Liêu Bác Sinh mời Trương Dương nhưng lên ô tô của y, sau khi lên xe, Liêu Bác Sinh đặc biệt gọi điện thoại cho thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt, y là cố ý ở Trương Dương gọi cú điện thoại này, mục đích chính là nhắc nhở Trương Dương, người trẻ tuổi làm việc đừng quá kiêu ngạo, Liêu Bác Sinh y ở Đông Giang, ở Bình Hải cũng có rất nhiều quan hệ.
Thị trưởng Thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt tuy rằng rất chú ý tới sự kiện ô nhiễm nước, nhưng y không hề hỏi đến, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ đã giao chuyện này cho phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ, từ sau khi Lý Trường Vũ lên đài chủ chính, giữa y và Cung Kì Vĩ đi lại càng lúc càng nhiều, Hạ Bá Đạt có một có loại cảm giác bị cô lập, trên thực tế Hạ Bá Đạt lần này sau khi sĩ đồ gặp thất bại, ít nhiều cũng có chút nản lòng thoái chí, biểu hiện trên công tác cũng không được chủ động, từ sâu trong lòng sinh ra tư tưởng tiêu cực.
Trước đây khi Hạ Bá Đạt công tác ở tỉnh cũng rất quen thuộc với Liêu Bác Sinh, quan hệ của hai người đã tới mức xưng huynh gọi đệ, Liêu Bác Sinh nói: "Bá Đạt huynh, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói với anh rằng, ống nước thải đã được hàn xong rồi, tối đa là thêm nửa tiếng nữa, chúng tôi có thể vấn đề nước bẩn, Bá Đạt huynh, phiền anh chuyển cáo tin tức này cho các lãnh đạo thành phố Nam Tích, tôi xin được trịnh trọng xin lỗi vì những gì mà sự kiện nước bẩn lần này mang đến cho Nam Tích."
Nghe nói nghe nói ống nước thải đã được hàn, cũng vô cùng vui mừng, y thở phào nói: "Bác Sinh, lần này các anh thật sự là mang tới phiền phức không nhỏ cho chúng tôi."
Liêu Bác Sinh liên tục vâng dạ, y nhìn Trương Dương một cái: "Hiện tại chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích các anh đang ngồi ở bên cạnh tôi, cùng tôi tới hiện trường sửa chữa. Chủ nhiệm Trương thật sự là rất lợi hại, tận hết sức lực bảo vệ lợi ích của Nam Tích, tôi thật hâm mộ vì các anh có một đồng chí tốt như vậy."
Hạ Bá Đạt là một con cáo già, lập tức nghe ra ẩn y trong lời nói của Liêu Bác Sinh, thật ra lúc trước biết Lý Trường Vũ phái Trương Dương tới Đông Giang giải quyết vấn đề ô nhiễm nước, Hạ Bá Đạt biết Lý Trường Vũ ngại Đông Giang là tỉnh lị, quan hệ các mặt không dễ xử lý, cho nên mới phái tên tiên phong Trương Dương này đi, nếu thuận lợi giải quyết được thì tốt, nếu như gặp phải khó dễ, chuyện này nhất định phải làm lớn lên, không khéo đến cuối cùng phải kinh động cả lãnh đạo tỉnh. Hạ Bá Đạt cho rằng Lý Trường Vũ trong chuyện này xử lý rất cáo già, y trốn tránh trách nhiệm, cũng đang bảo hộ bản thân y, có điều Hạ Bá Đạt đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu mình ở trên vị trí của Lý Trường Vũ, cũng sẽ làm như vậy.
Đối với hạng mục vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, Hạ Bá Đạt cũng biết rất rõ, lúc trước vì xây dựng vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, Lương Thiên Chính không ít lần tới chỗ Cố Doãn Tri, vườn công nghiệp Đông Giang là một trang huy hoàng nhất trên lịch sử chấp chính của Lương Thiên Chính ở Đông Giang. Sự kiện ô nhiễm lần này ở ngoài mặt thì chỉ là vườn công nghiệp phát sinh một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng thông qua chuyện này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích chính trị của rất nhiều người, người đứng mũi chịu sào tất nhiên là bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính. Hạ Bá Đạt nhìn thấy rất rõ, Liêu Bác Sinh vào lúc này gọi điện thoại cho mình là có thâm ý, y không muốn làm lớn sự kiện ô nhiễm lần này.
