoà giải, Trần Thiệu Bân từ Thượng Hải xa xôi như vậy tới, cũng chính là vì mục đích này, Lâm Thanh Hồng rất cảm kích hảo ý của bọn họ, nhưng cô ta thật sự không thể chấp nhận được Lương Thành Long nữa. Trên tình cảm cô ta đã gặp quá nhiều bi thương, hơn nữa hai lần cùng là té ngã trên một chuyện, Lâm Thanh Hồng trong thương nghiệp rất khôn khéo, đánh đâu thắng đó, nhưng trên tình cảm thì lại là một kẻ thất bại.
Thường Hải Tâm ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Trần Thiệu Bân thì ngồi xuống bên cạnh Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm kháng nghị: "Anh qua bên kia ngồi đi!"
Trần Thiệu Bân mặt dày nói: "Ngồi ở bên cạnh cô vẫn thích hơn, tôi cảm thấy cô là thân thiết nhất."]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 666-1: Xin em cho anh một cơ hội (1)
Chương 666-1: Xin em cho anh một cơ hội (1)