TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 667-2: Cứu tôi với (2)

Trương Dương nói: "Không có gì cả!"

Lý lão đại bước lên tóm lấy cánh tay cô gái đó, lôi cô ta ra ngoài, cô gái đó hét toáng lên rồi lại ôm chặt lấy cánh tay Trương Dương, Trương Dương thực sự có chút bất đắc dĩ, hắn nói với Lý lão đại: "Anh có chuyện gì thì từ từ nói, làm như vậy nữa là tôi báo cảnh sát đây!"

Lý lão đại nói: "Báo cảnh sát à? Tôi sợ anh chắc? Thiếu nợ thì phải trả tiền, nếu còn không trả thì tôi mang cô ta đi bán!"

Cô gái đó khóc thút thít, hai tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay Trương Dương không buông, hôm nay cô ta xem như đã bám chặt lấy Trương Dương rồi.

Trần Thiệu Bân thấy Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, cũng tìm tới toilet, nhìn thấy xảy ra chuyện vội vàng chen vào, cái đám lưu manh xã hội này căn bản là không đáng lọt vào mắt họ, Trần Thiệu Bân nói: "Làm gì vậy? Mấy thằng đàn ông đi khi dễ một cô gái, mặt dầy thế!"

Lý lão đại nói: "Các anh đừng có xen vào việc của người khác, cô ta nợ tôi tiền! Anh giúp cô ta trả à?"

Trần Thiệu Bân đại khái là vì chút rượu, nghe thấy chữ tiền rất khinh thường cười nói: "Bao nhiêu!"

Lý lão đại giơ hai ngón tay ra: "Hai ngàn!"

Cô gái đó nói: "Một ngàn thôi, tôi chỉ mượn có một ngàn đồng!"

Tức giận nói tức giận nói: "Tao con mẹ nó cho vay không lấy lãi à? Mày con mẹ nó coi chỗ tao là viện chữ thập đỏ ư?"

Trần Thiệu Bân từ trong túi ngực lấy ra một xấp tiền mặt, rút ra hai mươi tờ ném cho Lý lão đại: "Cút đi được bao xa thì cút bấy nhiêu xa đi, đừng con mẹ nó ở đây làm ồn."

Mấy tên lưu manh có tiền rồi quả nhiên không gây chuyện nữa, quay người bỏ đi.

Cô gái đó cuối cùng cũng buông cánh tay Trương Dương ra, có điều lại tóm dính lấy Trần Thiệu Bân: "Vị đại ca này, anh thực khẳng khái, cám ơn anh!"

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đối với loại gái làng chơi này cũng không có hảo cảm lắm, bởi vì cô ta mà vừa rồi Trương Dương thiếu chút nữa ra tay đánh người.

Trần Thiệu Bân ngửi thấy mùi rượu trên người cô ta thì không khỏi nhíu mày: "Tôi nói này, một cô bé như cô không ở nhà, ra ngoài lăn lộn làm cái gì? Xã hội hiểm ác, không cẩn thận một chút là chịu thiệt ngay, may mà gặp được chúng tôi đó."

Cô gái đó ợ một cái rồi nói: "Đại ca, tôi mời các anh uống rượu được không?" Trương Dương lạnh lùng nói: "Mời chúng tôi uống rượu ư? Cô có tiền à?" câu này khiến cho cô gái đó tắc tị. Cô ta nếu có tiền, vừa rồi cũng sẽ không bị người đuổi theo đòi nợ thành như vậy.

Trần Thiệu Bân giãy khỏi cô gái đó, cùng Trương Dương quay về bao sương, trải qua khúc xen giữa này, ba người cũng không còn tâm tình uống rượu, Đinh Triệu Dũng nói: "Loại chuyện này ở hộp đêm là có thể gặp thường xuyên, thôi, đi đi!"

Trương Dương cầm lấy cốc bia uống nốt rồi thở dài, nói: "Đi thôi, ở đây chơi cũng không vui!"

Trần Thiệu Bân căm giận nói: "Tâm tình đang tốt lại bị bọn vô lại quấy rối!" Ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng hình ở phía trước, vẻ mặt trong nháy mắt từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ.

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cũng thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, liền thấy cô gái bị đuổi theo đòi nợ vừa rồi đang khoác tay Lý lão đại, dưới sự vây quanh của một đám lưu manh đi qua bao sương của bọn họ.