Hạ Bá Đạt cười nói: "Tiểu Trương là một cán bộ trẻ tuổi rất có năng lực, chủ nhiệm Liêu, hy vọng hai người có thể hiệp đồng công tác, giải quyết sự kiện ô nhiễm lần này một cách viên mãn."
Liêu Bác Sinh nói: "Thị trưởng Hạ, hy vọng sự kiện ngẫu nhiên xảy ra lần này sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ giữa hai thành thị chúng ta!"
Hạ Bá Đạt nói: "Không đâu!"
Liêu Bác Sinh gác điện thoại, cười cười giải thích với Trương Dương: "Tôi và thị trưởng Hạ của các cậu là lão bằng hữu!"
Trương đại quan nhân da cười thịt không cười hắc hắc một tiếng, thằng ôn này đương nhiên có thể nhìn ra Liêu Bác Sinh muốn thông qua Hạ Bá Đạt để tạo áp lực cho mình, hắn không trả lời, ánh mắt hướng ra bên ngoài.
Ô tô rất nhanh liền hiện trường sửa chữa,vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng hoan hô của các công nhân, ống nước bẩn bị vỡ đã được hàn lại, Liêu Bác Sinh đi tới cạnh các công nhân, bắt tay chúc mừng người phụ trách của bọn họ.
Trương Dương lạnh lùng nhìn thằng cha này biểu diễn ở hiện trường, nghĩ thầm đám người này sao chẳng biết xấu hổ như vậy được nhỉ? Rõ ràng là phạm phải một sai lầm không thể nào bù đắp được, nhưng sao vẫn giống như là lập được một công lớn thế?
Liêu Bác Sinh lớn tiếng nói: "Cám ơn các vị công nhân đã vất vả công tác, chính là dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng ta, dưới sự hiệp đồng chiến đấu của mọi người, chúng ta mới trong thời gian ngắn tại như vậy hoàn thành công tác tu sửa ống nước, kịp thời cản nước bẩn chảy vào sông Thoan, tránh cho chất nước của sông Thoan tiến thêm một bước bị ô nhiễm, bảo hộ sinh thái sông Thoan, bảo hộ an toàn nước dùng của thành thị huynh đệ ở hạ du, các anh là anh hùng chân chính, các anh là dũng sĩ chân chính!"
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Trương đại quan nhân nghe thấy bài phát biểu của Liêu Bác Sinh ở hiện trường thiếu chút nữa thì nôn ra, con mẹ nó, đây con mẹ nó là người sao? Còn có sĩ diện không? Tránh nặng tìm nhẹ, không biết kiểm điểm sai lầm của mình, coi hành động bổ cứu thành hội biểu chương.
Liêu Bác Sinh còn muốn nói thêm gì nữa thì cục trưởng cục bảo vệ môi trường khu khai phá Lỗ Trung Trì vội vàng đi tới, ghé vào tai y nói khẽ: "Chủ nhiệm Liêu, tình huống hình như không đúng lắm, chỗ vỡ của ống thải chắc không chỉ có một."
Liêu Bác Sinh nghe thấy câu này, lập tức biến sắc, lúc này y không cười nổi nữa rồi, nhìn nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương cũng nghe thấy câu nói đó của Lỗ Trung Trì, nghĩ thầm, khen ngợi, khen ngợi cái con mẹ mày! Làm cả nửa ngày đều là không công, vấn đề rò rỉ nước bẩn vẫn chưa được giải quyết.
Lỗ Trung Trì đứng đó chờ ý kiến của Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh nói: "Loại chuyện này còn phải xin chỉ thị của tôi ư? Mau tổ chức nhân viên kỹ thuật tìm kiếm những chỗ rò khác, mau chóng sửa chữa ống dẫn!" Lỗ Trung Trì xoay người đi, Liêu Bác Sinh gọi gã lại, thấp giọng dặn dò: "Tiến hành lặng lẽ, đừng cho đám người từ Nam Tích tới biết."