Ba người bọn họ mắt đều trợn tròn lên, thì ra cô gái đó là thông đồng với bọn lưu manh lừa tiền họ. Trần Thiệu Bân trong lòng bốc lửa, hắn luôn cho rằng mình rất tinh minh, tối nay không ngờ lại bị một cô gái lừa, có thể không tức được ư? Trần Thiệu Bân bỗng nhiên đứng dậy, lại bị Trương Dương kéo xuống. Trương Dương nói: "Thôi bỏ đi!"

"Bỏ đi ư!" Trần Thiệu Bân hỏi ngược lại, gã vốn cho rằng vốn cho rằng sức nhẫn nại của Trương Dương so với gã còn thấp hơn, nhưng không ngờ Trương Dương lại có thể nuốt trôi cục tức này.

Trương Dương nói: "Loại trường hợp này, không thích hợp gây chuyện!" Trương Dương vẫn là có chút cố kỵ, hắn là một cán bộ quốc gia, nếu thật sự gây chuyện, để người ta biết hắn ra vào hộp đêm, ảnh hưởng khẳng định không tốt, theo sự đề thăng của quan vị, Trương đại quan nhân cũng bắt đầu hiểu được phải chú ý ảnh hưởng quần chúng.

Trần Thiệu Bân cuối cùng vẫn khống chế được cơn tức, cùng Trương Dương và Đinh Triệu Dũng rời khỏi hộp đêm Lệ Đô, mấy người khi ra tới cửa vừa hay gặp một đám người từ bên ngoài đi vào, một người trong đó kinh hỉ nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu sao lại ở đây?"

Trương Dương ngẩn ra, càng là không muốn gặp người quen thì càng gặp phải người quen, ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức yên tâm, người chào hỏi chính là ông chủ tập đoàn Tinh Toản Tra Tấn Bắc, bên cạnh Tra Tấn Bắc còn có hai người bạn hợp tác làm ăn, y cười cười đi tới trước mặt Trương Dương.

Trương Dương bắt tay y: "Tra tổng, không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Cười nói: "Nơi này là nơi mà nam nhân thích đến nhất, chứng tỏ chúng ta trên phương diện sở thích là giống nhau."

Cả đám người đều bật cười, Trương Dương giới thiệu Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân với Tra Tấn Bắc, thanh danh của Tra Tấn Bắc ở thương giới rất lớn, Trần Thiệu Bân và Đinh Triệu Dũng đều là người làm ăn, bọn họ đối với tiếng tăm của Tra Tấn Bắc có thể nói là nghe danh đã lâu, nghe nói người ở trước mặt chính là long đầu lão đại của ngành đá quý trong nước, cả hai đều có lòng muốn níu kéo quen hệ.

Tra Tấn Bắc nói: "Đừng đi vội, cùng nhau uống thêm vài chén đã, tôi mời!"

Trần Thiệu Bân nói: "Nơi này là hắc điểm, chúng ta đổi chỗ khác đi." Hắn vẫn còn chưa quên được chuyện vừa rồi.

Câu này vừa được nói ra, người đàn ông ở bên trái Tra Tấn Bắc không khỏi nhíu mày.

Tra Tấn Bắc lại mỉm cười, y nói với người đàn ông đó: "Lão Tào, tôi sớm đã nói với anh rồi, Lệ Đô này là một hắc điếm, nhìn xem, không phải một mình tôi nói như thế đâu nhé?" Thì ra người đàn ông đó là ông chủ Tào Hiến Pháp của Lệ Đô.

Tào Hiến Pháp nói: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Thiệu Bân nghe nói y chính là ông chủ của Lệ Đô, liền kể lại từ đầu chí cuối chuyện vừa rồi.

Tào Hiến Pháp gật đầu nói: "Đi thôi, quay lại uống rượu, chuyện hôm nay, tôi lập tức sẽ có câu trả lời cho các cậu."

Bọn họ vào bao gian của Lệ Đô rồi ngồi xuống, rất nhanh quản lí Tiền Hữu Minh của Lệ Đô liền chạy tới, Tào Hiến Pháp gọi hắn tới bên cạnh rồi thấp giọng thì thầm vài câu.

Trương Dương đã đoán được tối nay có kịch hay để xem rồi, Tra Tấn Bắc nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói khu đất sân thể dục Nam Tích tạm gác lại đó hả."

Trương Dương gật đầu, hắn nhớ tới lúc trước Khưu Phượng Tiên từng đại biểu Tra Tấn Bắc tới Nam Tích tranh thầu khu đất sân thể dục, có lẽ Tra Tấn Bắc đối với khu đất đó vẫn còn có hứng thú, Trương Dương nói: "Vương Quân Dao đã chết, tập đoàn tập đoàn của cô ta đã từ bỏ quyền khai thác khu đất đó, chắc là phải tiến hành đấu thầu lại rồi."

Tra Tấn Bắc nói: "Động tĩnh lần này của Nam Tích rất lớn, một lần có nhiều quan viên xuống ngựa như vậy, trong chính đàn quốc nội cũng không gặp nhiều đâu."

Trương Dương mỉm cười nói mỉm cười nói: "Quyết tâm phản hủ xướng liêm của Bí thư Kiều là rất lớn, phong ba lần này đối với sự phát triển lâu dài của Nam Tích mà nói là rất có lợi, không thanh trừ được đám quan viên này ra khỏi đảng của chúng tôi, chúng tôi sao có thể giành được sự tín nhiệm của người dân, đoàn đội lãnh đạo của chúng tôi làm sao có thể dám nói tới hiệu suất?"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Miệng lưỡi nhà quan, miệng lưỡi nhà quan của chủ nhiệm Trương càng lúc càng hay."

Trương Dương cũng xấu hổ cười cười.

Hai người đi cùng Tra Tấn Bắc một người là ông chủ Tào Hiến Pháp của Lệ Đô, một người là lão tổng Chu Tông Vạn của công ty thực phẩm Oa Oa hương của tỉnh Vân An Chu Tông Vạn, mấy người sau khi làm quen liền vừa uống vừa tán gẫu, ba người bên phía Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bọn họ không ai là không có bối cảnh thâm hậu, đám xí nghiệp gia dân doanh Chu Tông Vạn và Tào Hiến Pháp cũng không bởi vì bọn họ trẻ tuổi mà sinh ra khinh thị.

Cửa phòng mở ra, quản lí Lệ Đô Tiền Hữu Minh dẫn Lý lão đại và cô gái đó bước vào, vẻ mặt của hai người đều lộ ra vẻ sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn lên.

Tào Hiến Pháp nói với Trần Thiệu Bân: "Trần tiên sinh, vừa rồi là bọn họ ư?"

Trần Thiệu Bân gật đầu.

Tào Hiến Pháp nói: "Quỳ xuống!"

Lý lão đại và cô gái đó không dám nói tiếng nào, bịch một tiếng quỳ hai chân xuống đất, từ đó có thể thấy Tào Hiến Pháp ở Lệ Đô có quyền uy tuyệt đối.

Tào Hiến Pháp nói: "Ở Lệ Đô lăn lộn kiếm ăn thì được, nhưng bất kỳ ai muốn làm tổn hại tới danh dự của Lệ Đô, muốn lợi dụng Lệ Đô để làm tổn hại tới lợi ích của khách, tôi sẽ đập vỡ bát cơm của hắn."

Lý lão đại cúi đầu nói: "Tào tổng, xin lỗi, cho tôi một cơ hội đi."

Tào Hiến Pháp nói: "Tự vả vào miệng mình!"

Lý lão đại ngây ra một chút rồi giơ tay lên, bốp một tiếng tát vào mặt mình, Tào Hiến Pháp như không nhìn thấy gì, nói với Trần Thiệu Bân: "Trần tiên sinh, chuyện hôm nay thật sự là rất xin lỗi. Tôi gần bận mấy việc khác, lơ là quản lý Lệ Đô, cho nên mới xuất hiện loại chuyện này, về sau tuyệt sẽ không xảy chuyện tương tự nữa đâu." Y không nói dừng lại, Lý lão đại cũng không dám dừng, cứ vậy tát vào miệng mình từng cái một, xuống tay rất nặng, chỉ chốc lát sau, mặt đã sưng vù lên.

Tiền Hữu Minh đặt một tập tiền dày xuống trước mặt Trần Thiệu Bân: "Trần tiên sinh, ở đây là hai ngàn đồng của ngài và tất cả tiêu phí tối hôm nay, để bày tỏ sự áy náy đối với tao ngộ tối nay, tất cả tiêu phí tối nay do Lệ Đô chúng tôi phụ trách."]

Đọc truyện chữ Full