Sau khi Liêu Bác Sinh an bài xong chuyện này liền đi tới bên cạnh Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tình huống đã được khống chế rồi, tôi thấy các cậu hay là về nghỉ ngơi đi."
Trương Dương trong lòng bốc lửa rồi, mày con mẹ nó lừa ai dấy? Bố mày đây có thính lực như thế nào chứ, đừng tưởng tao đứng xa như vậy là tao không nghe thấy gì. Trương Dương cũng không vạch trần, lạnh lùng nói: "Nếu ống dẫn đã được sửa xong rồi thì chúng ta ra bờ sông xem xem có nước bẩn tiếp tục được thải ra nữa không?"
Liêu Bác Sinh nói: "Hiện tại đi cũng không nhìn thấy gì đâu trong ống thải toàn là nước bẩn còn sót lại, muốn làm sạch toàn bộ thì chắc cần phải ba tiếng nữa." Y nói cũng có chút đạo lý, có điều Trương Dương đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa y và Lỗ Trung Trì, há có thể để y lừa.
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Liêu, ông là Đảng viên phải không?"
Liêu Bác Sinh bị câu hỏi đột ngột của hắn khiến cho ngớ ra, y có chút ngạc nhiên nhìn Trương Dương, hỏi: "Đúng vậy, lão đảng viên."
"Đảng viên đều chú ý thực sự cầu thị, sao tôi ở trên người ông không thấy được điều này?"
Liêu Bác Sinh trợn mắt lên, thàng cha này vẫn giả ngu: "Chủ nhiệm Trương, tôi không rõ cậu có ý gì?"
Trương Dương nói: "Không có ý gì cả! Tôi đại biểu thị chính phủ, thị ủy Nam Tích tới đây tìm hiểu sự kiện ô nhiễm, tôi có lý do được biết tình hình thực tế!"
Liêu Bác Sinh nói: "Chủ nhiệm Trương, tình hình thực tế cậu cũng nhìn thấy rồi mà, sau khi sự kiện ô nhiễm nước phát sinh, khu khai phá chúng tôi từ trên xuống dưới tất cả đều gắng sức giải quyết chuyện này, cố gắng để giảm thiểu tổn thất xuống thấp nhất, công nhân của chúng tôi từ sáng sớm đến bây giờ đã công tác đúng mười tiếng trong gió lạnh, có một số người thậm chí còn chưa được hột cơm nào vào bụng, chưa được uống giọt nước nào, cậu cho rằng chúng tôi thích làm loại chuyện này sao?"
Trương Dương tức giận nói: "Các vị quả thực đã áp dụng biện pháp bổ cứu, nhưng hiệu quả đâu?Cái tôi nhìn thấy vẫn là nước bẩn vẫn đang không ngừng chảy vào sông Thoan, ô nhiễm càng lúc càng nghiêm trọng, tạo thành phá hoại đối với hoàn cảnh càng lúc càng lớn, ông không cảm thấy đây là một loại phạm tội sao?"
Liêu Bác Sinh nói: "Nam Tích là người bị hại, chúng tôi quả thực nên chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng vào những lúc như thế này, điều chúng ta nên làm là đồng lòng hợp lực ứng đối với sự kiện ô nhiễm chứ không phải là chỉ trích lẫn nhau, không phải là nghĩ hết biện pháp để biến chuyện trở nên càng thêm ác liệt, phát tán những thứ bất lợi cho hình tượng của chính phủ ra ngoài xã hội." Liêu Bác Sinh quả nhiên rất không đơn giản, trong mấy câu nói đã biến bất lợi thành có lợi, giống như y phải chịu ủy khuất rất lớn, y và các công nhân ở hiện trường đều phải chịu ủy khuất rất lớn.]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 672-1: Văn đấu và võ đấu (1)
Chương 672-1: Văn đấu và võ đấu (1)